Chu Dịch đứng ở ngoài cửa cung, ghi nhớ lại tất cả những lời bách quan nói, những người bất mãn với triều đình là đồng minh, ủng hộ Thái hậu phải diệt trừ, những kẻ dao động thì có thể thu phục.
Hết giờ trực liền trở về xá phòng.
Tiểu An Tử và Tiểu Ngũ Tử đã trở về rồi, đang ôn lại những chữ đã học được trong ngày.
Chu Dịch liếc nhìn Tiểu Ngũ Tử, rõ ràng là đã biết chữ, còn giả vờ chăm chỉ học tập, tính cách thế này sau này có thể thành đại sự.
Tiểu An Tử thấy Chu Dịch ý cười đầy mặt thì nhịn không được hỏi: “Sơn đại ca có chuyện gì vui sao?”
“Cũng coi là như vậy.”
Chu Dịch giả vờ muốn nói, nhưng lại do dự một chút: “Nói cho An huynh đệ cũng không sao, sáng nay lúc ta trực bạn, nghe thấy Lễ Bộ Kỳ Thị Lang mắng mẹ Bình Hi Vương!”
Tiểu An Tử vẻ mặt nghi hoặc: “Vậy sao lại vui mừng?”
“Bình Tây Vương là hồng nhân bên cạnh Thái hậu, mới tấn thăng Binh bộ Thượng thư, quyền thế nghịch thiên, trong cung ai mà không muốn nịnh nọt chứ!”
Chu Dịch nói: “Ta tìm cơ hội nói chuyện này cho Trung Đề đốc, nhất định sẽ được trọng thưởng, sau này sẽ không phải đi gác cổng nữa!”
Muốn thành đại sự, trước bán đồng minh.
Quốc triều sẽ ghi nhớ công trạng của Kỳ Thị Lang, sau này tiến hành cải cách tận gốc, nhất định sẽ minh oan phong tước cho hắn!
“Hóa ra là như vậy.”
Tiểu An Tử ánh mắt lóe lên, không ngừng lên tiếng chúc mừng: “Chúc mừng Sơn công công, ta sớm đã cảm thấy ngài tiền đồ vô lượng, sau này nhất định có thể làm Đề đốc một giám!”
Chu Dịch vỗ vai Tiểu An Tử, cười nói.
“Đợi khi nào ta phát đạt, nhất định sẽ chiếu cố An huynh đệ, cẩu quan ở huyện Vạn Niên kia sẽ tịch biên lưu đày, toàn bộ đất đai của Vương lão gia sẽ cướp trở về.”
“Bái tạ Sơn công công.”
Tiểu An Tử cong eo vểnh mông, học hết các chiêu trò mà Chu Dịch dạy.
“Khà khà khà...”
Chu Dịch cười đắc ý, cởi quần áo nằm trên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Sau khi thức dậy, Chu Dịch thấy giương Tiểu An Tử trống rỗng, đanh định hỏi Tiểu Ngũ Tử.
Rầm!
Cửa phòng mở ra, trên mặt Tiểu An Tử hưng phấn, tinh thần kích động.
Chu Dịch hỏi: “An huynh đệ sáng sớm đã đi đâu thế? Trong cung có nhiều điều cấm kỵ, không được đi lung tung!”
“Tiểu Sơn Tử yên tâm, ta sẽ không quên lời ngươi dạy đâu.”
Tiểu An Tử ưỡn ngực, có chút trịch thượng nói: “Ta đến Trực Điện Giám, thỉnh an Trung Đề đốc, thuận tiện nói về chuyện của Kỳ Thị Lạng.”
Chu Dịch không thể tin được nói: “Ngươi, ngươi sao lại có thể...”
Tiểu An Tử tiếp tục nói: “Trung công công rất vui, điều ta đến Ti Lễ Giám, phục vụ giấy bút cho Bệ hạ.”
Chu Dịch nghe vậy thì ngã xuống giường giống như quả bóng xì hơi.
Tiểu An Tử vỗ vỗ vai Chu Dịch: “Tiểu Sơn Tử, với giao tình hai ta, ai nói cũng đều như nhau, ngươi cũng đừng quá để ý.”
Chu Dịch cố rặn ra một nụ cười, cong eo vểnh mông thi lễ.
“An công công dạy phải!”
Tiểu An Tử trước cung kính sau ngạo mạn, đây là điều nằm trong dự liệu của Chu Dịch.
Tiểu hài tử sống trong bùn lầy ngoài cung, tiểu thái giám trung cung đã minh tranh ám đấu, những người thích nghi chậm, sẽ bị ăn đến cái xương cũng không thừa.
Huống chi sau khi trải qua chuyện gia đình tan nắt, lại bất chấp cắt đứt gốc rễ, Tiểu An Tử vốn dĩ đã không phải là người bình thường.
Bắt được một tia cơ hội, thì sẽ cố gắng hết sức để leo lên!
“Đáng tiếc mí mắt quá nông.”
Chu Dịch ánh mắt lạnh lùng quan sát, nhìn Tiểu An Tử vỗ vai Tiểu Ngũ Tử, bắt chước người khác thu nhận tiểu đệ, bắt đầu nghĩ cách làm thế nào để trừng trị Tiểu Trung Tử.
Đã có gan ở trong cung thu nhận can nhi, Tiểu Trung Tử khả năng sớm đã phản bội.
Cũng có khả năng bị oan, nhưng Chu Dịch cũng lười đi phân rõ, cả gan không dám vì bổn Đốc công liều chết cũng đã phạm vào đại kị.
“Tên này bình thường hại không ít người, kẻ thù vô số.”
Chu Dịch suy nghĩ một lát, trong đầu đã định ra được kế hoạch.
Địch thủ của Tiểu Trung Tử không chỉ có Thái hậu, Bình Tây Vương, giờ đây sức mạnh đã tăng nhanh, chỉ cần một chút khiêu khích cũng khiến bọn chúng cắn xé lẫn nhau.
Một bên là nô gia lúc nào cũng có thể thay thế, một bên là trung thần tâm can ổn định triều đình.
Thái hậu sẽ lựa chọn thế nào, nghĩ liền có thể biết!
“Trả thù như vậy quá là không vui...”
Trong mắt Chu Dịch lóe lên hung ác, đường đường là Đốc công Đông Xưởng, muốn giết ai thì giết, muốn định tội danh gì thì định tội danh đó, chưa từng thấy khó chịu.
Trầm mặc tĩnh tâm niệm quyết, kiềm nén sát ý trong lòng, Chu Dịch ngẩng đầu nhìn về hướng Cần Chính Điện.
“Nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu, ta từ trên cao đáp xuống, vừa hay nhìn rõ được ai là thật sự trung thành!”
Ngày hôm sau.
Sáng sớm rời giường đến nhà ăn, Chu Dịch theo théo quen đi ở phía trước.
“Khụ khụ!”
Tiêu An Tử khẽ ho: “Tiểu Sơn Tử, ngươi cũng đã ở trong cung lâu rồi, có chút quy tắc không cần ta phải nhắc nhở nhỉ?”
“An công công mời đi trước.”
Chu Dịch bừng tỉnh, thuận theo tình thế mà vén rèm cửa, trong lời nói có chút nịnh nọt: “Ta đi trước dẫn đường cho ngài, chỉ mong ở trước mặt Trung Đề đốc nói giúp ta vài lời, ta không muốn lại canh ở cửa cung nữa.”
“Nói hay nói hay.”
Tiểu An Tử vẻ mặt hưng phấn, tận hưởng khoái cảm mà quyền lực mang lại.
Chu Dịch với Tiểu Ngũ Tử đi ở phía sau, rất tự giác trở thành tùy tùng, một lão quái che giấu thân phận, một thiếu niên xuất thân bất phàm, không hề lộ ra bất mãn.
Phía trước có người đứng chặn đao chặn kiếm, ước cũng chẳng được!
Bất quá trong vòng ba năm ngày, trong cung không ai không biết Tiểu An Tử gia nhập dưới trướng Trung Đề đốc, thở thành can nhi thứ hai mươi tám.
Hồng nhân bên người của Đề đốc Trực Điện Giám, thái giám Ti Lễ Giám phụ trách giấy bút, đại quan tam phẩm địa phương gặp cũng kính cẩn gọi một tiếng ‘An công công’, ngoan ngoãn dâng vàng bạc hiếu kính.