Phường Vĩnh Hưng, Đường phủ.
Phủ đệ chiếm diện tích hơn mười mẫu, đình đài lầu các, cầu nhỏ bắc qua suối, quy hoạch giống như vương phủ.
Đường Minh Viễn từ nơi hành quyết trở về, lo lắng trùng trùng.
Hắn ngồi trong thư phòng uống hết tách trà này đến tách trà khác, nhớ lại lúc đột nhiên đến thế giới này, vốn dĩ chỉ định ăn cơm mềm, sống cuộc sống nhàn nhã giàu có.
Chưa từng nghĩ trời không cho người ta toại nguyện, để người, để việc đi đến bước đường ngày hôm nay.
“Hahaha...”
Một tràng tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông vang lên, kéo Đường Minh Viễn thoát khỏi dòng suy nghĩ, bèn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hóa ra là ái nữ đang nằm bò trên bậu cửa sổ nhìn hắn.
“Đồng Đồng đã học bài xong chưa?”
“Con sớm đã viết xong rồi!”
Nữ nhi bĩu môi, sau đó quan tâm hỏi: “Sao cha lại không vui vậy? Nói cho con biết, nương nói như vậy thì sẽ thoải mái hơn.”
“Không có chuyện gì cả.”
Đường Minh Viễn vuốt ve búi tóc của con gái, trong lòng vốn dĩ đã quyết tâm giờ đây lại có phần dao động.
Đốc công Đông Xưởng hành sự kỳ quái hung hiểm, giờ lại muốn liên thủ, chỉ cần một hành động bất cẩn sẽ là đại tội chu di cửu tộc, người đủ ngũ căn chẳng quan tâm đến họ hàng thân thuộc, Đường Minh Viễn thì không nỡ rời xa vợ con.”
“Ta chung quy cũng không phải nguyên liệu làm đại sự.”
Đường Minh Viễn dỗ dành nữ nhi rời đi, rồi lại nghĩ cách kiểm tra những lỗ hỏng rồi bù lại, để tăng cơ hội thắng.
Một lúc sau.
Thê tử Tô Vân Nhi đẩy cửa tiến vào, pha trà mới cho Đường Minh Viễn, đứng phía sau hắn nhẹ nhàng xoa bóp đỉnh đầu: “Đồng Đồng nói tướng công có tâm sự?”
Đường Minh Viễn nói đơn giản về việc gặp gỡ Đốc công, nắm lấy tay thê tử, thở dài nói.
“Ta bây giờ vừa nhắm mắt là lại thấy cảnh đầu người nhà Lư gia lăn lông lốc, tiếng khóc của cháu trai Lư đại nhân văng vẳng bên tai, vậy nên có một số việc không thể không làm!”
Tô Vân Nhi ủng hộ nói: “Tướng công là trụ cột của cái nhà này, chàng muốn làm gì thiếp thân cũng sẽ ủng hộ.”
Đường Minh Viễn lo lắng nói: “Trên đời này không có việc gì tự nhiên mà thành, nếu có chút bất cẩn, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hai mẹ con nàng, không bằng rời khỏi kinh thành trở về Giang Ninh thăm thân.”
“Khi trận mưa gió này ập đến, tể tướng đương triều lại đưa nữ quyến rời đi, Bệ hạ sẽ nghĩ thế nào?”
Tô Vân Nhi nói: “Ngược lại ở lại kinh thành mới là an toàn, Bệ hạ có thể nhìn thấy chúng ta, cũng tăng thêm phần chiến thắng.”
Đường Minh Viễn khen ngợi: ‘Vân Nhi mới là người thông minh, đáng tiếc là sinh nhầm thời, nếu sinh sau trăm ngàn năm nữa, có lẽ có thể vào được nội các hàng tướng.”
Tô Vân Nhi cười nói: “Trên đời này làm gì có nữ tử làm thừa tướng, như vậy thiên hạ há chẳng phải sẽ loạn sao?”
Đường Minh Viễn nói: “Không chỉ có thể làm thừa tướng, mà còn có thể đăng cơ xưng đế!”
“Tướng công đừng nói đùa nữa.”
Tô Vân Nhi hiểu tính cách tướng công của mình, thường xuyên nói ra những lời gây sốc, nhưng sau khi nghe chàng giải thích thì cũng thấy có lý, nên nghiêm túc nhắc nhở.”
“Tướng công, Đốc công Đông Xưởng âm hiểm xảo trá, cùng hắn liên thủ nhớ phải cẩn thận. Việc thật sự thành, hắn sẽ nắm giữ trong cung, đã như vậy với việc vương tướng nhiếp chính cũng phế lập!”
Đường Minh Viễn lắc đầu nói: “Ta đấu không lại Đốc công Đông Xưởng.”
Về tài trí, nhận biết so không lại, dù cố gắng hết sức, Đường Minh Viễn cũng không cho rằng mình kém xa, nhưng xét về tuổi thọ thì hắn đọ không lại.
Chu Dịch không cần tử đấu với Đường Minh Viễn, chỉ cần từ từ nấu cũng đã thắng rồi.
Tô Vân Nhi khẽ cau mày: “Vậy chúng ta cần sớm đề phòng, có thể bố trí phòng thủ ở bốn cửa thành, duy trì thế gọng kìm với Đông Xưởng.”
“Vân Nhi đừng lo lắng.”
Đường Minh Viễn tính toán thời gian, Lộc công công liên lạc với cao thủ thiên hạ, nhiều nhất là một năm nữa sẽ trở về.
“Chu Đốc công sẽ không ở kinh thành lâu nữa!”
....
Sau án mưu phản của Lư gia, Cửu Đường Thị đại quyền nắm chắc.
Đường Minh Viễn không tránh khỏi sự thảm sát của đồng liêu, cố ý tỏ ra yếu đuối trước Cửu Đường Thị, liên tục nhượng bộ, để cho bọn thái giám này cản trở sửa đổi chính sách mới.
Chẳng hạn như Tiên hoàng đã bãi bỏ thuế theo đầu người, Hộ bộ Hành tẩu Lộc công công vì bất mãn, yêu cầu trẻ sơ sinh cũng phải nộp thuế.
“Tiên hoàng miễn thuế đầu người trong thời gian niên hiệu Chính Thống, những người sinh vào thời Thiên Thuận thì không tính!”
Chính lệnh ban xuống, quan lại dựa theo luật pháp, trẻ dưới bốn tuổi sẽ thu thuế theo đầu người.
Địa chủ thân sĩ thì còn đỡ, không thiếu hai lượng bạc tiền thuế, nhưng nhiều người nghèo không có tiền, vì để không phải nộp thuế chỉ đành ném con hoặc dìm chết.
Tạo phản thì không thể, bây giờ đang có một nhân quân đương triều!
Dân chúng không có khả năng nộp thuế đinh khẩu, không dám sinh con, mỗi ngày về nhà cứ để nguyên quần áo mà ngủ, chỉ sợ nhịn không được ham muốn nam nữ.
Diệt ham muốn dục vọng của con người, khẩu hiệu hô hàng ngàn năm nay đều vô ích, muốn đạt được còn phải dựa vào chính sách mới!
Lộc công công thu lại thuế đầu người, phân thành ba bảy cùng với Thiên Thuận Đế, mình bảy Bệ hạ ba, dâng lên cùng với món canh bồi nguyên mới nghiên cứu được.
Thiên Thuận Đế trong lòng biết rõ việc làm của Lộc công công, nhưng thay vì chỉ trích gay gắt thì ngược lại lại phong cho hắn tước vị.
An Công Bá!
Đồng thời, Thiên Thuận Đế rất hài lòng với sự nhượng bộ của Đường Minh Viễn, đồng thời hạ mấy ý chỉ, ban thưởng các loại vàng bạc châu báu, lại phong Tô Vân Nhi thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Ân sủng ngày một tăng lên, mắt thường có thể nhìn thấy rõ.
Đường Minh Viễn lúc nhận thánh chỉ thì đang đọc mật sách mà Đông Xưởng đưa đến, trên đó ghi lại có bao nhiêu dân chúng các châu phủ tự tay giết chết con mình.