Chu Dịch ẩn cư tu hành ở Hành Thành, trong mấy lần đứng từ xa xem quân sĩ diệt trừ yêu ma, chỉ có một lần đụng phải Lão Thi trăm năm thì có tổn thương, còn những thời điểm khác thì đều chém giết yêu ma dễ như trở bàn tay.
Lão Thi trăm năm kia vốn được chôn cất ở nơi âm tà, sau khi được linh khí uẩn dưỡng, xuất thế thì biến thành Thiết thi, thực lực có thể ngang với tu vi Luyện Khí trung kỳ.
Kim cương bất hoại, sức lực vô cùng lớn, xông vào giữa quân trận chính là một mảnh gió tanh mưa máu. Chu Dịch đang muốn ra tay phục ma, kết quả cao thủ trong quân đội thúc giục lôi phù, đánh cho Lão Thi thành tro bụi.
“Thượng phẩm lôi phù, không biết là tán tu được mời đến, hay là liên lạc với Đan Đỉnh Tông.”
Chu Dịch không tìm tòi nghiên cứu, ở trong đình viện tạo ra một mảnh dược điền nhỏ, một lòng làm ruộng tu luyện.
Diện tích của dược điền chưa đến một trượng, bên trong lại trồng đến mười mấy cây Linh Sâm, trong số này có một ít dược linh mấy chục năm tuổi, cây lớn nhất cũng đã có đến ba trăm năm tuổi.
Trải qua một năm thử nghiệm, Chu Dịch càng hiểu biết sâu sắc về Ngọc Lộ quyết.
“Cái gọi là sự chuyển hóa tuổi thọ tỉ lệ mười một, cũng chỉ có tác dụng với dược linh dưới trăm năm tuổi, sau khi vượt độ tuổi đó thì hiệu suất chuyển hóa càng ngày càng thấp.”
Chu Dịch vốn dĩ đang vui mừng tính toán, nuôi dưỡng linh dược ngàn năm linh để sử dụng, kết quả khá là không như ý, thời gian một năm chỉ trồng được Linh Sâm có độ tuổi ba trăm năm.
“Ảnh hưởng của chuyện này đối với ta, cũng chỉ hạn chế ở Luyện Khí kỳ, đến khi đạt đến Trúc Cơ, Kim Đan, mỗi lần tiêu tốn mấy trăm năm tuổi thọ thi triển Ngọc Lộ quyết, có dù mức chuyển hóa có kém đến mức nào thì cũng làm tăng lên vô số năm tuổi thọ của dược linh.”
“Tiếp theo sau đó cũng chịu sự hạn chế của pháp lực, tạo hóa ngọc lộ dung nhập càng nhiều tuổi thọ, pháp lực tiêu hao cũng nhiều hơn.”
Trải qua nhiều lần thử nghiệm, Chu Dịch phát hiện ra rằng thứ Linh Sâm hấp thụ không chỉ có tuổi thọ, mà cũng dùng pháp lực để thay thế linh khí sinh trưởng, hóa thành một bộ phận của dược linh.
“Nhưng mà những hạn chế này đều không phải là vấn đề đối với ta, cho dù mỗi ngày chỉ thi pháp một lần, cùng lắm thì cũng chỉ phải đợi thêm mấy năm mà thôi. Dược linh chỉ cần còn phát triển, cho dù tỉ lệ chuyển hóa là một trăm đổi một hay là một ngàn đổi một, cũng có thể chấp nhận được!”
Nghĩ đến đây, Chu Dịch nhổ một gốc Linh Sâm trăm năm từ dược điền lên, cắt thành lát xâu lại với nhau đặt lên vỉ than mà nướng.
Năng lực thích ứng của con người thật sự là rất mạnh, chỉ trong một năm ngắn ngủn, Chu Dịch đã nghĩ ra bảy tám cách chế biến Linh Sâm, ví dụ như là món Linh Sâm cắt lát nướng với hạt thìa là này.
“Cần phải đưa Luyện đan thuật vào rồi, có đổi mới đa dạng như thế nào đi nữa, thì ai mà ăn củ cải đến vài thập niên được chứ!”
Sáng sớm.
Tử khí đông lai.
Chu Dịch tỉnh lại sau giấc ngủ, mặc quần áo rửa mặt, chà nồi nhặt rau, không hề thi triển bất kỳ loại pháp thuật nào.
Ước chừng nửa canh giờ sau, mùi thơm của cháo Linh Sâm thơm nứt cả mũi.
“Buổi sáng thì không nấu đồ ăn, làm món Linh Sâm thái sợi trộn rau diếp cá, còn có Linh Sâm muối mấy ngày trước có lẽ cũng đã dậy vị rồi.”
Chu Dịch giống như một người già cô đơn vậy, ăn cháo với dưa muối, đồ ăn vào trong miệng hóa thành linh khí nồng đậm.
Tu hành Quy Nguyên quyết đã được một trăm hai mươi năm rồi, còn nhuần nhuyễn hơn cả người sáng tạo ra nó nữa, vừa ăn vừa vận công, pháp lực tầng chín của Luyện Khí tăng tiến vững chắc.
“Qua thêm hai mươi năm nữa, thì cũng gần như là có thể đạt đến cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn!”
Cố nén cảm giác buồn nôn ăn xong cơm nước, Chu Dịch cẩn thận ngửi trên người hắn, thấp thoáng còn phát ra mùi của Linh Sâm.
“Cứ ăn như vậy hoài, có khi nào một ngày nào đó lại biến thành Linh Sâm tinh không nhỉ?”
Bên trong mảnh dược điền nhỏ kia.
Một gốc Linh Sâm to như bắp đùi, đã thành hình của một đứa con nít, màu vỏ của nó vàng kim, linh vận lưu chuyển.
Hai mươi năm liên tục không ngừng kích thích sinh trưởng, dược linh đã gần đạt đến tám trăm năm tuổi, Chu Dịch vẫn không nỡ ăn nó, muốn nếm thử xem mùi vị của linh dược ngàn năm có trở nên ngon hơn không.
Tuổi thọ dài lâu vô tận, chỉ có thể tìm loại thú vui đặc biệt tiêu tốn thời gian này mà thôi!
Buổi trưa.
Chu Dịch chắp tay sau lưng ra cửa, trên đường gặp được người quen thì đánh tiếng chào hỏi, nói chuyện.
Không nhanh không chậm, không sầu không lo.
Một đường đi vào Tiên Vị trai.
Từ đằng xa đã nghe thấy âm thanh của sự ồn ào náo động náo nhiệt, rất nhiều công tử, lão gia quần là áo lụa, không ngừng hối tiểu nhị lên đồ ăn nhanh lên.
Sau khi Chu Dịch bước vào bên trong, tìm một vị trí trong góc, mở thực đơn ngày hôm nay ra.
“Pín Hắc hổ, ba trăm lượng một lát! Chẹp chẹp, rõ ràng tim của con hổ mới là thứ có thể cường thể tráng cốt nhất, một đám không biết nhìn hàng, chọn mười lát nếm thử đã!”
Liên tiếp gọi năm món ăn, giá cả đã hơn vạn lượng bạc trắng, dặn dò tiểu nhị đừng bỏ thêm Nhân Sâm.
Bạc trắng vẫn chưa lạm phát ở phàm tục, mà thức ăn của Tiên Vị trai đều dùng máu thịt của yêu thú làm nguyên liệu.
Rồi lại bỏ thêm Nhân Sâm, Đương Quy, Linh Chi, Hà Thủ Ô, bán mấy trăm lượng một bàn cũng không đắt.
Từ sau khi có tin đồn rằng máu huyết của yêu thú có thể cũng cố nuôi dưỡng căn nguyên, giá cả đã bị hét lên đến hơn một ngàn lượng bạc một bàn.
Vốn dĩ là yêu thú xuống núi ăn thịt người, hiện tại thì giang hồ cao thủ kết bè kết đội, vào núi săn yêu, lột da rút xương, giá cả của nó còn hơn cả vạng bạc nữa.
Hai mươi năm nhanh như một cái nháy mắt.
Linh mạch ở Tiểu Đan Sơn đã tạo ra sự ảnh hưởng về mặt xã hội cho bá tánh Hành Thành, trên thị trường lưu truyền không ít truyền thuyết về tiên nhân, nơi chia cắt hai giới tiên, phàm nằm ở biên giới Từ Châu.
Chu Dịch nếm thử pín hổ, đang định đi Bách Hoa Lâu nghe hát.
Lúc này.
Một cái lão nông dắt theo một con bò, đứng ở cửa Tiên Vị trai vẫy tay với tiểu nhị.
“Tiểu ca nhi, ở chỗ này của các ngươi có mua bò không?”