Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 669 - Chương 669: Chí Tôn Vô Vọng!

Chương 669: Chí tôn vô vọng! Chương 669: Chí tôn vô vọng!

Chương 669: Chí tôn vô vọng!

Nhân tộc cương vực, khu vực biên giới.

Nơi này đang có hơn mười bóng người đứng ngạo nghễ.

Lôi Đình Chúa Tể, Hắc Ám Chúa Tể, Phong Bạo Chúa Tể thình lình cũng ở trong số đó, mà những người khác, cũng đều là Chúa Tể.

Đây đều là Chúa Tể của nhân loại tộc quần, phân biệt đến từ tứ đại đỉnh phong thế lực.

Tứ đại đỉnh phong thế lực mặc dù bí mật cạnh tranh với nhau, nhưng các Chúa Tể trong cao tầng lại cực kỳ đoàn kết, tuy nói không phải vô tư kính dâng lên cho người khác, nhưng cũng có thể nói là có thể thẳng thắn gặp mặt.

Dù sao vũ trụ lớn như vậy, ức vạn tộc đàn, bầy địch vây quanh, nếu như lúc này còn nội đấu, vậy cũng chỉ còn cách ngày diệt tộc không xa.

Về phần cạnh tranh dưới tầng đáy, đó là chuyện nhất định xảy ra. Không thể không thừa nhận, có đôi khi cạnh tranh lẫn nhau, tiến bộ sẽ càng nhanh hơn, cũng càng rõ ràng hơn.

Đây cũng là một loại 'Ganh đua so sánh' đi, có điều thuộc về loại tốt.

. . .

Mà giờ khắc này, đám người Lôi Đình Chúa Tể bọn họ đang mong mỏi trông chờ, giống như đang chờ đợi điều gì.

"Xoạt!"

Một cái chớp mắt nào đó, chỉ thấy không gian nổi lên chấn động, từng vòng từng vòng gợn sóng nhộn nhạo nổi lên.

Tiếp theo, trong ánh mắt chờ mong của Lôi Đình Chúa Tể bọn họ, một bóng người uy vũ thẳng tắp từ đó đi ra, thân đeo thần cung ngũ sắc, mịt mờ như mưa, thay đổi như mây, tản ra cảm giác mênh mông cao xa.

Nhìn thấy người này, Lôi Đình Chúa Tể bọn họ lập tức sáng mắt lên, bước lên nghênh đón, tiếp theo nhao nhao hành lễ, "Bái kiến Ngũ Hành Chúa Tể."

Ngũ Hành Chúa Tể là đệ nhất cao thủ của Nhân tộc, năm đó dẫn đầu nhân loại tộc quần phóng tới vũ trụ, giúp nhân loại tộc quần khai phá ra bản đồ mênh mông hiện tại, dù là tu vi, hay đơn thuần là cống hiến đối với nhân tộc của hắn, đều xứng đáng được nhận một lễ này.

Nếu nói không khách khí, không có Ngũ Hành Chúa Tể, đoán chừng cũng không có những Chúa Tể ở đây lúc này.

"Chào mọi người."

Ngũ Hành Chúa Tể nhẹ nhàng cười cười, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lôi Đình Chúa Tể, Hắc Ám Chúa Tể cùng Phong Bạo Chúa Tể ba người, "Các ngươi Vũ Trụ Võ Giả Công Hội làm tốt lắm, giúp Nhân tộc chúng ta bồi dưỡng được một vị khoáng thế kỳ tài như vậy."

Hắn dĩ nhiên chỉ Phong Vân.

Bây giờ nhân loại cương vực, ai không biết thiên kiêu số một Phong Vân!

Ba người Lôi Đình Chúa Tể gãi gãi đầu, kỳ thật bọn họ rất muốn nói, bọn họ cũng không bồi dưỡng cho Phong Vân gì mấy cả, chính hắn cứ đột nhiên như vậy mà tiến lên thôi, còn khiến bọn hắn không chuẩn bị kịp.

Có điều chuyện này mà nói đi ra hiển nhiên là tự hủy mất uy danh của chính mình, vẫn nên giữ lại trong bụng là được rồi.

"Phong Vân bây giờ còn tại Trụ Vực sao."

Ngũ Hành Chúa Tể từ Hỗn Độn Thế Giới trở về phải mất hơn nửa năm thời gian, hơn nửa năm đó phát sinh cái gì, hắn không rõ ràng lắm, cho nên mới có câu hỏi này.

"Thưa vâng, ta đã dặn dò Heli thông báo cho Phong Vân, để hắn tạm thời lưu tại Trụ Vực trước."

Thiên Vũ Chúa Tể ở một bên mở miệng nói.

"Ừm, vậy là tốt rồi."

Ngũ Hành Chúa Tể nhẹ nhàng gật đầu.

"Có điều ở bên ngoài Trụ Vực, Dị tộc sớm đã bố trí Thiên La Địa Võng, có tam tộc, cũng có những tộc quần khác, bọn họ đã đợi hơn nửa năm, không hề có ý muốn rút lui, hơn nữa rất có thể một mực chờ tiếp."

Hắc Ám Chúa Tể nói.

Ngũ Hành Chúa Tể không nói gì, chỉ là hai con ngươi nhìn về phía sâu trong vũ trụ tản ra hào quang sắc bén đáng sợ. Sau lưng hắn, Thần cung thuộc về bản mệnh của hắn, giờ khắc này cũng như cảm ứng được cái gì, tự chủ khôi phục, nhẹ nhàng kêu lên.

Khí thế đó khiến các vị Chúa Tể ở đây run rẩy cả thể xác lẫn tinh thần, không hề có ý nghĩ muốn đối kháng.

Trong lòng bọn họ chấn động vô cùng, xem ra thực lực của Ngũ Hành Chúa Tể lại tăng lên, đã đạt tới mức vượt xa bọn họ, để bọn hắn giương mắt nhìn theo rồi.

Chênh lệch giữa các Chúa Tể cũng rất to lớn.

Khi các vị Chúa Tể ở đây mới bắt đầu tu hành thì Ngũ Hành Chúa Tể đã là Chúa Tể, nhiều năm như vậy, sợ là đã đạt tới mức độ không dám tưởng tượng.

Thậm chí rất có thể, đã sắp chạm đến tầng thứ cao hơn rồi!

Nghĩ đến đây, các Chúa Tể khác đều phấn chấn tâm thần.

Lôi Đình Chúa Tể ẩn ẩn có chút kích động, "Ngũ Hành Chúa Tể, ngài chẳng lẽ. . ."

Ngũ Hành Chúa Tể biết hắn muốn nói cái gì, lắc đầu, nhẹ nhàng thở dài, "Thủy chung vẫn còn kém một đường, sai một ly đi nghìn dặm, đoán chừng ta đời này không có hy vọng với chí tôn, mong rằng Phong Vân có thể đi đến một bước kia."

Đám người nghe vậy, cảm xúc kích động trong lòng chậm rãi đè xuống, trong lòng bọn họ cảm nhận được một cảm giác ngột ngạt bí bách vô cùng, mạnh như Ngũ Hành Chúa Tể đều nói chính mình đời này vô vọng với chí tôn, vậy bọn hắn lại càng thêm xa vời.

Nhưng lập tức bọn họ nghĩ đến Phong Vân, có lẽ nhân tài mới nổi này, chính là niềm hi vọng duy nhất của bọn họ.

. . .

Trụ Vực, Thiên Cương đại lục.

Cửa vào Bí Cảnh Không Gian, Phong Vân từ đó bước ra, hắn nhìn khung cảnh trước mắt, rất có cảm giác như đã qua mấy đời.

Kỳ thật hơn nửa năm thời gian căn bản vốn không dài, nhưng trong nửa năm này, Phong Vân cơ bản mỗi ngày đều trôi qua trong bôn ba bận rộn, phong phú vô cùng, cho nên mới có cảm giác này. . .

"Trở về, chỉnh đốn lại một chút, cũng nên rời khỏi nơi này thôi."

Phong Vân trong lòng tự nói, sau đó đi về chỗ mình ở.

Mà đúng lúc hắn chân trước rời đi, chân sau những tai mắt đã đợi ở chỗ này hồi lâu liền vội vã thông báo cho 'Thúy Tinh Chúa Tể' cùng 'Mặc Nha Chúa Tể' .

. . .

Cửu Diệu đại lục, một tòa phủ đệ.

Thúy Tinh Chúa Tể cùng Mặc Nha Chúa Tể đang nhắm mắt ngồi xếp bằng gần như đồng thời mở hai mắt ra.

"Mục tiêu trở về."

"Đi, động thủ!"

Hai vị Dị tộc Chúa Tể lập tức rời khỏi cung điện, bay tới Thiên Cương đại lục.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, bọn họ liền đi tới trên không trung Thiên Cương đại lục.

Khi hai vị Chúa Tể nhìn thấy Phong Vân đang đi đến gần cung điện của mình, trong mắt ngập tràn tia sáng lạnh lẽo.

"Nhân loại! Phong Vân!"

Bọn họ trong nháy mắt lộ ra sắt ý đạt đến đỉnh phong, thần lực cùng quy tắc lực lượng trong cơ thể bọn họ cũng trong khoảnh khắc vận hành đến cực hạn.

"Hi sinh đường đường hai vị chí tôn chúng ta, chỉ vì một tên Thần Vương như ngươi, ngươi cũng nên cảm thấy kiêu ngạo đi, nhân loại Phong Vân! !"

Thúy Tinh Chúa Tể cùng Mặc Nha Chúa Tể trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

. . .

"Phong Vân trở về rồi!"

"Hắn biến mất hơn nửa năm, nghe nói là đi Bí Cảnh Không Gian, không biết thu hoạch thế nào."

"À? Nhìn khí thế của hắn, có vẻ như đã đạt tới Thần Chủ trung cấp rồi."

"Không hổ là thiên kiêu số một, hơn nửa năm thời gian đã đột phá."

". . ."

Chúng Dị tộc thiên kiêu nhìn thấy Phong Vân, đều sôi nổi nghị luận, bây giờ trên khắp Thiên Cương đại lục này, không ai không biết Phong Vân.

Hơn nữa, mọi người mặc dù ngoài miệng không thừa nhận, nhưng nội tâm lại cho rằng trên Thiên Cương đại lục này, không người nào có thể làm gì Phong Vân.

Đám Nhân tộc thiên kiêu do Heli cầm đầu, cũng đều nghe tiếng mà chạy đến, nhưng, chính khi bọn hắn từ xa nhìn thấy Phong Vân, chuẩn bị mở miệng gọi.

Đột nhiên ——

Không có dấu hiệu nào, trước mặt Phong Vân xuất hiện một bóng dáng cao lớn, đó là tồn tại toàn thân đen như mực, một đôi mắt tối tăm mờ mịt bắn ra sát ý vô cùng hung dữ ác độc.

Ầm ầm!

Một chớp mắt tiếp theo, hắn không chút do dự nhào về phía Phong Vân, tốc độ nhanh đến cực hạn, đồng thời thân thể hắn trong nháy mắt bộc phát ra khí tức khiến không gian xung quanh đều bị nứt ra, chiến lực tăng vọt!

Quy tắc, thần lực, đã thiêu đốt!

Bình Luận (0)
Comment