Chương 158: Không có gì là linh thạch không giải quyết được
Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thanh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Trong khu nghỉ ngơi, Cuồng Nhiệt đang đập một viên Bổ Khí Đan, hai chân bắt chéo, trong trạng thái thả lỏng điều hòa nhịp thở
Đám đệ tử vây quanh hắn, lời nói vô cùng kích động
"Cuồng Nhiệt sư huynh, đao pháp khi nãy của huynh thật sự rất đẹp!" Một tên đệ tử nam nhanh nhảu mở miệng nói trước.
"Đúng vậy, đánh cho đám Lô Nhân ở Địa Linh Phong giống con rùa đen rụt cổ vậy." Lại một tên đệ tử nam tiếp lời.
"Cắt..." Một số đệ tử nữ nghe thấy nam thần của mình bị chửi bới, lập tức bỏ đi.
"Cuồng Nhiệt sư huynh, từ tình thế này mà nhìn lại, xem ra lần này huynh sẽ dễ dàng mà giành được quán quân thôi. Bây giờ Thiên Hà Phong của chúng ta thật đúng là sắp mở mày mở mặt rồi!" Một tên đệ tử vẻ mặt sùng bái nhìn về phía Cuồng Nhiệt, kích động nói.
Cuồng Nhiệt gương mặt thờ ơ ngồi trên ghế, thỉnh thoảng nghiêng nghiêng cái cổ, tay móc ráy tai.
Lúc này, một tên con trai dáng vẻ thanh tú đi tới: "Cuồng Nhiệt đạo hữu, chào cậu, tôi là An Lâm."
Cuồng Nhiệt trừng đôi mắt đầy những tia mạch máu, cười khà khà: "Tôi đã sớm chú ý tới cậu rồi, bạn của thiếu chủ Hiên Viên, dũng sĩ cưỡi chó!"
An Lâm khóe miệng giật giật, dũng sĩ cưỡi chó cái quái quỷ gì chứ!?
Thôi đi, bây giờ không phải là lúc tính toán so đo, vẫn phải làm chuyện chính sự...
Trên mặt hắn cố nặn ra vẻ tươi cười: "Tôi có một số việc muốn nói chuyện riêng với cậu."
Cuồng Nhiệt vẫn giữ nguyên bộ dạng lười nhác, chỉ có điều hắn dùng pháp truyền âm nhập mật nói: "Có chuyện gì?"
An Lâm cũng sử dụng truyền âm nhập mật: "Đợi đến trận tranh tài tới cậu có thể nhường một chút được không, để Thang Thi Duyên giành được chiến thắng? Tôi sẽ tặng cậu bốn vạn linh thạch!"
An Lâm đã tính, nếu như Cuồng Nhiệt chỉ giành được hạng hai, như vậy hắn vừa có thể đạt được một thanh Linh Khí cấp đầu, cũng vừa được thưởng hai vạn linh thạch. Lại thêm bốn vạn linh thạch hắn cho, như vậy sẽ có tròn sáu vạn linh thạch, nhiều hơn gấp đôi so với ba vạn linh thạch của quán quân!
Cơ thể Cuồng Nhiệt khẽ run rẩy, hai mắt trừng trừng: "Nói đùa cái gì thế! Tôi là loại người mà có thể mua chuộc được bằng tiền bạc sao, việc này không cần bàn nữa!"
An Lâm: "Tám vạn linh thạch!"
Cơ thể Cuồng Nhiệt lại run rẩy kịch liệt hơn: "Điều tôi muốn là cái vinh dự đệ nhất to lớn của Tông Môn kia, tôi là vì danh dự mà chiến đấu, không phải để những đồng tiền này làm vấy bẩn được!"
An Lâm: "Mười vạn linh thạch, không thể nhiều hơn nữa, không muốn nữa thì thôi đi!"
Thân thể Cuồng Nhiệt đã trấn tĩnh trở lại, vẻ mặt lười biếng: "Thành giao!"
Cứ như vậy, An Lâm cùng Cuồng Nhiệt tìm một nơi, tiến hành bí mật thiết lập giao dịch.
Cuồng Nhiệt nhìn thấy mười viên nguyên thạch gương mặt liền thay đổi, có điều sau đó vẫn cười một cái tỏ ý hiểu, nhẹ gật đầu với An Lâm một cái
"Diễn giống một chút, đừng để bị người khác phát hiện sơ hở."
"Yên tâm, kỹ xảo của tôi không hề có sơ hở!"
...
An Lâm lần nữa quay trở lại đứng cạnh Hiên Viên Thành, trong lòng thở dài một hơi, trên mặt vẫn hiện ra nét cười thản nhiên.
Đúng vậy, trên cái thế giới này không có chuyện gì mà linh thạch không giải quyết được.
Nếu có... đó nhất định là do linh thạch của bạn không đủ nhiều!
Một khoảng thời gian qua đi, trận quyết chiến cuối cùng vạn người theo dõi cuối cùng cũng đến rồi.
Thang Thi Duyên áo trắng tung bay, xinh đẹp đứng ở trên chiến đài.
Cuồng Nhiệt vung cây đại đao, toàn thân phát ra khí thế vô cùng kinh người.
Ầm!
Vân Kiếm va chạm với đại đao, tiếng nổ vang như sấm rền, cuộc chiến hoàn toàn bùng nổ!
"Hiên Vân Kiếm!" Thang Thi Duyên khẽ hét một tiếng, dáng hình lơ lửng bồng bềnh như mây, phóng về phía Cuồng Nhiệt.
Cuồng Nhiệt vung thanh đao dài chém ra từng đường từng đường mũi đao màu đỏ uy lực vô cùng lớn.
Đây là chiêu bài đao pháp của hắn, Cuồng đao mười tám sóng, làn sóng sau càng cao hơn sóng trước!
Khí thế cứ không ngừng tích lũy, mũi đao lại mạnh mẽ hơn sau từng đợt, khiến Thang Thi Duyên cũng không dám nhìn thẳng vào mũi đao nhọn chỉ có thể dựa vào thân pháp mà liên tiếp tránh né.
"Nhanh lên mau dùng Vân Phi Tuyệt Vũ đi, nếu không cô sẽ không thắng được tôi đâu!" Cuồng Nhiệt hai mắt trừng trừng, nhìn vừa dị thường lại đáng sợ.
Hắn sớm đã nghĩ tới một vở kịch hoàn hảo, chỉ cần Thang Thi Duyên sử dụng Vân Phi Tuyệt Vũ, hắn sẽ giả bộ bị đánh bại.
Vân Phi Tuyệt Vũ của Thanh Thi Duyên vô cùng mạnh mẽ, cho dù là hắn thì cũng không thể hoàn toàn đỡ được.
Cứ như vậy, hắn thua cũng không mất mặt, hơn nữa còn làm cho cuộc tỷ thí này càng thêm chân thật, nhất cử lưỡng tiện.
Cuồng đao mười tám sóng của Cuồng Nhiệt dùng lần cuối, một đường mũi đao màu đỏ như máu vô cùng chói lóa xuất hiện giữa đất trời, xé rách mọi thứ, dấy lên mọi luồng cuồng phong, uy thế vô cùng to lớn.
Đối mặt với đao chém vô cùng mạnh này, Thang Thi Duyên không lựa chọn tránh né, ngược lại vung kiếm nghênh đón, chém ra một đường kiếm khí màu trắng.
Ầm ầm! Mũi đao và mũi kiếm va chạm vào nhau, luồng năng lượng trắng đỏ đan xen lẫn nhau, xé rách đấu trường.
Một bóng dáng màu trắng thổ huyết ngã xuống, gương mặt thanh lệ trở nên tái nhợt vô cùng thê thảm, Vân Kiếm cũng theo đó rời khỏi tay "Ầm" rơi xuống mặt đất.
Thang Thi Duyên bổ nhào trên mặt đất, ôm ngực, mặt lộ rõ vẻ đau đớn: "Tôi nhận thua!"
Giọng nói trong trẻo vang vọng trên đài tỷ thí, truyền tới tai từng người.
Cuồng Nhiệt gương mặt ngẩn ngơ, đôi mắt đầy những tia máu trợn to hơn.
Khoan đã... đây là tình huống gì thế, thế là thắng hả?
Thang Thi Duyên không có yếu như vậy chứ?
Làm sao mà ngay đến cả cuồng đao mười tám sóng cũng không chặn được, rồi nhận thua, đây không phải tu chân!
"Trận chung kết so tài giữa các môn phái lớn, bên thắng... Cuồng Nhiệt!" Một trưởng lão phụ trách làm trọng tài cao giọng nói, tuyên bố bên chiến thắng cuối cùng.
Tiếng reo hò từ trong sân thi đấu truyền tới, đặc biệt là đám đệ tử Thiên Hà Phong của Cuồng Nhiệt, vô cùng hưng phấn hô to tên Cuồng Nhiệt.
Một số đệ tử nam yêu thích Thang Thi Duyên, mặc dù có chút bất mãn vì cuồng Nhiệt ức hiếp nàng như vậy, nhưng là vấn đề ở đây là thực lực, cũng không tiện mở miệng nói gì.
Bên trong sân thi đấu, người duy nhất có cùng biểu cảm với Cuồng Nhiệt, chính là An Lâm.
Hắn nhìn chằm chằm Thang Thi Duyên ngã xuống đất, miệng há thật lớn, hoàn toàn chưa lấy lại được tinh thần.
[Tinh tinh... Nhiệm vụ đặc biệt của ký chủ thất bại, hiện khấu trừ mười nguyên thạch.]
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vừa dứt.
Trong nhẫn không gian, nơi đó chứa chồng chất chín mươi nguyên thạch, trong nháy mắt có mười nguyên thạch từ từ chậm rãi tiêu tán...
An Lâm lúc này mới ý thức được một sự thật, đó chính là hắn đã thua!
Trên mặt đất, Thang Thi Duyên lau khóe miệng đầy máu tươi, ánh mắt giao thoa với Tôn trưởng lão của Thiên Hà Phong .
Hai người ngầm hiểu ý dời mắt đi.
Tôn trưởng lão của Thiên Hà Phong đã cho Thang Thi Duyên hai vạn linh thạch, bảo nàng không nên quá liều lĩnh trong trận thi đấu chung kết.
Ý tứ mọi người đều đã hiểu...
Lúc đầu cơ hội Thang Thi Duyên có thể thắng Cuồng Nhiệt không quá 20%, bây giờ Tôn trưởng lão lại cho cô hai vạn linh thạch, lại thêm thưởng hạng nhì hai vạn linh thạch, tổng cộng sẽ có bốn vạn linh thạch.
Như vậy, linh thạch cộng lại so linh thạch quán quân lấy được, còn nhiều hơn một vạn!
Điều kiện hậu hĩnh thế này, có ngu ngốc mới có thể cự tuyệt được!
Ngươi nói là chiến đấu vì danh dự đệ nhất ư? Không tồn tại đâu!
Dù sao cũng đều là đệ tử thân truyền của Tông chủ, danh dự có thể ăn được không?
Thang Thi Duyên cười, bốn vạn linh thạch đã tới tay lại thêm toàn bộ gia sản hơn ba vạn linh thạch của bản thân có thể mua một bộ linh khí hộ thân sơ cấp rồi, lại thêm một thanh linh khí chiến đấu sơ cấp là quà thưởng cho người về nhì.
Bộ đồ này... đơn giản không nên quá hoàn hảo!
Tôn trưởng lão của Thiên Hà Phong cũng cười, trên thế giới này không có chuyện gì mà linh thạch không giải quyết được.
Nếu có... đó nhất định là linh thạch của ngươi không đủ nhiều thôi!
Nếu như An Lâm biết suy nghĩ này của Tôn trưởng lão, nhất định sẽ tức giận đến thổ huyết.
Dù sao thì...Linh thạch hắn bỏ ra mới là nhiều nhất phải không!