Tê lạp!
Huyết nhục bay tán loạn, lão thái giám cắt thành hai khúc.
Kim Cương Tiên liếm liếm vết máu trên môi, mắt lộ ra hung quang, đâu còn dáng vẻ từ bi của người xuất gia.
"Đông Xưởng, chẳng qua chỉ như thế!"
Đang khi nói chuyện đột nhiên nhảy dựng lên, hai nắm đấm như bát lớn nhắm vào Chu Dịch, phẫn nộ quát: "Hoạn quan, nạp mạng đi, bần tăng..."
Kết quả còn chưa nói xong, Đông Xưởng đốc công gầy ốm trước mắt, đột nhiên hóa thành cực nhân một trượng tám, cánh tay như eo thô người thường, bàn tay như thớt lớn lăng không chụp xuống.
Oanh!
Kim Cương Tiên lấy tốc độ nhanh hơn bay ngược về sau, đụng nát vài tòa phòng ốc cửa tiệm.
"Ta mấy năm không xuất thủ, chó mèo gì đó cũng dám giương oai!"
Chu Dịch nhẹ nhàng giậm chân, tửu lâu ầm ầm sụp đổ, đứng trên mặt đất cao hai ba tầng lầu, mắt nhìn xuống tứ phương, uy thế như núi ép đến người không thở nổi.
Hoắc Tông nheo mắt lại, giắt hồ lô rượu ở ngang hông, chậm rãi rút ra đao lớn.
"Đốc công thi triển Kim Cương Bất Hoạt thần công, đã đạt tới đỉnh cao, cho dù Phật Môn tổ sư khai sáng thần công, cũng phải cam bái hạ phong."
"Lang thần trên cao!"
Chân Linh đại thượng sư tụng niệm chú ngữ quái dị, hình xăm trên người phát ra u quang, hóa thành từng đạo hư ảnh mãnh thú, vờn quanh thân.
Đệ tử Bản Tâm chân khí vận chuyển, trên người mọc ra lông hắc lang, hai tay hóa thành móng vuốt sói.
Ba người của Tam Dương Giáo ở phía nam, liếc mắt nhìn nhau, mơ hồ có mấy phần sợ hãi, nhưng cơ duyên trường sinh, không nỡ lùi bước.
"Nột Di Đà Phật."
Tiếng Phật hiệu vang lên, Kim Cương Tiên từ trong phế tích đi ra, tăng bào trên người rách tả tơi, gân cốt da thịt không có bất kỳ vết thương nào.
"Xử lý được rồi."
Thanh Dương mặt lộ vẻ vui mừng, tán thán nói: "Đại sư không hổ là Hoành Luyện Tiên Thiên, thân thể kim cương bất hoại, trận chiến này nhất định có thể chém giết hoạn quan, vì dân trừ hại!"
Kim Cương Tiên ở Phật Môn bối phận cực cao, năm đó uy chấn Tây Vực, Thanh Dương vẫn chỉ là tiểu đầu mục của Tam Dương Giáo.
Hôm nay chỗ khó nhất của vây công đốc công, chính là có thể chính diện đối chiến, nếu ngay cả đánh cũng không dám đánh, còn nói gì chém giết.
"Việc này không nên chậm trễ, động thủ!"
Hoắc Tông nhất thức Lực Phách Hoa Sơn đơn giản, ánh đao chói mắt bắn ra, chém về phía cổ Chu Dịch.
Chân linh thủ đoạn phát ra sau mà đến trước, chỉ thấy hắn chẳng biết lúc nào cầm chuông đồng, đinh đinh đang đang lay động, mười mấy hư ảnh hung thú ngửa mặt lên trời gầm thét, dưới một cái chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Chu Dịch.
Hư ảnh tản ra hóa thành hắc vụ, che kín hai mắt, tắc nghẽn hai lỗ tai, lại như có móng vuốt sắc bén như hư như thực, ba ba ba ba phá vỡ chân cương hộ thể.
"Công pháp rất quỷ dị, không giống võ đạo, càng giống pháp thuật hơn."
Chu Dịch không biết hư ảnh trước mắt là vật gì, lại biết pháp môn thông dụng phá giải thiên hạ dị thuật, đó chính là dốc hết sức phá vạn pháp.
"Rống!"
Chân khí mãnh liệt mênh mông từ miệng phun ra, giống như con sông cuộn trào mãnh liệt, dễ dàng đem hắc vụ tách ra.
Tai mắt thoáng chốc thông, đao quang sáng chói đã giết tới trước mắt.
Đồng thời xuất thủ còn có Tam Dương Giáo, Thanh Dương song chưởng lấp lánh ánh sáng bích lục, liên tiếp đánh ra mấy chục chưởng, nhằm vào sau lưng Chu Dịch.
Thánh Nữ một ngón ta điểm vào mi tâm của mình, sau khi cắt chảy ra máu tươi, hai ba cái vẽ loạn thành mắt dọc quỷ dị.
Mắt máu rõ ràng nhìn về phía gáy Chu Dịch, lại đột ngột treo ở trước mắt, tựa như đá nam châm hấp dẫn tâm thần, làm Chu Dịch khó có thể chuyên tâm đối địch.
Hải công công thân hình như quỷ mỵ, năm ngón tay như Tinh Cương, thẳng đến hạn thân đốc công.
Dù sao ở trong cung mấy chục năm, nắm rõ điểm yếu nội thị như lòng bàn tay, mà chuyện liên quan trường sinh, cũng không cần thể diện gì cả.
"Hừ!"
Chu Dịch hừ lạnh một tiếng, tất nhiên biết được đạo lý thà gãy một ngón còn hơn mười ngón bị thương, dựa vào chân cương hộ thể chống cự công kích, tung người đánh về phía Hải công công.
"Đối thủ của đốc công là bần tăng."
Kim Cương Tiên tiến lên ngăn trở Chu Dịch, hai cánh tay chắp trước ngực che ở trước người, cảm thấy một cổ lực lượng dời non lấp biển càn quét qua, lần nữa bay ra ngoài.
Cùng lúc đó, đao mang phá vỡ sáu tầng chân cương tiêu tán.
Thanh Dương Tiên Thiên chân khí phá vỡ hai tầng, Bản Tâm hóa thành lang yêu lại phá vỡ một tầng.
Mắt thấy chín tầng chân cương bị phá vỡ, Hải công công mặt lộ hung quang thẳng đến mệnh môn, kết quả vẫn đánh trúng cương khí hộ thân.
"Chín tầng chân cương làm sao có mười tầng?"
Hải công công hơi ngây người một lúc, liền nhìn thấy chân lớn như cột đình đá tới, hắn lập tức giẫm chân trái, đưa chân phải sang ngang vài mét, lăn mấy vòng trên mặt đất, lại tránh được nguy hiểm trong gang tấc..
Một mũi tên vô thanh vô tức đánh tới, tên nhọn vẫn thạch, xuyên thấu bả vai Chu Dịch.
Mấy giọt máu tươi rơi xuống, Chân Linh vẫn không tự mình xuất thủ, hai chân sinh ra hoa văn báo gấm, tốc độ nhanh như tia chớp, giơ tay lên đón lấy giọt máu kia.
Trường sinh chi huyết!
Trong mắt Chân Linh hiện lên hưng phấn, gần như không nhịn được muốn nuốt tại chỗ.
Chu Dịch chân mày dựng đứng, âm thanh như lôi đình.
"Muốn chết!"
Chu Dịch hai hàng lông mày nhếch lên, hai tay khép lại chụp vào Chân Linh trên không trung.
Chân Linh kiềm chế kinh hỉ trong lòng, hình xăm chim ưng lấp lóe, trên lưng vươn ra đôi cánh nửa hư nửa thực, hai cánh dao động bay ra xa hơn mười trượng.
Chu Dịch đang muốn truy kích, Kim Cương Tiên lại ngăn chặn ở trước người, lửa giận mãnh liệt lớn tiếng quát lên.
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, hòa thượng ngươi có thể chống đỡ mấy lần!"
Nói xong liền không để ý tới những Võ Đạo tông sư khác, hai tay hai chân tấn công mãnh liệt về phía Kim Cương Tiên, giống như lửa giận công tâm mất đi lý trí bình thường.