Lão Lộc mở đôi mắt đục ngầu ra, đã hai năm không gặp, đồng tử gần như giãn ra.
“Tiểu tử nhà ngươi đi đường sao không phát ra động tĩnh gì thế?”
“Quen rồi, những năm trước làm canh gác trong cung, ai mà không đi lặng lẽ chứ, bước đi quá mạnh làm phiền đến vị quý nhân nào đó, trực tiếp bị lôi đi ăn gậy ngay.”
Chu Dịch không quan tâm đến bụi bẩn trên bậc thềm, hắn mặc áo bào màu tím, nằm xuống đó, tò mò hỏi.
“Lão Lộc, sao ngươi cũng không ra mồ hôi, chẳng lẽ cũng giống ta miễn dịch với nóng lạnh?”
“Ta chỉ là một lão già, sao có thể so sánh với Dịch công công nổi danh, đến tiên thiên kiếm thần đều trảm!”
Lão Lộc nhẹ nhàng vuốt ve ngực: “Tĩnh tâm tự nhiên sẽ mát, cái trái tim này của ta cũng sắp dừng rồi, sao còn biết nóng lạnh nữa.”
Chu Dịch thi triển thuật thính tức, quả nhiên nhịp tim của Lão Lộc đã chậm rãi yếu ớt, như thể có thể dừng lại bất cứ lúc nào, trong mắt xẹt qua một tia vui mừng, quả nhiên giống như trong nội thị báo cáo.
Lão Lộc sắp chết rồi!
Những nội thị bên cạnh đều là những tâm can mà Chu Dịch sắp xếp, thời thời khắc khắc đều cẩn thận giám sát lãnh cung.
Chu Dịch tuyệt đối không phải là muốn hại chết Lão Lộc, mà là muốn tận mắt nhìn hắn đi, thuận đường đưa tiễn một đoạn, báo đáp ân chỉ dạy năm đó.
“Lão Lộc yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp thật tốt, sẽ tìm hậu nhân cho ngươi ở trong kinh, đổi thành họ Lục, hàng năm hương hỏa thờ cúng ngươi!”
“Không cần phiền phức như thế.”
Lão Lộc lắc đầu nói: “Cát bụi rồi lại trở về với cát bụi, ta sớm đã nhìn thấu sinh tử, trên đời này làm gì có nơi gọi là âm phủ, chỉ là những lời lừa gạt tín đồ mà thôi.”
Chu Dịch khẽ gật đầu: “Hôm nay ta đến đây, có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
Lão Lộc nói: “Trên đời này còn có chuyện mà Dịch công công làm không được?”
“Tất nhiên rồi!”
Chu Dịch nói: “Thường có câu, thịnh cực tất suy, đây là đạo lý từ cổ chí kim đều không đổi.”
*盛极必衰(thịnh cực tất suy): một vật hoặc một sự kiện khi tới giới hạn cực độ thì sẽ đi ngược lại.
“Ta đã là Tổng đề đốc của ti nội thị, còn thành lập và nắm quyền Đông Xưởng, đã trở thành thái giám có quyền lực nhất trong lịch sử, có phải cũng bắt đầu bước vào con đường suy tàn?”
0
0
Chu Dịch trở thành Tổng đề đốc ti nội thị, chỉ vui vẻ được năm ba canh giờ.
Liền lập tức nghĩ tới điều này.
Tự mình bước đến đỉnh cao, sau này cũng không tiến thêm được nữa, phong cũng không thể phong.
Sau này nếu lập công, bệ hạ cũng khó ban thưởng thích đáng, để Chu Dịch không sinh lòng oán hận, tất nhiên sẽ tìm cách nào đó cho hắn chết, một người đã chết thì toàn bộ ân oán công lao đều xóa bỏ.
Trái nghĩ phải nghĩ, tìm không được giải pháp.
Cũng không thể nói với đám con nuôi hay thủ hạ dưới trướng, để tránh loạn lòng quân, khó khăn cho việc quản lý.
Trong số những lão nhân hiểu biết trong cung duy chỉ có Lão Lộc là không tranh không giành, Chu Dịch miễng cưỡng có thể tín nhiệm, hôm nay có chút thời gian nên đến thỉnh giáo.
“Ngươi có thể nghĩ đến chuyện này cũng đã là một trong số ít người thông minh rồi.”
Lão Lộc đổi sang một tư thế thoải mái, nửa người dựa vào bậc thềm.
“Bất quá đã là đạo lý từ chổ chí kim làm sao còn có giải pháp? Chuyện này theo Phật gia thì nói là số mệnh, ngươi tận mắt nhìn thấy chuyện sẽ phát sinh, nhưng dù có thế nào cũng không thể trốn thoát được!”
Chu Dịch nhướng mày: “Kẻ ngu dốt thì không nhìn thấy, kẻ thông minh thì giải không được, vậy giữa hai người thì có gì khác nhau?”
“Khác biệt chính là mơ hồ mà chết và chết một cách minh bạch.”
Lão Lộc nói: “Kết cục của mỗi người đều là cái chết, về cơ bản thì không có gì khác biệt, có đôi khi thà làm một kẻ ngốc, ít nhất thì cả đời sẽ bớt sợ hãi hơn.”
“Số mệnh sao...”
Chu Dịch ngẩng đầu nhìn trời, nó tròn trịa như một cái lồng lộn ngược trên mặt đất, giam cầm tất cả chúng sinh trong đó.
Niềm vui nỗi buồn của vạn vật chúng sinh, trong mắt ông trời có lẽ cũng giống như những đoạn hát trên sân khấu, nghe hay thì vỗ tay vài tiếng, nhưng thật sự sẽ không quan tâm đến sinh tử trong vở diễn đó.
“Có giải pháp nào cho số mệnh không?”
“Số mệnh tự có nhân quả, hôm nay gieo nhân, ngày mai kết quả.”
Lão Lộc nói: “Muốn thoát khỏi số mệnh chỉ có thể thoát khỏi nguyên nhân của hôm nay. Nguyên nhân dẫn đến số mệnh của Dịch công công chính là lòng tham quyền lực. Ngươi chỉ cần buông bỏ, học theo ta phơi nắng ở lãnh cung, tự nhiên sẽ được giải thoát.”
“Dịch công công có nỡ từ bỏ không?”
“Ta vất vả mười năm mới leo được lên vị trí như hôm nay, sao có thể buông tay được!”
Chu Dịch đổi giọng, nỏi: “Hơn nữa, kế hoạch lớn của bệ hạ sắp bộc lộ, cúng chính là lúc dùng người, ta muốn buông tay cũng khó.”
“Vậy chính là số mệnh.”
Lão Lục nói: “Cho dù sau này hoàng tử mà ngươi ủng hộ đăng cơ, đến lúc đó Dịch công công quyền thế nghịch thiên, làm sao có thể làm tân đế yên tâm, rồi vẫn không thoát được kết cục đã định trước!”
Chu Dịch khẽ gật đầu, mấy năm nay lúc có thời gian rảnh đều đọc sử thi.
Lịch sử trong quá khứ có vô số quan lại quyền thế phản nghịch, thống trị triều đình hàng chục năm, chỉ có số ít thành công trong việc soán ngôi, còn loại đều là thân chết diệt tộc.
Gia tộc bị diệt cũng không sao, nhưng ta không thể chết.
“Lão Lộc, chuyện này nếu là ngươi, thì sẽ lựa chọn thế nào?”
“Đây chẳng phải là lựa chọn sao?”
Lão Lục chỉ tay vào lãnh cung, thở dài: “Năm đó ta cũng có thể tranh thì tranh, hoặc giúp thái thượng hoàng phục vị, hoặc trở thành con tốt của thiên hoàng, kết quả lại sợ chết chọn lựa trốn trong lãnh cung mà sống.”
“Những đại thái giám toàn năng năm đó, hiện tại cũng chỉ có hai ba người còn sống.”