“Ha ha ha.”
Thiên Thuận Đế nghe vậy thì cười vui vẻ, nói: “Tước bá nhỏ nhoi thì tính là gì chứ, ngươi đi nói với Tạ ái khanh, chỉnh đốn quân doanh tuần tra biên giới, khi trở về trẫm nhất định sẽ phong hầu!”
Trong lòng Lục Duy sửng sốt, Bệ hạ muốn ra tay với Trấn Bắc Vương.
Kể từ khi đại quân triều đình tập hợp pháp binh, hỏa bom, Bắc Cương đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, thường dâng thư bày tỏ lòng trung tành, không còn kiêu ngạo như trước nữa.
Sở dĩ là tuần tra biên giới chứ không phải viễn chinh phương bắc, bởi vì theo pháp lý Bắc Cương vẫn thuộc về Đại Khánh.
Cảnh công công thiếp thân ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Bệ hạ, nô tì nghe nói, Đốc công với Tạ thái sư có quan hệ rất thân.”
Thiên Thuận Đế khẽ cau mày, nhìn về phía Lục Duy hỏi: “Còn có chuyện như vậy sao?”
“Hồi bẩm bệ hạ, đã là chuyện cũ từ thời Tiên hoàng rồi.”
Lục Duy trong lòng thầm chửi lão hoạn quan không có ý tốt, giải thích nói: “Tạ thái sư từng cùng Chu Đốc công đi bình ổn giang hồ, Tiên hoàng vì đề phòng Đông Xưởng tranh giành binh quyền, cho nên đã phái Tạ thái sư đi Trấn phủ Nam Cương.”
“Từ đó về sau hai người cũng chưa từng gặp lại, nếu như Tạ thái sư không tiêu diệt Nam Man, e rằng sẽ dẫn quân ở Nam Cương đến già.”
“Hóa ra là như vậy.”
Thuận Thiên Đế tự tin nói: “Chút ơn tri ngộ chẳng tính là gì, Trẫm có thể cho nhiều hơn, trên thế giới này chẳng lẽ còn có người không nguyện ý làm quan, không nguyện nắm quyền?”
Cảnh công công cung kính nói: “Nô tài không có tấm lòng rộng lượng như Bệ hạ, nô tài chỉ nghĩ đề phòng Chu Đốc công, dù sao Đông Xưởng cũng quá lớn khó đánh bại.”
Thiên Thuận Đế gật đầu nói: “Ngươi nói không sai.”
Từ trong tay Đường Minh Viễn thu hồi quyền lực của Lục bộ, mục tiêu tiếp theo chính là thu dọn Đông Xưởng, Chu Dịch làm Đốc công quá lâu rồi, đã đến lúc nhường cơ hội cho những người trẻ.
Trong ngoài triều đình thu dọn sạch sẽ, sau đó phái binh tuần tra Bắc Cương.
Thiên Thuận Đế đã lên kế hoạch chính xác từng bước, tự nhủ sau khi mọi việc hoàn thành, sẽ trở thành Hoàng đế có vị thế ngang với Thái tổ.
Lục Duy thận trọng hỏi: “Bệ hạ, vậy có cần truyền tin cho Tạ thái sư không?”
“Đợi mấy ngày nữa.”
Thiên Thuận Đế hành sự thận trọng, không muốn vào thời khắc mấu chốt lại sinh ra rắc rối, lại hỏi: “Thục phi khi nào thì sinh?”
Tôn công công trả lời: “Hôm nay Lưu thái y bắt mạch nói trong vòng ba đến năm ngày tới, canh giờ cụ thể thì không xác định.”
Thiên Thuận Đế khẽ gật đầu, ngừa thừa kế này đối với hắn ta rất quan trọng, không có Hoàng tự quốc triều bất ổn, không dám dễ dàng đoạt lấy quyền lực của hai người Đường, Chu.
“Đi Khôn Ninh Cung, Trẫm đi thăm Thục phi.”
“Bệ hạ, nhóm mỹ nữ mới đã đưa đến Di Xuân Điện rồi.”
Tôn công công nói: “Ngự Thiện Phòng cũng đã làm xong canh bồi nguyên, An Công Bá hôm nay dùng phương thức mới, lại cho thêm dược liệu quý hiếm, hiệu quả phi phàm.”
Kể từ khi Vu công công chết, chuyện mua mỹ nhân rơi vào trong tay Tôn công công.
Nói đến nguyên nhân cái chết của Vu công công, nghe nói Ngũ công công được phong hầu tước, Vu công công sinh lòng bất mãn, uống nhiều rượu, không cẩn thận rơi xuống giếng chết.
“Ừm...”
Thiên Thuận Đế vừa nghe đến hai từ mỹ nhân thì không khỏi nghĩ ngợi, nghĩ khi không vội đến Khôn Ninh Cung thì có thể đi sủng hạnh mỹ nhân trước.
Thực tủy tri vị, dục vọng con người là vô biên.
Vốn dĩ Thiên Thuận Đế không ham mê sắc đẹp, chăm chỉ đọc sách, chính vụ, từ khi thâu đêm sênh ca, một khi dừng lại liền cảm thấy vạn phần trống rỗng.
“Vậy đi Di Xuân Điện trước.”
.......
Giờ tý.
Khôn Ninh Cung.
Điện phụ.
Phụ nhân với chiếc bụng to đột nhiên bị đau bụng, bà đỡ phụng mệnh túc trực bước tới kiểm tra.
“Mau đi bẩm báo nương nương, nàng ta sắp sinh rồi!”
Thục quý phi đang ngủ ngon sau khi nghe tin thì nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy phụ nhân chảy máu rất nhiều thì quan tâm hỏi: “Hoàng nhi vẫn ổn chứ?”
Bà đỡ quỳ xuống nói: “Nước ối đã vỡ rồi, dấu hiệu sắp sinh, Hoàng tử đều ổn.”
“Vậy thì tốt.”
Thục quý phi gọi Lục Ngọc thị nữ thiếp thân tới, thấp giọng phân phó mấy câu, rồi xoay người rời khỏi điện phụ.
Lục Ngọc đuổi hết cung nữ nội thị, chỉ giữ lại bà đỡ: “Hoàng hậu nương nương dặn dò, vì sự an ổn của quốc triều, Thái tử chỉ có thể có một nương.”
Bà đỡ hiểu, nói: “Nữ tử sinh nở như qua quỷ môn quan, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng là bình thường, chỉ là bên phía Bệ hạ...”
Lục Ngọc nói: “Nữ tử này vốn dĩ là cái lư đỉnh, Bệ hạ sau khi sủng hạnh cũng không để ý tới, bà không phải lo lắng.”
Bà đỡ khom người nói: “Tuân mệnh.”
Người phụ nữ đang nằm trên giường, nghe thấy hai người nói chuyện thì bị dọa sợ đến toát mồ hôi, muốn vùng dậy bỏ chạy, nhưng chỉ cảm thấy bụng đau nhói từng cơn.
Quá đau cộng thêm bị sốc, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Bà đỡ thấy vậy liền nói: “Tiện tì này quả nhiên không có vận khí, vừa hay mổ bụng lấy con.”
Nói xong thì rút dao ra, một đường rạch trên da thịt, cảnh tượng đẫm máu kinh hãi khiến Lục Ngọc nôn khan lùi về sau vài bước, không dám nhìn tận mắt.
Chỉ là vào lúc này.
Một cơn gió lạ thổi tung cửa sổ, làm tắt đèn ở điện phụ.
“A!”
Bà đỡ bị dọa hét lên, ném con dao ra phía sau, chỉ sợ làm tổn thương hoàng tử vừa được lấy ra.
Rất nhanh.
Cung nữ canh trực bên ngoài điện đóng cửa sổ lại, thắp nến, dưới ánh nến, thi thể nữ tử lạnh lẽo, giữa hai chân có một đứa trẻ sơ sinh đang nằm.
Bà đỡ nhìn dây rốn đã được cắt, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, rõ ràng là bà ta đang chuẩn bị cắt.
May là làn da đứa bé nhăn nheo, quả thực là một đứa trẻ sơ sinh.
Lục Ngọc hỏi: “Là thái tử hay là công chúa?”
Bà đỡ tiến lên phía trước cẩn thận kiểm tra, vui mừng nói: “Thái tử, là thái tử.”