Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Học kỳ mới đã đi đến.
Chỗ học của An Lâm đã được dời đến một nơi có tên là khu Bạch Dực Học, đây là nơi chuyên dụng của học sinh năm hai.
Những tiểu thịt tươi năm nhất nối nhau không ngớt đi vào cổng trường, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ tươi trẻ.
Một ngày trước khi chính thức nhập học, An Lâm đã tới cửa lớn của trường, trong lòng có chút phiền muộn.
Bất tri bất giác, một năm đã trôi qua...
Khi hắn vừa tới nơi này, hắn vẫn chỉ là một phàm nhân ngây thơ ngốc nghếch, cái gì cũng không biết.
Ngay ở chỗ ngoài cửa này, hắn gặp người bạn tu tiên đầu tiên trong cuộc đời, Hứa Tiểu Lan.
Nghĩ tới cảnh ông nói gà bà nói vịt trước đây của hai người, một người nói tiếng phổ thông, một người nói tiếng Thái Sơ ly kỳ cổ quái, hắn cũng không khỏi bật cười.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, đi tới một quảng trường nhỏ, chỗ này không lớn, nhưng đang tập trung hơn một nghìn học sinh vây quanh.
Một phiến đá to lớn màu đen đứng trang nghiêm giữa đám người, thỉnh thoảng xuất hiện ánh sáng màu trắng.
Ừm... Đây là đá kiểm tra tu vi.
Nhớ ngày đó, danh hiệu "đệ nhất quan hệ" của hắn trong trường, chính là từ đây mà ra.
An Lâm khẽ cười một tiếng, hiện tại hắn đã là tu sĩ Kỳ Dục Linh, tuy tạo được danh tiếng có chút oai phong, còn ngưng kết thú đan nhưng dù gì cũng là hàm ngư phiên thân.
Đáng tiếc... Trước đây chưa có người nào nhảy ra tìm đường chết giẫm lên hắn, nếu không thì hiện tại có thể quay qua khiến tên đó bẽ mặt.
Phiến đá màu đen xuất hiện ánh sáng chói mắt, dòng chữ thật lớn hiện ra: "Đạo Chi Thể... Cấp 10!"
Đoàn người bắt đầu ầm ĩ rối loạn hết cả lên, đủ loại bình luận cũng bắt đầu xuất hiện, đơn giản đều là những câu như "Oa, thật là lợi hại!", "Oa! Thật là thiên tài!"... Các loại.
"Diêu Tú, lớp 1!" Giọng nói trầm ổn vang lên.
"A a!"
Một cô gái mặc đồ xanh reo hò vui vẻ.
Mặc dù cô biết chắc chắn là mình có thể vào lớp 1, nhưng vẫn không thể kìm nổi sự vui mừng, nhảy cẫng lên hoan hô.
Cô gái này da thịt trắng nõn, xinh đẹp đáng yêu, tóc cột hai bên chạm tới vai, nhìn qua tràn đầy sức sống thanh xuân.
Nói thật ra, tu sĩ nữ trong giới khá hiếm người cột tóc kiểu hai bên đuôi ngựa này, cho nên An Lâm cũngnhìn cô vài lần.
Đúng lúc này, phiến đá màu đen lại hiện lên ánh trắng sáng chói, theo đó toàn bộ đoàn người vây xem đều bùng nổ, dẫn tới oanh động cực lớn.
Tất cả những thứ này chỉ là vì trên bia đá hiện lên mấy chữ: "Cảnh giới Dục Linh... !"
"Diêu Minh Hi, lớp 1!" Giọng nói vang lên lần nữa.
"Thì ra hắn chính là thiên tài đệ nhất của Hắc Bạch Kiếm Tông, Diêu Minh Hi!"
"Chắc Diêu Tú và Diêu Minh Hi là hai anh em rồi, tư chất của hai người này quá đáng sợ, chắc là do di truyền."
"Thực ra bọn họ đã sớm vang danh Linh Kiếm Châu rồi, đều là thiên tài có thể câu thông cùng bia cổ kiếm."
"Đã kiểm tra đến giai đoạn cuối cùng, tôi còn tưởng lần này chúng ta sẽ thảm tới mức ngay cả một Kỳ Dục Linh cũng không có, may mà có có Diêu Minh Hi..."
"A... Diêu Minh Hi thật là đẹp trai!"
Có cô gái mê trai không nhịn được bắt đầu lớn tiếng reo hò.
Diêu Minh Hi mặc thân áo đen, vẻ ngoài tuấn lãng, vẻ mặt lạnh lùng, khiến người ta vừa nhìn liền thấy đây là một người không dễ tiếp cận.
Hắn thản nhiên rời khỏi đoàn người.
Diêu Tú chạy nhanh tới, cười hì hì khoác lên cánh tay của hắn, dịu dàng nói: "Thật không hổ là anh ruột của em, lần này danh hiệu người mạnh mẽ nhất trong số học sinh mới trừ anh ra thì không còn ai khác có thể nhận rồi!"
Diêu Minh Hi cười ôn hòa, ánh mắt lại nhìn về phía xa, khẽ mở miệng nói: "Tú Nhi, không lẽ tầm mắt của chúng ta chỉ dừng lại ở sinh viên mới lần này? Phải đặt mục tiêu ở toàn bộ đại học!"
Đôi mắt rực rỡ động lòng người của Diêu Tú bỗng lóe lên, kích động nói: "Anh nói đúng, Vương Huyền Chiến đứng nhất Tiên Bảng, năm thứ năm đại học đã đến Kỳ Hóa Thần, người có thiên tư lợi hại như vậy mới là mục tiêu phấn đấu của chúng ta!"
Diêu Minh Hi khẽ cười, có chút lơ đễnh: "Vương Huyền Chiến đúng là rất lợi hại, nhưng em biết không, trong sân trường còn có một nhân vật truyền thuyết, em vừa tới cho nên còn chưa nghe nói, anh ấy mới là đối tượng mà anh sùng bái..."
Diêu Tú nghe vậy cái miệng nhỏ khẽ nhếch: "Là ai thế?"
Trong sân trường ngoại trừ Vương Huyền Chiến là Kỳ Hóa Thần, hình như không có người nào đạt tới cảnh giới này nữa, rốt cuộc là ai có thể khiến Diêu Minh Hi luôn luôn tự ngạo không dứt sinh lòng sùng bái đây, thật sự khiến cô không ngừng tò mò.
"Anh nói với em về sự tích của anh ấy." Ánh mắt của Diêu Minh Hi nóng bỏng, trên gương mặt lạnh lùng hiếm có khi hiện ra vẻ mặt khao khát: "Thần tượng của anh, anh ấy vừa nhập học đã là Đạo Chi Thể cấp không."
Diêu Tú nghe vậy ngẩn ngơ, đôi mắt to linh động chớp chớp.
"Chỉ trong một năm ngắn ngủi, em đoán xem cảnh giới của hắn hiện tại là gì?" Diêu Minh Hi mở miệng hỏi.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Diêu Tú hơi ngẩn ra, thoáng lấy lại tinh thần từ trong kinh ngạc, bắt đầu đoán theo hướng ghê gớm nhất mà bản thân có thể nghĩ tới: "Đạo Chi Thể cấp 10?"
Diêu Minh Hi lắc đầu: "Là Kỳ Dục Linh!"
"Kỳ... Kỳ Dục Linh ư?" Diêu Tú hoàn toàn mất bình tĩnh, bộ ngực nhỏ phập phồng kịch liệt.
Chỉ vẻn vẹn trong thời gian một năm, từ Đạo Chi Thể cấp 0 đã tu luyện tới Kỳ Dục Linh ư?
Nếu so sánh với anh ấy... Người tự xưng là thiên tài kiếm tu của Linh Kiếm Châu như cô đây, không lẽ mười tám năm qua đều dậm chân tại chỗ?
"Nhưng đây chỉ là một trong số những sự tích của anh ấy mà thôi... Em không biết đâu, ở trong cuộc chiến tự do, rõ ràng cảnh giới của anh ấy chỉ là Đạo Chi Thể, nhưng lại có thể dựa vào một chiêu đánh bại Vương Huyền Chiến đứng nhất Tiên Bảng!" Diêu Minh Hi tiếp tục mở miệng.
"Một chiêu đánh bại Vương Huyền Chiến?" Diêu Tú ấp úng mở miệng, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin tưởng.
"Không chỉ có như vậy, trong lúc anh ấy hạ phàm thi hành nhiệm vụ, Ám Dạ Chân Vương của Hắc Vũ Tộc bỗng phủ xuống, lại bị anh ấy dùng một kiếm chém chết!" Diêu Minh Hi càng nói càng kích động.
"Hắc Vũ Tộc có thể xưng là Chân Vương đấy, đều thuộc cảnh giới Phản Hư... Trời ạ!" Diêu Tú kinh ngạc đến mức thân thể mềm mại run lên, gương mặt cũng có chút ngơ ngác.
Nếu việc này không phải chính miệng người anh lúc nào cũng nghiêm túc của cô nói ra, chắc chắn cô sẽ không tin tưởng.
"Tú Nhi, em nói xem, người học trưởng này có phải là một truyền thuyết sống không? Có đáng giá để người ta sùng bái không?" Ánh mắt của Diêu Minh Hi nóng bỏng, hô hấp dồn dập nói.
Diêu Tú đã khống chế không nổi sự sùng bái của bản thân rồi: "Anh, anh ấy là ai?"
Diêu Minh Hi: "Anh ấy tên An Lâm, là đàn anh năm hai!"
Vẻ mặt Diêu Tú kích động: "Đàn anh An Lâm đúng không? Hôm nay chúng ta phải đi tìm anh ấy! Đi kết giao bằng hữu!"
Diêu Minh Hi gật đầu: "Anh cũng nghĩ như vậy, nhưng là không thể quá mạo muội, chúng ta phải lưu lại ấn tượng đầu tiên thật tốt đẹp với học trưởng!"
"Nếu không hai người chúng ta biểu diễn múa kiếm cho anh ấy xem?" Diêu Tú suy nghĩ một chút rồi mở miệng đề nghị.
"Vấn đề là anh ấy thích xem múa kiếm ư? Tú Nhi em hát hay, hay là em hát cho anh ấy nghe một bài, còn anh múa kiếm, như vậy chắc chắn anh ấy sẽ thích, chúng ta sẽ thành công tạo dựng được ấn tượng tốt đẹp!" Diêu Minh Hi mở miệng nói.
"Nếu như anh ấy đều không thích thì sao?" Diêu Tú có chút bận tâm.
"Đều không thích... Vậy chúng ta sẽ dùng sức mạnh!" Ánh mắt của Diêu Minh Hi nóng bỏng.
"Dùng sức như thế nào?" Gương mặt trắng mịn non mềm của Diêu Tú kích động đến đỏ bừng.
Diêu Minh Hi cắn răng nói: "Cho dù không thể trở thành bằng hữu, nhất định phải làm cho anh ấy nhớ kỹ chúng ta..."
"Đầu tiên chúng ta có thể hỏi anh ấy thích gì, sau đó tận lực làm theo. Nếu như anh ấy vẫn cự tuyệt, như vậy chúng ta liền mặt dày, ở lỳ bên cạnh không đi, cho đến khianh ấy thừa nhận chúng ta mới thôi!"
Diêu Tú đôi mắt sáng lên: "Chúng ta còn phải yêu cầu hắn ký tên, sau đó chụp ảnh chung, trao đổi truyền âm phù để liên lạc nữa!"
"Đúng, chính là như vậy! Chúng ta đi thôi, đi khu Bạch Dực Học!" Diêu Minh Hi nặng nề gật đầu.
"Đi thôi anh!" Diêu Tú không đợi nổi.
Cứ như vậy, hai anh em nhà này vẻ mặt hưng phấn, hăng hái ngẩng cao đầu nhằm phía Bạch Dực khu mà đi.
Mà ở nơi bọn họ vừa mới đứng lúc nãy, khóe miệng An Lâm co quắp, mặt đen lại.
Đoạn đối thoại của hai anh em nhà này hắn đã nghe được không sót một chữ.
Tâm tình cũng biến hóa khôn lường, mới đầu là đắc ý, sau đó chính là thấy đau cả ruột gan.
Trầm mặc một lát, hắn quyết định chạy về phương hướng trái ngược với phương hướng của hai anh em nhà họ...