“Chu đạo hữu cũng chẳng phải là mới đến đây.”
“Cùng đi nào!”
……
Đảo mắt đã đến cuối tháng.
Chu Dịch đang chán đến chết ngồi ở sau quầy, lật xem thoại bản tu tiên vừa mới mượn được.
“Chậc Chậc! Nam chính của thoại bản này rất thú vị, thiên phú thấp kém bất kham, vận khí cũng không tốt, thế nhưng dựa vào phương pháp song tu, bám váy đàn bà, kết giao với ba ngàn đạo lữ, trực tiếp phi thăng thành tiên!”
“Tu sĩ viết thoại bản này, miêu tả chi tiết như vậy, chắc chắn là chẳng ít đi thu thập cảm hứng……”
Chu Dịch đang cân nhắc, có nên thử biện pháp của nam chính trong thoại bản hay không, có lẽ có thể nhanh chóng tăng pháp lực.
Lúc này.
Một giọng nói truyền vào trong tai: “Tiền bối, xin hỏi có phải lãnh Động Phủ, Linh Điền ở đây không?”
Chu Dịch ngẩng đầu nhìn lại, trước mắt là một thiếu niên có khuôn mặt hàm hậu, mặc vải bố, làn da ngăm đen, khô nứt, khi nói chuyện cố gắng đè thấp giọng, cũng không thể giấu được giọng thô ráp.
Thằng nhãi có chắc là người tu tiên không?
Chu Dịch đã từng nhìn thấy tu sĩ nghèo túng nhất, cũng là đại gia xa hoa ở phàm tục, đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, cười nói.
“Đưa thẻ thân phận cho ta, có biết thi triển Linh Vũ thuật hay gieo trồng linh dược không?”
Thiếu niên cung kính đưa thẻ bài ra: “Không biết pháp thuật, ta chỉ biết làm ruộng.”
Chu Dịch xem xét thẻ thân phận, họ Tiêu tên Thiết Trụ, khá hoài nghi tính chân thật của cái tên này, lấy ra một tờ bản đồ, chỉ vào khu vực màu xanh lục.
“Mỗi mẫu nộp sáu đấu địa tô, muốn thuê bao nhiêu mẫu?”
“Ta thuê ba mẫu.”
Tiêu Thiết Trụ không dám lựa chọn, chọn đại một chỗ ở phía Đông địa giới.
“Có thể, Động Phủ số 307.”
Chu Dịch nhíu mày, không cố tình làm khó dễ thiếu niên cần đổi Động Phủ mới, đem tin tức đưa vào trong lệnh bài, đưa cả ngọc bội Linh Vũ thuật cho hắn.
“Đa tạ tiền bối!”
Tiêu Thiết Trụ liên tục khom người cảm ơn, vui mừng rời khỏi phòng làm việc.
Chu Dịch tiếp tục lật xem thoại bản, cân nhắc đại kế thành tiên.
Trước khi tan ca.
Phòng làm việc phát bổng lộc, mười viên linh thạch, có nghĩa là một năm được một trăm hai mươi viên.
Chu Dịch đang chuẩn bị về Động Phủ, đồng liêu Lạc Tuần gọi hắn lại.
“Chu đạo hữu, hôm nay lầu trên có họp chợ, nếu như không có chuyện gì thì cùng nhau đi xem thử?”
Sau khi được đồng liêu giải thích, Chu Dịch mới hiểu được sáu tầng văn phòng, tại sao lại chỉ có hai tầng phía dưới là mở cửa. Vốn dĩ phường thị chỉ xây bốn tầng, sau này xin chỉ thị của cấp trên, lại xây thêm hai tầng.
Lầu sáu là khu vực văn phòng của Lăng thống lĩnh, ba bốn năm chưa chắc được gặp một lần.
Lầu năm có mấy đệ tử ký danh, thực sự quản lý văn phòng, cũng mấy tháng không thấy bóng dáng.
Dù sao thì trong Tu Tiên giới, thực lực mới là quyền lực, phàm là người có khả năng đột phá Trúc Cơ kỳ, thì sẽ không muốn nhúng tay vào việc quản lý sự vụ.
Lầu ba lầu bốn là nơi dùng để giao dịch giữa đồng liêu với nhau
Lầu ba mỗi tháng có một lần họp chợ, lầu bốn thì mỗi năm một lần.
“Quả nhiên là lợi ích của việc gia nhập tổ chức, không những được kiếm tiền, địa vị cũng được tăng lên, còn được mở rộng vòng xã giao!”
Chu Dịch dường như đã được Lưu sư huynh kể về việc này, nhưng mà vẫn luôn chịu sự hạn chế của thân phận, tán tu không thể vào trong đó.
Nói trắng ra là, một tán tu không thân không phận, tên họ dung mạo đều là giả hết, rất khó để người tín nhiệm.
Hiện giờ Chu Dịch đã có công việc ở văn phòng, cũng coi như có chỗ dựa là Tiểu Đan Sơn, ít nhất sẽ không chỉ vì một ngàn hay tám trăm khối linh thạch, mà lắc mình trở thành một tên tà tu giết người đoạt bảo!
Bước lên lầu ba.
Lối vào có trận pháp cấm chế, Chu Dịch quét thẻ thân phận mới có thể đi vào.
Diện tích bên trong không lớn, cũng tương đương như văn phòng làm việc ở lầu hai, phần lớn tu sĩ bày biện đồ vật ra đất để bán, hoặc là dựng một tấm biển gỗ để thu mua hàng hóa.
Người không nhiều lắm, rất an tĩnh, mặc cả cũng là truyền âm cho nhau.
Chu Dịch đi đi dừng dừng xoay hai vòng, phát hiện ra phẩm chất của linh vật còn tốt hơn nhiều trong cửa hàng, lại càng không cần lo lắng về hàng giả vỉa hè.
Tu sĩ đến đây giao dịch tu sĩ đều làm việc ở Tiểu Đan Sơn, dùng hàng giả lừa lấy mấy chục linh thạch, thật sự là chẳng đáng mặt mũi chút nào!
Lạc Tuần nói: “Chu đạo hữu, cảm thấy thế nào?”
“Thực không tệ.”
Chu Dịch chỉ chỉ ông già ngồi ở góc Đông Nam, truyền âm hỏi: “Vị đạo hữu kia là ai, công pháp Thượng Cổ như lời ông ta nói là thật sao?”
“Ha ha, quả nhiên ai tới đây đều sẽ hỏi chuyện này.”
Lạc Tuần cười nói: “Công pháp Thượng Cổ tất nhiên là thật, nhưng mà Chu đạo hữu cũng nên biết là, chưa chắc đồ vật thời Thượng Cổ thì chắc chắn sẽ tốt, thời thế đổi thay, công pháp kia chỉ là đồ bỏ đi mà thôi.”
Chu Dịch lập tức cảm thấy hứng thú: “Là sao?”
Trong sách cổ ghi lại, thời Thượng Cổ, thiên địa linh khí nồng đậm đến mức cực điểm, thậm chí có thể ngưng tụ thành Linh Tinh từ hư vô, linh thạch được uẩn dưỡng từ trong linh mạch hiện nay không thể nào so sánh được.
Một hoàn cảnh tu tiên ưu việt như vậy, tạo nên một thế giới cường giả hoành hành khắp nơi, có thể nói Hóa Thần đầy ra đó, Nguyên Anh không bằng con cún.
Cho nên những báu vật, thần thông truyền từ Thượng Cổ đến nay, phần nhiều đều nổi danh hậu thế, phàm là nơi nào xuất hiện truyền thừa thời Thượng Cổ, chắc chắn khiến cho vô số tu sĩ liều chết tranh đoạt.
“Thứ nhất, công pháp kia không đầy đủ, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể tu đến Luyện Khí kỳ viên mãn mà thôi.”
Lạc Tuần giải thích nói: “Thứ hai, công pháp kia thuộc về loại tu luyện tốn thời gian sức lực, tuy rằng sau khi luyện thành thì thực lực rất mạnh mẽ, nhưng yêu cầu về thời gian cực dài, của cải nguyên cần hao phí rất nhiều, vậy chẳng phải là đồ bỏ đi thì là cái gì?”
Mắt Chu Dịch sáng lên, tự động bỏ qua hai chữ “thời gian”, vội vàng hỏi.
“Cần bao nhiêu linh thạch để mua được?”
Lạc Tuần cũng không cảm thấy kỳ lạ, không ít tu sĩ nghe được đây là công pháp Thượng Cổ, cho dù biết là vô dụng, cũng không kìm được mà mua về xem thử.
“Một trăm khối linh thạch, chỉ dựa vào việc buôn bán thứ đồ này mà Lý sư huynh sắp tích cóp đủ Trúc Cơ đan rồi!”
“……”