Chương 670: Tuyệt sát? Không tồn tại!
Cái gì! ?
Tập sát bất ngờ xảy ra khiến tất cả các thiên kiêu kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không nghĩ tới tại Thiên Cương đại lục còn có người chủ động ra tay.
Bóng người màu đen kia cực kì khủng bố, trong quá trình lao về phía Phong Vân vồ giết, trên đường có mấy tên Dị tộc thiên kiêu cản trở, nhưng nó đều vọt qua.
Khí thế mãnh liệt quét qua, mấy tên Dị tộc thiên kiêu đều không kịp thốt lên một tiếng, trực tiếp vỡ vụn Thần Thể, linh hồn cũng bị chôn vùi.
Vậy mà trong nháy mắt tử vong!
"Tồn tại cấp Chúa Tể!"
Nơi xa, đám thiên kiêu thấy cảnh này tim mật đều run rẩy kịch liệt, từ trong khí thế xung thiên kia có thể cảm nhận được một loại áp lực làm cho người ta tuyệt vọng!
"Chết đi!"
Mặc Nha Chúa Tể vô cùng lạnh lùng nhìn Phong Vân, phía sau lưng bỗng nhiên xòe ra một đôi cánh chim màu đen.
Xoạt!
Cánh chim trong nháy mắt biến thành hình dáng dài nhỏ, vô cùng sắc bén, giống như là từng thanh chiến đao sắc mỏng nối đuôi nhau lao ra.
Nhẹ nhàng vẫy một cái, vô số cánh chim lập tức bắn thẳng ra, giống như từng chuôi chiến đao bay ra, trong chốc lát bao phủ mọi con đường chạy trốn của Phong Vân.
Chung quanh trên dưới, không có chỗ nào không có cánh chim công kích!
Tốc độ quá nhanh, nhanh đến căn bản khiến cho người ta không kịp phản ứng lại.
"Phụt phụt phụt phụt. . ."
Cánh chim che trời lấp đất như mưa sao băng ào ạt đâm thẳng tới, không gian đều bị đánh ra vô vàn lỗ thủng, chỗ Phong Vân đứng triệt để bị bao trùm!
"Không! !"
Nơi xa, đám nhân tộc thiên kiêu Heli nhìn thấy tình cảnh này, trợn mắt kinh hãi.
Mà những Dị tộc thiên kiêu khác ở đây, biểu tình trên mặt cũng không đồng nhất, kẻ có hiềm khích với Nhân tộc, thì cười trên nỗi đau của người khác, mà kẻ coi như hữu hảo với Nhân tộc, trên mặt lộ ra vẻ tiếc hận.
"Ha ha, chết, rốt cục cũng chết rồi, Phong Vân rốt cục chết rồi!"
"Là thiên kiêu thì thế nào, trốn ở Trụ Vực thì có sao, chung quy vẫn khó thoát khỏi cái chết!"
"Chà, đáng tiếc cho một thiên tài yêu nghiệt như thế."
"Vì giết một tên Phong Vân, thậm chí ngay cả Chúa Tể đều có thể hi sinh, quá ác. . ."
Đông đảo Dị tộc thiên tài nhìn xem một vùng không gian đã trở nên rách rưới, hiển nhiên không cho rằng Phong Vân còn có thể sống sót.
Đây chính là một kích mà Chúa Tể dồn hết toàn lực, chỉ là Thần Chủ, không có khả năng còn sống.
Cách đó không xa.
Thúy Tinh Chúa Tể mặc dù cũng cho rằng tỷ lệ còn sống của Phong Vân gần như là con số không, nhưng hắn vì muốn hoàn toàn xác nhận, vẫn quyết định phóng ra linh hồn lực lượng, thăm dò vào vùng không gian kia mà cảm nhận lại.
Một giây sau, bỗng nhiên toàn thân hắn run lên, một cảm giác cực kỳ nguy hiểm từ đáy lòng tuôn ra, trải rộng toàn thân.
Chỉ thấy từ bên trong vùng không gian kia, một đôi mắt bình thản mà yên lặng nhìn qua tầng tầng trở ngại, tiếp cận hắn.
"Khí tức này, Phong Vân còn sống!"
Thúy Tinh Chúa Tể sắc mặt chấn động, không thể tin mà nói.
Cộp... cộp... cộp...
Phảng phất như để đáp lại lời hắn nói, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, từ trong mảnh không gian vỡ vụn này bước ra. Một bóng dáng mặc áo giáp bạc giày bạc chậm rãi đi ra, thon dài thẳng tắp, không phải Phong Vân thì còn là ai được!
"Đây, Phong Vân còn sống!"
"Không chỉ còn sống, mà toàn thân ngay cả một sợi tóc cũng không bị tổn hại!"
"Không, không có khả năng. . ."
"Chúa Tể dốc sức đánh ra một kích, thậm chí không thể làm hắn bị thương một chút nào ư! ? Đùa gì thế!"
Những dị tộc thiên kiêu kia đều kinh ngạc đến ngây người, không thể tin được con mắt của chính mình.
Phong Vân không chết thì cũng thôi, nhưng kết quả hắn hiện tại căn bản còn chẳng hề bị thương.
Vừa rồi Mặc Nha Chúa Tể công kích ra sao bọn họ đều nhìn tận mắt, mấy tên Dị tộc thiên kiêu cản ở trên đường chưa kịp lên tiếng đã chết, có thể nghĩ nó đáng sợ ra sao!
"Cái này, làm sao có thể! ?"
Mặc Nha Chúa Tể cũng choáng, hắn đem hết toàn lực đánh ra một kích, thậm chí ngay cả một sợi lông của Phong Vân đều không bị thương, hắn đây là đang nằm mơ sao!
Đối phương chỉ là một tên Thần Chủ mà thôi!
"Chỉ là Chúa Tể bình thường, cũng muốn đánh vỡ thế giới hình chiếu của ta sao."
Phong Vân đứng ở nơi đó, sắc mặt trầm tĩnh, nội tâm thầm nói.
Vừa rồi trong nháy mắt Mặc Nha đột nhiên tập sát, Phong Vân liền lấy thế giới hình chiếu bao trùm bản thân, thế giới hình chiếu của hắn bây giờ, ngay cảTinh Anh cấp Chúa Tể đều không làm gì được.
Không nói đến một vị Chúa Tể bình thường, muốn làm bị thương hắn, cơ hồ là không thể.
Mà lúc này đây, một cỗ lực lượng hư vô bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt xâm nhập vào thức hải Phong Vân, muốn cưỡng ép khống chế hắn.
"Linh hồn điều khiển?"
Phong Vân trực tiếp thuận theo luồng linh hồn lực này mà nhìn qua, ngước mắt lên, hai mắt thần quang đại thịnh, sáng chói như mặt trời, vô lượng mà mênh mông.
"Á!"
Chỉ nghe nơi xa truyền đến một tiếng hét thảm, Thúy Tinh Chúa Tể thi triển công kích linh hồn hét lên rồi ngã gục, bị linh hồn lực của chính mình phản phệ.
Trùng tộc chỉ cho rằng Phong Vân có nhục thân cường đại, cho rằng Linh Hồn thiên phú của hắn chắc chắn sẽ không cao, cho nên mới điều động Thúy Tinh Chúa Tể đến đây, dùng linh hồn điều khiển Phong Vân, cho rằng chuyện này nhất định nước chảy thành sông.
Kết quả, lại trực tiếp bị giết ngược lại.
Thúy Tinh Chúa Tể chỉ có Linh Hồn thiên phú cấp Thần Chủ, gặp được Phong Vân với Linh Hồn thiên phú song Thần Chủ cấp, tự nhiên dễ dàng bị đánh bại.
Nếu không phải Phong Vân không muốn để lộ thực lực mình ra trước mặt mọi người, Thúy Tinh Chúa Tể này sợ là không chỉ là vấn đề phản phệ.
"Ầm ầm! !"
Bỗng nhiên, một cỗ uy áp cường hoành từ trên trời hạ xuống, từ cửu thiên hạ xuống tạo ra một bóng đen cực lớn, che khuất bầu trời.
Đó là một cự thú nhìn như Thiên Long, hai cánh khổng lồ mở ra, cái đầu hệt như sư tử nhô ra, quan sát toàn bộ Thiên Cương đại lục, thần uy như biển.
"Một trong số Thập lão, Thương Dực Chúa Tể!"
Đông đảo Dị tộc thiên kiêu kinh hãi hô lên, đây chính tuyệt đối là đại nhân vật trong Trụ Vực, chỉ đứng dưới Trụ Vực chi chủ Hằng Vũ Chí Tôn!
Thậm chí, toàn bộ Trụ Vực bình thường đều là do thập lão chưởng quản, Hằng Vũ Chí Tôn trên cơ bản không lộ diện.
"Dám ra tay hành hung trong nội bộ Trụ Vực ta, thật là to gan!"
Thương Dực Chúa Tể cất lời như tiếng sấm, hắn liếc mắt nhìn Mặc Nha Chúa Tể cùng Thúy Tinh Chúa Tể, lạnh lẽo vô tình, "Kẻ không tuân thủ quy tắc Trụ Vực, chết!"
Ầm ầm!
Vừa nói xong, trên không trung nhô ra một cái thú trảo to lớn vô cùng, xung quanh hết thảy đều giống như bị cấm chỉ, Mặc Nha Chúa Tể cùng Thúy Tinh Chúa Tể bị giam cầm tại chỗ, không thể động đậy mảy may.
"Phụt!" "Phụt!"
Khi thú trảo hoàn toàn rơi xuống, Mặc Nha Chúa Tể cùng Thúy Tinh Chúa Tể trực tiếp theo gió mà biến mất, Thần Thể và cả linh hồn, đều bị ép thành bụi phấn, cứ thế tan đi.
Một kích, hai vị Chúa Tể đều mất mạng!
Trời đất ơi. . .
Tận mắt nhìn thấy tình cảnh như vậy, những dị tộc kia thiên kiêu kia đều tỏ ra chấn kinh, mặc dù đã sớm nghe nói thập lão ai nấy đều cường đại đến mức khó tin, nhưng một kích giết luôn hai vị Chúa Tể, vậy cũng quá đáng sợ!
Hoàn toàn không ở cùng một đẳng cấp mà!
"Đặc cấp trên cả Chúa Tể!"
Phong Vân ánh mắt híp lại, nội tâm thầm phán xét.
Lấy chiến lực của hắn bây giờ, đánh giết hai tên Chúa Tể bình thường kia cũng không cần hao phí quá nhiều sức lực, nhưng dù gì nơi này cũng thuộc Trụ Vực, hắn không thể bại lộ thực lực của mình, cho nên cũng không định động thủ.