Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 97 - Chương 96.99

Chương 96 
 
Editor: Hardys

 

Từ Diễn sắp xếp cơ sở ngầm vào phủ Trưởng công chúa, một gã trai lơ của Dung Hoa trưởng công chúa đã chết, mời thầy lang ở lại trong phủ, chuyện này có thể giấu giếm được người khác nhưng không gạt được ông.
 
Từ Diễn rất muốn cho Dung Hoa trưởng công chúa thân bại danh liệt, nhưng Dung Hoa trưởng công chúa nuôi trai lơ đã làm tổn hại thanh danh của ông và hai nhi tử, nếu như cứ để người ngoài biết Dung Hoa trưởng công chúa nhiễm loại bệnh này, đối với ông và nhóm nhi tử mà nói chính là đả thương địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.
 
Dù sao nhiễm loại bệnh này, Dung Hoa trưởng công chúa sớm muộn gì cũng chết, Từ Diễn đã hoàn thành trận trả thù này rồi.
 
Rút cơ sở ngầm bên cạnh Dung Hoa trưởng công chúa về, Từ Diễn lại đặt tâm tư trên người A Ngư.
 
Ngũ đệ không ở Kinh Thành, đây là thời cơ tốt nhất để hắn động thủ
 
Nhưng mà Từ Diễn vẫn không tìm thấy cơ hội xuống tay, A Ngư hoặc là không rời khỏi Xuân Hoa Đường, hoặc là ra ngoài cùng với nha hoàn bên cạnh, Nguyễn Nguyễn cùng nhũ mẫu, nhiều người lẫn lộn với nhau, Từ Diễn chỉ đành tiếp tục chờ đợi.
 
Loại chuyện này, Từ Diễn tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, hành động một lần là phải thành công.
 
Chẳng biết đã tới Trung thu từ khi nào.

 
Từ Tiềm gửi một phong thư về nhà.
 
A Ngư đang ngồi một mình nhìn tiểu nữ nhi ngồi bên cạnh nhũ mẫu, hai tay nắm chặt trống bỏi nhỏ lắc lắc, nàng cười rồi nhận phong thư từ tay Bảo Thiền.
 
Thư vừa tới tay, A Ngư lập tức cảm giác sức nặng không bình thường, lật ngược phong thư rồi đổ ra ngoài, một con cá nhỏ bằng gỗ nhỏ như trái đào trượt ra ngoài.
 
Vật gỗ nhỏ bằng lòng bàn tay, chạm trổ cũng không phải là cực kỳ tinh xảo, những mỗi chỗ đều được mài vô cùng bóng loáng, giống như thường xuyên bị  người nắm trong lòng bàn tay, dọc theo thân cá là từng đường vân liền kề nhau.
 
Nhìn cá nhỏ bằng gỗ này, bỗng nhiên A Ngư nhớ tới lúc đính hôn Từ Tiềm đã từng tặng cho nàng một ngọc bội hình cá nhỏ.
 
Nhưng mà không biết tại sao ở phía Tây Bắc xa xôi, Từ Tiềm lại làm được một cá gỗ này.
 
Để cá gỗ bên cạnh, A Ngư bắt đầu đọc thư.
 
Trước mặt nàng Từ Tiềm không nói nhiều lắm, chữ trên thư lại càng ít, nhưng trong bức thư này, mấy chữ kia của Từ Tiềm rất có lực: Chiến thắng đã được định, chờ ta trở về.

 
Nhìn tám chữ này một lần nữa, lần đầu tiên A Ngư phát hiện, thì ra Từ Ngũ gia lạnh lùng trầm ổn cũng có một mặt ngang ngược tự tin.
 
Biết Từ Tiềm sẽ giống như đời trước khi trận chiến này xảy ra thì hắn vẫn bình an trở về, A Ngư yên tâm, cất kỹ thư, nàng nhặt cá gỗ cách đó không xa lên, lắc lắc với nữ nhi: "Nguyễn Nguyễn xem nè, phụ thân tặng cho con thứ tốt gì nè?"
 
Mẫu thân, nhũ mẫu, nhóm nha hoàn mỗi ngày đều gọi nàng là Nguyễn Nguyễn, Nguyễn Nguyễn sáu tháng tuổi đương nhiên có ấn tượng với tên mình, biết mẫu thân gọi mình, Nguyễn Nguyễn tạm thời dừng lắc trống bỏi lại, quay đầu nhìn.
 
A Ngư giơ cá gỗ lên cao.
 
Nguyễn Nguyễn thấy món đồ chơi mới, đôi mắt sáng lên, miệng nhỏ cười toe toét, bỏ trống bỏi đi rồi chìa tay về phía mẫu thân, vui vẻ tới nỗi hai bàn chân nhỏ đều đã đá tới đá lui.
 
A Ngư cười đi tới bên cạnh nữ nhi, cố ý thả cá gỗ lên giường nhỏ.
 
Ngón tay tinh tế mềm mại Nguyễn Nguyễn đang học cầm nắm đủ thứ đồ vật, cá gỗ tròn tròn, lần đầu tiên Nguyễn Nguyễn cầm không được, tiểu tử kia cũng không gấp gáp, cúi đầu tiếp tục cầm, tư thế này, cái cằm mập mạp của nàng xếp thành ba tầng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tròn tròn, dáng vẻ vừa ngây thơ vừa thật thà.
 
A Ngư đột nhiên rất nhớ Từ Tiềm, nếu Từ Tiềm thấy một màn như vậy thì thật tốt.
 
"Ai nha, không ăn được đâu!" Nhũ mẫu đột nhiên kêu lên.
 
Lúc này A Ngư mới giật mình, phát hiện Nguyễn Nguyễn đang cầm cá gỗ nhỏ bỏ vào miệng mình.
 
A Ngư cười cười hôn mèo nhỏ ham ăn này một cái.
 
Hôm sau, A Ngư sai Ngô Tùy đưa thư hồi âm của nàng cho Từ Tiềm đến trạm dịch.
 
Nửa tháng sau, Từ Tiềm mới vừa từ tiền tuyến trở về đã nhận được thư của tiểu thê tử.
 
Cất phong thư vào trong lòng, Từ Tiềm cùng mấy vị tướng lĩnh phân tích tình hình chiến sự hôm nay, sau khi biết tình huống thiệt hại của hai bên, hắn mới cho các vị đại tướng lui xuống, một mình đi vào trong lều vải.
 
Phong thư bị hắn cất trong ngực đã nóng hổi, bốn chữ "Ngũ gia thân yêu" xinh đẹp ở phía trên trong nháy mắt đang mang tâm trí của Từ Tiềm về tới Xuân Hoa Đường ở Kinh Thành.
 
Dường như hắn thấy A Ngư ngồi trước bàn cúi đầu viết chữ, vẻ mặt của nàng nhất định rất bình yên, có lẽ nữ nhi đang ở bên cạnh nàng.
 
Từ Tiềm bỗng nhiên phát ra một tiếng thở dài.
 
Trận chiến thứ nhất ở Bắc Việt, hắn rời nhà mười tháng, trở về không bao lâu, mới vừa cùng nữ nhi trải qua đầy tháng, lập tức phải tới chiến trường Tây Bắc.
 
Tập võ là vì để bảo vệ quốc gia, biên cương có chiến sự, Từ Tiềm thân là tướng sĩ, tiến lên chặn địch đó là việc không thể thoái thác, nhưng Từ Tiềm thật sự nhớ A Ngư và nữ nhi.
 

Nhưng mà nhớ cũng vô dụng, Từ Tiềm cười khổ, mở phong thư ra.
 
A Ngư nói rất nhiều với hắn.
 
Trời càng ngày càng lạnh, A Ngư dặn Từ Tiềm đừng quên mặc thêm y phục.
 
Từ lão thái quân thân thể rất khoẻ mạnh, gần đây bài vận rất tốt, liên tục thắng bạc.
 
Nguyễn Nguyễn đã biết ngồi, tính tình vô cùng có mới nới cũ, món đồ chơi mới chơi nửa ngày đã chán rồi.
 
Cuối cùng, A Ngư viết: Vô cùng nhung nhớ, trông mong quân sớm trở về.
 
Từ Tiềm nhắm mắt lại.
 
Nhìn thư tín một lần nữa, lúc Từ Tiềm chuẩn bị cất thư vào thì chợt thấy bên trong có một chiếc khăn tay màu xanh nhạt.
 
Trong lòng Từ Tiềm nóng lên, nhanh chóng lấy khăn ra.
 
Miếng vải lụa nhỏ làm khăn, hai mặt đều là một màu, Từ Tiềm lăn qua lộn lại, rốt cục cũng phát hiện một điểm màu vàng ở trong góc.
 
Từ Tiềm nâng khăn lên nhìn kỹ.
 
Nơi đó dùng chỉ vàng thêu thành một con cá nhỏ, mập mạp, rất giống cá nhỏ bằng gỗ mà hắn tặng nàng.
 
Khăn tay là vật bên người, tiểu thê tử thêu chính mình trên khăn rồi đưa cho hắn, là muốn hắn nhìn vật nhớ người sao?
 
Từ Tiềm nhắm mắt lại, đặt khăn tay che lên mặt, vị trí con cá nhỏ đúng lúc rơi trên môi mỏng của hắn.
 
Từ Tiềm rất nhớ nàng, nếu có nàng bên cạnh, Từ Tiềm sẽ kéo A Ngư vào trong ngực, hung hăng mà làm nàng.
 
---
 
Từ Tiềm không gạt A Ngư, đến cuối tháng chín, thế cục cơ bản đã định, Đại Chu sẽ thắng.
 
Người Hồ lúc đến có khí thế to lớn, trải qua nửa năm chiến đấu, hiện tại không thể không vừa đánh vừa lùi.
 
Kiến Nguyên Đế lại lệnh cho phụ tử Tào Đình An, Tào Luyện thống lĩnh 20 vạn đại quân, tiếp tục truy đuổi người Hồ, Từ Tiềm và các đại tướng mang binh trấn thủ biên quan, chờ chiến sự hoàn toàn kết thúc thì về Kinh.

 
Kiến Nguyên Đế dẫn một lượng lớn tướng sĩ về Kinh Thành trước.
 
Lúc này bụng Tào hoàng hậu đã tròn trịa, cách ngày lâm bồn chỉ còn hơn một tháng.
 
Đế hậu gặp lại, Tào hoàng hậu trong mắt Kiến Nguyên Đế vẫn xinh đẹp như cũ, sự chờ mong đối với hài tử khiến mặt mày bà ôn hoà như một bến cảng yên tĩnh, đón ông từ xa trở về. Mà Kiến Nguyên Đế trong mắt Tào hoàng hậu, bởi vì thắng trận mà nét mặt tỏa ra hào quang, trong mắt không còn hoài niệm với Thái tử đã mất.
 
"Chúc mừng Hoàng Thượng chiến thắng trở về." Tào hoàng hậu sùng bái nói, dường như cảm thấy cực kỳ kiêu ngạo khi có Hoàng đế phu quân như vậy.
 
Kiến Nguyên Đế cười rồi cầm tay bà, nhìn bụng bà hỏi: "Trẫm rời khỏi lâu như vậy, hài tử có giày vò nàng không?"
 
Tào hoàng hậu ôn nhu nói: "Tiểu tử kia cũng biết phụ hoàng bận bịu đại sự, không dám quấy rối ạ!"
 
Đế Hậu dắt tay nhau vào nội thất, cười nói vui vẻ.
 
Đại thắng sắp đến, Kiến Nguyên Đế hồi triều không lâu sau, rốt cục cũng giải trừ một năm quốc tang vì Thái tử.
 
Phố phường Kinh thành khôi phục lại phồn hoa như ngày xưa, những gia đình kéo dài hôn sự hơn một năm cũng vui vẻ lần lượt sắp xếp lo liệu, nhạc hỉ, pháo hoa tràn ngập trong bầu không khí. Cửa hàng thông thường cũng có thể mua bán đồ trong thời gian quốc tang, chỉ có cửa hàng bán các loại pháo hoa phải đóng cửa một năm, bây giờ cũng khôi phục làm ăn, các Thanh lâu lớn cũng đẩy hoa khôi ra đứng đường, mời chào khách khứa.
 
Từ khi Dung Hoa trưởng công chúa bắt đầu nuôi trai lơ, Từ Diễn thỉnh thoảng cũng sẽ đến Thanh lâu, làm vậy để chứng minh dù Dung Hoa trưởng công chúa đã chuyển đi nhưng ông vẫn sống rất sung sướng.
 
Nam nhân đều coi trọng thể diện, từ lúc Từ lão thái quân biết ân oán giữa trưởng tử và Dung Hoa trưởng công chúa, bà đã hoàn toàn thất vọng với đứa trưởng tử này rồi. Hiện tại, nhi tử và Dung Hoa trưởng công chúa đấu thể diện với nhau, Từ lão thái quân tự biết không quản được, cũng chẳng muốn tốn sức vì việc đó. Người làm phụ mẫu, đưa hài tử đến trên đời này, nuôi nấng hài tử trưởng thành là việc phụ mẫu phải làm, nhưng khi bọn nhỏ đã lớn, phụ mẫu cũng có thể hoàn toàn lui về, không hề thiếu nợ con cái gì nữa.
 
Hiện giờ trưởng tử đều đã hơn bốn mươi tuổi, nếu như Từ lão thái quân vẫn còn quản hắn, vậy đời này bà thật là không còn thanh nhàn nữa rồi, nhi tử, chất tử, tôn tử, tằng tôn xếp hàng thật dài, bà mất sạch đầu tóc cũng quản không xong.
 
Hơn nữa, trưởng tử một tháng dạo Thanh lâu hai lần, cũng không phải là chuyện gì lớn.
 
Nhưng Từ Diễn tới Thanh lâu không phải vì sung sướng mà là vì mặt mũi nam nhân.
 
Ngoại trừ ca cơ hầu hạ ông đêm đó, không ai biết rốt cuộc ban đêm Từ Diễn là như thế nào, ngay cả ca cơ kia cũng không biết, bởi vì các nàng uống rượu trong tay Từ Diễn thì nhanh chóng bất tỉnh nhân sự rồi.
 
Đêm nay cũng từ Thanh lâu đi ra ngoài, Từ Diễn đang chuẩn bị lên xe, nơi xa bỗng nhiên có người la hét.
 
Không chờ Từ Diễn đến xem, một chậu dầu hoả đột nhiên giáng từ trên trời xuống, cùng với thùng dầu trực tiếp đập vào đầu hắn!
 
Người đánh xe cho Từ Diễn choáng váng cả hai mắt, sửng sốt một chút mới kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì!
 
"Quốc Công gia!" Hắn sợ hãi kêu ra tiếng, bổ nhào tới muốn chụp thùng dầu rơi trên đầu Từ Diễn.
 
Không chờ hắn ra tay, Từ Diễn đã né được thùng dầu rồi, nhưng mà toàn bộ dầu hoả đã vẩy toàn bộ vào người ông, ngọn lửa đã sớm tràn từ đỉnh đầu xuống dưới.
 
Ngay lúc Từ Diễn chuẩn bị cởi ngoại bào để dập lửa trên đỉnh đầu thì lại một thùng dầu hoả nữa ập tiếp xuống!
 
Người đánh xe ngửa đầu, chỉ thấy lầu hai Thanh lâu có bà điên đang ném thùng dầu xuống dưới!
 
"Ngăn nàng lại, ngăn nàng lại!"

 
Người đánh xe nổi giận, nhảy nhảy lên hận không thể tự tay túm đầu nữ nhân điên kia xuống!
 
Nhưng ngay tại thời điểm người đánh xe đang dậm chân, vậy mà nữ nhân điên kia tự mình nhảy xuống, rơi thẳng vào chân Từ Diễn.
 
Đáng tiếc Từ Diễn đã chẳng quan tâm nàng rồi.
 
Lửa lớn hơn so với dự liệu của ông, dù Từ Diễn có cởi ngoại bào, áo bên trong vẫn còn tiếp tục cháy, càng đáng sợ hơn chính là trên đầu trên mặt ông cũng là lửa, Từ Diễn lấy tay dập đi, tay dính lửa cũng nóng lên!
 
Khi người trong Thanh lâu bưng nước ra dội lên đầu Từ Diễn thì mặt Từ Diễn đã bị cháy đen một mảnh, liên tục tỏa ra luồng khói dày đặc.
 
"Quốc Công gia, Quốc Công gia!" Người đánh xe và gã sai vặt vô cùng bi thương mà hét lên, lấy tốc độ nhanh nhất nâng Từ Diễn đang hôn mê trên mặt đất lên xe, cấp tốc đưa ông về phủ Trấn Quốc Công.
 
Lúc phủ Trấn Quốc Công đã rối thành một nùi, Phẩm Nguyệt tươi cười báo tin tức này cho Dung Hoa trưởng công chúa.
 
Dung Hoa trưởng công chúa cầm khăn tay lau khoé mắt, lúc nàng nhìn Phẩm Nguyệt, nàng rơi một ít nước mắt: "Quốc Công gia vậy mà xảy ra chuyện lớn như vậy, ta thân là thê tử của hắn, cũng nên hồi phủ để chăm sóc hắn rồi."
 
Phẩm Nguyệt cười nói: "Đúng ạ, nô tỳ sai người thu dọn đồ đạc.
 
Dung Hoa trưởng công chúa nhìn Phẩm Nguyệt rời khỏi, vứt khăn lụa, đi về phía bàn trang điểm.
 
Đôi mắt trong gương của bà đã lau bằng khăn tay dính ớt đỏ, dáng vẻ thật sự rất khổ sở.
 
Dung Hoa trưởng công chúa sờ gương mặt sưng tròn của mình, nở nụ cười.
 
Chỉ có Từ Diễn biết mượn tay giết người sao?
 
Bà đường đường là Trưởng công chúa, chẳng lẽ không tìm thấy người thay bà ra tay à?
 
Vì kế hoạch này, một nửa tâm tư ba tháng nay của Dung Hoa trưởng công chúa dùng để chữa bệnh, nửa còn lại dùng nghĩ biện pháp để đối phó Từ Diễn, bây giờ, dù cho hoàng huynh có phái Cẩm Y Vệ tới điều tra...
 
Tra được thì sao chứ, đó là hoàng huynh của bà, Dung Hoa trưởng công chúa tin rằng, Kiến Nguyên Đế chắc chắn sẽ không làm khó bà.
 
Ngắm nước mắt trên mặt mình, Dung Hoa trưởng công chúa nhẹ giọng gọi một cái tên.
 
Một lát sau, ngoài cửa có một nam tử trẻ tuổi trắng nõn đi tới, mặt mũi khôi ngô lại còn nho nhã.
 
Đây là tân sủng của Dung Hoa trưởng công chúa.
 
Sau khi lành bệnh, Dung Hoa trưởng công chúa bỗng nhiên mất hứng thú với những loại tập võ có dáng người cao to, bây giờ, bà càng thích tiểu thư sinh khôi ngô dịu dàng.

Chương 97

 

Editor: Hardys

 

Vào đầu mùa đông tháng 10, không cần xã giao, nữ tử hậu viện cũng không có gì để tiêu khiển nên đều ngủ sớm, sau khi A Ngư ăn xong, đọc sách một chút thì đã ngủ.

 

Trong viện đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, trong đêm tối âm thanh vô cùng rõ ràng.

 

A Ngư nhíu mày, mãi cho đến khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng lập tức ngồi dậy.

 

"Phu nhân, Quốc Công gia đã xảy ra chuyện!"

 

Người vào truyền lời chính là Bảo Thiền, nàng chạy tới bên giường, thở gấp nói: "Vừa nãy Ngô Tùy tới gõ cửa, nói là Quốc Công gia đã được người nâng trở về, bỏng nặng, cả người đều đen thui!"

 

Từ Diễn? Bỏng?

 

A Ngư hốt hoảng trong khoảnh khắc, là nàng đang nằm mơ sao, hay là chuyện này thật sự xảy ra?

 

"Phu nhân, người qua xem thử đi?" Thấy chủ tử ngây ngốc, Bảo Thiền làm đúng trách nhiệm mà nhắc nhở.

 

A Ngư kịp thời phản ứng, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy lạnh vì mặc trung y, vội nói: "Mau đi lấy xiêm y."

 

Gấp gáp một hồi, sau một khắc, A Ngư, Bảo Thiền và Ngô Tùy đã cùng nhau lên đường đến chính viện.

 

Nửa đường gặp phải cả nhà nhị phòng ở Đông viện.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Vẻ mặt Nhị gia nghiêm trọng, vẻ mặt Nhị phu nhân khó phân biệt, đi đến bên cạnh A Ngư có ý hỏi thăm tin tức từ trong miệng nàng, nhưng A Ngư cảm giác được Nhị phu nhân đang vui sướng khi người gặp họa.

 

Thật ra Nhị phu nhân cùng Từ Diễn có thể có thù hận gì chứ? Chẳng qua bà chính là người thích thú, vui sướng khi người khác gặp họa, ngoại trừ người trong nhà bà, người nào xui xẻo đều có thể trở thành đề tài trong miệng bà.

 

Phần lớn thời điểm A Ngư đều phản cảm với Nhị phu nhân vui sướng khi người khác gặp họa, chỉ riêng lần này, A Ngư không có tư cách phản cảm.

 

Bởi vì nội tâm nàng cũng đang nhảy nhót.

 

Nàng đang lo không có biện pháp trả thù Từ Diễn, nhưng Từ Diễn lại tự mình xảy ra chuyện, cả người bị cháy đen, vậy chắc bị tổn thương rất nghiêm trọng nhỉ?

 

Trong khoảnh khắc như vậy, A Ngư hy vọng Từ Diễn không trị khỏi mà chết đi!

 

Một nam nhân cả hai kiếp đều mơ ước nàng, một nam nhân cả hai kiếp đều ra tay với nha hoàn bên cạnh nàng, A Ngư không thể xem hắn là ca ca ruột của Từ Tiềm mà kính trọng được. Nghĩ đến Từ Diễn sống lâu một ngày thì nàng lo lắng nhiều một ngày, A Ngư thà rằng làm một nữ nhân tâm địa ác động, cầu xin Bồ Tát phù hộ lần này Từ Diễn gặp đại nạn sẽ chết luôn.

 

Bước chân của đoàn người vội vàng, lúc đi tới chính viện, Từ lão thái quân đã đến nơi.

 

Thị vệ Từ Diễn lúc về đã tìm một danh y trong Kinh Thành tới, thái y trong cung bây giờ vẫn còn đang trên đường đi thỉnh.

 

Thầy lang am hiểu điều trị vết bỏng nặng, ra lệnh ngoại trừ nha hoàn đưa nước, bất kỳ ai cũng không được bước vào nội thất, để phòng ngừa mang hơi bệnh và tro bụi vào phòng.

 

Sau khi A Ngư đi theo Nhị phu nhân vào viện Từ Diễn, ngẩng đầu gặp Từ lão thái quân tiều tụy mà ngồi ở ghế chủ tọa. Đầu tóc bạc trắng của lão nhân gia vẫn chưa cài lược, đủ thấy lúc tới đã có bao nhiêu gấp gáp.

 

Nhìn Từ lão thái quân như vậy, trong lòng A Ngư rất khó chịu.

 

Nàng hận không thể để Từ Diễn lập tức chết đi, nhưng Từ Diễn chết, Từ lão thái quân phải là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, A Ngư bây giờ đã là mẫu thân, biết Từ lão thái quân có bao nhiêu đau khổ.

 

"Mẫu thân." A Ngư quỳ bên cạnh Từ lão thái quân, khó chịu mà khóc.

 

Nàng không phải là nhi tức phụ tốt, một mặt trông ngóng trưởng tử của bà bà tốt nhất bệnh chết, một mặt lại giả mù sa mưa mà khổ sở thay bà bà.

 

A Ngư không muốn nói việc này cho Từ Tiềm, là vì không muốn Từ Tiềm cũng phải nhận loại khổ sở khó xử như thế này, không cách nào nhẫn tâm trả thù ca ca ruột, cũng không cách nào chấp nhận việc ca ca ruột phản bội tình thân.

 

Nhị phu nhân thấy A Ngư khóc, bà cũng quỳ xuống một bên khác của Từ lão thái quân, cúi đầu lau chùi khóe mắt không hề có nước mắt.

 

Từ lão thái quân nhìn hai nhi tức phụ, không nói gì cả.

 

Có thể nói gì đây, nhi tử ruột nửa chết nửa sống, Từ lão thái quân không còn sức lực mà dỗ đành bất cứ kẻ nào, nhi tức phụ thật tình hay giả vờ hiếu thuận với bà cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.

 

Không lâu sau, hai phòng ở Tây viện cũng chạy tới.

 

Trừ bọn nhỏ tuổi còn bé, tất cả nhóm người chủ tử của phủ Trấn Quốc Công đều đến hết rồi.

 

Dung Hoa trưởng công chúa cùng thái y trong cung đến cuối cùng.

 

Thái y hành lễ cùng Từ lão thái quân xong lập tức đi vào nội thất.

 

Tất cả mọi người nhìn về phía Dung Hoa trưởng công chúa cả người đều một màu sắc đơn thuần, không hề trang điểm, đôi mắt phiếm hồng, vẻ mặt Thế tử Từ Thận và Lục công tử Từ Khác vô cùng phức tạp.

 

Dung Hoa trưởng công chúa vừa đi về phía Từ lão thái quân, vừa dùng khăn xoa xoa ánh mắt: "Mẫu thân, Quốc Công gia vẫn đang tốt, làm sao có thể bị tai bay vạ gió như vậy?"

 

Từ lão thái quân nhìn nhi tức phụ hư tình giả ý, trong đôi mắt tang thương đột nhiên nổi lên một vẻ sắc bén.

 

Dung Hoa trưởng công chúa đứng mũi chịu sào, hốt hoảng dừng bước lại.

 

Trong nháy mắt đó, Dung Hoa trưởng công chúa hối hận rồi.

 

Đánh lén Từ Diễn thành công, bà quá đắc ý vênh váo, nhất thời đã quên mất bà bà này của nàng cũng xuất thân là công chúa hoàng gia, dù không tìm được chứng cứ nàng hành hung, cũng có thể có can đảm sử dụng hình phạt riêng với bà, mà cho dù Từ lão thái quân muốn giết bà, hoàng huynh cũng không có cách nào trừng phạt cô cô ruột, người mà năm đó đã dựa vào thực lực của bản thân phụ tá hoàng huynh ngồi lên long ỷ.

 

Đứng tại chỗ, Dung Hoa trưởng công chúa tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.

 

"Ngươi còn biết đường trở về à?" Ánh mắt đảo qua hai tôn tử hiểu chuyện là Từ Thận và Từ Khác, Từ lão thái quân thở dài ở trong lòng, sau đó vì tức giận của mình mà tìm một lý do thích hợp.

 

Dung Hoa trưởng công chúa nghe vậy, toàn thân cũng thả lỏng.

 

Thì ra Lão thái quân tức giận vì chuyện này, bà còn tưởng rằng Lão thái quân nhanh như vậy mà đã nghi ngờ bà rồi.

 

"Nhi tức biết sai rồi."

 

Dung Hoa trưởng công chúa không chút do dự quỳ xuống.

 

Từ lão thái quân quay đầu, giọng nói lạnh lùng: "Đi về phòng, tự mình quỳ xuống."

 

Dung Hoa trưởng công chúa cắn môi, nếu không phải vội vàng muốn biết Từ Diễn sống hay chết, bà mới không trở về chịu sự tức giận này.

 

Quét mắt nhìn đôi nhi tử, Dung Hoa trưởng công chúa xụ mặt rời khỏi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Từ lão thái quân rất không chừa mặt mũi cho Dung Hoa trưởng công chúa, bà cùng mọi người ở sảnh đường canh giữ một đêm, Dung Hoa trưởng công chúa đã quỳ ở hậu viện tròn một đêm. Dung Hoa trưởng công chúa đương nhiên không nguyện ý để bản thân mình chịu uất ức, quỳ không bao lâu bà đã muốn lười biếng, nhưng Từ lão thái quân đã sớm dự đoán, phái Phương ma ma qua nói một câu bên tai Dung Hoa trưởng công chúa: "Lão thái quân nói, hoặc là người tự quỳ phế đi một đôi chân, hoặc là Lão thái quân gọi người cắt chân người."

 

Dung Hoa trưởng công chúa không phục: "Lúc trước ta rời khỏi phủ là vì Quốc Công gia phụ ta, mẫu thân dựa vào cái gì mà..."

 

Phương ma ma thở dài, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Dung Hoa trưởng công chúa nói: "Người làm gì, bản thân người rõ nhất."

 

Thanh danh Từ gia ở Kinh Thành luôn rất tốt, chưa từng đắc tội người nào, nếu Quốc Công gia đắc tội với đại thần triều đình, nhóm quan viên này có hận Quốc Công gia cũng sẽ không nghĩ tới loại biện pháp hại người nham hiểm như vậy, hắt nước lẩu, hắt dầu hỏa, hai biện pháp này đều na ná như nhau, cuối cùng Dung Hoa trưởng công chúa uống thuốc gì mới cho rằng người khác sẽ không nhìn ra là bà ra tay?

 

Bây giờ Từ lão thái quân chỉ muốn chân của Dung Hoa trưởng công chúa, nếu Quốc Công gia xảy ra chuyện gì không hay...

 

Phương ma ma hận không thể đánh Dung Hoa trưởng công chúa hai bạt tai.

 

Bà không xen vào ân oán giữa Dung Hoa trưởng công chúa và Quốc Công gia , đời này Phương ma ma chỉ trung thành với một mình Lão thái quân, Quốc Công gia đã chết, tương đương với việc khoét một lỗ trong tim của Từ lão thái quân, Phương ma ma đứng một bên nhìn cũng cảm thấy đau lòng thay chủ tử.

 

"Hai người các ngươi, trông chừng phu nhân cho tốt." Trước khi trở về làm bạn với Từ lão thái quân, Phương ma ma lớn tiếng phân phó hai bà tử.

 

Lần này Dung Hoa trưởng công chúa không quỳ cũng phải quỳ rồi.

 

Khiến cho Dung Hoa trưởng công chúa hết tức giận chính là khi trời sáng, tiền viện đột nhiên truyền đến một loạt tiếng khóc của nữ nhân.

 

Dung Hoa trưởng công chúa chật vật quỳ trên mặt đất nở nụ cười.

 

Chết là tốt, chết là tốt, dùng một đôi chân đổi cái chết của Từ Diễn, đáng giá.

 

Trước khi hôn mê, Dung Hoa trưởng công chúa hả giận mà nghĩ.

 

--

 

Một đêm qua đi, lúc chính tai nghe thái y, thầy lang khuyên nàng nén bi thương, Từ lão thái quân ngược lại còn bình tĩnh hơn lúc đang chờ đợi.

 

Bà đã từng ra chiến trường.

 

Công thành chiến thường dùng hỏa công, người thủ thành đứng ở xa bắn hoả tiễn, đứng gần thì sẽ ném thùng dầu hỏa xuống, phàm là người bị bỏng, chín phần là chết chỉ có một phần cơ hội sống.

 

Có lẽ, từ lúc nhìn thấy toàn thân nhi tử cháy đen, Từ lão thái quân đã chuẩn bị làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

 

Chết thì chết, Từ lão thái quân đã sống đến từng tuổi này, đã tiễn quá nhiều người ra đi, phụ hoàng mẫu hậu hai tay buông xuôi, nhóm Vương gia đường huynh, đường đệ và nhóm chất tử tạo phản thất bại bị xử tử, còn đã tiễn lão gia tử nhà mình nữa. Bây giờ đến phiên nhi tử ruột, bà cũng không còn nhiều nước mắt để rơi.

 

Từ lão thái quân chỉ muốn biết một đáp án.

 

Người Từ gia, dù có chết cũng phải chết một cách rõ ràng, không thể làm quỷ hồ đồ.

 

Từ lão thái quân kêu tâm phúc của trưởng tử đến, thẩm vấn từng bước từng bước một.

 

Từ lão thái quân hận Dung Hoa trưởng công chúa, nhưng bà cũng biết, nếu không phải nhi tử trêu chọc Dung Hoa trưởng công chúa, Dung Hoa trưởng công chúa đang thoải mái vui sướng cùng nhóm trai lơ, không cần thiết phải bày ra sát chiêu này.

 

Từ Diễn đã chết, tâm phúc làm việc cho hắn không cần lo lắng đắc tội Quốc Công gia, cũng không dám nói dối trước mặt Lão thái quân, lập tức khai báo đầu đuôi ngọn nguồn mọi việc.

 

Tâm phúc cũng không biết Từ lão thái quân đã chắc chắn Dung Hoa trưởng công chúa hành hung người, vì giúp Lão thái quân điều tra tất cả những người có khả năng là hung thủ, tâm phúc vẫn khai báo toàn bộ những chuyện nằm trong dự đoán của Lão thái quân.

 

"Lão thái quân, Quốc Công gia từng sai người bắt cóc đại nha hoàn Bảo Điệp bên cạnh Ngũ phu nhân."

 

Từ lão thái quân đang rũ mí mắt xuống đột nhiên ngước lên: "Ngươi nói gì?"

 

Tâm phúc dập đầu, tường tận mà giải thích: "Ngày ấy Bảo Điệp về nhà thăm người thân, Quốc Công gia lệnh ta sắp xếp hai người bắt cóc Bảo Điệp, Quốc Công gia còn lệnh bọn họ hủy đi trong sạch của Bảo Điệp trên đường đi rồi mới mang Bảo Điệp tới thôn trang giao cho Quốc Công gia."

 

Từ lão thái quân cắn răng: "Ngươi có biết vì sao hắn phải làm vậy không?"

 

Tâm phúc do dự một chút.

 

Từ lão thái quân cầm ấm trà đập xuống đất: "Nói!"

 

Bả vai tâm phúc run rẩy, chợt nói: "Cụ thể thì nô tài không biết, nhưng mà, từ khi Trưởng công chúa chuyển đi, Quốc Công gia kêu nô tài nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngũ phu nhân, Quốc Công gia nói, nếu như Ngũ phu nhân ra cửa, nhất định phải báo ông biết."

 

Từ lão thái quân nhắm hai mắt lại.

 

Một mặt phái người nhìn chằm chằm đệ muội của mình, mặt khác lại phái người hủy trong sạch của đại nha hoàn bên cạnh đệ muội, hủy đi trong sạch rồi lại đưa tới bên cạnh ông, rõ ràng là muốn uy hiếp Bảo Điệp làm gì đó.

 

Một đại nha hoàn bên cạnh có thể làm được gì?

 

Từ lão thái quân nghe nói rất nhiều chuyện xấu xa ở hậu viện và lòng dạ đê tiện của nhi tử...

 

Từ lão thái quân đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa đấm lên chân của mình.

 

Đều nói già rồi sẽ hay hồ đồ, vậy rốt cuộc là bà lão này hồ đồ, mới luôn cảm thấy phương pháp dạy nhi tử, chất tử, tôn tử của mình, đứa nào cũng đều có tiền đồ, hay là do trưởng tử lớn tuổi đột nhiên hồ đồ, mới có thể xuống tay với đệ muội ruột của mình đây? Lão Ngũ còn đang đánh giặc ở biên cương, ông thân là ca ca vậy mà ở nhà suy nghĩ cách làm sao để....

 

Từ lão thái quân từ từ ngưng cười.

 

Ánh mắt rơi vào nam nhân đang quỳ ở đó, Từ lão thái quân mệt mỏi nói: "Giữ miệng của mình cho tốt, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi."

 

Người nọ bẻ một ngón tay của mình ngay tại chỗ, thề tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ ai.

 

Từ lão thái quân thả hắn đi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Trong phòng chỉ còn một mình bà, Từ lão thái quân chống quải trượng đi đến trước cửa sổ.

 

Bên ngoài trời tối đen như mực, bầu trời đầy sao cũng không đủ chiếu sáng trần gian.

 

Khóe mắt chảy xuống gì đó, Từ lão thái quân sờ sờ, cười khổ.

 

Có lẽ bà nên cảm kích Dung Hoa trưởng công chúa nhỉ?

 

Nếu không có nàng ta, có thể gia đình này sẽ bị hủy trong tay trưởng tử rồi.

 

So với huynh đệ thủ túc tương tàn, Từ lão thái quân càng tự nguyện chấp nhận chuyện trả thù ân oán giữa đôi phu thê.


Chương 98

 

Editor: Hardys

 

Từ Diễn đã chết, hai chân của Dung Hoa trưởng công chúa cũng bị phế đi.

 

Nhưng Dung Hoa trưởng công chúa bị Từ lão thái quân giam cầm ở một sân việt hẻo lánh ở góc Tây Bắc của phủ Trấn Quốc Công, bề ngoài nói rằng bởi vì Dung Hoa trưởng công chúa cực kỳ hối hận vì những chuyện trước đó đã gây ra với phu quân, từ nay một lòng hướng Phật, không hỏi đến chuyện phàm tục.

 

Quan viên bên ngoài có người tin, có người không tin, nhưng bí mật trong đó có lẽ chỉ có Từ lão thái quân, Dung Hoa trưởng công chúa và mấy người có thể biết được chỉ đếm trên đầu ngón tay, người ngoài dù có tìm hiểu thế nào cũng không ra tin tức.

 

Ngày hôm sau Từ Diễn được chôn cất, Từ lão thái quân ngã bệnh.

 

Sau khi Kiến Nguyên Đế nghe nói việc này đã đích thân mang thái y đến thăm cô cô của hắn.

 

Từ lão thái quân bị bệnh là thật, trán quấn đai buộc đầu nằm ở trên giường, vì bệnh mà nhìn tiều tụy và không có tinh thần.

 

Lão nhân hơn sáu mươi tuổi, lại gặp phải đả kích và tang thương lớn như vậy, Từ lão thái quân khổ sở không hề có bất cứ giả dối nào.

 

Phương ma ma mời Kiến Nguyên Đế vào nội thất, chuyển ghế dựa tới trước giường, sau đó lui ra ngoài.

 

"Ngươi không ở trong cung làm việc, vội đến thăm ta làm gì." Từ lão thái quân ngước nhìn Đế Vương toàn thân mặc thường phục, bất đắc dĩ nói.

 

Kiến Nguyên Đế đẩy ghế dựa ra, ngồi bên cạnh giường, cầm tay lão thái quân: "Trên đời này chỉ có người hiểu rõ trẫm nhất, nghe nói cô cô ốm đau, lòng trẫm quá mức đau buồn."

 

Từ lão thái quân thở dài: "Đều là do hai người bọn họ khiến ta tức giận, dưỡng bệnh hai ngày thì không sao rồi."

 

Kiến Nguyên Đế đoán được Từ Diễn chết có liên quan đến muội, bây giờ Từ lão thái quân không hề có ý giấu giếm ông chút nào, trong lòng Kiến Nguyên Đế chợt ấm áp. Cô cô không lừa gạt ông, chứng minh cô cô vẫn xem ông là chất tử, nếu chỉ cần cô cô muốn giấu, hắn cũng có thể đích thân điều tra tình hình thực tế, cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm gì cả.

 

"Sao cô cô lại nói lời ấy?" Kiến Nguyên Đế nhẹ giọng hỏi.

 

Từ lão thái quân liếc hắn một cái, từ từ nói: "Lần trước Dung Hoa cùng Thủ Kiên tranh cãi ầm ĩ một trận, ồn ào tới nỗi toàn thành đều biết, nội tình trong đó ngươi đã biết chưa?"

 

Kiến Nguyên Đế gật gật đầu, tuy Từ Diễn ức hiếp muội muội là cực kỳ đáng giận, nhưng chuyện nam nữ ở trên giường, rốt cuộc Từ Diễn ức hiếp ít hay nhiều, Kiến Nguyên Đế không cách nào biết được, về sau muội muội suýt chút nữa làm Từ Diễn bỏng thành phế nhân, hại Từ Diễn nằm trên giường hai tháng, trong giai đoạn đó mỗi một lần bôi thuốc băng bó đều đau đớn không khác gì nữ nhân bị phá thân, Kiến Nguyên Đế cảm thấy thù này của muội muội xem như báo xong rồi.

 

Nếu Từ Diễn chỉ là quan viên phổ thông, Kiến Nguyên Đế sẽ tiếp tục trừng trị Từ Diễn tội bất kính với muội muội, dù không đề cập tới ân tình của Từ lão thái quân đối với ông, Từ Diễn cũng là biểu đệ ruột của ông, Kiến Nguyên Đế lập tức mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.

 

Từ lão thái quân chậm rãi nói chân tướng cái chết của trưởng tử.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Sắc mặt Kiến Nguyên Đế đột nhiên biến đổi: "Này, chuyện này quả thật quá hồ đồ rồi!"

 

Từ Diễn đáng chết, vậy mà lại lợi dụng cách đó để hại muội muội ông, nhưng mà muội muội đích thân báo thù, cũng thật sự phạm vào tội lớn là giết người, nếu Kiến Nguyên Đế muốn truy cứu tội của Từ Diễn, vậy ông cũng không thể tha thứ tội phản bội và giết người của muội muội.

 

"Nếu Thủ Kiên có sai thì trẫm sẽ phạt hắn, sao Dung Hoa có thể sử dụng hình phạt riêng chứ?" Kiến Nguyên Đế trầm giọng quở mắng muội muội mình.

 

Từ lão thái quân lắc đầu, mệt mỏi nói: "Đó là do Thủ Kiên gieo gió gặt bão, chuyện Dung Hoa gây nên về tình có thể tha thứ, chỉ là lúc trước ta không biết chân tướng, nhìn thấy Thủ Kiên được người nâng trở về, ta phạt Dung Hoa quỳ một đêm, quỳ tới nỗi phá hủy đôi chân của nàng. Sau khi Thủ Kiên mất ta mới điều tra chân tướng, đáng tiếc Dung Hoa không chịu tha thứ cho ta, tự dọn đến ở viện yên tĩnh, chờ lát nữa Hoàng thượng đi gặp nàng ta, thay ta xin lỗi nàng đi."

 

Yết hầu Kiến Nguyên Đế giật giật.

 

Dựa theo tính tình Dung Hoa, không chịu tha thứ cho Kiến Nguyên Đế là thật, nhưng tuyệt đối sẽ không giam bản thân ở một nơi hẻo lánh trong phủ Trấn Quốc Công để chịu khổ cả đời, nhất định là Từ lão thái quân nuốt không trôi cục tức muội muội hại chết Từ Diễn, mới dùng cách này trừng phạt nàng.

 

Theo góc độ tình cảm mà nói, Kiến Nguyên Đế không nỡ giam cầm muội muội cả đời.

 

Nhưng ông mắc nợ Lão thái quân, Lão thái quân đã từng này tuổi mà còn mất đi nhi tử, không cho bà xả giận, sau này bà ở Từ gia lại oán giận gì đó ở trước mặt con cháu, vậy hoàng gia có khả năng sẽ đánh mất lòng trung thành của nam tử Từ gia.

 

Nửa đời sau của muội muội quan trọng hay là lòng trung thành của Từ gia, đặc biệt là Từ Tiềm, Từ Thận quan trọng hơn?

 

Đây cũng không phải là vấn đề rất khó lựa chọn.

 

"Nàng gây ra đại họa như vậy, trẫm không muốn gặp nàng, bằng không trẫm hận bản thân không thể tự tay tống nàng vào Thiên Lao." Kiến Nguyên Đế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói.

 

Từ lão thái quân cầm tay hắn, trách cứ mà nói: "Cái gì mà Thiên Lao hay không Thiên Lao, Hoàng thượng đã bao nhiêu tuổi rồi sao vẫn kích động như vậy, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, để chuyện này kết thúc từ đây đi, người sống vẫn quan trọng hơn người đã chết."

 

Việc xấu trong nhà?

 

Kiến Nguyên Đế bỗng nhiên kịp phản ứng, Từ lão thái quân giam cầm muội muội, cũng không đơn giản là vì trút giận, mà là muốn bảo toàn thanh danh của Từ gia, thậm chí là vì bảo toàn thanh danh của tất cả mọi người trong hoàng gia.

 

Nếu thả muội muội trở về phủ Trưởng công chúa tiếp tục tự do, bên cạnh muội muội nhiều trai lơ như vậy, không chừng ngày nào đó muội muội đắc ý nói ra chân tướng, tin tức truyền ra, toàn Kinh thành sẽ tiếp tục truyền tiếng gió là muội muội và Từ Diễn đang trả thù lẫn nhau.

 

Muội muội nuôi một đám trai lơ bởi vì háo sắc mà nhiễm loại bệnh này, chỉ vì vậy mà Trưởng công chúa giết phu quân lại bởi vì có một Hoàng đế ca ca mà thoát tội.

 

Nếu nói lựa chọn vừa rồi khiến Kiến Nguyên Đế cảm thấy áy náy với Dung Hoa trưởng công chúa, nghĩ kỹ lại thì sau này Dung Hoa trưởng công chúa có khả năng sẽ tổn hại danh dự hoàng gia lần thứ hai, Kiến Nguyên Đế một chút áy náy cũng không có.

 

"Cô cô chỉ điểm rất đúng, là do trẫm hồ đồ rồi." Nắm chặt tay Lão thái quân, Kiến Nguyên Đế nặng nề mà thở dài, "Sớm biết có hôm nay, lúc trước trẫm không nên ban mối hôn sự này."

 

Từ lão thái quân cười khổ: "Cuộc sống đều là do bản thân mình quyết định, đường cũng là do mình chọn, hai người bọn họ trời sinh đã là oan gia, không liên quan đến Hoàng thượng."

 

Nói xong, Từ lão thái quân đột nhiên khó chịu mà ho lên.

 

Kiến Nguyên Đế lập tức đỡ bà ngồi dậy, vụng về mà đấm lưng giúp bà.

 

Từ lão thái quân trở lại bình thường, nhìn về phía bàn nói: "Nước."

 

Kiến Nguyên Đế chịu cực mà đến rót một chén nước ấm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Từ lão thái quân uống nước xong, Kiến Nguyên Đế lại đi dẹp bát trà, vừa quay đầu, phát hiện Từ lão thái quân đang quan sát ông, không biết là nhìn cái gì.

 

Chờ ông ngồi lại cạnh giường một lần nữa, Từ lão thái quân tự giễu mà nói: "Ngươi chết nhi tử, ta cũng chết nhi tử, tóc ngươi như tro, đầu ta cũng bạc trắng, hai cô cháu chúng ta đúng thật là người một nhà."

 

Nhắc tới Thái tử chết bất đắc kỳ tử đã được một năm, Kiến Nguyên Đế rũ mắt, gương mặt lộ vẻ bi thương.

 

Giờ khắc này, ông càng có thể lý giải được nỗi thống khổ của Từ lão thái quân rồi.

 

Từ lão thái quân vỗ vỗ tay ông: "Đừng sợ, đừng sợ, đời người phải nếm vài lần cay đắng ngọt bùi mới tuyệt diệu, trải qua đau khổ mới biết cái gì là ngọt. Đúng rồi, tiểu Hoàng hậu của ngươi có phải sắp sinh rồi không?

 

Trong đầu hiện lên hình ảnh bụng dưới của Tào hoàng hậu đã nổi lên cao cao, đáy mắt Kiến Nguyên Đế lập tức ấm lại, cười nói: "Uhm, thái y nói đầu tháng sau."

 

Dường như Từ lão thái quân chợt nhớ tới gì đó, đồng tình nói: "Từ sinh rồi chết đi, tương lai hài tử của ngươi trưởng thành, ngươi cũng không còn sức quản hắn đâu, chờ đau đầu đi."

 

Đây là đang ám chỉ Từ Tiềm rồi.

 

Kiến Nguyên Đế dỗ dành nói: "Nếu như hắn được một nửa triển vọng như Thủ, trẫm cũng hài lòng rồi."

 

Hai cô cháu trò chuyện ở đầu giường một lúc lâu, Kiến Nguyên Đế mới hồi cung.

 

---

 

Sau khi Từ lão thái quân bệnh, tự nói là muốn an tâm dưỡng bệnh, không ai được quấy rầy.

 

Nhưng nhóm người đại tiểu tức phụ ở phủ Trấn Quốc Công không thể thật sự mặc kệ bà được, vì thế mỗi người chia nhau tự quy định sẽ thay phiên nhau hiếu thảo với Lão thái quân, trước là Nhị phu nhân, Tam phu nhân, Tứ phu nhân, A Ngư chia nhau ra, sau đó đến năm tôn tức phụ. Đáng thương nhất vẫn là Lục công tử Từ Khác, bởi vì quốc tang của Thái tử đã chậm một năm hôn sự, hiện tại phụ thân ruột đã chết, Từ Khác phải giữ đạo hiếu ba năm, vị Lục thái thái của Từ gia còn không biết đang ở đâu vẫn phải đợi thật lâu thật lâu mới có thể vào cửa.

 

Hôm đó đến phiên A Ngư.

 

A Ngư cho nhũ mẫu bồng Nguyễn Nguyễn đi qua, bệnh của Lão thái quân chính là tâm bệnh, không phải là bệnh thông thường.

 

"Một mình con qua là được, mang theo Nguyễn Nguyễn làm gì." Từ lão thái quân kêu nha hoàn mở cửa sổ trước, rồi lại nén giận nói với A Ngư.

 

Nguyễn Nguyễn đã được tám tháng tuổi, đặt nàng ở trên giường, đứa nhỏ kia sẽ dùng hai khuỷu tay nhỏ chống xuống giường, hai chân nhỏ đạp đạp, vụng về bò tới phía trước. Mà A Ngư còn phát hiện, dường như Nguyễn Nguyễn vô cùng thích thân cận với Từ lão thái quân, không biết có phải đứa nhỏ kia cảm nhận tổ mẫu đặc biệt sủng ái nàng hay không, mà nàng lại thích tổ mẫu hơn hẳn những người đầu tóc bạc trắng khác.

 

"Ai ai ai!"

 

Sau khi bị Từ lão thái quân ôm lấy, Nguyễn Nguyễn lập tức ngước đầu lên, kêu to "Ai ai" với Từ lão thái quân trên đỉnh đầu.

 

Từ lão thái quân nhịn không được mà hôn nữ hài tử một cái: "Quả là bảo bối nhỏ của ta."

 

Nguyễn Nguyễn thừa dịp tổ mẫu cúi đầu, vươn hai cái tay trắng trẻo mập mạp ra bắt lấy tóc của Từ lão thái quân. Lúc này mọi người trong phòng vội vàng đứng dậy, A Ngư và Phương ma ma cùng nhau đi tới, Phương ma ma cúi đỡ Từ lão thái quân đang cúi đầu, A Ngư luống cuống tay chân mà tách bàn tay nhỏ của nữ nhi ra, ôm Nguyễn Nguyễn qua một bên.

 

Từ lão thái quân cười tít mắt, Nguyễn Nguyễn cũng nheo mắt cười.

 

"Không được bắt nạt tổ mẫu." A Ngư vỗ nhẹ lên tay nữ nhi một cái.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Nguyễn Nguyễn chợt quay đầu, chỉ vào Đa Bảo Các cách đó không xa, còn dùng sức ư một tiếng, muốn qua bên đó chơi.

 

A Ngư giao nữ nhi cho nhũ mẫu.

 

Nữ nhi vừa đi chơi, A Ngư ngồi bên cạnh Từ lão thái quân, làm nũng nói: "Mẫu thân không thể nuông chiều Nguyễn Nguyễn, tay của nàng không biết nặng nhẹ..."

 

Từ lão thái quân cười cắt ngang tiểu nhi tức phụ: "Sao nào, con còn sợ Nguyễn Nguyễn biến ta thành con lừa ngốc à?"

 

A Ngư nghẹn họng nhìn trân trối, nào có ai tự nói bản thân mình như vậy?

 

Từ lão thái quân cười xoa xoa mặt tiểu nhi tức phụ, vô cùng thân thiết nói: "Con quản lý nữ nhi của con, ta sủng cháu của ta, hai chúng ta không ai can thiệp vào chuyện của ai."

 

A Ngư không phản bác được.

 

Từ lão thái quân nhìn nhìn bên ngoài, hiếu kỳ hỏi: "Năm nay Bảo Thiền bao nhiêu tuổi rồi?"

 

Từ lão thái quân cười nói: "Nha hoàn trên 20 tuổi nên thả ra hoặc sắp xếp hôn sự, ngươi còn nhỏ tuổi, hai năm qua trong nhà chúng ra lại xảy ra quá nhiều việc, ta sợ con đã quên."

 

A Ngư thật sự chưa nghĩ tới những thứ này.

 

"Được, chờ Ngũ gia về, con và chàng ấy cùng nhau thương lượng việc này." A Ngư cười nói.

 

Từ lão thái quân gật gật đầu.

 

Nên như thế, thật ra người bà muốn nhi tức phụ sắp xếp hôn sự chính là Bảo Điệp. Dựa theo lời tâm phúc bên cạnh trưởng tử, trong sạch của Bảo Điệp vẫn còn, nhưng một cô nương gặp chuyện như vậy, sự sợ hãi từ đáy lòng không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết, lập gia đình sớm chút, có phu quân yêu thương có lẽ sẽ dần dần quên mất.

 

Còn về việc mà trưởng tử gây nên, Từ lão thái quân không định nói cho đôi phu thê nhỏ nhất nghe.

 

Một phần là giữ lại một phần thể diện cho trưởng tử, miễn cho người đã chết mà còn bị đệ đệ ruột ghi hận, hơn nữa, Từ lão thái quân không muốn làm nhi tức phụ nũng nịu của mình buồn nôn.

 

Tâm tư A Ngư đã sớm không còn trên người Từ Diễn nữa rồi.

 

Từ Diễn vừa chết, cũng mang theo oán hận hai kiếp của nàng, ngày phụ thân và huynh trưởng gặp chuyện không may càng lúc càng gần, trong lòng A Ngư vô cùng lo lắng cho sự an nguy của phụ thân và huynh trưởng.

 

Đảo mắt đã đến tháng 11.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Vào giữa đêm ngày mùng tám, Tào hoàng hậu đột nhiên muốn sinh.

 

Đây là lần thứ ba bà sinh hài tử, miệng tử c ung nở rất nhanh, khi mặt trời vừa mới mọc, Ngũ hoàng tử của Kiến Nguyên Đế đã sinh ra rồi.

 

Nhìn tiểu nhi tử mềm mại yếu ớt trong tã lót, ánh mắt Kiến Nguyên Đế vô cùng dịu dàng.

 

Nhưng vào lúc này, Đại thái giám Hòa công công đột nhiên vội vã chạy tới, nói nhỏ bên tai Kiến Nguyên Đế: "Hoàng thượng, biên quan có chiến báo, Tào Hầu..."


Chương 99

 

Editor: Hardys

 

Chiến báo nói, phụ tử Tào Đình An dũng mãnh thiện chiến, binh mã người Hồ tổn thất hơn một nửa, nguyện cúi đầu xưng thần, xin đầu hàng.

 

Đây là đại thắng, nhưng chiến báo còn đặc biệt đề cập đến, khi Tào Đình An đuổi giết địch đã vô ý té xuống ngựa, may mà được Thế tử Tào Luyện bên cạnh kịp thời cứu giúp, nếu không thì đã bỏ mạng trong tay quân địch. Nhưng, Tào Đình An ngã ngựa vô cùng nghiêm trọng, vài vị quân y vây quanh ông cũng không thể chữa trị cho chân của Tào Đình An.

 

Bệnh tình này chỉ được ghi vài dòng ít ỏi trên chiến báo: Tào Hầu ngã ngựa trọng thương, tàn phế hai chân.

 

Dựa theo chiến báo đưa vào Kinh Thành, còn có một bức thư mật báo.

 

Mật báo là do một con cờ mà Kiến Nguyên Đế hao tâm tổn trí thu mua đã viết cho ông, người nọ tên Bành Trung, chính là thân tín của phụ tử Tào Đình An và Tào Luyện. Đến nay Kiến Nguyên Đế vẫn không có chứng cứ chứng minh Tào Đình An giết Thái tử, nhưng Kiến Nguyên Đế vẫn luôn coi Tào Đình An là chướng ngại vật trên đường đăng cơ của Thái tử, hiện tại Thái tử đã chết, trong lòng Kiến Nguyên Đế vẫn hoài nghi Tào Đình An nhất!

 

Cho nên, Kiến Nguyên Đế phái người bắt ái thê đang có thai của Bành Trung, uy hiếp Bành Trung phải tìm cơ hội, một cơ hội mà không ảnh hưởng đến chiến cuộc của Đại Chu, tốt nhất là ngay tại lúc Tào Đình An sắp chiến thắng trở về, hạ dược Tào Đình An trên chiến trường, để hắn thần không biết quỷ không hay mà chết dưới đao kẻ địch.

 

Kiến Nguyên Đế đã quyết định lập Tứ hoàng tử của Tào hoàng hậu làm Thái tử, cho nên ông lưu lại mẫu tộc cho Thái tử tương lai, Tào Luyện có dũng có mưu vô cùng thích hợp làm gia chủ kế nhiệm của Tào gia, còn về phần Tào Đình An, Kiến Nguyên Đế vẫn hy vọng ông chết đi.

 

Nhưng Tào Đình An không chết, chỉ là bị phế chân.

 

Bành Trung giải thích trong thư rằng hắn vẫn còn chưa kịp hạ độc, Tào Đình An đã xảy ra chuyện, Bành Trung còn có hỏi, có muốn tiếp tục chấp hành kế hoạch hay không.

 

Ngay lúc ánh mắt Kiến Nguyên Đế âm u chuẩn bị sắp đặt cho Bành Trung tiếp tục hạ độc, trong phòng sinh đột nhiên truyền đến tiếng bà đỡ hô to: "Thái y! Thái y!"

 

Kiến Nguyên Đế đột nhiên kinh hồn bạt vía!

 

Năm đó lúc Tào hoàng hậu sinh Tứ hoàng tử đã từng xuất huyết rất nhiều, lúc nữa đêm nhóm thái y gấp gáp đoạt Tào hoàng hậu từ Quỷ Môn Quan trở về, chẳng lẽ lần này?

 

Thu hồi chiến báo, Kiến Nguyên Đế từ trong viện đi tới phòng ngoài cách vách phòng sinh.

 

Bên này nhũ mẫu vừa ôm Ngũ hài tử mới được sinh ra ngoài, bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng thái y gấp gáp hỏi bà đỡ vấn đề hiện tại, những vấn đề quen thuộc này đã kéo trí nhớ của Kiến Nguyên Đế tới lúc Tứ hoàng tử vừa hạ sinh.

 

Lúc đó, Thái tử vẫn còn rất khỏe, Kiến Nguyên Đế từng ác độc mà nghĩ nếu Tào hoàng hậu chết đi từ đấy, sẽ giảm rất nhiều việc cho ông rồi.

 

Lần đó Tào hoàng hậu mạng lớn, vẫn còn sống.

 

Lần này...

 

Bỗng nhiên toàn thân Kiến Nguyên Đế rét run.

 

Bất kể là thật tình hay giả ý, ông đã sủng Tào hoàng hậu mười mấy năm, sau khi Thái tử và Tào hoàng hậu giúp ông cởi bỏ khúc mắc, tiểu Ngũ trong bụng bà mang đến hy vọng cho ông một lần nữa, Nếu hiện tại Tào hoàng hậu cũng bỏ ông mà đi...

 

Kiến Nguyên Đế không cách nào chấp nhận được.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Ông là Hoàng Thượng, ông có thể có rất nhiều nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ cần ông muốn, mỗi đêm Kiến Nguyên Đế đều có thể đổi một xử nữ để thị tẩm. Nhưng Kiến Nguyên Đế không còn là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi dễ kích động, ông đã hơn năm mươi, mỹ nhân mềm mại tươi non đều không k1ch thích hứng thú của ông được, có lẽ ông sẽ thích thân thể các nàng, nhưng Kiến Nguyên Đế càng muốn thứ quen thuộc với ông, ông biết yêu thích thật sự của mình là một thê tử có thể nhìn ra ông đang vui vẻ hay không vui, một thê tử khiến ông có thể tháo bỏ gương mặt Đế Vương trước mặt bà, một thê tử có thể làm bạn tri kỷ cùng ông nói chuyện phiếm về phụ mẫu và hài tử.

 

Tào hoàng hậu chính là người bạn tri kỷ này của ông, lỡ như Tào hoàng hậu xảy ra chuyện gì, Kiến Nguyên Đế thật sự sẽ thành người cô đơn. Giản vương, lão Tam bị ông lạnh nhạt nhiều năm, tình phụ tử mỏng manh, tuy lão Tứ được rất nhiều sủng ái từ ông, nhưng lão Tứ còn nhỏ, không hiểu tâm sự của ông. Lão Ngũ càng nhỏ hơn nữa, không có Tào hoàng hậu, Kiến Nguyên Đế cũng không biết bản thân mình có tâm lực bồi dưỡng thêm một Hoàng tử nữa hay không.

 

Kiến Nguyên Đế nghiêm mặt đứng trước cửa phòng sinh, mưa gió nổi lên cuồn cuộn trong đầu, đây chính là Tào hoàng hậu đã ở bên cạnh ông mười mấy năm nay, là một loại cảm giác khủng hoảng xa lạ.

 

Nhưng ở trong mắt cung nữ và thái giám xung quanh, vẻ mặt Kiến Nguyên Đế chỉ là không chút thay đổi đứng ở đằng kia, lại không hỏi rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì.

 

"Ngừng ngừng rồi!"

 

Cùng với tiếng bà đỡ vui vẻ la lên, bên tai Kiến Nguyên Đế "ong" một tiếng, toàn bộ âm thanh vừa mất đã trở lại toàn bộ.

 

Ông thấy bọn thái giám cung nữ lộ vẻ mặt tươi cười, ông nghe thấy tiếng thái y dặn dò bà đỡ quan sát xem Tào hoàng hậu có tiếp tục xuất huyết hay không.

 

Kiến Nguyên Đế thở dài một hơi thật sâu.

 

Sau khi sinh Tào hoàng hậu suy yếu, Kiến Nguyên Đế sợ Tào hoàng hậu vì chuyện Tào Đình An tàn phế đôi chân mà đau buồn, nghiêm lệnh cung nhân không được thảo luận chuyện ngoài cung.

 

Nhưng Tào hoàng hậu vẫn phái người nghe được tin tức của huynh trưởng.

 

Biết được huynh trưởng bị phế hai chân, mà chiến sự đã kết thúc, Tào hoàng hậu nhắm mắt lại, cả người hoàn toàn thả lỏng.

 

Chân bị phế thì phế thôi, người còn sống là được.

 

Huống chi Tào hoàng hậu hiểu rõ, đây là lựa chọn của huynh trưởng, phế hai chân, huynh trưởng muốn giao ra binh quyền, giao binh quyền rồi, Kiến Nguyên Đế sẽ không kiêng kỵ huynh trưởng nữa.

 

Phủ Trấn Quốc Công.

 

A Ngư nhận được hai phong thư nhà, một phong thư là do Từ Tiềm viết, nói cho nàng biết hắn đang trên đường hồi kinh, phong thư này rốt cuộc Từ Tiềm cũng nói nhiều hơn một chút, bởi vì hắn cũng biết phụ thân đã bị phế hai chân, cố ý an ủi A Ngư rất nhiều.

 

Phong thư nhà thứ hai là do ca ca Tào Luyện viết cho nàng, ca ca nói tuy phụ thân bị phế đôi chân nhưng phụ thân vẫn rất rộng rãi cởi mở, vẫn có thể há to miệng ăn thịt và uống rượu như cũ, nói nàng không cần lo lắng.

 

A Ngư không lo lắng, nàng chỉ chôn mình ở trong chăn khóc một hồi lâu.

 

Có phải phụ thân vì không muốn hoàn toàn tránh đi họa sinh tử mới cố ý làm đôi chân bị tàn phế không?

 

Phụ thân bị tàn phế chắc chắn tốt hơn chết, tốt hơn việc cả đời bị Kiến Nguyên Đế nhớ tới, nhưng cứ tưởng tượng phụ thân lúc bình thường uy nghiêm mà đứng, đi lại oai hùng như gió, A Ngư vẫn đau lòng.

 

A Ngư khóc tới nỗi sưng cả hai mắt.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Bảo Điệp nhẹ giọng khuyên: "Hay là phu nhân nghĩ như vậy đi, nếu Hầu gia không bị thương, sau này nếu lại có chiến sự, Hầu gia vẫn phải mang binh đi đánh giặc, bình thường người và phu nhân mỗi tháng luôn nóng ruột nóng gan, bây giờ Hầu gia bị thương chân, ngài ấy không cần phải đến chiến trường nữa, bình an mà ở lại Kinh Thành, ít nhất người và phu nhân đều an tâm, có đúng không?"

 

A Ngư gật đầu, cười khổ nói: "Ta biết chứ, chỉ là nhịn không được."

 

Bảo Điệp chuyển một ánh mắt cho Bảo Thiền.

 

Bảo Thiền lập tức ôm Nguyễn Nguyễn đi tới.

 

Nguyễn Nguyễn vui mừng mà ôm mẫu thân, Bảo Thiền đặt nàng ta lên giường, Nguyễn Nguyễn cười ha ha leo lên người mẫu thân, muốn mẫu thân ôm ấp.

 

A Ngư ôm lấy nữ nhi, xoa xoa đầu nhỏ của nữ nhi.

 

Nguyễn Nguyễn vô cùng thích nắm tóc người lớn, đôi tay nhỏ chia ra sờ lên mặt mẫu thân, muốn tiếp tục đi lên phía trên.

 

Bảo Thiền cố gắng làm sôi động không khí, cười nói: "Ngày mùng tám tháng 12 có thể Hầu gia và Ngũ gia đã hồi kinh, đến lúc đó chắc chắn Tam cô nương sẽ dày vò ngoại công và phụ thân rồi, Tam cô nương chính là tôn bối đầu tiên của Hầu gia chúng ta, Hầu gia chắc chắn sẽ sủng ái vô cùng."

 

A Ngư nhìn nữ nhi, lại nghĩ đến vết sẹo hung dữ trên gương mặt của phụ thân, có chút lo lắng nữ nhi sẽ không thích gần gũi ngoại công.

 

----

 

Chiến sự kết thúc, đại quân hai đường Tây Bắc và Đông Bắc lần lượt hồi Kinh, mùng sáu tháng mười hai, Từ Tiềm dẫn đại quân Tây Bắc về đến Kinh Thành trước thời hạn mấy ngày.

 

Hai mươi vạn cấm quân trực tiếp trở về đại doanh cấm quân, Từ Tiềm dẫn đầu dắt mấy ngàn vệ binh tinh nhuệ vào Thành, chủ yếu là để phô bày phong thái uy vũ của tướng lãnh Đại Chu cho dân chúng Kinh Thành xem.

 

Phủ Trấn Quốc Công vừa mới làm một lần tang sự vì Từ Diễn, ngoại trừ Từ lão thái quân không cần giữ đạo hiếu vì nhi tử, nhóm người A Ngư phải thủ tang một năm hoặc ba năm, cho nên dù nôn nóng A Ngư cũng không thể ra đường xem lễ, chỉ có thể ôm nữ nhi ở nhà chờ.

 

Một lần chờ này, là chờ tới buổi chiều.

 

Từ lão thái quân kêu mấy người ở phòng khác về trước, chỉ kêu hai người A Ngư và nữ nhi ở lại Tùng Hạc Đường cùng với bà.

 

Lúc Từ Tiềm trở về, đương nhiên là muốn Tùng Hạc Đường bái kiến mẫu thân trước.

 

Hắn bôn ba tại Bắc Việt mấy tháng đã đen rám mặt, năm nay lại đến Tây Bắc, gió thổi nắng chiếu hơn nửa năm, khuôn mặt càng đen thêm, nhưng khí chất kiên nghị và hào khí anh hùng của võ tướng cũng càng đậm hơn, như một thanh kiếm sắc bén lạnh thấu xương.

 

Tầm mắt đảo qua A Ngư và nữ nhi, Từ Tiềm cúi đầu, thẳng tắp quỳ gối xuống trước mặt Lão thái quân: "Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, trở về chậm không thể tiễn đại ca đi đoạn đường sau cuối."

 

A Ngư thấy, giao nữ nhi cho nhũ mẫu, nàng cũng quỳ bên cạnh Từ Tiềm, rũ mắt xuống.

 

Nhìn đôi tiểu phu thê, Từ lão thái quân cảm thấy xấu hổ thay đứa trưởng tử, vậy mà lại cố gắng tổn hại tình cảm mơ ước đệ muội của mình lại phản bội đệ đệ ruột, trưởng tử này còn mặt mũi nào mà kêu đứa con út quỳ xuống vì hắn?

 

"Hắn gieo gió gặt bão, không có gì đáng tiếc, Thủ đứng lên đi!"

 

Không muốn để con út thương tâm khổ sở vì huynh trưởng cầm thú, Từ lão thái quân không chút lưu tình mà nói.

 

Ánh mắt Từ Tiềm khẽ thay đổi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Tin tức của hắn tại chiến trường hữu hạn, rốt cuộc đại ca đã làm gì, sao lại để cho mẫu thân nói ra những lời loại này?

 

"Đối với người ngoài ta còn nể mặt hắn, nhưng con là người trong nhà, ta cũng nói thật cho con biết, ta sống cả đời người, hối hận nhất là đã sinh ra tên nghiệp chướng đại ca con, sau này ở trước mặt ta không được nhắc tới hắn." Từ lão thái quân cầm quải trượng, lạnh lùng nói.

 

Kể từ đó, Từ Tiềm không hỏi lại nữa rồi.

 

"Không còn sớm nữa, một nhà ba người các con về ôn chuyện đi!" Từ lão thái quân ho khụ khụ, kêu Phương ma ma đỡ bà vào nội thất.

 

Vẻ mặt Từ Tiềm phức tạp mà nhìn theo mẫu thân.

 

"Đứng lên đi, quay về thiếp giải thích với chàng." A Ngư thấp giọng khuyên nhủ.

 

Lúc này Từ Tiềm mới nhìn về phía tiểu thê tử của hắn.

 

A Ngư cười cười với hắn, nụ cười có vẻ chua xót, dù sao hắn cũng đã mất một vị ca ca ruột.

 

Từ Tiềm nhìn tiểu thê tử khéo léo hiểu lòng người, nhưng hắn chỉ cảm thấy hổ thẹn.

 

Huynh trưởng đột nhiên chết, tiểu thê tử nhất định cho rằng hắn sẽ thương tâm khổ sở nhỉ?

 

Nhưng khiến cho Từ Tiềm ngoài ý muốn chính là lúc vừa biết được tin huynh trưởng chết, Từ Tiềm khiếp sợ nhiều hơn khổ sở.

 

Từ khi Từ Tiềm biết chuyện, hắn và mấy vị huynh trưởng chưa từng nói chuyện quá nhiều, nếu bàn về tình cảm, có thể tình cảm của hắn đối với sáu đứa chất tử gần tuổi sâu hơn một chút.

 

Từ Tiềm chỉ đau lòng mẫu thân.

 

Nhưng mà mẫu thân lại nói bà hối hận vì sinh huynh trưởng.

 

Ngay lúc Từ Tiềm nghi ngờ rốt cuộc huynh trưởng đã làm gì, trong ánh mắt đột nhiên xuất hiện một bóng dáng đi về phía hắn.

 

Từ Tiềm liếc mắt nhìn lại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Người đến là nhũ mẫu, nhũ mẫu ôm trong lòng một nữ hài tử, dáng vẻ nữ hài tử trắng nõn nà, đôi mắt hạnh ngập nước tò mò lại sợ sệt nhìn hắn. Đối diện với ánh mắt của hắn, nữ hài tử đột nhiên rụt rụt đầu về sau, sau đó lại duỗi cánh tay tròn trịa về phía A Ngư, làm như muốn tìm kiếm sự bảo vệ trong lòng mẫu thân.

 

Trong lòng Từ Tiềm đau xót, đây là Nguyễn Nguyễn của hắn, lúc A Ngư mang thai hắn đã không có bên cạnh hai người các nàng, nữ nhi từ đầy tháng cho tới mười tháng, hắn vẫn không ở bên cạnh như cũ, không hề biết nàng đã học ngồi học bò như thế nào, không biết được tại sao nàng lại thích túm tóc người lớn.

 

"Nguyễn Nguyễn, đây là phụ thân con, con nhìn xem, con không nhớ phụ thân con sao?"

 

A Ngư đón nữ nhi vào lòng, cười rồi nói nữ nhi nhận biết phụ thân.

 

Nguyễn Nguyễn không biết phụ thân, nàng bất an mà tựa đầu vào vai mẫu thân, tránh né ánh mắt xa lạ của phụ thân.

 

Từ Tiềm rất muốn làm quen với nữ nhi, nhưng hắn không biết phải làm như thế nào.

 

Hắn nhìn về phía A Ngư.

 

A Ngư cười, bất đắc dĩ nói: "Đi về trước đi, trở về rồi nói."

 

Từ Tiềm quét mắt nhìn về phía nội thất của mẫu thân, gật gật đầu.

 

Không vội, hắn đã quay lại, hắn sẽ dỗ dành nữ nhi, những gì nên biết, Từ Tiềm cũng sẽ điều tra rõ từng cái một.

Bình Luận (0)
Comment