“Khà khà khà...”
Lão Lộc cười quái dị, thân hình trong nháy mắt xuất hiện mấy chục mặt quỷ lai về phía Chu Dịch, từng cái đều hung dữ đáng sợ, khí tức vượt xa tông sư võ đạo.
“Tiểu Dịch Tử, ta sẽ vĩnh viễn nhớ đến ngươi!”
Chu Dịch mở mắt, bắn ra từng tia chân khí, dễ dàng tiêu diệt mặt quỷ, rồi lại vung tay phóng ra vô số kiếm khí, như dòng sông cuồng nộ vô tận.
Kiếm khí quét qua, cắt Lão Lộc thành bột phấn, rồi lại xông lên trời xé toạc mây đen đang che phủ bầu trời.
Ánh trăng lạnh lẽo rơi xuống, chiếu vào hoàng cung cơ hồ như đã tan nát trong một đòn, Chu Dịch đứng giữa đống đổ nát, cẩn thận cảm nhận bốn phương tám hướng.
Khí tức Lão Lộc tiêu tán, dường như thật sự đã chết.
Kể từ trận chiến trước, tu vi võ đạo của Chu Dịch đã tăng trưởng hai trăm năm, đã đạt tới cảnh giới khó mà phán doán.
Ngay cả yêu ma quỷ quái hư vô cũng có thể dễ dàng tiêu diệt.
“Thiên ý này, có vẻ cũng chả ra làm sao?”
Sắc mặt Chu Dịch không có biểu tình gì, đi đến Cần Chính Điện, định triệu hoán bách quan đến sửa chữa cung điện, sau đó đi điều tra kẻ phóng hỏa hôm nay, chu di cửu tộc.
Đăng cơ hơn trăm năm, liên tục sửa đổi luật pháp Đại Chu, ngày càng tiến gần hơn đến công lý.
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thế lực không rõ, hình phạt chu di cửu tộc vẫn chưa được sửa đổi, một số quan viên mới sinh ra trong thời đại Chính Thống, thường xuyên thỉnh cầu Chu Dịch bãi bỏ hình phạt này, cho rằng đó là vô nhân đạo.
“Hôm nay đã diệt được địch nhân, Trẫm rất vui mừng, cho nên chỉ chu di tam tộc...”
Thân hình Chu Dịch khựng lại, đột nhiên cảm thấy hồn vía co giật, nỗi thống khổ phát ra từ nơi sâu nhất trong linh hồn, đau đớn gấp vạn lần so với bất kỳ cực hình nào.
Bây giờ cơ thể của Chu Dịch được tạo thành từ chân khí ngưng thành, sớm không phải máu thịt, đứt chân đứt tay đều có thể tái tạo lại, nhưng không thể chống lại thống khổ trong linh hồn.
Sâu trong thần chí một đoàn sương đen nhảy ra.
Trên màn sương đen xuất hiện mấy chục mặt quỷ, dẫn đầu là Lão Lộc, phát ra những tiếng cười quái dị không dứt.
Lão Lộc rõ ràng là không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng linh hồn Chu Dịch lại nghe được lời nói, tâm tư, thần chí giao lưu càng trở nên thuận tiện nhanh chóng.
“Võ đạo của Đốc công đã đạt tới cảnh giới khó có thể tưởng tượng, cho dù Lão thiên gia có trợ giúp, cũng khó mà đánh bại. Nếu bên ngoài đột phá khó khăn, vậy thì đột phá từ bên trong vậy, trực tiếp nuốt chửng linh hồn.”
Khi nói, làn sương đen tách ra thành hàng chục khuôn mặt quỷ, bay tứ phía, trong sương khí chỉ còn lại mình Lão Lộc.
Một khuôn mặt quỷ chiếm giữ một chỗ, sau đó bắt đầu tự phân tách, khiến linh hồn thuần khiết vốn có của Chu Dịch trở nên xám xịt.
Linh hồn Chu Dịch nhìn thấy hết thảy, nhưng lại không biết làm sao để giết chết những khuôn mặt quỷ quái đang không ngừng ăn mòn linh hồn hắn, đau đớn cực độ khiến hắn cảm thấy có chút choáng váng.
Chân khí cuồn cuộn chảy qua kinh mạch, cố gắng thanh tẩy những khuôn mặt ma quái, kết quả là không có tác dụng.
Những vật quỷ ăn mòn linh hồn đó không giống với xác thịt, không cùng vi độ với chân khí, cho dù Chu Dịch có thể cắt đứt núi sông nhưng đối với chúng cũng không thể làm gì.
Khà khà khà...
Lão Lộc cười quái dị nói: “Đừng lãng phí khí lực nữa, ta đã chết rồi, ngươi sao có thể giết chết một người chết?”
“Ngươi là cái quái gì vậy?”
Chu Dịch sắc mặt bình tĩnh, không hề nao núng, làm Hoàng đế hơn trăm năm, sớm đã không còn hỉ nộ ái ố, cho dù đối mặt với cái chết cũng sẽ không sợ hãi.
“Ta là cái gì...”
Lão Lộc chiếm thế thượng phong, nhưng cũng do dự một lúc lâu mới lên tiếng.
“Ta bây giờ chỉ là một đoạn ký ức hư ảo, dựa vào Lão thiên gia mà tồn tại, mất đi thiên ý thì sẽ tan biến!”
“Ký ức?”
Chu Dịch không cần tiếp tục hỏi, cũng đã hiểu ý của Lão Lộc, trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh kỳ quái, tựa như là những chuyện hắn đã đích thân trải qua.
Ví dụ như lúc học đao thuật từ Sư Tôn, trải qua trăm đắng ngàn cay, thành đao thần....
Chẳng hạn như xuyên không đến đây, dựa vào ký ức của kiếp trước mà ngâm thơ...
Lại một ví dụ khác như trời sinh có Phật tính, trở thành Thần tăng Phật môn...
Ký ức vô tận, mạnh mẽ tràn vào trong đầu Chu Dịch, giống như cuộc đời dài đằng đẵng của hàng chục người, mọi chuyện diễn ra mỗi ngày mỗi tháng đều hiện ra rõ ràng.
“Cho nên, Lão thiên gia giết không chết Trẫm, thì muốn cải biến bần đạo?”
Chu Dịch bám chặt vào tâm trí, tính toán khống chế ký ức ăn mòn, nhưng ký ức sinh ra từ tận đáy lòng, căn bản không thể cự tuyệt.
“Ta là Chu Dịch, là Đốc công Đông Xưởng, không phải đao thần vớ vẩn, càng không phải là con lừa trọc...lẽ nào Huyền Vân Chân Nhân là kiếp trước của ta? Hay là một kiếp nào đó?”
Chu Dịch sống hơn hai trăm năm, kinh nghiệm vượt xa người thường.
Ký ức của ba năm người dung nhập vào có thể giữ cho mình tỉnh táo, nhưng mấy chục người cùng dung nhập, rất nhanh liền bắt đầu hoài nghi thân phận của mình.
Hơn nữa chủ nhân của những ký ức này đều là hào kiệt, ký ức còn ô nhiễm nhiều hơn so với người thường.
“Cuối cùng cũng sắp thành rồi!”
Lão Lộc nhìn những thần chí hắc ám, không khỏi lộ ra vẻ kiêu ngạo, chỉ cần đợi tất cả ký ức hỗn loạn, hắn có thể chiếm giữ thân thể, khống chế hết thảy ký ức.
Lúc đó không còn là cái tôi thuần khiết nữa.
Ký ức dài ngắn dung hợp, thời gian ở bên ngoài chỉ như mấy hơi thở, nhưng Chu Dịch đã trải qua cuộc đời dài đằng đẵng của mấy chục người, cũng đã phân không rõ cái nào mới là chính mình.
“Ta là ai?”
Chu Dịch lẩm bẩm: “Ta họ Đường? Hoắc? Hay là họ Lý...”