Ngày hai mươi ba tháng Giêng âm lịch.
Đang vào giữa hè, nắng như thiêu đốt.
Một hàng dài phạm nhân quỳ trước cổng chợ, sau lưng đeo thẻ tử hình, đao phủ đứng ở bên cạnh.
Những tiếng khóc lóc không ngừng vang lên, những người gan nhỏ thì không ngừng kêu gào cứu mạng, thậm chí còn có người mắng chửi Lư Thượng thư, nhằm thu hút sự chú ý của Đông Xưởng.
Ngược lại những cháu chắt nhỏ tuổi đang quỳ dưới đất thì nhìn trái nhìn phải, đôi mắt đen láy chớp chớp, không hiểu mọi người đang chơi trò gì.
Người dân vây kín xung quanh chờ xem hành quyết, thỉnh thoảng còn có người ném rau thối trứng thối.
“Chém đầu, mau chém đầu!”
“Thánh thượng là nhân quân, dám mưu phản, đáng bị chu di cửu tộc!”
“Đông Xưởng thật sự làm được chuyện tốt, nếu để Lư gia mưu phản, cuộc sống tốt đẹp của chúng ta sẽ kết thúc.”
“Cẩn thận lời nói.”
“Ta đang nói tốt cho Đông Xưởng, cái này cũng không được?”
“Hai từ đó nhắc cũng không được nhắc, phạm vào điều kiêng kị...”
Đây tuyệt đối không phải là Đông Xưởng sắp xếp, mà là dân chúng tự phát ủng hộ Thiên Thuận Đế, đối với ý đồ mưu phản của Lư gia thì rất căm ghét.
Thiên Thuận Đế thu nhận thái giám làm can nhi, mở ra tiền lệ cho quốc triều.
Nội thị nhậm chức ở Lục bộ, cũng là điều trước nay chưa từng có.
Đối với những hành động như vậy, nhưng phàm là đổi sang một vị Hoàng đế nào đó sớm đã bị triều đình, dân chúng mắng thành hôn quân, nhưng Thiên Thuận Đế thì lại thành nhân quân người người ca ngợi.
Bên trong có hai vị công công Chu, Viên giám sát bách quan, bên ngoài có Đường Minh Viễn chủ trì cải cách quốc triều.
Dân chúng cảm nhận được những lợi ích thực tế, đối với việc Bệ hạ tin sủng hoạn quan, ham mê nhục dục, cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Cho nên Lư gia mưu phản chu di cửu tộc, dân chúng đều vỗ tay hoan hô.
Về phần Lư Thượng thư có ủng hộ chế độ mới hay không thì dân chúng không rõ, cũng lười tìm tòi nghiên cứu, chỉ muốn chặt đầu lão quan là được!
Trong đám người.
Chu Dịch để râu ở cằm, xung quanh miệng, mặc bộ quần áo mà phú hộ nông thôn thích mặc, ánh mắt quan sát xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen ở trong góc.
Liền thi triển long công xuyên qua đám người, đi đến góc phía đông nam.
Hộ vệ phát hiện ra dị thường, bốn năm người dàn thành hàng ngang, ngăn cản Chu Dịch đến gần Đường tể tướng.
Chu Dịch chắp tay, cười hề hề nói: “Ta và Đường đại nhân là người quen cũ.”
Chữ ta đập vào tai, sắc mặc hộ vệ hơi thay đổi.
Đường Minh Viễn đội chiếc mũ tre màu đen, cẩn thận đánh giá bộ dáng Chu Dịch, ngạc nhiên nói: “Hóa ra là Đốc công, bộ mãng bào này thật là bệ vệ, ta nhận mãi mới ra.”
“Đường đại nhân có lẽ không biết, lúc nhỏ gia cảnh ta khó khăn, ngay cả cơm ăn cũng không có.”
Thân hình Chu Dịch giống như trạch, dễ dàng xuyên qua hộ vệ ngăn cản, đứng bên cạnh Đường Minh Viễn, hồi tưởng nói.
“Lúc đó cha ta làm ruộng cho Tôn Lão Tài trong thôn, hâm mộ quần áo người ta mặc, ước sau này mình có thể có một bộ quần áo giống vậy, hôm nay cũng xem như hoàn thành ước mơ rồi.”
Đường Minh Viễn tán thưởng: “Đốc công từ một tiểu tử thôn quê một đường đi đến ngày hôm nay, có quyền hành trong triều đình dân chúng, cũng có thể coi là nhân kiệt trong thiên hạ!”
“Quá khen, quá khen.”
Chu Dịch tâng bốc: “Đường đại nhân thân mang tiếng ở rể, nhưng vào được các lão, sử sách có khi sẽ ghi từ cổ chí kim là chuế tế đầu tiên được vào nội các.”
Hai người nói chuyện với nhau, thời gian đã tới buổi chiều ba khắc.
Quan giám trảm là hình bộ Ninh Thị Lang, cũng là người ủng hộ chính sách mới, có mỗi quan hệ thân thiết với Lư Thượng thư, phân phó binh lính mang rượu mạnh cho các phạm nhân.
Đây là loại rượu trắng được Đường tể tướng chưng cất, lúc mới xuất hiện người ta nói giá một lượng vàng một lượng rượu, bây giờ giá đã hạ xuống, nhưng cũng tìm không được những hộ giàu có bình thường có thể uống được nó.
Phạm nhân uống ừng ựng hết bát lớn rượu mạnh, rất nhanh đã cảm thấy chóng mặt.
Ninh Thị Lang ném lệnh bài: “Hành hình!”
Tên đao phủ phun rượu lên đại đao, xoay đao vòng tròn, dùng hết sức lực chặt một cái.
Đầu lăn ra xa trên mặt đát, máu ở cổ phun thành tia.
“Tốt!”
Dân chúng thấy nhát chém gọn gàng của đao phủ thì không khỏi reo hò khen tốt, giống như đang xem nghệ sĩ biểu diễn trên đường phố.
Đường Minh Viễn nắm chặt tay, dưới chiếc mũ tre che lại đôi mắt đỏ hoe, cố gắng cắn chặt môi để ngăn không phát ra tiếng.
“Chậc, chậc, chậc...”
Chu Dịch chậm rãi nói: “Ta không hiểu, dân chúng mắng Đông Xưởng thì cũng thôi đi, tại sao Lư Thượng thư cũng mắng, ông ta là một người tốt hết lòng vì dân chúng mà.”
“Dân chúng ngu muội như vậy, may mà ta không làm người tốt, bằng không chắc sẽ tức chết!”
Đường Minh Viễn quay đầu lại, không nhìn về phía pháp trường nữa, giọng nói lạnh lùng chưa đầy hận ý: “Đốc công, đây cũng là điều mà ngươi muốn thấy sao?”
“Đường đại nhân lại nói đùa rồi.”
Chu DỊch không có phủ nhận, cũng không thừa nhận: “Ta không có đối phó với Lư gia, chỉ chống mắt lên nhìn Ân Trạch Hầu hành sự, không có hành động ngăn cản mà thôi!”
“Ta là Đề đốc Đông Xưởng, người người đều gọi là hoạn cẩu, khoanh tay đứng ở bên cạnh đã là làm chuyện tốt rồi!”
“Đốc công rốt cuộc muốn làm gì?”
Đường Minh Viễn đè nén lửa giận trong lòng, biết căn nguyên chính là ở Thiên Thuận Đế, Chu Đốc công chỉ là thuận theo nước chảy mà thôi.
Chu Dịch ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung, lẩm bẩm: “Ta có một giấc mộng...”
Đường Minh Viễn nhướng mày, chút nữa thì mở miệng hỏi lẻ biến chẵn không đổi*.
*Nguyên gốc là 奇变偶不变, 符号看象限. Có nghĩa là “Lẻ biến chẵn không đổi, dấu hiệu nhận biết góc vuông”. Đây là một dạng câu vần vè dễ thuộc cho học sinh nhớ kiến thức.