Chu Dịch không tiếp tục nói nữa, giấc mộng quá ư là kinh hãi, hắn đổi giọng nói: “Đường đại nhân, ngài có muốn biết hôm nay vì sao ta lại tới tìm ngài không?”
Đường Minh Viễn nói: “Trên thế giới này thứ có thể tác động đến tôi chỉ có chính sách mới, cho nên là chính sách mới xảy ra vấn đề gì sao?”
“Nói chuyện với người thông minh thật là thoải mái.”
Chu Dịch từ trong tay áo lấy ra một xấp giấy, trên đó viết dày đặc những cái tên.
“Lúc Lư Thượng thư bị tuyên chu di cửu tộc, đã dọa đến không ít người, những quan lại này ẩn náu trong Lục bộ Hành tẩu, lúc nào cũng có thể quay lại cắn Đường đại nhân.”
Đường Minh Viễn nhận lấy danh sách, nhìn thấy rất nhiều cái tên quen thuộc.
“Tống Gia Mậu, bản quan luôn coi như đệ tử, Vương Túc...sau này có khả năng sẽ truyền thừa di sản, Thẩm Canh...bạn vong niên của bản quan, bạn tốt của bản quan...”
“Phổ biến chính sách mới, không thể không có công lao của bọn họ.”
Chu Dịch nói: “Đông Xưởng mỗi lần gài bẫy hãm hại ai đều là những người đã có điều tiếng, những tham quan đó nếu chiếu theo luật pháp của quốc triều thì đều phải chu di cửu tộc.”
Thái Tổ Đại Khánh vì đề phòng tham quan hại quốc, quy định số tiền tham ô vượt quá vạn lượng thì chu di tam tộc, vượt quá mười vạn lượng chu di cửu tộc.
Ngày nay tham quan tràn lan, pháp luật vẫn còn, nhưng không người thực thi.
Cho nên chỉ dựa vào tội tham ô thì khó có thể kết án chu di cửu tộc, Đông Xưởng phải đi đến nhà tham quan chôn long bào, áo giáp.
Đường Minh Viễn nhịn không được mà mỉa mai: “Cho nên bản quan phải cảm ơn Đốc công, vì triều đình mà diệt trừ tham nhũng sao?”
“Đó là việc trong phạm vi của Đông Xưởng, không cần Đường đại nhân quá khen.”
Mặt Chu Dịch bao phủ bởi Cửu Trung Chân Canh, cũng không để ý đến âm dương quái khí cỏn con đó, tiếp tục nói: “Cái danh sách này của ta, từng người từng người đều có chứng cứ xác thực, Đường đại nhân có thể tùy thời xác minh.”
Đường Minh Viễn trầm mặc hồi lâu, nhét tập danh sách vào trong tay áo, thở dài nói.
“Bọn họ đều là những người đọc sách cao nhất, thông hiểu lợi ích gia tộc, có lý tưởng hoài bão, thường ngày lớn tiếng mắng hoạn cẩu, hôm nay vậy mà lại dựa vào nội thị.”
Chu Dịch chỉ vào pháp trường đẫm máu nói: “Giữa sự sống và cái chết có khủng bố lớn lao, án của Lư gia ở ngay trước mắt, muốn sống sót thì nào còn quan tâm đến lễ nghĩa liêm sỉ.”
Đường Minh Viễn nói: “Cho nên cầu nhân, cầu nghĩa chỉ là lời nói suông mà thôi?”
“Khà khà khà...”
Chu Dịch cười lên vài tiếng, nói: “Ta đọc sách ít, không hiểu thế nào là đạo lý lớn, nhưng hiểu được nhân tính!”
“Người ta mười mấy năm đọc sách, lao tâm khổ tứ mới thi đỗ, lại nỗ lực thăng tiến. Có thể nói phải bỏ ra nỗ lực gấp ngàn lần so với người bình thường.”
“Cuối cùng cũng ngồi lên được chức quan cao, dựa vào cái gì mà phải vì dân thường mà liều mạng?”
“Nếu đổi lại là ta, trước tiên cứ ôm tiền hưởng thụ!”
“Đường đại nhân trước đó được Bệ hạ coi trọng, mọi người đều theo Đường đại nhân hô khẩu hiệu, dựa vào chính sách mới mà thăng quan tiến chức, hôm nay Bệ hạ đã có tâm tư khác, bọn họ lập tức quay đầu súng!”
Đường Minh Viễn làm quan mấy năm, thấy nhiều việc quái dị trong quan trường, hiểu Chu Dịch nói đều là sự thật, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai cũng sẽ không thay đổi.
“Đốc công nói nhiều như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Chu Dịch nói: “Ta chỉ là muốn nói cho Đường đại nhân biết, dựa vào người khác bố thí là không được, có một số thứ nhất định phải nắm ở trong tay mới được!”
Tâm tư Đường Minh Viễn khẽ chuyển, cũng đã mơ hồ có được phán đoán, trong mắt hiện lên vẻ giằng co.
Một bên là bạn tốt có ơn gặp gỡ, một bên là lý tưởng vì dân sinh mà lập mạng, trong khoảng thời gian ngắn khó mà đưa ra được lựa chọn.
Đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy đao phủ đang giơ đao chặt đầu cháu trai của Lư thượng thư, đôi mắt to tròn của nó vẫn mở cho đến khi chết.
Có lẽ đầu óc con trẻ còn chưa được thông minh cho lắm, còn đang thắc mắc tại sao lại có thể nhìn thấy lưng mình.
Đường Minh Viễn nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, khi mở mắt ra lần nữa thì đã biến thành quyết tâm kiên định, hỏi: “Đốc công mưu tính giỏi thật, không cần tự mình động tay mà có thể làm người khác ép bản quan đi vào ngõ cụt.”
Trong mắt Chu Dịch hiện lên vẻ vui mừng, mục đích đã đạt được, nói: “Cho dù ta không buông thả, Cửu Đường Thị cũng sẽ làm ra đại án, đến lúc đó Đường đại nhân cũng không có lựa chọn nào khác.”
Đường Minh Viễn nói: “Cho nên vừa lúc đến lượt Lư giao gặp xui xẻo?”
“Một hớp uống một miếng ăn cũng là việc có định trước, đều có nhân quả cả.”
Chu Dịch thần bí nói: “Lư gia bị chu di cửu tộc chưa chắc đã là tai họa, sau này lại được hậu báo cũng không biết chừng.”
Đường Minh Viễn không hiểu, nghiêm túc nói: “Sau này nếu sự thành, bản quan sẽ lật lại vụ án Lư gia, báo thù, tất cả những nội thị liên quan đến vụ án, đều sẽ bồi táng cùng với Lư gia!”
“Đương nhiên có thể.”
Chu Dịch nói: “Ta viết danh sách này, phàm là nội thị liên quan đến án Lư gia, đều sẽ giao cho Đường đại nhân xử lý.”
Đường Minh Viễn nhắc nhở: “Đốc công đừng nghĩ đến để người khác đền tội, ví dụ như Tông công công chủ sự Giám phủ ti, hắn nhất định phải chết!”
Tôn công công phụ trách Giám phủ ti, quyền cao chức trọng trong Đông Xưởng, cũng là trợ thủ đắc lực của Chu Dịch.
Chu Dịch gật đầu nói: “Tôn công công sẽ đứng đầu danh sách.”
Đường Minh Viễn lộ vẻ nghi hoặc, Chu Dich không nhanh không chậm giải thích.
“Ai bảo hắn chân đạp hai thuyền, trung thành với ta, cũng trung thành với Ân Trạch Hầu...”
Lòng trung thành không tuyệt đối, vậy là tuyệt đối không trung thành.
Chu Dịch mượn Đường Minh Viễn thanh lý nội thị, sau này ở Đông Xưởng chỉ được phép có một tiếng nói, cho dù Bệ hạ đích thân tới cũng khó mà hạ lệnh.
0
0