Chu Dịch đi đến góc Đông Nam, nhìn thấy một quầy sách đang mở cửa.
Khách nhân ra ra vào vào hỏi thăm giá cả của công pháp, lặng lẽ trả giá với chủ tiệm, buôn bán vô cùng tấp nập.
“Tĩnh Hư đạo hữu vân du trở về, nhân tiện trả lại bút ký của Chân Quân…… “ Không đúng!
Chu Dịch nhíu mày, năm đó khi Tĩnh Hư mượn sách, nghe hắn nói cũng đã hơn một trăm tuổi rồi.
Hiện giờ đã qua năm mươi năm, nếu vẫn chưa đột phá cảnh giới Trúc Cơ, thì đã thân tử đạo tiêu, Tĩnh Hư đứng bên kia vẫn là một đầu tóc đen nhánh, dường như năm tháng chưa hề để lại bất kỳ dấu vết nào trên người hắn.
“Thanh Tịnh, Tĩnh Hư, Chân Quân bút ký, Chân Quân đóng giữ!”
Chu Dịch mơ hồ đoán được, Tĩnh Hư chính là tên giả của Thanh Tịnh Chân Quân.
“Cho dù chỉ có một phần trăm khả năng, cũng không thể mạo hiểm. Tu sĩ Luyện Khí bình thường kết giao với cùng Chân Quân, đó là một cơ duyên to lớn, nhưng nếu như nó rơi trúng người mình có thể là một tử kiếp!”
“Trên đời trước nay đều là được mất công bằng, có được lợi ích của việc trường sinh bất tử, cũng đã được định sẵn là sẽ mất đi một số thứ như là tình yêu, bạn bè……”
Nghĩ đến đây, Chu Dịch xoay người rời khỏi khu giao dịch, rồi lại thay đổi dáng vẻ.
……
Tiểu Đan các.
Chưởng quầy đang giới thiệu linh đan với tu sĩ, nhìn thấy một người đàn ông mập mạp tiến vào, liền xin lỗi khách hàng, vội vàng chạy đến tiếp đón.
“Tiền bối, xin hỏi cần giúp gì không ạ?”
“Chỗ các ngươi có thu mua linh dược không?”
Chu Dịch để lộ tu vi Luyện Khí hậu kỳ, lấy ra hai gốc Linh Sâm, ước chừng bảy tám chục năm tuổi.
Linh Sâm thuộc về loại hình linh dược thông dụng, chưởng quầy chủ động tăng giá lên một chút, rất nhanh giao dịch đã hoàn thành.
Trong thành thị có hai loại tu sĩ khó chọc vào được, đứng đầu là những kẻ tuổi thọ sắp hết, tiếp theo chính là tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
Chu Dịch mua vài loại hạt giống linh dược có thuộc tính Mộc, giá trị của chúng thua xa Linh Sâm, nếu không phải là quá đắt, thì là dược linh có hạn, nhưng mà có thể dùng để nêm nếm.
Rồi sau đó hắn lại đến mấy cửa hàng nữa, bán Linh Sâm mua sắm pháp quyết.
Trong thời gian ngắn không có dự định trở về Tiểu Đan Sơn, Chu Dịch trở nên to gan hơn một chút, lần sau có đến đây thì cháu chắt của đám người này cũng đều đã chết hết rồi.
Chu Dịch dò hỏi mấy cửa hàng, có những loại pháp quyết tài nghệ tu tiên nào bán không, chưởng quầy đều lắc đầu cự tuyệt.
Tu vi luyện Khí hậu kỳ chỉ có thể để cho bọn họ tôn kính, còn chưa thể nói đến sự sợ hãi.
“Quan điểm kinh doanh của những cửa hàng này cũng chẳng khác nào trước khi xảy ra đại kiếp nạn, đều nghiêm cấm buôn bán tứ nghệ tu tiên ra ngoài.”
“Người chủ đứng phía sau kinh doanh cũng không thay đổi, vẫn là những thế gia tu tiên. Bọn họ có thể duy trì mấy trăm năm không lụi bại, đã sớm hiểu rõ đại lý về nguy cơ của sự phân tán, hoặc là có truyền thừa ở phàm tục, nếu không thì lại có chi nhánh ở những thành thị khác.”
“Truyền thừa xuất hiện sau kiếp nạn ở Tiểu Đan Sơn, tu tiên thế gia chỉ mua mà không bán, tiến thêm một cũng cố căn cơ của gia tộc.”
“Tán tu đơn đả độc đấu, ngoài những người có thiên phú dị bẩm ra, thì làm sao có thể đối đầu với người ta có mười mấy đời tích lũy chứ!”
Đan Đỉnh Tông bá chiếm linh mạch của Vân Châu, được ví như tập đoàn lũng đoạn khổng lồ, gia tộc tu tiên là những công ty nhỏ dựa vào tập đoàn này.
Tầng tầng lớp lớp khống chế kỹ thuật sản xuất, khiến cho những tán tu đơn đả độc đấu chỉ có thể chịu đựng sự bóc lột này.
Sự tốt đẹp của Tu Tiên giới chỉ là cái nhìn tương đối của bá tánh phàm tục mà thôi, dù sao thì tu sĩ cũng không thiếu vàng bạc ăn uống, tuổi thọ rất dễ vượt ngưỡng một trăm tuổi.
Cũng tương tự như vậy, giai cấp trong Tu Tiên giới còn khắc nghiệt hơn gấp trăm lần ngàn lần so với phàm tục!
Thứ công bằng duy nhất, lại chính là linh căn, là thứ không công bằng nhất.
Chu Dịch tìm đọc rất nhiều điển tịch, chưa bao giờ nghe nói có phương pháp làm gia tăng xác suất có linh căn của đời con cháu, có lẽ tu sĩ cấp cao có thể làm được, nhưng cái giá phải trả thì không phải là thứ mà gia tộc tu tiên có thể chi trả nổi.
Cho nên gia tộc tu tiên ở phàm tục, cưới vợ sinh con khắp nơi, để bảo đảm rằng con cháu của họ có linh căn thiên phú.
Như là bát đại thế gia Giang Nam thuộc Đại Càn, có thế gia nào mà không có hơn mười vạn tộc nhân chứ.
Đồng thời, bát đại thế gia còn kết minh liên hôn với nhau, cho dù vận may kém đến cực điểm, hai ba đời con cháu cũng không sinh ra tộc nhân có linh căn, thì dựa vào sự giúp sức của đồng minh cũng có thể vượt qua nguy cơ.
“Sự thay đổi hoàng triều trên thế gian cứ tính theo mốc ba năm trăm năm một lần, tông môn Tu Tiên giới cứ hở ra là thống trị đến mấy ngàn năm!”
Chu Dịch suy nghĩ nghiền ngẫm hiểu ra đạo lý trong này, thì đã không đến hỏi những cửa hàng khác nữa, sẽ không có gì khác nhau, bắt đầu đi dạo cửa hàng trên phố.
Những linh vật mà tán tu bán, ngoài những mặt hàng giả lừa người ra, còn lại thì không thể nào bì được với hàng cùng loại trong các cửa hàng.
“Xem ra kiếp nạn ở Tiểu Đan Sơn, thật ra đã làm xuất hiện không ít thứ tốt, chất lượng còn tốt hơn rất nhiều so với trước kia.”
Chu Dịch không xem linh vật, chỉ hỏi thăm ngọc bội pháp thuật, rất nhanh đã mua được một phần truyền thừa vừa lòng.
《Bút ký gieo trồng linh dược》, giá năm mươi khối linh thạch.
Toàn văn hơn mấy vạn chữ, ghi chép kỹ càng tỉ mỉ điển quan trọng của việc gieo trồng mười mấy loại linh dược, và đúc kết tổng hợp một số kinh nghiệm thông dụng.
Tác giả có tên là Từ Xuyên tu sĩ, Chu Dịch rất có ấn tượng với người này, trong viện có trồng không ít linh dược. Đã từng đặt bàn ở Phượng Minh lâu, muốn dùng linh thạch để thỉnh giáo Từ Xuyên, kết quả là người ta còn chẳng đến như ước hẹn.
Chuyện giao dịch song tu ở Phượng Minh lâu, bị rất nhiều tu sĩ khinh thường, cho rằng cầu tiên vấn đạo thì nên thanh tịnh, kiên nghị.
“Cho nên, tích cóp nhiều linh thạch như vậy, bỗng nhiên hồn phi phách tán sao?”