Tất cả các vấn đề lớn thì thiên tai họa nạn, tham quan, nhỏ thì tranh chấp dân sự, cũng đều tự mình thẩm lý.
Mặc dù chính lệnh đã ban hành, yêu cầu quan lại đơn giản hóa ngôn từ, bỏ qua những lời chào tâng bốc mang tính lễ nghi, nhưng tấu thư cần phải xử lý hàng ngày cũng phải cao đến ngàn bức.
Chu Dịch mỗi ngày thượng triều, đọc tấu chương, thời gian cộng lại cũng phải hơn mười canh giờ, hầu như lúc nào cũng bận rộn ngồi ở ngự án.
Tu hành võ đạo ngày càng tinh thông thâm sau, thần chí cũng ngày càng biến hóa huyền diệu, mắt quét qua tấu chương, có thể phân tích ngay lập tức nguyên nhân kết quả của sự việc, đưa ra cách xử lý chính xác.
Trong thời gian ngắn, đã xử lý xong hơn mười bản tấu chương.
“Bản tấu này thật thú vụ, hiệu Hằng Xương lấy được quyền xây dựng đường sắt Túc Châu, Trẫm nhớ rằng đây là hiệu buôn của Lư gia, Dĩnh, Túc hai châu cách nhau ba ngàn dặm, lấy tấu chương của hai châu tới.”
Chu Dịch phân phó xuống, nội thị lập tức bận rộn, nhanh chóng đem tất cả tấy chương liên quan đến hai châu ra, trong đó bao gồm cả mật tấu của hai trường đông tây.
Sau khi kiểm tra từng cái một, quả nhiên đã tìm được lý do.
“Đích nữ của Lư gia gả đến Túc Châu Mục làm Điền phòng*...”
Điền phòng (填房): việc đàn ông cưới vợ kế được dân gian Trung Quốc gọi là Điền phòng.
Ánh mắt Chu Dịch xa xăm, trên tấu chương của Túc Châu phê ‘được phép xây dựng, tiến độ nhanh chóng’, lại ở trên tấu chương của mật thám Đông Xưởng phê ‘điều tra kỹ lưỡng về tội chứng của Túc Châu Mục’.
Con người không ai hoàn hảo, huống hồ là Châu Mục nắm giữ một châu.
Đông Xưởng điều tra ra được những tội chứng khác, hoặc lớn hoặc nhỏ, vì lập công chuộc tội sẽ đích thân nói ra miệng, liệu có giao dịch lợi ích nào với Lư gia hay không.
“Đưa đến Đông Xưởng.”
“Tuân mệnh.”
Nội thị khom người nhận lấy mật tấu, lập tức rời khỏi Cần Chính Điện đi về phía Đông Xưởng, mật thám sẽ rời đi trước khi trời sáng, cần ba ngày là có thể đến Túc Châu điều tra án.
Hơn trăm năm qua, triều đình Đại Chu sỡm đã giống như một cỗ máy tinh mật, lấy Chu Dịch làm trung tâm, quản lý lãnh thổ rộng lớn.
Giờ mão.
Sắc trời còn chưa sáng.
Chu Dịch vẫn đang xử lý tấu chương, vẻ mặt bình tĩnh, như một cỗ máy không có cảm xúc.
Những trang tấu chương liên quan đến vinh nhục, sống chết của vô số người, trong mắt Chu Dịch chỉ là phân xử đúng sai, không khiến hắn đồng tình, cũng không khơi dậy sự tức giận của hắn.
Chính vào lúc này.
Thống lĩnh cấm quân vội vàng bước vào, khom người bẩm báo.
“Bệ hạ, trong thành có rất nhiều nơi bị rò nước, Binh Mã Ti khó có thể ngăn chặn hỏa hoạn, có thể điều cấm quân đến dập lửa không?”
Kể từ khi Chính Thống trăm năm, Chu Dịch đã hạ lệnh hủy bỏ lễ quỳ bái, cũng ban hành pháp luật chế định liên quan, ai cưỡng chế người khác quỳ bái sẽ bị biên hình.
Quan lại trong triều đương nhiên thích ứng với việc không phải bái lạy Hoàng đế, nhưng đối với dân chúng không bái lạy mình thì rất không thích ứng, lén lút xúi giục dân chúng khôi phục lễ quỳ bái, còn lấy miếu Võ Thần làm cái cớ.
Chu Dịch đã chặt đầu rất nhiều người, cũng không có ai dám lấy chuyện này ra nói nữa.
“Đi đi, nhớ dán thông báo, đêm nay dân chúng có tổn thất gì sẽ lấy nội khố đền bù.”
“Bệ hạ nhân đức!”
Thống lĩnh khom người rời đi, tập hợp cấm quân trong cung đi trong thành dập lửa.
Chu Dịch lại phê thêm mười tấu chương nữa, đột nhiên đứng dậy nói: “Trẫm mệt rồi, đi Tẩm Cung nghỉ ngơi.”
Nội thị trực ban kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được, Bệ hạ đã hơn mười năm không rời Cần Chính Điện, đến nội thị trẻ tuổi cũng chưa từng thấy Bệ hạ đến hậu cung.
Triều sớm, tấu chương đều xử lý ở Cần Chính Điện, thỉnh thoảng muốn ăn uống ngủ nghỉ thì sẽ đến điện phụ.
Tiểu Lộ Tử là người đầu tiên phản ứng lại, dùng âm thanh âm trầm có lực, nói: “Khởi giá Vạn Thọ Cung.”
Chu Dịch đi ra đến cửa cung, quay đầu nhìn nội thị phía sau, dặn dò: “Tiểu Lộ Tử đi theo là được rồi, mấy người ở lại sắp xếp tấu chương, ngày mai Trẫm tiếp tục phê.”
Đám nội thị nghe vậy thì khom người đáp ứng, nhìn Lộ công công với ánh mắt ghen tị.
Từ sau khi Chính Thống đăng cơ, tất cả thái giám chấp bút đều gọi là Tiểu Lộ Tử, truyền cho tới ngày nay đã có hơn hai mươi người, gần như đã trở thành một chức danh chính thức.
Chu Dịch đi dạo trong cung, không đau không vội.
“Tiểu Lộ Tử, vào cung được mấy năm rồi?”
“Hồi Bệ hạ, đã hai mươi năm rồi.”
“Trong nhà có bao nhiêu người?”
“Ba mươi hai người.”
“Gia đình làm gì kiếm sống?”
“Nhờ phúc của Bệ hạ, được nhận cung ứng rau cho Thượng Thiện Ti.”
“...”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, từ Cần Chính Cung đi về hướng tây nam, thấy xung quanh ngày càng yên tĩnh, Tiểu Lộ Tử thấp giọng nhắc nhở.
“Bệ hạ, đây không phải đường đến Vạn Thọ Cung.”
“Trẫm biết.”
Chu Dịch đi đến trước một cung điện vô danh, trầm giọng nói: “Trẫm phải gặp người bạn cũ, năm đó chính là quen biết ở đây, cũng nên kết thúc ở đây.”
Sắc mặt Tiểu Lộ Tử đột nhiên trắng bệch, yếu hèn không dám lên tiếng.
Chu Dịch đẩy cửa cung ra, bên trong cỏ mọc um tùm, tường viện nhiều chỗ bị hư hỏng, hiển nhiên đã lâu không được tu sửa.
Chu Dịch từ sau khi đăng cơ cho đến nay chưa từng chọn phi tần, hậu cung không một bóng người, lãnh cung này đương nhiên mất đi tác dụng, hơn trăm năm không có người đến, có chút cũ nát cũng là bình thường.
Chu Dịch đi về phía trước, đi tới bậc thang cỏ mọc um tùm, dùng chân khí quét sạch sẽ.
Rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Tiểu Lộ Tử, bầu trời không còn trong xanh như trăm năm trước nữa.”
Tiểu Lộ Tử thấp giọng đáp: ‘Hồi Bệ hạ, nghe nói công phường đốt than quá nhiều, khói đen che khuất bầu trời.”