Chương 380: Nhật Nguyệt Bất Diệt Đồ tầng thứ tám!
“Lôi Đế ư…”
Nhìn theo bóng người đã đi xa, Phong Vân khẽ chớp mắt. Vừa rồi linh hồn lực trong thức hải của hắn cảm ứng được có linh hồn lực lạ tới gần, tự động vận hành.
Nếu không phải đến cuối cùng hắn kịp thời thu tay lại, sợ là cả người Lôi Đế cũng đã bị chèn ép thành một tên đần rồi.
Linh hồn giao phong, chính là thảm liệt như vậy. Nhất là loại cách biệt cực lớn này, càng nguy hiểm như vậy.
"Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn đã biết chuyện phát sinh trong tổng bộ công hội võ giả rồi. . ."
Phong Vân lẩm bẩm trong lòng.
Hắn cũng chẳng suy nghĩ gì thêm. Loại chuyện này chỉ cần đi vào tổng bộ công hội giả lập là có thể biết được, cũng không có gì đáng để che giấu.
Về phần hắn tại sao không tự mình nói, chỉ là đơn thuần cảm thấy giải thích cực kỳ phiền phức mà thôi.
Sau đó, Phong Vân cũng quên sạch việc này, không để trong lòng.
Bây giờ, tầm mắt hắn sớm đã không còn giới hạn trong cứ địa của nhân loại nữa, thậm chí đã không còn giới hạn trong tầng lớp Vương giả. Hắn đã đặt tâm tư mình ở một nơi càng cao hơn, càng xa hơn, tỉ như, tồn tại Thánh cấp.
"Không biết chờ đến khi ta tu hành xong Nhật Nguyệt Bất Diệt Đồ tầng thứ tám, Thể Chất thiên phú đạt tới cấp nhật diệu, liệu có thể chống lại tồn tại Thánh cấp hay không đây. . ." Phong Vân nói thầm.
Thể Chất thiên phú đạt tới cấp nhật diệu, rất có thể thể sẽ tiến giai thành đại nhật thể, khí lực cũng sẽ tăng vọt đến hai tỷ cân, so với trước đó còn mạnh hơn gấp mười lần!
Hai tỷ cân khí lực, tuyệt đối vô cùng kinh khủng!
Điều này có nghĩa Phong Vân chỉ cần đánh xuống một quyền, toàn bộ cứ địa Thiên Khải đoán chừng cũng không đỡ nổi, trong khoảnh khắc sụp đổ.
Trận pháp phòng ngự, cấm chế phòng ngự gì đó, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, đều sẽ tan thành mây khói, không còn tồn tại.
Mà những tồn tại cấp Phong Đế Phong Hoàng lĩnh vực tầng mười kia thì càng không cần nói, một quyền xử gọn một tên.
Nhưng dù kinh khủng như vậy, trong lòng Phong Vân vẫn như cũ không nắm chắc, không biết có thể chống lại tồn tại Thánh cấp hay không.
Dù sao tồn tại Thánh cấp đã nắm giữ lực lượng ở tầng thứ cao hơn, đó là lực lượng ngụy pháp tắc.
Thứ này Phong Vân chỉ mới nghe nói qua, cũng chưa từng gặp qua, cho nên không có cách nào để so sánh.
"Đến lúc đó sẽ biết. Việc cấp bách lúc này là cần trở về bế quan tu hành trước."
Phong Vân nhẹ giọng nói.
Lập tức, hắn chào từ biệt mấy người Khuê Mộc Đế, trực tiếp thuấn di rời đi.
Mấy người Khuê Mộc Đế đưa mắt nhìn theo Phong Vân rời đi, trong lòng cảm khái vô cùng. Phong Vân tiến bộ quá kinh khủng, hệt như là người tu hành bẩm sinh.
Việc tu hành khô khan này với hắn mà nói, phảng phất như thể không tồn tại vậy.
Nhưng sau khi bọn hắn cảm khái như vậy, chính là vẻ hưng phấn nồng đậm.
Phong Vân đạt tới độ cao như thế đã vượt qua Lôi Đế, trở thành người mạnh nhất cứ địa nhân loại!
Mà điều này cũng đồng nghĩa với việc cứ địa Thiên Khải bọn họ cũng muốn đi theo, nước lên thì thuyền lên!
Ngẫm nghĩ lại quả thật cũng có một chút kích động nho nhỏ!
. . .
Bên này.
Phong Vân trở lại cứ địa Thiên Khải liền chui vào không gian tu hành.
Hắn khoanh chân ngồi ở khu vực trung tâm, bế khí ngưng thần, nhanh chóng tiến vào trạng thái nhập định.
Sau đó, khi hắn thả linh hồn lực thăm dò vào chỗ sâu trong trí óc, chỉ thấy nội dung tầng tám của Nhật Nguyệt Bất Diệt Đồ đã tự động lộ ra.
Cũng không quá khác so với tầng bảy, có một bộ chú ngữ và động tác, chỉ là so với tầng bảy thì càng thêm phức tạp hơn nhiều.
Nhưng với linh hồn cùng cường độ thân thể sau khi tăng cấp của Phong Vân bây giờ, làm ra những động tác này cũng không phải đặc biệt khó khăn, chỉ có lẽ sẽ cần tốn thời gian lâu một chút.
Sau đó.
Phong Vân lập tức căn cứ theo nội dung của Nhật Nguyệt Bất Diệt Đồ tầng tám bắt đầu tu luyện.
Lần này động tác rất nhiều, hết thảy có 1001 loại, vả lại mỗi một loại đều cực kỳ thách thức cường độ và lực khống chế thân thể.
Cho dù là Phong Vân, cũng tốn đến thời gian nửa tháng mới làm xong toàn bộ.
Trong lúc làm những động tác này, mỗi khi hoàn thành một động tác, hắn đều sẽ đọc ra một âm tiết, cổ lão mà tang thương.
Khi hắn hoàn thành xong một động tác cuối cùng, lại đọc ra âm tiết cuối cùng.
Lập tức, một dòng vận luật kỳ dị được sinh ra, trong nháy mắt đã xuyên qua trùng điệp trở ngại, thuận theo một con đường đặc thù lao đến mặt trời và mặt trăng phía xa xôi trong vũ trụ.
Lần này, không chỉ có tiếp xúc đến bề ngoài mặt trời và mặt trăng, thậm chí còn xâm nhập vào sâu chừng trăm mét.
Nơi này hạt năng lượng không thể nghi ngờ là có chất lượng cao hơn, cũng càng thêm thuần túy.
"Ầm ầm ——! !"
Một giây sau, cảm giác như nước biển ập tới đã lao đến, hai dòng hạt năng lượng với hai màu vàng, bạc cuồn cuộn lao xuống như dòng lũ, trong nháy mắt bao phủ Phong Vân.
Vô số hạt năng lượng chui vào trong cơ thể hắn, không ngừng cải thiện thân thể hắn. Máu thịt, xương cốt, tổ chức, tế bào, gen các thứ…
Trong khi biến đổi kịch liệt đang tiến hành.
Một bên khác.
Trong một thế giới tối tăm.
Trên đỉnh một tòa tháp hắc ám phía sâu thẳm.
Bỗng nhiên, một giọng nói như Thiên Ma vang lên, "Ám Tuyệt, thời kỳ Thần tộc tăng cường cảnh giới đã qua, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện lại nữa. Nhân dịp này, ngươi đi tới cứ địa Thiên Khải, trực tiếp xóa sổ cứ địa này cùng với kẻ tên Phong Vân kia đi! Tuyệt đối không cho phép có người khiêu khích uy nghiêm của Hắc Ám giới!"
"Rõ! Tuân mệnh!"
Sau một câu trả lời đầy cung kính, từ trong Hắc Ám Chi Tháp, một người khoác chiến giáp màu xám đen bay ra, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ màu đen, chỉ lộ ra ngoài một đôi mắt băng lãnh đạm mạc.
Nhìn khí thế của hắn, vậy mà đã đạt tới lĩnh vực tầng mười!
Với thực lực như vậy, chớ nói quét ngang cứ địa Thiên Khải, cho dù là bất kỳ một cứ địa nào trong số ba mươi cứ địa siêu hạng, đều có thể tùy ý xóa sổ.
Sau khi bóng người kia rời đi, bên trong Hắc Ám Chi Tháp lại truyền ra một giọng nói, "Cũng chỉ là một tên thiên tài của nhân loại mà thôi, đáng để vận dụng cường giả lĩnh vực tầng mười sao?"
"Đây là để giết gà dọa khỉ. Thần tộc thì thôi đi, nhưng chỉ vẻn vẹn là một cứ địa nhân loại cũng dám cản đường của Hắc Ám giới chúng ta ư? Lúc này phải dùng lực lượng mạnh nhất xóa sổ bọn hắn, cho bọn họ biết được cái gì gọi là sợ hãi!"
"Thì ra là thế. Có điều sau khi tiêu diệt xong xuôi, Hắc Ám giới chúng ta cũng cần phong bế một đoạn thời gian. Phía trên truyền lời xuống, để chúng ta trở về một chuyến."
"Ừm, ta đã sớm biết."
. . .
Bên trong phòng tu hành.
Hạt năng lượng mặt trăng và mặt trời trút xuống như dòng lũ sớm đã biến mất, chỉ còn lại một bóng người giống như tảng đá không hề lay động vẫn yên tĩnh ngồi xếp bằng, như đã trải qua ngàn vạn năm, trên thân phảng phất đã nhiễm đầy khí tức vạn cổ tang thương.
Chính là Phong Vân.
Lúc này, hắn đang ngồi nhắm mắt, từng sợi ánh sáng màu vàng óng chẳng biết từ lúc nào đã leo lên người hắn, có điều tiến trình rất chậm, giống như đang tiến hành một quá trình tăng cấp cùng thăng hoa nào đó.
Ánh sáng màu vàng óng mỗi tiến lên một chút, khí thế quanh thân Phong Vân cũng càng tràn đầy thêm một chút. Đây chỉ đơn thuần là khí thế của lực lượng thân thể, không trộn lẫn bất cứ thứ gì khác.
Quá mức cường thịnh, ngay cả hư không xung quanh đều không chịu nổi, bắt đầu sinh ra từng vết rách, nhìn thấy mà giật mình.
Nếu để cho những võ giả khác nhìn thấy chuyện này, họ nhất định sẽ thấy vô cùng kinh dị.
Chỉ riêng lực lượng thân thể đã khiến không gian gần như không chịu nổi, quả thực quá dọa người!
Mà cùng lúc đó.
Trên không trung vạn mét trên đỉnh cứ địa Thiên Khải, một bóng người mặc áo đen đột ngột xuất hiện. Phía dưới mặt nạ màu đen là một đôi mắt lạnh lẽo không có cảm tình. Ánh mắt khẽ lướt qua mảnh đất phía dưới, chẳng khác nào đang nhìn một đàn kiến hôi.