“Bất quá hôm nay hoàng cung phòng bị nghiêm ngặt, Ti Phủ Trấn, cấm quân đều túc trực ở gần đó, ngược lại muốn đột nhập vào hoàng cung còn khó hơn những ngày bình thường khác.”
“Ta toàn lực ra tay, có lẽ có thể phá được cửa phía đông...”
Chu Dịch nghĩ tới đây thì khẽ lắc đầu.
Tiên thiên tông sư rơi vào trong quân trận cũng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, năm đó gom góp mấy ngàn tráng sĩ mới có thể giết chết kiếm thần vô danh, huống chi là đội quân tinh nhuệ của Trấn Phủ Ti, cấm quân.
“Mạng ta dài, không cần phải mạo hiểm.”
“Triệu Mục nếu ngay cả cửa cung cũng không phá vỡ được, đừng nói đến khống chế hoàng cung, ngay cả tư cách được ta hỗ trợ cũng không có!”
Tại thời điểm này.
Bên kia bờ sông vang lên những tiếng đùng đùng, từng đoàn pháo hoa bay lên trời, trong không trung nở ra những văn tự ngũ sắc.
Đại Khánh Chính Thống.
Chu Dịch thấy văn tự hiện ra thì không khỏi cau mày.
“Thật sự là muốn ra tay? Không che giấu, cũng không khống chế hỗn loạn, hắn dựa vào cái gì...”
Ầm!
Một tiếng ầm như sấm vang lên từ bên kia sông, sau đó một quả cầu đen to như cái gầu bay qua đêm tối về phía đông hoàng cung.
“Cái gì vậy?”
Chu Dịch đột nhiên dựng hết cả tóc gáy, không rõ quả cầu đen kia là vật gì, vô thức vận chân khí, Cửu Trọng Chân Canh chắn ở trước mặt.
Đồng thời thi triển khinh công, thoát khỏi cửa phía đông hoàng cung.
Quả cầu đen nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đập vào cổng cung, nổ tung ngay lập tức.
Bùm.
Tia lửa bắn lên trời, mặt đất rung chuyển, giống như tác động của một vụ phun trào núi lửa, vố số những hạt sắt rơi xuống, quét qua bốn phương tám hướng.
Cửa thành phía đông bị thủng một lỗ lớn, nội thị trực ban ở đó thương vong nghiêm trọng.
Chu Dịch nhếch nhác lăn trên mặt đất, Cửu Trọng Chân Canh đột phá cấp sáu, uy lực bộc phát còn lớn hơn cả kiếm thần vô danh.
Không quan tâm đến tiếng chửi bới, hắn vận khinh công điên cuồng chạy trốn.
Bên kia sông lại có mấy chục quả cầu đen bay đến, thậm chí còn to hơn quả trước, tiếng nổ ầm ầm chói tai.
Khi khói tan, cổng phía đông của hoàng cung đã vỡ tan, trên tường còn có mấy chục lỗ rộng hơn mười trượng.
Nội thị may mắn sống sót thì hai tai ù đặc, hoang mang không biết làm gì, thậm chí có người còn quỳ xuống cầu xin ông trời cứu mạng, cho rằng đó là trời giáng thần phạt.
Cùng lúc này.
Nhóm tạp kỹ ở bên kia sông mở chiếc hòm dụng cụ, trong đó có đao kiếm giáp thương.
Nhóm cộng tác dân chúng vây xem đều đồng loại mở tay áo, khăn choàng trên vai, mặc giáp cầm đao, tập hợp thành một đội quân tấn công hoàng cung, nhìn thoáng qua thì khoảng ba bốn ngàn người.
“Giết!”
“Báo thù cho bệ hạ.”
“Sửa đổi tận gốc!”
“Xông lên...”
Nội thị đến phản kháng cũng không có, để mặc cho hàng ngàn quân xông vào hoàng cung.
Trấn Phủ Ti và cấm quân nghe vậy, vốn muốn đuổi vào hoàng cung bảo hộ bệ hạ, kết quả bước vào cái lỗ trên cửa thành lại nghe thấy càng nhiều tiếng nổ.
Ngàn quân Trấn Phủ Ti, cấm quân chết ngay tại chỗ, số còn lại thì không có thủ lĩnh, bỏ chạy toán loạn.
Triệu Mục bước từng bước lên thềm ngọc, ngồi xuống ỷ long trong tiếng hô vang vạn tuế.
Nhìn xuống dưới.
Tất cả mọi người đều đang quỳ trên mặt đất, Dịch công công, Viên công công, Đường Minh Viễn cùng với những nhân kiệt khác đều như vậy, Triệu Mục không khỏi có chút sinh ra mấy phần hào khí.
“Các ái khanh bình thân!”
“Tạ ơn bệ hạ.”
Chu Dịch đứng ở vị trí bên trái, cúi đầu nói: “Khởi bẩm bệ hạ, Thái hậu vì yêu nhân Tam Dương mê hoặc, quỷ vật phụ thân, nô tỳ mới học được một pháp trừ quỷ, nguyện vì Thái hậu trừ tà!”
Triệu Mục hai mắt sáng lên, cách nói này rất hay.
Thái hậu dù có náo loạn hậu cung vậy cũng là mẹ ruột của Triệu Mục, nếu thật sự ra tay sát hại, vậy sẽ trở thành vết nhơ suốt đời.
Với lý do bị ma ám, trong lễ trừ tà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì chính là Tam Dương Giáo hại chết Thái hậu.
“Chu công công, mau đi cứu trị cho Thái hậu!”
“Tuân chỉ.”
Chu Dịch vẫy tay, dẫn theo cao thủ Ti nội thị đi hướng Khôn Ninh Cung.
Viên công công bước ra nói: “Bệ hạ, nô tài sẽ đi canh giữ cửa cung, ngăn chặn cẩu nhân vì gấp gáp mà vượt tường.”
“Rất tốt.”
Triệu Mục nghiêm trọng nói: “Trẫm cho ngươi quyền quyết định tại chỗ, có thể tiền trảm hậu tấu, bên ngoài cung đã có pháo binh do Đường tiên sinh huấn luyện, cũng sẽ giao cho Viên công công chỉ huy.’”
Viên công công nhận mệnh rời đi.
Khóe miệng Triệu Mục khẽ cong lên, một người giải quyết phiền phức nội bộ, một người phòng thủ bên ngoài, quả nhiên là hữu dụng, nội thị chính là trung thành nhất.
Những người còn lại sau khi chết đều có gia nghiệp, danh tiếng, sẽ không thể vô điều kiện mà ủng hộ Hoàng đế.
Duy chỉ có nội thị là hoàn toàn lệ thuộc vào hoàng quyền, những chuyện xấu xa, bẩn thỉu đều sẽ nguyện ý làm, cũng chỉ có sở thích nhỏ đó làm tham tiền.
Triệu Mục nghĩ tới đây thì lại phân phó nội thị đi làm việc.
Hoặc đánh chuông trong cung, tuyên cáo Long Khánh Đế băng hà, triệu hoán bách quan lên Dưỡng Tâm Điện bàn chuyện. Hoặc có thể mang thánh Chỉ đến quân doanh, theo thiên ý bề trên, tiêu trừ quân quyền của Bình Tây Vương.
Hoặc có thể truyền tin đến các phủ, mời trưởng lão Triệu Thị nhập cung, ủng hộ Triệu Mục đăng cơ.
Từng người từng người, tiến hành công việc một cách có trật tự.
Đường Minh Viễn đứng ở bên trái, hơi nhíu mày, hắn đã sớm nhận ra Triệu Mục có dấu hiệu thân cận với nội thị, giống như bây giờ ngày càng tín nhiệm trọng dụng.
“Đường tiên sinh, có lo lắng gì sao?”
Triệu Mục quan tâm hỏi: “Tiên sinh là cánh tay của trẫm, thân thiết như huynh đệ, có lời gì thì cứ nói thẳng, trẫm đều đáp ứng.”
Đường Minh Viễn nhanh chóng bình tĩnh lại, bản thân so không lại với Viên công công, huống chi đối thủ còn là Chu công công, hắn trầm ngâm một lát rồi nói.