Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 661 - Chương 661: Thủ Đoạn Cuối Cùng!

Chương 661: Thủ đoạn cuối cùng! Chương 661: Thủ đoạn cuối cùng!

Chương 661: Thủ đoạn cuối cùng!

Đại lục Cửu Diệu.

Nó ở trên đại lục Thiên Cương, đây là nơi ở của các Chúa Tể đến từ dị tộc trong Trụ Vực.

Nói đúng hơn, là nơi ở của các Chúa Tể gia nhập Trụ Vực.

Những vị này năm đó đều tu hành trong Trụ Vực, sau đó bước vào cảnh giới Chúa Tể, lựa chọn lưu lại làm hộ pháp của Trụ Vực.

Tổng cộng có một trăm linh tám vị.

Trừ Hằng Vũ Chí Tôn và thập lão ra, những vị hộ pháp này là lực lượng mạnh nhất trong Trụ Vực.

Giờ phút này, trong một tòa phủ đệ ở đông nam vực của Cửu Diệu đại lục.

Một bóng người ngồi xếp bằng, toàn thân xanh biếc, giống như bích ngọc trong suốt, sáng long lanh, chính là ‘Thúy Tinh tộc’, một tộc đàn phụ thuộc Trùng tộc.

Thân ảnh trước mắt này chính là đệ nhất thiên kiêu năm đó của Thúy Tinh tộc, cũng là người mạnh nhất tộc đàn bây giờ, Thúy Tinh Chúa Tể.

Tích!

Thúy Tinh Chúa Tể đang bế quan, bỗng nhiên máy truyền tin vang lên, khiến hắn ta bừng tỉnh.

Sau khi ấn mở, hư không xuất hiện một màn hình giả lập, trên đó xuất hiện một thân ảnh mông lung như tiên, sau lưng có sáu cánh, tinh túy ướt át.

Lại nhìn lên trên, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ động lòng người, trong mắt có từng vòng gợn sóng, tựa như mộng ảo.

Nhìn thấy khuôn mặt này, Thúy Tinh Chúa Tể lập tức đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, vô cùng cung kính nói: “Bái kiến Selina đại nhân.”

“Thúy Tinh, ngươi nên biết mục đích ta tìm ngươi.”

Trong màn hình truyền đến một giọng nói dễ nghe, khiến người ta say mê.

“Đại nhân muốn ta giải quyết đệ nhất thiên tài nhân loại Phong Vân.” Thúy Tinh Chúa Tể trầm giọng nói.

“Không sai, bây giờ tên nhân loại Phong Vân này trốn trong Trụ Vực, các thủ đoạn chúng ta bố trí bên ngoài đều vô dụng, hơn nữa, Ngũ Hành Chúa Tể sắp từ hỗn độn thế giới trở về, nếu không nhân dịp này giết hắn, sau này chỉ sợ rất khó, vì vậy, nhiệm vụ này đành giao cho ngươi.”

“Ta biết, ngươi là một trong số hộ pháp của Trụ Vực, nếu động thủ với thành viên trong Trụ Vực, bị thập lão phát hiện, chắc chắn phải chết, nhưng ngươi hãy cân nhắc vì tộc đàn của mình.”

“Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý không?”

Câu nói cuối cùng vấn dễ nghe như cũ.

Nhưng Thúy Tinh Chúa Tể nghe ra, đây không phải đang hỏi hắn ta, mà đang cảnh cáo hắn ta.

“Thúy Tinh nguyện ý.”

Trên mặt Thúy Tinh Chúa Tể hiện lên vẻ cung kính, không chút do dự trả lời, nhưng trong lòng hắn ta lại cảm thấy vô cùng bi ai.

Mệnh lệnh của Mẫu Hoàng Trùng tộc, hắn ta bất lực phản kháng.

Một khi hắn ta vi phạm, chỉ sợ, trong nháy mắt ‘Thúy Tinh tộc’ của hắn ta sẽ bị Trùng tộc chôn vùi, hắn ta căn bản không thể cự tuyệt được.

Đừng cho rằng hắn ta là Chúa Tể của Trụ Vực thì có thể tung hoành vũ trụ, hắn ta chỉ là Chúa Tể bình thường đã hao hết tiềm lực mà thôi.

Trong mắt Trùng tộc, còn kém xa Phong Vân mới đến cấp Thần Chủ.

“Rất tốt, cho dù ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không, ta sẽ đối xử tử tế với tộc đàn của ngươi, thiên tài của Thúy Tinh tộc, ta cũng sẽ bồi dưỡng.”

Khóe miệng thân ảnh mông lung nở nụ cười, trong nháy mắt như trăm hoa nở rộ.

“Yên tâm, ngươi không phải một mình, phía Thú tộc cũng có một Chúa Tể đồng thời ra tay với ngươi, nhớ kỹ, tốt nhất là dùng linh hồn khống chế Phong Vân, như vậy, tương lai tộc ta sẽ có thêm một cự phách siêu cấp.”

“Đương nhiên, nếu không thể dùng linh hồn khống chế, thì trực tiếp giết chết.”

“Tên nhân loại Phong Vân này là đệ nhất thiên tài của nhân tộc, trên người khẳng định có rất nhiều vật phòng thân mà Chúa Tể nhân tộc ban cho, ghi nhớ, các ngươi không ra tay thì thôi, một khi ra tay, phải thiêu đốt cả nhục thân và linh hồn, dốc hết tất cả lực lượng!”

“Vâng, hiểu rồi.” Thúy Tinh Chúa Tể cung kính đáp.

Màn hình giả lập lập tức biến mất, tất cả khôi phục lại bình thường.

Thúy Tinh Chúa Tể nhẹ nhàng thở ra một hơi, một Chúa Tể bình thường như hắn ta bị kẹt giữa cuộc tranh dấu giữa các tộc đàn, không khác gì pháo hôi.

Cho dù hắn ta có giết chết Phong Vân, sau đó chạy khỏi Trụ Vực, thì những Chúa Tể của tộc quần nhân loại cũng không bỏ qua cho hắn ta, tương lai của hắn ta nhất định là một mảnh thảm đạm.

Nhưng Thúy Tinh Chúa Tể không có cách nào, chỉ có thể tuân theo.

Cũng không lâu lắm, hắn ta đã liên hệ với một vị Chúa Tể khác đến từ Thú tộc, tên là Mặc Nha Chúa Tể, thuộc “Ma Nha tộc’ dưới trướng Thú tộc, cũng là một vị Chúa Tể bình thường.

Điều này khiến Thúy Tinh Chúa Tể phải cảm thán, hi sinh hai đại Chúa Tể đánh giết Phong Vân, đại giới này thật không nhỏ.

Từ đó có thể thấy Trùng tộc và Thú tộc kiêng kị Phong Vân cỡ nào, hi sinh hai vị Chúa Tể cũng không tiếc.

Sau đó hai vị Chúa Tể gặp mặt, chuẩn bị động thủ với Phong Vân, tránh đêm dài lắm mộng, nhưng lúc này, bọn họ lại nhận được tin Phong Vân đã đến Bí Cảnh Không Gian.

Bí Cảnh Không Gian mở ra với các thành viên bên ngoài, còn hộ pháp lại ở nơi khác, không cùng một chỗ với các thành viên bên ngoài này, tránh xảy ra xung đột.

“Không có cách nào, chỉ có thể đợi hắn đi ra.”

Thúy Tinh Chúa Tể và Mặc Nha Chúa Tể chỉ có thể bỏ qua trước, đồng thời điều động tai mắt thời khắc nhìn chằm chằm, chỉ cần Phong Vân xuất hiện, bọn họ sẽ chạy đến trước, giải quyết đối phương.

Bí Cảnh Không Gian.

Phong Vân giao nạp hai nghìn Trụ tệ, một lần nữa đi vào trong.

Hắn không biết bên ngoài có hai vị Chúa Tể dị tộc bình thường đang chờ hắn, đương nhiên, cho dù biết, hắn cũng không e ngại.

Dựa vào năng lực của hắn, cho dù không địch lại hai vị Chúa Tể dị tộc bình thường, nhưng muốn đi vẫn là rất dễ.

“Đến khu Nguy Hiểm xem trước.”

Mặc dù Phong Vân tài cao gan lớn, nhưng vì cẩn thận, vẫn nên đến khu Nguy Hiểm trước lại nói.

Nghĩ đến đây, Phong Vân xuất ra địa đồ đám người Heli tặng, dựa theo đánh dấu, một đường thuấn di đi đến.

Đến Bí Cảnh Không Gian, hắn không cần che giấu mình, có thể thi triển năng lực thỏa thích.

Cho dù dị tộc phát hiện cũng không sao, hắn diệt khẩu là được, chuyện rất đơn giản.

Mọi người có thể bình an vô sự ở Trụ Vực, nhưng đến Bí Cảnh Không Gian này, có thù báo thù, có oán báo oán, đám cao tầng của Trụ Vực cũng không quản chuyện này.

Phong Vân liên tiếp di động trong Bí Cảnh Không Gian hơn mười ngày, cuối cùng đã đến khu Nguy Hiểm.

Nơi này là một mảnh tối tăm mờ mịt, trừ cái đó ra thì không còn gì khác, cổ tịch hoang vu.

Phong Vân nhẹ nhàng đi vào, hắn rất nhạy cảm với không gian và thời gian, lúc này, hắn rõ ràng cảm giác được thời gian và không gian xung quanh rối loạn, tốc độ thời gian mỗi chỗ hoàn toàn không giống bên ngoài.

Có nhanh có chậm, thường xuyên thay đổi, không nhìn thấu.

Nhưng đây cũng không phải vấn đề lớn, khoảng mười mấy phút sẽ thay đổi một lần.

Trong hoàn cảnh này, Phong Vân cảm nhận được không gian và thời gian phù hợp với nhau, hai loại thuộc tính tổ hợp cùng một chỗ.

Nhưng mà hắn không thể lĩnh hội được, nơi này thực sự quá lộn xộn, luôn thay đổi, căn bản không thể bắt được.

Bình Luận (0)
Comment