Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
Màn đêm đã buông xuống, sau khi lượn lờ lung tung cả một ngày, An Lâm bắt đầu trở về nơi mình ở.
Hừm... Đã muộn thế này rồi, mai là ngày đầu của năm học mới, chắc hai anh em kia đi rồi.
Hắn khẽ thở dài một tiếng, không ngờ nổi tiếng lại là chuyện phiền toái như vậy.
Hắn mở cửa phòng ra, bên trong tối om.
Rắc!
Phòng bỗng sáng choang, hai người mặc trang phục lộng lẫy xuất hiện trong tầm nhìn của hắn.
Nam thì mặc áo đen, tuấn tú lạnh lùng, nữ thì mặc quần áo màu xanh lục, xinh đẹp đáng yêu.
"Suprise!"
Hai người cùng hô lên. Sau đó chàng trai rút một thanh trường kiếm ra.
"Học trưởng An Lâm, em là Diêu Minh Hi ở lớp một năm nhất đại học." Cậu ta mở miệng.
"Ông xã, em là Diêu Tú ở lớp một năm nhất nha." Cô gái thì mắt tỏa sáng.
Khóe miệng chàng trai kia khẽ giật giật: "Tú Nhi, dè dặt chút xem nào!"
Cô gái khẽ lè lưỡi, sau đó nhìn chằm chằm An Lâm không chớp mắt.
An Lâm ngớ ra, móa chứ hai người này lại chạy vào phòng hắn chờ?
Đáng sợ quá mà!
"Bây giờ xin hãy thưởng thức màn biểu diễn dành riêng cho anh mà chúng em đã chuẩn bị rất công phu!" Hai người cùng hô lên.
"Một con sông lớn... gợn sóng lên cao... gió thôi cánh hoa... thơm ngát hai bên bờ... Nhà tôi ở ngay...." Diêu Tú cất tiếng hát ngọt ngào.
Diêu Minh Hi cũng bắt đầu múa kiếm. Kiếm hoa rung rung, nguyên khí chuyển động như gợn sóng theo giai điệu bài hát, vừa đẹp mà vừa không mất ý cảnh.
An Lâm há hốc mồm, ngơ ngác nhìn hai kẻ thần kinh đang vừa múa vừa hát trong phòng hắn.
Mấy phút đồng hồ sau, hai người chấm dứt cuộc biểu diễn này, nhìn An Lâm chờ mong.
"Học trưởng An Lâm, anh có thích tiết mục mà bọn em chuẩn bị cho anh không?" Diêu Minh Hi nhìn An Lâm khẩn trương hỏi.
"Vì để anh cảm nhận được sự ấm áp từ quê hương mà Tú Nhi còn chạy tới trần gian học hát đó nha!" Diêu Tú mở to đôi mắt long lanh ngập nước nhìn An Lâm, nét mặt tràn ngập cái ý "mau khen em đi nào".
Cơ mặt An Lâm khẽ run lên, vì để hắn có thể cảm nhận được sự ấm áp từ quê hương nên mới hát bài "Tổ quốc của tôi" à? Giỏi quá!
"Ừm, tôi rất thích tiết mục này của hai người. Không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi trước đi." Hắn cố nặn ra một nụ cười, nói với hai người kia.
"Hở... Thật vậy ư, học trưởng thật sự thích ạ?!"
Diêu Tú nhìn An Lâm, thở gấp, bước từng bước tới gần hắn.
An Lâm lùi ra sau từng bước một, da gà da vịt nổi khắp cả người.
"Chỉ cần học trưởng thích, ngày nào hai anh em em cũng tới ca hát nhảy múa cho anh xem!" Diêu Minh Hi cũng đi liên tục về phía An Lâm như Diêu Tú, ánh mắt nóng rực.
"Không phải phiền toái như vậy, tôi hài lòng rồi!" An Lâm lập tức từ chối.
"Không phiền đâu!" Hai người kích động, đồng thanh hô lên.
An Lâm thì hét to trong lòng: Mấy người không thấy phiền nhưng tôi thì phiền lắm!
"Học trưởng An Lâm, anh kí tên cho bọn em được không?"
"Ok..."
An Lâm kí tên mình lên chuôi kiếm của bọn họ.
Đây là nơi mà kiếm tu coi trọng nhất, để hắn ký tên lên chỗ đó, không thể không nói hai anh em này đều trở thành fan "thiếu não" của hắn rồi...
"Học trưởng An Lâm, đây là bùa truyền âm của em, chúng ta lưu lại phương thức liên lạc nhỉ?"
"Ừ..."
An Lâm để lại ấn ký trên bùa truyền âm của bọn họ. Để đuổi hai fan cuồng này đi, hắn sẽ làm mọi chuyện.
"Học trưởng An Lâm, bọn em có thể chuyển tới phòng của anh được không?"
"Ừ... ? ? ? Cút!"
Mợ, càng lúc càng quá đáng mà.
Trong cơn tức giận, An Lâm nói thẳng luôn lời đuổi khách!
"Học trưởng An Lâm, bọn em sẽ quay lại sau!" Diêu Minh Hi vừa chạy vừa hô.
"Yêu anh, học trưởng, mai gặp lại!" Diêu Tú nũng nịu hô to.
An Lâm: "..."
Lúc này, cửa sổ của nhà bên cạnh mở ra.
Cô gái nhìn sang bên cạnh, thấy An Lâm mặt mày khó chịu đứng ở cửa, bèn nở nụ cười, vẻ trêu chọc hiện lên trên dung nhan đẹp đẽ kia: "An Lâm, chúc mừng cậu nha, lại có thêm hai fan nhí đáng yêu."
An Lâm quay người nhìn Hứa Tiểu Lan, kẻ đang hai tay chống má, mắt mũi cong cong thành hình trăng lưỡi liềm trông rất đáng yêu, thở dài một cái rồi nói: "Cô đừng giễu cợt tôi nữa, nếu có thể tặng fan... Mà dù có thế nào thì cũng phải đuổi hai người bọn họ đi!"
Nói thật hắn bị hai fan "thiếu não" này giày vò không nhẹ, sợ bọn họ sẽ nhảy ra bất cứ khi nào, vừa múa vừa hát cho hắn xem.
Để phòng tránh chuyện như vậy lại tiếp tục xảy ra, hắn đặt một trận pháp cảnh báo xung quanh nhà, một khi có người sống bước vào là tiếng báo động sẽ vang lên.
Sau khi chuẩn bị xong hoàn toàn, hắn mới nhắm mắt đi ngủ.
Nhưng vừa mới nhắm mắt cái thì bùa truyền âm của hắn bỗng rung lên, tỏa ra thứ ánh sáng nhạt.
An Lâm thấy nghi ngờ, nhận bùa truyền âm: "Alo? Ai vậy?"
Một giọng nói êm tai truyền từ bùa truyền âm tới: "Học trưởng ơi, là em nè, Tú Nhi nè."
An Lâm chớp chớp mắt: "Ừ... Có chuyện gì không?"
Diêu Tú: "Anh đã ngủ chưa?"
An Lâm: "... cô nói xem?"
Diêu Tú: "À, vậy chúc ngủ ngon nha, hì hì..."
Khóe miệng An Lâm giật giật, hắn lặng lẽ cúp bùa truyền âm, thật không ngờ có ngày hắn lại bị người ta dùng chiêu trò như này.
Nói ra thì bùa truyền âm này không có chức năng tắt đi, cũng chẳng hề có chức năng từ chối nhận cuộc gọi...
Quả nhiên di động vẫn tốt hơn!
Hắn mang theo tâm trạng uất ức, lại đi vào giấc ngủ.
Trăng lặn, mặt trời lên.
Sáng sớm ngày hôm sau, An Lâm tỉnh dậy.
Hắn lại bước vào lớp học quen thuộc nơi có thầy cô và bạn bè quen thuộc.
Chương trình học có phần khác với năm nhất, buổi sáng vẫn là các môn chung, buổi chiều thì là môn chuyên tu.
Các môn chuyên tu chia làm sáu loại lớn là luyện đan, luyện khí, trận pháp, kỹ xảo pháp bảo, tiên pháp và thần hồn, tất cả do sinh viên tự lựa chọn loại mà mình thích để học chuyên sâu.
Lúc ấy An Lâm do dự khá lâu.
Với hắn mà nói, luyện đan và luyện khí chả có chút hấp dẫn nào, dù sao có tiền rồi thì muốn xài tiên đan cứ bỏ tiền ra mua, tiên khí cũng có một hai món rồi. Với hắn mà nói hai loại này không phải là quá khan hiếm, lại không giống vị Tiêu Hỏa Hỏa kia sử dụng luyện đan để làm màu, cho nên hắn bỏ qua luôn hai loại này.
Về trận pháp thì quá phức tạp, nếu học thì sẽ rất tốn tinh lực và thời gian, mà bày trận lại phiền phức, còn phá trận thì phải có thuật thần giám, không thể làm nhanh được nên không quá cần thiết.
Về kỹ xảo pháp bảo thì sau khi tìm hiểu về chiến thần lục kiếm, An Lâm đã nắm giữ kiếm thuật và kiếm ý rất mạnh, không có khoảng trống nào để tăng lên cả nên cũng bỏ qua.
Môn tiên pháp thì học cách làm sao để sử dụng tiên pháp với hiệu suất cao nhất và cả một số tiên pháp thực dụng, còn có khóa học dẫn dắt học sinh cách tự nghĩ ra tiên pháp. Nghe có vẻ không tệ, nhưng An Lâm đã là Kiếm Tiên, cho dù có tất cả tiên pháp thì chỉ một kiếm của mình là phá được! Đã tu kiếm đạo là chính rồi còn chơi tiên pháp làm gì, đây không phải là tự ép buộc mình ư.
Loại cuối cùng là môn về thần hồn, giảng dạy cách sử dụng thần thức, cách tăng cường thần hồn và động tác dùng thần để bắt giữ kẻ địch, chức năng này có thuật thần giám là cũng làm được...
An Lâm xoa xoa cằm, nhíu mày không quyết định được.
Hắn nhận ra một vấn đề rất nghiêm túc: Đó là hắn cảm thấy hiện giờ mình quá mạnh!
Cảm thấy chả cần phải học cái gì hết!