Một người trường sinh bất tử dù sao thì cũng phải suy nghĩ lâu dài, lỡ đâu một ngày nào đó tổ mạch bị hư hao, thậm chí là hỏng mất, linh mạch dựa vào nó làm căn cơ cũng sẽ khô cạn, khi nó không thể nào xuất hiện được thì mỗi một ngụm linh khí đều đủ quý giá.
“Đan Đỉnh Tông nổi tiếng về thuật luyện đan, đúng lúc phối hợp với Ngọc Lộ quyết, lại có truyền thừa của trận pháp này……”
Chu Dịch chỉ muốn làm một kẻ phiêu dạt, chưa nói đến chuyện tông môn nhiều quy củ, khi nhập môn còn phải kiểm nghiệm tư chất, pháp lực để đưa vào trong danh sách, đệ tử chính thức còn phải lưu lại ngọc bội thần hồn.
“Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi, nếu có thể có được truyền thừa của tán tu thì tốt rồi.”
Thời gian dài đến mấy ngàn năm, tán tu cũng có thể đạt đên tiêu chuẩn của cấp Đại Sư trong bốn môn tu tiên, nhưng mà biến cố xảy ra ở Tiểu Đan Sơn khiến cho Chu Dịch hơi có chút cảm giác áp lực.
Hôm qua còn là đồng liêu nói cười vui vẻ, không biết bây giờ còn có mấy người còn sống.
Lưu sư huynh ký thác kỳ vọng cao vào con cháu Lưu Hằng, khiêm tốn ôn hòa, cần mẫn hiếu học, Chu Dịch đánh giá cao con đường đạo của hắn.
Chu Dịch thở dài một tiếng, hiện giờ Lưu sư huynh đã chết rồi, trước khi chết chắc chắn là khó mà nhắm mắt.
“Thế sự khó đoán, sinh tử vô thường, cho nên hộ đạo chi thuật tất không thể thiếu.”
“Ta không làm điều ác, nhưng cần phải có thực lực để chống lại kẻ gây cái ác!”
Nửa tháng sau.
Linh khí trong địa phận Từ Châu đã khôi phục lại nồng độ như lúc ban đầu.
Người thường cũng chẳng cảm nhận được bao nhiêu, về cơ bản là không khí trở nên tệ hơn, nghe nói mấy ngày gần đây án diệt môn đã ít hơn rồi.
Chu Dịch gom Linh Sâm vào túi trữ vật, cưỡi lên con bò đi thẳng đến Vân Sơn.
……
Chỗ sâu trong Vân Sơn .
Biên giới Tiểu Đan Sơn lại bốc lên sương trắng mù mịt, ngẫu nhiên xuất hiện độn quang xuất nhập.
Linh khí Từ Châu tan biến, tán tu ngoan ngoãn đi đến Tiểu Đan Sơn, hoặc là lưu lại ở phàm tục, không thể làm gì mà nhìn tu vi giảm đi.
Huống hồ gì, Đan Đỉnh Tông đã đặt ra môn quy, cấm tán tu làm nhiễu loạn phàm tục.
Có tán tu tỏ vẻ không phục quy định này, dựa vào cái gì mà phải lên núi trồng trọt, chịu đựng sự bóc lột của ngươi, Thánh Hoàng, Thánh Hậu của Đại Càn cũng là tu sĩ, sao người ta lại có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, ta không phục!
Tất cả quyền giải thích đều thuộc về Đan Đỉnh Tông!
Phu thê Lý Hồng thủ hộ Đại Càn, đó là vứt bỏ con đường bảo hộ phàm nhân, thuộc về nghĩa cử can đảm, hy sinh to lớn.
Những tán tu trà trộn vào phàm tục, đó chính là làm trái với quy định của Đan Đỉnh Tông quy củ, thuộc về tà ma ngoại đạo, bị người người đuổi đánh.
Chu Dịch ở bên ngoài quan sát mấy tháng, cản đường mấy tán tu, phô bày uy áp Luyện Khí hậu kỳ, đối phương ngoan ngoãn khai ra tình hình bên trong.
“Khó trách đợi ba mươi năm, cao nhân trận pháp của Đan Đỉnh Tông bố trí cấm chế, mới miễn cưỡng bảo vệ được linh mạch. Ngay cả như vậy, linh khí cũng đã sụt giảm cực kỳ nghiêm trọng, độ đậm đặc của linh khí cũng chỉ bằng bốn năm phần của trước kia sao.”
“Giá cả của động phủ rớt một nửa, mỏ khoáng Tề Vân Phong đã không còn nữa, sau này Tiểu Đan Sơn chỉ có thể làm ruộng.”
“Tin tốt duy nhất chính là có Chân Quân đóng giữ, mức độ an toàn càng cao!”
Sau khi Chu Dịch xác định được sự an nguy, biến thành một đạo nhân trung niên, dắt theo con bò lại lần nữa tiến vào Tiểu Đan Sơn.
Thứ đầu tiên đập vào mắt vẫn là linh điền, linh mễ chưa chín tới, gió nhẹ thổi qua mạ non, phảng phất thổi qua một hồ xuân thủy.
Một đường đi vào khu giao dịch.
Nó được xây dựng lại từ đống đổ nát, cẩn thận quan sát những cửa hàng may mắn còn chưa bị phá hủy, còn có thể phát hiện ra những vết cháy đen.
Chu Dịch dò hỏi giá cả của linh vật ở các cửa hàng, giá cả của linh đan, pháp khí hạ đẳng đúng là có chút thấp, linh khí phân tán khắp Từ Châu, trong vòng ba mươi năm mọc lên một ít linh dược cấp thấp.
Trước kia cũng có tán tu tổ chức họp chợ ở phàm tục, để giao dịch linh vật tu hành, Chu Dịch cũng đã từng nghe nói nhưng chưa bao giờ đến đó.
Cho dù nơi đó không phải hắc điếm, nhưng vì không có Trúc Cơ chân nhân tọa trấn, sớm muộn gì cũng sẽ bị tà tu lợi dụng.
“Đây chỉ là khó khăn trong thời gian ngắn, sau khi độ đậm đặc của linh khí giảm xuống, rồi sau đó dược điền chắc chắn sẽ bị giảm sản lượng, lại không có linh quặng, sau vài thập niên, giá cả đan dược pháp khí ít nhất cũng sẽ tăng gấp đôi.”
Nếu không có Ngọc Lộ quyết, Chu Dịch chắc chắn đã mua một đống linh vật, vài thập niên sau là có thể lời to.
Giá trị đầu tư là bạn của thời gian mà!
Hiện tại Chu Dịch chú trọng hơn đến tứ nghệ trong tu tiên, cho dù khó lấy được thuật luyện đan, ít nhất phải trở thành linh trù trước.
“Không ít tán tu đang bày hàng bán pháp quyết, bí thuật, xem ra lần này Tiểu Đan Sơn bị phá hủy, có không ít truyền thừa trôi dạt ra ngoài.”
Chu Dịch nghe các tu sĩ nói chuyện phiếm, sau khi thuê linh điền trồng trọt, cần phải tỉ mỉ cày bừa đất đai một lần, chưa biết chừng còn tìm được di vật của tiền nhân, không những có công pháp, linh thạch ...
Đan Đỉnh Tông coi đây là một mánh khóe, rất nhanh đã khôi phục lại sự phồn vinh của thành thị.
Chu Dịch đi ngang qua phòng làm việc, nhìn thấy thông báo trước cửa, nội dung của nó giải thích về lần đại kiếp nạn này, cùng với sự giải quyết của Đan Đỉnh Tông, cuối cùng bảo đảm là sẽ không để xảy ra những chuyện như vậy nữa.
“Chân Dương Ma Tôn! Thái thượng trưởng lão của Thiên Ma Cung ở Ký Châu ……”
Chu Dịch nhớ kỹ tên này, chờ đến khi hắn chết đi tọa hóa, chạy đến mồ mã của hắn nhảy múa ăn mừng.
Chủ động đến tận nơi báo thù tuyệt đối là không thể, cho dù tu vi có hơn cả Chân Dương Ma Tôn, đánh người này thi còn có người khác, không đâu lại kết thù với Thiên Ma Cung.
“Rốt cuộc là do vị Chân Quân nào tọa trấn, cũng không thấy thông báo.”
Chu Dịch nhíu mày, nói một cách công bằng, bản thân hắn không muốn quá thân cận với Chân Quân.
Thuật biến hóa cũng chỉ có thể qua mắt được tu sĩ bình thường, nhưng không lừa gạt được thần thức của Chân Quân. Chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ nhỏ nhoi mà thôi, chỉ cần không xuất hiện ở Tiểu Đan Sơn hai ba trăm năm, đường đường là một Chân Quân cũng lười quan tâm đến ngươi.