Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên (Bản Dịch-Full)

Chương 147 - Một Tin Tức Khiến Người Ta Tuyệt Vọng

Nguồn: Truyện YY

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Dịch: Tiếu Giai Nhân

"Anh An cẩn thận, có hai con!" Tiểu Sửu la lớn.

Phía trên vách đá, một con rùa khổng lồ màu đỏ sẫm thân dài khoảng gần mười trượng, nhảy về phía An Lâm!

"Trời ạ! Thái Sơn đè đầu sao?"

An Lâm ngẩng đầu, mai rùa hình tròn cứng như tảng đá to vậy, mang theo sức nặng vạn tấn đè về phía hắn.

Phong Linh!

Hai chân của hắn có những vòng gió quấn quanh, cơ thể nhanh chóng né tránh.

Ầm ầm! Rùa khổng lồ rơi đè xuống, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.

Tốc độ tăng nhanh chóng đã giúp cho An Lâm tránh thoát khỏi cú đánh khủng khiếp này.

Lúc này, Đại Bạch dùng móng vuốt chém ra mấy đường lưỡi dao gió màu trắng vô cùng sắc bén.

Lưỡi dao gió rít lên trong không khí, chém xuống đầu con rùa lớn màu đỏ, tiếng nổ ầm vang trời.

Thế nhưng con rùa đỏ bị đánh chỉ lùi về phía sau mấy bước, đầu cũng không để lại vết thương gì.

Con rùa màu đen lại một lần nữa phun ra luồng sương mù màu đen.

Lúc này, con rùa đỏ bên cạnh cũng phun ra ngọn lửa cuồn cuộn ngút trời hòa lẫn với luồng sương mù kia, hóa thành con rồng lửa màu đỏ sậm, lao về phía mọi người.

Mọi người nhìn thấy vậy liền vô cùng sợ hãi, vộ vã sử dụng pháp ẩn thân.

Những nơi con rồng lửa đỏ sậm đi qua, trên mặt đất đều bị cháy đen và bị ăn mòn.

"Hai con rùa này là một cặp rùa phu thê sao, lại còn có chiêu thức hợp thể." An Lâm nhìn thấy khe rãnh màu đen đã bị con rồng lửa chém ra, trong lòng vẫn còn kinh ngạc nói.

Lúc này, Hứa Tiểu Lan múa thanh trường kiếm, vung kiếm chém ra một đường hỏa diễm kiếm ẩn chứa bên trong hỏa lực tinh túy.

Thanh kiếm chém xuống đầu con rùa màu đen kia, hỏa diễm nổ tung vạn vật xung quanh phạm vi mười trượng đều chìm trong biển lửa.

"Chíp chíp..."

Sương mù màu đen phá tan hỏa diễm, đánh về phía Hứa Tiểu Lan.

Hứa Tiểu Lan mặt biến sắc, lập tức sử dụng pháp ẩn thân.

Con rùa màu đen lao vào trong biển lửa, dáng vẻ thần thái vẫn khoẻ khoắn, không có một chút tổn thương gì.

Lúc này Tiểu Sửu đã vọt lên phía trước con rùa đỏ, múa may Ngân Bổng, dùng sức mạnh vô cùng lớn đập vào đầu của nó.

Đối diện với một đòn đánh mang toàn bộ sức lực của một Dục Linh hậu kỳ, con rùa màu đỏ không những không lùi bước mà còn tiến tới, cổ rùa vươn dài đập cái đầu sắt vào Tiểu Sửu.

Ầm ầm!

Tiểu Sửu cảm thấy bản thân mình như đánh trúng vào một khối sắt cứng, những chấn động của năng lượng tạo thành sóng khí, khiến cho mặt đất đều bị rạn nứt, con rùa đỏ không bị lùi ra sau, mà ngược lại phản lực khiến Tiểu Sửu liên tục lùi ra vài bước.

"Mai rùa cứng thì cũng thôi đi, sao ngay đến cả đầu rùa cũng cứng như vậy!?" Tiểu Sửu lùi về phía sau không thôi ngạc nhiên.

"Để tôi!" An Lâm cầm kiếm Thắng Tà trong tay phóng về phía rùa màu đỏ.

Rùa đỏ cảm nhận được An Lâm, lập tức phun ra ngọn lửa cháy bừng bừng về phía hắn.

Ngọn lửa cháy dữ dội như sóng lớn, mang theo nhiệt độ vô cùng nóng bỏng, cuốn về phía hắn.

Đúng lúc này, một trận gió lớn đột nhiên đến, thổi bay đi ngọn lửa hừng hực, tạo thành một lối thông đạo trống không.

"Anh An, chạy nhanh lên, gâu!" Đại Bạch hét to, hai tay đang duy trì kết giới gió lớn.

An Lâm chạy nhanh vào lối thông đạo mà Đại Bạch đã tạo ra cho hắn, vòng gió dưới chân lại xuất hiện lần nữa.

Rùa đỏ mặc dù không có mắt, nhưng là cũng có thể dựa vào những cách thức khác nhau mà cảm nhận được An Lâm đang xông về phía nó, đồng thời sinh ra một loại cảm giác nguy hiểm.

Nó vươn dài chiếc cổ, lập tức rụt hẳn vào trong mai rùa.

"Muốn làm con rùa rụt đầu sao? Muộn rồi!" An Lâm hét to một tiếng.

Lưỡi kiếm Thắng Tà bỗng nhiên được quấn quanh một luồng gió trắng, tốc độ nhanh như sét đánh.

Một chiêu, Phong Kiếm!

"Xoẹt!"

Một sợi dây nhỏ màu trắng xuất hiện trên cổ con rùa đỏ, hình thành một cái vòng tròn như ẩn như hiện.

Hứa Tiểu Lan đang cùng Tiểu Sửu ngăn chặn rùa đen, khóe mắt liếc nhìn về phía An Lâm, cũng là bị cái kiếm pháp cao siêu ấy làm giật nảy mình.

Ầm ầm! Con rùa đỏ ngã rầm xuống đất, cái đầu cũng dọc theo vết cắt trượt xuống, phun ra một lượng máu lớn.

Phong Kiếm thắng được ở chỗ xuất chiêu vô cùng nhanh chóng, thế nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là khiếm khuyết về uy lực .

Thế nhưng kiếm Thắng Tà vô cùng sắc bén đến nghịch thiên ấy, lại vừa hay bù đắp cho sự thiếu hụt uy lực đó, để Phong Kiếm trở thành một chiêu kiếm cực kỳ đáng sợ!

Sau khi An Lâm dùng chiêu Phong Kiếm, cơ thể dường như bị lấy hết sức lực nhưng hắn không thể nghỉ ngơi, bởi vì vẫn còn một con rùa lớn chưa xử lý.

Tay hắn cầm kiếm Thắng Tà, phóng về phía con rùa lớn khác.

"An Lâm, từ khi nào mà kiếm pháp của cậu lại trở nên lợi hại như vậy!?"

Sau khi chính mắt nhìn thấy An Lâm chém chết con rùa đỏ chỉ với một nhát kiếm, Hứa Tiểu Lan quay người lại kinh ngạc nói.

"Tôi là thiên tài mà, bây giờ xin hãy gọi tôi là An Lâm Kiếm Tiên!"

An Lâm cười đắc ý, cơ thể đã phóng về phía con rùa màu đen.

Con rùa đen cảm nhận được con rùa đỏ đã chết, sợ đến nỗi vội vã rụt đầu vào trong cái mai.

An Lâm chém về chỗ cái đầu đang rụt vào, kết quả nơi đó đã được che phủ bởi một lớp biểu bì, chính vì thế Thắng Tà kiếm chỉ có thể vạch ra một vết nông trên đó.

Ngay trong lúc này, khói đen ngút trời lại lần nữa phát ra từ trên thân con rùa lớn.

An Lâm bất đắc dĩ, chỉ có thể lùi lại phía sau.

Lúc này, Hứa Tiểu Lan và Đại Bạch bắt đầu công kích đánh về phía con rùa đen.

Đòn công kích xuyên thấu qua làn khói đen, đánh vào phía trên mai rùa, không ngừng nổ vang, thế nhưng mai rùa vẫn đứng vững như núi.

Ngược lại từng đám từng đám khói đen, giống như là có sự sống, bắt đầu điên cuồng nhào về phía mọi người.

Sau đó, con rùa đen vẫn giữ nguyên trạng thái rụt đầu, bắt đầu di chuyển về phía sau...

"Anh An, nó muốn bỏ chạy, gâu!" Đại Bạch tránh né sự tấn công của làn khói đen, gấp gáp nói.

An Lâm nhìn thấy mai rùa di động rất xứng với tên gọi, cũng trở nên đau đầu, hoàn toàn không còn cách nào.

"Cứ thả nó đi như vậy sao?" Hứa Tiểu Lan vẻ mặt không cam tâm.

Đúng lúc này, một giọng nói lanh lảnh vang lên:

"Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết!"

Ngay sau đó, một đường lôi quang trắng xóa cỡ bằng thùng đựng nước trên trời giáng xuống, thanh kiếm sắc bén như xé rách màn đêm, đánh vào trung tâm mai rùa màu đen.

Ầm ầm! Sấm chớp nổ vang, ánh điện màu trắng đánh vào mai rùa đang chạy trốn.

Con rùa đen kêu rên lên, cái đầu to lớn này đã bị tia chớp đánh xuống khiến cổ nó vươn ra.

"Lạc Nhạn Trảm!"

Một cô gái mặc y phục trắng bồng bềnh đáp xuống, thanh kiếm dài giống như ánh sáng chim nhạn sà xuống, chém xuống một kiếm.

"Xoẹt!" Đầu rùa rơi xuống đất, máu tươi chảy ra.

Sau khi cô gái xuất chiêu đánh xuống thì nhảy vọt về phía đám người An Lâm, từng động tác như mây bay nước chảy, vô cùng tao nhã.

Nhờ vào đèn pha của Tiểu Sửu, An Lâm có thể nhìn thấy dung mạo vô cùng thanh tú xinh đẹp của cô gái, nốt ruồi ở khóe mắt càng khiến cho người ta có cảm giác duyên dáng mỏng manh.

"Cảm ơn đạo hữu đã ra tay tương trợ!" Hứa Tiểu Lan lên tiếng cảm kích.

"Chỉ là tiện tay mà thôi, nhược điểm của con rùa yêu uyên thâm này là tia chớp, chỉ gặp phải một tia điện mạnh mẽ, thì lớp vỏ phòng vệ trên người sẽ bị phá ra." Cô gái y phục trắng nhoẻn miệng cười, cất tiếng giải thích.

Tiểu Sửu giật mình, chẳng trách lúc trước hắn dùng cây gậy đập mạnh vậy mà con rùa này chẳng có chuyện gì, mà cô gái này lại chỉ một kiếm chặt đứt đầu con rùa này. Cùng là Dục Linh hậu kỳ, mà cô ấy lại không bị vướng mắc như An Lâm, chênh lệch tài năng cũng không phải quá lớn, hóa ra là do nguyên nhân này.

"Vậy xin hỏi đạo hữu có phải tên là Lục Tuyết Kỳ không?" An Lâm vẻ mặt ngạc nhiên nói.

Cô gái áo trắng sững sờ: "Lục cái gì Kỳ cơ? Tôi tên là Kỷ Nhạn Lăng."

"Ưm..." An Lâm có chút thất vọng.

"Ở nơi đây nguy hiểm vô cùng vực sâu hiểm trở, các vị mạo hiểm tới nơi đây, không biết có chuyện gì?" Kỷ Nhạn Lăng tiếp tục hỏi.

An Lâm: "Để đánh bại một tên yêu ma, ừm... cô có thể hiểu rằng đây là một nhiệm vụ."

"Đánh bại một tên yêu ma?" Kỷ Nhạn Lăng mở to đôi mắt, kinh ngạc nói: "Thời đại này vẫn còn có người đi tìm yêu ma để đánh?"

Khủng bố yêu ma, tu sĩ bình thường chỉ e sợ tránh không kịp, đâu có người nào lại chủ động đi tìm kiếm.

An Lâm đứng ở một bên không nói gì, chỉ ngượng ngùng cười cười.

Hứa Tiểu Lan thấy thế kiền hừ lạnh một tiếng, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Kỷ Nhạn Lăng nhìn thấy nét mặt của bọn họ, biết bọn họ không phải đang nói đùa, không khỏi nhíu mày lần nữa: "Nói thật cho mọi người biết, tôi ở trong cái vực sâu hiểm trở này đã hơn một năm, lại vẫn chưa từng phát hiện một con yêu ma nào. Mọi người muốn tìm yêu ma, nhất định phải chuẩn bị tinh thần sống ở nơi vực sâu này dài dài!"

Hơn một năm mà vẫn không phát hiện một con?

Đám người trợn tròn mắt.

Bọn họ biết ma đầu ở nơi vực sâu hiểm trở này vô cùng ít, nhưng là lại không nghĩ rằng nói ít tới mức này!

Thời gian nghỉ chỉ còn lại không quá hai mươi ngày...

"Đây đúng là một tin tức khiến người ta tuyệt vọng." An Lâm buồn bã thất vọng lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment