Chu Dịch bước đi nhẹ nhàng, nhưng tốc độ cực nhanh, trong một khắc đã đi tới huyện Bạch Thạch dưới chân núi.
“Nghe nói Tiêu Tương Quán mới mở thêm chi nhanh, vừa lúc tâm tình bần đạo u oán, cần nghe một khúc nhạc êm dịu...”
.....
Gia Bình năm thứ sáu.
Mùa xuân.
Chu Dịch từ trong mộng tỉnh lại, hỏi nội thị bên cạnh.
“Tiểu Lộ Tử, bần đạo ngủ mấy ngày rồi?”
“Hồi Thánh Tổ, đã qua ba ngày rồi.”
Tiểu Lộ Tử cung kính trả lời, trong lời nói không giấu được vẻ tôn kính, trong mắt hắn Thánh tổ Đại Chu là một thần tiên thật sự, so với tượng gỗ hay tượng khắc bằng đất sét còn tốt hơn gấp trăm lần.
“Đã lâu như vậy sao.”
Chu Dịch lệnh cho nội thị lấy mấy chồng sách tới, tùy ý lật xem, so sánh với trí nhớ.
Nghĩ lại quá khứ, cảm thấy chán vô cùng.
Ba bốn canh giờ nháy mắt trôi qua, sổ nhật ký vứt đầy trên sàn, nhất là những năm gần đây chẳng có gì để viết, phần lớn đều là ‘hôm nay vô sự’ ‘nghe khúc’ các loại.
Tiểu Lộ Tử quan sát tâm tư của Thánh Tổ, khom người nói: “Thánh Tổ, Minh Nguyệt Lầu xuất hiện một cô nương yêu kiều, hiệu xưng gảy đàn đệ nhất kinh đô.”
Chu Dịch nhướng mày, đạo bào chân khí xoát một cái biến thành thư sinh trường sam.
“Minh Nguyệt Lầu dám khoe khoang như thế, bần đạo phải đến phẩm giám, tránh cho những tên này lừa dối người tiêu dùng!”
Tiểu Lộ Tử nghi hoặc: “Thánh Tổ, người tiêu dùng là gì?”
“...”
Chu Dịch sửng sốt hồi lâu, lắc đầu thở dài, sau đó xua tay ra hiệu cho nội thị lui xuống.
“Hôm nay ta mệt rồi, ngày mai lại đi!”
........
Quang Hi năm thứ bảy.
Mùa đông.
Tuyết rơi dày đặc đã ba ngày, sắc trời vẫn chưa trong xanh.
Giờ Tý.
Chu Dịch từ Xuân Phong Lầu đi ra, gió lạnh gào thét, so với hơi ấm bên trong nhà thì giống như cách hai thế giới.
Mấy hắc ảnh nép trong góc tường, sau khi nghe thấy âm thanh liền vươn tay ra, dùng ánh mắt chết người, tê tê nhìn Chu Dịch, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm những lời tốt lành.
“Cút nhanh cút nhanh...”
Hộ vệ ngoài cửa không đợi Chu Dịch lên tiếng, giống như ác cẩu lao vào, không cho những lưu dân này làm phiền đến nhã hứng của khách quý.
Chu Dịch đi dạo trên đường, thỉnh thoảng dẫm phải những hài cốt của người dân chết vì đói vì lạnh.
“Đại Chu mới lập quốc trăm năm, đã thối nát đến như vậy rồi sao?”
Một đường đi đến hoàng cung, túm cổ Quang Hi Đế ra khỏi giường, bẻ cổ.
Thân phận con cháu mười đời Chu gia, ở trong mắt Chu Dịch không khác gì người qua đường. Cung nữ nội thị nghe thấy tiếng động thì đi đến, thấy Hoàng đế băng hà, ai ai đều hoảng sợ thất sắc.
Chu Dịch nhìn đầu Quang Hi Đế, lạnh giọng nói: “Ta phải làm Hoàng đế!”
Mọi người nghe vậy không dám có bất kỳ phản đối nào, nhao nhao quỳ xuống đất hô vang vạn tuế.
.....
Ngày hôm sau.
Chu Dịch xưng đế, đổi sang Nguyên Chính Thống.
Khi mới đăng cơ đã làm một cuộc thanh tẩy triều đình, chém năm phần quan lại, tịch biên gia sản, dựng lại Đông Xưởng.
Đông Xưởng giám sát thiên hạ, đo lường, chia đều ruộng đất.
Thiên hạ phàm có kẻ cản dường, giết không thương tiếc, phàm có nhóm nổi dậy, thủ lĩnh sẽ bị hung bạo, trong vòng vài ngày sẽ bị dập tắt.
Chu Dịch ngồi trên ỷ long, ánh mắt thay đổi, xuyên qua cửa cung nhìn xuống thiên hạ.
Vừa như hoài niệm, vừa như thản nhiên.
“Chuyện Tiên hoàng làm còn dang dở, Trẫm sẽ hoàn thành!”
Mười năm sau.
Đại Chu hưng thịnh.
Chính Thống một trăm mười lăm năm.
Đêm giao thừa.
Sắc đêm sâu thẳm, vạn vật lặng yên.
Trang viên vô danh ở phía đông Thần Đô.
Một chiếc xe ngựa bọc vải đen dừng ở cửa sau, lão giả tử bào bước xuống xe, sắc mặt ngưng trọng nhìn về chiếc đèn lồng đỏ.
“Đêm nay không biết có bao nhiêu người chết!”
Lão giả thấp giọng khẽ thở dài, đẩy cửa tiến vào, quen đường quen cửa đi đến hậu đường.
Trong đường ánh đèn mờ mịt, hai hàng ghế trái phải đầy người, tất cả đều đội mũ, mặc áo choàng đen, giọng nói bị bóp nghẹt, không phân biệt được cụ thể là ai.
“Sao nào? Đến hôm nay các vị cũng không dám lộ diện mạo thật sao?”
Lão giả đi về phía trước, ngồi ở giữa chính đường, nhìn về nam tử mập mạp mặc hắc y ở bên trái: “Khang Vương, với thân hình này của ngươi, đừng lừa mình gạt người nữa!”
“Lục Vương thúc đừng ngạc nhiên, đúng là Lão thái tổ quá lợi hại, không thể không cẩn thận.”
Khang Vương nhấc mặt nạ lên, khuôn mặt mập mạp hai mắt híp lại một đường, nhìn về phía hoàng thành bất lực nói: “Lỗi không phải là sự đàn áp quá mức, bổn Vương là trung thành một long, ngày đêm vì lão phu mà cầu phúc.”
Hắc y ở bên cạnh giọng nói vang vọng, bày tỏ sự bất mãn với Chính Thống Đế.
Từ khi Chính Thống trăm năm bắt đầu, triều đình bắt đầu đàn áp thế gia quý tộc, không chỉ kết án tịch biên, mà còn dùng luật pháp hạn chế các đặc quyền của họ.
Thế gia quý tộc hôm kia lùi năm bước, hôm qua lùi mười bước, hôm nay không còn đường lùi.
Nửa tháng trước có tin tức truyền ra, Chính Thống Đế muốn bình đẳng nhân quyền, ý đồ loại bỏ tất cả các đặc quyền của mọi người, bao gồm nhưng không giới hạn ở quan chức, người đọc sách...
Trong lịch sử nếu có bất kỳ vị hoàng đế nào trong lịch sử dám thực hiện chính sách này, dù không đột ngột qua đời thì cũng khó thực hiện được.
Tuy nhiên, Chính Thống Đế đã ăn sâu vào lòng dân, trong mắt dân chúng ông là một thánh sống, ông không chỉ có thực lực vô địch mà còn nắm giữ quyền lực to lớn, tay sai mật thám bày trí khắp miếu đường giang hồ.
Nếu không hợp sức phản kháng, thì chẳng bao lâu nữa, Vương gia, đại quan đều trở thành con số không.
Lục Vương gia vẻ mặt lo lắng: “Lão tổ thường nói người người công bằng, nhưng đâu có biết, ông ta trường sinh bất tử chính là sự bất công lớn nhất đối với bách tính.”
“Vương gia nói đúng lắm!”
“Chúng ta làm như vậy, chính là vì bách tính trong thiên hạ!”