Chương 740: Phong Vân đã thành quá khứ thức!
Thời gian sau đó, Phong Vân giống như một vị ẩn sĩ, cứ như vậy ở lại trong biệt thự.
Mỗi ngày sinh hoạt rất đơn giản, trừ thời gian tất yếu để tu hành cùng xoát hình chiếu, thời gian còn lại đều dùng để cùng Tiểu Lan tỷ quan tâm an ủi, hoặc là chỉ điểm Phong Long bọn họ tu hành, nhẹ nhõm lại thích ý.
Không có chém giết, không có tâm cơ, không có tính toán, cũng không có bận rộn. . .
Hắn tựa như bị cách ly, trừ thi thoảng kết nối với máy truyền tin xem tin nhắn mới, lúc khác, cơ bản không quá chú ý ngoại giới.
Mà trong khoảng thời gian này, ngoại giới trong vũ trụ, lại bởi vì hắn mà nhấc lên một lần nghị luận sôi nổi.
Lý do rất đơn giản, đó chính là Phong Vân từ Trụ Vực đi qua, Trụ Vực hoàn toàn không hề tuyên bố bất cứ tin tức gì.
Điều này nói rõ chuyện gì!
Nói rõ Hằng Vũ Chí Tôn căn bản không hề thu Phong Vân làm đồ đệ!
Suy đoán này vừa ra, lập tức truyền khắp ức vạn tộc đàn.
Không ít tộc đàn cùng Nhân tộc có hiềm khích, hoặc là cùng Nhân tộc có thù, tỉ như tam tộc, đều nhao nhao thở ra một ngụm khí.
Nhìn bộ dạng này, Hằng Vũ Chí Tôn hiển nhiên không coi trọng Phong Vân.
Không thu hắn làm đồ đệ, cũng chứng tỏ , Hằng Vũ Chí Tôn không nhận định rằng Phong Vân có 'Chí Tôn phong thái'!
"Ha ha, hại ta phí công lo lắng, Hằng Vũ Chí Tôn chướng mắt Phong Vân này, nhất định con đường Chí Tôn của hắn, đã chấm dứt rồi!"
"Như vậy rất tốt, vũ trụ nếu lại xuất hiện vị Chí Tôn thứ hai, hơn nữa còn là Nhân tộc, vậy thì cách cục trong tương lai sẽ bị ảnh hưởng tới một mức độ không cách nào tưởng tượng nổi, tình trạng bây giờ mới là cái đích mà mọi người cùng hướng tới."
"Chậc chậc, ta thật muốn biết hiện tại Phong Vân kia đang có sắc mặt thế nào đây, bị Chí Tôn cự tuyệt, chắc hẳn nhất định sẽ bị đả kích trầm trọng đấy nhỉ, ha ha."
"Ta cũng nghĩ vậy, chỉ tưởng tượng thôi đã thấy vui vẻ, ha ha ha —— "
". . ."
Đây đều là người đến từ tam tộc hoặc tộc đàn cùng Nhân tộc có thù, từng người đều không nhìn nổi Phong Vân sống tốt, bây giờ thấy hắn thất bại, nhao nhao tới bỏ đá xuống giếng.
Về phần những tộc đàn cùng Nhân tộc giao hảo, thì bóp cổ tay thở dài, cảm thán con đường Chí Tôn khó khăn bực nào, ngay cả Phong Vân với thiên phú khoáng thế, đều không lọt vào mắt của Chí Tôn sao?
. . .
Long tộc.
Tộc trưởng Nhung Liệt nghe được việc này, khe khẽ thở dài, "Trải qua chuyện này, danh vọng của Đao Kiếm Chúa Tể Phong Vân sợ là sẽ bị đả kích mãnh liệt."
Trước đây vũ trụ có nhiều người lưu truyền rằng Phong Vân có 'Chí Tôn phong thái', tương lai có hi vọng thành tựu Chí Tôn, ức vạn tộc đàn vì thế mà choáng váng, trong lòng vô cùng coi trọng Phong Vân.
Mà bây giờ, lời đồn này đã bị vạch trần.
Chỉ sợ rất nhiều tộc đàn sẽ chẳng còn quá kiêng kị Phong Vân nữa.
Long tộc thiên kiêu số một Nhung Chiến thì mở miệng nói: "Thì tính sao, Phong Vân vẫn là Phong Vân đó, coi như không thể thành tựu Chí Tôn, lấy thiên phú của hắn bây giờ, chờ hắn tấn thăng Chúa Tể đại viên mãn, trừ Chí Tôn bên ngoài, ai có thể địch lại?"
"Có lẽ vậy." Tộc trưởng Nhung Liệt nói.
. . .
Một bên khác.
Tin tức truyền đến Bắc Cương Liên Minh, Thần Thạch Chúa Tể bọn họ lập tức mở hội nghị, chủ yếu thảo luận chuyện có nên cùng nhân loại tộc quần giải trừ liên minh hay không.
Trước kia bọn họ sốt ruột đi bợ đỡ Nhân tộc, đó cũng là vì muốn nịnh nọt Phong Vân, kính trọng hắn có 'Chí Tôn tư chất', nhưng bây giờ, hết thảy đều chỉ là ảo ảnh trong mơ, trực tiếp tan biến mất.
Bọn họ tâm tư lập tức liền thay đổi.
Mà trong lúc Thần Thạch Chúa Tể bọn họ tranh luận không ngừng, Thiên Ma Chúa Tể đứng ra, hắn chỉ nói một câu.
Hắn nói, "Phong Vân có thể thành Chí Tôn hay không thì ta không chắc, nhưng ta có thể khẳng định, hắn chắc chắn sẽ trở thành Chúa Tể mạnh nhất trong vũ trụ."
Lúc trước Phong Vân một chỉ liền đánh bại Thiên Ma Chúa Tể, hắn đã tự mình lĩnh giáo chiến lực của Phong Vân. Cho nên rất rõ ràng Phong Vân đến tột cùng có bao nhiêu đáng sợ.
Thần Thạch Chúa Tể cũng không khỏi nhớ tới lúc trước bị Phong Vân chi phối, lập tức liền không gây loạn thêm nữa.
Phong Vân dù có Chí Tôn tư chất hay không, đều không phải là ngươig mà bọn họ có thể chọc nổi, vẫn là đàng hoàng một chút thì hơn.
. . .
Vũ trụ tràn ngập các loại bịa đặt suy nghĩ, nhiệt liệt thảo luận, đều không ảnh hưởng tới Phong Vân, cho dù hắn nhìn thấy, cũng chỉ là cười một tiếng mà thôi.
Bọn họ làm sao biết, Hằng Vũ Chí Tôn không thu hắn làm đệ tử, cũng không phải là bởi vì hắn không có Chí Tôn tư chất.
Tương phản, là thiên phú của hắn quá yêu nghiệt, yêu nghiệt đến mức ngay cả Hằng Vũ Chí Tôn đều dạy không nổi!
Những thứ này mặc dù Hằng Vũ Chí Tôn không nói rõ với Phong Vân, nhưng sức quan sát của hắn rành rành như vậy, lại thêm Hằng Vũ Chí Tôn lúc ấy nhìn thấy hắn mười hệ thuộc tính thiên phú cũng lộ ra biểu tình kinh động kia, Phong Vân tự nhiên hiểu rất rõ ràng.
Có điều những thứ này Phong Vân tự mình biết, Hắc Ám Chúa Tể cùng Lôi Đình Chúa Tể bọn họ nhưng lại không biết, cho nên các Chúa Tể Nhân tộc đều hoặc trực tiếp, hoặc uyển chuyển tới dỗ dành Phong Vân, để hắn không cần để ý những thứ này.
Phong Vân đều nhìn ở trong mắt, trong lòng có chút cảm động.
Chẳng trách nhân loại tộc quần có lực ngưng tụ mạnh như thế, trong khoảng thời gian ngắn đã nhảy lên thành đại tộc, có các Chúa Tể như vậy, lo gì không quật khởi!
. . .
Sau đó.
Phong Vân liền như là hoàn toàn biến mất vậy, không còn xuất hiện trong tầm mắt quần chúng.
Mà chuyện liên quan tới hắn, cũng chỉ lưu truyền thêm một thời gian ngắn, sau đó liền dần dần yên lặng, chậm rãi chìm xuống.
Cho dù ngẫu nhiên có nhắc tới, cũng sẽ không lại khiến toàn vũ trụ dậy sóng như trước kia.
Hai chữ 'Phong Vân', liền như là quá khứ vậy, dần dần, không còn bị tấp nập nói đến nữa.
Mà hết thảy này, đều chậm rãi xảy ra dưới sự sắp xếp của một ít tộc đàn có ý định riêng.
. . .
Cứ như vậy, thời gian ặng yên mà qua.
Đối với các sinh mệnh trong vũ trụ, chỉ là một chớp mắt nhìn thoáng qua mà thôi, dù là hệ ngân hà cùng Địa Cầu bây giờ, cũng chỉ là một lần thời gian dừng lại nghỉ ngơi.
Không đủ thành đạo.
Nhưng, đối với Phong Vân, trăm năm thời gian, lại là phân đoạn quan trọng để tích lũy, không gì sánh được!
Biệt thự tầng cao nhất, tu hành phòng.
Nơi này có vẻ ngoài giống như Địa Cầu cứ địa thời kì trước, chỉ là bên trong được chế tạo bằng tài liệu siêu nhất lưu, bằng không với chiến lực của Phong Vân bây giờ, tùy ý một sợi khí cơ tiết ra, nơi này đều sẽ không còn tồn tại.
Giờ phút này.
Trong tu hành phòng.
Phong Vân ngồi xếp bằng ở chỗ kia, hai mắt nhắm chặt, thân thể căng cứng, trong cơ thể huyết dịch rầm rầm lưu động, vậy mà truyền ra tiếng lao nhanh như đàn dê phi nhanh trên đồng cỏ.
Đây hết thảy, đều biểu hiện Phong Vân của hiện tại, có chút khẩn trương.
Không khẩn trương sao được?
Hôm nay, chính là một khắc mấu chốt nhất mà hắn đã chờ đợi cả mấy trăm năm!
Bởi vì ngay
vừa rồi, Phong Vân xoát hình chiếu đã đánh rơi ra Kiếm Đạo pháp tắc thứ chín ngàn vạn!
Mà 'Thiên Văn Thần Kim' ở trong cơ thể hắn, trong vòng trăm năm thời gian, đã thành công dung hợp tám ngàn chín trăm chín mươi vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín Kiếm Đạo pháp tắc, chỉ thuêdu duy nhất một đạo cuối cùng này! !
"Giờ khắc này, rốt cục cũng bị ta đánh ra được!"
Phong Vân mang theo vui sướng tràn đầy, thầm mặc niệm một tiếng, "Hiển hóa."
【 hiển hóa Kiếm Đạo pháp tắc (mười tầng). . . Đang hiển hóa. . . Hiển hóa thành công! 】
"Ông ——! !"
Một vòng Kiếm Quang đột nhiên xuất hiện, dưới sự điều khiển của Phong Vân, như thiểm điện mà phóng tới 'Thiên Văn Thần Kim' !