Chương 157: Trận đấu của các thiên kiêu
Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
". . . Nếu nói trong tông, tôi cảm thấy người giành được hạng nhất lần này là Cuồng Nhiệt!" Hiên Viên Thành nói nghiêm túc.
An Lâm đứng bên cạnh hốc mắt ửng đỏ, vô cùng đau lòng: Trời ơi, một trăm ngàn linh thạch của tôi!
Có thể trách anh Thành sao?
Nghe phân tích rõ ràng mạch lạc này của hắn, An Lâm thật sự không dám trách Hiên Viên Thành.
Lúc này, trận đấu bốn vào hai đã bắt đầu.
Trận đầu, Trương Nham đối chiến Thang Thi Duyên. Trận thứ hai, Lư Nhân đối chiến Cuồng Nhiệt.
Thang Thi Duyên mặc bộ quần áo trắng cộng thêm gương mặt thanh tú xinh đẹp, cả người tươi đẹp tự nhiên như đoá sen, bàn tay trắng nắm chặt kiếm Vân như sương mù, giống như ảo mộng, như ẩn như hiện.
Có lẽ cô là đối tượng được rất nhiều chàng trai của Vạn Linh Tiên tông kính mến, vừa ra sân đã làm dấy lên vô số tiếng hô như tiếng sấm của của đám mày râu.
So sánh với Trương Nham đô to ra sân, thì chẳng có động tĩnh gì cả.
Đều là thiên kiêu của Vạn Linh Tiên tông, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?
An Lâm khẽ vuốt cằm, rất nhanh đã tìm được câu trả lời.
Thật ra thì giới tu tiên. . . cũng là một thế giới nhìn mặt!
Nếu như đổi mặt của Trương Nham thành mặt của Hiên Viên Thành, nhất định tiếng reo hò ở hiện trường sẽ không chào thua Thang Thi Duyên!
"Cố gắng lên, Thang Thi Duyên!" An Lâm cũng gào theo.
Hiên Viên Thành đứng bên cạnh bị tiếng gào bất thình lình của An Lâm doạ hết hồn, nhìn hắn đầy kì lạ.
Lòng An Lâm đã sụp đổ, chuyện hắn có thể làm cho Thang Thi Duyên hình như chỉ có vậy.
Một trăm ngàn linh thạch. . . Đây cũng không phải là số lượng nhỏ, mà là số tiền đủ mua một viên tiên đan cấp thấp, nếu bị nước cuốn đi, thật sự rất đau lòng.
Cuối cùng cuộc chiến giữa Thang Thi Duyên và Trương Nham đã bùng nổ.
Trận đấu vừa mới bắt đầu đã tiến vào giai đoạn cam go nhất, kiếm pháp Bạch Vân của Thang Thi Duyên kỳ diệu vượt trội, biến hoá thật hư của trường kiếm khiến cho người ta khó lòng phòng bị. Cả người Trương Nham đỏ thẫm, có ngọn lửa màu đỏ bao phủ toàn thân, giống như thần ma xa xưa vậy, mỗi một chiêu đều ẩn chứa sức mạnh cực lớn.
Va chạm của hai người dấy lên một làn sóng mãnh liệt tại hiện trường, kiếm vân của Thang Thi Duyên chém vào nắm đấm của Trương Nham, chỉ có thể chém ra một vết máu cực kỳ nhỏ.
Nhưng quả đấm của Trương Nham mang theo sức lực khổng lồ, có thể trực tiếp đánh bay cô.
An Lâm thấy căng thẳng, lớn tiếng gào cố gắng lên.
Hiên Viên Thành thấy An Lâm như rất chú ý đến Thang Thi Viên, cười hỏi: "Chờ lát nữa sau khi trận đấu kết thúc, có muốn tôi giới thiệu hai người làm quen nhau một chút không?"
An Lâm nghe vậy ngẩn ra, sau đó ý thức được hình như anh Thành đã hiểu lầm cái gì đó, xua tay lia lịa nói: "Anh Thành đừng làm vậy, tôi có Đại Bạch là đủ rồi."
Cơ thể chó của Đại Bạch bên cạnh khẽ run lên, lặng lẽ đi xa ra mấy bước.
Hiên Viên Thành nhìn An Lâm đầy vẻ kinh ngạc, giống như mới quen chàng trai này lần nữa.
An Lâm: ". . . "
Đùa chút thôi mà!
Đang lúc nói chuyện, trận đấu của Thang Thi Duyên và Trương Nham đã đến những giây phút cuối cùng.
"Hồng Liên Viêm Khuyển!" Trương Nham hét một tiếng lớn, trong nháy mắt hai quả đấm đánh ra mười mấy ngọn lửa đỏ rực, bắn thẳng về phía Thang Thi Duyên.
"Vân Phi Tuyệt Vũ." Bờ môi anh đào của Thang Thi Duyên khẽ mở, kiếm vân thật hư biến đổi bốc lên sương mù, khiến cho chính cơ thể cô cũng bị bao vây trong đó.
"Vèo!" Cô cử động, tốc độ nhanh như gió!
Ầm ầm ầm!
Hồng Hoả Cự Khuyển lao về phía cô, lại bị nhịp bước hết sức linh hoạt của cô né tránh, phát ra tiếng nổ mãnh liệt ở bên cạnh.
"Thắng bại đã phân." Hiên Viên Thành cười nhạt.
Cơ thể mềm mại như sương của Trương Nham tránh thoát tất cả công kích, ngay lập tức đi tới bên người hắn ta, kiếm vân màu trắng bỗng lóe lên, rạch ra một vết kiếm cực lớn.
"Xì. . . " Đang lúc máu tươi bắn tung toé, Trương Nham lui về phía sau liên tiếp.
Nhưng sương trắng chợt lóe lên, trường kiếm của Thang Thi Duyên lại gác trên cổ Trương Nham.
"Một chiêu này thật đẹp!" Ngay cả An Lâm, cũng không nhịn được lên tiếng thán phục.
Vạn Linh Tiên tông không hổ là một trong bốn tông siêu cấp, thiên tài trong lớp trẻ biểu hiện vô cùng chói mắt.
"Thang Thi Duyên, thắng!" Trưởng lão làm trọng tài lên tiếng.
Vừa dứt lời, tiếng hoan hô lại nổi lên khắp nơi, An Lâm cũng bắt đầu vỗ tay theo, bởi vì thắng lợi của Thang Thi Duyên, cuối cùng đã cho hắn thấy được chút hi vọng!
Trận đấu thứ hai, Lư Nhân đối chiến Cuồng Nhiệt.
Lư Nhân là một người đàn ông phong độ nhanh nhẹn, có hơi thở nho nhã của thư sinh, xét về ngoại hình mà nói không khác với An Lâm là bao, cũng coi là một tên đẹp trai. Mà Cuồng Nhiệt có vẻ khinh nhờn, vừa nhìn thấy Lư Nhân đã giơ tay, hai mắt trợn tròn, đồng thời xuất hiện ý chiến đấu vô hình.
Cho nên, không nghi ngờ gì, Lư Nhân ra sân đã nhận được tiếng hò reo của các nữ đệ tử tại hiện trường. Còn về Cuồng Nhiệt. . . cùng là một chủ phong, vẫn có không ít đệ tử cổ vũ cho hắn ta.
Lư Nhân dùng kiếm, ngay lúc trường kiếm chém ngang khua dọc, hàm chứa ý cảnh Thái Cực, còn có thể ngưng tụ ra luồng khí màu trắng giống như Hiên Viên Thành, bao trùm xung quanh.
Chỉ tiếc, cảnh giới của hắn còn chưa đủ sâu, đạo Vạn Linh Thái Cực cũng chưa lĩnh ngộ ra, vì vậy tác dụng mà lồng khí phát huy rất có hạn.
Ngược lại, Cuồng Nhiệt dùng đao, tấn công vô cùng mãnh liệt.
Từng đường đao khí của hắn ta hết sức đáng sợ, hơn nữa càng đánh càng điên cuồng, khí thế bừng bừng. . .
Cho nên rất nhanh, cuộc chiến đã diễn biến thành kết quả Cuồng Nhiệt luôn tấn công, Lư Nhân luôn bị đánh.
Cuối cùng, Lư Nhân bị chém mấy đao, nằm trên đất giơ tay đầu hàng.
Cuồng Nhiệt cất đao đi, vẻ mặt đầy khinh bỉ, bày ra bộ mặt còn chưa chém đã.
Ngay sau đó, dân tình khắp hiện trường lại phẫn nộ lần nữa, đặc biệt là nữ đệ tử, tâm trạng vô cùng kích động.
"A. . . ! Sao Cuồng Nhiệt có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy!"
"Hu. . . anh Lư Nhân của tôi, Cuồng Nhiệt, đồ biến thái!"
"Hừ, Cuồng Nhiệt thắng thì sao, Lư Nhân vẫn là nam thần số hai của tôi!"
"Tiểu Thanh, hôm nay em thật biết nói chuyện, không uổng công tôi theo đuổi em nhiều năm như vậy, có phải tôi là nam thần số một không?"
"Không phải, nam thần số một của tôi là Hiên Viên Thành."
". . . " Một đệ tử nam tan nát cõi lòng.
. . .
Đối mặt với âm thanh huyên náo, Cuồng Nhiệt móc móc lỗ tai, gương mặt đầy vẻ khinh nhờn đi xuống khỏi võ đài.
An Lâm xem xong trận đấu, sa vào im lặng.
Cuồng Nhiệt thắng được trận đấu lần này rất dễ dàng, có thể còn sức mạnh tiềm ẩn chưa sử dụng, nhìn lại Thang Thi Duyên, Vân Phi Tuyệt Vũ là chiêu cô để đến cuối trận, dùng để quyết thắng, con át chủ bài này có thể đánh thắng Cuồng Nhiệt không?
Không thể không nói, thật sự rất mông lung, kết hợp với phân tích trước đó của Hiên Viên Thành, khiến An Lâm lại thấy hồi hộp.
Phải làm chút gì đó, không thể ngồi chờ chết!
Trước khi trận chung kết bắt đầu còn có một thời gian, trong khoảng thời gian này hắn có thể làm gì đây. . .
Có! ánh mắt An Lâm sáng lên.
Hắn mở miệng hỏi: "Anh Thành, người thắng được trận đấu tông môn lần này sẽ được thưởng gì?"
Hiên Viên Thành không suy nghĩ nhiều, mở miệng trả lời: "Sáu mươi người đứng top đầu được thưởng linh thạch, bốn người đứng top đầu sẽ được tông môn tặng cho linh khí sơ cấp."
An Lâm cười: "Nói cách khác, người đứng đầu trận đấu lần này, được thưởng linh khí sơ cấp và linh thạch ư? Linh thạch sẽ có bao nhiêu?"
Hiên Viên Thành: "Trong bốn người đứng top đầu, hạng nhất ba chục ngàn linh thạch, hạng nhì hai chục ngàn linh thạch, còn lại hai người mười ngàn linh thạch."
"Ha ha, vậy à, vậy thì tôi phải đi cổ vũ cho Cuồng Nhiệt một phen!" An Lâm vẫy tay rời đi.
Hiên Viên Thành nhìn bóng lưng của An Lâm, hơi sững sờ, tự lẩm bẩm: "Bạn học An Lâm, phẩm vị của cậu thật là đặc biệt. . . "