Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 81 - Chương 81 - Ngồi Luận Đạo (2)

Chương 81 - Ngồi luận đạo (2)
Chương 81 - Ngồi luận đạo (2)

Vài năm nữa Chu Dịch tiễn mấy người lên đường, tương đương với làm bạn tốt cả đời, có lẽ cũng không tính là mưu đồ lừa gạt.

“Tương lai trong khả năng cho phép, sẽ chiếu cố…… À?”

Chu Dịch mặc niệm Vô Lượng Thiên Tôn, lập tức đè xuống suy nghĩ nguy hiểm này.

Tuổi thọ vô cùng vô tận, hôm nay người này gửi gắm ngày mai người kia gửi gắm, về lý thì phải chiếu cố cho vô số người!

……

Khu vực trung bộ.

Động phủ số 475.

Chu Dịch duy tu xong Mê Tung trận, liên tục dặn dò lão giả.

“Tiền bối tu luyện pháp thuật, nên tìm một chỗ trống trải, lần này hư hại có chút nghiêm trọng.”

“Nhớ rồi, lần sau sẽ cẩn thận hơn.”

Lão giả hiểu đạo lý đối nhân xử thế, không vì bản thân là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ mà kiêu ngạo, sau khi chi trả phí sửa chữa bằng linh thạch, xách theo rổ linh đào nói.

“Linh đào này là dị chủng hiếm thấy, mùi vị rất tươi ngon, Chu tiểu hữu cầm lấy nếm thử.”

Chu Dịch vừa vào cửa thì đã chú ý tới, trong viện có một cây đào to lớn, bóng râm như mái nhà, bao phủ phạm vi hơn mười trượng.

“Vậy thì từ chối là bất kính!”

Chu Dịch xách theo linh đào rời đi, cũng lười truy cứu nguyên nhân trận pháp bị phá hư, có lẽ thật sự là do lúc luyện pháp vô ý, cũng có thể là do tìm tòi nghiên cứu nguyên lý trận pháp, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Dù sao hư hại càng nhiều, Chu Dịch càng kiếm được nhiều.

Giá thành chế tạo toàn bộ Mê Tung trận chẳng qua cũng chỉ mất một khối linh thạch, hơn phân nửa đã dồn vào trận kỳ, mà nếu như trận văn bị phá hư, cơ bản là không tốn tiền.

Khi Chu Dịch tu sửa cố ý kéo dài một vài canh giờ, vừa có vẻ tốn thời gian lại tốn công sức, đỡ phải bị người ta ghét bỏ.

Tiểu Đan Sơn chỉ có năm tán tu trận pháp sư tạo thành một đội, cho dù có người hoài nghi thu phí quá cao, một là không có biện pháp kiểm chứng, thứ hai thì có kiểm chứng cũng không thể nào thay đổi được.

Chỉ ngồi luận đạo một cách đơn giản, chỉ với ba năm thì làm sao có thể trở thành bạn tri kỉ, năm người liên thủ lũng đoạn chuyện tu sửa mấy ngàn trận pháp, mới là lợi ích cốt lõi.

Chu Dịch đã không phải là thiếu niên lúc trước, trong lòng vẫn có nhiệt huyết chưa nguội lạnh, nhưng mà khi làm việc thì lại càng ngày càng vô thanh vô thức trở nên thâm độc.

“Ta còn là ta của trước đây……”

Ngân nga câu hát kỳ lạ, trở lại văn phòng bàn giao.

Bây giờ Chu Dịch là nhân viên thời vụ ở phường thị Tiểu Đan Sơn, không lương chính thức, không có biên chế, có người tới văn phòng phản hồi Mê Tung trận bị hư hỏng, thì sẽ đến nhà sửa chữa.

Đang chuẩn bị trở về động phủ tu luyện, nghe được Lưu sư huynh gọi một tiếng.

“Chu sư đệ, đang định đi tìm ngươi.”

“Sư huynh, có gì chỉ giáo?”

Chu Dịch chú ý tới sau lưng Lưu sư huynh, có một thiếu niên mặc bạch y chừng mười lăm mười sáu tuổi.

Lưu sư huynh giới thiệu nói: “Đây là con cháu trong trong tộc chúng ta, tên là Lưu Hằng, lại đây chào Chu sư thúc của ngươi đi.”

Lưu Hằng khom người chắp tay nói: “Vãn bối Lưu Hằng, bái kiến Chu sư thúc.”

“Không cần đa lễ.”

Chu Dịch thấp giọng nói: “Sư huynh mặt mày vui vẻ, chuyện kia thành công rồi sao?”

“Không thể gạt được Chu sư đệ.”

Lưu sư huynh gật đầu nói: “Danh sách đã được quyết định, chỉ còn thiếu việc nhận pháp bào của đệ tử, ghi vào danh sách tông môn nữa thôi.”

“Chúc mừng chúc mừng!”

Chu Dịch không biết tính tình của Lưu Hằng, cười nói: “Hai chúng ta chức danh khác nhau, cứ làm theo quy định của phường thị, đỡ phải khiến cho người ta nói này nói kia.”

“Sư thúc chiếu cố vãn bối rồi.”

Lưu Hằng cung kính nói: “Tên tuổi đại sư trận pháp của sư thúc, vãn bối đã ngưỡng mộ từ lâu, sau này sẽ đến thỉnh giáo, hy vọng sư thúc có thể chỉ điểm một chút.”

“Đơn giản, đơn giản.”

Trong mắt Chu Dịch hiện lên vẻ khác lạ, tuổi còn trẻ thế nhưng lại không hiếu thắng tranh cường, là người có tính cách có thể sống thọ được.

“Ta đã nói là người sư thúc này của ngươi, tuyệt đối sẽ không chỉ biết giữ cho riêng mình, chớ có bỏ qua cơ hội học nghệ, cũng đừng vì trận pháp mà lơ là việc Luyện Khí.”

Lưu sư huynh dạy dỗ vãn bối, tiếp tục nói: “Sư đệ, còn một chuyện khác cần làm phiền ngươi. Hiện giờ ta đã sắp già rồi, dự tính trở lại phàm tục sống tiếp mấy năm, công việc tiếp đón ở văn phòng đành phải nhờ ngươi vậy.”

Chu Dịch hơi gật đầu, gật đầu đồng ý.

Đây vốn là giao dịch người tình ta nguyện, nhưng mà hai bên có giao tình hơn hai mươi năm, nên sử dụng cách nói uyển chuyển mà thôi.

“Cho nên, ta đây là lại vào biên chế?”

Trong mắt của những tán tu ở tầng dưới cùng, thì chức vụ trong văn phòng Tiểu Đan Sơn đã thuộc về mơ ước không thể trở thành sự thật.

Đương nhiên, những tán tu có triển vọng Trúc Cơ, sẽ không lãng phí tuổi thọ chỉ vì công vụ phức tạp.

“Như vậy càng tốt, đỡ phải cạnh tranh với tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ!”

Chu Dịch từng “Không cẩn thận” tiết lộ với Lưu sư huynh, thiên phú Ngũ linh căn của mình và hơn bảy mươi tuổi.

Lưu sư huynh đột ngột nhận ra, chẳng trách Chu sư đệ thích Phượng Minh lâu, đương nhiên là vì con đường đã bị cắt đứt, đã nghĩ thoáng mọi việc nên mới ham thú hưởng lạc.

Chuyện bàn giao công việc rất nhanh, vốn cũng không có gì khó khăn.

Mấy năm nay Chu Dịch phụ trách duy tu trận pháp, kiếm được không ít linh thạch, bình thường không ít khi mời người ta uống rượu, đã quen thuộc với nhân viên trong văn phòng rồi, bây giờ trở thành đồng liêu tất nhiên là không ai làm khó dễ hắn.

Một quầy, một ghế dựa, vừa ngồi xuống thì là nguyên cả một ngày.

Biến động nhân sự trong giới Tu Tiên rất nhỏ, dăm ba bữa không thấy có người tới lĩnh Động Phủ Linh Điền, huống hồ gì còn có đồng nghiệp của bốn quầy nữa.

Chu Dịch chia sẻ Linh Đào cùng đồng liêu, hương vị ngọt giòn ngon miệng, bên trong thịt quả ẩn chứa một luồng linh khí mát lạnh .

Sau những lần chuyện phiếm, mới biết được tại sao lại có nhiều người phụ trách việc tiếp đón như vậy.

Khi phường thị Tiểu Đan Sơn mới hình thành, mỗi ngày có không ít tán tu đến đây, vì thế mà sắp xếp năm vị trí tiếp đón, truyền thống này được lưu giữ cho đến hiện tại, cũng không ai đề nghị xoá bỏ.

Chẳng lẽ là để cho mọi người tin tưởng, cố gắng duy tu trận pháp?

Tan ca.

Chu Dịch cười nói: “Bần đạo vừa mới vào làm, có đặt một bàn ở Phượng Minh lâu, cùng nhau ăn mừng một chút.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
4 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0