
“Đa tạ long ân, thần sẽ cúc cung tận tụy!”
Nói xong thì đi làm hai việc, việc đầu tiên chính là tiến tử Tăng Thượng thư của hình bộ làm trợ thủ.
Tuổi tác hay công trạng đều phù hợp với luật pháp, cho nên quá trình tương đối thuận lợi, đương nhiên phù hợp với tiêu chuẩn thì có hơn mười người, đa số đều là đấu đá đến chết cũng chưa vào được nội các.
Việc khác là viết một bức thư gửi đến Nam Cương, đưa cho Tạ tướng quân đang chiến đấu chống lại Man tộc.
Thiên Thuận năm thứ tư.
Mùa Đông.
Tạ tướng quân đã phát minh ra một loại pháo mới, đại phá vương trại, bắt sống Man vương cùng với trăm người khác, lập công khai cương diệt quốc.
Thiên Thuận Đế đại hỷ.
Hạ chỉ áp giải Man Vương về kinh, cúng tế tổ tiên!
Mùa xuân năm sau.
Tạ tướng quân dẫn quân về kinh, được phong Trấn Nam Đại Nguyên Soái.
Thiên Thuận Đế ở trong thái miếu đích thân chặt đầu Man Vương, đặt lên hương án cùng với tam sinh tế phẩm, cáo tế liệt tổ liệt tông Triệu Thị.
Lễ bộ mới nhậm chức Hứa Thượng thư, viết một bài văn chúc hùng hồn dài ba vạn chữ, ca ngợi Thiên Thuận Đế vượt qua Tiên hoàng, bước qua Thái tổ.
Thiên Thuận Đế do hai can nhi thái giám đỡ, khuôn mặt xám xanh bệnh hoạn cũng đỏ bừng lên vì hưng phấn.
“Trẫm, là thiên mệnh!”
......
Thiên Thuận năm thứ năm.
Tháng ba đáng lẽ là mùa xuân nhưng tuyết lại rơi mấy ngày mấy đêm.
Một trận tuyết mùa xuân một trận họa.
Dân chúng dựa vào thời tiết để kiếm ăn, tận mắt nhìn thấy những ruộng lúa mì đông đá trên ruộng, muốn khóc nhưng không dám khóc ra tiếng, tránh cho bị sai dịch bắt đi.
Ngày quốc triều đại hỉ, ngươi khóc cái gì, có phải có ý kiến với bệ hạ?
Hỷ sự bắt nguồn từ trong cung, Thục quý phi mang thai mười tháng sắp hạ sinh, theo thái y viện chẩn đoán, y tiên giang hồ Lưu ngự y bắt mạch, thì tám phần là hoàng tử!
Đất nước càng thêm củng cố, giang sơn vạn năm.
Thiên Thuận Đế hạ lệnh, phong Thục quý phi là Hoàng hậu, chuyển vào Khôn Ninh cung.
Hạ lệnh Lưu ngự y mỗi ngày bắt mạch thăm khám, đảm bảo không được xảy ra bất kỳ sai sót nào, nếu không sẽ chu di cửu tộc. Sau Thục quý phi, vô luận có mua biết bao cung nữ cũng không có ai mang thai.
Hôm nay.
Lưu ngự y từ cổng góc hoàng cung đi ra, ngồi lên kiệu trở về thái y viện.
Một giọng nói già nua truyền vào trong tai: “Còn mấy ngày nữa thì sinh?”
Lưu ngự y thấp giọng nói: “Ta sẽ dùng bí dược để ổn định bào thai, mười ngày sau đứa bé sẽ chào đời, cách nhau không đến một canh giờ.”
Đợi một khắc sau, cũng không có âm thanh nào truyền đến.
Lưu ngự y mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, vì cái hung danh Đốc công, mõi lần nói chuyện đều vạn lần căng thẳng.
Trở về thái y viện.
Những đồng liêu gặp phải trên đường đều khom lưng hành lễ, dùng các loại lời lẽ tốt đẹp công khai, âm thầm nịnh nọt.
Tâm tình Lưu ngự y lập tức sảng khoái, mùi vị của quyền lực còn hấp dẫn hơn cả mỹ nhân, vàng bạc, càng làm cho người ta mê mẩn. Cẩn thận suy nghĩ xem làm thế nào để khống chế chính xác thai nhi, báo cáo sai một canh giờ với Đốc công nhưng thực tế chỉ có thể sai lệch một khắc.
Đây đúng là công lao thật sự, sau này nhất định sẽ có hồi báo.
Kể từ năm Chính Thống thứ tư, gia nhập dưới trướng Đốc công, Lưu ngự y một đường thăng lên làm viện phán, giúp Đông Xưởng làm không ít chuyện tốt chuyện xấu, đúng sai, sớm đã khăng khít không thể tách rời.
Đốc công trải qua ba triều, đề bạt qua không ít nhân vật nhỏ, Lưu ngự y chỉ là một trong số đó.
0
0
Giờ tuất.
Đêm khuya tĩnh lặng.
Đèn trong Cần Chính Điện thắp sáng trưng.
Thiên Thuận Đế buồn ngủ, ngáp mấy cái, nhận lấy trà tĩnh thần do nội thị đưa tới.
Chỉ huy Trấn phủ ti Sử Lục Duy quỳ trên mặt đất, bẩm báo biến hóa trong triều: “Bệ hạ, Đường các lão có ý giao quyền, hầu hết quan lại Lục bộ đều gia nhập dưới trướng.”
“Một số quan lại tự nhận là thanh lưu kiên quyết không đồng lưu với nội thị, trong đó có Công bộ Từ thượng thư, Lại bộ Chung Thị Lang cùng những người khác là lớn tiếng phản đối, có nên diệt sạch bọn họ không?”
Kể từ khi cung biến quyền lực của Đông Xưởng nhanh chóng mở rộng, Tây Xưởng Trấn phủ ti ngày càng suy tàn, không dễ dàng mới đợi được Bệ hạ sai phái, Lục Duy phải lấy được đầu người lập công.
Đông Xưởng chôn long bào, Tây Xưởng ta biết khắc ngọc ấn!
“Không sao, cứ để bọn chúng làm đi.”
Thiên Thuận Đế lòng sáng tỏ như gương, triều đình nhất định phải tồn tại những tiếng nói khác nhau, không chỉ thông qua Cửu Đường Thị tranh giành quyền, cũng phải phòng bị ngăn cản quan thần chuyển quyền nhiếp chính.
“Tạ ái khanh gần đây làm cái gì?”
“Thưa Bệ hạ, Tạ thái sư đang ở nhà dưỡng thương.”
Lục Duy biết Bệ hạ muốn nghe không phải cái này, tiếp tục nói: “Mật thám Trấn phủ ti ngày đêm giám sát, Tạ thái sư một bước cũng không rời khỏi nhà, cũng không thấy người trong triều hay Đông Xưởng đến.”
“Chỉ có Tăng Thứ Phụ đến cửa chúc mừng, bọn họ đều là nhân sĩ Gia Cảnh Phủ, hai người nói chuyện đều là hoài niệm cố hương, không có gì không thỏa đáng, chỉ là Tạ thái sư...”
Thiên Thuận Đế hỏi: “Tạ ái khanh nói cái gì rồi?”
Lục Duy nói: “Ông cha Tạ thái sư được phong Bình Tân Bá, sau này bởi vì tranh chấp triều đại, than ngắn thở dài nói mình không thể khôi phục lại vinh quan cho tổ tiên!”