Chương 744: Một kiếm trảm vô địch!
Trên không trung.
Thiên Bằng Chúa Tể đã chữa khỏi vết thương tay cầm Chiếu Thiên Kính, quan sát Ngũ Hành Chúa Tể bị hào quang của kính bao phủ, sát ý như nước thủy triều, rét lạnh vô cùng.
"Trước diệt ngươi, lại đi diệt tên Phong Vân đáng chết kia, cuối cùng nô dịch Nhân tộc, y hệt năm đó!"
Hắn vô tình nói.
Ngũ Hành Chúa Tể không hề tranh luận, không muốn lãng phí phút giây nào, hắn lập tức thiêu đốt thần lực cùng quy tắc trong cơ thể, trong nháy mắt tăng chiến lực của mình lên tới cực hạn.
'Ầm ầm' một tiếng, muốn đột phá thoát ra khoit phạm vi bao phủ của Chiếu Thiên Kính, phóng về nơi xa.
"Đi ư."
Thiên Bằng Chúa Tể cười lạnh một tiếng, một giây sau, Chiếu Thiên Kính bên cạnh hắn hoàn toàn khôi phục, hào quang càng thêm mênh mông cùng sáng chói từ bên trong lao ra, giống như ánh rạng đông nối liền trời đất, hào quang vốn bao phủ Ngũ Hành Chúa Tể, lập tức dày đặc thêm mấy chục lần!
Ngũ Hành Chúa Tể toàn thân chấn động, lúc này mới chịu ảnh hưởng.
Kỳ thật lấy thực lực của Ngũ Hành Chúa Tể, Chiếu Thiên Kính cũng không có khả năng ảnh hưởng tới hắn quá nhiều.
Nhưng vấn đề là, ở phía sau hắn, giờ phút này còn có cường giả của bát đại tộc đàn cùng thế lực mang theo tộc khí truy sát, cho nên, lần bị ảnh hưởng này, liền khiến những tên phía sau đó cấp tốc tiếp cận!
"Ha ha, chết đi."
Thiên Bằng Chúa Tể ánh mắt lạnh lẽo vô cùng, giống như là tuyên án tử hình cho Ngũ Hành Chúa Tể.
Nơi xa các Chúa Tể khác quan chiến tâm thần nghiêm nghị, Long tộc tộc trưởng Nhung Liệt càng là lạnh mắt nhìn chòng chọc, thật chẳng lẽ là anh hùng đã tận số ư?
Keng!
Mà đúng lúc này, một tiếng kiếm rít quanh quẩn vang vọng khắp Hỗn Độn Thế Giới, vang vọng trong đầu mỗi một sinh mệnh, không có dấu hiệu nào.
Tiếp theo, một chùm sáng chói mắt xuất hiện, phía trên chống đỡ cửu thiên, phía dưới tiến thẳng xuống U Minh, trong nháy mắt hào quang chiếu sáng toàn bộ không gian hỗn độn, cực kì xán lạn.
Mà theo sau đó, là một vòng sắc bén không cách nào tưởng tượng.
Bao gồm cả các Chúa Tể quan chiến, cùng nhóm Vô Địch Chúa Tể của bát đại tộc đàn cùng thế lực truy kích tới, thậm chí là Ngũ Hành Chúa Tể, lúc này đều vô ý thức dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng vệt phong mang kia, quá sắc bén!
"Không tốt! !"
Ngay chớp mắt khi vệt phong mang kia xuất hiện, chuông báo động trong lòng Thiên Bằng Chúa Tể trong nháy mắt vang lên gấp 10 lần.
Hắn toàn thân kịch chấn, không chút do dự thiêu đốt thần lực cùng quy tắc trong thời gian ngắn đổi lấy chiến lực cường đại.
Ngay khi Thiên Bằng Chúa Tể vừa dự định thôi động Chiếu Thiên Kính đối kháng lại.
Một giọng nói lạnh nhạt truyền vào tai hắn.
"Chém."
Keng!
Tiếng kiếm thứ hai vang lên.
Trên hư không, một mũi kiếm kim sắc đột ngột xuất hiện, hơi nhảy lên, chém ngang giữa trời!
Một kiếm ra, vạn vật hủy diệt!
Mũi kiếm đi qua nơi nào, hết thảy vật vô hình cùng hữu hình trong Hỗn Độn Thế Giới, đều như giấy mỏng manh, không chịu nổi một kích.
Giờ khắc này, toàn bộ Hỗn Độn Thế Giới dưới một kiếm này đều tựa như bị một kiếm chém làm hai nửa.
"Cái này, đây là ——! !"
Thiên Bằng Chúa Tể trợn mắt chấn động, chỉ cảm thấy một cỗ phong mang cùng tuyệt diệt chi ý đâm vào mi tâm của hắn.
Vệt kiếm quang vô thượng phong mang chém phá thiên địa tiêu diệt Thần linh kia, khiến cho hắn từ linh hồn đến thân thể đều đang run rẩy, mà hắn, cũng nhận ra lai lịch của vệt phong mang này.
"Phong. . ."
Phụt!
Vẻn vẹn chỉ phun ra một chữ, một giây sau, máu me tung tóe!
Thần Huyết vung vãi thập phương, linh hồn và nhục thân của Thiên Bằng Chúa Tể, bị một kiếm này chém thành hai khúc!
Mà không gian hỗn độn sau lưng Thiên Bằng Chúa Tể, càng là vô thanh vô tức bị xé thành vô vàn hạt bụi nhỏ, sau đó hoàn toàn bị chôn vùi.
Một kiếm, Thiên Bằng Chúa Tể, chết! !
Cái gì! ?
Khi một đám các Chúa Tể thật vất vả thích ứng lại vệt phong mang kia, vừa mới chuyển ánh mắt qua, liền nhìn thấy một màn khủng bố như vậy, lập tức kinh ngạc đến ngây người.
Thiên Bằng Chúa Tể chính là tộc trưởng của Thần Thú Kim Bằng tộc, Vô Địch Chúa Tể lâu năm danh chấn vũ trụ, bây giờ, lại bị một kiếm chém giết!
Cái này, cái này quá kinh hãi!
Nhưng sự thật bày ở trước mắt, bọn họ cũng không thể không tin!
Mà lúc này.
Chỉ thấy giữa đầy trời quang huy, một bóng người thon dài đi ra, bạch kim áo giáp trên thân, tay phải cầm Thần Kiếm, hai màu vàng đen giao nhau trên thân kiếm, từng giọt huyết dịch lăn xuống, thời gian phảng phất đã dừng lại tại thời khắc này.
Tất cả các Chúa Tể trong nháy mắt đều nhìn về phía bóng người kia.
"Đao, Đao Kiếm Chúa Tể! ?"
Không biết ai là người thứ nhất mở miệng, lập tức dẫn tới hiệu ứng mắt xích, các Chúa Tể quan chiến trong nháy mắt đều nổ tung.
Bọn họ chấn động, bọn họ kinh hãi, bọn họ không cách nào tin nổi, giống như vừa nhìn thấy chuyện khó tin nhất trong vũ trụ vậy.
"Sao, làm sao có thể! !"
Chớ nói các Chúa Tể quan chiến, ngay cả Vô Địch Chúa Tể của bát đại thế lực cùng tộc đàn kia, lúc này cũng đều cực kì chấn động, hốt hoảng tột cùng. . . . .
Bọn họ tự hỏi, dưới trạng thái này, muốn một kích giết chết Thiên Bằng Chúa Tể gần như không có khả năng, cho dù mượn cả sức lực của cứu cực Chúa Tể cấp chí bảo cũng không thể.
Nhưng bây giờ, Phong Vân lại làm được!
Hơn nữa trong tay hắn, vẻn vẹn chỉ là cao cấp Chúa Tể cấp kiếm binh mà thôi!
Một màn ma huyễn mà khủng bố như thế, cứ như vậy phát sinh ngay trước mắt!
"Phong Vân!"
Ngũ Hành Chúa Tể lúc này cũng kinh ngạc vô cùng, hắn vốn đã dự định liều mạng, không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt, lại là Phong Vân chạy tới, hơn nữa còn làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy!
Một kiếm trảm Vô Địch Chúa Tể, còn là chúa tể lâu năm, lực lượng đáng sợ đến bực nào!
Nếu như không phải Phong Vân vẫn phát ra khí tức thuộc về Chúa Tể, Ngũ Hành Chúa Tể còn tưởng rằng Phong Vân đã trở thành Chí Tôn rồi!
. . .
Trên hư không, Phong Vân cầm kiếm mà đứng, sau đó hắn bước ra một bước, trong nháy mắt đi tới trước mặt Ngũ Hành Chúa Tể.
Vừa nhấc tay, lập tức thần lực trong cơ thể liên tục không ngừng tuôn ra tràn vào trong cơ thể Ngũ Hành Chúa Tể, chữa trị mọi tổn thương mà hắn phải chịu do miễn cưỡng thiêu đốt thần lực cùng quy tắc gây ra.
"Chính ta có thể chữa thương, ngươi giữ lại đối phó địch nhân đi." Ngũ Hành Chúa Tể khoát tay nói, không muốn Phong Vân bởi vì cứu chữa hắn mà ảnh hưởng đến chiến lực của bản thân.
"Không sao, đủ rồi." Phong Vân chỉ phun ra bốn chữ này, mặc dù ngữ khí rất bình thản, nhưng Ngũ Hành Chúa Tể lại nghe ra được sự tự tin tuyệt đối.
Hắn thâm sâu nhìn đối phương một chút, không nói thêm gì.
Một lát sau.
Phong Vân trị liệu hoàn tất, hắn thu hồi thần lực, bàn tay nhẹ phẩy, đưa Ngũ Hành Chúa Tể ra bên ngoài chiến trường.
Mà hắn, thì đứng ở nơi đó, một người một kiếm, một mình đối mặt với các Vô Địch Chúa Tể của bát đại tộc đàn cùng thế lực.
Trải qua thời gian chấn kinh hoảng sợ ngắn ngủi, Vô Địch Chúa Tể của bát đại tộc đàn cùng thế lực đã bình phục tâm tình, bọn họ từng người đều lộ ra sát ý nhìn chằm chằm Phong Vân.
Giờ khắc này, bọn họ quyết tâm giết Phong Vân, mãnh liệt vô cùng!
Bao gồm các liên minh cùng tộc đàn không thù oán gì với Nhân tộc cùng Phong Vân.
Không chỉ là bởi vì Nhân tộc đạt được Thông Thiên cự tháp kia, cũng bởi vì biểu hiện của Phong Vân trước đó, quả thực đã hù đến bọn họ!
Chuyện này đã nghiêm trọng đánh vỡ cân bằng!
Phong Vân này, quyết không thể lưu!