Chương 390: Lục Diệp Linh Liên!
Truyền tống trận cứ địa Tinh Diệu.
Khi Phong Vân từ đó bước ra, cực kỳ đương nhiên, khiến toàn bộ cứ địa sôi trào.
Dù là cao tầng hay tầng lớp bình dân, cơ hồ đều biết tên tuổi Phong Vân.
Dù sao cứ địa Tinh Diệu có thể có được quy mô như ngày hôm nay, toàn bộ đều nhờ vào một mình Phong Vân mang đến.
Mặc dù nói như vậy cũng không đúng lắm, nhưng thật sự là một người làm quan cả họ được nhờ.
Thậm chí, hiện tại khi thanh danh của Phong Vân truyền ra khắp các cứ địa siêu hạng khác, cứ địa Tinh Diệu cũng nhận được sự giúp đỡ từ các cứ địa siêu hạng khác.
Lần này, cứ địa Tinh Diệu lại càng quật khởi, trừ nội tình còn kém một chút, các phương diện khác đều sắp vượt qua các cứ địa cấp một.
Đây đối với các cao tầng cứ địa Tinh Diệu mà nói, tuyệt đối là may mắn từ trên trời rớt xuống.
Bọn họ hiện tại gần như mỗi ngày đều cười toét miệng, vui tươi hớn hở.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, đời này sẽ thấy được cứ địa Tinh Diệu tấn thăng thành cứ địa cấp một. Đây quả thực là chuyện mà bọn họ suốt đời cũng không dám mơ tưởng.
Bây giờ, lại có thể dễ dàng làm được.
Mà hết thảy mọi thứ này, đều là bởi vì có Phong Vân.
"Nhìn kìa, đó chính là Phong Vân đại nhân! Vị thần thủ hộ cứ địa chúng ta đó!"
"Oa, thật là đẹp trai!"
"Đừng có mê giai như thế chứ, thực lực của Phong Vân đại nhân mới là mạnh nhất."
"Ta phải cố gắng, không cầu đuổi kịp Phong Vân đại nhân, chỉ cầu có thể đi theo bên cạnh hắn!"
Toàn bộ võ giả trong cứ địa Tinh Diệu gần như đều cực kỳ tôn kính và sùng bái Phong Vân, nhất là thế hệ trẻ mới ra đời, càng coi hắn như vị cường giả mạnh nhất trong lòng.
Đối mặt với sự nhiệt tình của đám người, Phong Vân cũng tươi cười đáp lại. Đến cuối cùng, người nghe tin mà đến thật sự là quá nhiều, vây quanh nơi này chật như nêm cối.
Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể thuấn di rời đi.
Bên ngoài biệt thự, lóe lên ánh bạc, bóng dáng Phong Vân xuất hiện.
"Mỗi lần trở về đều nhiệt tình như vậy, thực sự không quá quen thuộc."
Khẽ cười khổ một tiếng, hắn quả thực không chịu nổi cảm giác bị mấy chục vạn người vây xem. Cảnh tượng như vậy, giống như là đang nhìn động vật quý hiếm vậy, hắn cực kỳ không quen.
Sau đó.
Phong Vân cất bước đi vào trong sân.
"Ta trở về rồi."Hắn lớn giọng hô về phía trong biệt thự.
Lập tức, viện trưởng cùng mấy đứa nhỏ liền từ trong phòng đi ra.
Khi nhìn thấy Phong Vân, ánh mắt mọi người đểu sáng lên, mang theo vẻ vui sướng, bước nhanh về phía trước.
"Tiểu Vân, ngươi trở về rồi! Chúng ta đã chờ ngươi rất lâu rồi đó."
"Trở về, trở về rồi mà."
Mấy đứa nhỏ đều chạy tới, vây quanh Phong Vân xoay vòng, sắc mặt rất là vui vẻ.
"Này, đây là lễ vật tặng cho các ngươi đó.”
Phong Vân lấy ra một chút linh quả và đồ chơi trong nhẫn không gian, đưa cho mấy đứa nhỏ.
Bọn nó vừa nhận lấy, trên mặt càng thêm vui vẻ, lập tức vui sướng chạy đi.
Viện trưởng đứng bên cạnh tươi cười nhìn. Đối với nàng mà nói, có được sinh hoạt bình tĩnh an ổn như vậy là đủ rồi.
"Đúng rồi, Tiểu Lan tỷ đâu rồi?"
Lúc này, Phong Vân dò hỏi.
Hắn vừa rồi đã dùng tinh thần lực nhìn khắp toàn bộ cứ địa Tinh Diệu, đều không phát hiện tung tích của Tiểu Lan.
Nhấc lên Phong Tiểu Lan, trên mặt viện trưởng cũng có chút lo lắng, "Tiểu Lan không lâu sau khi ngươi rời đi lần trước cũng rời đi. Nàng chỉ để lại một tờ giấy cho ta, ngay cả chào hỏi cũng không có nói. Cho đến nay, đã hơn mấy tháng rồi.”
"Quả nhiên là thế. . ."
Phong Vân nghe nói như thế, thầm nghĩ trong lòng.
Xem ra đúng như dự đoán của hắn, Phong Tiểu Lan từ lâu đã ra ngoài lịch luyện tu hành, vẫn chưa từng trở về.
"Không có việc gì. Ta sẽ đi tìm nàng, đưa nàng về ăn tết."
Phong Vân cũng không muốn đến cuối năm mà Phong Tiểu Lan vẫn còn ở bên ngoài tu hành. Bọn họ một năm cũng không gặp mặt được mấy lần, không thể cứ lãng phí như vậy.
Nghe hắn nói như thế, viện trưởng lúc này mới yên lòng.
Mặc dù nàng không biết Phong Vân bây giờ đã đạt tới cảnh giới nào, nhưng lại biết toàn bộ người dân trong cứ địa Tinh Diệu đều sùng bái kính nể hắn, kính như Thần Linh.
Thử hỏi, tồn tại như thế, còn có chuyện gì là không thể làm được sao?
Tầng cao nhất biệt thự, trong phòng tu hành.
Phong Vân ngồi xếp bằng, bế khí ngưng thần, ý thức tựa như chìm vào trong linh hồn, hắn đang cẩn thận cảm ứng vị trí của Phong Tiểu Lan.
Bất chợt, trong đầu hắn có linh quang lóe lên. "Tìm được rồi!"
Lời nói vừa dứt, Phong Vân liền thuấn di rời đi, không gây ra bất cứ gợn sóng nào, lặng yên không tiếng động.
. . .
Trăm vạn dặm ngoài cứ địa Tinh Diệu, trong một dãy núi gần biên giới khu vực hung thú.
Một bóng dáng mặc chiến giáp sát người ở trong đó không ngừng ẩn hiển di chuyển, tốc độ nhanh đến cực hạn, tựa như một cơn gió.
"Này, còn chưa tới sao?"
Phong Tiểu Lan một bên thúc giục nguyên lực trong cơ thể, một bên la lên trong ý thức.
"Địa đồ biểu hiện là ở ngay phía trước, chính ngươi tự mình tìm xem. Đã nhiều năm như vậy, địa hình khẳng định có biến đổi rồi."
Một giọng nữ trí năng vang lên đáp lại.
"Thật không đáng tin cậy." Phong Tiểu Lan nói thầm một tiếng.
Nhưng phàn nàn thì phàn nàn, nàng cũng không có ý định dừng lại, ngược lại còn tăng thêm tốc độ.
Sau một tiếng.
Phong Tiểu Lan đi vào một sơn cốc, lập tức phát hiện nguyên lực trong nơi này dồi dào đến bất thường.
"Sơn cốc này hoàn toàn không giống chỗ khác. Nồng độ nguyên lực như thế này, hiển nhiên là không bình thường."
Nghĩ như vậy, Phong Tiểu Lan liền lập tức bay vào bên trong, ngừng lại giữa không trung, đôi mắt đẹp hơi nheo lại.
Lập tức, tại mi tâm của nàng, xuất hiện một vệt ấn ký màu xanh lá như ẩn như hiện, làm nổi bật vẻ ôn nhuận yên tĩnh của nàng.
"Ong ———! !"
Khi ấn ký màu xanh lá kia xuất hiện, lập tức giống như vừa đánh thức thứ gì đó trong cõi u minh. Cả sơn cốc bỗng nhiên tỏa ra hào quang chói lóa, thổ địa lún xuống, có một dòng nước trong xanh từ dưới đất tuôn ra.
Trong khoảnh khắc dòng nước đã tràn đầy toàn bộ sơn cốc, biến nơi này thành một hồ nước.
Phía trung tâm hồ nước, một khối đá chẳng biết từ lúc nào xuất hiện, trên đó mọc lên một gốc Lục Diệp Linh Liên, dáng dấp yểu điệu, chói lọi lấp lánh.
Một mùi thơm thấm vào ruột gan nhanh chóng tỏa ra.
"Oa! Tiểu nha đầu, vẫn là ngươi thông minh, chốc lát đã tìm được rồi!"
Trong đầu, giọng nữ trí năng kia vui vẻ hét lớn: "Lục Diệp Linh Liên, kỳ trân cực phẩm thiên địa! Có vật này, Linh Hồn thiên phú của ngươi tất sẽ tăng đến cao cấp!"
"Cao cấp à."
Phong Tiểu Lan cũng thầm vui vẻ. Nếu như vậy, khoảng cách giữa nàng và Tiểu Vân càng gần thêm một chút rồi.
Cùng lúc đó.
Trong khu vực hung thú, hai bóng người đang phi hành trên không trung.
Hai bóng người này toàn thân trên dưới tản mát ra khí thế Vương giả. Nhưng để cho người ta kinh ngạc chính là, một người là nhân loại, một người khác lại là hung thú.
Ai cũng biết, nhân loại cùng hung thú định sẵn là đối thủ một mất một còn. Tình cảnh giống như vậy căn bản không có khả năng xuất hiện.
Nhưng nếu cẩn thận nhìn chăm chú, có thể phát hiện nơi mi tâm nhân loại kia có một đường vân màu đen.
Ồ?
Bất chợt, tên nhân loại này giống như mới cảm ứng được cái gì, ánh mắt sáng rỡ, nhìn về nơi xa.
"Làm sao vậy?"
Hung thú bên cạnh chính là một hung thú họ rắn, có điều trên người nó lại mọc ra hai cánh, nhìn có phần huyền bí.
"Có bảo vật xuất thế, hơn nữa còn cách chúng ta không xa!"
"Ồ?" Hung thú họ rắn có hai cánh kia lộ ra nét mừng, "Đi ra ngoài một chuyến liền gặp được bảo vật, xem ra là cơ duyên của chúng ta đến rồi.”
"Đi, đi xem một chút."
Lập tức hai người hứng thú bừng bừng bay về hướng đó.
Mà bọn chúng không biết rằng, ngay trên đỉnh đầu bọn họ, một đôi mắt đạm mạc đang lẳng lặng nhìn chăm chú hết thảy mọi chuyện.