Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 100.1 - Chương 100.101

Chương 100

 

Editor: Hardys

 

Lúc một nhà ba người trở lại Xuân Hoa Đường thì trời đã tối rồi.

 

Từ Tiềm đi đường hứng đầy gió bụi, muốn tắm rửa trước.

 

A Ngư lập tức ôm nữ nhi về phía sau viện đợi.

 

Lúc nước trong phòng tắm đang được chuẩn bị, Từ Tiềm gọi Ngô Tùy tới hỏi vài câu.

 

Bảo Thiền bên cạnh A Ngư có thể nghe ngóng được rất nhiều tin tức, Ngô Tùy càng tìm hiểu được nhiều hơn, nói rõ ân oán giữa Dung Hoa trưởng công chúa và Từ Diễn cho Từ Tiềm nghe một lần.

 

Nói xong, nước tắm cũng chuẩn bị xong.

 

Từ Tiềm vào phòng tắm một mình.

 

Hắn đổ một thùng nước lên người trước, lại dùng thêm một thùng để rửa tay và người, sau đó mới ngồi vào bồn tắm.

 

Nước ấm vây quanh hắn khiến cả người dễ chịu thoải mái, Từ Tiềm lại cau mày.

 

Nếu huynh trưởng chỉ tính kế Dung Hoa trưởng công chúa lại bị Dung Hoa trưởng công chúa làm hại lại, dù cho thủ đoạn huynh trưởng có đê tiện bỉ ổi, thì ông cũng là cốt nhục của mẫu thân, chắc chắn mẫu thân sẽ không dễ dàng nói câu đã hối hận khi sinh ra huynh trưởng. Trừ phi, huynh trưởng đã làm chuyện sai trái gì khác, chuyện sai trái đó đã làm tổn thương mẫu thân, thế cho nên ngay cả ông là nhi tử của mình thì mẫu thân vẫn không thể quên lỗi lầm của ông.

 

"Ngô Tùy." Từ Tiềm nhìn về phía cửa phòng tắm.

 

Ngô Tùy lập tức đi tới, đứng ở sau tấm bình phong.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

"Trong phủ vẫn còn xảy ra chuyện khác không?" Từ Tiềm trầm giọng hỏi.

 

Ánh mắt Ngô Tùy chợt lóe lên một cái. Hắn đã từng đồng ý giữ kín chuyện kia của Bảo Điệp, Bảo Điệp sợ Ngũ Gia đuổi nàng đi, nhưng theo hiểu biết của Ngô Tùy về chủ tử nhà mình, Ngũ Gia tuyệt đối sẽ không làm như vậy, huống chi, Bảo Điệp bị bắt cóc là chuyện cực kỳ không bình thường.

 

Ngô Tùy vòng qua bình phong, đi đến bên cạnh thùng tắm, khom lưng nói nhỏ sau tai Từ Tiềm chuyện này" 

 

"...Ngũ Gia, việc này ta đã cẩn thận suy nghĩ, quá kỳ lạ, đầu tiên Kinh Thành là nơi dưới chân thiên tử, nhiều năm qua chưa từng xảy ra chuyện lừa bán nữ tử đàng hoàng, mà hai tên bắt cóc bỏ chạy ngày đó có thân hình mạnh mẽ, chắc chắn là người luyện võ. Ta đã cẩn thận vặn hỏi chuyện này với mọi đường đi đường ở Kinh Thành, mọi người đều nói muốn bắt cóc nữ tử sẽ đến thâm sơn cùng cốc, tuyệt đối sẽ không làm việc này dưới chân thiên tử."

 

Không biết vì sao, Từ Tiềm lại nghĩ tới huynh trưởng của mình.

 

Có thể sử dụng hai người có võ công cao cường đến bắt cóc Bảo Điệp, người bình thường không làm được, vả lại nếu quả thật là huynh trưởng, vậy lửa giận của mẫu thân có thể lý giải rồi.

 

"Phu nhân..."

 

Ngô Tùy lập tức nói: "Phu nhân vẫn tốt, lúc người không ở trong phủ, phu nhân cực kỳ ít đi ra ngoài, dù có đi đến chỗ Lão thái quân, phu nhân cũng mang theo nha hoàn hoặc nhũ mẫu bên cạnh..."

 

Nói đến một nửa, Ngô Tùy đột nhiên nghĩ đến một chuyện, chỉ là hai chuyện đó có liên quan đến nhau sao?

 

"Nói." Từ Tiềm theo dõi hắn nói.

 

Ngô Tùy không kịp nghĩ nhiều, thấp giọng nói: "Không có gì, chỉ là ta đột nhiên nhớ tới năm trước khi người mang binh đến Bắc Việt, Lão thái quân có cho phu nhân về Hầu phủ dưỡng thai, trước lúc phu nhân xuất phát đã cố ý dặn dò ta chú ý đại và tiểu nha hoàn trong Xuân Hoa Đường, không cho các nàng rời khỏi Xuân Hoa Đường một mình, dù chỉ là đi dạo vòng quanh trong viện, cũng cần phải có bạn đi chung."

 

Lúc ấy Ngô Tùy chỉ cho rằng phu nhân lo lắng bọn nha hoàn và gã sai vặt trong viện dây dưa với nhau, mà bây giờ tính luôn cả chuyện Bảo Điệp gặp chuyện không may, móc nối lại với nhau thì, chẳng lẽ phu nhân đã sớm nhìn ra được việc gì sao?

 

"Đúng rồi, trước kia người đi bên cạnh phu nhân đều là Bảo Thiền, chỉ riêng lần hồi phủ dưỡng thai mấy tháng, phu nhân dẫn theo Bảo Điệp."

 

Ngô Tùy càng nghĩ càng cảm thấy chính mình đã đoán được chân tướng.

 

Từ Tiềm cũng siết chặt tay lại.

 

Càng lo lắng cho người nào mới có thể để người đó bên cạnh, chẳng lẽ A Ngư đã sớm nhìn ra huynh trưởng có ý nghĩ không an phận với Bảo Điệp, cho nên nàng không yên tâm để lại Bảo Điệp khi nàng rời khỏi, có thể lúc Bảo Điệp về nhà thăm người thân, A Ngư không phái người theo bảo vệ vì nàng tin rằng sau khi rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, Bảo Điệp sẽ không hề gặp nguy hiểm nữa?

 

Chỉ có một lời giải thích như vậy mới có thể lý giải được việc A Ngư làm, và xâu chuỗi sự oán hận của mẫu thân lại với nhau.

 

Vậy, A Ngư biết được tính tình huynh trưởng lúc nào, chuyện lớn như vậy, sao nàng không nói hắn biết?

 

Nếu không phải Dung Hoa trưởng công chúa gi3t chết huynh trưởng, nếu huynh trưởng còn sống, tương lai huynh trưởng thật sự hủy hoại Bảo Điệp...

 

Từ Tiềm nheo ánh mắt lại.

 

Không đúng, huynh trưởng vẫn chưa mơ ước Bảo Điệp, nếu huynh trưởng muốn Bảo Điệp, hắn sẽ không phân phó hai người thủ hạ ức hiếp, làm nhục Bảo Điệp ở trên xe.

 

Vậy vì sao huynh trưởng phải đối phó Bảo Điệp?

 

Dung mạo và nhan sắc của Bảo Điệp chỉ ở tầm trung, gia thế Bảo Điệp cũng không có bất cứ bối cảnh gì, Bảo Điệp chỉ có một điểm khác biệt là nàng ta chính là đại nha hoàn bên cạnh A Ngư.

 

Cho nên, mục tiêu thật sự của huynh trưởng là A Ngư?

 

Lời nói của mẫu thân vang lên bên tai hắn một lần nữa: "Ta sống cả đời, cuối cùng hối hận nhất chính là sinh ra tên nghiệp chướng đại ca của con, sau này đừng nhắc tới hắn trước mặt ta!"

 

Chủ tử khi dễ nha hoàn là chuyện thường, nhưng một người nam nhân mơ ước đệ muội của mình....

 

Cuối cùng Từ Tiềm cũng hiểu vì sao mẫu thân lại nói như vậy rồi.

 

Mẫu thân biết huynh trưởng có lỗi với hắn, cho nên không cần hắn hoài niệm về huynh trưởng đã chết.

 

Chỉ có A Ngư chẳng hay biết gì, còn tưởng rằng người huynh trưởng muốn chính là Bảo Điệp.

 

"Mọi người cũng đã chết, việc này không cần nhắc lại nữa."

 

Trầm mặc rất lâu, Từ Tiềm phân phó Ngô Tùy.

 

Ngô Tùy cúi đầu nghe theo: "Vâng ạ!"

 

Từ Tiềm tiếp tục ngồi trong thùng, mãi đến khi nước đã lạnh, hắn mới thay xiêm y sạch sẽ, đi về phía hậu viện gặp thê tử và nữ nhi.

 

A Ngư đang ngồi giảng đạo lý cho nữ nhi: "Đó là phụ thân con, phụ thân thương Nguyễn Nguyễn nhất, sao Nguyễn Nguyễn lại có thể không thích phụ thân chứ?"

 

Nguyễn Nguyễn mười tháng tuổi nằm úp sấp trong ngực mẫu thân ruột, ngón tay nhỏ tò mò mà sờ một nốt ruồi trên cổ mẫu thân, nghĩ muốn bắt nó xuống, chứ không nghe mẫu thân đang nói gì.

 

Từ Tiềm vén rèm đi vào.

 

A Ngư bất đắc dĩ cười với hắn.

 

Nguyễn Nguyễn nhìn thấy nam nhân xa lạ lại tới nữa, ôm cổ mẫu thân, khẩn trương mà nhìn Từ Tiềm.

 

A Ngư nhỏ giọng nhắc nhở Từ Tiềm: "Chàng lấy gì đó trêu chọc con đi."

 

Từ Tiềm không nhìn nàng.

 

Nữ nhi còn đang ở đây, chuyện của hắn và tiểu thê tử, buổi tối kéo màn xuống rồi tính.

 

Bây giờ, Từ Tiềm chuyên tâm dỗ dành nữ nhi.

 

Hắn vươn tay.

 

Nguyễn Nguyễn tò mò mà đi qua xem.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Từ Tiềm mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay lộ ra một tiểu hổ được điêu khắc bằng gỗ.

 

A Ngư bất ngờ nhíu mày, rốt cuộc Từ Tiềm giấu trong người bao nhiêu đồ vật nhỏ bằng gỗ như vậy?

 

Quả nhiên Nguyễn Nguyễn bị tiểu hổ hấp dẫn, chơi một hồi, rốt cuộc nàng cũng chấp nhận người phụ thân này, nhất là lúc Từ Tiềm nâng nàng lên bả vai cao cao, tay nhỏ Nguyễn Nguyễn ôm đầu của phụ thân, cười đến nỗi không thấy đôi mắt đâu luôn rồi.

 

"Cẩn thận một chút!" A Ngư lo lắng mà dặn dò.

 

Từ Tiềm không để ý tới nàng, khiêng Nguyễn Nguyễn trên vai đi dạo một vòng trong viện, rồi lúc trở về thì Nguyễn Nguyễn đã cực kỳ thích phụ thân rồi.

 

Bỗng nhiên A Ngư có tâm sự.

 

Nàng lén lút quan sát Từ Tiềm, Từ Tiềm thật sự không hề nhìn nàng dù chỉ một cái.

 

Là bởi vì cái chết vì tai nạn của Từ Diễn, không muốn nghĩ tới nhi nữ tình trường, hay là phát hiện ra chuyện gì khác?

 

Lúc ăn cơm xong, A Ngư không yên lòng.

 

Sau khi ăn cơm xong, nhũ mẫu ôm Nguyễn Nguyễn đi.

 

Vẻ mặt Từ Tiềm bình thường mà vào nội thất.

 

A Ngư chậm rãi bước vào theo, vừa vào trong chỉ thấy Từ Tiềm ngồi ở trên giường, ánh mắt sắc bén mà nhìn chằm chằm nàng, giống như nàng là phạm nhân, hắn là phán quan của nàng.

 

Trong lòng A Ngư run lên, ép buộc bản thân bình tĩnh mà hỏi hắn: "Ngũ gia, sao chàng nhìn thiếp như vậy?"

 

Ánh mắt sắc bén như thế, A Ngư cũng không dám lại gần hắn, chỉ đứng ở ngoài vài bước, không yên tâm mà quan sát Từ Tiềm.

 

Từ Tiềm vẫy tay về phía nàng.

 

Lúc này A Ngư mới thong thả đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.

 

Từ Tiềm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nàng: "Năm trước Bảo Điệp suýt bị người xấu làm nhục, có phải nàng đoán được hung thủ là ai rồi không hả?"

 

Lông mi nàng run rẩy, ánh mắt cũng lóe lên.

 

Từ Tiềm đã biết cái gì, chẳng lẽ biết nàng sai người chuyển tin tức cho Dung Hoa trưởng công chúa sao, làm cho Dung Hoa trưởng công chúa kiểm tra bệnh tình của trai lơ bên cạnh, sau đó trả thù lên đầu Từ Diễn?

 

Từ Tiềm cũng không biết nhiều như vậy, hắn chỉ hoài nghi huynh trưởng ức hiếp Bảo Điệp, A Ngư biết rõ rành rành nhưng không nói hắn nghe.

 

Lúc này, ánh mắt né tránh và vẻ mặt hoảng hốt của A Ngư là chứng cứ.

 

"Hắn đã sớm đặt chủ ý lên người Bảo Điệp, vì sao nàng không nói cho ta biết?" Từ Tiềm lạnh giọng trách mắng.

 

Hắn thật sự rất tức giận, hắn là trượng phu của nàng, ngay cả việc này mà A Ngư cũng gạt hắn, là không tin hắn sẽ giúp nàng quyết định, hay là cảm thấy hắn sợ hãi huynh trưởng, sợ hãi đến mức huynh trưởng động đến người trong viện của hắn thì hắn chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng?

 

Chẳng lẽ trong mắt A Ngư, hắn bất lực như vậy sao?

 

Từ Tiềm không thể nào chấp nhận được.

 

A Ngư lại ngay lúc Từ Tiềm mở miệng quở mắng mà tìm được một đường sống trong chỗ chết.

 

Hắn, dường như hắn chỉ đoán được Từ Diễn có ác ý với Bảo Điệp thôi nhỉ?

 

A Ngư vốn đang sợ hãi, lập tức thả lỏng, nước mắt nàng tràn bờ mi, cúi đầu khóc lên.

 

Từ Tiềm thấy, vừa tức giận lại vừa đau lòng.

 

Do huynh trưởng có tà tâm bất chính, nàng là người chịu uất ức, Từ Tiềm không có ý trách nàng, chỉ không vừa lòng việc nàng giấu diếm.

 

"Ta không trách nàng, chỉ là ta và nàng là phu thê, vì sao nàng phải giấu diếm ta?" Từ Tiềm thở dài, lại ôm thê tử đang rơi nước mắt lả tả vào trong ngực.

 

Sau khi A Ngư thả lỏng, nàng thật sự uất ức.

 

Nàng nhẹ nhàng nghẹn ngào: "Thiếp nói cho chàng biết thì sao chứ, nếu làm lớn việc này thì thanh danh của phủ Quốc Công sẽ bị hủy, không làm lớn thì chàng đối phó với hắn như thế nào, kết quả là chàng không giúp được thiếp cũng không trừng trị hắn được, lỡ chàng nén giận, kìm nén rồi sinh bệnh thì sao đây?"

 

Từ Tiềm cầm tay nàng, cắn răng nói: "Ta không vô dụng như vậy."

 

A Ngư tò mò, lau nước mắt, nhìn hắn: "Vậy chàng sẽ làm thế nào?"

 

Huynh trưởng dám mơ ước thê tử của hắn, Từ Tiềm đương nhiên sẽ không nghĩ tới thứ tình cảm ruột thịt vốn không sâu sắc lắm, giọng nói lạnh lùng: "Ta sẽ cho hắn chết một cách tử tế."

 

Nghĩ lại thì huynh trưởng là người có lỗi không biết suy nghĩ, ông thật sự ra tay, nếu như vậy, Từ Tiềm cũng sẽ không mềm lòng, nếu không chỉ sợ để lại tai họa về sau.

 

A Ngư khiếp sợ mà bụm miệng, Từ Tiềm thế mà lại ác độc như vậy sao? Nghĩ rằng Từ Diễn muốn động đến Bảo Điệp thì Từ Tiềm đã muốn giết hắn, nếu phát hiện mục tiêu Từ Diễn là nàng, vậy Từ Tiềm phải làm sao đây?

 

Ngũ biểu thúc mà A Ngư tiếp xúc mặc dù lạnh nhạt nhưng vẫn dung túng chăm sóc cho nàng, chăm sóc đến mức A Ngư không tưởng tượng được lúc Từ Tiềm cầm đao giết người trên chiến trường có dáng vẻ gì, bây giờ Từ Tiềm lại chính miệng nói với nàng, hắn sẽ vì nàng mà giết Từ Diễn.

 

Nhìn lửa giận trong mắt Từ Tiềm, A Ngư bỗng nhiên rất muốn, nàng thật sự rất muốn hắn.

 

Nhưng về việc này, cho tới bây giờ A Ngư đều ngoan ngoãn chờ Từ Tiềm ngỏ ý trước.

 

Nàng xấu hổ mà cúi đầu.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Từ Tiềm hiểu nhầm tiểu thê tử bị sự lãnh huyết vô tình của hắn dọa tại chỗ, dù sao, người hắn muốn giết chính là ca ca ruột.

 

"Nàng đang sợ ta à?" Từ Tiềm nâng cằm tiểu thê tử lên, quan sát kỹ vẻ mặt của nàng, kết quả lại thấy trong đôi mắt hạnh long lanh của tiểu thê tử tràn đầy xuân sắc.

 

Từ Tiềm: ....

 

A Ngư xấu hổ nhắm mắt lại, thế nhưng thân thể mềm mại như nước, tình cảm sâu đậm và khát vọng đối với trượng phu của nàng lại tiếp tục bán đứng nàng.

 

Hô hấp Từ Tiềm nặng nề hơn, cánh tay đặt trên eo của tiểu thê tử, đặt một nụ hôn tựa như trừng phạt nàng.

 

Tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi hai người đã trải qua hai lần chia ly dài đằng đặc, thời gian giữa bởi vì A Ngư đang trong tháng ở cữ nên vẫn chỉ chịu đựng.

 

Bên trong màn lụa giống như nổi lên hai ngọn lửa.

 

Ở thời điểm quan trọng, A Ngư đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nắm lấy làn váy nhắc nhở: "Chúng ta, chúng ta vẫn còn đang chịu tang."

 

Người mà Từ Tiềm muốn giết chính là kẻ mà bọn họ đang chịu tang.

 

Trong mắt Từ Tiềm tràn đầy d*c vọng, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Hắn không xứng."

 

Nói xong, hắn xé váy dài của tiểu thê tử một phen.

 

A Ngư biết Từ Diễn không xứng để Từ Tiềm chịu tang cho hắn, nhưng mà...

 

"Hài tử, lỡ lại mang thai thì sao đây?" A Ngư vội vã nói, trong thời gian tang lễ mà có hài tử, hai phu thê bọn họ sẽ mất hết mặt mũi rồi.

 

Từ Tiềm bắt lấy tiểu thê tử lâm trận muốn bỏ chạy, vừa xông pha chiến đấu, vừa nói nhỏ bên tai nàng: "Ta tự có chừng mực."


Chương 101
 
Editor: Hardys
 

Bởi vì Từ Tiềm có chừng mực nên áo lót của A Ngư xem như bỏ, ướt chèm nhẹp giống như là lấy từ nước ra, A Ngư không muốn chạm vào chút nào.
 
"Sáng mai chàng dậy sớm một chút, chọn chỗ nào đó rồi chôn đi."
 
A Ngư ghét bỏ lại giận dỗi nói, biến thành như vậy, nàng không muốn để bọn nha hoàn thấy.
 
Từ Tiềm muốn đến phòng tắm, đang ngồi trên giường mặc quần áo, nghe vậy thì quay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của nàng rồi hỏi: "Vì sao phải chôn?"
 
A Ngư cầm chăn che mặt, sẵng giọng: "Khó ngửi! Thiếp sợ làm bọn nha hoàn giặt giũ bị khó thở."
 
Từ Tiềm nhìn nàng không có vẻ đau lòng cho bọn nha hoàn, mà là da mặt quá mỏng, không muốn cho bọn nha hoàn biết.
 
Nhà kho nhỏ của Từ Tiềm có vô số vàng bạc, nếu tiểu thê tử thật sự muốn lãng phí, Từ Tiềm sẽ không hề keo kiệt, nhưng đây là áo lót bên người của nàng, Từ Tiềm không nỡ chôn, hơn nữa, nàng mặc áo lót này thật là đẹp.
 
"Sáng mai ta giặt giúp nàng." Từ Tiềm quyết định.

 
A Ngư vừa nghe, ló đầu từ trong chăn ra, lộ ra một đôi mắt hạnh long lanh: "Thật sao?"
 
Từ Tiềm gật đầu.
 
A Ngư tưởng tượng Từ Tiềm dùng đao kiếm của hắn giúp nàng giặt nội y, không nhịn được mà ngại lại vừa ngọt.
 
Từ Tiềm tới tịnh phòng đi vệ sinh, sau đó bước đến trước tủ quần áo, chọn một bộ nội y mới rồi đi lên giường. Vào trời đông giá rét, tuy ổ chăn ấm áp nhưng tướng ngủ của A Ngư không ngay ngắn cho lắm, dù sao vẫn lộ cánh tay hoặc chân ra ngoài, Từ Tiềm sợ nàng bị cảm lạnh.
 
A Ngư vươn tay ra lấy nội y, vừa mới đụng tới lập tức rụt trở về, nàng làm nũng với Từ Tiềm: "Lạnh quá, chàng ủ giúp thiếp đi, ủ giúp thiếp đi."
 
Từ Tiềm bật cười.
 
Đây là tiểu thê tử mà hắn ngày nhớ đêm mong suốt mấy tháng trời ở Tây Bắc, đừng nói chỉ là một bộ nội y, dù đó là nơi giá lạnh, tiểu thê tử bắt hắn ấp cho nóng, Từ Tiềm cũng sẽ nghe theo.
 
Thả rèm lụa xuống, Từ Tiềm lên giường nằm, nhét áo lót của A Ngư vào trong ngực, yên lặng mà ủ giúp nàng.
 
A Ngư quấn cả người trong chăn, mắt hạnh nhìn nam nhân bên cạnh không rời.
 
Từ Tiềm phát hiện ánh mắt của nàng, nghiêng đầu, nhìn nàng hỏi: "Đang nhìn gì đó?"

 
A Ngư cười: "Nhìn chàng đó."
 
Ánh mắt nàng sáng ngời như nước, ánh mắt Từ Tiềm dịu dàng, nhớ tới gì đó, hắn thấp giọng hỏi: "Có phải da lại sạm đen, xấu hơn rồi hả?"
 
A Ngư lắc đầu, Từ Ngũ gia của nàng, nhìn kiểu nào cũng thấy tuấn tú không ai bằng.
 
Ánh mắt Từ Tiềm nhìn nàng, bàn tay đưa vào trong ngực, chuyển áo lót của nàng qua mặt khác.
 
A Ngư cười đến nỗi đôi mắt cong cong: "Được rồi, đưa thiếp đi."
 
Từ Tiềm mới vừa kết thúc một trận chiến cực kỳ kịch liệt trên giường, trong lòng vẫn còn rất nóng, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã hoàn thành công việc tiểu thê tử giao cho.
 
A Ngư nhận nội y, trốn ở trong chăn mặc vào, cột từng sợi từng sợi dây lại, vừa mặc vừa đề phòng mà nhìn chằm chằm Từ Tiềm.
 
Từ Tiềm bật cười, hắn không phải có lòng tham không đáy như vậy.
 
A Ngư mặc xong, nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: "Thiếp cũng rất muốn đến tịnh phòng."
 
Từ Tiềm cười nói: "Đi thôi."
 
A Ngư hừ nói: "Mà thiếp lại không muốn động."
 
Ánh mắt Từ Tiềm lóe sáng, sau đó liền hiểu ý tiểu thê tử, đột nhiên hắn ngồi xuống, xốc chăn lên rồi bế A Ngư dậy.
 
A Ngư cười đến đau bụng: "Thiếp trêu chàng thôi, chàng mau buông thiếp xuống!"
 
Từ Tiềm lập tức bế nàng về phía sau tịnh phòng, A Ngư hết cười nổi, vùng vẫy mãi cũng không có sức lực, mãi cho đến khi Từ Tiềm nàng bị Từ Tiềm thả lên cái bô, A Ngư mới ngượng ngùng mà đuổi hắn đi: "Chàng đi ra ngoài!"
 
Từ Tiềm ngồi xổm trước mặt nàng, cảm thấy A Ngư vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
 
"Xong rồi thì kêu ta." Trước khi rời khỏi, Từ Tiềm xoa xoa đầu A Ngư.
 
Không hiểu sao A Ngư vẫn cảm thấy Từ Tiềm lại nhìn nàng như vãn bối!
 
Biết Từ Tiềm chờ ở ngoài, A Ngư xấu hổ mà giải quyết xong chuyện, bên cạnh đã chuẩn bị nước sạch, sau khi A Ngư múc một gáo nước rửa tay, mới vừa rửa tay xong, Từ Tiềm đã vào trong ngay!
 
A Ngư thật sự thấy đêm nay nàng không có cách với Từ Ngũ gia rồi.
 
Từ Tiềm dễ dàng bế tiểu thê tử mặc xiêm y mỏng manh, cùng nhau trở về giường.
 
Muốn cũng đã muốn rồi, ồn ào cũng ồn ào rồi, A Ngư tựa vào trong ngực Từ Tiềm, cơn buồn ngủ đã tấn công nàng.

 
Ngay tại lúc A Ngư sắp ngủ, có người xoa xoa trán nàng rồi nói: "Sau này bất kể gặp phiền toái gì, cũng không được giấu diếm ta."
 
Khóe môi A Ngư cong lên, ngoan ngoãn gật đầu.
 
Nàng sẽ không giấu diếm Từ Tiềm bất cứ gì nữa.
 
Bởi vì những chuyện nàng biết, nàng sợ hãi ở kiếp trước đều đã kết thúc, Thái Tử được Kiến Nguyên Đế thiên vị, sủng ái quá trớn đã chết, Từ Diễn ra vẻ đạo mạo cũng đã chết, Dung Hoa trưởng công chúa liên tục công kích nàng cũng đã bị giam cầm. Tuy phụ thân bị phế đôi chân, nhưng ông ấy và ca ca vẫn còn sống trở về, Kiến Nguyên Đế cũng không định Tào Gia tội danh phản quốc giống đời trước. Trong cung, cô cô vẫn là Hoàng Hậu, mà còn sinh một vị tiểu hoàng tử, biểu muội của A Ngư là Ôn Nghi công chúa cũng thuận lợi gả cho Phò mã tương lai, người đã cùng nàng ấy lưỡng tình tương duyệt ở kiếp trước, hiện tại phu thê ân ái.
 
Nàng cũng có với Từ Tiềm một nữ nhi hoạt bát đáng yêu.
 
Sau khi trọng sinh, A Ngư chưa từng có khoảnh khắc thỏa mãn nhẹ nhàng giống như hiện tại.
 
Tiếp theo, nàng có thể thanh thản thoải mái mà làm phu thê với Từ Tiềm rồi.
 
---
 
Mùng mười tháng mười hai, phụ tử Tào Đình An, Tào Luyện thống lĩnh đại quân Đông Bắc trở về Kinh.
 
Buổi sáng ngày hôm đó, Từ Tiềm hỏi A Ngư: "Ta đến cửa hàng sách xem thử, nàng có muốn đi hay không?"
 
A Ngư ngạc nhiên mà nhìn hắn.
 
Vẻ mặt Từ Tiềm không có thay đổi, dường như hắn thật sự chỉ muốn dẫn A Ngư đến cửa hàng sách vậy.
 
Nhưng A Ngư biết, Từ Tiềm muốn dẫn nàng đi ra phố xem phụ thân và huynh trưởng vào thành.
 
"Bị Nhị tẩu biết, chúng ta sẽ phải chịu lời phàn nàn rồi." A Ngư do dự nói, thật ra nàng có thể đợi đến ngày mai rồi lại về nhà mẹ đẻ thăm phụ thân cũng được, chỉ có một ngày, A Ngư tình nguyện chờ.
 
Từ Tiềm cũng biết, hôm nay nàng cũng muốn đi.
 
"Hôm nay không nói, sau này bà ấy cũng sẽ tìm cái cớ khác để nói." Từ Tiềm vẫn không để lời phàn nàn của Nhị phu nhân vào mắt.
 
Nếu hắn đã không ngại, A Ngư còn phải sợ gì nữa?
 
Dặn dò nhũ mẫu chăm sóc nữ nhi cho thật tốt, A Ngư thay một bộ xiêm y ở nhà vô cùng tầm thường, giống như là đang mặc bố y rồi lặng lẽ cùng Từ Tiềm ra ngoài.
 
Hai bên phố ở Kinh Thành đã sớm đông nghịt dân chúng đứng chờ xem phong thái của phụ tử Tào Đình An.
 

Tào Đình An cuồng vọng bá đạo, ở trên quan trường ông đắc tội không ít người, cũng không nhiều quan viên nói lời hay về ông, nhưng Tào Đình An đánh lui quân địch, chiến công hiển hách, lại từng vì dân chúng mà quyết định giáo huấn công tử ăn chơi trác táng ỷ thế hiếp người, các dân chúng đều cực kỳ kính nể vị Đại tướng quân này. Nghe nói Bình Dương Hầu bị thương chân, lại không thể cưỡi ngựa đánh giặc nữa, toàn dân chúng đều cực kỳ thương tiếc ông.
 
Từ Tiềm che chở A Ngư, hai người bọn họ đi tới một đoàn người phía trước, lên trước nữa đã là thị vệ cản dân chúng lại rồi.
 
Từ Tiềm để A Ngư đứng trước mặt hắn, hắn đỡ hai vai nàng, ôm chặt tiểu thê tử, bảo vệ nàng trong ngực.
 
Không cần lo lắng dân chúng bên cạnh va chạm đè ép, A Ngư chuyên tâm kiễng chân chờ đợi.
 
Cùng với tiếng vó ngựa hùng hồn và tiếng bước chân mạnh mẽ, các tướng sĩ tinh nhuệ của đại quân Tây Bắc vào thành rồi!
 
Nghi thức dẫn đầu phía trước là một chiếc xe ngựa không màn che màu đen.
 
Cả người Tào Đình An mặc áo giáp nặng nề ngồi ngay ngắn trên xe ngựa, tươi cười sang sảng mà gật đầu với dân chúng hai bến, ánh nắng tươi sáng chiếu lên vết sẹo cũ trên mặt hắn càng khiến hắn hung dữ hơn, một vài hài tử thấy, sợ tới mức trốn trong lòng phụ mẫu, sau đó lén lút nhìn Đại tướng quân uy vũ ngồi trên xe.
 
Khi xe ngựa tới gần vị trí A Ngư và Từ Tiềm đang đứng, tận mắt thấy phụ thận phải bỏ cưỡi ngựa vì bị thương chân mà ngồi trên xe, rốt cuộc A Ngư cũng không kìm được nước mắt, đau lòng mà khóc ra tiếng.
 
Tào Đình An quay đầu lại, có lẽ là cảm ứng giữa phụ thân và nữ nhi, ông liếc mắt một cái đã thấy ái nữ đứng trong đám người phía trước.
 
Nữ nhi nhỏ nhắn xinh xắn được Từ Tiềm ôm trong lòng, đôi mắt to ngập nước mà nhìn ông.
 
Tào Đình An tặng cho nữ nhi một nụ cười vô cùng xán lạn. Cô nương ngốc nghếch, khóc cái gì, ông đâu có chết.
 
Dùng ánh mắt ý bảo Từ Tiềm đưa nữ nhi hồi phủ, Tào Đình An dời ánh mắt đi chỗ khác.
 
A Ngư nhìn phụ thân rồi, mới bắt đầu tìm kiếm bóng dáng ca ca.
 
"Đã đi qua, ngay tại sau lưng của nhạc phụ." Từ Tiềm chỉ vào phía trước nói.
 
Vì thế A Ngư chỉ thấy bóng lưng mặc áo giáp của ca ca Tào Luyện.
 
"Đi thôi." Từ Tiềm che chở A Ngư trong lòng, khó khăn mà tìm cách ra khỏi nhóm người.
 
Tào Đình An được thị vệ dìu lên trước mặt Kiến Nguyên Đế, Tào Luyện đi bên phải phụ thân, nhìn thấy Kiến Nguyên Đế, hắn lập tức quỳ xuống: "Vi thần bái kiến Hoàng Thượng."
 
Hai thị vệ bên cạnh Tào Đình An cũng phải dìu ông quỳ xuống.
 
Kiến Nguyên Đế ngăn cản hai người kia lại, đỡ cánh tay rắn chắc chắc Tào Đình An: "Tuy ngươi và trẫm là quân thần, tình cảm lại như tình anh em, bây giờ ngươi bị thương chân vì giúp trẫm thủ vệ biên cương, không cần để ý những nghi thức xã giao này nữa."
 
Nói xong, Kiến Nguyên Đế cũng có ý bảo Tào Luyện đứng dậy.
 
Tào Luyện nghe lệnh, lùi xuống sau lưng phụ thân.
 
Tào Đình An vỗ vỗ chân mình, thở dài nói: "Tiếc là thần đã chinh chiến trên ngựa cả đời, mà bây giờ lại thua bởi trận chiến này, sau này không thể mang binh xuất chinh nữa rồi."
 
Kiến Nguyên Đế nghiêm mặt nói: "Ái khanh đừng nóng vội, trẫm đã kêu thái y cùng danh y tốt nhất kinh thành đứng ngoài đại điện, trẫm không tin danh y do trẫm lựa chọn cũng không thể trị không hết chân cho ngươi!"
 
Nói xong, Kiến Nguyên Đế cho Hòa công công dẫn chư vị thái y tiến vào.
 

Tào Đình An siết chặt tay lại, giữa trán lộ ra vài phần khẩn trương và mong chờ, dường như cũng không muốn dễ dàng buông bỏ chân của chính mình.
 
Nhóm người thái y bước nhanh đến.
 
Trong đó có Trần thái y đầu tóc bạc phơ giữ uy tín cao nhất, trước những ánh mắt chăm chú và thân thiện của nhóm người Kiến Nguyên Đế và Tào Luyện, Trần thái y nhéo nhéo chân Tào Đình An trước, hỏi Tào Đình An về bệnh tình một chút, sau đó Trần thái y lấy một ngân châm thật dài từ trong hòm thuốc ra, nói với Tào Đình An: "Hầu gia, tiếp theo thần sẽ châm mấy huyệt vị trên đùi của người, nếu như Hầu gia có bất cứ cảm giác gì, hoặc đau hoặc ngứa hoặc xót thì hãy kịp thời nói cho thần."
 
Tào Đình An kích động nói: "Người cứ việc châm, chỉ cần có thể trị tốt chân của ta, người lấy dao chặt ta cũng được!"
 
Trần thái y lắc đầu, không để ý đến những lời nói mê sảng của Tào Đình An, ông quỳ gối trước mặt tào Đình An, bắt đầu châm một châm từ dưới mắt cá chân lên phía trên.
 
Kiến Nguyên Đế đứng ở một bên, từ đầu đến cuối ánh mắt của ông vẫn luôn dừng trên mặt Tào Đình An, không biết là đang mong Tào Đình An thống khổ hay là mong chờ thứ gì khác.
 
Nhưng khi Trần thái y hạ 28 cây châm xuống, mà còn đâm trên đùi Tào Đình An. Vị trí phía bên trong, lúc đó Tào Đình An không hề có bất cứ biểu cảm gì, rốt cuộc Kiến Nguyên Đế cũng dời tầm mắt, nhìn về phía Trần thái y chuẩn bị thu châm: "Sao nào, không tiếp tục nữa hả?"
 
Trần thái y thấy sắc mặt Tào Đình An đột nhiên trở nên khó coi, dường như ông đoán được gì đó, cúi đầu thở dài: "Hồi hoàng thượng, chân Hầu gia, thứ lỗi vi thần bất lực."
 
Kiến Nguyên Đế còn chưa nói xong, Tào Đình An nện một quyền trên tay ghế xe lăn, đôi mắt như hổ mà trừng mấy vị thái y khác: "Các ngươi còn có bản lĩnh gì, đều mau qua đây xem thử nhanh!"
 
Hai mắt ông phiếm hồng, như một con thú khốn khổ.
 
Kiến Nguyên Đế thở dài, gật đầu với vài vị thái y.
 
Trần thái y đã thử qua phương pháp châm cứu, vị thái y thứ hai đề nghị dùng nước nóng thử một phen.
 
Kiến Nguyên Đế lộ vẻ mặt không đành lòng.
 
Tào Đình An không chút do dự nói: "Đến đây đi!"
 
Vì thế Cai thái y dùng khăn nhúng nước sôi, rồi lập tức để khăn thấm nước sôi phủ lên trên đầu gối Tào Đình An.
 
Màu đông khắc nghiệt thế mà khăn kia còn tỏa ra khói nóng hổi màu trắng, đủ thấy có bao nhiêu nóng rồi.
 
Nhưng Tào Đình An ngay cả lông mày cũng chưa nhăn một cái.
 
Vẻ mặt Cai thái y xám xịt mà lùi xuống.
 
Tào Đình An còn muốn kêu thái y khác đến, Tào Luyện đột nhiên quỳ xuống, không nén được đau khổ mà nói: "Phụ thân, người đừng làm khó bọn họ nữa."
 
Tào Đình An đen mặt.
 
Kiến Nguyên Đế nghiêm mặt đảm bảo: "Ái khanh về phủ nghỉ ngơi trước đi, ngày mai trẫm sẽ hạ chiếu ở tất cả mọi nơi để tìm thần y cho ngươi."
 
Tào Đình An chỉ trả lời ông bằng một nụ cười gượng tràn đầy cô đơn.



 


Bình Luận (0)
Comment