Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 1233 - Chương 1233: Một Tay Ép Thần Ma!

Chương 1233: Một tay ép Thần Ma! Chương 1233: Một tay ép Thần Ma!

Chương 1233: Một tay ép Thần Ma!

“Lúc ta Siêu Thoát, tất cả ngoại đạo, không nhập thế gian. Tất cả chúng sinh, không bị ngoại đạo ăn mòn...”

“Lúc ta Siêu Thoát, tất cả chư giới, ngàn tỷ chúng sinh nhỏ như hạt bụi, đều đọc danh hiệu của ta, đều được tự tại, vô cực vô lượng...”

“Lúc ta Siêu Thoát, những thứ tà ác, cuối cùng sẽ bị hủy diệt...”

“Lúc ta Siêu Thoát, không gian thời gian, quá khứ tương lai, tất cả tinh thần vỡ nát, chúng sinh như hạt bụi nhỏ bé, trong lòng đọc tên ta, đều được vĩnh sinh.”

“...”

Thiên âm mờ mịt cao từ từ chỗ không biết trong mênh mông truyền đến, lập tức truyền khắp thứ nguyên thế giới, từ sâu trong linh hồn toàn bộ sinh linh ở đây, đều vang lên giọng nói này.

Trong lúc mơ hồ, có thể nhìn thấy, trong tiên quang vô biên kia, có một thân ảnh mặc bạch y ngạo nghễ đứng đó, không nhìn thấy khuôn mặt, nhưng lại cón cảm giác mịt mù uy nghiêm, sâu không lường được.

Trong nháy mắt, thân ảnh mặc bạch y này lộ ra một bàn tay.

Ong ong ong!

Nhìn như nhẹ nhàng chậm chạp, nhưng vừa rơi xuống, thiên địa đã đại biến.

Đâu đâu trong hỗn độn cũng trở nên điên đảo, giống như đại đạo bị trấn phá, không chịu nổi âm thanh xé rách này.

Bàn tay trắng nõn rơi xuống, giống như một chưởng, lại giống như ngàn vạn chưởng.

Bao trùm tất cả, không chỗ nào không bao trùm, giống như tồn tại trong thời không, lại giống như siêu thoát bên ngoài thiên địa, áp về phía minh chủ Đạo Minh.

“Tiên Đế bạch y!”

Ánh mắt minh chủ Đạo Minh chấn động mạnh, ông ta nổi giận gầm lên một tiếng: “Cuối cùng ngươi cũng giáng lâm, nhưng một cái tay, đã muốn trấn áp ta sao?”

Rầm rầm rầm!

Trong nháy mắt, khí thế minh chủ Đạo Minh tăng vọt, bầu trời phía sau ông ta xuất hiện hào quang năm màu, như có trăm ngàn đại thế giới luân chuyển, vô cùng cường đại.

Nhưng một giọng nói bình thản từ một chỗ mênh mông không biết truyền đến.

“Đủ rồi.”

Sau đó, bàn tay trắng nõn hoàn toàn buông xuống, hào quang năm màu phía sau minh chủ Đạo Minh lập tức vỡ vụn, trăm ngàn đại thế giới trong đó cũng bị băng diệt.

Giống như thiên địa vỡ vụn, thời không lật đổ!

Giờ khắc này, cường đại như minh chủ Đạo Minh cũng bịbay ngược ra ngoài, ho ra đầy máu, khí tức suy yếu đến cực điểm!

“Minh chủ!”

“Minh chủ đại nhân!”

“...”

Vô số sinh linh trong vô tận hỗn độn, bao gồm đám người Vĩnh Hằng lão tổ nhìn thấy cảnh này, tất cả đều biến sắc, vô cùng hoảng sợ nói.

Xa xôi bên ngoài, bốn vị đội trưởng của Thời Không Thần Điện nhìn thấy tình cảnh này, đều tê cả da đầu.

“Minh chủ Đạo Minh có cảnh giới Thần Ma đỉnh cao nhất, nhưng vẫn không thể ngăn cản được một chưởng cách không biết bao nhiêu thời không của Tiên Đế bạch y sao?”

Nhìn như Tiên Đế bạch y giáng lâm, nhưng thật ra còn chưa hoàn toàn giáng lâm, nhìn như tại giới, nhưng thật ra vẫn đứng bên ngoài không biết bao nhiêu thời không, không thể nắm lấy.

“Bây giờ xem ra, chúng ta không đợi được Bàn Tôn giáng lâm rồi.”

Khuê Tuyệt cười khổ một tiếng, bây giờ Tiên Đế bạch y đã sắp giáng lâm, chờ hắn ta quét ngang thế giới này, rồi thôn phệ bản nguyên, đoán chừng Bàn Tôn còn chưa đến.

Không có các nào, Thời Không Mẫu Hà quá bao la, muốn đi từ thượng du đến hạ du, cho dù là người Siêu Thoát, cũng không thể đến nơi trong một thời gian ngắn được!

“Haiz, chờ chết đi, đến bây giờ còn có thể làm sao nữa.”

Thần Nhạc ngồi trên đất, búa cũng ném sang một bên, dáng vẻ như không còn gì lưu luyến.

Sắc mặt mấy vị tiểu đội trưởng bên cạnh đều khó coi, Thiên Phật lão nhân không niệm phật nữa, mà đổi thành miệng vãng sinh chú.

Đồng Phi Anh nghe vậy, trong lòng vô cùng phiền, phẫn nộ quát: “Hòa thượng, đừng niệm nữa, chúng ta còn chưa chết!”

Thiên Phật lão nhân thản nhiên nói: “Bây giờ chưa chết, nhưng lát nữa sẽ chết.”

Đồng Phi Anh lập tức im lặng, không còn lời nào để nói.

...

Giờ khắc này, bên ngoài.

Tiên Đế bạch y ra tay, tùy tiện đã trấn áp được minh chủ Đạo Minh, sĩ khí bên phía Tu Chân tộc lập tức đạt đến đỉnh phong.

Còn bên phía người tu hành lại rơi xuống thấp cực điểm, trên mặt tuyệt vọng, đánh mất ý chí chiến đấu.

Đến minh chủ Đạo Minh mạnh nhất cũng thua, giờ phút này, bọn họ có thể làm gì nữa!

Tiên Đế bạch y mạnh đến mức khiến người ta tuyệt vọng, thậm chí còn đáng sợ hơn trước tuyên cổ nhiều.

Bởi vì một lần kia, chỉ là phân thân mà thôi, nhưng bây giờ, lại là chân thân giáng lâm, đủ để trấn áp tất cả, quét ngang toàn bộ vô tận hỗn độn cương vực.

...

Oanh!

Oanh!

Hỗn độn bị phá vỡ, tiên quang vô biên xông phá trở ngại của thứ nguyên thế giới, giáng lâm xuống thế giới này.

Ong ong ong!

Tiên quang vô cùng vô tận lưu chuyển, không gì có thể ngăn cản, mặc dù thứ nguyên thế giới có dốc toàn lực, nhưng bây giờ chỉ giống lục bình không rễ, tiêu hao quá nhiều lực lượng, khó mà ngăn cản.

Tiên Đế bạch y chỉ nhẹ nhàng đạp mộ cái, đã nghiền nát tất cả bích chướng thế giới ngăn cản hắn ta.

Ầm ầm!

Hỗn độn kịch chấn, thời không lặp lại.

Giống như ngàn vạn thế giới cùng nhau đè xuống, trong nháy mắt lực lượng áp bách khủng bố đến không thể hình dung được bao phủ toàn bộ vô tận hỗn độn cương vực, ép vô số sinh linh ở giới này đều nằm rạp trên mặt đất!

Phốc phốc phốc...

Vô số tu giả ho ra máu, thất khiếu đỏ bừng, dưới lực lượng áp bách to lớn đến đáng sợ này, chỉ cảm thấy giây tiếp theo, mình sẽ nổ tung!

“Tất cả, đều kết thúc.”

Giọng nói lạnh nhạt của Tiên Đế bạch y truyền đến, hắn ta cúi xuống, nhìn chúng sinh như nhìn kiến hôi, cự lực vô biên rơi xuống.

“Hả?”

Bỗng nhiên, bàn tay Tiên Đế bạch y run lên, giương mắt nhìn lại.

Chỉ thấy trong hư không vô biên, đột nhiên xuất hiện một vòng quang hoa.

Quang hoa kia không phải ngũ sắc, không phải thập quang, vậy mà có thể xuyên thấu qua tiên quang vô biên của của hắn ta.

Ong ong ong!

Một vòng quang hoa dập dờn xuất hiện, dễ dàng xuyên qua vô cùng vô tận tiên quang, tạo thành một con đường to lớn.

Trong ánh mắt mơ hồ của vô số sinh linh, nhìn thấy bên ngoài hư không mênh mông, giống như chỗ cuối cùng của thời không vô biên, một thân ảnh vĩ ngạn khoác quang huy sáng chói xuất hiện.

Tồn tại cái thế kia đứng trong thời không vô biên, vừa ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng xuyên qua không gian vô hạn, dừng trên người Tiên Đế bạch y.

“Tiên Đế bạch y...”

Giọng nói lạnh lùng tràn ngập sát ý quanh quẩn giữa hỗn độn.

“Là Phong Vân!”

Minh chủ Đạo Minh khí tức suy yếu, được đám người Vĩnh Hằng lão tổ nâng dậy, thời khắc này, ánh mắt ông ta sáng ngời chưa từng có: “Hắn, hắn thành công!”

Đám người Vĩnh Hằng lão tổ vừa kinh vừa mừng, không ngờ trong lúc tuyệt vọng, Phong Vân, lại đứng ra!

Lúc này, trong lòng bọn họ đều chấn động.

Chỉ thấy Phong Vân đứng cuối thời không, chậm rãi đưa tay ra, một quyền ấn tôn quý đến không thể nói rõ xuất hiện.

Nhìn như thong thả, nhưng tốc độ lại nhanh kinh khủng, dọc theo thời không tối tăm, ầm ầm rơi xuống phàm trần!

Bình Luận (0)
Comment