Ta Từ Trong Gương Xoát Cấp (Dịch)

Chương 680 - Chương 680: Tối Cường, Kiếm Đạo Thiên Phú!

Chương 680: Tối cường, Kiếm Đạo thiên phú! Chương 680: Tối cường, Kiếm Đạo thiên phú!

Chương 680: Tối cường, Kiếm Đạo thiên phú!

Thiên Phá Kiếm lơ lửng giữa hư không, một cỗ khí thế khó tả tràn ngập ra, thân kiếm rung lên ngân vang từng tiếng, truyền ra ý muốn thần phục Phong Vân.

Một màn này khiến Kiếm Trần nhìn thấy, làm cho hắn hoàn toàn choáng váng!

Vì sao! Vì sao chứ!

Nó đường đường là Thần binh tối cao của Kiếm tộc, vậy mà không nhận hắn-thiên kiêu số một này của Kiếm tộc làm chủ, lại chạy tới nhận một thanh niên nhân loại không biết từ nơi nào xuất hiện làm chủ!

Cái này, đến cùng đã phát sinh cái gì!

"Không thể nào, không có khả năng, nhất định là đã tính sai ở bước nào đó rồi!"

Kiếm Trần căn bản không thể nào tiếp nhận sự thật này.

Cho tới nay, hắn đều cho là mình mới là chủ nhân thích hợp nhất của Thiên Phá Kiếm, mà rỉ sắt trên thân Thiên Phá Kiếm tróc ra cũng đủ để chứng minh điều này.

Nhưng mà, hiện thực lại hoàn toàn trái ngược lại tưởng tượng của hắn.

Thiên Phá Kiếm vậy mà lựa chọn một thanh niên nhân loại, cũng không chọn hắn!

"Muốn biết tại sao không?"

Lúc này, một giọng nói bình tĩnh truyền đến, Phong Vân giống như đã biết Kiếm Trần đang suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt mở miệng nói.

Theo âm thanh này, một giây sau, chỉ thấy quanh thân Phong Vân bỗng nhiên xông ra một đạo cực hạn phong mang không cách nào nói rõ.

Rầm! !

Trong chốc lát, vô cùng vô tận Kiếm Đạo chi ý từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn lao ra, che trời lấp đất mà ép thẳng về phía Kiếm Trần ở nơi xa.

Kiếm Trần tuy có Kiếm Đạo thiên phú nhưng khi đứng trước mặt phong mang chi ý cường hãn như vậy, cũng chỉ như là thứ đồ chơi tầm thường yếu ớt, căn bản không có sức chống lại.

Áp lực khổng lồ trút xuống, trực tiếp trấn áp Kiếm Trần bắt hắn cúi rạp người trên mặt đất.

Kiếm Đạo khí tượng vừa ra, mặt trời đều ảm đạm thất sắc!

"Ngươi, Chúa, Chúa, Chúa Tể cấp, Kiếm Đạo thiên phú! ?"

Kiếm Trần cảm nhận được loại khí tức to lớn vô biên của Kiếm Đạo này, tròng mắt lập tức trừng lớn, như thể sắp rơi cả ra.

Giờ phút này, tâm tình của hắn so với lúc vừa rồi khi nhìn thấy Thiên Phá Kiếm nhận Phong Vân làm chủ còn khiếp sợ hơn mấy lần!

Hắn nhìn thấy cái gì?

Một thanh niên nhân loại cỏn con, vậy mà có được Chúa Tể cấp Kiếm Đạo thiên phú! ? Đùa gì thế!

Phải biết, Kiếm tộc bọn họ từ khi có lịch sử đến nay, liền chưa từng sinh ra tộc nhân nào có được Chúa Tể cấp Kiếm Đạo thiên phú, bởi vì cấp độ này quá khó đạt được.

Chúa Tể cấp Kiếm Đạo thiên phú không thể so với thuộc tính thiên phú khác, cần có điều kiện cực kỳ hà khắc.

Kiếm tộc trời sinh đã ở cạnh kiếm, trên phương diện Kiếm Đạo thiên phú, luôn được xếp vào hàng đầu trong vũ trụ.

Bọn họ đều không thể sinh ra thiên kiêu có được Chúa Tể cấp Kiếm Đạo thiên phú, thì nói gì đến những tộc quần khác.

Nhưng bây giờ, Kiếm Trần lại cảm thấy nhận thức của mình đã bị vô tình đánh nát!

Thanh niên nhân loại đứng đối diện kia, Kiếm Đạo thiên phú đã vượt xa toàn bộ tộc nhân Kiếm tộc bọn họ!

Toàn bộ Kiếm tộc tộc quần đều không có Kiếm Đạo thiên phú sánh bằng một thanh niên nhân loại, thật sự là một sự châm chọc lớn lao!

Kiếm Tiêu cùng Als lúc này cũng đều rơi vào rung động, vị chủ nhân này của họ, con mẹ nó sao lại kinh khủng đến thế cơ chứ!

. . .

Bên này.

Khi Phong Vân hoàn toàn thôi động Kiếm Đạo thiên phú của mình, thanh chúa tể cấp thần binh Thiên Phá Kiếm kia lại càng kêu vang hơn, truyền ra sự sốt sắng không kịp chờ đợi.

Thấy thế, Phong Vân nhẹ nhàng vươn ra một bàn tay, nắm chặt chuôi kiếm cổ xưa phía trước mặt.

Keng!

Trong chốc lát, Thiên Phá Kiếm giống như vừa được mở ra khỏi phong ấn vậy, thân kiếm bỗng nhiên bộc phát ra hào quâng hừng hực vô cùng, so với trời trăng còn sáng tỏ hơn nhiều, một cỗ phong mang vượt xa tưởng tượng của thế nhân phóng lên tận trời, nối liền trời đất.

Thiên Phá Kiếm bị phủ bụi bao nhiêu năm tháng, rốt cục vào giờ phút này, nằm trên tay Phong Vân, tái hiện thế gian!

Ầm ——! !

Phong mang kinh thiên động địa như thế, tự nhiên trong nháy mắt kinh động các tộc nhân trong Kiếm tộc.

Tộc trưởng Kiếm tộc cùng mấy vị cao tầng Hoàng Kim Kiếm tộc từ trong tu hành thức tỉnh trước tiên, bọn họ đưa ánh mắt hoảng sợ mà nhìn Kiếm Đạo phong mang thẳng đứng nối liền trời đất kia, chỉ cảm thấy Kiếm Đạo pháp tắc cùng kiếm binh của mình, đều bị áp chế tới cực điểm. Vậy mà tràn ra cảm giác thần phục!

"Cái này, đây là khí tức của Chúa Tể cấp thần binh!"

"Phong mang kinh khủng như thế, chẳng lẽ là Thiên Phá Kiếm xuất thế rồi ư!"

"Ha ha, không phải là Kiếm Trần thành công rồi đấy chứ?"

Tộc trưởng Kiếm tộc cùng mấy vị cao tầng lập tức cao hứng bừng bừng đi ra ngoài.

Lập tức, bọn họ không kịp chờ đợi bay tới chỗ sâu nhất trong tộc địa, quả nhiên ở nơi đó nhìn thấy bóng dáng Kiếm Trần.

Đều này làm cho bọn hắn tỏ ra phấn chấn vô cùng, Chúa Tể cấp kiếm binh xuất thế, đại biểu cho ngày Kiếm tộc hưng thịnh đã không còn xa!

Nhưng rất nhanh, ảo tưởng của bọn họ đã bị đánh vỡ.

Bởi vì khi bọn họ tới gần, lại phát hiện ra rằng chuyện hoàn toàn không phải như vậy, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của bọn hắn.

Chỉ thấy Kiếm Trần thất tha thất thểu nửa quỳ trên mặt đất, thần sắc tan tác, hoảng hốt mê man, giống như là mất đi hồn phách, tàn tạ vô cùng.

Mà Thiên Phá Kiếm, lại bị một thanh niên nhân loại nắm ở trong tay!

Cho dù rỉ sắt trên thân kiếm đều đã bong ra, nhưng khí tức cổ kính tang thương này quen thuộc như thế, cho nên tộc trưởng Kiếm tộc cùng các cao tầng liếc mắt liền nhìn ra, đây chính là Thiên Phá Kiếm mà Kiếm tộc bọn họ đã cung phụng qua vô số tháng năm!

"Nhân tộc đáng chết, dám cướp thánh vật tộc ta, muốn chết ư!"

Một vị Kiếm tộc cao tầng tính tình nóng nảy nhịn không được chửi ầm lên, nhưng vừa mới mở miệng, đã thấy Phong Vân đưa mắt nhìn sang.

Lập tức, phong mang vô cùng kinh khủng từ trong hai mắ hắn bắn ra, chặt đứt hư không, lóe lên một cái rồi biến mất, trực tiếp xuyên qua kiếm tộc cao tầng kia.

Kiếm tộc cao tầng đó không kịp kêu thảm một tiếng, đã trực tiếp ngã ngửa, lập tức Thần Thể diệt vong, theo gió mà tan biến.

Ôi chao. . .

Tộc trưởng Kiếm tộc cùng mấy vị cao tầng còn lại hít vào một ngụm khí lạnh, sắc mặt điên cuồng biến đổi.

Bọn họ nhìn thấy cái gì?

Phong Vân chỉ dựa vào Kiếm Đạo phong mang đã có thể tùy tiện đâm xuyên qua một vị đỉnh phong Hoàng Kim Kiếm tộc, đây là thực lực đáng sợ đến bực nào, Kiếm Đạo thiên phú đáng sợ đến bực nào chứ!

"Cùng lúc ra tay, triệu hồi hộ tộc đại trận! Bao vây nhốt hắn lại, sau đó chúng ta đi mời cao tầng Trùng tộc, ta nghĩ, bọn họ hẳn là rất tình nguyện khống chế một vị Nhân tộc thiên kiêu như vậy đấy!"

Tộc trưởng Kiếm tộc truyền âm cho mấy vị Kiếm tộc cao tầng còn lại.

"Được!"

"Cứ làm như thế!"

"Đồng ý!"

Mấy vị Kiếm tộc cao tầng lập tức đồng ý.

Lập tức, sau một tiếng nhắc nhở của tộc trưởng Kiếm tộc, bọn họ lập tức cùng nhau lấy ra kiếm bài, kích hoạt sau đó ném thẳng về phía Phong Vân.

"Ầm!"

Chỉ một thoáng, từng vết cắt trên kiếm bài kia tựa như mới sống dậy, trực tiếp bay ra ngoài, giăng khắp nơi, phủ kín đất trời, hình thành một lồng giam to lớn, phong ấn Phong Vân lại tại vị trí trung tâm nhất.

Đây cũng là hộ tộc đại trận mạnh nhất của Kiếm tộc—— La Thiên Trấn Phong Trận!

Nhìn thấy Phong Vân hoàn toàn bị bao vây, trên mặt tộc trưởng Kiếm tộc cùng các cao tầng mới coi như lộ ra nụ cười, nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.

. . .

Tại trung ương trận pháp, Phong Vân không hề biến đổi sắc mặt, phảng phất như kẻ bị nhốt lại không phải là hắn vậy, vẫn thản nhiên hờ hững.

Chỉ thấy hắn một tay cầm Thiên Phá Kiếm, nhẹ nhàng vạch một cái.

Rầm!

Một giây sau, trăm tỉ tỉ kiếm khí như biển lớn bạo phát, bao phủ hết thảy mọi thứ!

Phong ấn trận mạnh mẽ nhất thì sao nào, trong nháy mắt đã bị phá hủy ngay cả cặn bã cũng không còn sót lại một chút.

Tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của tộc trưởng Kiếm tộc cùng mấy vị cao tầng, Phong Vân cầm kiếm từ giữa những mảnh vỡ không gian kia từng bước một đi tới.

Đồng thời, có một giọng nói nhàn nhạt nhưng vô cùng rõ ràng truyền vào tai bọn họ.

"Tiếp được một kiếm của ta mà không chết, ta sẽ tha cho các ngươi."

Bình Luận (0)
Comment