Mới chỉ có mấy tháng trước, huyện lệnh cửu phẩm đã làm cho An công công cùng đường bí lối.
Thế giới biến hóa, không có gì nhiều hơn vậy!
Mà ở triều đại nào cũng đều có loại thái giám một nhát bay lên tận trời thế này, đây cũng là chỗ mê hoặc của Ti nội thị.
Địa vị của An công công tăng lên, đẳng cấp ngay lập tức bất đồng.
Không cùng Chu Dịch và Tiểu Ngũ Tử đến nhà ăn nữa, mà có một đám nịnh nọt vây quanh, đây gọi là hổ không đồng hành với chó, mỗi người đều có một vòng tròn riêng của mình.
Về những lời tốt đẹp đã đáp ứng với Chu Dịch tự nhiên cũng sẽ quên đi.
.......
Chính Thống sáu năm, ngày cuối cùng.
Đêm giao thừa.
Trong cung tràn ngập lồng đèn đỏ, đỏ rực, sáng trưng giống như lễ hội.
An công công đổi sang bộ quan phục mới đỏ thẫm, mang theo lễ vật đã chuẩn bị sẵn đi Trực Điện Giám chúc tết cha nuôi.
Bên ngoài sớm đã có mấy chó săn đợi sẵn, thấy An công công đi ra liền khom người chúc năm mới, miệng chúc những câu cát tường không mất tiền, trước hô sau ôm đi về hướng Trực Điện Giám.
Trong phòng yên lặng hồi lâu.
Tiểu Ngũ Tử là người đầu tiên nhịn không được, đóng quyển sách nhận biết chữ lại, thấp giọng nói: “Sơn đại ca, uy phong này căn bản là của ngươi, chẳng lẽ ngươi không oán hận sao?”
Chu Dịch đang ngồi trên giường luyện công, liếc nhìn Tiểu Ngũ Tử.
Dù sao hắn cũng chỉ là một đứa trẻ tám chín tuổi, dù có giả vờ thành thục đến đâu thì đối với quyền lực, náo nhiệt cũng sẽ động tâm.
“Mỗi người đều có số mệnh của mình, cưỡng cầu không được!”
Lời Chu Dịch nói giọt nước cũng không lọt, mặc dù võ công cường đại, có thể dễ dàng bóp chết An công công, Tiểu Ngũ Tử, nhưng hắn cũng sẽ không nói ra những điều cấm kỵ.
Hơn mười năm sống trong cung, gặp không ít kẻ đâm sau lưng, lúc nào cũng phải cẩn trọng đề phòng.
Tiểu Ngũ Tử nói: “Chỉ là nhìn không quen cái bộ dáng tâng bốc đàn áp người khác.”
“Ở trong cung là như vậy, ai nổi tiếng thì khen ngợi người đó.”
Chu Dịch cười mấy tiếng, nhớ lại: “Ta nghe lão nhân trong cung kể, năm đó lúc Chu Đốc công còn chưa phát tích, thích dập đầu quỳ lạy người khác, lại có sở trường trượt quỳ, mới làm công công vui vẻ.”
Tiêu Ngũ Tử lộ ra vẻ kỳ lạ, trầm mặc rất lâu mới hiểu được.
“Đa tạ Sơn đại ca chỉ điểm!”
“Không cần khách khí.”
Chu Dịch chỉ nói một nửa, hắn hành sự nâng cao nhưng không đạp thấp.
Năm đó quyền thế của hắn đạt đến đỉnh cao, gặp tiểu thái giám mới vào cung, Chu Dịch cũng sẽ dành cho hắn những câu khích lệ. Ngay cả khi phụng mệnh vây giết Chu công công, vẫn thân thiết gọi cha nuôi, cũng không hề cảm thấy thờ ơ hay xa cách.
Đề đốc mười ba giám Ti nội thị, không chỉ dựa vào vũ lực!
Có lẽ là năm mới, Tiểu Ngũ Tử nói nhiều hơn lúc bình thường, ngó ra bên ngoài cửa, nói: “Ta luôn cảm thấy, An công công đắc ý sẽ không được bao lâu.”
Chu Dịch nhướng mày: “Là sao?”
Tiểu Ngũ Tử nói: “An công công nếu thật sự được sủng, vậy sao vẫn còn ở cùng chúng ta?”
“Ngươi có thể nhìn ra điều này, cũng đã hơn đại đa số người rồi.”
Chu Dịch khẽ gật đầu, không muốn tiếp tục nói về An công công, cũng chỉ là một hòn đá dò đường nhỏ nhoi không đáng để tâm.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, từng quả pháo hoa bay lên trên bầu trời, thắp sáng bầu trời đêm hoàng cung. Vào thời điểm này những năm trước, Chu Dịch ngồi ở đại đường Trực Điện Giám, hai bên tả hữu mười tám can nhi đồng thanh chúc mừng.
“Chỉ một năm ngắn ngủi, vật còn người mất.”
Chu Dịch đột nhiên hiểu ra, tại sao Lão Lộc có thể tận hưởng cô độc, sống ở trong lãnh cung mấy chục năm.
Náo nhiệt chỉ là nhất thời, cô độc mới là thường thế.
“Mùng ba Tết ta sẽ đốt vài con dao giấy, cúng cháo hải sản, bánh cảo, tránh cho lão ở dưới đó không ăn không tiêu được. Người vô căn như ta, phần mộ tổ tiên đều chưa từng đến, nhưng vẫn còn nhớ thắp cho lão nén hương...”
Chu Dịch xuất thần, trong miệng lẩm bẩm một mình.
Hu!
Trong phòng có cơn gió lạnh thổi ra, âm lãnh thấu xương.
Tiểu Ngũ Tử rùng mình, thở dài: “Mùa đông năm nay lạnh khác thường, nghe nói phương bắc tuyết đã rơi nửa tháng, đông chết không biết bao nhiêu người.”
“May thay Trấn Bắc Vương trấn thủ Bắc Cương, nếu không dị tộc đã xuống phía nam cướp bóc...”
Chu Dịch nói những lời không thực lòng, tâm tư thì đã bay đến nơi khác, đối với lai lịch cơn gió lạnh mà hắn ba lần cảm nhận được đại khái cũng đã có chút suy đoán.
Trong mắt hiện lên một tia hung ác, có chuyện còn quan trọng hơn hoàng đế!
Đông đông đông.
Tiếng gõ cửa cắt đứt suy nghĩ của Chu Dịch, Tiểu Định Tử của Ngự Dụng Giám đẩy cửa tiến vào, đặt hai phong bao màu đỏ xuống.
“Đây là đường áo mà Thái hậu thưởng, mỗi người một cân.”
“Bái tạ Thái hậu!”
Chu Dịch và Tiểu Ngũ Tử hướng về phía Khôn Ninh Cung ba dập chín lạy, đứng dậy khom người với Tiểu Định Tử, vẽ một vòng tròn trên danh sách, biểu thị đã nhận được đường áo.
Tiểu Định Tử đang muốn rời đi, Chu Dịch đã túm lấy tay áo hắn, nhét vào trong đó tờ ngân phiếu mười lượng.
“Định công công, Thái hậu ban thưởng trân quý như vậy, ta là ăn hay là dâng lên?”
Tiểu Định Tử thành thục cất tờ ngân phiếu đi, thấp giọng nói: “Từ nay về sau loại đường áo này không còn là vật hiếm nữa, Thái hậu đã ban thưởng thì cứ nếm thử đi.”
Chu Dịch lại nhét thêm một tờ nữa: “Làm phiền Định công công giúp tôi giải thích chút nghi vấn được không?”
Tiểu Định Tử giải thích: “Mấy ngày trước, có một cửa hiệu pử phương nam, tìm được cách làm đường với chi phí rẻ, giá cả thấp hơn nhiều so với thị trường, đã giành được tư cách buôn đồ cống nạp.”
“Đường...thấp hơn nhiều so với giá thị trường...”
Trong mắt Chu Dịch lóe lên niềm vui, trở về phòng mở hồng bao ra, trong đó là đường áo trắng như tuyết.
Ngón tay chấm vào đường, đầu lưỡi liếm liếm.
“Đường này thật ngọt!”
0
0