Chu Dịch hỏi: “Như vậy là tốt hay xấu đây?”
“Đương nhiên là chuyện tốt, có những công phường đó, dân chúng mới có cơm ăn.”
Tiểu Lộ Tử lại nói: “Nhưng những năm gần đây, dân chúng Thần Kinh đã đủ ăn, trời càng lúc càng âm u, nên đối với công phường than đá có chút dị nghị.”
Chu Dịch thở dài: “Cho nên Trẫm dù có chăm chỉ đến đâu, cũng khó làm được hoàn hảo.”
“Bệ hạ, nô tài cũng coi như am hiểu kinh thư lịch sử, có thể thi văn hoặc tiến sĩ, tuy nhiên vố số triều đại trước đã trải qua, chưa từng hưng thịnh như hiện tại.”
Tiểu Lộ Tử thật tâm thật ý khen ngợi: “Ngài thật sự là Đế vương vạn năm có một!”
“Đã như vậy...”
Chu Dịch đột nhiên hior: “Ngươi tại sao lại phản bội Trẫm?”
Thịch!
Tiểu Lộ Tử quỳ trên mặt đất, không dám giấu diếm gì: “Bệ hạ, yêu nhân kia lấy cửu tộc ra uy hiếp, ép nô tài lấy trộm bí mật trong cung.”
Chu Dịch nhìn chằm chằm Tiểu Lộ Tử hồi lâu, tản đi chân khí ngưng tụ trong mắt: “Tự mình đi đến Tam Ti đầu thú đền tội, có lẽ có thể giữ được tính mạng.”
Tiểu Lộ Tử dập đầu đông đông: “Đa tạ Bệ hạ tha mạng.”
Khà khà khà...
Một tràng cười quái dị vang lên, sau đó là sương mù đen cuồn cuộn, bao trùm toàn bộ Long Cung.
“Trăm năm không gặp, Đốc công Đông Xưởng giết người không chớp mắt mậy mà lại từ bi mềm lòng?”
Tiểu Lộ Tử đột nhiên hét lên đau đớn, ngũ quan vặn vẹo biến dạng, trên mặt xuất hiện một làn sương đen, hắn từ mặt đất nhảy lên, hai bàn tay hóa vuốt hướng giết Chu Dịch.
Hai mắt Chu Dịch phóng ra chân khí, xuyên thấu ngực với đầu Tiểu Lộ Tử, thở dài nói: “Lão Lộc, ân oán của ta và ngươi, sao phải kéo người vô tội vào.”
“Ta còn cho rằng Bệ hạ đã quên người bạn già này rồi.”
Sương đen cuồn cuộn ngưng tụ thành hình người, biến thành một lão giả râu tóc bạc trắng, chính là Lão Lộc gần hai trăm năm không gặp.
“Sao có thể quên được chứ?”
Chu Dịch nói: “Trên thế gian này, Trẫm chỉ có ngươi là cố nhân.”
“Ta cũng như vậy.”
Lão Lộc đứng ở cửa lãnh cung, cẩn thận đánh giá Chu Dịch đang tùy ý ngồi trên bậc thềm, giống như năm đó hai người gặp nhau, chỉ là vị trí đã thay đổi.
“Ta có một nghi hoặc, mong thỉnh giáo Đốc công.”
Chu Dịch gật đầu nói: “Ta sẽ nói cho ngươi tất cả những gì ta biết.”
“Với thực lực, tính cách của Đốc công, sao lại lưu luyến Hoàng vị này?”
Trong lời nói của Lão Lộc có mấy phần bất lực: “Nếu như làm một Nhân Tiên tiêu dao, du ngoạn sơn thủy hồng trần, có lẽ ta không tìm được ngươi, thù tự nhiên cũng sẽ không trả nữa.”
“Thế tục hoàng quyền ở trong mắt Trẫm, chẳng qua cũng là trò trẻ con mà thôi.”
Chu Dịch nói: “Tuy nhiên sự vụ triều đình vô tận, có thể lấp đầy tâm trí Trẫm, không đi tu luyện, không đi cảm ngộ đất trời, cũng có thể vĩnh viễn duy trì chính mình.”
“Duy trì chính mình?”
Lão Lộc vẻ mặt nghi hoặc, trầm mặc một lát rồi gật đầu: “Xem ra sau khi đạt đến cảnh tới Tiên Thiên, tiểu tử nhà ngươi thay đổi không ít, không chỉ thiên phú tu hành, mà còn cả tính cách.”
Chu Dịch cau mày, tự mình biết chuyện của mình, nội tại biến hóa còn nghiêm trọng hơn Lão Lộc thấy trăm lần.
Những lời tự xưng không thể giải thích được, những từ ngữ không biết bất chợt thốt ra, kiến thức vô duyên vô cớ biết được, thậm chí còn bị ám ảnh bởi sự công bằng... Vốn dĩ một Đốc công Đông Xưởng chỉ nói lợi ích, đang dần trở thành một người khác.
“Cho nên Trẫm phải bận rộn, cái gì cũng không suy nghĩ, nếu cuốn vào trần tục, những biến hóa càng ngày càng chậm.”
“Hóa ra là như vậy.”
Lão Lộc chợt tỉnh ngộ, tiếc nuối nói: “Vậy thì hết cách rồi, ta biết ngươi ở trong cung vậy thì nhất định sẽ trở lại báo thù, không chết không dừng!”
Chu Dịch nghi hoặc nói: “Tại sao? Chẳng lẽ Trẫm làm Hoàng đế không tốt?”
“Ngươi là một Hoàng đế rất tốt, trước nay chưa từng có.”
Lão Lộc khen ngợi: “Trăm năm qua, lĩnh ngộ sử sách tự cổ chí kim, phát hiện lịch sử là một vòng luân hồi, cách mấy trăm năm lại xuất hiện một minh quân hôn quân, trải qua thịnh vượng, loạn thế.”
“Tiểu Dịch Tử nhà ngươi trường sinh bất lão, lại là một minh quân vị tha, có lẽ có thể chấm dứt đại kiếp loạn thế trăm năm một lần!”
“Đáng tiếc a...”
Lão Lộc thở dài, toàn thân sương khí bao quanh, từ trong thân thể mọc ra hàng trăm đầu lâu, nhìn bộ dáng thì có không ít, từ già đến trẻ, tu sĩ và cư sĩ, từng cái đều thống khổ gớm ghiếc.
“Để sống sót, ta đã đáp ứng với ông trời, nhất định phải giết ngươi!”
“Lão thiên gia là cái gì?”
Chu Dịch ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt suy tư.
Thực lực cảnh giới của Chu Dịch bây giờ, chỉ cần một cái búng tay có thể cắt đứt núi sông, sớm đã không tin truyền thuyết về thần tiên, đương nhiên cũng không tin trên đời này có Lão thiên gia.
“Lão thiên gia chính là thiên ý!”
Giọng nói của Lão Lộc dần dần trở nên lạnh lùng, từng chữ nhả ra như dao cắt: “Ta thay trời hành sự, giết ngươi kẻ đã nhảy ra khỏi tam giới.”
“Hóa ra là thiên ý nhằm vào Trẫm.”
Chu Dịch suy tư một lúc, hỏi: “Vậy Trấn Bắc Vương, Đường Minh Viễn, Long Khánh Đế...bọn họ đều đại biểu cho thiên ý?”
“Đương nhiên.”
Một cái đầu lâu từ trong cơ thể Lão Lộc hiện ra, bộ dáng giống Đường Chí Viễn đến bảy phần, hai mắt hóa thành hỏa quỷ, miệng mở ra khép lại phát ra những tiếng gầm ma quái.
“Đáng tiếc bọn họ thực lực không đủ, chỉ có thể theo bản tính hành sự, khó mà ngộ ra được thiên ý!”
Chu Dịch thấy Đường Minh Viễn, trong lòng liền ý thức được điều gì đó, lại quan sát mấy khuôn mặt quỷ khác, quả nhiên có mấy cố nhân đã chết, hiển nhiên là sau khi tu hành quỷ tiên diên thọ kinh bị Lão Lộc cắn nuốt.
“Trẫm có đức hạnh gì mà chọc đến Lão thiên gia đến giết, bất kể sống chết thắng bại, nếu có được đặc vinh này Trẫm chết cũng không hối tiếc.