Hắn quỳ xuống đất, dập đầu binh binh binh.
“Cha nuôi tận tâm chỉ bảo, truyền thụ cho ta đạo lý làm người làm việc, ân hơn phụ mẫu, con nuôi không có gì để báo đáp, cái mạng này sẽ giao cho cha nuôi.”
Chu Dịch lộ vẻ mặt cảm động, nhẹ nhàng vỗ vai Tiểu Ấn Tử, ân cần nói.
“Cả cái Đông Xưởng này, ta tin tưởng ngươi nhất!”
...
Đêm khuya.
Phủ Bình Tây Vương.
Đông đông đông, tiếng gõ cửa truyền đến.
Người gác cổng theo khe hở ở cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy một tên say rượu đang dựa vào cửa mà nôn mửa, trong miệng không ngừng gọi tên hoa khôi của Mãn Nguyệt Lầu.
“Ôi, thế tử đã về rồi, ta còn cho rằng ngài ở lại qua đêm, cho nên cũng không để cửa.”
Trong giọng nói lộ ra vẻ khinh thường không hề giấu diếm, bình thường hắn nào dám nói như vậy, lúc này thế tử Phùng Trạch đã sau đến mức ngay cả người khác đá vào chân hắn mấy lần, nhổ nước bọt vào cũng không thấy phản ứng.
Cánh cửa mở ra một nửa, Phùng Trạch loạng choạng tiến vào, trên người đầy rác, tỏa ra mùi chua chua.
Người gác cổng vội bịt mũi, đỡ Phùng Trạch vào giữa viện, đã có nô bộc nghe thấy tiếng động liền ra đón.
Một lúc sau.
Người gác cổng nhìn quanh tứ phía, thấy Vương phủ đã khôi phục lại sự yên tĩnh, từ khe nứt trên tường lấy ra một tờ giấy, dùng bút than viết bốn chữ.
...Vẫn là phế vật!
Tờ giấy được gấp lại, nhét dưới chân con sư tử đá ngoài cổng, sáng sớm mai sẽ có người đến lấy.
“Hừ, cái đồ phế vật này vận khí cũng thật tốt, ta sao lại không có được cái mệnh này chứ?”
Người gác cổng nhổ nước bọt phì phì, rồi trở vào trong phòng tiếp tục gác đêm.
Hậu viện Vương phủ.
Thư phòng.
Đèn thắp sáng rực rỡ.
Bình Tây Vương đang đọc sử thi, sau khi phong Vương, hắn đem toàn bộ binh thư đều đốt thành tro bụi.
Đọc Tứ Thư Ngũ Kinh, đọc sử thi lưu truyền, duy chỉ có binh thư, thư pháp là không bao giờ chạm đến.
Người hầu cẩn thận mở cửa, dẫn Phùng Trạch tiến vào.
“Rượu, rượu, rượu...”
Phùng Trạch ý thức hỗn loạn, còn không biết mình đang ở chỗ nào, nắm lấy tay người hầu nói muốn uống rượu.
“Vương gia, thế tử tới rồi.”
Người hầu thoát khỏi sự vướng víu của Phùng Trạch nhanh chóng thoát ra ngoài, sợ bị cơn thịnh nộ của Vương gia lan đến.
Bình Tây Vương vẻ mặt trịnh trọng đọc từng trang sử thi, mặc kệ nhi tử đang say khướt đang nằm trên mặt đất.
Sau một lúc lâu, cả quyển sách đã đọc xong,
“Đứng lên đi, đừng giả vờ nữa.”
Phùng Trạch loạng choạng đứng dậy, chân khí lưu chuyển, chớp mắt đã tỉnh lại sau cơn sau, thản nhiên ngồi phịch xuống ghế: “Phụ vương, nếu cứ giả vờ như vậy, ta có khi trở thành phế vật thật sự mất.”
“Như vậy mới tốt, Phùng gia có lẽ mới có thể lưu lại hương hỏa.”
Bình Tây Vương nói: “Đáng tiếc ngươi không phải phế vật, luôn muốn làm mấy chuyện đại sự, vi phu cũng không có lựa chọn nào khác!”
“Làm đại sự, cũng không cần mưu phản.”
Phùng Trạch nói: “Ví dụ như lãnh đạo quân đánh trận, hoặc làm thơ từ văn chương, những việc mà người bình thường có thể làm ta đều có thể làm tốt hơn!”
“Ngươi cũng biết hắn là một người bình thường.”
Bình Tây Vương thở dài nói: “Vi phu là vương khác họ duy nhất trong quốc triều, vị phương bắc kia đã nghe điều động không nghe tuyên, triều đình không nắm giữ được hắn, nhất định sẽ khai đao với Phùng gia!”
Phùng Trạch tự hiểu ra được đạo lý trong đó, nếu không cũng sẽ không đồng ý giấu mình.
Phùng gia nhìn thì có vẻ hưng thịnh, nhưng thực tế đang gặp nguy hiểm lớn.
Quan văn vốn dĩ coi thường võ nhân, chưa kể trận chiến diệt quốc của Bình Tây Vương đã cho bệ hạ sức lực để thương điền, cải cách, sớm đã hận không thể tịch biên Phùng gia, diệt tộc.
Quan võ cũng không dám đến gần Bình Tây Vương, chỉ sợ làm bệ hạ nghi ngờ có âm mưu phản quốc.
Người duy nhất ủng hộ Bình Tây Vương chính là Chính Thống Đế, mà cũng không biết tín nhiệm này có tồn tại mãi mãi hay không, càng không nhắc đến sự an toàn của cửu tộc đều phụ thuộc vào một người, chỉ là bệ hạ sang năm là năm mươi cũng không phải là một nơi phó thác tốt.
“Tại sao không ủng hộ hoàng tử, mà ngược lại chọn làm hoạn cẩu?”
“Vi phu dám đến gần bất cứ hoàng tử nào, nhất định sẽ mất đi sự tín nhiệm của bệ hạ, Phùng gia có lẽ sống không nổi đến ngày khởi sự.”
Bình Tây Vương nói: “Ngược lại cái tên hoạn cẩu Đông Xưởng tuy có tiếng xấu là hành sự không nói quy cách, không từ thủ đoạn, nhưng hoàn cảnh của hắn và vi phu rất giống nhau, là kẻ địch của cả triều đình, điều càng quan trọng chính là có năng lực.”
“Phùng gia bên ngoài, Đông Xưởng bên trong, có lẽ chúng ta có thể tìm được một tia hy vọng cho Phùng gia!”
“Cái gì là một tia hy vọng, bất quá cũng chỉ là cái cớ đi tìm quyền thế mà thôi.”
Phùng Trạch nói: “Phụ vương thật sự muốn gia tộc bình yên, có thể viết thư cáo bệnh, từ chức, trở về quê nhà Tây Bắc dưỡng lão, Phùng gia nhất định sẽ có mấy đời phú quý!”
Trong lời nói có gai, nhưng Bình Tây Vương cũng không giận, ngược lại hỏi.
“Tiểu tử nhà ngươi có nguyện ý trở về quê Tây Bắc không?”
“Đương nhiên không nguyện ý!”
Phùng Trạch nhanh chóng đứng dậy, ngẩng cao đầu, trong mắt lóe lên mấy phần cuồng nhiệt.
“Cho dù mạo hiểm tính mạng của cửu tộc, cũng phải thử một lần, nếu đã đến thế giới này vậy phải lưu lại vài dòng sử sách, cho dù là bêu danh, phản nghịch cũng không sao.”
....
Sau khi đốc công Đông Xưởng trở về.
Kinh thành vốn đã sóng ngầm cuộn trào, giờ đây bắt đầu dậy từng trận sóng.
Đầu tiên Ngự sử đại phu dâng tấu Sử bộ thượng thư, cáo buộc ông ta bán chức tước, lập bè phái để trục lợi cá nhân, thỉnh bệ hạ giao cho Trấn Phủ Ti điều tra.
Triều đình, dân chúng xôn xao, không biết hai người có mối thù gì.
Một người là thanh lưu, một người là Thiên quan lục bộ, hai người đều là trụ cột của quan văn, vậy mà lại đến mức xé mặt nhau ra.