Ta, Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 31 - Chương 500: Mãng Ca, Chúng Ta Chịu Nổi Không?

Chương 500: Mãng ca, chúng ta chịu nổi không?

"Ngươi thử quả Tạc Thiên Lôi mà ta vừa mới chế tạo này trước đi!"

Nhìn Hùng Đại Hải tràn đầy hưng phấn, Cung Phong cũng cười chôn Tạc Thiên Lôi vừa mới chế tạo xong vào trong đất, sau đó ra hiệu cho Hùng Đại Hải đạp lên thử một chút.

Hả?

Nhìn thấy Cung Phong chôn Tạc Thiên Lôi xong, mặc dù Hùng Đại Hải không biết rốt cuộc đó là cái gì nhưng hắn tin tưởng sư đệ của mình tuyệt đối sẽ không làm tổn thương tới mình cho nên hắn dứt khoát trực tiếp đạp lên trên đó!

Oanh!

Theo một tiếng vang thật lớn, thân thể Hùng Đại Hải thẳng tắp nổ bắn ra từ trong đám mây màu trắng cao một thước, trong chớp mắt đã bay lên đến trăm mét trên không trung!

? ? ?

Mẹ nó, cái này chính là Tạc Thiên Lôi?

Dùng Lôi Phá Tiên Thạch trân quý chế tạo Tạc Thiên Lôi không có chút lực sát thương nào, cũng chính là muốn cho người ta lập tức bay lên?

Bị nổ bay lên trên không trung, lúc này Hùng Đại Hải cả người đều choáng váng!

"Cung Phong sư đệ!"

"Mặc dù ta biết ngươi là Luyện Khí Sư không đứng đắn, nhưng Tạc Thiên Lôi này có phải là có chút quá mức rồi hay không?"

Sau khi rơi xuống, Hùng Đại Hải cũng trực tiếp nói với Cung Phong về cách nhìn của mình về Tạc Thiên Lôi!

"Hùng sư huynh!"

"Ngươi cảm thấy quá đáng là được rồi, nói thật, ta cũng cảm thấy quá đáng!"

"Cho nên, lập tức triệu tập các đệ tử Thiên Chùy Tông ngươi, chúng ta tranh thủ chế tạo ra một lượng lớn Tạc Thiên Lôi này đi, những tiên quáng và vật liệu đặc thù còn lại ta đã đem tới đầy đủ!"

Nói xong, Cung Phong bắt đầu lấy tiên quáng và vật liệu đặc thù còn lại từ trong tiên giới ra ngoài!

"Chờ một chút!"

"Cái gì mà triệu tập các đệ tử tông môn chế tạo một lượng lớn?"

"Ngươi không nghe thấy những gì ta vừa mới nói hay sao?"

Nhìn thấy Cung Phong bắt đầu lấy ra đông đảo tiên quáng và vật liệu đặc thù, Hùng Đại Hải cũng nhắc nhở lần nữa.

Một lát sau!

Khi Hùng Đại Hải hiểu rõ tất cả mọi chuyện thì cả người hắn đều choáng váng!

Cực phẩm Tiên Linh Tinh che phủ mặt đất!

Đỉnh cấp kim sắc Thông Thiên Bi chế tạo nhà tranh!

Âm Dương Huyễn Đồng Thảo dùng để tu luyện thần thông loại âm dương bện thành dây cỏ!

Chế tạo một lượng lớn Tạc Thiên Lôi chôn ở Thánh Địa nhà mình, chính là vì để người trong Thánh Địa cảm nhận được thế nào là cảm giác như bay?

Hắn không thể nào tưởng tượng được một người phá của sao có thể phá của đến trình độ phát rồ như thế được!

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Tông!

"Tất cả công tác chuẩn bị đều đã hoàn thành, tiếp theo chính là thời điểm kiểm tra hiệu quả!"

"Các ngươi dùng băng vải màu đen trong tay bịt kín con mắt lại, sau đó dưới tình huống các ngươi không sử dụng thần thức, phải tìm được bồn cầu không ngừng di động ở bên trong, đi vệ sinh một lần xong thì xem như hoàn thành một lần tu luyện!"

"Không cần biết là người hay là yêu, sau này mỗi ngày nhất định phải hoàn thành ba lần đi vệ sinh!"

Lúc này, Diệp Phong nhìn Đồ Mãng, Chu Khải, tiểu hoàng cẩu, Phệ Huyết Đường Lang và Tiểu Thương Long trước mặt trực tiếp lên tiếng nói.

? ? ?

Không sử dụng thần thức, còn muốn bịt kín con mắt?

Mẹ nó, cái này là phương thức tu luyện gì?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, hai người ba yêu đều một mặt mộng bức ngẩn ra ngay tại chỗ!

Một lát sau!

Thần Thông Mao Ốc, nhà vệ sinh nam!

Hô! Hô! Hô!

Vừa đi vào nhà vệ sinh nam, từng tiếng rít do vật nặng lắc lư mang tới lập tức truyền vào trong tai Đồ Mãng và Chu Khải.

"Mãng ca!"

"Ta nhớ được vừa nãy hình như Tiểu Bạch đại nhân dùng những Ngộ Kiếm Thạch lắc lư này bày ra một cái trận pháp, không chỉ có thể khiến cho Ngộ Kiếm Thạch này lắc lư với những tốc độ khác nhau mà còn gia trì cho nó lực trùng kích vô cùng lớn, chúng ta có thể chịu nổi không?"

Lúc này, Chu Khải cũng cực kỳ bất an quay qua nhìn Đồ Mãng đang đứng bên cạnh hỏi thăm.

"Đỉnh cái rắm!"

"Xông loạn đi!"

Nói xong, Đồ Mãng nở một nụ cười khổ trực tiếp vọt tới trước, đồng thời trong lòng sụp đổ nghĩ: "Điều này hoàn toàn không giống như quá trình tu luyện mà ta nghĩ chút nào, hơn nữa, đám người ở hạ giới mỗi ngày đều chơi với phá của, sau đến lượt chúng ta thì lại bỗng nhiên biến thành như thế này?"

"Hệ thống, sử dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra xem phương thức tu luyện như thế này có trợ giúp được cho đám người đó hay không!"

Đứng ở cổng nhà vệ sinh nam, nhìn thấy hai người Đồ Mãng và Chu Khải bị Ngộ Kiếm Thạch lắc lư không ngừng đánh tới đánh lui, Diệp Phong trực tiếp lên tiếng hỏi thăm hệ thống!

"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, phương thức tu luyện như thế này có trợ giúp cực lớn đối với rèn luyện năng lực phản ứng của mọi người, đề nghị túc chủ không ngừng tăng lên cường độ khi bọn họ thích ứng được với cường độ hiện tại, phương thức tu luyện như thế này đối với bọn họ là trăm lợi mà không có một hại!"

Rất nhanh, tiếng hệ thống trả lời vang lên trong đầu Diệp Phong.

"Vốn nghĩ nếu như không thể trợ giúp gì thì trực tiếp hủy bỏ, nhưng bây giờ nếu như đã được hệ thống tán thành thì mỗi ngày ba lần có chút ít, tăng lên tới mười lần đi!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp quay người đi đến yêu xí, hắn định xem xem tình huống bên tiểu hoàng cẩu, Phệ Huyết Đường Lang và Tiểu Thương Long như thế nào!

"Ngọa tào!"

"Bọn chúng làm gì chứ?"

Khi Diệp Phong đi vào cổng yêu xí, nhìn thấy cảnh tượng kinh người ở bên trong thì hắn kinh hãi đến tròng mắt sắp trợn lồi ra ngoài!

"Ta nước tiểu!"

"Ta mẹ nó dùng sức nước tiểu!"

"Người khác dựa vào lỗ tai, Cẩu ca ta dựa vào cái mũi!"

"Mặc dù bây giờ bị đụng có chút thảm nhưng chờ ta đi tiểu khắp tất cả Ngộ Kiếm Thạch, tuyệt đối có thể nhẹ nhõm tránh né tất cả Ngộ Kiếm Thạch, cũng tìm ra được bồn cầu đang di động không theo quy luật!"

Lúc này, tiểu hoàng cẩu không ngừng bị đánh tới đánh lui lại phát huy ra bản lĩnh giữ nhà của mình, để lại mùi vị của riêng nó trên tất cả Ngộ Kiếm Thạch từng đụng vào nó!

"Ta nhảy!"

"Ta mẹ nó dùng sức nhảy!"

"Người khác dựa vào lỗ tai, tiểu long ta dựa vào đầu óc!"

"Cẩu ca đi đâu, ta lập tức nhảy theo đó!"

"Chỉ cần Cẩu ca tìm được bồn cầu, vậy ta cũng có thể thuận lợi tìm tới bồn cầu!"

Chương 501: Không đi đường thường ba yêu

Lúc này, nghe tiểu hoàng cẩu không ngừng thử nước tiểu và bị đụng phát ra thanh âm, Tiểu Thương Long dựa vào dây cỏ ở trên Ngộ Kiếm Thạch giữ vững thân thể, không ngừng nhảy tới nhảy lui trên từng cái Ngộ Kiếm Thạch, vẫn luôn di chuyển theo tiểu hoàng cẩu, cho dù thỉnh thoảng sẽ rơi xuống nhưng lần tiếp theo khi bị Ngộ Kiếm Thạch đụng vào thì nó sẽ ôm thật chặt Ngộ Kiếm Thạch, cũng nhanh chóng leo đến phía trên!

"Ta đào!"

"Ta mẹ nó dùng sức đào!"

"Người khác dựa vào lỗ tai, a lang ta dựa vào lang đao sắc bén!"

"Chỉ cần đào ra địa đạo cách xa mặt đất đủ mỏng, ta tuyệt đối có thể nghe được tiếng bồn cầu di động, vậy thì ta có thể dễ dàng tìm được bồn cầu!"

Lúc này, Phệ Huyết Đường Lang hóa thân thành địa đạo tiểu vương tử cũng nhanh chóng tiến lên dưới mặt đất!

"Mẹ nó!"

"Ba người các ngươi có 10086 cái tâm nhãn chứ, mẹ nó, còn có thể chơi như vậy?"

Nhìn thấy ba yêu ra bài không theo kịch bản, Diệp Phong bị kinh hãi thật, hắn vạn lần không ngờ phương thức tu luyện mà mình tỉ mỉ chuẩn bị lại bị ba người bọn chúng chơi ra hoa!

"Mặc dù ba người bọn chúng không ra bài theo kịch bản nhưng cũng phải nói là hai tên Đồ Mãng và Chu Khải so với chúng nó thì hai tên kia chính là đồ đần!"

Nghĩ đến hai người Đồ Mãng và Chu Khải còn ở bên kia không ngừng bị Ngộ Kiếm Thạch đánh tới đánh lui, lại nhìn ba yêu không đi đường thường một chút, Diệp Phong bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ lo lắng cho trí thông minh của hai người bọn họ!

...

"Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên, bởi vì Quỷ Linh Môn liên tiếp mất đi tin tức của hai tên trưởng lão, đã điều động nhiều cường giả tiến về Tinh Hồn Thánh Địa, mời túc chủ suất lĩnh quân hộ vệ bại gia dự bị giải quyết nguy cơ lần này, không cần biết là đánh lui hay là diệt sát, chỉ cần có thể ngăn cản đối phương đi đến Tinh Hồn Thánh Địa thì coi như nhiệm vụ thành công, nhiệm vụ thành công, ban thưởng điểm phá sản ngẫu nhiên, có tỉ lệ ban thưởng Thăng Tiên Đan, nhiệm vụ thất bại, ban thưởng điểm phá sản ngẫu nhiên, có tỉ lệ cực thấp ban thưởng Thăng Tiên Đan!"

Đúng lúc này, tiếng hệ thống tuyên bố nhiệm vụ bỗng nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.

"Môn chủ Quỷ Linh Môn này đầu bị cửa kẹp hay sao, đã tổn thất hai tên trưởng lão rồi mà còn dám đến gây chuyện?"

Nghe được hệ thống ban bố nhiệm vụ, Diệp Phong trầm tư một lát, trực tiếp lên tiếng dò hỏi hệ thống: "Hệ thống, vậy ta suất lĩnh bao nhiêu kim giáp hộ vệ thì phù hợp?"

"Đinh! Bởi vì Quỷ Linh Môn thực lực mạnh mẽ, cần bao nhiêu kim giáp hộ vệ mời túc chủ tự quyết định!"

Cười!

Nghe được hệ thống trả lời như vậy, Diệp Phong cũng nhịn không được bật cười, sau đó tự lẩm bẩm: "Hệ thống, đây là túm được thời cơ thì lập tức sáng tạo ra cơ hội cho đội hộ vệ bại gia!"

Chờ chút!

Nếu đã xuất hiện tình huống này, vậy ta có nên sử dụng hơn trăm vạn quả Tạc Thiên Lôi đó như pháo hay không?

Nghĩ đến vạn tên kim giáp hộ vệ cầm đông đảo Tạc Thiên Lôi trong tay, dưới điều kiện tiên quyết là có thể trấn áp đối phương, đem Tạc Thiên Lôi ném vào trong người của đối phương như là quẳng pháo, không ngừng nổ lùi đám người của Quỷ Linh Môn, nghĩ đến cảnh tượng này thì trên mặt của Diệp Phong cũng không nhịn được mà toát ra vẻ hưng phấn!

"Đáng tiếc!"

"Bởi vì Quỷ Linh Môn hoành thò một chân vào, đám người của Thánh Địa không thể nào trải nghiệm được cảm giác như bay nữa!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng toát ra vẻ tiếc nuối!

Sau một hồi!

"Mẹ nó!"

"Quá khó khăn!"

"Vì tìm được bồn cầu không ngừng di động, xương cốt ở trên người của ta sắp bị đụng đến tan ra thành từng mảnh hết rồi!"

Lúc này, Đồ Mãng lung la lung lay đi từ trong nhà vệ sinh nam ra cũng vẻ mặt sụp đổ tự nói.

"Mãng ca!"

"Ta còn thảm hơn ngươi nhiều, bởi vì Diệp thiếu nhất định phải đi vệ sinh mới được, hơn nữa còn không thể vận dụng tiên lực trong cơ thể để hóa giải dòng nước đó, mẹ nó, ta mới đi được một nửa thì nó biến mất làm ta ướt quần, đến lúc ta tìm được bồn cầu thì lại không đi ra được, không biết làm như vậy có tính hoàn thành một lần hay không!"

Chu Khải cũng đi từ trong nhà vệ sinh nam ra nghe được Đồ Mãng nói như vậy thì cũng nói thẳng ra tình trạng bi thảm của mình!

"Uy!"

"Sao bây giờ hai người các ngươi mới ra ngoài?"

"Chúng ta đã chờ các ngươi nửa ngày rồi!"

Đúng lúc này, giọng nói của tiểu hoàng cẩu vang lên bên cạnh.

"Ừm?"

Nghe nói như thế, Đồ Mãng cũng một mặt mộng bức nhìn về phía tiểu hoàng cẩu, Phệ Huyết Đường Lang và Tiểu Thương Long hỏi: "Tại sao các ngươi lại tìm được bồn cầu nhanh như vậy?"

"Kỹ xảo!"

"Trí tuệ!"

"Thể lực!"

Nghe được Đồ Mãng hỏi thăm, ba yêu cũng một mặt đắc ý nói ra bí quyết thành công của mình!

"Mẹ nó!"

"Ba tiểu quỷ này không đi đường thường thì cũng thôi đi, mẹ nó còn khoe khoang nữa?"

Bên cạnh, Diệp Phong nghe được câu trả lời này của ba yêu thì cũng cảm giác cực kì bất đắc dĩ, giơ tay lên che trán, thầm nghĩ trong lòng: "Trước kia sao ta lại không phát hiện là bọn họ có đầu óc như vậy chứ?"

Thứ đồ gì?

Ba người các ngươi đang nói gì đó?

Cái gì mà kỹ xảo, trí tuệ và thể lực?

Dưới tình huống không nhìn thấy được gì thì không phải là cứ xông đại lên là được hay sao?

Nhưng mà một bên khác, hai người Đồ Mãng và Chu Khải nghe được câu trả lời này của ba yêu thì lại mắt lớn trừng mắt nhỏ, trong mắt tràn đầy mộng bức, hoàn toàn không rõ rốt cuộc câu trả lời của ba yêu là có ý gì!

"Đi!"

"Thông báo cho các ngươi một việc, đó chính là số lần tu luyện mỗi ngày tăng từ ba lần lên tới mười lần, nhất định phải hoàn thành!"

"Đúng rồi, chờ sau khi Cung lão trở về, đừng có chôn hơn trăm vạn quả Tạc Thiên Lôi đó ở trong Thánh Địa, ta sẽ sử dụng cho việc khác, kêu hắn để vào trong tiên giới đem tới cửa phòng của ta là được, sau đó nhớ kêu hắn cũng tham dự tu luyện đặc thù!"

"Ta đi về nghỉ trước, các ngươi tiếp tục đi!"’

Chương 502: Chỉ cần có thể gian lận thì đúng là phương pháp gì bọn họ cũng có thể nghĩ ra được

Lúc này, Diệp Phong ngắt ngang cuộc giao lưu của bọn họ, sau khi nói xong thì đi thẳng về chỗ ở của mình, hắn cũng không có lập tức ngăn lại hành vi gian lận của ba yêu, hắn muốn xem thử xem sau khi hai người Đồ Mãng và Chu Khải biết được thì bọn họ sẽ có ý nghĩa mới gì hay không, đến lúc đó hắn cũng tiện hốt gọn một mẻ!

"Ngọa tào!"

"Không phải đâu, ba lần không đủ, lại còn tăng lên tới mười lần?"

Nhìn Diệp Phong rời đi, Đồ Mãng cả người đều muốn nứt ra, mà đúng lúc này, hắn lại phát hiện ba yêu đối diện cực kỳ bình tĩnh!

Nhớ lại những lời trước đó ba yêu đã nói, Đồ Mãng cũng nhìn về phía tiểu hoàng cẩu vội vàng dò hỏi: "Cẩu ca, ta không chịu đựng được nữa, ngươi hãy chỉ cho hai ta một con đường sáng đi!"

Một lát sau!

"Cẩu ca, ngươi lại thử Ngộ Kiếm Thạch một lần, dựa vào cái mũi tránh né Ngộ Kiếm Thạch cũng tìm kiếm bồn cầu?"

"Soái Bức Huyết, ngươi lại đào địa đạo tìm kiếm bồn cầu?"

"Tiểu Thương Long, ngươi túm lấy dây cỏ của Ngộ Kiếm Thạch nhảy tới nhảy lui theo Cẩu ca tìm kiếm bồn cầu?"

Khi Đồ Mãng biết rõ phương pháp của ba yêu, cả người hắn đều bị kinh hãi, hắn hoàn toàn không thể nào ngờ được là còn có thể chơi như vậy!

"Mãng ca!"

"Sau khi biết được phương pháp của bọn nó, lại nghĩ tới hai người chúng ta chỉ biết xông đại lên, ta bỗng nhiên cảm thấy hai người thật là ngốc!"

Lúc này, Chu Khải đang đứng ở bên cạnh cũng nở một nụ cười khổ nói ra ý nghĩ của mình.

"Chu Khải lão đệ, cùng ta tới!"

Nghe được Chu Khải nói như vậy, Đồ Mãng cũng trực tiếp dẫn hắn tới một bên, sau đó lên tiếng nói: "Ngốc không thể ngốc hai lần, nhưng mà phương thức của bọn nó cũng không thích hợp lắm đối với chúng ta, cho nên hai người chúng ta phải nghĩ ra một phương pháp thích hợp với chính mình mới được!"

"Có!"

"Chu Khải lão đệ, nhanh đi theo ta, ta dẫn ngươi đi lấy một thứ tốt!"

Không bao lâu sau, Đồ Mãng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó vẻ mặt hưng phấn dẫn Chu Khải chạy tới nơi xa!

...

Thần Thông Mao Ốc, nhà vệ sinh nam!

"Mãng ca!"

"Từ khi đi tới Thánh Địa chúng ta, ta xem như mở rộng tầm mắt!"

"Sao vật ly kì cổ quái gì cũng có!"

Lúc này, đầu hướng mặt đất, ngồi ngược trong xe điện đụng, Chu Khải cũng vẻ mặt hưng phấn nói ra ý nghĩ của mình với Đồ Mãng lúc này đang không biết ở hướng nào!

"Cái này thì tính là gì!"

"Diệp thiếu vừa mới đến thượng giới, sau này ngươi sẽ còn nhìn thấy nhiều thứ hơn nữa, tranh thủ học tập nhiều hơn đi!"

"Đúng rồi, nếu là đầu hoặc là hai tay ngươi đụng phải bồn cầu thì phải nhớ chuyện đầu tiên phải làm là ôm lấy bồn cầu!"

Rất nhanh, giọng nói của Đồ Mãng cũng vang lên cách đó không xa!

...

"Cũng không biết hai tên gia hỏa đó có nghĩ ra ý tưởng mới lạ gì hay không!"

Lúc này, Diệp Phong đi mà quay lại, trên mặt cũng toát ra vẻ chờ mong, nếu như hai người không nghĩ ra ý tưởng mới lạ gì thì sẽ khiến cho hắn có chút thất vọng!

"Ngọa tào!"

"Hai người này lại lấy cả xe điện đụng tới đây?"

Đi tới trước cổng nhà vệ sinh nam, khi Diệp Phong nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng là hai người ngồi ngược lại trong xe điện đụng như là một con quay, lợi dụng xe điện đụng đỡ lấy Ngộ Kiếm Thạch va chạm, sau đó khi nửa thân thể dựng ngược đụng trúng bồn cầu thì trực tiếp ôm chặt lấy, cả người hắn đều bị kinh hãi!

"Cuối cùng vẫn là ta xem thường bọn gia hỏa này!"

"Chỉ cần có thể gian lận thì đúng là phương pháp gì bọn họ cũng có thể nghĩ ra được!"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng nhịn không được sợ hãi than!

"Chủ nhân!"

"Nói thật, bây giờ ta rất chờ mong không biết lão Lục và Cung Phong có thể còn có những ý tưởng mới lạ gì khác hay không!"

"Có nên chờ hai người bọn họ trở về xem tình huống rồi mới thu lưới hay không?"

Lúc này, Diệp Tiểu Cước đang đứng ở bên cạnh cũng cười nói ra ý nghĩ của mình.

"Được rồi!"

"Không thể để cho bọn họ tiếp tục nữa!"

"Một hồi chờ sau khi bọn họ đi ra ngoài, nói cho bọn họ là không thể tiếp tục gian lận nữa, chỉ có thể dựa vào năng lực phản ứng của mình để tránh né Ngộ Kiếm Thạch lắc lư."

Nói xong, Diệp Phong lập tức đi thẳng về chỗ ở của mình.

Viện lạc!

"Bây giờ ta đã góp nhặt sáu viên Thăng Tiên Đan, tốc độ thu hoạch được Thăng Tiên Đan vẫn quá chậm, đợi xử lý xong những chuyện này, ta phải ra ngoài phát động hành vi phá của nhiều một chút."

Nằm ở trên giường, Diệp Phong kiểm tra số lượng Thăng Tiên Đan của mình bây giờ, sau đó nhanh chóng làm ra một quyết định!

...

Một bên khác!

"Chủ nhân mới vừa tới!"

"Kêu ta thông báo cho các ngươi một chuyện, đó chính là kể từ giờ trở đi các ngươi không thể dùng phương thức gian lận để hoàn thành tu luyện, hạ chỉ có thể dựa vào năng lực phản ứng của bản thân mình để tránh né Ngộ Kiếm Thạch lắc lư!"

Khi hai người ba yêu đều đi ra khỏi Thần Thông Mao Ốc, Diệp Tiểu Cước cũng nhìn thẳng vào bọn họ nói ra quyết định của Diệp Phong!

? ? ?

Không cho gian lận rồi?

Ta vừa nghĩ ra dùng xe điện đụng gian lận, ngươi trở tay không cho dùng?

Nghe nói như thế, Đồ Mãng cả người đều choáng váng, sau đó nhìn về phía Diệp Tiểu Cước dò hỏi: "Tiểu Cước đại nhân, nếu như Diệp thiếu không cho phép hành vi gian lận như thế này thì tại sao trước đó khi ba yêu gian lận lại không nói mà chờ đến khi chúng ta cũng nghĩ ra phương pháp gian lận rồi mới nói?"

"Chủ nhân làm như vậy chính là muốn kiểm tra xem hai người các ngươi có trí thông minh hay không, có thể nghĩ ra được ý tưởng mới lạ gì hay không, đồng thời cũng thuận tiện một mẻ hốt gọn hành vi gian lận của các ngươi!"

Nghe được Đồ Mãng tra hỏi, Diệp Tiểu Cước cũng cười giải thích.

Điên rồi!

Nghe nói như vậy, toàn bộ hai người ba yêu đều điên rồi, bây giờ bọn họ rất muốn nói với Diệp Phong một câu: "Mặc dù ngươi là người, nhưng mà ngươi không làm một chuyện nào của người làm cả!"

...

Màn đêm buông xuống!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, ban thưởng một ngàn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *2!"

Chương 503: Chỉ cần có thể gian lận thì đúng là phương pháp gì bọn họ cũng có thể nghĩ ra được (2)

Đang uống trà, Diệp Phong nghe được tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống vang lên, khóe miệng cũng nở một nụ cười, sau đó tự lẩm bẩm: "Tạc Thiên Lôi chế tạo xong, hẳn là chẳng mấy chốc nữa thì Cung lão sẽ về đến rồi!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, để một vạn tên kim giáp đại quân ra đi!"

"Ngọa tào! ! !"

"Kim sắc truyền thuyết!"

Khi Chu Khải nhìn thấy vạn tên kim giáp đại quân người mặc kim giáp ở trong Thánh Địa, kích động đến toàn thân đều run rẩy lên, đồng thời hắn cũng khẳng định phỏng đoán của mình trước đó, đó chính là kim sắc truyền thuyết có liên quan đến Diệp Phong thật!

"Diệp thiếu!"

"Bọn họ là kim sắc truyền thuyết sao?"

Nhìn thấy Diệp Phong đi tới, Chu Khải cũng thần tình kích động hỏi thăm.

"Không sai!"

"Bọn họ chính là kim sắc truyền thuyết!"

"Một hồi ta phải dẫn bọn họ ra ngoài làm một chuyện, các ngươi hãy ở lại trông coi Tinh Hồn Phong đi!"

"Đúng rồi, vẫn là câu nói đó, chờ ngươi trở thành một tên bại gia tử đủ tiêu chuẩn thì ta sẽ cho ngươi đi theo kim sắc truyền thuyết hành động một lần."

Vỗ vỗ bả vai Chu Khải, Diệp Phong cũng chờ đợi Cung Phong trở về.

"Diệp thiếu!"

"Tất cả Lôi Phá Tiên Thạch đều đã được chế tạo thành Tạc Thiên Lôi!"

Theo một khe hở không gian xuất hiện, Cung Phong cầm hai cái tiên giới cũng kích động đi từ bên trong ra.

"Diệp Nhất!"

"Cầm tiên giới chứa Tạc Thiên Lôi, chúng ta xuất phát!"

Khi Diệp Nhất cầm lấy hai cái tiên giới chứa Tạc Thiên Lôi từ trong tay Cung Phong đi, Diệp Phong dẫn kim giáp đại quân trùng trùng điệp điệp rời khỏi Tinh Hồn Phong!

"Tình huống như thế nào?"

"Những, những kim giáp đại quân đó thật là khủng khiếp, bọn họ là ai?"

Nhìn kim giáp đại quân đã đi xa, Cung Phong nửa ngày vẫn chưa thể tỉnh táo lại!

Chờ chút!

Người mặc kim giáp!

Kim giáp đại quân!

"Ngọa tào!"

"Những người đó không phải là kim sắc truyền thuyết lưu truyền gần đây đó chứ!"

Chờ sau khi Cung Phong tỉnh táo lại, cũng không nhịn được mà kinh hô lên.

...

"Chủ nhân!"

"Quỷ Linh Môn tập kết đại quân chuẩn bị từ tông môn rời đi, chúng ta có lập tức tới đó ngăn cản hay không?"

Sau khi rời khỏi Thánh Địa, Diệp Nhất thông qua thần thức kinh khủng xem xét được một chút tình huống, sau đó trực tiếp nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.

"Một quả Tạc Thiên Lôi có thể để cho bọn họ bay ngược lại trăm mét!"

"Một trăm quả chính là mười ki lô mét!"

Nghĩ đến trong tay vạn tên kim giáp hộ vệ đều có trên trăm quả Tạc Thiên Lôi, Diệp Phong trực tiếp nói với Diệp Nhất: "Bây giờ để cho bọn họ rời khỏi tông môn vạn mét trước, sau đó chúng ta dùng Tạc Thiên Lôi nổ cho bọn họ bay ngược về tông môn!"

...

Quỷ Linh Môn!

"Môn chủ!"

"Lần này tiến về Tinh Hồn Thánh Địa, chúng ta nhất định sẽ thăm dò được tin tức của Cổ Nham trưởng lão và Lưu Thuẫn trưởng lão!"

Lúc này, Chu Khánh Húc phụ trách dẫn đội cũng vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng bảo đảm!

"Chu trưởng lão!"

"Ta luôn cảm thấy Tinh Hồn Thánh Địa này có chút không đúng cho nên tất cả mọi chuyện đều phải cẩn thận mới được!"

Môn chủ Quỷ Linh Môn Ngưu Vân vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng nhắc nhở.

Một lát sau!

"Môn chủ thay đổi!"

"Từ lúc nào mà một cái thế lực ở Đông Châu nho nhỏ cũng phải cẩn thận đối đãi như thế!"

Sau khi rời khỏi tông môn, Chu Khánh Húc suất lĩnh một nửa cường giả của Quỷ Linh Môn lại tỏ vẻ thất vọng tự nói!

Mặc dù không biết tại sao Cổ Nham và Lưu Thuẫn lại mất đi tin tức nhưng hắn cũng không cho rằng một thế lực ở Đông Châu nho nhỏ sẽ là đối thủ của Quỷ Linh Môn bọn họ!

Một bên khác!

"Chủ nhân!"

"Bọn họ tới!"

Ngay lúc Diệp Phong đã có chút không chờ nổi nữa thì giọng nói của Diệp Nhất bỗng nhiên vang lên ở bên cạnh hắn.

Ừm!

Nghe được Diệp Nhất nói như vậy, trong mắt Diệp Phong cũng toát ra một vòng tinh quang, sau đó vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn lên tiếng hô lớn: "Tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta lập tức mở nổ!"

"Chủ nhân đối xử với chúng ta rất là tốt, biết chúng ta ở bên đó rất là nhàm chán, mỗi lần gọi chúng ta ra thì đều thay đổi cách chơi để chúng ta hưởng thụ được niềm vui sướng!"

"Vốn cho rằng lần này ra tới vẫn là trộm cướp quần, không ngờ là cách chơi lại được thay đổi nữa rồi, chủ nhân quá trâu bò! ! !"

"Mặc dù hưng phấn nhưng cũng hơi có chút thất vọng, nếu có thể ném quả Tạc Thiên Lôi này vào trong quần của người khác thì hẳn là sẽ cực kỳ thú vị!"

"Diệp Nhất tên đó quá biết biểu hiện, ta đang suy nghĩ xem ta có nên biểu hiện một chút hay không, thật ra thì kể từ sau khi dùng phương thức kim sắc truyền thuyết trộm cướp một tòa thành trấn, lại dùng quả Tạc Thiên Lôi này để cho tất cả mọi người ở bên trong thành trấn cùng hưởng thụ một chút cảm giác bay lượn mát mẻ cũng là một loại phương thức phá của không tệ lắm!"

"..."

Nghe được mệnh lệnh của Diệp Phong, trên mặt vạn tên kim giáp hộ vệ cũng lộ vẻ hưng phấn, ở trong lòng nghĩ ra ý tưởng của riêng mình!

"Tất cả mọi người nghe lệnh!"

"Một hồi tất cả các ngươi giữ vững đội hình, sau đó tay phải giơ cao Tạc Thiên Lôi, tay trái không ngừng đong đưa hô to với bọn họ 'Lui lui lui', nếu như đối phương dám không lùi lại thì chúng ta lập tức kích nổ!"

Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ đến một cảnh tượng nổi tiếng ở kiếp trước, dứt khoát mượn nhờ vạn tên kim giáp hộ vệ để cảnh tượng này được tái hiện lại ở dị giới với phương thức càng rung động hơn nữa!

...

"Ngọa tào!"

"Chu trưởng lão, kim quang chói mắt ở trước mặt là cái gì đó!"

Lúc này, một tên cường giả trong tông môn đang đứng ở bên cạnh Chu Khánh Húc nhìn thấy kim giáp đại quân phát ra ánh sáng vàng lóng lánh dưới ánh mặt trời ở xa xa thì trên mặt cũng lộ vẻ khiếp sợ quay qua nhìn Chu Khánh Húc hỏi thăm!

"Không biết!"

"Nhìn thấy thì có chút giống kim sắc truyền thuyết mà mọi người hay đồn đại, nhưng ta cũng không dám chắc, cũng có thể là có một số người cố ý giả mạo!"

"Tất cả mọi người nghe kỹ cho ta, một hồi không nên khinh cử vọng động, tất cả phải nghe theo mệnh lệnh của ta mà làm việc!"

Chương 504: Các ngươi không được qua đây, nếu không thì ta sẽ kêu lên đó

Nói xong, Chu Khánh Húc lập tức dẫn theo hơn trăm tên cường giả của Quỷ Linh Môn bay thẳng tới hướng kim giáp đại quân.

"Các ngươi là người phương nào?"

"Tại sao lại cản đường chúng ta..."

Dừng lại ở khoảng cách cách kim giáp đại quân không đủ năm mươi mét, Chu Khánh Húc cũng lớn tiếng hô lên.

"Lui! Lui! Lui!"

Nhưng mà không đợi Chu Khánh Húc nói xong, vạn tên kim giáp đại quân lập tức tay phải giơ cao Tạc Thiên Lôi, tay trái không ngừng đong đưa, bộ pháp chỉnh tề di chuyển lên phía trước ba bước hô lên.

? ? ?

Lui cái lông?

Chúng ta mới từ Quỷ Linh Môn ra không được bao lâu, các ngươi để chúng ta lui cái gì?

Nhìn thấy kim giáp đại quân chỉnh thể tới gần ba bước, nghe được đối phương kêu ba tiếng lui điếc tai nhức óc, trên mặt Chu Khánh Húc cũng lóe lên vẻ tức giận!

"Tất cả mọi người nghe lệnh!"

"Tiếp tục đi tới, nếu như bọn họ không tránh né, giết!"

Lúc này, Chu Khánh Húc cũng tràn ngập tức giận trực tiếp ra lệnh cho hơn trăm tên cường giả ở trong tông môn!

Bốn mươi mét!

Ba mươi mét!

Hai mươi mét!

Theo khoảng cách của song phương càng ngày càng gần, trên mặt Diệp Nhất cũng lóe lên vẻ hưng phấn, khi khoảng cách song phương đạt tới mười mét, hắn trực tiếp phóng ra uy áp kinh khủng của bản thân, trong nháy mắt trấn áp tất cả mọi người của Quỷ Linh Môn ngay tại chỗ!

"Kích nổ!"

Nhìn thấy Diệp Nhất xuất thủ, Diệp Phong cũng hưng phấn ném quả Tạc Thiên Lôi trong tay ra đầu tiên!

Sau đó, vạn tên kim giáp hộ vệ sau lưng cũng mặt lộ vẻ hưng phấn ném Tạc Thiên Lôi trong tay phải tới chỗ đám người Quỷ Linh Môn!

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó, đó là thứ đồ quỷ gì!"

Ngay lúc đám người của Quỷ Linh Môn còn chưa lấy lại được sự tỉnh táo sau khí tức uy áp kinh khủng này thì đã thấy nơi xa có Tạc Thiên Lôi phô thiên cái địa đập thẳng tới chỗ bọn họ như là giông tố ập tới, thời khắc này, tất cả bọn họ đều luống cuống!

Oanh! Oanh! Oanh!

Theo từng tiếng vang không ngừng vang lên, đám người của Quỷ Linh Môn trực tiếp bay ngược ra ngoài trong đám mây hình nấm màu trắng dày đặc, tốc độ bay ngược ra ngoài cực kỳ nhanh!

"Tình huống như thế nào?"

"Mẹ nó, các ngươi đừng có bỏ lại một mình ta!"

Khi Chu Khánh Húc bay rớt ra ngoài hơn hai trăm mét, sau khi dừng lại thì lại hoảng sợ phát hiện mọi người của Quỷ Linh Môn cũng không có dừng lại mà vẫn dùng tốc độ cực kỳ nhanh bay ngược lại!

"Các ngươi, các ngươi không được qua đây!"

"Nếu các ngươi còn qua đây thì ta sẽ hô lên đó!"

Nhìn vạn tên kim giáp đại quân tràn ngập cảm giác áp bách cầm Tạc Thiên Lôi trong tay nhanh chóng tới gần mình, Chu Khánh Húc cũng thần sắc hoảng sợ hô to lên.

"Kích nổ!"

Lúc này, Diệp Phong cũng phát hiện tình huống lôi nhiều người ít, có người sau khi đón đỡ mấy quả Tạc Thiên Lôi, bay rớt ra ngoài một khoảng cách vượt qua một trăm mét, chuyện này khiến hắn trực tiếp từ bỏ ý nghĩ trước đó mà chuẩn bị tùy ý kích nổ!

"Ha ha ha!"

"Mẹ nó thật nhiều lôi!"

"Cái này là Tạc Thiên Lôi, đều mẹ nó là của ta, lần này ta muốn trở thành đệ nhất bay ngược!"

Nhìn xem Tạc Thiên Lôi phô thiên cái địa, toàn bộ đều hướng thẳng về phía mình, Chu Khánh Húc cũng hưng phấn phá lên cười, giang hai cánh tay chuẩn bị nghênh đón Tạc Thiên Lôi đếm mãi không hết này!

Oanh! Oanh! Oanh!

Theo một vạn mây hình nấm màu trắng nhỏ kết hợp lại hình thành một đám mây hình nấm lớn xuất hiện, Chu Khánh Húc cũng từ đó bay ngược ra ngoài!

? ? ?

Tình huống của tên đó như thế nào?

Sao cái tư thế này lại quen mắt như vậy?

Nhìn dáng vẻ thảnh thơi của Chu Khánh Húc khi bay từ trong mây hình nấm lớn ra ngoài, hai tay để ở sau ót, sau đó vểnh chân lên bắt chéo, Diệp Phong bỗng nhiên cảm giác một màn này cực kỳ quen mắt!

"Chờ một chút!"

"Mẹ nó, cái này không phải là tư thế của Cẩu Tử khi bị ta đạp bay ra ngoài lúc ở hạ giới sao?"

"Đồ chó hoang này còn mẹ nó, biết chơi như vậy?"

Khi Diệp Phong nhớ lại cái tư thế này là tư thế của Cẩu Tử thì lại nhìn thấy dáng vẻ thảnh thơi của đối phương, sắc mặt của hắn cũng dần dần trở nên khó coi.

"Hệ thống, tiêu hao điểm phá sản, mở tiên lục bình cho ta, chỉ định mở ra Thập Phẩm Cửu Giai Đạo Thiết Tiên Lục!"

"Ngươi đồ chó hoang, nếu như ngươi muốn chơi thì ta sẽ chơi đủ với ngươi luôn!"

Nhìn vẻ mặt hài lòng của Chu Khánh Húc, Diệp Phong cũng nở một nụ cười trêu chọc!

"Chủ nhân!"

"Tên thủ lĩnh đó quá đê tiện, nếu không chúng ta giết hắn trước đi!"

Lúc này, vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của Diệp Phong, Diệp Nhất cũng đưa ra ý nghĩ của mình.

"Tạm thời không cần phải gấp giết hắn!"

"Chờ sau khi nổ bọn họ bay về Quỷ Linh Môn rồi giải quyết một thể luôn!"

"Nhưng cái tên này đúng là quá đê tiện, ta đã nghĩ ra được cách để đối phó hắn!"

Nói xong, Diệp Phong cũng trực tiếp đưa một trăm tấm Thập Phẩm Cửu Giai Đạo Thiết Tiên Lục mở ra cho Diệp Nhất!

"Ừm?"

"Ngọa tào!"

"Các ngươi không thích hợp!"

Lúc này, khi Diệp Phong chú ý tới đông đảo kim giáp hộ vệ sau lưng đều mắt bốc lục quang nhìn đạo thiết tiên lục trong tay Diệp Nhất thì hắn cũng là bị giật nảy mình, sau đó kinh hãi nói: "Có phải là ta đã dạy hư bọn họ rồi hay không!"

"Rất dễ chịu sao?"

"Chơi rất vui sao?"

Ngay lúc Chu Khánh Húc vểnh chân bắt chéo vẻ mặt hài lòng bay ngược lại, một giọng nói tràn đầy trêu chọc bổng nhiên vang lên bên tai của hắn.

Trừng!

Khi Chu Khánh Húc quay đầu nhìn thấy Diệp Nhất đã hiện ra bên phải của hắn từ lúc nào thì hắn cũng bị hù đến toàn thân hơi run rẩy sau đó vội vàng nói: "Đại, đại nhân, ta, ta không có!"

"Không có?"

"Những người khác đều mặt lộ vẻ hoảng sợ bay ngược lại chỉ có một mình ngươi là bắt chéo chân trên mặt lộ vẻ hài lòng, sao ngươi lại ngưu bức như vậy?"

"Cũng bởi vì một mình ngươi mà ảnh hưởng đến niềm vui thú của chủ nhân, cho nên ta cho ngươi biết, ngươi đã bị ta để mắt tới, chờ sau khi ta nổ các ngươi bay về Quỷ Linh Môn, ta sẽ đích thân tiễn ngươi lên đường, nhưng mà những người khác đều sẽ bị một đao chém chết nhưng ngươi thì ta ít nhất cũng phải chặt ngươi tam tam tám mươi mốt đao!"

Chương 505: Dù sao đều cũng đều phải chết, tại sao phải chịu nhiều đao như vậy

Nhìn thấy Chu Khánh Húc trong nháy mắt trở nên hoảng loạn, Diệp Nhất cũng báo trước cho đối phương biết kết cục của đối phương sau khi trở lại Quỷ Linh Môn!

? ? ?

Nổ về Quỷ Linh Môn thì muốn chém chết chúng ta?

Người khác đều là một đao, ta mẹ nó liền phải tam tam tám mươi mốt đao?

Chờ chút!

Đúng lúc này, Chu Khánh Húc bỗng nhiên phản ứng lại, sau đó nhìn về phía Diệp Nhất vội vàng nói: "Đại nhân, tam tam là sáu đao, không phải tám mươi mốt đao a!"

"Buồn cười!"

"Thật sự là buồn cười!"

"Dù sao thì cũng phải chết ngươi cứ so đo một đao hai đao thì có ý nghĩa gì đâu?"

Nói xong, Diệp Nhất xuất ra một nắm lớn đạo thiết tiên lục bắt đầu tiến hành điên cuồng trộm cướp Chu Khánh Húc!

"Thật là đáng sợ!"

"Không học thức thật là đáng sợ!"

"Thần mẹ nó sáu đao và tám mươi mốt đao, môn toán của các ngươi là do giáo viên thể dục dạy hay sao?"

Cách đó không xa, Diệp Phong nghe được cuộc nói chuyện của hai người thì ngay cả hắn cũng bị kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà mặc dù có chút cạn lời với phép toán của hai người nhưng hắn lại cực kỳ tán đồng với những gì mà Diệp Nhất nói, người sắp chết, để ý một đao hai đao làm gì, đâu có ý nghĩa!

(Chu Khánh Húc: Thần mẹ nó chênh lệch một đao hai đao, kém trọn vẹn hơn bảy mươi đao, người sắp chết cũng phải giãy dụa một chút, dù sao đều là chết, dựa vào cái gì khổ sở chịu nhiều như vậy đao! )

Một lát sau!

"Bóng người trắng loáng mới nãy là Chu trưởng lão sao?"

"Thật nhỏ, chẳng trách Chu trưởng lão vẫn luôn không có tìm đạo lữ, còn nói cái gì là một lòng chuyên tâm tu luyện!"

"Mặc dù thiên phú và tu vi của ta không sánh bằng Chu trưởng lão nhưng ở phương diện này thì hắn chính là đệ bên trong đệ!"

"..."

Khi hơn trăm tên cường giả Quỷ Linh Môn nhìn thấy Chu Khánh Húc 7 người qua bên cạnh mình thì không nhịn được mà bàn tán với nhau thậm chí trong lúc nhất thời đều quên đi sợ hãi và bất an lúc này!

"Hết rồi!"

"Tôn nghiêm cả đời của ta ở Quỷ Linh Môn mẹ nó mất hết rồi!"

Nghe được mọi người bàn tán với nhau như vậy, Chu Khánh Húc cả người đều hỏng mất, hắn không ngờ được là sắp chết rồi mà còn phải bị đồng môn chế giễu một đợt như vậy!

...

Quỷ Linh Môn, bên trong tông môn đại điện!

"Môn chủ, xảy ra chuyện lớn!"

"Chu trưởng lão và đông đảo tiền bối trong môn lại về đến rồi!"

Lúc này, một đệ tử trong môn phái đi vào tông môn đại điện, sau đó tranh thủ bẩm báo tình huống quỷ dị này lại cho Ngưu Vân!

? ? ?

Lại trở về rồi?

Không phải mới ra ngoài sao?

Ngay lúc Ngưu Vân mặt lộ vẻ nghi hoặc chuẩn bị hỏi thăm thì tên đệ tử đó lại nói nữa: "Môn chủ, còn có một việc, hình như chúng ta bị kim sắc truyền thuyết bao vây!"

"Cái gì!"

"Không phải kim sắc truyền thuyết vẫn luôn hoạt động ở Hỗn Loạn Hoang Vực Thành sao, tại sao lại bao vây Quỷ Linh Môn chúng ta?"

Nghe nói như thế, trong mắt Ngưu Vân cũng hiện lên vẻ bối rối, sau đó trực tiếp rời khỏi đại điện, hắn phải đi hỏi Chu Khánh Húc một chút xem rốt cuộc là tình huống như thế nào, dù sao kim sắc truyền thuyết có thể hoành hành không sợ ở Hỗn Loạn Hoang Vực, hắn không tin Quỷ Linh Môn mình có thể đỡ nổi kim sắc truyền thuyết thần bí này!

Một lát sau!

Khi Ngưu Vân nhìn thấy Chu Khánh Húc thanh lương ngồi xổm ở một cái góc, trong mắt cũng toát ra một vẻ chấn kinh, sau đó vội vàng lấy từ trong tiên giới ra một bộ đạo bào đi tới chỗ Chu Khánh Húc.

"Môn chủ!"

"Ta không thể mặc, nếu như mặc vào, một lát nữa chết cũng phải chịu tam tam tám mươi mốt đao, dù sao thì cũng đã bị người ta thấy hết rồi, không quan trọng nữa!"

Nhìn thấy Ngưu Vân cầm tiên bào trong tay đi tới, Chu Khánh Húc không có chờ đối phương nói chuyện thì đã lên tiếng cự tuyệt trước.

? ? ?

Không thể mặc?

Một hồi sẽ chết?

Tam tam tám mươi mốt đao?

Nghe được Chu Khánh Húc nói như vậy, Ngưu Vân nghe mà chẳng hiểu ra sao cả, sau đó vội vàng hỏi: "Chu trưởng lão, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Mấy phút sau!

"Kim sắc truyền thuyết là người của Tinh Hồn Thánh Địa?"

"Kim sắc truyền thuyết, bất kỳ người nào cũng có thể quét ngang Quỷ Linh Môn?"

"Các ngươi vừa ra ngoài không bao xa thì bị bọn họ dùng Tạc Thiên Lôi nổ trở về, sau đó lập tức muốn huyết tẩy Quỷ Linh Môn chúng ta?"

Nghe Chu Khánh Húc nói xong, Ngưu Vân cả người đều choáng váng, trước đó còn rất tốt, bây giờ thì phải chờ chết rồi?

Một bên khác!

"Diệp Nhất!"

"Mang theo kim giáp đại quân giết vào Quỷ Linh Môn đi, sau khi xong việc thì các ngươi trở về!"

Nói xong, Diệp Phong đi thẳng đến nơi xa, hắn cũng không định tham dự vào chuyện kế tiếp, mà bây giờ đã đi ra ngoài một chuyến rồi thì hắn cũng không định sẽ lập tức trở về Thánh Địa mà chuẩn bị phát động nhiều hành vi phá của một chút ở bên ngoài, thuận tiện tìm một chút đệ tử thích hợp thu vào Bại Gia Môn.

...

"Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng hai trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *2!"

Sau khi Diệp Phong rời đi không bao lâu thì tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống vang lên trong đầu của hắn.

"Mười viên Thăng Tiên Đan, chỉ cần ăn chín viên thì có thể đột phá thực lực đến Thiên Tiên Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, nhưng mà nơi này không có một ai, không có nhân chứng, không có tâm trạng đột phá!"

Thấy xung quanh trống rỗng, Diệp Phong cũng từ bỏ ý nghĩ trực tiếp đột phá, chuẩn bị tìm người chứng kiến thích hợp rồi lại tiến hành đột đột đột!

"Đến đi!"

"Đám khốn kiếp các ngươi, tới chém ta!"

Đúng lúc này, theo một vòng xoáy vặn vẹo không gian xuất hiện, một thanh niên máu me khắp người cũng hùng hùng hổ hổ từ bên trong rơi ra.

"Đại ca! ! !"

Khi thanh niên rơi trên mặt đất chú ý tới Diệp Phong đang đứng bên cạnh, không có chút do dự nào, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong, sau đó lớn tiếng hô lên.

? ? ?

Mẹ nó ai là đại ca ngươi!

Cái quỳ này của ngươi có chút thuần thục!

Chương 506: Đi lên nhận đại ca, cái quỳ này có chút thuần thục

Nghe được một tiếng đại ca âm vang hữu lực này, lại nhìn thanh niên quỳ trước người một chút, Diệp Phong cả người đều mộng, mơ mơ hồ hồ có thêm một tiểu đệ?

"Vừa ra đàn sói lại vào hang hổ, sao mệnh của ta lại khổ như vậy!"

"Ta đã quỳ xuống gọi đại ca, hẳn là hắn sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà xuống tay với ta chứ, ta cướp được bảo bối ở trong Thiên Đạo Chiến Trường còn chưa kịp đổi thành Tiên Linh Tinh đi hưởng thụ nữa!"

Lúc này, Trần Phàm quỳ dưới mặt đất cũng vẻ mặt khẩn trương nhìn Diệp Phong, chỉ sợ đối phương sẽ bỗng nhiên ra tay với hắn, dù sao mặc dù hắn có tu vi mạnh mẽ Tiên Vương Cảnh Ngũ Trọng nhưng lúc này hắn bị trọng thương, đối phương có thể tuỳ tiện xoá bỏ hắn!

"Chúng ta quen biết sao?"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi thăm Trần Phàm.

"Trước đó không biết, nhưng bây giờ quen biết!"

"Ta và đại ca mới quen đã thân, nếu không thể làm tiểu đệ của đại ca vậy thì tuyệt đối sẽ trở thành tiếc nuối cả đời ta!"

Vì mạng sống, Trần Phàm cũng buông bỏ tôn nghiêm cường giả của hắn, hắn chưa hề nghĩ tới có một ngày mình lại quỳ xin một tiểu tu sĩ Địa Tiên Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong làm đại ca hắn.

Nhưng mà chỉ cần có thể cam đoan an toàn của mình, chờ thương thế khôi phục, hắn tuyệt đối sẽ lập tức rời đi!

"Ai!"

"Không nghĩ tới thân phận thần hào phá của của ta vẫn bị ngươi phát hiện!"

"Nhưng ta muốn nói là ngươi muốn làm tiểu đệ của ta thì ngươi còn chưa xứng!"

Nói xong, Diệp Phong cũng không để ý đến Trần Phàm đã ngẩn ra tại chỗ, trực tiếp đi đến nơi xa, hắn cũng không muốn dây dưa quá nhiều với tên bệnh tâm thần nhìn thấy người thì nhận đại ca này, dù sao gần đây những người mang về Thánh Địa không có một người nào là bình thường, hắn cũng không muốn dẫn thêm một người không bình thường về nữa!

? ? ?

Mẹ nó, ai phát hiện thân phận thần hào phá của của ngươi?

Ta đường đường là cường giả Tiên Vương Cảnh, làm tiểu đệ của ngươi mà ngươi còn nói ta không xứng?

Lúc này, nhìn thấy Diệp Phong đã đi xa, Trần Phàm cả người đều muốn điên rồi, hắn không nghĩ tới mình lại bị chê!

Một lát sau!

"Ngọa tào!"

"Người này có mao bệnh chứ, luôn đi theo ta làm cái gì?"

"Nhận đại ca nghiện hả!"

Phát hiện Trần Phàm vẫn luôn đi theo sau lưng mình, Diệp Phong thật sự muốn điên rồi!

"Ca môn!"

"Ngươi đi theo ta rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Đừng nói là muốn nhận ta làm đại ca, nào có chuyện mới quen đã thân, đừng coi ta là đồ đần!"

Rốt cục, Diệp Phong dừng bước lại, trực tiếp quay người hỏi thăm Trần Phàm.

Bành!

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Trần Phàm cũng cực kỳ thuần thục quỳ xuống trước mặt hắn lần nữa, sau đó trực tiếp giải thích: "Đại ca, bây giờ ta bị trọng thương, tùy tiện gặp được một tiểu tu sĩ cũng có thể giết ta, cho nên có thể bảo hộ ta một thời gian hay không, hai ngày, nhiều nhất hai ngày, chỉ cần ta hơi khôi phục một chút thương thế thì ta lập tức lăn, tuyệt đối sẽ không quấn lấy ngươi, nếu như sau này ngươi cần trợ giúp ta tuyệt đối sẽ tới giúp ngươi!"

"Hóa ra là như vậy!"

"Gia hỏa này vẫn rất thẳng thắn!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra một chút xem đối phương nói là thật hay giả!"

"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, đối phương hứa hẹn là thật, nếu như túc chủ cứu đối phương, sau này đối phương sẽ trả lại ân tình này!"

Rất nhanh, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu Diệp Phong.

"Nhân phẩm vẫn được!"

"Vậy bảo bọc hắn một thời gian đi!"

Biết được đối phương hứa hẹn là thật, Diệp Phong cũng quyết định giúp đối phương một tay!

Một lát sau!

"Trần Phàm huynh!"

"Vậy lần này ngươi vận khí rất tốt, vậy mà gặp một cái bí cảnh ở trong Thiên Đạo Chiến Trường, đồng thời còn cướp đoạt được không ít thiên tài địa bảo ở bên trong."

Nghe Trần Phàm nói xong, Diệp Phong mới rõ ràng tổn thương trên người đối phương là từ đâu ra.

"Đại ca!"

"Phải nói ta cũng nói rồi!"

"Nếu như ngươi muốn những thiên tài địa bảo đó thì ta đều cho ngươi, chỉ là ngươi có thể rút kiếm trên cổ ta ra hay không!"

Lúc này, Trần Phàm quỳ dưới mặt đất thật sự muốn điên rồi, hắn không nghĩ tới đối phương bỗng nhiên gác kiếm ở trên cổ của hắn, ép hỏi hắn sao lại bị thương như thế!

Mặc dù đã hối hận khi đuổi theo Diệp Phong nhưng bây giờ hắn chỉ cầu sau khi giao đồ ra thì có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình!

"Trần Phàm huynh, ta cũng bị buộc bất đắc dĩ, ai bảo ban đầu ta hỏi ngươi ngươi không nói!"

"Nhưng mà chút đồ đó của ngươi ta còn không để vào mắt, cho nên ngươi tự mình giữ đi!"

Cất trường kiếm lại, Diệp Phong cũng cười đỡ Trần Phàm đang hai chân run lên lên.

"Ừm?"

"Đại ca, ngươi không muốn thật?"

"Vậy ngươi ép hỏi ta tại sao bị thương làm gì?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trần Phàm hoàn toàn không dám tin tưởng hỏi lại, thậm chí còn toát ra một tia cảnh giác, chỉ sợ đối phương sẽ bỗng nhiên cho hắn một kiếm, dù sao loại lão Lục này hắn gặp nhiều ở Thiên Đạo Chiến Trường rồi!

"Hiếu kì!"

"Yên tâm, ta không có hứng thú với những vật đó của ngươi, chỉ đơn thuần hiếu kì tại sao ngươi lại bị thương thành như vậy thôi."

Nói xong, Diệp Phong cười tiếp tục đi tới trước, mà Trần Phàm nhìn thấy Diệp Phong trực tiếp rời đi, cuối cùng vẫn cắn răng đi theo, dù sao nên nói đều nói rồi, nếu đối phương muốn giết hắn thật thì đã sớm động thủ!

Màn đêm buông xuống!

Đi đã hơn nửa ngày cũng không nhìn thấy thành trấn, Diệp Phong cũng trực tiếp xuất ra cực phẩm Tiên Linh Tinh chuẩn bị dựng cái giường Tiên Linh Tinh ở chỗ hoang dã này.

"Ngọa tào!"

"Cực phẩm Tiên Linh Tinh! ! !"

Khi Trần Phàm nhìn thấy Diệp Phong lấy ra từng khối cực phẩm Tiên Linh Tinh thì mắt bốc lục quang kinh hô lên, sau đó cả người kích động vọt tới!

Tình huống như thế nào?

Tên ngu này làm gì đó?

Không phải chỉ là một chút cực phẩm Tiên Linh Tinh nha, ngươi ôm hôn như vậy là có ý gì?

Chương 507: Đi lên nhận đại ca, cái quỳ này có chút thuần thục (2)

Nhìn thấy Trần Phàm cả người đều ghé vào đống cực phẩm Tiên Linh Tinh cầm một khối lại một khối cực phẩm Tiên Linh Tinh ôm hôn, trên mặt Diệp Phong cũng toát ra vẻ ghét bỏ, hắn cảm thấy phải đổi một nhóm cực phẩm Tiên Linh Tinh, dù sao hắn cũng không muốn nằm trên cực phẩm Tiên Linh Tinh dính đầy nước bọt đối phương!

"Hệ thống, vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ cuối cùng hôm nay, tra xem tình huống của Trần Phàm này là như thế nào?"

Vì để tránh cho đám cực phẩm Tiên Linh Tinh tiếp theo của mình cũng bị đối phương chà đạp, Diệp Phong cũng trực tiếp ra lệnh cho hệ thống.

"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, Trần Phàm là một cực phẩm Tiên Linh Tinh khống, đối với cực phẩm Tiên Linh Tinh hắn có một loại si mê như bệnh, trong lòng của hắn, cho dù là bảo vật trân quý, hi hữu gì cũng không sánh nổi cực phẩm Tiên Linh Tinh!"

Ừm!

Nghe được hệ thống nói như vậy, Diệp Phong cũng toát ra vẻ giật mình, hắn không nghĩ tới đối phương còn có loại đam mê đặc thù này!

"Ta và hắn vô thân vô cố, chắc chắn không thể đưa cho hắn như vậy được!"

"Nhưng những cực phẩm Tiên Linh Tinh này đã dính vào nước miếng của hắn, ta chắc chắn là phải vứt bỏ, cũng không biết hắn có thể chịu nổi hay không!"

Lúc này, nhìn Trần Phàm nằm trên đống cực phẩm Tiên Linh Tinh nhắm mắt hưởng thụ, trên mặt Diệp Phong cũng toát ra vẻ lo lắng!

Hả?

Ngay lúc Diệp Phong chuẩn bị tìm một chỗ chôn những cực phẩm Tiên Linh Tinh này, Trần Phàm chợt nhét một cái tiên giới vào trong tay của hắn, nhìn tiên giới trong tay, Diệp Phong cũng toát ra vẻ mộng bức.

"Đại ca!"

"Toàn bộ gia sản của ta đều trong cái tiên giới này, ngươi yên tâm, các loại thiên tài địa bảo ẩn chứa bên trong giá trị tuyệt đối bù đắp được những cực phẩm Tiên Linh Tinh này, cho nên có thể bán những cực phẩm Tiên Linh Tinh này cho ta hay không?"

Nhìn vẻ mặt mộng bức của Diệp Phong, Trần Phàm cũng vội vàng giải thích.

? ? ?

Dùng thiên tài địa bảo mua cực phẩm Tiên Linh Tinh của ta?

Còn có loại thao tác đảo ngược này?

Nghe được Trần Phàm nói như vậy, Diệp Phong bị kinh hãi thật, hắn chỉ nghe nói dùng Tiên Linh Thạch hoặc Tiên Linh Tinh mua sắm các loại thiên tài địa bảo, còn chưa từng nghe nói dùng thiên tài địa bảo mua Tiên Linh Tinh!

Oanh!

Đúng lúc này, theo một cỗ khí tức uy áp kinh khủng ầm vang giáng lâm, Diệp Tiểu Đường ăn kẹo que cũng từ trong một khe hở không gian đi ra.

"Ngọa tào!"

"Cường giả Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng tối đỉnh!"

Khi Trần Phàm nhìn thấy Diệp Tiểu Đường xé rách không gian đi ra, trên mặt cũng lộ vẻ hoảng sợ toàn thân run rẩy!

"Tiểu Đường, tại sao ngươi cũng tới?"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Đường xuất hiện ở đây, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Là đại tỷ tỷ kêu ta tới tìm ngươi, nói muốn để ngươi theo nàng đi Thiên Đạo Chiến Trường một chuyến!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Đường cũng vội vàng giải thích.

? ? ?

Sư tôn kêu Tiểu Đường tới tìm ta?

Còn muốn để cho ta theo nàng đi Thiên Đạo Chiến Trường một chuyến?

Nàng không phải lười biếng sao?

Nghe được Diệp Tiểu Đường nói như vậy, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ lẩm bẩm: "Sư tôn đang giở trò gì, bây giờ không phải hẳn là nàng đang báo thù hay sao, sao còn bỗng nhiên muốn đi Thiên Đạo Chiến Trường?"

"Chủ nhân!"

"Bây giờ đại tỷ tỷ đang ở Đông Châu Minh Xuyên Thành chờ ngươi, muốn thuộc hạ dẫn ngài qua đó hay không?"

Nhìn thấy Diệp Phong cúi đầu trầm tư, Diệp Tiểu Đường cũng lên tiếng hỏi lần nữa.

Nghe được Diệp Tiểu Đường nói như vậy, Diệp Phong nhìn nói với Trần Phàm: "Trần Phàm huynh, xem ra là ta không thể bảo hộ ngươi hai ngày, những cực phẩm Tiên Linh Tinh này cho ngươi!"

Nói xong, Diệp Phong lập tức ném tiên giới trong tay cho Trần Phàm, sau đó nói với Diệp Tiểu Đường: "Giúp hắn khôi phục thương thế một chút, sau đó chúng ta trực tiếp chạy tới Minh Xuyên Thành."

...

Minh Xuyên Thành!

Phòng khách của một tửu lâu!

"Thiên Tuyết!"

"Ngươi làm như vậy có phải hơi hổ hay không!"

"Diệp Phong có thể coi trọng ngươi đó là phúc khí của ngươi, làm sao ngươi không nhận chứ?"

Khi Hồ Lỵ hiểu được tình huống của Diệp Phong và Lạc Thiên Tuyết ở hạ giới thì cũng mặt xạm lại giáo dục Lạc Thiên Tuyết.

"Sư tôn!"

"Thật ra thì ta cũng có chút cảm giác với Diệp Phong, thế nhưng là hắn ngoại trừ đưa ta một bộ quần áo do Tử Minh Huyền Tinh chế tạo với gọi vài tiếng lão bà thì hắn cũng không xuống tay với ta, mỗi ngày chỉ biết ra ngoài phá của, thậm chí càng về sau thì hắn ngay cả đi ngủ cũng không trở về tông môn!"

"Ta mỗi ngày ngay cả bóng người của hắn cũng không nhìn thấy, làm sao sáng tạo cơ hội cho hắn!"

"Hơn nữa, lúc ta ở hạ giới, thế nhưng mỗi ngày đều phải tranh giành tình nhân với một con chó, hắn đối xử với Cẩu Tử còn tốt hơn ta!"

"Về sau ta cảm thấy có thể hắn chỉ nhất thời hưng khởi, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, trực tiếp toàn thân toàn ý vùi đầu vào tu luyện!"

Nghe được Hồ Lỵ răn dạy, Lạc Thiên Tuyết cũng cười khổ giải thích rõ.

"Hóa ra là như vậy!"

"Vậy lần này ngươi phải nắm lấy cơ hội, không cần biết hắn có phải nhất thời hưng khởi hay không, ngươi cứ chủ động xuất kích là được rồi!"

"Hắn không phải ưa thích phá của sao, vậy lần này các ngươi tiến về Thiên Đạo Chiến Trường, ngươi cố sức giúp hắn phá của!"

Hiểu rõ được những tình huống này, Hồ Lỵ trầm tư một lát, sau đó trực tiếp chuẩn bị kế hoạch sơ bộ giúp Lạc Thiên Tuyết bắt lấy Diệp Phong!

"Ở hạ giới, tiệm thợ rèn Sở lão, ngươi hiểu lầm ta gặp được nguy hiểm từ đó đứng ra!

"Ở hạ giới, ngươi vì giúp ta lớn mạnh tông môn mà tốn tiền tốn sức!

"Ở hạ giới, ngươi cho ta Tẩy Tủy Đan trân quý và siêu cấp Tu Linh Đan có thể nhanh chóng tăng cao tu vi, từ đó để cho ta có thể nhanh chóng phi thăng thượng giới báo thù!

"Vì để cho ta có thể thuận lợi báo thù, ngươi lại sớm đi vào thượng giới vì ta chuẩn bị Thanh Huyền Ma Long và Ám Ảnh Địa Long để báo thù!”

Chương 508: Mỗi ngày ra ngoài phá của, hắn cũng không xuống tay với ta

Nghe Hồ Lỵ đề nghị như vậy, trong đầu Lạc Thiên Tuyết cũng không khỏi nghĩ lại những chuyện mà Diệp Phong đã làm cho nàng, chuyện này khiến khóe miệng nàng nở một nụ cười xấu xa tự lẩm bẩm: "Nếu ngươi tán ta xong rồi mặc kệ, vậy thì giờ ta sẽ tán ngược lại ngươi, ta sẽ phụ trách tới cùng!"

...

"Hắt xì!"

"Ai nghĩ đến ta chứ?"

"Đáng chết, trời vừa sụp tối, thất tiên nữ đã đợi không kịp?"

Vô duyên vô cớ hắt hơi một cái, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó khóe miệng cũng không tự chủ được mà nở một nụ cười xấu xa!

"Dáng vẻ chủ nhân bây giờ thật là hư!"

"Xem ra hắn biết kế hoạch của Lạc Thiên Tuyết và Hồ Lỵ, vậy ta cũng không cần nhắc nhở."

Lúc này, Diệp Tiểu Đường thần thức trải rộng toàn bộ thượng giới nghe được cuộc nói chuyện của Lạc Thiên Tuyết và Hồ Lỵ, vốn nghĩ nói với Diệp Phong một chút nhưng nhìn thấy dáng vẻ Diệp Phong bây giờ, nàng thức thời không có nói chuyện này ra.

"Làm sao bây giờ?"

"Mẹ nó, đây là đại ca thật!"

"Nhưng bây giờ lại muốn vứt bỏ ta mà đi, có phải ta nên làm chút gì đó hay không?"

Được sự giúp đỡ của Diệp Tiểu Đường, Trần Phàm đã khôi phục thương thế nhìn hai người sắp rời đi, cắn răng quỳ xuống trước mặt Diệp Phong lần nữa.

? ? ?

Mẹ nó, cái thằng ngu này bị bệnh thật à!

Động một chút lại quỳ xuống, hơn nữa còn quỳ thành thục như vậy?

Đang chuẩn bị rời đi, Diệp Phong nhìn thấy Trần Phàm quỳ xuống trước mặt mình lần nữa, hắn thật đau đầu!

"Đại ca! ! !"

"Đã nói cả đời, sao ngươi có thể nhẫn tâm vứt bỏ ta!"

"Nếu ngươi đi, một ngày không có ngươi, vậy ta sống thế nào!"

Lúc này, Trần Phàm quỳ nhanh chóng đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó trực tiếp ôm lấy đùi Diệp Phong hô to lên!

? ? ?

Thần mẹ nó đã nói cả một đời, chẳng phải hai ngày sao?

Hơn nữa cái gì gọi là ta đi ngươi cũng không biết sống thế nào, mẹ nó sao ngươi không gọi ta một tiếng Yến Tử luôn đi?

Nhìn Trần Phàm ôm lấy bắp đùi mình khóc ròng ròng, trên mặt Diệp Phong cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến!

Ngay lúc Diệp Phong không muốn để ý tới đối phương, cũng chuẩn bị rời đi thì chợt chú ý tới những cực phẩm Tiên Linh Tinh cách đó không xa, nghĩ đến Trần Phàm rất si mê Tiên Linh Tinh đến thành bệnh, hắn bỗng nhiên nghĩ đến một ý nghĩ thú vị.

"Trần Phàm huynh!"

"Hai người chúng ta bát tự không hợp, cũng không thích hợp ở chung!"

"Ngươi thích cất giữ cực phẩm Tiên Linh Tinh, nhưng ta thích tiêu hết hoặc ném cực phẩm Tiên Linh Tinh đi, cho nên, ngươi không thích hợp trở thành ta..."

Không đợi Diệp Phong nói hai chữ 'tiểu đệ' ra, Trần Phàm lại trực tiếp đứng dậy đi đến trước đống cực phẩm Tiên Linh Tinh, dùng tiên lực bao trùm tất cả cực phẩm Tiên Linh Tinh, sau đó ném mạnh, trực tiếp ném mấy trăm khối cực phẩm Tiên Linh Tinh bay ra ngoài!

"Đại ca!"

"Không khéo, cuộc đời ta ghét nhất chính là cực phẩm Tiên Linh Tinh, nhìn thấy bọn chúng ta lập tức muốn nôn!"

Giải quyết hết những cực phẩm Tiên Linh Tinh đó, sau đó Trần Phàm cũng đi về tới, trên mặt nở một nụ cười nói với Diệp Phong.

"Điên rồi!"

"Tên ngu này điên rồi!"

"Những cực phẩm Tiên Linh Tinh đó mới là Yến Tử trong lòng ngươi, mẹ nó ngươi lại ném nó?"

Thấy cảnh này, Diệp Phong kinh hãi tròng mắt đều sắp trợn lồi ra, hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ, đối phương vì có thể nhận hắn làm đại ca mà lại làm được đến mức độ này!

"Trần Phàm huynh!"

"Chúng ta quen biết cũng chỉ nửa ngày, mặc dù không biết tại sao ngươi cố chấp muốn nhận ta làm đại ca như vậy, nhưng ta muốn nói là rốt cuộc ta có chỗ nào khiến cho ngươi tin phục như thế, ta đổi còn không được sao?"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng nở một nụ cười khổ khuyên bảo Trần Phàm.

"Đại ca!"

"Ta nhìn trúng ngươi ở chỗ phá của, ngươi hãy để cho ta đi theo ngươi đi!"

Nghĩ đến trước đó Diệp Phong nói mình là thần hào phá của, khi không biết nên trả lời như thế nào Trần Phàm trực tiếp nói phá của!

Mặc dù hắn si mê với cực phẩm Tiên Linh Tinh nhưng hắn biết, nếu như không có núi dựa mạnh mẽ hoặc thực lực mạnh mẽ, cho dù hắn có bao nhiêu cực phẩm Tiên Linh Tinh thì đến cuối cùng cũng không thủ được, chớ nói chi là với thực lực của hắn bây giờ, cho dù có nhiều thiên tài địa bảo như vậy cũng không dám đi đổi cực phẩm Tiên Linh Tinh với những đại thế lực hoặc cường giả!

Mà chỉ có để cho mình trở nên mạnh lên, có lẽ có một núi dựa mạnh mẽ, vậy sau này hắn không chỉ có thể thu hoạch được càng nhiều cực phẩm Tiên Linh Tinh hơn nữa còn có năng lực bảo vệ được, đây chính là nguyên nhân hắn chấp nhất nhận Diệp Phong làm đại ca!

Về phần Diệp Phong nói sẽ chỉ tiêu hết và ném cực phẩm Tiên Linh Tinh, hắn cảm thấy trình độ phá của của đối phương hẳn là mình có thể đứng vững!

"Ngọa tào!"

"Phương diện phá của này ta mẹ nó thật sự không thể nào đổi!"

"Nhưng mà tên ngu này thật sự không còn si mê với cực phẩm Tiên Linh Tinh sao?"

Nghe nói như thế, Diệp Phong lại nhìn về phía Trần Phàm, vẻ mặt không quá tin tưởng.

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, đối phương là chân tâm thật ý muốn nhận ngươi làm đại ca, nhưng mà cũng có một chút mục đích của mình, đó chính là không ngừng mạnh lên ở bên cạnh ngươi, từ đó sau này có thể thu hoạch được càng nhiều cực phẩm Tiên Linh Tinh!"

Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống lại bỗng nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.

"Hóa ra là như vậy!"

"Như thế có chút thú vị!"

"Mặc kệ hắn có mục đích gì, đã thật tâm thật ý muốn nhận ta làm đại ca, vậy chắc chắn độ trung thành với ta không có vấn đề!"

"Nhưng mà theo bên cạnh ta phá của, hắn tự tin sau này còn có thể tiếp tục si mê với những cực phẩm Tiên Linh Tinh đó sao?"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng hứng thú, hắn rất muốn nhìn thử xem bị mình điên cuồng phá sản ảnh hưởng, đối phương có thể kiên trì được bao lâu, đây cũng không phải là hắn cố ý muốn tra tấn đối phương mà là đối phương muốn phối hợp với hắn phá của!

"Trần Phàm huynh!"

"Nếu như ngươi đã muốn nhận ta làm đại ca như vậy thì ngươi cứ đi theo ta đi!"

Sau khi đưa ra quyết định, Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói với Trần Phàm.

Bành!

Chương 509: Ngươi nhàm chán muốn đi chơi, kéo theo ta làm gì?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trần Phàm cực kỳ thuần thục quỳ xuống trước mặt Diệp Phong lần nữa, sau đó tràn đầy kích động hô lớn: "Đại ca ở trên, xin nhận tiểu đệ cúi đầu!"

Nhìn thấy Trần Phàm lại tiếp tục quỳ xuống một lần nữa, Diệp Phong cũng phục thật sự, mẹ nó, cái này đúng là quỳ xuống tiểu vương tử!

"Trần Phàm!"

"Tại sao ngươi cứ động một chút là lại quỳ xuống như vậy?"

Gọi Trần Phàm đứng lên, sau đó rốt cuộc Diệp Phong cũng nhịn không được hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

"Đại ca!"

"Quỳ xuống có thể bảo mệnh!"

"Ở trong Thiên Đạo Chiến Trường, không biết ta đã dùng phương thức quỳ xuống sống sót được bao nhiêu lần, nếu như so với mạng sống thì quỳ xuống có là gì đâu!"

"Hôm nay ta quỳ một người, ngày khác vạn người quỳ ta, chỉ cần có thể sống sót tiếp được trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này thì ta làm như vậy cũng không phải vấn đề lớn gì!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Trần Phàm cũng vẻ mặt thành thật giải thích.

"Mặc dù đây là thủ đoạn mưu sinh của ngươi!"

"Nhưng nếu như ngươi đã theo ta, sau này không thể tùy tiện quỳ xuống trước mặt người khác nữa, nếu như xuất hiện thêm một lần nữa thì ngươi có thể rời đi!"

Đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, Diệp Phong không phản đối phương thức mưu sinh tương đối đặc thù này của Trần Phàm nhưng theo hắn thì chắc chắn không thể sử dụng nữa.

"Tiểu Đường!"

"Mở ra không gian thông đạo, chúng ta lập tức chạy tới Minh Xuyên Thành!"

Nhắc nhở Trần Phàm xong, Diệp Phong cũng trực tiếp lên tiếng nói với Diệp Tiểu Đường đang đứng bên cạnh.

Mà Trần Phàm là người cuối cùng đi vào không gian thông đạo, khi bước vào không gian thông đạo, hắn cũng quay đầu nhìn về phía hướng mình ném cực phẩm Tiên Linh Tinh, trên mặt lộ vẻ cực kỳ đau lòng!

...

Minh Xuyên Thành, phòng khách quán rượu!

"Chuyện gì xảy ra?"

"Tại sao ta cảm thấy ánh mắt sư tôn và sư tổ nhìn ta có chút không thích hợp đâu?"

Trong phòng khách, Diệp Phong phát hiện ánh mắt Lạc Thiên Tuyết và Hồ Lỵ nhìn về phía mình đều có chút không thích hợp, chuyện này khiến cho hắn có chút khó hiểu.

"Sư tôn!"

"Tại sao ngươi bỗng nhiên muốn đi Thiên Đạo Chiến Trường, chẳng lẽ đã dọn sạch Thái Hư Kiếm Tông, Bồng Lai Tiên Đảo và Thiên Vũ Tông rồi hay sao?

Không suy nghĩ thêm về tình huống kỳ quái này nữa, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm.

"Lần này chỉ là đi thu lợi tức, cho nên ta cũng không muốn tiếp tục đi theo nữa!"

"Mà trở lại Thánh Địa cũng không có chuyện gì, cho nên muốn đi Thiên Đạo Chiến Trường chơi đùa, không chừng còn có thể gặp được đại cơ duyên!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lạc Thiên Tuyết cũng cười giải thích.

Hả?

Bởi vì nhàm chán cho nên muốn đi Thiên Đạo Chiến Trường chơi đùa?

Vậy ngươi tự mình đi chơi là được rồi, ngươi kéo theo ta làm gì, ngươi cho rằng ai cũng rảnh rỗi giống như ngươi vậy sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Phong ra vẻ tiếc nuối nói: "Sư tôn, mặc dù ta rất muốn đi với ngươi, nhưng thực lực của ta đã đột phá đến Địa Tiên Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, cho dù chúng ta tiến vào thiên địa chiến trường thì ngươi sẽ bị truyền tống đến Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, mà ta sẽ truyền tống đến Đệ Nhị Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, hoàn toàn không thể ở chung!"

"Sư tôn!"

"Ngươi thấy chứ, ta đã sáng tạo cơ hội hai người chung đụng, nhưng hắn không hứng thú!"

"Ta dám cam đoan, trong tay hắn tuyệt đối có bí bảo áp chế thực lực, hắn chỉ không muốn đi với ta mà thôi!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng cười khổ truyền âm cho Hồ Lỵ đang đứng bên cạnh.

"Thiên Tuyết!"

"Xem ra ngươi muốn bắt lại đồ tôn này của ta thì vẫn rất khó khăn, nếu như trong tay hắn có bí bảo, vậy ngươi trực tiếp nói ra, chúng ta cũng không thể vừa triển khai kế hoạch thì đã thất bại!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, Hồ Lỵ nghĩ nghĩ, sau đó cũng đưa ra lời đề nghị của mình.

"Diệp Phong!"

"Lúc ở hạ giới, ta nhớ được ngươi từng dẫn theo Soái Bức Huyết và Cẩu Tử cùng đi Thiên Đạo Chiến Trường đánh cướp, đừng nói trong tay ngươi không có bí bảo áp chế thực lực!"

"Lần này ngươi muốn đi cũng phải đi với ta, không muốn đi cũng phải đi với ta!"

Nghe được Hồ Lỵ đề nghị như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng vẻ mặt thành thật lên tiếng nói với Diệp Phong.

"Ngọa tào!"

"Sao ta lại quên mất chuyện này cơ chứ!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, Diệp Phong cũng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ nói ra: "Sư tôn, ngươi không nói ta cũng quên, vậy lúc nào chúng ta xuất phát?"

"Đại ca!"

"Nếu như có bí bảo áp chế thực lực, vậy thì dẫn ta theo đi!"

"Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường ta rất quen, ta xông xáo trong đó suốt mấy chục năm, nếu như các ngươi muốn chơi thì ta có thể cung cấp không ít trợ giúp!"

Đúng lúc này, Trần Phàm đang đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

? ? ?

Thằng ngu này là ai vậy?

Ta đã thành công bước thứ nhất, ngươi lại xía vào là có ý gì?

Nghe được Trần Phàm nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng dùng ánh mắt tràn ngập lửa giận nhìn về phía đối phương, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ nàng chỉ hận không thể thiên đao vạn quả Trần Phàm!

Nhưng mà, Diệp Phong nghe được Trần Phàm nói như vậy thì trước mắt lại sáng lên, mừng thầm nói: "Thu tiểu đệ vẫn có tác dụng, thời khắc mấu chốt thật mẹ nó thượng đạo!"

"Sư tôn!"

"Hắn tên là Trần Phàm, là tiểu đệ ta vừa thu, vừa khéo hắn vô cùng quen thuộc với Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, không được thì để hắn theo ngươi đi chơi đi, mà ta vừa khéo còn có một số chuyện khác phải đi làm!"

Lúc này, Diệp Phong cũng cười nói với Lạc Thiên Tuyết ý nghĩ của mình.

"Mục tiêu của ta là ngươi, bây giờ ngươi lại muốn để cho thằng ngu này đi với ta đi Thiên Đạo Chiến Trường chơi?"

"Mặc dù nữ nhân xinh đẹp này là sư tôn đại ca, nhưng có liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn đi theo đại ca!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, hai người Lạc Thiên Tuyết và Trần Phàm liếc nhau, trong mắt đều toát ra vẻ ghét bỏ!

"Không được!"

"Ngươi phải đi với ta!"

Lúc này, Lạc Thiên Tuyết cũng trực tiếp từ chối đề nghị này của Diệp Phong!

"Đại ca!"

Chương 510: Đại ca, ngươi tìm cái gì, tiểu đệ giúp ngươi tìm

"Nếu không ngươi theo đi thôi, nếu ngươi không đi cùng, vậy ta cũng không đi!"

Trần Phàm cũng lo lắng Diệp Phong sẽ không đi, lúc này cũng khuyên.

? ? ?

Hai người các ngươi là tình huống như thế nào!

Sao nhất định phải dẫn ta theo!

Nghe được hai người nói như vậy, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết lên tiếng nói: "Sư tôn, ta đi còn không được nha, vậy lúc nào chúng ta xuất phát?"

"Sắc trời đã tối!"

"Chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm trước, sáng sớm ngày mai xuất phát, hẳn là có thể đuổi tới tháp truyền tống Thiên Đạo Chiến Trường cách nơi này gần nhất trước tối mai."

Nghe được Diệp Phong đồng ý, trên mặt Lạc Thiên Tuyết cũng toát ra tiếu dung lần nữa, sau đó nói ra sắp xếp của mình.

"Tốt!"

"Ngày mai các ngươi còn phải đi đường, đều nghỉ ngơi sớm một chút đi!"

Lúc này, Hồ Lỵ đang đứng bên cạnh cười nói xong thì rời khỏi nơi ở của Lạc Thiên Tuyết trước!

Một lát sau!

"Trần Phàm!"

"Ngươi đứng ở cửa ra vào làm gì, về phòng ngươi nghỉ ngơi đi!"

Đi vào phòng mình, đang lúc Diệp Phong chuẩn bị đóng cửa thì lại nhìn thấy Trần Phàm thân thể đứng nghiêm ở cửa ra vào, chuyện này khiến hắn hơi nghi hoặc một chút, lên tiếng hỏi thăm.

"Đại ca!"

"Ta không về nghỉ ngơi, ở đây trông coi cho ngươi!"

"Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ kẻ nào quấy rầy ngươi nghỉ ngơi!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Trần Phàm thì vẻ mặt thành thật lên tiếng nói.

"Giúp ta trông coi?"

Nhìn vẻ mặt thành thật của Trần Phàm, Diệp Phong cũng nhịn không được cười nói: "Đi về nghỉ ngơi đi, không cần trông coi, đêm hôm khuya khoắt ai sẽ tới quấy rầy ta nghỉ ngơi!"

"Đại ca!"

"Ngươi cũng không cần để ý, đây là chuyện mà thân là tiểu đệ ta phải làm, ngươi mau đi về nghỉ đi!"

Nói xong, Trần Phàm cũng không đợi Diệp Phong nói thêm cái gì, trực tiếp đóng kỹ cửa giúp Diệp Phong!

"Vất vả lắm đại ca mới nhận ta, ta nhất định phải biểu hiện tốt một chút, tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ một cơ hội có thể biểu hiện nào!"

Đóng kỹ cửa phòng, sau đó Trần Phàm cũng đứng ở bên trái cửa phòng, trực tiếp làm môn thần!

"Không nghĩ tới tiểu tử Trần Phàm này vẫn rất hiểu chuyện!"

"Vậy buổi tối hôm nay ta có thể chơi đùa với thất tiên nữ rồi!"

"Nhưng mà hôm nay nhìn thấy sư tôn và sư tổ sao luôn cảm thấy các nàng có chút không thích hợp?"

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Phong cũng theo thói quen kẹp chăn ở giữa hai chân ngủ.

...

"Diệp Phong, gia hỏa này không tán ta, nếu ta quá mức chủ động, có thể sẽ không tốt lắm, hẳn là nên từ từ!"

"Nếu không, ta đi tìm hắn trò chuyện một hồi, rút ngắn quan hệ trước một chút?"

"Bây giờ hẳn là hắn còn chưa ngủ chứ!"

Bên trong phòng, Lạc Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, trực tiếp rời khỏi phòng mình đi đến nơi ở của Diệp Phong.

"Thánh Chủ!"

"Đại ca đã nghỉ ngơi, nếu ngươi có chuyện tìm đại ca thì sáng sớm ngày mai rồi nói sau!"

Nhưng mà khi Lạc Thiên Tuyết đi tới trước cửa phòng Diệp Phong thì lại bị Trần Phàm ngăn lại!

? ? ?

Còn phái người phòng ta?

Nhìn thấy Trần Phàm ngăn lại mình, Lạc Thiên Tuyết cả người đều mộng!

"Ta là sư tôn hắn!"

"Hắn cũng phải nghe lời của ta, ngươi nhất định phải cản ta?"

Sau khi tỉnh táo lại, Lạc Thiên Tuyết cũng có chút tức giận lên tiếng nói với Trần Phàm.

"Thánh Chủ!"

"Đại ca nghe ngươi chính là chuyện của đại ca, nhưng ta chỉ nghe đại ca!"

"Hôm nay có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ quấy rầy đại ca nghỉ ngơi!"

Nhưng mà, Trần Phàm trả lời lại khiến cho Lạc Thiên Tuyết bất ngờ, nàng không nghĩ tới Trần Phàm này lại trung thành với Diệp Phong đến trình độ như vậy!

Lạc Thiên Tuyết không biết là từ nhỏ đến lớn Trần Phàm trải qua rất rất nhiều chuyện, hắn biết rõ một chuyện, đó chính là quyết định một người thì chỉ nghe người đó, về phần những người còn lại, không cần biết đối phương là ai, hắn cũng sẽ không để ý tới!

"Hắn kêu ngươi canh giữ ở đây?"

Đối với thái độ trung thành tuyệt đối của Trần Phàm, Lạc Thiên Tuyết cũng khỏi sinh ra chút tức giận nhưng nàng cũng hiểu cho hắn!

"Không phải!"

"Là chính ta chủ động muốn thủ ở chỗ này!"

"Đây là chuyện mà tiểu đệ như ta phải làm!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, Trần Phàm cũng trực tiếp giải thích.

"Muốn thừa cơ thử thái độ Diệp Phong một chút hay không?"

Nghe được Trần Phàm trả lời, Lạc Thiên Tuyết nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nói: "Vậy sáng sớm ngày mai ngươi nói cho Diệp Phong, nói là buổi tối hôm nay ta tới là muốn cho hắn nhìn bộ quần áo đó."

Nói xong, Lạc Thiên Tuyết nghĩ đến bộ quần áo do Tử Minh Huyền Tinh chế tạo đó, trên mặt cũng đỏ bừng, sau đó trực tiếp quay người đi về phòng mình.

Sáng sớm hôm sau!

"Đại ca!"

"May mà ta đêm qua giúp ngươi thủ, nếu không chắc chắn ngươi không thể nào nghỉ ngơi cho tốt!"

Sau khi Diệp Phong tỉnh lại, Trần Phàm đi vào phòng, cũng vẻ mặt đắc ý nói ra công lao của mình!

"Ừm?"

"Thế nào, đêm qua còn có người suýt chút quấy rầy đến mộng đẹp của ta rồi?"

Nghe được Trần Phàm nói như vậy, Diệp Phong cũng có chút hiếu kỳ hỏi thăm.

"Đúng vậy!"

"Tối hôm qua Thánh Chủ đến đây, nói có việc muốn tìm ngươi, nhưng vì muốn cho ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta trực tiếp cản Thánh Chủ lại, mặc dù nàng là sư tôn đại ca nhưng ta chỉ nghe đại ca!"

"Nhưng mà lúc Thánh Chủ rời đi có nhờ ta nói cho ngươi một câu, nói tối hôm qua nàng đến tìm ngươi là muốn cho ngươi xem bộ quần áo đó một chút, dù sao ta không biết rõ lời này rốt cuộc là ý gì!"

Lúc này, Trần Phàm cũng nói lại lời Lạc Thiên Tuyết nhờ nói cho Diệp Phong.

"Cái gì!"

"Sư tôn nói như vậy thật?"

Nghe nói như thế, Diệp Phong cả người đều tỉnh táo lại!

"Đúng vậy!"

"Thánh Chủ nói như vậy!"

Nói đến đây, Trần Phàm phát hiện Diệp Phong ngồi ở trên giường bắt đầu cúi đầu tìm kiếm cái gì ở hai bên trái phải, sau đó vội vàng hỏi: "Đại ca, ngươi tìm cái gì, tiểu đệ giúp ngươi tìm!"

"Kiếm của ta đâu rồi!"

"Đại bảo kiếm dài bốn mươi mét của ta đâu!"

"Mẹ nó, ta chém chết cái thằng ngu này!"

Nghe được Trần Phàm trả lời như vậy, Diệp Phong mẹ nó càng tức giận, lấy một thanh trường kiếm từ trong tiên giới ra lập tức đuổi theo Trần Phàm đã chạy xa!

"Xong đời!"

Chương 511: Ta đang nghĩ cách phá của, ngươi nghĩ gì thế

"Đêm qua ta không nên ngăn Thánh Chủ lại!"

"Hiện tại xem ra quan hệ giữa Thánh Chủ và đại ca có chút không được bình thường!"

Chạy ra khỏi quán rượu, lúc này Trần Phàm rất muốn khóc, chủ yếu là hắn cũng không biết mối quan hệ này, nếu như biết thì đêm qua hắn đã chạy xa rồi tuyệt đối sẽ không ngăn cản!

"Thiên Tuyết!"

"Tiếp theo phải nhờ vào chính ngươi!"

"Ta và bát đại Thái Thượng trưởng lão suất lĩnh đệ tử Thánh Địa sẽ tiếp tục chạy tới Thiên Vũ Tông!"

Lúc này, trong phòng Lạc Thiên Tuyết, Hồ Lỵ cũng đến nói lời từ biệt.

"Sư tôn!"

"Ngươi yên tâm đi, chuyến đi Thiên Đạo Chiến Trường lần này, ta tuyệt đối sẽ bắt được tiểu tử Diệp Phong đó!"

"Mềm không được thì cứng!"

Nghe được Hồ Lỵ nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng nói ra ý nghĩ của mình!

Hả?

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên những âm thanh rối loạn khiến cho Lạc Thiên Tuyết và Hồ Lỵ đều mặt lộ vẻ hiếu kì đi tới chỗ cửa sổ.

"Tiểu tử Diệp Phong đó đang làm gì?"

"Trần Phàm đó không phải là tiểu đệ mà hắn mới nhận hay sao, sao mới sáng sớm mà đã cầm trường kiếm đuổi theo chém như vậy?"

Nhìn ra đường phố bên ngoài, Diệp Phong đang tay cầm trường kiếm đuổi theo Trần Phàm chém, Hồ Lỵ cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ tự nói.

"Đúng vậy!"

"Không ngờ được là sáng sớm mà tiểu tử thúi này tràn đầy tinh lực như vậy!"

Hình như đoán ra được cái gì, lúc này Lạc Thiên Tuyết cũng cười lên tiếng nói.

...

Đại sảnh quán rượu!

"Sư tôn!"

"Buổi tối hôm nay tuyệt đối không có người thủ vệ, nếu không thì ngươi tới tìm ta một chuyến nữa đi?"

"Nếu không ta đi tìm ngươi cũng được, ta phải kiểm tra cẩn thận xem bộ quần áo đó ngươi mặc có vừa người hay không nếu như không vừa thì ta cũng có thể sửa chữa giúp ngươi!"

Ăn bữa sáng, lúc này Diệp Phong cũng cười lên tiếng hỏi thăm Lạc Thiên Tuyết.

"Tốt!"

"Ban đêm ta đi tìm ngươi!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết không có ra vẻ thận trọng mà trực tiếp đồng ý, trên mặt cũng đỏ bừng!

"Mẹ nó!"

"Hai bên cùng hướng tới đơn giản như vậy!"

"Những cố gắng của ta ở hạ giới cũng không phải là uổng phí!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết trả lời như vậy, Diệp Phong cũng kích động, hắn cảm thấy sau này hẳn là mình không cần phải đi tìm thất tiên nữ chơi đùa nữa!

Mà cách đó không xa, Trần Phàm một mình ngồi một bàn nhìn dáng vẻ anh anh em em của Diệp Phong và Lạc Thiên Tuyết, trên môi cũng nở một nụ cười khổ, hắn hoàn toàn không ngờ được là đại ca của mình lại biết chơi như vậy!

...

Một lát sau!

Ngồi trên phi hành Tiên Khí của Trần Phàm, Diệp Phong cũng trực tiếp tra xét sản phẩm bại gia hôm nay!

Mặc dù không rõ ràng tại sao Lạc Thiên Tuyết lại xảy ra chuyển biến lớn như vậy nhưng hắn cũng không thể bởi vì một nữ nhân mà làm ảnh hưởng đến tốc độ phá sản của hắn!

Sản phẩm bại gia hôm nay: Thất Phẩm Thất Giai Định Thân Tiên Lục *10000

Thất Phẩm Thất Giai Định Thân Tiên Lục: Sử dụng với mục tiêu, chỉ cần thực lực không cao hơn Tiên Đế Cảnh Thất Trọng thì đều sẽ bị định thân tại chỗ, mỗi một tấm tiên lục lực lượng có thể kéo dài thời gian một nén nhang, nếu như liên tục sử dụng nhiều lần với một mục tiêu thì thời gian kéo dài sẽ không ngừng chồng lên!

"Lại là tiên lục?"

Biết được sản phẩm bại gia hôm nay, Diệp Phong cũng hơi hơi nhíu mày, bởi vì cái định thân tiên lục này không dễ phá của, không cần biết mục tiêu đang làm gì nhưng nếu như dùng cái này để định trụ người ta thì chính là sử dụng bình thường!

Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng tiện tay lấy định thân tiên lục từ trong không gian của hệ thống ra rồi trầm tư nhìn chằm chằm vào nó.

"Diệp Phong!"

"Cái này lại là tiên lục gì?"

Bên cạnh, Lạc Thiên Tuyết nhìn thấy Diệp Phong bỗng nhiên lấy ra một tờ tiên lục rơi vào trầm tư, nàng cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm!

"Sư tôn!"

"Đây là định thân tiên lục, chính là thứ có thể định trụ người khác sau đó muốn làm gì thì làm."

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, Diệp Phong cũng thuận miệng giải thích một câu.

? ? ?

Định thân tiên lục?

Định trụ người khác sau đó muốn làm gì thì làm?

Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, Lạc Thiên Tuyết cả người đều bị kinh hãi, nàng chỉ định sẽ mặc bộ quần áo đó cho Diệp Phong nhìn, còn phần thâm nhập giao lưu sâu hơn thì nàng vẫn còn chưa chuẩn bị sẳn sàng!

Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Phong không chỉ đã nghĩ đến chuyện đó mà còn chơi hoa dạng như thế!

"Làm sao bây giờ?"

"Lúc đầu ta vẫn chưa chuẩn bị sẳn sàng, ai mà ngờ được cái tên tiểu tử thúi Diệp Phong này lại chơi hoa dạng như thế!"

"Nhưng nếu như ta từ chối hắn thì liệu có phải hắn sẽ không tán ta nữa hay không?"

Sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng thật lâu, sau đó rốt cuộc Lạc Thiên Tuyết cũng đưa ra quyết định, khẽ cắn môi nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói ra: "Diệp Phong, nếu như ngươi muốn sử dụng định thân tiên lục với ta, vậy thì đến lúc đó ngươi phải đối xử với ta..."

"Sư tôn!"

"Trong tay của ta có một vạn tấm định thân tiên lục, mỗi một tấm định thân tiên lục có thể duy trì thời gian một nén nhang, ngươi nói xem nếu như ta dùng tất cả cho một mục tiêu thì có được tính là phá của hay không?"

Ngay khi Lạc Thiên Tuyết nói câu nói này thì Diệp Phong cũng vẻ mặt thành thật lên tiếng hỏi thăm!

Mà nghe được Diệp Phong nói như vậy, Lạc Thiên Tuyết nói đến một nửa thì lập tức dừng lại!

Choáng váng!

Lúc này, cho dù là Diệp Phong hay là Lạc Thiên Tuyết, lúc này hai người đều đã choáng tại chỗ!

"Ngọa tào!"

"Có phải là sư tôn đang nghĩ bậy bạ hay không!"

"Định thân tiên lục này là sản phẩm bại gia hôm nay của ta, ta cũng không muốn sử dụng nó trên người của nàng!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong đột nhiên phản ứng lại, sau đó khóe miệng nở một nụ cười xấu xa thầm nghĩ: "Sư tôn nghĩ bậy, nhưng mà ta thích, tại không ngờ được lại định thân tiên lục này còn có cách dùng như vậy!"

"Diệp Phong, cái tên biến thái này!"

"Một tấm định thân tiên lục ta nhịn, ai mà ngờ được hắn lại mượn cớ phá của để chuẩn bị sử dụng một vạn tấm đối với ta!"

"Đây là chuyện mà người có thể làm ra được hay sao?"

Chương 512: Thiên Đạo kiếp vân đều tới, các ngươi còn đút tiên quả cho nhau ăn?

Nghĩ đến đây, Lạc Thiên Tuyết cũng hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói ra: "Diệp Phong, một vạn tấm ta hơi sợ, ta ta cảm thấy cần có một chút thời gian để thích ứng, ước định tối hôm nay tạm thời hủy bỏ đi!"

Diệp Phong đang tưởng tượng về đêm xuân tốt đẹp đêm nay, nghe nói như thế, cả người trực tiếp mộng!

"Sư tôn!"

"Ta nói là sử dụng một vạn tấm định thân tiên lục trên cùng một người nhưng không phải như ý mà ngươi đang nghĩ!"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng lập tức hiểu rõ ra, sau đó nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết vội vàng giải thích.

"Mẹ nó!"

"Mẹ nó, đều là chuyện gì với chuyện gì!"

"Ta đang suy nghĩ cách phá của, còn ngươi thì nghĩ cái gì đó!"

Nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết trực tiếp nghiêng người qua một bên không để ý đến lời giải thích của hắn, Diệp Phong cả người đều nổ, trong lòng sụp đổ nghĩ: "Mẹ nó, cái gì cũng không có làm, buổi tối mà mình mong chờ cũng không còn, đây là đang ép ta đi tìm thất tiên nữ nữa!"

"Rốt cuộc ta đã nghe được cái gì!"

"Ta vẫn còn là một thanh niên trong sáng!"

"Các ngươi làm hư ta như vậy có được không?"

Ở phía sau làm công cụ, Trần Phàm nghe được cuộc đối thoại của hai người, hắn cảm thấy hình như mình đã bị dạy hư rồi!

"Hệ thống!"

"Định thân tiên lục này phẩm cấp cũng không nằm trong phạm vi quy tắc của Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, ta có thể đem vào cũng sử dụng bình thường hay không?"

Nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết vẫn không để ý tới mình, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ trực tiếp hỏi thăm hệ thống.

"Đinh! Có thể mang vào, nhưng mà lực lượng của Thiên Đạo Chiến Trường cũng sẽ xuất hiện, cũng tiến hành ngăn cản, một khi phát hiện không thể nào chuyển di những định thân tiên lục này ra khỏi Thiên Đạo Chiến Trường thì Thiên Đạo kiếp vân sẽ xuất hiện, đến lúc đó để thành viên đội hộ vệ bại gia chém Thiên Đạo kiếp vân là được rồi."

Rất nhanh, giọng nói của hệ thống vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.

"Thiên Đạo kiếp vân gặp được ta xem như gặp vận đen tám đời!"

"Chỉ sợ trước khi ta xuất hiện thì nó chưa bao giờ trải nghiệm được cảm giác bị người ta chém!"

Nghe được hệ thống nói như vậy, khóe miệng Diệp Phong cũng nở một nụ cười.

Lúc đầu lấy tu vi kinh khủng Nhân Tiên Cảnh Nhất Trọng của Lạc Thiên Tuyết làm tiêu chuẩn, ba người cần mất một ngày mới có thể đuổi tới truyền tống tháp của Thiên Đạo Chiến Trường gần nhất, nhưng có công cụ Trần Phàm trợ giúp cho nên không đến một giờ thì ba người đã chạy đến nơi.

Đứng trước truyền tống tháp của Thiên Đạo Chiến Trường, Diệp Phong cũng trực tiếp tiêu hao điểm phá sản mở ra ba cái mặt nạ màu đen có thể áp chế thực lực từ trong tiên bình đặc thù, sau đó tự mình đeo một cái trước, đưa hai cái còn lại cho hai người Lạc Thiên Tuyết và Trần Phàm.

"Diệp Phong!"

"Thực lực của ta vốn là Nhân Tiên Cảnh Nhất Trọng, hẳn là không cần đeo chứ?"

Nhìn mặt nạ màu đen trong tay, Lạc Thiên Tuyết cũng nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.

"Sư tôn!"

"Sao ngươi lại hỏi giống y như Cẩu Tử vậy!"

"Chúng ta đến để ăn cướp, vậy thì phải chuyên nghiệp, cho nên chắc chắn phải đeo lên!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích.

? ? ?

Tại sao lại so sánh ta với Cẩu Tử nữa rồi?

Hơn nữa không phải chúng ta tới chơi hay sao, sao lại biến thành đến cướp rồi?

"Sư tôn!"

"Một vạn tấm định thân tiên lục trong tay của ta phải lãng phí hết mới được!"

"Cho nên, ta chuẩn bị dùng để ăn cướp!"

"Chờ trở ra, chỉ có thể nói là nếu ai gặp được chúng ta thì coi như người đó xui xẻo mà thôi!"

Nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết lộ ra vẻ khó hiểu thì Diệp Phong cũng cười giải thích lần nữa, nhưng thao tác phá của cụ thể như thế nào thì hắn định sau khi đi vào sẽ dùng hành động thực tế để biểu đạt.

"Ăn cướp?"

"Định thân tiên lục?"

Mà bên cạnh, Trần Phàm nghe được Diệp Phong nói như vậy thì trên mặt lại toát ra vẻ hưng phấn, dù sao thì trước giờ hắn chưa từng làm việc hay như thế!

"Được!"

"Vậy chúng ta đi vào ăn cướp đi!"

Nghe Diệp Phong giải thích như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng đeo mặt nạ màu đen lên đồng thời trong lòng nghĩ thầm: "Ăn cướp thì ăn cướp đi, dù sao cũng tốt hơn là dùng ở trên người của ta, một vạn nén nhang, ta không dám tưởng tượng!"

...

Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường!

Oanh!

Ngay khi ba người vừa mới truyền tống vào Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, một cỗ thiên địa uy áp lập tức ầm vang rơi xuống, đồng thời một cỗ lực lượng kinh khủng cũng trực tiếp tác dụng lên trên tiên giới chứa một vạn tấm định thân tiên lục mà Diệp Phong đang đeo trên tay!

Nhưng có hệ thống bảo vệ, cỗ lực lượng đó hoàn toàn không thể nào chuyển tiên giới ra khỏi Thiên Đạo Chiến Trường!

Oanh! Oanh! Oanh!

Sau đó, lôi minh nổ vang, kiếp vân nhấp nhô, một mảnh Thiên Đạo kiếp vân màu trắng quỷ dị bắt đầu nhanh chóng ngưng tụ ở trên không của ba người!

"Mẹ nó!"

"Đây là tình huống như thế nào!"

"Tại sao Thiên Đạo kiếp vân lại xuất hiện ở trong Thiên Đạo Chiến Trường, hơn nữa còn khóa chặt chúng ta?"

Lúc này, nhìn thấy kiếp vân màu trắng đang nhanh chóng ngưng tụ ở trên không trung, Trần Phàm đã sắp sợ tè ra quần!

? ? ?

Đây chính là Thiên Đạo kiếp vân ở trong Thiên Đạo Chiến Trường!

Hơn nữa còn khóa chặt chúng ta, các ngươi không những không có bất kỳ lo lắng và sợ hãi nào lại còn ngồi ở đó ăn tiên quả?

Còn mẹ nó đút cho nhau ăn?

Khi thấy Diệp Phong và Lạc Thiên Tuyết đang ngồi bên cạnh ném thức ăn cho chó, Trần Phàm cả người đều muốn điên rồi, hắn rất muốn nói với hai người một câu: "Các ngươi có thể tôn trọng Thiên Đạo kiếp vân một chút hay không!"

"Diệp Phong!"

"Lát nữa để cho ai đến chém Thiên Đạo kiếp vân này?"

Ăn một quả tiên quả do Diệp Phong đưa tới, Lạc Thiên Tuyết cũng một mặt hiếu kì hỏi thăm, dù sao nàng đã từng thấy Diệp Tiểu Kiếm một kiếm trảm kiếp vân, cho nên đối với Thiên Đạo kiếp vân xuất hiện, thứ nàng quan tâm chỉ là Diệp Phong sẽ cho ai ra đây giải quyết.

"Sư tôn!"

Chương 513: Thiên Đạo kiếp vân đều tới, các ngươi còn đút tiên quả cho nhau ăn? (2)

"Ngươi cứ gọi ta là đồ nhi đi, nếu không ta không có cảm giác diễn."

"Về phần để ai đến, chỉ với cái kiếp vân nho nhỏ này thì hãy để cho Diệp Nhất tới là được rồi!"

Nói xong, Diệp Phong âm thầm nói với hệ thống: "Hệ thống, để Diệp Nhất tới một chuyến!"

"Cảm giác diễn?"

"Đó là có ý gì?"

Bên cạnh, Lạc Thiên Tuyết nghe được Diệp Phong nói như vậy, trên mặt lại lóe lóe lên vẻ khó hiểu.

"Ha ha ha!"

"Chủ nhân, Diệp Nhất đến rồi!"

Đúng lúc này, theo một khe hở không gian xuất hiện, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Diệp Nhất cũng vọng từ trong đó ra.

"Ha ha ha!"

"Chủ nhân, Diệp Nhất đi!"

"Cái đồ chơi này ta không giải quyết được, vẫn phải tìm thành viên chính thức đội hộ vệ bại gia!"

Khi Diệp Nhất từ trong vết nứt không gian đi ra, phát hiện thân ở Thiên Đạo Chiến Trường, mà ở trên không trung lại có Thiên Đạo kiếp vân đáng chết đó thì trên mặt lộ ra vẻ lúng túng nhanh chóng chạy vào trong vết nứt không gian.

"Ngọa tào!"

"Diệp Nhất không giải quyết được Thiên Đạo kiếp vân ở nơi này, hình như lần trước là chạy đi về gọi Diệp Tiểu Cước ra giải quyết, sao ta lại quên chuyện này đi chứ!"

Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Diệp Phong cũng mới nhớ tới việc này.

"Cái gì!"

"Ngươi mặc kim giáp lúc nãy là ai?"

"Nơi này chính là Thiên Đạo Chiến Trường, cho dù là Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong cũng không thể xé rách không gian từ bên ngoài đi vào!"

"Hơn nữa còn có thể tới lui tự nhiên, đây là Thiên Đạo Chiến Trường mà ta biết sao?"

Nhìn thấy Diệp Nhất đi ra rồi lại đi trở về, Trần Phàm đang đứng bên cạnh cả người đều ngớ ngẩn, bởi vì cảnh tượng này trực tiếp thay đổi nhận thức của hắn!

"Hám Thiên Cước!"

Đúng lúc này, theo một giọng nói thô kệch vang lên, một cái dấu chân lớn che khuất bầu trời xuất hiện ở trên Thiên Đạo kiếp vân màu trắng vừa mới hình thành ở trên không trung!

Oanh!

Phía dưới dấu chân, không gian sụp đổ, Thiên Đạo kiếp vân màu trắng quỷ dị cũng bị không gian sụp đổ thôn phệ sạch sẽ trong nháy mắt!

"Chủ nhân!"

"Bên kia còn có chuyện cho nên ta đi trước đây!"

Giải quyết xong kiếp vân màu trắng, sau đó Diệp Tiểu Cước cũng vội vã biến mất trong vết nứt không gian!

"Tình huống như thế nào?"

"Ngươi chỉ là một người trông coi nhà thì bận rộn cái gì?"

Nhìn thấy Diệp Tiểu Cước cũng đến vội vàng đi vội vã, trên mặt Diệp Phong cũng toát ra vẻ mộng bức.

"Không nhìn pháp tắc của Thiên Đạo Chiến Trường!"

"Một cước diệt kiếp vân màu trắng!"

"Rốt cuộc đại ca này của ta có lai lịch gì!"

Lúc này, sau khi tỉnh táo lại, Trần Phàm cũng tỏ vẻ vô cùng chấn động nhìn về phía Diệp Phong!

"Đồ nhi!"

"Hình như mới nãy người đó là Diệp Tiểu Cước, người trông coi Thần Thông Mao Ốc ở Tinh Hồn Phong chứ!"

"Không ngờ được là thực lực của hắn cũng khủng bố như thế, vậy có phải thực lực của hắn cũng mạnh hơn Diệp Tiểu Kiếm hay không?"

Lúc này, nhìn Diệp Tiểu Cước đã rời khỏi đây, Lạc Thiên Tuyết cũng mặt lộ vẻ hiếu kì nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.

"Sư tôn!"

"Ngươi nói như vậy là ngươi quá đề cao hắn rồi!"

"Nếu như hắn nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm thì sợ là sẽ bị hù đến toàn thân run rẩy!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích.

"Vậy hắn sắp xếp thứ mấy?"

Lạc Thiên Tuyết nghe xong càng thêm hiếu kì dò hỏi.

"Thứ mười!"

"Trong mười người, Diệp Tiểu Cước là người yếu nhất!"

Nói xong, Diệp Phong cũng cười đưa một quả tiên quả giống như loại nho tới trước miệng Lạc Thiên Tuyết.

"Mười người?"

"Cường giả cấp bậc như thế này mà bên cạnh đại ca lại có mười người?"

"Mà tráng hán vừa mới một cước đạp nát kiếp vân màu trắng lúc nãy lại là người yếu nhất trong số mười người?"

Nghe được cuộc nói chuyện giữa Diệp Phong với Lạc Thiên Tuyết, Trần Phàm đang đứng bên cạnh đầu tiên là chấn kinh, sau đó trực tiếp bắt đầu cười ngây ngô, hắn cảm thấy quyết định chính xác nhất trong cuộc đời này của mình là nhận Diệp Phong làm đại ca!

Có đại ca ngưu bức lên đến tận trời như vậy bảo hộ, hắn còn sợ ai!

...

Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!

"Đồ Mãng, Cung Phong, Chu Khải!"

"Các ngươi đoán ta vừa mới nhìn thấy cái gì?"

"Bên cạnh Diệp thiếu lại có người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì không lâu sau nữa sẽ có đồng bạn mới gia nhập vào trong đại gia đình của chúng ta rồi!"

Trở lại Tinh Hồn Phong, Diệp Tiểu Cước cũng một mặt hưng phấn lên tiếng nói với ba người.

"Thật!"

Ba người nghe được Diệp Tiểu Cước nói như vậy thì trên mặt cũng đều toát ra vẻ hưng phấn, có thể nói không có chuyện gì khiến cho bọn họ vui vẻ bằng có người mới tới đây!

...

Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường!

"Đại ca!"

"Phía trước có người, hơn nữa còn là bảy người!"

Đi một hồi, Trần Phàm bỗng nhiên chỉ về phía bảy người xuất hiện đằng trước hô to lên với Diệp Phong.

"Trần Phàm!"

"Ngươi xem xem trong mắt của ta có gì?"

Nghe được Trần Phàm đột nhiên hô to lên như vậy, Diệp Phong bỗng nhiên dùng hai ngón tay chỉ vào mắt của mình hỏi lại hắn.

"Đại ca!"

"Trong mắt của ngươi có ta!"

Trần Phàm nghe xong, không có chút do dự trực tiếp trả lời!

"Cái gì trong mắt có ngươi!"

"Trong mắt của ta có tròng mắt, ta không có mù, cho nên lần sau ngươi có thể đừng la to lên như vậy hay không, mẹ nó, dọa cho ta giật thót tim!"

Nghe được Trần Phàm trả lời, Diệp Phong cũng mặt xạm lại lên tiếng nói.

"Đồ nhi!"

"Mau phá của đi, vi sư đã đợi không kịp!"

Lúc này, Lạc Thiên Tuyết đang đứng bên cạnh lại có chút không kịp chờ đợi thúc giục Diệp Phong.

"Sư tôn!"

"Cái tiên giới này ngươi cầm, bên trong có một vạn tấm định thân tiên lục, một hồi chúng ta ăn cướp tên thủ lĩnh, nếu như hắn dám không cho, chúng ta sẽ dùng định thân tiên lục này định trụ từng người từng người ở bên cạnh hắn, chúng ta hù chết hắn!"

Nói xong, Diệp Phong lập tức đưa tiên giới trên tay cho Lạc Thiên Tuyết, sau đó nhìn nói với Trần Phàm: "Trần Phàm, ngươi phụ trách đi lấy tất cả mọi thứ ở trên người những người bị định trụ đó tới đây!"

"Ừm?"

"Lấy tới?"

Chương 514: Đại ca, ngươi xem bọn họ giống ăn cướp hay không?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trần Phàm đầu tiên là sững sờ, sau đó thì trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn nói: "Đại ca, lấy hết tất cả luôn hay sao?"

"Để lại một cái quần cho bọn họ đi!"

Diệp Phong nhìn Lạc Thiên Tuyết đang đứng bên cạnh một chút, cuối cùng quyết định sẽ để lại cho những người đó một cái quần!

"Đồ nhi!"

"Tại sao phải làm như vậy?"

"Trực tiếp định trụ toàn bộ bọn họ sau đó cướp luôn không được hay sao?"

Nghe được ý nghĩ của Diệp Phong, Lạc Thiên Tuyết cũng có chút không hiểu hỏi thăm.

"Sư tôn!"

"Ta muốn phá của!"

"Mặc dù ta muốn cướp thủ lĩnh nhưng ta không dùng định thân tiên lục trên người của đối phương, ta muốn định trụ mọi người xung quanh để hù dọa hắn, dùng thao tác này để hoàn thành cướp bóc, như vậy mới là phá của!"

Nhìn vẻ mặt không hiểu của Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong cũng cười giải thích.

"Rõ ràng có thể định trụ đối phương trực tiếp cướp, lại muốn định trụ người xung quanh hù dọa đối phương, làm cho đối phương tự mình chủ động giao ra!"

"Như vậy, vì cướp một người mà không biết phải lãng phí bao nhiêu tấm định thân tiên lục, tiểu tử Diệp Phong này rất biết cách phá của!"

Sau khi kịp phản ứng lại, Lạc Thiên Tuyết cũng nở một nụ cười, nàng cảm thấy ở phương diện phá của thì nàng vẫn phải học hỏi ở Diệp Phong nhiều một chút mới được!

...

"Đại ca!"

"Ngươi xem ba người đeo mặt nạ phía trước có giống ăn cướp hay không?"

Lúc này, trong số bảy người đối diện, nam tử đầu trọc xếp hạng thứ hai cũng lên tiếng hỏi thăm đại ca Mai Chấn Đào đang đứng bên cạnh mình.

"Nhị đệ!"

"Cho dù bọn họ có là ăn cướp thì đã sao?"

"Bảy huynh đệ chúng ta đều có thực lực Nhân Tiên Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, có thể nói trong Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường này đều có thể đi ngang đuợc, sợ bọn họ làm gì!"

Nói xong, Mai Chấn Đào quay qua làm một thủ thế cắt cổ đối với sáu người bên cạnh, sau đó nở một nụ cười lạnh đi tới chỗ ba người Diệp Phong, Lạc Thiên Tuyết và Trần Phàm đối diện!

"Các ngươi ai là thủ lĩnh!"

Nhìn thấy bảy người đi tới, sau đó Lạc Thiên Tuyết cũng hưng phấn hô to lên!

"Là ta!"

"Các ngươi ngăn cản đường đi của chúng ta, các ngươi muốn làm gì?"

Lúc này, Mai Chấn Đào đi lên một bước, trên mặt lộ vẻ suy tư nhìn Lạc Thiên Tuyết hỏi ngược lại.

"Ăn cướp!"

"Nhưng mà chúng ta chỉ ăn cướp một mình ngươi!"

Lạc Thiên Tuyết nhìn Mai Chấn Đào, cũng nói thẳng ra mục đích bọn họ cản đường của mấy người đó!

"Ha ha ha!"

"Buồn cười, thật sự là buồn cười!"

"Ba người các ngươi chỉ là Nhân Tiên Cảnh Nhất Trọng rác rưởi, vậy mà muốn đánh cướp chúng ta?"

Dò xét thực lực của ba người xong, Mai Chấn Đào cũng nhịn không được phá lên cười, sau đó trực tiếp nói với đầu trọc đang đứng bên cạnh mình: "Nhị đệ, đi tiêu diệt bọn họ!"

Hả?

Nhìn thấy đầu trọc đang đứng bên cạnh mình hoàn toàn không có phản ứng gì, Mai Chấn Đào khẽ nhíu mày nói: "Lên đi, còn đứng ngây ra đó làm gì?"

"Đại ca!"

"Chắc chắn trong tay nàng có định thân tiên lục, ta bị định trụ!"

Nghe được Mai Chấn Đào nói như vậy, đầu trọc cũng mặt lộ vẻ bất an lên tiếng nhắc nhở!

"Đại ca!"

"Chúng ta cũng bị định trụ!"

Đúng lúc này, năm người còn lại cũng thấp thỏm lo âu lên tiếng nói, đồng thời trong lòng sụp đổ nghĩ: "Chúng ta cũng không động thủ, hơn nữa các ngươi chỉ cướp bóc đại ca thôi thì các ngươi định trụ chúng ta làm cái gì!"

"Ca môn, nhường một chút!"

"Đừng ảnh hưởng công việc của ta!"

Đúng lúc này, Trần Phàm lại đi đến trước người Mai Chấn Đào, đầu tiên là tiện tay đẩy hắn qua một bên, sau đó bắt đầu vơ vét tất cả mọi thứ bao gồm tiên giới, Truyền âm Thạch, bảo vật, quần áo trên người sáu người!

Về phần Mai Chấn Đào có thể đột nhiên ra tay với mình hay không, Trần Phàm không có chút lo lắng nào, bởi vì vừa nãy Diệp Phong đã cam đoan với hắn, đối phương tuyệt đối không thể đả thương hắn được!

"Mẹ nó!"

"Các ngươi bị bệnh tâm thần hả!"

"Không phải đã nói cướp bóc đại ca sao, sao lại lấy đồ trên người của chúng ta làm cái gì?"

Lúc này, sáu người bị Trần Phàm điên cuồng vơ vét đến chỉ còn lại cái quần đã sắp điên rồi!

"Đi chết!"

Nhìn thấy Trần Phàm điên cuồng vơ vét bảo vật của huynh đệ mình, Mai Chấn Đào đang đứng bên cạnh cũng lấy một thanh trường kiếm từ trong tiên giới ra trong nháy mắt đâm thẳng tới chỗ Trần Phàm!

"Hủy Diệt Thần Mâu!"

Đúng lúc này, đối diện, Diệp Phong bỗng nhiên xuất thủ, trực tiếp chôn vùi trường kiếm trong tay Mai Chấn Đào trong nháy mắt!

"Huynh đệ!"

"Những thứ này đều là của ngươi, cầm chạy mau!"

Lúc này, Trần Phàm vừa mới vơ vét xong, quay đầu lại nhìn thấy Mai Chấn Đào đang đưa tay về phía mình thì trực tiếp để tất cả mọi thứ mà mình vừa mới vơ vét được vào trong tay của đối phương, sau đó cười nói một câu như vậy!

? ? ?

Không phải cướp bóc ta sao?

Bây giờ không chỉ cướp bóc sáu huynh đệ của ta mà còn đem tất cả mọi thứ cô bọn họ cho ta?

Lúc này, Mai Chấn Đào còn chưa kịp tỉnh táo lại sau khi trường kiếm của mình biến mất, nhìn tiên giới, quần áo các thứ trong tay, hắn bối rối không biết làm sao!

"Đại ca!"

"Tên cẩu bức này không chạy, nếu không cho hắn một tấm định thân tiên lục đi, ta tuyệt đối sẽ cướp sạch của hắn ngay cả quần cũng không chừa lại!"

Nhìn thấy Mai Chấn Đào sững sờ tại chỗ không có phản ứng gì, Trần Phàm cũng trực tiếp quay qua nhìn Diệp Phong đang đứng cách đó không xa hô to lên.

"Mẹ nó!"

"Bọn họ còn được để lại một cái quần, đến lượt ta thì ngay cả quần cũng không để lại?"

"Mặc dù không biết các ngươi muốn làm gì, nhưng ta chạy còn không được sao?"

Nghe được Trần Phàm nói như vậy, Mai Chấn Đào bị hù dọa thật, nhìn thoáng qua sáu huynh đệ bị định trụ hơn nữa chỉ còn lại cái quần, hắn rưng rưng cầm đồ của sáu người trực tiếp chạy tới chỗ xa xa!

Về phần phản kháng, hắn đã không dám phản kháng, đối phương có thể vô thanh vô tức hủy bỏ trường kiếm của hắn cũng đủ để chứng minh ba người trước mắt này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài!

"Ngọa tào, đại ca chạy!"

Chương 515: An bài một chỗ ở cũng coi là đại sự?

"Đại ca không chỉ chạy, mẹ nó còn cầm đồ của chúng ta chạy!"

"Không nghĩ tới đại ca lại là một người như vậy, cũng sẽ không chết, nếu như vậy thì đưa hết đồ cho bọn họ, coi như mắt ta bị mù!"

"Không nghĩ tới trong lòng của đại ca, sáu người chúng ta còn không quan trọng bằng cái quần của hắn!"

"..."

Nhìn thấy Mai Chấn Đào từ từ đi xa, trong mắt sáu người bị định tại nguyên chỗ đã tràn đầy lửa giận!

"Trần Phàm, lấy phi hành Tiên Khí ra, chúng ta đuổi theo!"

Nhìn thấy Mai Chấn Đào rời đi, Diệp Phong cũng cười nói với Trần Phàm.

"Tình huống như thế nào?"

"Tốc độ phi hành như vậy, cái phi hành Tiên Khí đó không phải là nhất phẩm phi hành Tiên Khí đó chứ!"

"Ăn cướp thì có đặc quyền nha, dựa vào cái gì bọn họ có thể mang phi hành Tiên Khí vượt qua nhất phẩm vào đây?"

"Không nói những cái khác, chỉ bằng thứ vượt xa nhất phẩm phi hành Tiên Khí như vậy, chỉ cần có đầy đủ Tiên Linh Thạch thì không phải Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường này sẽ trở thành sân sau nhà bọn họ hay sao, muốn đi đâu thì đi đó?"

Nhìn ba người ngồi lên phi hành Tiên Khí rời khỏi đây, trên mặt sáu người đều lộ ra vẻ khó có thể tin.

"Đồ nhi!"

"Mặc dù làm như vậy rất là phá của nhưng chúng ta phải đuổi theo tới khi nào!"

"Một vạn tấm định thân tiên lục, vậy thì phải gặp được một vạn người, chưa chắc gì chúng ta có thể dùng hết được chúng nó trước khi trời tối!"

"Không bằng sử dụng toàn bộ định thân tiên lục còn lại ở trên người của tên này đi!"

Bên trên phi hành Tiên Khí, nhìn Mai Chấn Đào đang điên cuồng chạy trốn ngay trước mặt mình, Lạc Thiên Tuyết bỗng nhiên đưa ra một ý nghĩ.

"Sư tôn!"

"Ta cũng không có tâm tư chơi, nếu như ngươi cảm thấy quá phiền phức thì trực tiếp sử dụng số định thân tiên lục còn lại ở trên người của hắn đi!"

Nghe được Lạc Thiên Tuyết đề nghị như vậy, Diệp Phong cũng đồng ý với lời đề nghị của nàng, dù sao có thể sử dụng một tấm định thân tiên lục là có thể hoàn thành cướp bóc, nhưng bây giờ lại sử dụng gần một vạn tấm, làm như vậy hoàn toàn là hành vi phá của!

Chỉ là làm như vậy thì phải để cho một mình Mai Chấn Đào phải gánh lấy nỗi khổ của vạn người!

? ? ?

Chuyện gì xảy ra?

Tại sao ta không thể cử động được?

Ba tên vương bát đản này nói chuyện không giữ lời gì hết, mẹ nó, ta đã chạy rồi mà tại sao bọn họ còn xuống tay với ta nữa!

Khi phát hiện thân thể không thể nào động đậy, Mai Chấn Đào cũng sững sờ, khi hắn kịp phản ứng lại thì trong mắt lại bắt đầu lóe lên vẻ sợ hãi, đồ bị cướp không sao, nhưng hắn sợ đối phương ngay cả quần cũng không để lại cho hắn!

"Huynh đệ!"

"Vừa nãy chúng ta sử dụng chín nghìn chín trăm chín mươi bốn tấm định thân tiên lục ở trên thân thể của ngươi!"

"Không có gì bất ngờ xảy ra thì trạng thái định thân của ngươi sẽ duy trì hơn hai trăm ngày, ngươi có thể sống sót hay không thì phải xem vận may của ngươi!"

Đi tới trước mặt Mai Chấn Đào nói xong những lời này, sau đó Diệp Phong trực tiếp nói với Trần Phàm: "Trần Phàm, lấy tất cả quần áo đi đi, dù sao đã không cướp được thì ít nhất chúng ta phải cầm được một ít đồ đi mới được!"

Ban đầu, dưới tình huống Mai Chấn Đào không biết rõ bọn họ là ăn cướp thì đã ra thủ thế cắt cổ đối với sáu người còn lại, Diệp Phong cũng đã nhìn thấy hết, đối với loại người này, hắn cũng sẽ không nuông chiều!

"Mẹ nó, các ngươi là ma quỷ có đúng hay không!"

"Người khác bị định trụ chính là một lát, đến lượt ta thì mẹ nó biến thành hơn hai trăm ngày?"

"Hơn nữa các loại thiên tài địa bảo, đan dược, Tiên Khí các người đều không lấy đi, hết lần này tới lần khác lại muốn lấy đi quần áo của chúng ta?"

Nhìn thấy Trần Phàm lấy quần áo của sáu vị huynh đệ trong tay mình đi, sau đó lại bắt đầu lấy của mình, Mai Chấn Đào cả người đều muốn điên rồi, hắn xông xáo Thiên Đạo Chiến Trường mấy chục năm, không phải chưa từng gặp qua ăn cướp, nhưng mà chuyên môn ăn cướp quần áo thì đúng là hắn chưa bao giờ gặp!

...

Gần nửa ngày sau!

"Ừm?"

"Trần Phàm, ở trong Thiên Đạo Chiến Trường còn có thành trấn?"

Khi Diệp Phong nhìn thấy một tòa thành trấn xuất hiện ở nơi xa thì trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Trần Phàm hỏi thăm.

"Có!"

"Không cần biết là Thiên Đạo Chiến Trường cấp nào thì bên trong đều có vô số thành trấn, không có ai biết những thành trấn này xuất hiện như thế nào, nhưng mà tất cả những thành trấn này đều có Thiên Đạo ý chí thủ hộ!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Trần Phàm cũng vội vàng trả lời.

Mấy phút sau, thông qua Trần Phàm giải thích cặn kẽ, Diệp Phong cũng đại khái hiểu được một chút tình huống của những thành trấn ở trong Thiên Đạo Chiến Trường này.

Chỉ cần đi vào thành trấn, cho dù là ai cũng không thể giết người ở bên trong thành trấn, nếu như có người dám làm như vậy thì sẽ bị Thiên Đạo lôi kiếp mạt sát!

Hơn nữa bởi vì có Thiên Đạo ý chí thủ hộ cho nên Tiên thú bản thổ ở trong Thiên Đạo Chiến Trường không thể nào xông vào bên trong thành trấn được, nếu như tao ngộ Tiên thú truy sát hoặc thú triều Tiên thú, chỉ cần có thể trốn vào trong bất cứ một tòa thành trấn nào thì coi như triệt để an toàn!

Không chỉ có như thế, mỗi một tòa thành trấn đều được một cái thế lực nắm giữ trong tay, nếu như muốn đi vào thì nhất định phải nộp một số lượng Tiên Linh Thạch nhất định, ở lại thêm một ngày thì cũng phải giao nộp một số lượng Tiên Linh Thạch nhất định, nếu không cho dù không giết được ngươi thì cũng có thể ném ngươi ra khỏi thành!

Mà phần lớn thế lực khống chế nó gần như đều là các thế lực đỉnh cấp, các thế lực nhất lưu ở bên ngoài, có rất ít người dám khiêu khích hoặc trêu chọc bọn họ!

"Có chút thú vị!"

"Như thế xem ra hằng năm những thành trấn ở bên trong Thiên Đạo Chiến Trường này có thể kiếm được một số lượng của cải rất đáng giá cho những thế lực này!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp nói với Trần Phàm: "Đi thôi, chúng ta đi tới thành trấn nghỉ ngơi!"

Bình Luận (0)
Comment