Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch Full)

Chương 818 - Chương 818 - Kiến Nguyên Long Khánh (3)

Chương 818 - Kiến Nguyên Long Khánh (3)
Chương 818 - Kiến Nguyên Long Khánh (3)

“Mã công công, Đường tiên sinh là bạn tốt của ta, sau này gặp hắn cũng giống như gặp ta!”

“Nô tài hiểu rồi.”

Mã công công khom người nhận mệnh, lại khom người hướng Đường Minh Viễn: “Ta có mắt như mù, mạo phạm quý nhân, mong tiên sinh tha thứ.”

“Không sao, không sao.”

Đường Minh Viễn tò mò hỏi: “Ngươi biết súng cầm tay sao?”

Mã công công lắc đầu nói: “Không biết.”

Đường Minh Nguyên truy hỏi: “Vậy tại sao trốn tránh?”

Mã công công trả lời: “Ta không biết súng tay là vật gì, nhưng có thể cảm nhận được nguy hiểm, cho nên mới tránh ra phía sau lưng Đường tiên sinh.”

Đường Minh Viễn nhìn khẩu súng trong tay, có chút hồi tâm nhụt chí.

Chế tạo ra khẩu súng ngắn này tốn ngàn lượng bạc, vốn tưởng rằng có thể làm cao thủ võ thuật bị thương, chưa từng nghĩ nó thậm chí còn chưa chạm được vào người.

“Điện hạ, cao thủ như Mã công công đây ở trong cung có nhiều không?”

“Tiên sinh lo lắng quá mức rồi, Mã công công từng hầu trà cho Chu Đốc công, được chỉ dạy võ thuật, thực lực của vị đó mới là tuyệt đỉnh, cũng chỉ đứng sau mấy vị Tông Sư!”

Triệu Mục đối với súng cầm tay này rất có hứng thú, Đường Minh Viễn không có căn cơ võ đạo, lại có thể khiến Mã công công cảm nhận được nguy hiểm.

Nếu có thể chế tạo số lượng lớn, trang bị cho quân, há chẳng phải sẽ quét sạch thiên hạ sao.

“Cũng được cũng được.”

Đường Minh Viễn nói: “Ta biết Điện hạ muốn gì, chỉ là ta bản tính lười nhác, không muốn chạy đi làm việc mệt nhọc, cho nên ta dâng khẩu súng này.”

Triệu Mục lộ vẻ vui mừng: “Chúng ta vào trong nói chuyện.”

Vào trong phòng ngồi xuống.

Đường Minh Viễn thấy bốn nội thị, dung mạo già nua, khí tức thâm hậu, rất giống với Mã công công đang đứng canh ở cửa, nhịn không được hỏi.

“Bốn vị công công này là cao thủ tuyệt đỉnh?”

“Đúng vậy.”

Triệu Mục nói: “Nếu không có những nội thị do Chu Đốc công đích thân huấn luyện sống chết hộ vệ thì ta sớm đã chết ở kinh thành rồi.”

“Hổ dữ không ăn thịt con.”

Đường Minh Viễn cau mày nói: “Điện hạ là con trai duy nhất của Thái hậu, tại sao lại đuổi cùng giết tận như vậy?”

“Trong mắt Mẫu hậu chỉ có Tam Dương Giáo, sớm đã không còn mẫu tử tình thân.”

Triệu Mục lộ vẻ buồn bã, cũng không muốn bình luận nhiều về mẫu thân, chỉ vào khẩu súng trên bàn hỏi: “Làm sao để sử dụng loại vũ khí kỳ lạ có tên là súng này?”

“Rất đơn giản.”

Đường Minh Viễn chĩa súng vào tường, bóp cò, kích chùy đánh vào kích đồng tạo ra tia lửa, chỉ thấy oanh một tiếng, đạn bên trong bắn ra ngoài.

Viên đạn bắn vào trong tường, sâu hơn nửa tấc.

Một đạo thân ảnh nhanh như bóng ma cẩn thận quan sát vị trí viên đạn trên tường, kinh ngạc nói: “Điện hạ, súng này bắn ra ám khí, ta không cẩn thận cũng sẽ bị trọng thương.”

Triệu Mục nhận cây súng, học cách nạp thuốc súng, đạn dược, bắn thử vài phát vào tường, lần đầu tiên cảm nhận được quyền lực không phải do thân phận mang lại.

Có súng trong tay là có quyền!

“Súng này giá cả thế nào? Có thể chế tạo số lượng lớn không?”

“Tạm thời không thể.”

Đường Minh Viễn nói: “Đây chỉ là mẫu thế hệ đầu tiên, hoàn toàn là làm thủ công, cần phải có người nghiên cứu cải tạo...để tạo thành một dây truyền chế tạo...”

Triệu Mục nghe hiểu từng chữ, nhưng kết hợp thành câu thì lại cảm thấy mơ hồ.

Đường Minh Viễn cũng đành giải thích cặn kẽ từng câu từng chữ, cái gì là nghiên cứu, cái gì là dây chuyền, cái gì là hỏa lực bắn chết.

Nội thị bên cạnh không cần dặn dò đã lấy giấy bút ra ghi chép.

Một lúc lâu sau.

Triệu Mục khen ngợi: “Tiên sinh quả thật là đại tài!”

“Bệ hạ quá khen, làm gì có tài mà lại phải đi ở rể chứ, ta chỉ muốn một cuộc sống bình thường, cơm đủ ăn áo đủ mặc là được rồi.”

Lời Đường Minh Viễn nói là thật, nhưng lọt vào trong tai Triệu Mục thì lại thành khiêm tốn, rộng lượng, là một cao nhân chân chính.

“Với sự giúp đỡ của Tiên sinh, đại sự có thể thành!”

“Điện hạ, ta chỉ muốn sống chết ở Giang Ninh mà thôi.”

Đường Minh Viễn liên tục từ chối, nói: “Sau này Điện hạ thật sự có thể ngồi lên vị trí đó, ta chỉ có một yêu cầu, tiếp tục kiểm kê ruộng đất, cải cách thuế chế.”

“Đó là đương nhiên, đây là chí nguyện của phụ hoàng!”

Triệu Mục nói: “Tiên sinh thờ ơ với danh lợi, không tham quyền lực, có điều đôi khi rắc rối sẽ tự tìm đến cửa, muốn tránh cũng không tránh được.”

Đường Minh Viễn suy nghĩ, hỏi: “Có liên quan đến Đông Xưởng sao?”

“Đốc công Đông Xưởng mới nhậm chức là Hứa công công, từng là can nhi của Đốc công trước, để thể hiện lòng trung thành của mình hắn đã bắt toàn bộ những người có liên quan đến Chu công công.”

Triệu Mục từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, trên đó viết: Ngô công công phụng mệnh thanh tra và tịch biên Tô gia.

“Đây là tin tức Ti giám sát truyền đến, có người báo cáo Tô gia có quan hệ với Chu công công, người của Đông Xưởng đang trên đường tới rồi!”

“Trên đời này quả nhiên không có bữa trưa nào là miễn phí.”

Đường Minh Viễn bất đắc dĩ thở dài, chỉ cần còn sống thì tránh không khỏi nhân quả vướng víu.

Tùy tiện đọc vài câu thơ lại khiến Triệu Mục xem trọng, sau này vì việc kinh doanh của Tô gia, cũng vì để bản thân có thể ăn nằm thoải mái lại dùng danh thiếp của Triệu Mục để lấy được tư cách buôn vải cống.

Vải cống do Ngự Dụng Ti nắm quản, cho nên cũng có quan hệ với Chu Đốc công Đông Xưởng.

Chu Đốc công chỉ dựa vào phương pháp làm đá liền nhận ra Đường Minh Viễn có tài, phân phó công công của Ti giám sát đưa cho hắn ta rất nhiều lợi ích.

Đông Xưởng hùng mạnh như vậy, chỉ với chút đồ dư thừa cũng đủ để Tô gia nhanh chóng trở thành thương nhân giàu có nhất Giang Ninh.

Chưa từng nghĩ phong vân triều đại lại thay đổi nhanh như vậy.

“Ai nói cổ nhân ngu ngốc, ta chỉ lộ ra một chút khác thường đã thu hút trước thì Hoàng tử sau thì Đốc công kéo đến đầu tư, tầm mắt nham hiểm không ai sánh bằng.”

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện nd rất hay nhưng lối hành văn của tác giả làm người đọc khó theo dõi, nhưng đoạn đối thoại dài giữa các nhân vật thì ko biết ai đang nói ai đang nghe luôn, những đoạn chuyển diễn biến tình tiết thì toàn bị ăn mất phần đâu, làm ngta ko bắt kịp nội đúng tác giả đg muốn truyền đạt ở đây là gì, còn phần dịch thì hẳn là dịch giả dùng AI để dịch luôn, lủng củng vcl, đọc mà rối hết cả não.
Trả lời
| 0