Chương 1232: Lúc ta Siêu Thoát...
Tu giả trong vô tận hỗn độn cương vực và Tu Chân tộc bạo phát đại chiến chưa từng có, còn khốc liệt hơn trước tuyên cổ, quy mô lớn vô cùng!
Đại chiến ở cấp bậc Thần Ma cũng kinh tâm động phách, động một tý là ngàn vạn hư không bị vỡ nát, khủng bố ngập trời!
Trong một chỗ hư không.
Bốn vị tiểu đội trưởng của Thời Không Thần Điện Dồng Phi Anh, Thần Nhạc, Khuê Tuyệt, Thiên Phật lão nhân nhìn cuộc thế chiến quét sạch toàn bộ thứ nguyên, nhất là cuộc đại chiến cấp Thần Ma rung trời tuyệt thế kia, tất cả đều trầm mặc.
Lúc này, ai nói với bọn họ rằng, thế giới này nhỏ yếu mà bình tĩnh, nhất định bọn họ sẽ phun chết đối phương!
Mẹ nó, thế này là nhỏ yếu và bình tĩnh sao? Nếu không cẩn thận, vài phút đã lạnh rơi đó!
“Quá mạnh, quá hỗn loạn, đây là ngũ tinh thứ nguyên thế giới phức tạp nhất mà ta đã từng gặp!” Thần Nhạc run lẩy bẩy nói.
“Đừng nói nữa, bây giờ chúng ta đừng ra ngoài, tránh bị cuốn vào trận chiến, yên tĩnh chờ người xuyên qua thời không Bàn Tôn đại nhân đến đây, khống chế cục diện.”
Sắc mặt Khuê Tuyệt trắng bệch nói.
“A di đà phật, thế giới hỗn loạn như thế, đáng tiếc không thể độ hóa, thật sự là lãng phí.”
Thiên Phật lão nhân nhìn mỗi giờ mỗi khắc đều có sinh linh chết đi, trên mặt lộ ra vẻ vô cùng đáng tiếc.
Đám người Thần Nhạc nghe vậy, sắc mặt run rẩy, mẹ nó, đến lúc này còn muốn độ hóa? Đám gia hỏa theo phật, quả nhiên đầu óc có vấn đề!
“Tình hình bây giờ, ta đoán chân thân của Tiên Đế bạch y sắp giáng lâm, hi vọng hắn ta đến trễ một hút, nếu không thì, đợi lúc Bàn Tôn đến, nơi này đã sớm kết thúc rồi!” Đồng Phi Anh phân tích nói.
“Hi vọng là vậy, quả nhiên Thời Không Thần Điện không giao nhiệm vụ nhẹ nhàng cho chúng ta mà!” Thần Nhạc phàn nàn nói.
Bây giờ, bọn họ như con kiến bò trên lò lửa, gấp đến xoay quanh.
Nếu như phương thứ nguyên thế giới này thắng, bọn họ sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là không hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Nhưng nếu Tu Chân tộc thắng, Tiên Đế bạch y sẽ thôn phệ toàn bộ thứ nguyên thế giới này, đến lúc đó, chắc chắn bọn họ phải chết!
“Hi vọng thứ nguyên thế giới này có thể thắng.” Thần Nhạc mở miệng nói.
“Ngươi cảm thấy có khả năng sao? Tu Chân tộc có Tiên Đế bạch y cảnh giới bán Siêu Thoát, hơn nữa, đối phương còn là Chư Thiên Minh, tất nhiên có chuẩn bị phía sau, mạnh nhất ở thứ nguyên thế giới này chỉ là minh chủ Đạo Minh, nhưng cảnh giới chỉ là Thần Ma cửu trọng thiên đỉnh phong mà thôi.”
“Còn đệ nhất thiên tài Phong Vân kia, nếu cho hắn ngàn vạn kỷ nguyên, sẽ có khả nắng bước ra một bước kia, nhưng bây giờ, xuất thế quá muộn.”
Đồng Phi Anh lắc đầu nói, rất không coi trọng Phong Vân.
Hiển nhiên mấy người khác cũng nghĩ như vậy, bây giờ, chuyện bọn họ có thể làm, cũng chỉ là chờ đợi.
...
Trên hư không, đại chiến vẫn tiếp tục.
Bốn người Vĩnh Hằng lão tổ, Diễn Thần Đại Tôn, Thiên Mang lão nhân, Thanh Vân tổ quốc chủ đang đại chiến với một vị Chuẩn Tiên Đế của Tu Chân tộc, có thể nói là đang tiến vào giai đoạn gay cấn.
Trước mắt, đám Vĩnh Hằng lão tổ đang chiếm thượng phong.
Mặc dù vị Chuẩn Tiên Đế này vô cùng cường hoành, nhưng đối đầu với bốn vị cường giả Thần Ma thất trọng thiên, bát trọng thiên, thì lực vẫn chưa đến.
Nhưng hắn ta cũng không để ý, vẫn vây quanh đám người Vĩnh Hằng lão tổ như cũ.
Một chỗ chiến trường khác.
Minh chủ Đạo Minh đại chiến với hai vị Chuẩn Tiên Đế Xích lân và Bội Mạt, lại không quá thuận lợi.
Mặc dù minh chủ Đạo Minh dùng công kích linh hồn bị thương Xích Lân, nhưng cũng không tạo thành đả kích mang tính hủy diệt, đạt đến cấp bậc như bọn họ, không phải vết thương nghịch đạo, thì bất kỳ thương thế nào cũng có thể hồi phục trong khoảnh khắc.
Cho nên, không lâu lắm, Xích Lân đã khôi phục trạng thái toàn thịnh, gia nhập đại chiến.
Hơn nữa, bởi vì hắn ta đã có biện pháp, nên công kích linh hồn của minh chủ Đạo Minh không có hiệu quả như trước nữa.
Trong tay hắn ta lại có Phá Diệt Thần Binh, tạo thành tổn thương rất lớn với minh chủ Đạo Minh.
Nếu một tia phá diệt lực lượng làm bị thương căn bản, rất có thể trở thành vết thương nghịch đạo.
“Ha ha, lần này, ta xem ngươi ngăn cơn sóng dữ thế nào!”
Toàn thân Xích Lân nở rộ hào quanh, bộ tóc đỏ rực, giống như xích hải rung chuyển, tay hắn ta cầm Phá Diệt Thần Binh, xông thẳng về phía minh chủ Đạo Minh.
Cùng lúc đó, Bội Mạt cũng ra tay, từ bên cạnh trợ giúp: “Một thế này, ngươi khó tránh tai kiếp!”
“Muốn giết chết ta, trừ phi Tiên Đế bạch y của các ngươi đích thân đến, nếu không, dựa vào một kiện Phá Diệt Thần Binh, vẫn không thể thu phục ta!”
Chiến ý của minh chủ Đạo Minh dâng cao, đôi mắt còn óng ánh hơn nhật nguyệt, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Một cỗ sát khí vô hình chấn động ra, quét sạch bầu trời, đánh nát hư không, nghênh đón Xích Lân.
“Ầm ầm!”
Giống như thần lôi chấn động, sát khí gặp ngàn vạn u quang, thần lực hai bên sôi trào mãnh liệt, cuối cùng, quang mang chói mắt vỡ nát, tạo nên tiếng nổ ầm ầm.
Xích Lân và Bội Mạt vốn không phải đối thủ của minh chủ Đạo Minh, nhưng trong tay cầm Phá Diệt Thần Binh, có vốn liếng để đại chiến.
Hai bên giao phong kịch liệt, thân ảnh như ảo mộng, không ngừng phá diệt hư không, chiến lực bàng bạc lan đến vô hạn vực ngoại.
Oanh!
Không biết qua bao lâu, theo một tiếng vang cực lớn, hai bên đều tỏa ra hào quang rực rỡ, đó là so đấu thần lực, đại đạo va chạm, chính là quyết đầu sinh tử.
Trong hào quang lóa mắt, Xích Lân và Bội Mạt cùng bay ngược ra ngoài, một chuỗi máu dài phun ra, nhuộm đỏ hư không hỗn độn.
Rống!
Xích Lân rống to, chấn động hỗn độn.
“Trong tay ta có Phá Diệt Thần Binh, lại không phải đối thủ của ngươi, không thể nào!”
Minh chủ Đạo Minh lạnh lùng nói: “Trong lòng ngươi có sợ hãi, không dám quyết đấu chính diện với ra, chỉ ỷ vào Phá Diệt Thần Binh, làm sao có khí thế thẳng tiến không lùi được, kết cục đã được quyết định từ lâu!”
“Không thể nào...”
Xích Lân kêu to, tức sùi bọt mép, cầm Phá Diệt Thần Binh, lại lần nữa xông về phía trước, Bội Mạt cùng thét lớn một tiếng rồi ra tay.
Bành!
Nhưng sau đại chiến mấy trăm hiệp, Xích Lân lại bay ngược ra ngoài một lần nữa, lần này, hắn ta hoảng sợ phát hiện, trên mi tâm mình xuất hiện một huyết động rất nhỏ, nhưng khiến hắn ta vô cùng đau đớn.
Một đạo lực lượng xuyên thủng qua đạo đài của hắn ta, lưu lại vô số vết rách.
Phốc!
Một giây sau, Xích Lân phát ra tiếng kêu thảm kinh thế, bị ma diệt tại chỗ nửa cái mạng, lần này, không phải thương thế không quan trọng nữa, mà là vết thượng không thể nghịch chuyển.
“Ngươi...”
Bên cạnh, sắc mặt Bội Mạt đại biến, nhìn minh chủ Đạo Minh, cấp tốc rút lui.
Minh chủ Đạo Minh cũng không có tư tâm đuổi bắt, ánh mắt ông ta vượt qua Xích Lân và Bội Mạt, nhìn về phía mênh mông không biết.
Ở nơi đó, có vô số dị tượng bừng bừng, khủng bố vô biên.
Trong lúc mơ hồ, hình như còn có giọng nói quanh quẩn:
“Lúc ta Siêu Thoát, tất cả chúng sinh, đều vào Tiên Giới, thời gian như nước, người mất như vậy...”
...
Cùng lúc đó, Phong Vân ngồi trong hỗn độn bản nguyên phía xa, điên cuồng quét hình chiếu, cũng mở choàng mắt!