Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
----------------------
Đám người Hiên Viên Thành thuận lợi hoàn thành việc gia cố phong ấn của Tỏa Yêu Tháp.
Trong quá trình không phát sinh biến cố gì, cả ba người đều thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ Yêu Vương Tri Chu trăm mắt đã chết, phong ấn của Tỏa Yêu Tháp cũng được gia cố thành công, nhiệm vụ ở phàm giới của đám người An Lâm cũng coi như đã hoàn thành một cách tốt đẹp.
Về phần Ma Đế và Huyết Thần cụ thể đang làm những thứ gì, tiếp theo sẽ có những hành động như thế nào thì tạm thời bọn họ vẫn chưa có thực lực để can dự vào, chỉ cần hồi báo lại tình hình cụ thể về cho Thiên Đình.
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, các tu sĩ và đám người An Lâm từ biệt nhau, nhanh chóng trở về tông môn của mình.
Hoàng San San dẫn bọn họ đến Bạch Vân Quan- một trong những điểm tiếp ứng của nhiệm vụ.
Bạch Vân Quan nằm trong phạm vi một dãy núi lớn tại Dung Thành xa xôi, được một trận pháp ẩn hình giấu đi.
Bề ngoài, nó cũng không khác gì một con đường bình thường, giản dị tự nhiên, còn vô cùng thanh tịnh.
Nhưng bên trong nó có một trận pháp truyền tống, có thể trợ giúp tu sĩ qua lại giữa Thiên Đình và phàm giới.
Loại truyền tống này được điều khiển từ một phía, chỉ có Thiên Đình mới có quyền truyền tống.
Nếu như ở phàm giới muốn tiến hành trao đổi tin tức với Thiên Đình thì chỉ có cách truyền qua tường truyền tin Bạch Ngọc bên trong đạo quan.
An Lâm dùng bút lông viết báo cáo nhiệm vụ trên tường Bạch Ngọc, hơn nữa còn viết hết tất cả những chuyện có liên quan đến Ma Đế và Huyết tộc, đoán chừng chuyến này Thiên Đình sẽ phái Địa Tiên xuống mới có thể xử lý thỏa đáng được chuyện này.
“Đã xong!”
Sau khi An Lâm viết xong liền thả lỏng toàn thân, dường như đã trút bỏ được một gánh nặng.
“Ha ha! Mười ngày tới đây có thể thoải mái sảng khoái chơi đùa rồi!” Hứa Tiểu Lan cũng rất hăng hái, bắt đầu hoan hô.
Cô rất quý trọng mỗi một ngày ở phàm giới, kỳ nghỉ dài hơi nho nhỏ này vô cùng đáng để mong đợi.
Hiên Viên Thành để lộ một nụ cười tràn đầy gió xuân, cất tiếng hỏi: “Kế tiếp mọi người dự định làm gì? Tôi đang tính đi đến Bộ Quốc Phòng thăm thú vũ khí công nghiệp quân sự một chút, tôi nghĩ việc đó sẽ có gợi ý cho phương diện luyện khí của mình.”
Hứa Tiểu Lan cười: “Tôi cũng không có dự định gì cả, dù sao cũng chỉ muốn chơi chơi chơi thôi!”
An Lâm phụ họa theo: “Tôi cũng vậy, đợi sau khi mua hộ xong xuôi, tôi cũng chỉ muốn đi vui chơi thôi!”
Hoàng San San nhìn biểu hiện của hai người này, chỉ cảm thấy câm nín.
Thật muốn nói là: nhìn Hiên Viên Thành chăm chỉ học hỏi kia đi kìa, rồi tự nhìn lại hai người đi!
“Hiên Viên tiên sứ, nếu như anh muốn đi thăm khu công nghiệp vũ khí quân sự công nghiệp, vậy thì cứ gọi điện cho tôi nhé, tôi sẽ sắp xếp giúp anh.”
“Ừm, vậy làm phiền cô rồi.”
Hiên Viên Thành nở nụ cười ấm áp tựa như gió xuân với Hoàng San San, cảm kích gật gật đầu.
Hoàng San San nhìn nụ cười của Hiên Viên Thành, sắc mặt hơi ngơ ngẩn, sau đó lại khẽ ửng hồng cúi đầu xuống.
Trái tim cô nảy thình thịch thình thịch liên hồi:
Ôi ông trời của tôi ơi… Tại sao trên thế giới này lại có người đàn ông đẹp trai đến như vậy!?
Cái gì mà oppa Hàn Quốc, tiểu thịt tươi Trung Quốc, tất cả đứng sang một bên hết đi!
Khuôn mặt hoàn mỹ không góc chết kia của anh Hiên Viên mới là đệ nhất nam thần trong suy nghĩ của mình!
Hoàng San San hạ quyết định trong lòng, cô muốn trở thành áo bông nhỏ thiếp thân của Hiên Viên Thành…
Phì! Không đúng, là nữ thư ký thiếp thân…
À, hình như cũng không được đúng cho lắm.
Quan tâm làm cái gì, dù sao anh Hiên Viên đi đâu thì cô đi đến đó là được.
Hiên Viên Thành nhìn thấy nụ cười ửng hồng kia của Hoàng San San, không tránh khỏi ngại ngùng cười.
Anh không cười thì thôi, nụ cười này sau khi bị Hoàng San San nhìn thấy, khuôn mặt càng trở nên đỏ hơn, cũng đỏ lan ra tới tận mang tai.
Hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan thấy bộ dạng si mê của Hoàng San San, đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Khó khăn lắm Hoàng San San mới tạo ra được hình tượng ngự tỷ giỏi giang lạnh lùng, tất cả đều bị hủy hết rồi.
Điền Linh Linh đứng một bên im lặng không lên tiếng, lặng lẽ dùng di động quay lại một màn vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm này.
Thật đáng sợ! Nữ hán tử Hoàng San San thế mà cũng có thể đỏ mặt xấu hổ vì nụ cười của một người đàn ông!
Phía sau hết thảy những thứ này, rốt cuộc là yêu cầu của công việc hay sự chìm đắm trong tình cảm…
Trong con ngươi linh động của Điền Linh Linh ánh lên một tia sáng kỳ dị, ngay lập tức có thể não bổ xong một câu chuyện xưa giùm bọn họ.
Cô rất vui vẻ, tặng luôn cho chị San San thêm hẳn một like!
…
…
Đám người An Lâm trở lại khách sạn, nghỉ ngơi tạm thời.
An Lâm ngồi trên ghế, lấy một tờ danh sách mua hộ cuối cùng từ trong nhẫn không gian ra.
Độ khó của tờ danh sách này là lớn nhất, cho nên hắn mới để lại đến cuối cùng.
Nội dung trong danh sách cũng không nhiều lắm, chỉ có ba điều.
Thứ nhất: thu thập năm mươi bức hình trong cuộc sống của các nữ tu xinh đẹp.
Thứ hai: thu thập một chiếc tên lửa xuyên lục địa nhỏ.
Thứ ba: Lấy được chữ ký do chính tay Đông Phương Tuyết ký.
Mặc dù An Lâm có gia nhập nhóm bảo vệ Trái Đất do các tu sĩ cùng nhau lập nên, trong nhóm cũng có khoảng mười mấy nữ tu.
Nhưng hắn đã lén vào trang cá nhân của từng nữ tu một để xem xét nhưng cũng chỉ sưu tập được mấy bức hình trong cuộc sống của một số nữ tu.
Hẳn là rất nhiều tiên nữ tỷ tỷ cũng không thích chụp ảnh tự sướng.
Đúng lúc An Lâm đang nhăn mày khó xử không có đường xoay sở, bỗng nhiên hắn nảy ra một suy nghĩ, nhớ tới Điền Linh Linh.
Cuối cùng, hắn đã thành công giao lại nhiệm vụ gian khổ này cho Điền Linh Linh.
Sau khi Điền Linh Linh nhận được hai mươi viên linh thạch lớn làm thù lao, liền vui vẻ giống như một con thỏ nhỏ, hào hứng đón nhận nhiệm vụ này!
Ở phàm giới, những chuyện có thể được giải quyết bằng linh thạch thì đều không được coi là vấn đề!
Còn lâu An Lâm mới nói cho Điền Linh Linh biết những anh em khác nhờ hắn tìm ảnh đời sống đã bỏ ra tận sáu trăm viên linh thạch…
Nội dung hạng mục đầu tiên nhanh chóng được giải quyết, hắn lại chuyển ánh mắt sang mục thứ hai.
Cái thứ đồ tên lửa này, có liên quan đến an toàn lời ích của các quốc gia, không thể nào lấy được một cách dễ dàng.
An Lâm nghĩ đến việc Hiên Viên Thành muốn đi thăm thú và nghiên cứu về vũ khí quân sự của quân đội Hoa Quốc, cho nên liền nói lại chuyện này với anh ta.
Hiên Viên Thành cũng rất sảng khoái đồng ý giúp đỡ, lợi dụng thân phận tiên sứ, chỉ cần bàn bạc một cách hợp lý, muốn thu được một chiếc tên lửa xuyên lục địa chắc hẳn cũng không phải vấn đề quá lớn.
Cứ như vậy, mục thứ hai cũng coi như tạm thời được giải quyết.
Sau đó, An Lâm lại nhìn đến nội dung của hạng mục cuối cùng: lấy được chữ kỹ do chính tay Đông Phương Tuyết ký.
Đây là đơn hàng của một học trưởng thích theo đuổi thần tượng đặt ra, nghe nói kể từ lúc anh ta nghe xong concert của Đông Phương Tuyết thì ngay lập tức trầm luân luôn, lại quyết định ở lại trần gian vì Đông Phương Tuyết mà cự tuyệt trở về Thiên Đình.
Nếu không phải đội trưởng của tiểu đội đó cứng rắn lôi kéo anh ta về Thiên Đình, nói không chừng hiện giờ anh ta cũng đang sống ở trần gian rồi ấy chứ!
Đông Phương Tuyết này là một ca sĩ, nếu như bạn cảm thấy muốn lấy được chữ ký của một ca sĩ rất đơn giản, vậy thì bạn đã quá ngây thơ rồi.
Đông Phương Tuyết không phải là một ca sĩ bình thường, cô không hề tham sự bất kỳ một hoạt động thương nghiệp nào, nơi duy nhất cô ló mặt trước mắt người đời cũng chính là sân khấu concert.
Mỗi một concert cô cũng chỉ hát đúng năm bài, vô cùng tùy hứng.
Nhưng mà số người mua vé concert của cô lại là một con số điên cuồng, buổi diễn nào cũng đều chật ních!
Trong trí nhớ của An Lâm, nữ ca sĩ nổi tiếng nhất Hoa Quốc này là một cô gái không khác gì gió.
Đến đi vô tung, sống vô cùng tùy ý.
Không cần biết anh có thân phận thế nào, cho dù là nhà giàu đứng đầu hay là quan lớn chính phủ, cũng đều không gặp!
Hơn nữa, điểm quan trọng nhất đó là số lượng fans hâm mộ của cô lên đến hàng nghìn hàng vạn nhưng chưa từng có một ai được cô tự tay ký tên cho!
Một người từ trước đến giờ khống ký tên, nếu như muốn lấy được chữ ký của cô ấy, có thể biết được vấn đề này khó khăn đến mức nào.
Lúc học trưởng kia hạ phàm đã dùng thân phận tiên sứ, nhưng cũng phải mặt xám mày tro, không đòi được một chút tiện nghi nào.
Chuyện học trưởng đã không làm được, thế mà anh ta lại đẩy cái trách nhiệm nặng nề này lên trên người học đệ của mình.
Thật lòng mà nói, nếu như không phải vị học trưởng kia trả thù lao vô cùng hậu hĩnh thì An Lâm thật sự không muốn nhận cái nhiệm vụ này.
Ái chà, không thể dựa vào thân phận, chẳng lẽ là dùng vũ lực khiến cô gái kia khuất phục?
Mặc dù dưa hái xanh không ngọt, nhưng mà cũng có thể thêm đường đúng không…
Không được, không thể được!
An Lâm lắc đầu liên tục, nghĩ thầm tại sao mình lại có cái suy nghĩ không đạo đức như vậy.
Làm như thế không chỉ khiến lương tâm mình thấy áy náy, mà hơn nữa ý nghĩa của chữ ký học trưởng nhận được cũng sẽ không còn giống với trước đó nữa.
“Làm thế nào bây giờ…”
An Lâm tựa vào trên ghế, buồn bã cảm thán.
“Sao thế?” Một giọng nói thanh thúy vang lên bên tai.
Điền Linh Linh ghé sát khuôn mặt nhỏ đầy đặn lại gần mặt An Lâm, tò mò nhìn tờ danh sách trong tay hắn.
Cô vừa mới làm công tác tư tưởng qua wechat cho nhóm nữ tu ở một bên, muốn có những bức ảnh đời sống.
Đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài của An Lâm, cô liền lập tức chạy ngay tới, xem xem mình có thể giúp đỡ được cái gì hay không, để có thể kiếm thêm được nhiều linh thạch hơn…
“Ha ha? Muốn chữ ký do chính tay chị Đông Phương ký ư?” Điền Linh Linh thấy tờ danh sách của An Lâm, sắc mặt có chút cổ quái.
An Lâm nghe thấy cô gọi Đông Phương Tuyết là chị Đông Phương, liền biết là có hi vọng rồi, kích động nói ngay:
“Cô quen biết Đông Phương Tuyết sao? Vậy cô có cách nào để có được chữ ký của cô ấy không?”