Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 339 - Chương 339: Bóng Ma Của Cả Thế Hệ Tuổi Trẻ

Chương 339: Bóng ma của cả thế hệ tuổi trẻ Chương 339: Bóng ma của cả thế hệ tuổi trẻ

Chương 339: Bóng ma của cả thế hệ tuổi trẻ!

Đối mặt với vấn đề này, Phong Vân nhịn không được trợn trắng mắt, "Cho ngươi một ánh mắt tự mình suy nghĩ đi."

Thần Thương Vương nói xong câu đó mới kịp phản ứng lại, hắn ngượng ngùng cười một tiếng, "Sơ ý, sơ ý."

Sau đó hắn dùng một loại ngữ khí không thể tưởng tượng mà nói, "Nhưng Phong Vân này, ngươi thật sự là quá mẹ nó mạnh đi. Hai mươi tên Vương cấp hắc ám đó, trong đó còn có mười tồn tại cấp Phong Đế Phong Hoàng nữa! Thế mà chỉ trong nháy mắt đã bị ngươi chém sạch!"

"Tính như thế, ối chà, ngươi hiện tại chẳng phải là còn đáng sợ hơn cả những tồn tại cấp Phong Đế Phong Hoàng trong cứ địa chúng ta nữa ư? Nói cách khác, ngươi hiện tại đã đủ chiến lực để áp đảo tất cả võ giả của cứ địa Thiên Khải rồi ư! ?"

Thần Thương Vương hơi tính toán một hồi liền phát hiện một sự thật kinh hoàng.

Phong Vân, vậy mà bất tri bất giác đã đứng trên đỉnh cao nhất của cứ địa Thiên Khải, kiêu ngạo đứng trên tất cả võ giả, bao gồn cả ba tồn tại cấp Phong Đế Phong Hoàng kia.

"Xem là vậy đi."Phong Vân gật gật đầu, tùy ý đáp. Hắn lúc này đang hấp thu không gian chi lực từ bốn phía, bổ sung cho chính bản thân.

“Cái gì gọi là xem như chứ, chao ôi, cái phản ứng này của ngươi cũng quá bình thản rồi.”

Thần Thương Vương đành tự hỏi lòng, nếu như chính hắn có được chiến lực như Phong Vân lúc này, sợ là đã vui vẻ đến nhảy tưng tưng lên rồi, sao có thể còn bình tĩnh được như vậy chứ.

Chuyện này khiến hắn vô cùng cảm thán, chính mình tuổi đã cao, tâm tính còn không bằng một thiếu niên mười mấy tuổi. Haizz, thật sự là càng sống càng tụt lùi đi mà.

Có điều thiếu niên mười mấy tuổi này, hiển nhiên không thể dùng lẽ thường mà đối đãi.

Lúc này, không gian nguyên lực của Phong Vân đã khôi phục kha khá.

Hắn nói: "Nên xuất phát thôi, bằng không sẽ thật sự đến trễ mất."

Thần Thương Vương gật đầu, hắn đang muốn đi khỏi động Vân Chu đã thấy Phong Vân trực tiếp khoác tay lên trên bả vai hắn.

Một giây sau, hào quang màu bạc bao phủ lấy hắn, nhẹ nhàng lóe lên, trong nháy mắt đã truyền tống rời đi. "Chờ, chờ một chút, Vân Chu của ta kìa. . ."

Thanh âm vẫn còn vang vọng, nhưng người đã sớm biến mất.

Lúc này trong lòng Thần Thương Vương chỉ có một câu: Mẹ kiếp!

Lúc đầu hắn cho là mình đã kiếm hời rồi, dù sao cũng có được một chiếc Vân Chu (mà Phong Vân không cần)! Nhưng bây giờ, thịt đưa đến miệng còn rơi mất!

Hắn rõ ràng chỉ đành lệ rơi đầy mặt.

Cứ địa Càn Khôn, vạn dặm bên ngoài.

Nơi phát hiện ra di tích siêu lớn lúc này đã có không ít người vây quanh, đều không giống người thường, đứng ở đó tựa như ngôi sao sáng chói rực rỡ, chiếu rọi bát phương.

Người ở đây, phần lớn đều là Vương cấp cường giả, đặt vào giữa nhân loại, đương nhiên chính là tồn tại vô thượng, một lời có thể phán quyết sống còn của ngàn vạn sinh linh.

Không hề nghi ngờ, bọn họ đều đến từ các cứ địa siêu hạng.

Mà những người không phải Vương cấp, trên cơ bản đều là đệ tử, hậu đại của những tồn tại Vương cấp kia, cũng đi theo tới để trải đời.

Bên này.

Lôi Đế ngồi xếp bằng ở chính giữa, hai mắt thâm thuý hơi híp lại giống như đang tịnh tâm tu hành. Bên cạnh hắn, một bóng người thon dài đứng thẳng tắp, nhìn kỹ lại, chính là Thôi Vân Dương.

Mấy tháng không gặp, trên mặt hắn đã không còn vẻ ngạo mạn như trước. Tu vi của hắn từ lâu đã thăng cấp vào Vương cấp, hơn nữa còn không phải sơ giai, mà là cao giai.

Ở tuổi của hắn đã đạt tới cảnh giới cỡ này, không thể nghi ngờ là rất hiếm thấy trên đời. Nhưng hắn lại không hề cảm thấy vui vẻ.

Hết thảy, đều là bởi vì người đó!

Lúc này, Thôi Vân Dương đang không ngừng nhìn quanh bốn phía, nhất là liên tục nhìn về phía cứ địa Thiên Khải, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Bỗng nhiên, giọng nói của Lôi Đế truyền đến, "Vân Dương, ta dạy ngươi thế nào, không vì sự tốt hay đẹp của vật bên ngoài mà khiến mình vui hoặc buồn theo. Đây mới là tâm cảnh của một cường giả. Thắng bại lúc nhất thời không tính là gì cả, đi tốt trên con đường của chính mình mới là mấu chốt nhất.”

Thôi Vân Dương tỏ ra xấu hổ, "Vâng, sư phụ, Vân Dương đã biết."

Đúng lúc này, bỗng nhiên chân trời truyền đến hai vệt hào quang màu đỏ, tách đôi mây mù, trong nháy mắt đi đến trước mắt mọi người.

Sau khi lộ ra thân hình, là một vị lão nhân cùng một thiếu niên.

"Phong Vân! !"

Thôi Vân Dương nhìn về phía thiếu niên lạnh lùng đứng giữa không trung kia, ánh mắt trong chốc lát đã tập trung lại. Trong tầm mắt hắn, trên thế giới đã không còn tồn tại bất cứ thứ gì, trong mắt chỉ có duy nhất một bóng dáng kia.

Bao nhiêu ngày đêm, hắn đều từ trong giấc mộng bừng tỉnh dậy.

Ngày khảo hạch Chuẩn Vương Cấp Bảng đó với hắn mà nói chính là giấc mộng ma trong lòng, không cách nào đẩy lui.

Mãi cho đến khi hắn đột phá đến Vương cấp, chuỗi ngày tháng mơ về cơn ác mộng kia mới coi như kết thúc.

Nhưng dù vậy, Thôi Vân Dương cũng không thể quên được Phong Vân. Mỗi thời mỗi khắc hắn đều nghĩ xem phải làm như thế nào để đánh bại đối phương, đoạt lại vinh quang thuộc về mình.

"Phong Vân, ngươi chờ đó! Thôi Vân Dương ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, trở lại là người đứng thứ nhất!"

Hắn thầm hạ quyết tâm, sắc mặt vô cùng kiên quyết.

Bên cạnh, Lôi Đế thấy cảnh này, nội tâm chỉ đành than nhẹ một hơi. Đồ đệ này của hắn, gặp phải Phong Vân vừa là bất hạnh nhưng cũng vừa là may mắn của hắn.

Nếu như Thôi Vân Dương có thể từ trong bóng ma của Phong Vân bước ra, không hề nghi ngờ, hắn sẽ hóa kén thành bướm, vươn tới một cấp độ càng cao hơn. Nếu không thể, hắn có thể sẽ mãi mãi không gượng dậy nổi, cứ mãi mãi trầm luân như vậy.

Giữa không trung.

Phong Vân đứng ở đó, hắn tự nhiên cảm nhận được ánh mắt của Thôi Vân Dương. Nhưng hắn cũng không thèm để ý, lúc trước hắn đã không coi đối phương như đối thủ, hiện tại cũng càng không.

"Phong Vân, bên này."

Lúc này, từ bên phía cứ địa Thiên Khải truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.

Một tiếng "Phong Vân" này vừa hô lên, liền giống như một viên đá ném vào mặt hồ bình tĩnh, lập tức kích thích nổi lên ngàn tầng gợn sóng.

Ở đây tất cả mọi người cùng nhau nhìn lại, vô số ánh mắt tụ lại trên người Phong Vân, mang theo ý dò xét tò mò.

Đối với thiên tài đệ nhất, ở đây không có ai không hiếu kỳ.

Đánh qua cả chín tòa tháp thí luyện. Hành động vĩ đại như vậy cho dù là một vài vị Vương cấp ở đây cũng không thể nào làm được.

Lúc này, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt Phong Vân, phản ứng đầu tiên chính là “thật trẻ tuổi”.

Mặc dù sớm đã nghe nói, tuổi thật sự của Phong Vân còn chưa đủ mười tám, nhưng đến khi chân chính trông thấy, lực trùng kích mang tới cho bọn hắn vẫn là vô cùng to lớn.

"Đây chính là Phong Vân mà chúng ta tuyệt đối không thể chiến thắng đó sao?"

Một vài đệ tử cùng hậu đại của các vị Vương cấp nhìn chằm chằm Phong Vân, thầm lẩm bẩm.

Đối với bọn hắn mà nói, Phong Vân giống hệt như là một ngọn núi lớn, một mực ngăn ở phía trước, bóng ma to lớn bao phủ bọn họ, bao phủ cả thế hệ của bọn họ!

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Thần Thương Vương nhịn không được mà rụt cổ lại, hắn lập tức đi ra xa, thầm nghĩ về sau nhất định không thể tới gần Phong Vân quá. Phong Vân quá khiến người khác chú ý, cũng quá dễ lôi kéo cừu hận.

Lần này tổ chức hắc ám tập sát cũng là như thế, suýt chút nữa hắn đã đóng vai con tốt chết thay mất toi cái mạng nhỏ này rồi.

Mặc dù cực kỳ cảm kích ân cứu mạng của Phong Vân, nhưng Thần Thương Vương cũng không muốn tiếp tục trải nghiệm cảm giác tử vong như thế nữa. Quá kích thích, lão nhân gia ông chịu không nổi!

Mà Phong Vân lại không để ý ánh mắt xung quanh, đi vào Vương cấp căn cứ của cứ địa Thiên Khải, bắt chuyện với từng người một.

Bình Luận (0)
Comment