Nguồn: Truyện YY
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
------------------------
Nghe được câu hỏi của An Lâm, trên mặt Điền Linh Linh hiện ra vẻ khó xử hiếm thấy.
"Sao vậy, không được sao?" An Lâm có chút lo lắng hỏi.
Điền Linh Linh không trả lời, mà trực tiếp mở miệng nói: "Thật ra thì...vị Đông Phương Tuyết này, cậu đã từng tiếp xúc..."
"Tôi từng tiếp xúc! ?" An Lâm nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Điền Linh Linh nguy hiểm cười đáp: "Đông Phương Tuyết chính là Tiên Nữ Tĩnh Tâm trong nhóm đó!"
" Tiên Nữ Tĩnh Tâm..."
An Lâm nghe vậy con ngươi hơi co lại, từng hình ảnh xuất hiện trong đầu.
Lần đầu tiên Tiên Nữ Tĩnh Tâm xuất hiện trong nhóm, là khi bị tốc độ lên cấp khủng khiếp của hắn kích động đến hoài nghi cuộc đời, sau đó hộc máu nhất xỉu...
Lần thứ hai Tiên Nữ Tĩnh Tâm xuất hiện ở trong nhóm, vừa xuất hiện đã làm vẻ đau khổ cầu xin hắn, hy vọng tham dự vào lần hành động đi diệt trừ yêu vương.
Nhưng, bởi vì đã kêu gọi đủ tu sĩ Đạo Chi Thể cấp mười, cho nên hắn đã danh chính ngôn thuận từ chối...
"Cái này ..." An Lâm có chút mơ màng.
Hồi lâu, hắn mới nặn ra mấy chữ: "Nghịch duyên ..."
Vốn có tầng quan hệ là bạn cùng nhóm này, nói không chừng có thể xin chữ ký.
Nhưng, An Lâm làm tổn thương cô hết lần này đến này khác, bây giờ muốn chữ ký, cô sẽ cho sao?
Có thể sẽ cho một cái tát...
Ông trời đã bỏ qua ai!
Mặt An Lâm xám như tro tàn, tê liệt ngồi trên ghế.
Điền Linh Linh cũng chú ý đến tầng quan hệ này, cho nên mới lộ vẻ mặt bối rối, giờ phút này cũng không biết nói nói cái gì cho phải.
"Thật ra thì...muốn chữ ký cũng không phải không thể, nhưng giá thì hơi lớn..."
Điền Linh Linh do dự trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng nói.
"Phải trả giá gì?" An Lâm khôi phục lại chút sức sống, nhìn sang khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo biểu tình khó xử.
"Chị Đông Phương nợ tôi một ân tình, mặc dù chị ấy chưa bao giờ ký tên, nhưng nếu như tôi đi nhờ, chị ấy nhất định sẽ đồng ý. Chỉ có điều... cậu hiểu mà..." Điền Linh Linh vuốt trán, nhỏ giọng thở dài nói, "Ân tình luôn rất dễ dàng hao tổn..."
An Lâm suy nghĩ một hồi: Nói: "Hai mươi viên linh thạch!"
Điền Linh Linh vẫn còn đang xoắn xuýt: "Nói thật, chuyện này không hề đơn giản như việc đi sưu tập năm mươi bức ảnh về cuộc sống của nữ tu..."
An Lâm vừa định lên tiếng "Hay là một trăm linh thạch", Điền Linh Linh đã cướp lời nói: "Ba mươi linh thạch đi! Tôi giúp cậu!"
An Lâm chớp chớp mắt: "Ờ.. . Được !"
Thấy An Lâm đồng ý, khóe miệng xinh xắn của Điền Linh Linh hơi cong lên, hiện ra một tia đắc ý không dễ dàng nhận ra.
Thật là kẻ ngu thì nhiều tiền...chỉ là một chữ ký mà thôi, bổn cô nương tự mình ra tay, chị Đông Phương đương nhiên ký liền cho rồi, lại lừa được của hắn ba mươi viên linh thạch, thật đã!
Thấy Điền Linh Linh đồng ý, khóe miệng An Lâm hơi cong lên, trên mặt khẽ nở một nụ cười không dễ phát hiện.
Đám con nít đúng là dễ lừa...chỉ có ba mươi viên linh thạch mà thôi, thù lao của lần này là tám trăm viên linh thạch, mình đã ăn gọn được bảy trăm bảy mươi viên, quá đã!
Hai người đang đuổi theo suy nghĩ của riêng mình, giờ phút này tâm trạng cũng không tệ.
Điền Linh Linh bắt đầu tra hành tung của Đông Phương Tuyết, biết được tối nay cô tổ chức buổi hoà nhạc ở Dung Thành.
Chà, thật là trùng hợp!
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều có!
Lúc này vừa hay trời tối, buổi diễn cũng mới vừa bắt đầu.
Bây giờ An Lâm cùng Điền Linh Linh chạy ngay qua đó, hoàn toàn kịp giờ.
Cứ như vậy, hai người lập tức lên đường, đi đến nơi tổ chức buổi hoà nhạc.
Điền Linh Linh bắt đầu liên lạc cho Đông Phương Tuyết, nhưng hình như cô đang bận, không thấy nhắn lại.
Điền Linh Linh thấy cách này không được, trực tiếp gọi điện thoại cho tổng giám đốc tập đoàn Thiên Ngu, bảo bọn họ lập tức dùng quan hệ, mở một làn đường riêng vào thẳng phòng hoá trang của Đông Phương Tuyết.
Thân phận ngàn vàng chủ tịch tập đoàn Thiên Ngu này thật hữu dụng, không đến mười phút, đã thông báo cho tất cả nhân viên làm việc của buổi diễn.
Rất nhanh…
Hai người đã đến được hội trường tổ chức bổi hoà nhạc.
Bây giờ mặc dù An Lâm vẫn còn ở bên ngoài, nhưng đã nhìn thấy được vô số gậy huỳnh quang màu trắng đang vẫy theo nhịp, bên trong hội trường như một biển tuyết, hiện rõ vẻ thần thánh duy mĩ.
Tiếng hát êm tai vang khắp không gian, khiến người ta chìm đắm không thôi.
Không thể không nói, tiếng hát của Đông Phương Tuyết vô cùng dễ nghe.
Nếu như cho An Lâm một cái ghế, hắn cảm thấy mình có thể ngồi đây nghe đến khi kết thúc!
Nhưng mà, đích thực cũng có rất nhiều fan đã mang theo ghế nhỏ đến, ngồi ở bên ngoài sân tổ chức buổi diễn, nghe tiếng hát tuyệt vời kia đầy say mê.
An Lâm đếm sơ qua, ít nhất cũng có mấy ngàn người...
Hắn thầm tặc lưỡi, sức ảnh hưởng trong tiếng hát của Đông Phương Tuyết lại một lần nữa đổi mới tam quan của hắn.
Đoán chừng những người này đều không mua được vé.
Nhưng, một bức tường không thể ngăn cản sự nhiệt tình của họ, lôi một băng ghế ra ngồi ở bên ngoài nghe như thường.
Điền Linh Linh kéo An Lâm đi cửa sau, đi thẳng một đường không chút trở ngại, vào trong phòng hoá trang của Đông Phương Tuyết.
Người quản lý của Đông Phương Tuyết là chị Lưu, tiếp đón hai người rất niềm nở.
Mặc dù chị Lưu không biết thân phận chàng trai kia là gì, nhưng cô bé nhỏ nhắn đáng yêu này, là bạn tốt của Đông Phương Tuyết, hơn nữa bối cảnh hiển hách, đương nhiên cô không dám phớt lờ.
Đông Phương Tuyết còn đang hát ở bên ngoài, một buổi biểu diễn dài hai tiếng, cô chỉ hát năm bài.
Thời gian còn lại hoặc là để cho khách mười hát, hoặc là phát vài video lên màn huỳnh quang cho khán giả xem, tóm lại thì là tuỳ hứng vậy đấy!
Lúc này cô đã hát đến bài thứ ba, tên của bài này là “Thành phố tranh cát”.
Dù đang ở trong phòng hoá trang, An Lâm vẫn có thể nghe rõ tiếng hát kia.
Giọng của Đông Phương Tuyết vừa luyến láy lại xen lẫn một tia đau xót, tiếng hát hàm chứa bất lực và thê lương trước sự thay đổi của thế sự.
Mọi người nghe, trong vô thức sẽ liên tưởng đến một cảnh tượng, như chính mắt nhìn thấy một cô gái, đứng ở trên thành cổ bị gió cát che lấp, khẽ hát lên một khúc ca tưởng nhớ.
Tiếng hát có thể truyền đạt tình cảm, cũng có thể truyền đạt ý cảnh.
Rất rõ ràng, cả hai phương diện này Đông Phương Tuyết đều làm vô cùng hoàn mỹ!
Một ca khúc mà thôi, mà lại khiến người ta dạt dào cảm xúc.
Đông Phương Tuyết đã quay về, An Lâm lại bắt đầu trở nên thấp thỏm bất an.
Một mặt là bởi vì nghiệt duyên giữa bọn họ...
Một mặt khác là bởi vì hắn hơi có cảm giác fan chuẩn bị gặp mặt thần tượng của mình.
Đúng vậy, An Lâm đã thất thủ...
Tiếng bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng gần, giọng nói vô cùng dễ nghe truyền tới:
"Chị Lưu, pha một tách trà hoa nhài cho em."
Vừa dứt lời, một cô gái đẩy cửa đi vào.
Trên người cô mặc một chiếc đầm dài màu trà, dáng người thon thả uyển chuyển, làn da trắng như tuyết, một đôi mắt như hồ nước mùa thu khiến người ta chìm đắm.
Đây là một mỹ nữ mang trong mình hương vị cổ điển.
Chẳng biết tại sao, An Lâm vừa nhìn thấy cô, nội tâm dần dần lắng xuống.
"Chị Đông Phương!"
Điền Linh Linh vừa thấy được cô, liền hưng phấn nhào lên người Đông Phương Tuyết, lợi dụng vóc người cao vùi vào trong ngực cô.
Mới đầu Đông Phương Tuyết sững lại, sau đó có chút cưng chiều xoa xoa đầu cô gái trước mặt, cười nói: "Linh Linh, sao đột nhiên lại đến nghe buổi diễn của chị, không phải đã nói không có hứng thú với giọng hát của chị sao?"
An Lâm vừa nghe vậy liền nổi giận, không có hứng thú với giọng hát của cô?
Đây là người sao?
Hắn còn chưa ý thức được, đặc tính fan não tàn của mình đã được kích hoạt...
Điền Linh Linh cười hì hì ôm lấy vòng eo thon của Đong Phương Tuyết, dịu dàng nói: "Chẳng phải là vì nhớ chị sao!"
"Chỉ được cái dẻo miệng!"
Đông Phương Tuyết hé miệng cười một tiếng, sau đó ánh mắt dừng trên người một chàng trai khác.
Điền Linh Linh chú ý tới ánh mắt cô, lập tức mở miệng nói: "Chị Đông Phương, đoán xem cậu ta là ai ?"
Đông Phương Tuyết cẩn thận quan sát vẻ ngoài tuấn tú của càng trai trước mặt này.
Càng trai kia đang nở một nụ cười lấy lòng với cô, nhưng biết làm sao, cô không có bất kì ấn tượng nào.
Cuối cùng cô chỉ đành lắc đầu một cái đầy vẻ nghi ngờ: "Đừng vòng vo, cậu ta rốt cuộc là ai?
Điền Linh Linh cười nguy hiểm tiến sát đến bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Đạo sĩ giả Tiểu An còn có ấn tượng không..."
Đông Phương Tuyết nghe vậy chớp chớp mắt, một loạt lời thoại hiện lên trong đầu.
Sau đó, gương mặt dịu dàng điểm tĩnh xinh đẹp đang rực sáng của cô bỗng trở nên tối sầm, hít sâu một hơi:
"Chị Lưu, tiễn khách! ! !"