Chương 881: Vậy quá khó!
Thời gian trôi mau, nhoáng một cái đã ngàn năm trôi qua.
Phủ thành chủ, bên trong phòng tu hành.
Một thanh niên đang nhắm mắt, tĩnh như bàn thạch, có loại ý vị đặc biệt, từng sợi khí tức trong cơ thể hắn tràn ra, khuếch tán ra xa.
Thời không giống như đều hỗn loạn, khi thì giam cầm, khi thì gia tốc, khi thì lui lại, một mảnh hỗn độn.
Người thanh niên này đương nhiên là Phong Vân, hắn đã ngồi xếp bằng ở đây ngàn năm chưa động đậy, giống như hóa thạch.
Lúc này, cuối cùng Phong Vân đã động, trong cơ thể phát ra một tiếng coong, giống như tiếng đao ngâm, vang vọng trong điện, có thụy tượng giống như đắc đạo, ánh sáng nhảy múa.
Nhưng thụy tượng nhìn như mộng ảo này, lại ẩn chứa lực lượng cực kỳ đáng sợ, vô hình khuếch tán ra ngoài, lan ra toàn bộ Hoàn Quang Tinh.
Chỉ một thoáng, tất cả sinh mệnh vũ trụ trên Hoàn Quang Tinh đều cảm thấy có cái gì đó vô cùng đáng sợ giáng lâm, dưới chân lảo đảo, cảm giác bản thân bỗng nhiên suy yếu mấy phần, lập tức khiến bọn họ hoảng sợ.
Nhưng một giây sau, cảm giác này đã biến mất, giống như chưa từng xuất hiện, những sinh mệnh vũ trụ này cũng không cảm thấy khó chịu nữa, giống như vừa sinh ra ảo giác.
...
Một góc Hoàn Quang Tinh, Trụ Vũ và Hắc Tê cảm nhận được sự thay đổi này, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía phủ lãnh chúa.
Hắc Tê giỗng như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt trở nên vô cùng kích động: “Cảm giác này...”
“Không sai, chính là Thời Gian Đao Đạo!” Trong mắt Trụ Vũ bắn ra tinh quang chưa từng có: “Thì ra lần này chủ nhân bế quan để lĩnh hội Thời Gian Đao Đạo, hơn nữa, nhìn cảnh tượng này, hẳn là đã nhập môn!”
“Đúng vậy, ta sớm nghĩ đến, lúc trước chủ nhân đi vào đao mộ đã thể hiện thiên phú thời gian, đây là một trong những lý do khiến lão chủ nhân coi trọng chủ nhân.”
Hắc Tê không nhịn được đứng lên: “Chủ nhân đã lĩnh ngộ được hai trong số ba đại đao đạo chí cao của lão chủ nhân, chỉ còn một môn ‘Bất Hủ Đao Đạo’ là đầy đủ!”
“Thời Gian Đao Đạo khó khăn nhất cũng đã nhập môn, chắc rằng Bất Hủ Đao Đạo cũng không xa.” Trụ Vũ nói khẽ: “Hi vọng chủ nhân có thể hoàn thành chuyện mà lão chủ nhân chưa hoàn thành, tu ba môn đao đạo chí cao này đến viên mãn.”
Hắc Tê lắc đầu nói: “Như vậy quá khó, không nói đến cái khác, chỉ là Thời Gian Đao Đạo, gần như không có khả năng viên mãn được.”
“Cũng nên có hi vọng, nhỡ lại trở thành hiện thực thì sao?”
“Được rồi, trở về nhìn một chút.”
Lúc này, Hắc Tê và Trụ Vũ thu hồi bàn cờ, một bước phóng ra, trở lại phủ lãnh chúa.
Khi hai người bước vào phòng tu hành, đúng lúc nhìn thấy Phong Vân tu hành xong, mở hai mắt ra.
Trong tích tắc, lực lượng vô hình bỗng nhiên trùng kích lên người bọn họ, toàn thân Hắc Tê và Trụ Vũ chấn động, khí cơ trên người bọn họ lập tức giảm đi một thành.
Da thịt vốn hồng hào mỡ màng cũng ảm đạm đi mấy phần, tóc cũng vậy.
Nhưng hai bọn họ không thèm để ý, nhìn Phong Vân chằm chằm, sắc mặt hưng phấn: “Quả nhiên là Thời Gian Đao Đạo.”
Hai người họ đã đi theo Kim Dương Đao Hoàng nhiều năm, rất quen thuộc với khí tức này, mặc dù nhỏ yếu hơn Kim Dương Đao Hoàng rất nhiều, nhưng loại lực lượng thuần túy đáng sợ này, bọn họ sẽ không quên.
“Ngàn vạn kỷ nguyên sau, Thời Gian Đao Đạo khiến vô số kẻ địch nghe thấy đã sợ mất mật, lại lần nữa hiện thế!”
Hắc Tê giống như nhìn thấy tương lai Phong Vân sẽ trở thành Chúa Tể thế giới!
Hơn nữa, Phong Vân còn đáng sợ hơn lão chủ nhân, hắn đồng tu đao kiếm, cho dù lã lão chủ nhân sống lại, lúc cùng bậc với Phong Vân, cũng bị hắn nghiền ép!
“Thật khủng bố, đao kiếm song tu, tiến bộ vẫn đáng sợ như vậy, khiến người ta sợ hãi...”
Trong lòng Hắc Tê rung động.
Hắn ta từng nghĩ khuyên Phong Vân chỉ tu một đạo, không cần lãng phí nhiều tinh lực ở phương diện khác, nếu không sẽ không thể tu luyện đến tầng sâu, tiến bộ cũng sẽ giảm xuống.
Nhưng sự thật chứng minh, yêu nghiệt là yêu nghiệt, không thể hình dung theo lẽ thường.
Tốc độ chậm? Lãng phí tinh lực? Không tồn tại, vài phút là đột phá, không giống đùa giỡn, có thể hù chết người!
Dù sao bây giờ Hắc Tê cũng không có suy nghĩ khuyên Phong Vân nữa, đây không phải là tự mình tìm tai vạ sao?
Một lát sau.
Phong Vân thu liễm khí cơ, cảm giác đáng sợ kia biến mất, lực lượng vô hình trong mắt biến mất, tất cả khôi phục lại bình thường.
Trụ Vũ và Hắc Tê thấy vậy, đi lên phía trước nói: “Chúc mừng chủ nhân nhập môn Thời Gian Đao Đạo!”
“Ngàn năm mới nhập môn, Thời Gian Đao Đạo này còn khó hơn Kim Dương Đao Đạo rất nhiều.” Phong Vân nhẹ giọng nói.
“Rất bình thường, Kim Dương Đao Đạo xem như có cấp bậc tầng giữa trong đao đạo chí cao, còn Thời Gian Đao Đạo lại là cấp xa hoa nhất, đương nhiên độ khó sẽ không giống nhau.” Trụ Vũ giải thích.
Phong Vân gật đầu, đương nhiên hắn hiểu những thứ này, nhưng chân chính tu hành, mới cảm thấy độ khó cao đến mức không thể tưởng tượng được.
Nếu không tăng thiên phú thời gian và đao đạo lên, hắn muốn tiến bộ sẽ tốn thời gian dài dằng dặc.
Đối với Phong Vân mà nói, đây là chuyện khó mà tiếp nhận được.
Hắn có thói quen thăng cấp với tốc độ tên lửa, làm sao chấp nhận được tốc độ như rùa bò đó!
“Xem ra sau này phải thu thập nhiều hình chiếu ở phương diện này.” Trong lòng Phong Vân thầm nói.
Sau đó, hắn lập tức đè lại suy nghĩ này, nhớ đến một chuyện, rồi nói với Hắc Tê và Trụ Vũ: “Ta định đến Cương Linh Đại Thiên Vũ Trụ một chuyến, hoàn thành phó thác của Kim Dương Đao Hoàng lão sư, đến xem Kim Đao Môn ông ấy đã thành lập còn ở đó hay không, các ngươi có muốn đi cùng không?”
Hắc Tê và Trụ Vũ nghe vậy liền nhìn nhau, trầm mặc một lát rồi lắc đầu.
“Chúng ta không đi, tránh thấy cảnh thương tình.”
Ngoài dự đoán của Phong Vân, Hắc Tê và Trụ Vũ lại không đi.
Nhưng hắn cũng không thèm để ý, hắn chỉ hỏi một chút mà thôi, bọn họ đi hay không cũng không ảnh hưởng đến hắn.
“Được, vậy hai người canh giữa tại lãnh địa của ta, ta đi một thời gian sẽ trở về, đoán chừng sẽ không quá dài.”
Phong Vân gật đầu nói.
Hắn lập tức hóa thành một thiếu niên dị tộc, trên đầu có hai chiếc sừng và bốn tai, vai vác chiến đao trước mặt Trụ Vũ và Hắc Tê.
“Thế nào?” Phong Vân cười nói.
“Hoàn mỹ, không phải cấp Đạo Quân trở nên thì không ai có thể phát hiện.” Trụ Vũ tán thưởng.
Hắc Tê bên cạnh cũng mở miệng: “Năng lực biến thân của chủ nhân có thể nói là thủ đoạn bảo mệnh mạnh nhất, quả thực là năng lực cần thiết khi ra ngoài thám hiểm, khiến người ta hâm mộ.”
“Ha ha, tạm được tạm được.”
Phong Vân đắc ý, sau đó, hắn chào hỏi hai người họ: “Đi đây.”
Dứt lời, dưới chân hắn điểm một chút, biến mất tại chỗ, không để lại dấu vết.
“Cương Linh Đại Thiên Vũ Trụ...”
Trụ Vũ nhìn Phong Vân đã đi xa, sắc mặt hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì, dường như đã lâm vào hồi ức xa xưa.