Tiểu nhị nhìn con bò gầy trơ cả xương, lắc đầu nói: “Chỗ này của chúng ta chỉ cần yêu thú, trâu bò bình thường thì không mua.”
“Con này của ta là yêu thú đấy.”
Lão nông quay đầu lại xoa cổ của con bò, nói: “Lão Hoàng à, trong nhà thật sự không còn bạc, mẹ của đám nhỏ lại sinh bệnh, ta cũng hết cách rồi.”
Muuu!
Con bò nghe thấy câu này, cọ cọ vào người lão nông, rồi lại quỳ xuống đất dập đầu lạy ba cái.
Rồi sau đó nó tự mở dây trói, cất bước đi vào Tiên Vị trai.
Phú thương đại gia đang chè chén, trơ mắt nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều đột nhiên im phăng phắt.
Tiểu nhị phản ứng trước tiên, khom người nói: “Vị tiên sinh này, mời vào bên trong!”
Lão nông co quắp đi theo sau lưng con bò, khuôn mặt ngăm đen xấu hổ đến mức có chút biến thành màu tím, không ngừng xoa tay niết góc áo.
Còn chưa đi vào sau bếp, đã có khách hàng đứng dậy ngăn lão nông lại, nói: “Vị lão ca này, con bò này có tính người, giết nó ăn thịt thì đáng tiếc, ta trả một vạn lượng mua nó!”
Lời còn chưa dứt, lại có mấy vị khách hàng nói vào.
“Lão Hồ, ngươi keo kiệt qua đấy, ta trả năm vạn lượng!”
“Mười vạn lượng, các vị nể mặt Hạng gia chút đi!”
“……”
Từng tiếng hét giá vàn lên, rất nhanh giá đã tăng lên đến hai mươi vạn lượng.
Lão nông chỉ biết con bò trong nhà mình đáng tiền, chỉ là trước kia chưa từng nghĩ đến việc bán nó, nên cũng chưa bao giờ hỏi thăm giá cả, hiện tại nghe được có người hét giá mười vạn hai mươi vạn, trong lòng cũng vui mà cũng buồn.
Chu Dịch đi đến trước mặt con bò, cẩn thận quan sát một lát, dò hỏi lão nông.
“Tuổi của con bò này cũng không nhỏ nhỉ?”
Lão hán gật đầu nói: “Nó sống bốn thế hệ rồi, khi đó ông nội của ta nuôi nó.”
Bốn thế hệ, trên trăm năm!
Ánh mắt Chu Dịch hơi chững lại, trong Chân Quân bút ký trung có ghi lại, Yêu tộc trời sinh đất dưỡng, chúng còn phụ thuộc vào linh khí hơn cả tu sĩ.
Linh khí ở phàm tục loãng, nếu như yêu thú có thể sinh ra linh trí, tất nhiên là trên người nó có huyết mạch dị chủng.
“Con bò này ta mua, theo giá cao nhất mà người ta trả, hơn nữa còn giúp ngươi trị bệnh cho người nhà.”
Chu Dịch thấy có thương gia giàu ra vẻ khó chịu, phất tay một cái, một đạo kiếm khí chém đứt một góc bàn, mọi người ngay lập tức biến thành dáng vẻ cung kính.
Tiên thiên tông sư!
Linh khí thiên địa ở Từ Châu nồng đậm, khiến cho võ giả càng dễ dàng đột phá Tiên Thiên, nhưng đây còn là một tuyệt thế cao nhân.
Lão nông cẩn thận khẩn cầu nói: “Lão hán, ta có thể nhờ ngài một chuyện được không?”
Chu Dịch hơi gật đầu: “Nói.”
Lão hán nói: “Ngài có thể đừng giết Lão Hoàng được không, nó rất biết nghe lời, ăn cũng ít. Khi còn nhỏ đi chăn bò, gặp phải bầy sói, là do Lão Hoàng cứu ta một mạng đấy”
Chu Dịch đồng ý nói: “Yên tâm, ta chẳng những sẽ không giết nó, mà còn sẽ nuôi nó cho nó ăn uống.”
Nuôi cho đến khi trắng trẻo mập mạp, mới có thể lấy được càng nhiều tinh huyết, sớm ngày tu thành Thần Ngư biến - Thượng cổ công pháp .
Nhà của lão nông ở khu ổ chuột phía Nam thành, ước chừng là hai mươi năm trước chạy nạn đến đây, bởi vì chung quanh Hành Thành có rất ít đồng ruộng, nên phải làm chút việc vặt để kiếm cơm sống qua ngày, có rất nhiều bá tánh giống như vậy.
Thân sĩ phú quý thì lại nhờ vào sự xuất hiện của yêu thú, mà lại càng thêm khỏe mạnh trường thọ.
Bá tánh nghèo khổ mất đi đồng ruộng, còn chẳng dám rời khỏi thành, sợ bị yêu ma quỷ quái làm hại.
Chu Dịch đã sống ở Hành Thành thay đổi chóng mặt này hơn hai mươi năm rồi, chỉ nhìn thấy cường giả càng ngày càng mạnh hơn, kẻ yếu thì càng ngày càng yếu đi, chỉ vì nguyên liệu luyện khí, mà ngang nhiên huỷ diệt đại năng tiên đạo của Tiểu Đan Sơn.
Thê tử của lão nông kia nhiễm phong hàn, bệnh tính kéo dài, đã nguy kịch đến mức nằm trên giường không dậy nổi.
Chu Dịch không hiểu y thuật, trực tiếp dùng pháp lực đã thông tạng phủ, miễn cưỡng cũng đã chữa khỏi.
Trước khi đi.
Con bò nhìn cả nhà lão nông, hai mắt rơi lệ.
“Nếu thật sự không đành lòng, ta cũng không bắt buộc ngươi, coi như mỗi ngày làm một việc thiện thôi.”
Chu Dịch nói: “Chỗ của ta không được tự do như ở đây, cần phải nhận chủ định hồn khế, huyết khế, tránh sau này phản bội.”
Hồn khế có thể khiến cho Chu Dịch cảm ứng được sự thay đổi trong suy nghĩ của con bò, bất kể là có suy nghĩ khác lạ nào, trong nháy mắt có thể khiến cho con bò hồn phi phách tán. Huyết khế còn được gọi là nô ấn, sau khi ký kết thì con bò sẽ bị ràng buộc vào chủ nhân, không chỉ không thể nào phản kháng lại mệnh lệnh của Chu Dịch, mà sau khi chủ nhân chết thì nó cũng sẽ hồn phi phách tán.
Muuuu!
Con bò nghe thấy vậy quay đầu, bước đi kiên định rời khỏi nhà lão nông.
……
Thời gian trôi như nước, ngày tháng thoi đưa.
Đảo mắt đã mười năm trôi qua.
Sau khi Chu Dịch phồ bày thực lực Tiên Thiên, đã nhanh chóng thay đổi một thân phận, một sân viện khác, nhuộm cho con bò kia thành màu xanh lá, lại lần nữa mai danh ẩn tích.
Sáng sớm một ngày.
“Ngưu nhi ăn nhanh, hôm nay lại phải lấy máu đấy!”
Chu Dịch nhổ một cây Linh Sâm trăm năm từ trong dược điền, đút cho con bò ăn.
Con bò béo lên vài vòng so với mười năm trước, thân hình khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn rất là uy vũ hoành tráng. Nhưng mà sau khi nghe thấy lời Chu Dịch, mặt của nó lập tức co rúm lại thành một chữ “Khổ”, không hề muốn mà nuốt Linh Sâm vào trong bụng.
Mu!
Chu Dịch khuyên giải an ủi nói: “Chớ có ghét bỏ mùi vị của Linh Sâm, ta cũng ăn nó hơn ba mươi năm rồi, sắp biến thành em bé Linh Sâm rồi đấy.”
Đúng lúc này.
Linh khí thiên địa bỗng nhiên bay về phương Bắc, bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh, thậm chí còn phát ra tiếng gió rít gào.
Chu Dịch nhìn về phía Vân Sơn, lẩm bẩm nói.
“Tụ linh đại trận Tiểu Đan Sơn đã khởi động lại, cơ duyện kiếp nạn lần này của bá tánh Từ Châu, cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi sao?”
Tốc độ sụt giảm của linh khí còn nhanh hơn nhiều so với dự tính của Chu Dịch.
“Đan Đỉnh Tông đã thống trị Vân Châu mấy ngàn năm, trải qua sự nghiên cứu của nhiều thế hệ trận pháp sư, trình độ phong ấn linh khí đã đạt đạt tới đỉnh cao.”
Ba mươi năm nay, Chu Dịch vẫn luôn nghiên cứu tìm tòi Tụ Linh Trận, hy vọng có thể tăng tính tập trung, giảm bớt sự phân tán.