“Một người như vậy lại thất bại trong cuộc chiến trong triều...”
Đường Minh Viễn nghĩ đến điều này thì không hề có dấu hiệu suy sụp, trong mắt lóe lên một ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Đấu với người khác, cũng là một niềm vui vô tận!
“Điện hạ, ta có một thắc mắc, Bệ hạ sao lại đột nhiên băng hà?”
Trong mắt Đường Minh Viễn, Chính Thống Đế cũng được coi là một minh quân thánh chủ, khi ẩn náu đã có kế hoạch cải cách, sau khi đăng cơ có lẽ không dằn lại được tính tình, thảo phạt dị tộc mở rộng biên cương.
Chiến thắng uy phong trở về, cường hành thanh lý điền mẫu, cải cách thuế chế.
Theo suy đoán ban đầu của Đường Minh Viễn, Chính Thống Đế vì Đại Khánh trăm năm yên bình, nhưng không ngờ lại đột ngột băng hà.
Thiên mệnh như vậy, còn có thể làm gì!
“Nguyên nhân cái chết thực sự của phụ hoàng ta cũng không rõ, mẫu hậu chỉ nói là bệnh đột ngột, mấy ngày trước khi băng hà quả thực cũng nói với trong cung là dưỡng bệnh.”
Triệu Mục nói: “Phụ hoàng coi Bình Tây Vương là cánh tay phải cũng đã phản rồi, xung quanh nhất định có kẻ phản bội khác, một chén rượu độc hay mội mũi tên trong tay áo cũng có thể giết chết một người!”
“Điện hạ có thể nghĩ đến rượu độc, ám tiễn, tiên hoàng há lại không đề phòng.”
Đường Minh Viễn nói: “Ví dụ nếu hạ độc thì phải mua chuộc Ngự Thiện Phòng, cho nội thị thử độc nhiều lần, Ngự Y trị độc, người biết chuyện này nhiều thì chắc chắn sẽ bị lộ.”
“Âm mưu càng phức tạp thì càng dễ xảy ra sai sót, mà ngược lại một thích khách đơn giản thô bạo lại là khó đề phòng nhất!”
Đường Minh Viễn tiếp tục nói: “Người giết vua nhất định phải là người mà Tiên hoàng tín nhiệm, luôn ở bên cạnh, thực lực cao cường, chỉ có đánh lén mới có thể thành công, nếu không sẽ giống như ta lấy súng mà chỉ vào Mã công công.”
Tiên thiên tông sưng thiếp thân bên cạnh hộ vệ Chính Thống Đế, thích khách ngay cả cơi hội ra tay cũng không có!
“Trong cung có hai vị Tiên thiên tông sư, Ngụy công công đồng ý với chế độ hành chính mới, nhiều lần đích thân ủng hộ.”
Triệu Mục trầm mặc nói: “Còn một vị khác là Hải công công tiềm tu trong cung đã lâu, rất ít lộ mặt, còn có Viên công công của Ti lễ giám thiếp thân theo sát, tu vi võ công cũng rất giỏi.”
Đường Minh Viễn gõ gõ trên mặt bàn, trầm ngâm một lát rồi nói: “Điện hạ quan sát tỉ mỉ ba người này, bao gồm người nhà, đệ tử của bọn họ, ai được lợi thì kẻ đó chính là người giết vua.”
Triệu Mục hỏi: “Sau đó thì làm thế nào?”
Đường Minh Viễn nói: “Công cáo thiên hạ chuyện giết vua, sau đó bắt tay với trung thần quốc triều, lôi đình xông lên, lập lại trật tự!”
“Liệu có vội vàng quá không?”
Triệu Mục do dự nói: “Huống chi văn võ bá quan đã thừa nhận tân quân, đi đâu để tìm trung thần quốc triều chứ?”
“Thái hậu, Bình Tây Vương giết vua giành quyền, căn cơ không ổn định.”
Đường Minh Viễn nói: “Bách quan trong triều chắc chắn không hài lòng với việc Thái hậu nhiếp chính, tôn thất cũng sẽ không ủng hộ việc một Hoàng tử mắc bệnh về trí óc kế vị, đồng thời việc bãi bỏ cải cách thuế khóa sẽ khiến cho dân chúng vô cùng phẫn nộ, có thể nói đây là cơ hội tốt nhất.”
“Đợi Thái hậu thanh tẩy triều đình, bách quan đều bị thay thế bởi người của bà ấy, dù muốn sửa đổi tận gốc cũng khó. Về phần trung thành với quốc triều...văn võ cả triều đình đều là đại trung thần, ai thắng thì bọn họ sẽ trung thành với người đó!”
“Nói có lý lắm.”
Triệu Mục cẩn thận suy nghĩ, thật sự là có khả năng thành công, nhưng có lẽ nguy hiểm cũng càng lớn, nhưng nếu ngay cả canh bạc này cũng không dám đặt cược, vậy thì làm sao có cơ hội để mà thắng?
Vì hoàng vị, nên liều mạng một phen.
Hắn lập tức hạ quyết tâm, trịnh trọng nói: “Theo tiên sinh nói, chỉ còn lại một khó khăn, làm sao để dẫn binh vào cung?”
Đường Minh Viễn nói: “Bình Tây Vương nắm binh quyền kinh thành, rất khó để mang quân số lượng lớn vào kinh, chỉ có thành lập một đội quân cao thủ tinh nhuệ, tốc chiến tốc thắng.”
Triệu Mục nhìn về phía nội thị bên cạnh, hỏi: “Từ công công, cần bao nhiêu cao thủ mới có thể đột phá phòng ngự của Trực Điện Giám?”
“Hồi bẩm Điện hạ, bao nhiêu cao thủ cũng không đột phá được.”
Từ công công nói: “Ta không phải khoe khoang, kỳ thật trong Trực Điện Giám có vô số cao thủ, Chu Đốc công điều động một số nội thị, thành lập Đông Xưởng là có thể tung hoành ngang dọc càn quét giang hồ.”
Đường Minh Viễn nghi hoặc nói: “Tại sao Trực Điện Giám lại có thể thành lập và bồi dưỡng cao thủ? Xét về truyền thừa, tư chất, nội thị còn kém xa so với đệ tử tông môn.”
“Công pháp mà bọn ta tu luyện, gọi là Đàm Hoa Bảo Điển.”
Từ công công nói: “Mỗi chu kỳ luyện công, chân khí có thể tăng mười phần so với công pháp bình thường, tuy nhiên sẽ tiêu hao tuổi thọ, luyện nhiều sẽ già trước tuổi.”
Triệu Mục đã biết về Đàm Hoa Bảo Điển từ lâu, thở dài nói: “Cho dù bây giờ tìm được người tu hành, ít nhất ba năm mươi năm mới có thể tu thành, đến lúc đó mẫu hậu đã ngồi vững vàng trong triều rồi.”
“Thành trì dù có kiên cố đến đâu, luôn bị phá vỡ từ bên trong!”
Đường Minh Viễn nói: “Chu Đốc công tự mình làm nên Trực Điện Giám, tất nhiên tiến hành chặt chẽ như thiết đồng, ám tử vô số. Chỉ cần tìm được Chu Đốc công liên thủ với hắn, Trực Điện Giám không công cũng tự bại, thậm chí còn có thể giúp đỡ Điện hạ!”
Triệu Mục nói: “Ta cũng đã từng nghĩ đến việc chiêu mộ Chu Đốc công, nhưng từ khi Tiên hoàng băng hà, hắn cũng biến mất, không biết đã có biết bao người tìm kiếm nhưng một chút dấu vết cũng không tìm được.”
“Với tính cách có thù tất báo của Chu Đốc công, nhất định vẫn đang ẩn nấp ở trong kinh thành, thậm chí còn mưu kế thích sát Bình Tây Vương, Thái hậu.”
Đường Minh Viễn hỏi: “Điện hạ ở kinh thành có cửa hiệu không?”