Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 146 - Tuyệt Chiêu Của Tiểu Sửu

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

Vạn mét sâu dưới lòng đất, dưới chân là tầng nham thạch vỡ vụn.

Nhờ ánh đèn của Tiểu Sửu, mấy người bọn họ phát hiện ra rất nhiều khe nứt rộng lớn đen nhánh lan tràn trên mặt đất, chứng tỏ đây còn chưa phải là nơi sâu nhất, có thể tiếp tục đi xuống dưới.

Sau khi bàn bạc với nhau, mọi người quyết định tìm kiếm ở xung quanh trước.

Xưa nay tà ma vẫn luôn xuất hiện ngẫu nhiên, họ cứ đi qua đi lại ở đây, có khi lại gặp được.

“Tiểu Sửu, đèn của anh... A, không đúng, là mắt của anh, mắt anh cỏ thể sáng hơn được không?” Hứa Tiểu Lan nhìn bóng tối đen đặc đáng sợ đang vây quanh đoàn người, khẩn trương hỏi.

Tiểu Sửu nhún vai: “Không thể sáng hơn, lát nữa đôi mắt thần thông của tôi sẽ đóng lại.”

Mọi người nghe vậy đều giật mình.

“Cái gì? Tiểu Sửu, lát nữa anh sẽ tắt đèn hả?” An Lâm kêu lớn.

“Đừng mà, tam đệ, đã đến giờ ngủ trưa đâu, anh tắt đèn làm gì, gâu!” Đại Bạch tiếp tục than vãn.

Tiểu Sửu nhăn mặt: “Nhưng liên tục dùng đôi mắt thần thông rất mệt, tôi cần nghỉ ngơi.”

An Lâm thở dài: “Anh có thể kiên trì bao lâu?”

Tiểu Sửu trầm tư: “Mười giây?”

An Lâm: “...”

Hứa Tiểu Lan: “...”

“Phụp!” Đèn tắt.

Xung quanh trở nên đen kịt một màu...

Gió lạnh từ đâu thổi qua, An Lâm dám cá tóc gáy của mình đã dựng đứng cả rồi.

“An Lâm, hoàn cảnh này giống trong phim kinh dị quá, vừa âm u vừa ma quái... nếu có một con ma nữ đột ngột xuất hiện thì phải làm sao...” Hứa Tiểu Lan sợ đến co rúm cả người, bất an hỏi.

“Đã bảo cô xem ít phim kinh dị ở nhân gian thôi, bây giờ mới biết sợ thì muộn rồi.” An Lâm lau khóe miệng, lạnh nhạt nói.

Bản thân hắn thần kinh thô, dù xung quanh u ám kinh dị thế nào cũng không khiến hắn sợ hãi được.

Điểm này đã được chứng minh khi còn ở nhân gian, lúc đó hắn từng dọa khóc Điền Linh Linh và ma nữ mắt lồi.

“Thôi, để tôi đi trước!”

An Lâm cảm thấy đây là cơ hội tốt để thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình, thế nên hắn tự tin vỗ ngực nói.

Ai ngờ vừa bước lên một bước, đất liền dưới chân chợt biến mất, cả người hắn bắt đầu rơi tự do.

“Cứu mạng! A a a a...!”

An Lâm hét lên thảm thiết, hắn không sợ quỷ, nhưng hắn sợ độ cao!

“An Lâm!”

“Anh An!”

Những người còn lại bối rối gọi to.

“Không... Tôi không sao.” An Lâm đứng trên cục gạch đen chậm rãi bay lên, sợ toát cả mồ hôi lạnh.

Hơn nữa, trong lúc hắn rơi xuống, hình như đã trông thấy vô số con mắt màu xanh lục, nhưng chỉ chớp mắt sau đã không thấy tăm hơi, càng như vậy lại càng khiến hắn bất an.

An Lâm quay trở lại phía trên, dùng tiên pháp Viêm Hỏa chiếu sáng xung quanh, phát hiện ra trên nền đất là vô số khe hở đan xen vào nhau như mạng nhện.

“Nếu không có ánh sáng thì không thể đi qua chỗ này được.” Đại Bạch nhìn xung quanh, tiếp tục nói: “Hay là chúng ta thay phiên nhau dùng tiên pháp để chiếu sáng?”

An Lâm thở dài: “Bây giờ cũng chỉ còn cách này, mọi người dùng tiên pháp nhớ chú ý tiết kiệm tinh lực, nếu không đến khi gặp phải kẻ địch sẽ rất vất vả.”

Nói xong, hắn nuốt một viên Bổ Khí Đan, tập trung viêm hỏa vào trong lòng bàn tay, tiệp tục tiến lên phía trước.

Ánh lửa chỉ đủ chiếu sáng trong phạm vi vài mét, nên mọi người đều cẩn thận đề phòng.

Đoàn người đi tiếp một lúc lâu, vẫn không gặp bất cứ thứ gì, ngay cả An Lâm cũng phải nghĩ lại xem ở nơi khỉ ho cò gáy này liệu có vật sống hay không.

“Xì xì...”

Tiếng vang từ xa truyền lại.

Nhưng không truyền đến từ phía trước, mà là bốn phương tám hướng.

“Cuối cùng cũng gặp quái vật. Nói thật, cứ im im như vừa nãy tôi còn sợ, bây giờ có quái vật đến cho tôi đánh một trận, cảm giác sợ hãi đều biến mất tiêu.” Hứa Tiểu Lan vui vẻ nói.

An Lâm: “... Mọi người nhớ cẩn thận.”

Những người khác đã chủ động đứng thành một vòng tròn, cùng nhau đề phòng quái vật bốn phía.

Từng điểm xanh lục hiện lên trong bóng đêm như ánh sao, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng gần.

“Đông quá!” Tiểu Sửu vừa nói vừa nắm chặt cây gậy bạc.

An Lâm đương nhiên cũng nhận ra, hắn cảm nhận được rất nhiều hơi thở mạnh mẽ đang chậm rãi đến gần bọn họ, mà những điểm sáng xanh kia chính là đôi mắt của dị thú.

Hắn rút kiếm Thắng Tà ra có lẽ, lần này phải dùng đến Chiến thần lục thức rồi.

“Chờ lát nữa tôi sẽ dùng Hỏa Hoàng Long Quyển quét ngang ba trăm sáu mươi độ.” Hứa Tiểu Lan nhanh chóng tạo thế, hai tay đánh ra từng đạo thủ quyết.

“Chờ dị thú nhào tới, tôi sẽ dùng Thiên Chi Phong Áp, giữ chân dị thú, gâu!” Quanh thân Đại Bạch quấn quanh gió lạnh, khí thế kinh người, hiển nhiên đã sẵn sàng đánh một trận liều chết.

Tiểu Sửu nghiêm túc gật đầu: “Vậy để tôi mở đèn.”

“Chíu!”

Hai mắt Tiểu Sửu phát ra hào quang sáng chói, giống như hai trụ sáng lớn, khiến xung quanh rõ như ban ngày.

“Xì xì xì...!”

Bốn phía vang lên tiếng kêu rên thảm thiết.

Các điểm sáng xanh bỗng trở nên tối tăm, giống như đôi mắt người mù.

“Rầm rập...”

Dị thú chen nhau chạy trốn như thủy triều rút.

Không gian lại trở nên yên tĩnh...

An Lâm: “...”

Đại Bạch: “...”

Hứa Tiểu Lan: “...”

“Tiểu Sửu, anh vừa mở đèn... Thế giới liền hòa bình luôn rồi!” mặt An Lâm rút gân giật giật.

“Không ngờ đèn pha của Tiểu Sửu lại dùng tốt như thế.” Hứa Tiểu Lan ngơ ngác nhìn qua, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cuối cùng cô cũng tìm được chút cảm giác an toàn nhờ đôi mắt của Tiểu Sửu!

“Tam đệ, lần sau gặp phải dị thú, đành nhờ anh trừng chết bọn nó, gâu!” Đại Bạch cũng vui vẻ tươi cười.

Tiểu Sửu: “...”

Kết quả, dưới yêu cầu (đe dọa) khẩn thiết của đám người An Lâm, Tiểu Sửu lại tắt đèn để tiết kiệm điện... Không đúng! Là thu hồi thần thông, bảo tồn thể lực!

Chờ khi gặp phải dị thú, Tiểu Sửu lại sử dụng tuyệt chiêu, chói mù mắt chó của chúng nó!

Mọi người tiếp tục lên đường.

Không lâu sau, điểm sáng màu đỏ xuất hiện, hơi thở mạnh mẽ tiến lại gần.

“Tiểu Sửu, bật đèn!”

Chíu!

Hai trụ sáng vàng rực chiếu rọi bốn phía, mấy con dị thú khổng lồ có vẻ ngoài giống với thằn lằn bị chiếu đến chạy trối chết.

Lại qua một lúc lâu, điểm sáng màu vàng xuất hiện, hơi thở mạnh mẽ lại gần.

“Tiểu Sửu, bật đèn!”

Chíu!

Hai vệt sáng chiếu cho mọi thứ sáng trưng, mười mấy con trăn nham thạch to lớn bị ánh đèn dọa sợ, chen nhau chạy trốn.

“Bật đèn!”

Chíu.

“Bật đèn!”

Chíu...

...

Cứ thế, nhóm người An Lâm dũng cảm đi về phía trước, khó gặp địch thủ.

“Mọi người nghĩ xem, có khi nào tà ma cũng bị tam đệ dọa chạy không?” Đại Bạch kính nể nhìn Tiểu Sửu, hỏi mọi người.

“Chắc là không, theo tôi biết, tà ma vẫn đang sống trên mặt đất – nơi có mặt trời chói chang, hơn nữa cấu tạo của chúng khác dị thú, không bị tia sáng ảnh hưởng nhiều.” An Lâm trả lời.

Để đánh bại tà ma, An Lâm đã sưu tập rất nhiều tư liệu về chúng.

Tà ma không có cấu tạo bình thường như vật sống, cũng không có khái niệm cảnh giới. Trước khi chiến đấu, không ai có thể biết được cái thứ đen xì vặn vẹo trước mắt mạnh mẽ cỡ nào, đây chính là chỗ nguy hiểm của tà ma.

Trong lúc họ nói chuyện, phía trước lại truyền đến một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ.

“Tiểu Sửu, bật đèn!”

Chíu!

Xung quanh sáng lạn như ban ngày, một con rùa đen khổng lồ bị Tiểu Sửu chiếu thẳng mặt.

Ầm ầm!

Trong miệng rùa bỗng phun ra sương mù màu đen, đánh thẳng về phia nhóm người của An Lâm.

“Mẹ nó! Con rùa đen này không có mắt, mau tránh ra!”

Nghe tiếng hét của An Lâm, mọi người giật mình, nhanh chóng di chuyển ra chỗ khác.

Nham thạch dưới đất bị sương mù đen bao trùm, trong nháy mắt đã bị ăn mòn thành một cái hố lớn, khiến mọi người nhận ra sương mù này nguy hiểm như thế nào.

“Nếu bật đèn không có tác dụng thì chúng ta đánh!” An Lâm hô lớn, làm gương rút kiếm Thắng Tà ra, lao về phía rùa lớn đầu tiên.

Bình Luận (0)
Comment