Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trần Phàm cũng trực tiếp thôi động phi hành Tiên Khí, nhanh chóng bay thẳng tới hướng thành trấn cách mình không xa!
Bát Phương Thành!
Sau khi nộp đầy đủ Tiên Linh Thạch, ba người cũng thuận lợi tiến vào thành trấn.
"Đồ nhi!"
"Kêu Trần Phàm đi tìm quán rượu trước đi, ngươi đi dạo với ta trong Bát Phương Thành này một hồi được không?"
Lúc này, Lạc Thiên Tuyết bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Phong, lên tiếng hỏi thăm.
"Sư tôn!"
"Hay là ngươi tự mình đi dạo một hồi đi, tìm quán rượu an bài chỗ ở, chuyện lớn như thế ta sợ một mình Trần Phàm không giải quyết được!"
Nghe được Lạc Thiên Tuyết mời, Diệp Phong lại không hề do dự cự tuyệt.
? ? ?
An bài chỗ ở cũng coi như đại sự?
Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, Lạc Thiên Tuyết đã sắp bị làm cho tức chết, vốn nghĩ sáng tạo một cơ hội cho hai người ở chung với nhau, ai mà ngờ được Diệp Phong lại cự tuyệt dứt khoát như thế!
"Ai!"
"Sư tôn lại hiểu lầm ta!"
Nhìn Lạc Thiên Tuyết tức giận quay người trực tiếp rời đi, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ thở dài!
"Đại ca!"
"Ngươi xem đại tẩu đều tức giận, nếu không được thì ngươi đi dạo với nàng đi!"
"Tìm kiếm quán rượu mướn phòng, chuyện này ta có thể làm tốt!"
Lúc này, Trần Phàm đang đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng nhắc nhở.
"Ngươi có thể làm tốt?"
"Ngươi có thể làm tốt cái rắm a!"
"Ngươi hoàn toàn không biết kịch bản của ta, lát nữa ngươi xem rồi học tập nhiều một chút đi!"
Nói xong, Diệp Phong lập tức đi thẳng đến nơi xa, cũng bắt đầu tìm kiếm quán rượu!
"Sắp xếp một chỗ ở thôi mà còn có kịch bản gì?"
Lúc này Trần Phàm cũng cực kỳ khó hiểu đuổi theo Diệp Phong, hắn cũng rất muốn nhìn thử xem kịch bản mà Diệp Phong nói là kịch bản như thế nào.
Một lát sau!
"Lão bản!"
"Quán rượu này của ngươi còn bao nhiêu phòng?"
Đi vào một quán rượu, sau đó Diệp Phong cũng trực tiếp hỏi thăm.
"Vị thiếu gia này!"
"Vừa khéo buổi sáng hôm nay có một nhóm khách đã rời đi, trước mắt phòng còn sung túc, còn có hơn mười gian phòng!"
Lão bản quán rượu nghe xong, cũng nhìn về phía Diệp Phong cười trả lời.
"Cái gì?"
"Chỉ còn lại một gian?"
Diệp Phong nghe xong thì lại làm ra vẻ giật mình kinh hô lên.
? ? ?
Cái gì mà chỉ còn lại một gian?
Ta nói chính là còn lại hơn mười gian!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, không chỉ có lão bản quán rượu mộng mà ngay cả Trần Phàm đang đứng bên cạnh cũng không biết ra sao!
"Vị thiếu gia này!"
"Ta nói chính là còn có hơn mười..."
Không đợi lão bản quán rượu nói xong, Diệp Phong trực tiếp lấy một cái không gian giới chỉ chứa một vạn miếng cực phẩm Tiên Linh Thạch đập lên trên quầy, sau đó nói ra: "Đây là tiền thuê nhà!"
"Đây là. . . mười vạn miếng cực phẩm Tiên Linh Thạch!"
Khi lão bản quán rượu kiểm tra được số lượng cực phẩm Tiên Linh Thạch ở trong tiên giới thì hắn cũng giật mình sau đó đột nhiên kịp phản ứng lại, nhìn về phía Diệp Phong vội vàng cười nói: "Vị thiếu gia này, thật là tiếc quá, quán rượu này của chúng ta chỉ còn lại có một gian phòng thôi!"
"Trần Phàm!"
"Ngươi cầm lấy cái tiên giới này!"
"Lập tức ra ngoài đi tới tất cả quán rượu ở bên trong thành trấn này, ngươi bao hết tất cả phòng cho ta, sau đó có thể để cho người khác ở nhưng nếu như đại tẩu ngươi hỏi thăm ngươi thì ngươi phải dặn dò lão bản những quán rượu đó nói như thế nào thì ngươi cũng biết rồi đó?"
Nghe được lão bản quán rượu nói như vậy, khóe miệng Diệp Phong cũng nở một nụ cười, sau đó đưa một cái tiên giới khác chứa trăm vạn miếng cực phẩm Tiên Linh Thạch cho Trần Phàm, cũng nói ra yêu cầu của mình!
"Ngọa tào!"
"Bao hết toàn bộ phòng của tất cả quán rượu trong thành trấn này, nếu như làm như vậy thì chỉ còn lại đúng một gian phòng ở chỗ này!"
"Như vậy thì chẳng phải là đại ca và đại tẩu có thể ở chung một phòng với nhau rồi hay sao?"
Nghĩ đến đây, Trần Phàm cả người đều bị kinh hãi!
Hắn hoàn toàn không ngờ được là kịch bản của Diệp Phong lại thâm hiểm như vậy, hơn nữa hiện tại xem ra, chuyện sắp xếp chỗ ở này đúng là một chuyện lớn, đúng là mẹ nó hắn không thể làm xong được việc này!
Về phần Diệp Phong làm như vậy sẽ khiến cho Bát Phương Tông chú ý hay không thì Trần Phàm hoàn toàn không thèm để ý tới, nếu như Bát Phương Tông muốn gây chuyện thật thì bọn họ cũng phải cân nhắc xem quần có bọn họ có đủ để bị cướp hay không!
Mà đối diện, lúc này lão bản quán rượu cũng rất là giật mình nhìn về phía Diệp Phong, hắn vốn cho rằng đối phương tốn một lượng Tiên Linh Thạch cao gấp mấy lần bao hết toàn bộ phòng của quán rượu của hắn trong vòng mười ngày là đã rất phá của rồi, nhưng ai mà ngờ được đối phương còn chuẩn bị ra tay với toàn bộ phòng ở bên trong Bát Phương Thành!
"Thực lực không biết!"
"Bại gia tử!"
"Tình huống của người này, lát nữa ta phải nhanh chóng bẩm báo cho Thiếu chủ mới được!"
Sau khi tỉnh táo lại, lão bản quán rượu âm thầm đưa ra một quyết định!
Sau khi Trần Phàm rời đi, Diệp Phong cũng nhìn về phía lão bản quán rượu lần nữa, cười nói: "Những phòng mà ta bao lại thì ngươi cũng có thể bán cho người khác, nhưng mà một hồi khi ta dẫn ngươi tới đây thì quán rượu này của ngươi chỉ còn lại có một phòng ngươi rõ chưa?"
"Minh bạch, minh bạch!"
"Thiếu gia yên tâm, chuyện này ta biết nên làm như thế nào!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, lão bản quán rượu cũng cười đồng ý!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng năm mươi vạn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *3, ban thưởng Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận *1!"
Ngay khi Diệp Phong trở lại căn phòng duy nhất thì tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của hắn.
"Không tệ!"
"Đúng là không tệ!"
"Không chỉ lấy được một căn phòng 'duy nhất' mà còn phát động hành vi phá của một lần, lần này có thể nói là kiếm bộn rồi!"
Nghe được tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống vang lên, Diệp Phong cũng nhịn không được bật cười!
"Ừm?"
"Sao cái bàn này lại không có vững?"
Chương 517: Cái gì, chỉ còn lại một gian?Đúng lúc này, Diệp Phong chợt phát hiện bàn gỗ trong phòng hơi nghiêng, hắn cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện có một cái chân bàn ngắn hơn ba cái chân bàn còn lại.
"Hoàn mỹ!"
"Dùng Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận gì đó lót ở phía dưới là được rồi!"
Giật giật cái bàn thấy không còn lắc lư, Diệp Phong cũng hài lòng khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu uống trà, trong lòng rất là chờ mong đêm xuân tối nay đến nhanh một chút!
...
Lầu ba, trong một căn phòng xa hoa!
"Thiếu chủ!"
"Ta có một chuyện muốn bẩm báo cho ngươi!"
Đi vào phòng, lão bản quán rượu cung kính lên tiếng nói.
"Có việc phải bẩm báo cho ta?"
"Chuyện gì?"
Đỗ Thiên Nhất vừa nghe thấy lời ấy thì trên mặt cũng lộ vẻ tò mò, hắn không thể tưởng tượng được là ở trong Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường này còn có chuyện gì đáng giá để người này báo cáo cho kẻ làm Thiếu chủ như hắn!
Dù sao, hắn dựa vào bí bảo đến Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường kiểm tra sản nghiệp của mình một chút, làm như vậy cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu mà thôi, thành trấn ở trong Thiên Đạo Chiến Trường cao cấp hơn mà tông môn nắm trong tay mới là chỗ mà hắn cần trọng điểm kiểm tra!
"Thiếu chủ!"
"Mới có một tên bại gia tử tới!"
"Mặc dù thực lực để lộ ra chỉ là Nhân Tiên Cảnh Nhất Trọng nhưng trên mặt của hắn lại đeo một cái mặt nạ màu đen kỳ quái, ta không biết đó có phải là một món bí bảo có thể áp chế thực lực hay không!"
"Hơn nữa mới nãy hắn không chỉ lập tức bao hết toàn bộ phòng trong quán rượu của ta mà còn cho thuộc hạ của hắn đem theo một lượng lớn cực phẩm Tiên Linh Thạch đi bao hết tất cả phòng trống của tất cả quán rượu ở trong Bát Phương Thành!"
Lúc này, lão bản quán rượu cũng tranh thủ nói ra tình huống mà hắn gặp được.
"Nha!"
"Cực phẩm Tiên Linh Thạch cũng không phải là thứ mà tu sĩ Nhân Tiên Cảnh có thể có được, chớ nói chi là một lượng lớn cực phẩm Tiên Linh Thạch!"
"Nhưng mà tại sao hắn lại muốn bao hết tất cả phòng trống của quán rượu?"
Đỗ Thiên Nhất nghe xong thì trên mặt cũng lộ vẻ hiếu kỳ hỏi thăm.
"Hình như là bởi vì một nữ nhân!"
"Hẳn là hắn muốn ở chung một phòng với nữ nhân đó đêm nay."
Lão bản quán rượu nghe xong thì cũng lên tiếng giải thích lần nữa.
? ? ?
Bởi vì muốn ở chung một phòng với một nữ nhân cho nên trực tiếp bao hết tất cả phòng trống của tất cả quán rượu ở trong Bát Phương Thành?
Đây là bại gia tử sao?
Mẹ nó, cái này là bệnh tâm thần!
Nghe lão bản quán rượu nói xong, Đỗ Thiên Nhất cũng bị kinh hãi!
"Hắn ở phòng nào?"
"Ta rất muốn tới làm quen với hắn!"
Sau khi tỉnh táo lại, Đỗ Thiên Nhất quay qua nhìn lão bản quán rượu hỏi thăm.
Đông! Đông! Đông!
Nghe được tiếng đập cửa, Diệp Phong đang uống trà cũng không biết là ai đến, phải biết, hắn còn chưa có thông qua Truyền âm Thạch nói cho Lạc Thiên Tuyết biết được vị trí của quán rượu này đâu!
"Ngươi là?"
Mở cửa phòng, nhìn thấy một thanh niên lạ lẫm mặc một bộ tiên bào màu đen đang đứng ở bên ngoài, Diệp Phong tỏ vẻ nghi ngờ hỏi thăm.
"Tại hạ Đỗ Thiên Nhất!"
"Thiếu tông chủ Bát Phương Tông!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Đỗ Thiên Nhất Cũng trực tiếp giới thiệu thân phận của mình cho hắn.
"Bát Phương Tông?"
"Bát Phương Thành?"
"Cái Bát Phương Thành này là do tông môn của ngươi đang nắm giữ?"
Biết được thân phận của đối phương, sau đó Diệp Phong lập tức liên tưởng tới cái Bát Phương Thành này, nhìn đối phương trực tiếp hỏi thăm.
"Không sai!"
"Cái Bát Phương Thành này đúng là một trong số đông đảo thành trấn mạc Bát Phương Tông tài đang nắm giữ!"
Lúc nói tới chuyện này, trên mặt Đỗ Thiên Nhất cũng lộ vẻ đắc ý.
"Hệ thống!"
"Nếu như ta có thể mua Bát Phương Thành, đến lúc đó ta thuê một nhóm người tới quản lý rồi sau đó ta không còn thu bất kỳ phí tổn gì, đến lúc đó ta phải không ngừng cung cấp Tiên Linh Thạch cho nó, nếu ta làm như vậy thì ngươi có thể tính cho ta xem thời gian ta nhận được ban thưởng cho hành vi phá của là bao lâu không?"
Nghe được đối phương nói như vậy, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ muốn mua lại quyền quản lý Bát Phương Thành, dứt khoát trực tiếp hỏi thăm hệ thống.
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, nếu như túc chủ chế tạo sản nghiệp phá của, căn cứ sản nghiệp phá của lớn hay nhỏ mà thời gian nhận được ban thưởng cho hành vi phá của cũng không giống nhau, nếu như lấy cái Bát Phương Thành này làm thí dụ, mỗi ba mươi ngày thì có thể tự động thu hoạch được một lần ban thưởng cho hành vi phá của!"
Rất nhanh, giọng nói của hệ thống cũng vang lên trong đầu Diệp Phong.
? ? ?
Sản nghiệp phá của?
Cách mỗi ba mươi ngày thì có thể tự động thu hoạch được một lần ban thưởng cho hành vi phá của?
Sau khi nghe được hệ thống giải thích xong, trong nháy mắt trong mắt Diệp Phong hiện lên tinh quang, nếu là như vậy, hắn xây dựng nhiều sản nghiệp phá của một chút thì chẳng phải là mỗi ngày hắn chỉ cần nằm ở nhà thôi mà đếm ban thưởng cũng có thể đếm tới hai tay liệt luôn hay sao?
"Còn tưởng rằng hắn sẽ có chút đặc biệt!"
"Không ngờ được là khi hắn biết được thân phận của ta thì hắn vẫn bị sợ đến choáng váng!"
"Khiến cho ta mất đi hứng thú làm quen với hắn!"
Nhìn thấy khi Diệp Phong biết được thân phận của mình thì lập tức ngẩng ra tại chỗ, trong mắt Đỗ Thiên Nhất cũng lóe lên vẻ thất vọng.
"Bán không?"
Mà khi Diệp Phong hiểu được còn có thể xây dựng sản nghiệp phá của thì cũng nhìn thẳng về phía Đỗ Thiên Nhất trực tiếp hỏi thăm.
"Ừm?"
"Cái gì bán không?"
Đỗ Thiên Nhất vừa nghe được Diệp Phong bỗng nhiên hỏi ra hai chữ như vậy thì cũng khó hiểu mà hỏi ngược lại hắn.
"Tự giới thiệu mình một chút!"
"Ta tên là Diệp Phong, là một thần hào phá của!"
"Ta cảm thấy vô cùng hứng thú với Bát Phương Thành này, cho nên ta muốn mua lại quyền quản lý Bát Phương Thành."
Lúc này, Diệp Phong cũng vẻ mặt thành thật nhìn Đỗ Thiên Nhất giải thích.
? ? ?
Thần hào phá của?
Mua lại quyền quản lý Bát Phương Thành?
Điên rồi đi!
Chương 518: Bát Phương Thành này của ngươi có bán hay không?Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đỗ Thiên Nhất cũng bị kinh hãi, cho dù là Bát Phương Thành ở dưới chân hay là những thành trấn khác ở trong Thiên Đạo Chiến Trường do Bát Phương Tông bọn họ nắm trong tay, chỉ có chuyện bị người khác đưa chiến thiếp cướp đoạt chứ chưa bao giờ gặp được có người muốn trực tiếp mua lại!
"Diệp Phong huynh!"
"Không cần biết những lời mà ngươi vừa mới nói là thật hay là giả nhưng mà Bát Phương Tông chúng ta không thể bán quyền quản lý Bát Phương Thành!"
"Trong đó liên quan đến rất nhiều chuyện ta cũng không tiện giải thích cho ngươi!"
Đi vào phòng đóng kỹ cửa phòng, sau đó Đỗ Thiên Nhất ngồi xuống bàn trực tiếp từ chối ý nghĩ của Diệp Phong.
Hả?
Cái thằng ngu này không có bệnh đó chứ!
Không bán thì còn đi vào phòng ta ngồi để làm cái gì?
Vốn cho rằng đối phương đi vào phòng, cũng đóng kỹ cửa phòng là muốn thương lượng với hắn cuộc làm ăn này, ai mà ngờ được đối phương trực tiếp trả lời một câu không bán, mẹ nó, làm như vậy không phải là giống bệnh tâm thần hay sao?
"Ừm?"
"Đây là cái gì?"
Đúng lúc này, Đỗ Thiên Nhất cảm thấy hình như mình đã giẫm trúng cái gì đó, cũng trực tiếp cúi đầu xuống nhìn!
Nhưng khi hắn nhìn thấy trên quyển bí điển mà chân của mình giẫm trúng có viết năm chữ to 'Thập Hoang Phần Ma Trận' thì thân thể của hắn lại đột nhiên chấn động, sau đó trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin tranh thủ cầm bí điển lên!
"Uy!"
"Cái bàn gỗ này bị nghiêng, quyển bí điển nát đó là do ta vừa mới lót xuống dưới chân bàn, ngươi lấy ra ngoài làm gì?"
Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất xoay người lấy Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận của mình ra, Diệp Phong cũng có chút không hiểu hỏi thăm.
"Bán không?"
Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, sau khi Đỗ Thiên Nhất lật xem sơ qua bí điển rồi cực kỳ kích động nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.
"Ừm?"
"Ngươi muốn mua quyển bí điển nát này của ta?"
Diệp Phong nghe xong cũng cảm thấy ngạc nhiên, hắn không ngờ được là lại có người sẽ mua quyển bí điển nát này.
"Không sai!"
"Ta muốn mua lại quyển bí điển này, giá tiền bao nhiêu ngươi cứ nói đi!"
Phát hiện Diệp Phong hoàn toàn không có coi quyển Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận trân quý này ra gì, Đỗ Thiên Nhất cũng mặt lộ vẻ kích động nói ra ý nghĩ của mình, hắn cảm thấy thao tác lần này đã mười phần chắc chín!
"Muốn mua cũng được!"
"Ngươi đưa bí điển cho ta trước."
Nói xong, Diệp Phong lập tức đưa tay phải ra, khi hắn cầm tới bí điển do Đỗ Thiên Nhất đưa tới, sau đó trực tiếp thu vào không gian của hệ thống rồi trả lời: "Không bán!"
Ta muốn mua Bát Phương Thành của ngươi, ngươi không bán!
Bây giờ ngươi muốn mua bí điển nát của ta, mẹ nó ta cũng không bán!
Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất đang ngồi ở đối diện ngẩn ra, Diệp Phong cũng nở một nụ cười đắc ý, thầm nghĩ trong lòng: "Ngươi không cho ta dễ chịu, vậy ta cũng không cho ngươi dễ chịu!"
"Không bán?"
"Diệp Phong huynh, ta thấy ngươi dùng bí điển nát này để lót chân bàn, hẳn là nó cũng không quan trọng gì với ngươi đúng không!"
"Ngươi yên tâm, ta có thể tốn một cái giá tiền rất lớn để mua nó!"
Nghe được Diệp Phong nói không bán, thậm chí còn cất bí điển lại, sau khi tỉnh táo lại Đỗ Thiên Nhất cũng gấp gáp nói.
"Không bán!"
"Ngươi ra giá bao nhiêu ta đều không bán!"
"Hơn nữa, ai nói với ngươi là nó không quan trọng với ta, lấy về vò vò đủ ta làm giấy vệ sinh bao nhiêu lần, cho nên nó rất quan trọng đối với ta!"
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng trên mặt Đỗ Thiên Nhất, Diệp Phong lại cự tuyệt lần nữa, nhưng mà trong lòng lại âm thầm suy đoán: "Gia hỏa này là Thiếu tông chủ Bát Phương Tông, hẳn cũng không phải là đồ đần, nhưng hắn vẫn không khống chế được nét mặt và tâm tình của mình, như vậy thì có thể thấy được cái bí điểm này cực kỳ quan trọng đối với Bát Phương Tông bọn họ!"
"Diệp thiếu! ! !"
"Nếu như ngươi không ngại, ta dùng đôi tay này để làm giấy vệ sinh cho ngươi cũng được nhưng ngươi ngàn vạn lần không thể dùng bí điển này để làm giấy vệ sinh!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt Đỗ Thiên Nhất lập tức gấp gáp, thậm chí ngay cả lời nói cũng đã không còn lưu loát!
Má!
Chú ý tới Diệp Phong bỗng nhiên dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn mình, Đỗ Thiên Nhất mới tỉnh hồn lại, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nhìn về phía Diệp Phong nói ra: "Diệp thiếu, không phải ngươi muốn mua lại quyền quản lý của Bát Phương Thành này hay sao, không bằng ta dùng quyền quản lý Bát Phương Thành này để trao đổi quyển bí điển này của ngươi, được không?"
"Đổi?"
"Rõ ràng ta có thể mua lại quyền quản lý, dựa vào cái gì phải đổi?"
"Có phải ngươi xem thường ta, cho là ta mua không nổi hay không!"
"Hơn nữa, cho dù Bát Phương Tông các ngươi không bán thì ta sẽ không đi những thành trấn khác mua hay sao?"
Nghe được Đỗ Thiên Nhất đề nghị, Diệp Phong vẻ mặt khinh thường trực tiếp cự tuyệt đối phương, hơn nữa còn biểu hiện ra mình rất không cao hứng!
? ? ?
Trao đổi hợp lý, ai cũng có được đồ mình cần, tại sao nhất định phải mua?
Hơn nữa làm sao lại thành ta xem thường ngươi rồi?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đỗ Thiên Nhất cả người đều muốn điên rồi, hắn cảm thấy tư duy của Diệp Phong hoàn toàn không giống như người bình thường!
Chờ chút!
Trao đổi hợp lý, mẹ nó không hợp lý!
Quyền quản lý Bát Phương Thành trong Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường ẩn chứa giá trị hoàn toàn kém xa cuốn bí điển đó, sao ta lại đưa ra một cái giao dịch ngu xuẩn như vậy!
Nghĩ đến tình huống này, Đỗ Thiên Nhất cũng rơi vào trầm tư một lần nữa, hắn phải nghĩ ra một cái điều kiện trao đổi hợp lý mới được!
"Ra giá đi, thiếu niên!"
"Chỉ cần ngươi đưa ra giá cả hợp lý thì ta trực tiếp tăng giá mua lại, đến lúc đó quyển bí điển nát dùng để lót chân bàn này sẽ tặng cho ngươi!"
Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất rơi vào trầm tư, Diệp Phong cũng âm thầm chờ mong, hắn không thèm để ý việc dùng bí điển đổi quyền quản lý toà Bát Phương Thành này có bị thua thiệt hay không, bởi vì hắn sẽ không đổi, sẽ chỉ tặng nó như là một tặng phẩm, hắn chỉ để ý là đối phương có bán hay không thôi!
"Diệp thiếu!"
Chương 519: Đừng hỏi ta nguyên nhân, ta chỉ muốn phá của mà thôi"Mới nãy là ta quá mức sốt ruột, cho nên mới đưa ra một phương thức trao đổi không bình đẳng như thế!"
"Như vậy đi, ta lấy từ Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường đến Đệ Cửu Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, mỗi chỗ một tòa Bát Phương Thành để trao đổi bí điển này, ngươi thấy có được hay không?"
Trầm tư xong, Đỗ Thiên Nhất cũng cắn răng, đưa ra một cái phương thức trao đổi khác cho Diệp Phong!
Trọn vẹn chín tòa Bát Phương Thành, hơn nữa còn có Bát Phương Thành ở trong Thiên Đạo Chiến Trường đẳng cấp cao, cái giá này có thể nói là đã rất lớn đối với Bát Phương Tông, cho nên Đỗ Thiên Nhất cảm thấy Diệp Phong sẽ không cự tuyệt nữa!
"Mẹ nó!"
"Cái thằng ngu này có bệnh hay sao!"
"Mẹ nó, ta đã nói là không đổi rồi, còn mẹ nó muốn đổi với ta, hơn nữa lần này còn dùng chín tòa Bát Phương Thành để đổi với ta, mẹ nó, sao ngươi không chịu ra giá đi!"
Nghe được Đỗ Thiên Nhất nói như vậy, rốt cục Diệp Phong cũng không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: "Đỗ thiếu, ta sẽ không tiến hành trao đổi, nhưng nếu như ngươi có thể bán chín tòa Bát Phương Thành này cho ta, vậy thì ta có thể xem quyển bí điểm này như là tặng phẩm tặng cho ngươi!"
? ? ?
Không đổi?
Nhất định phải mua?
Bí điển đưa tặng?
Nghe được Diệp Phong nhắc nhở, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Đỗ Thiên Nhất như không thể tin vào tai của mình, nghĩ tới trước đó Diệp Phong tự giới thiệu khiến cho hắn nhịn không được kinh hãi nói: "Đúng là thần hào phá của thật!"
"Vị Diệp thiếu này khiến cho ta cảm thấy hắn không đơn giản!"
"Dù sao ta vốn định trao đổi, không bằng thuận tiện để lại ấn tượng tốt?"
Đỗ Thiên Nhất nghĩ nghĩ, trực tiếp nói với Diệp Phong: "Diệp thiếu, đã như vậy, vậy ta ra giá, nhưng giá cả có thể sẽ rất kinh người!"
"Ta không sợ giá cả kinh người, chỉ sợ ngươi không ra giá!"
"Ra giá đi!"
Nghe được Đỗ Thiên Nhất nói như vậy, Diệp Phong cũng có chút tò mò lên tiếng nói, hắn rất hiếu kì rốt cuộc đối phương sẽ ra một cái giá trên trời như thế nào!
"Chín miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch!"
"Quyền quản lý chín tòa Bát Phương Thành trực tiếp đóng gói bán ra!"
Rất nhanh, Đỗ Thiên Nhất vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phong nói ra cái giá cả kinh người này!
? ? ?
Chín miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch?
Mẹ nó, cái này gọi là giá trên trời, giá kinh người?
"Đỗ thiếu!"
"Có phải ngươi đang nói đùa với ta hay không?"
"Chín tòa Bát Phương Thành, thậm chí còn có một tòa Bát Phương Thành ở trong Đệ Cửu Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, toàn bộ cộng lại ngươi chỉ bán chín miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch?"
Trên mặt lộ vẻ giật mình, Diệp Phong cũng trực tiếp xác nhận lại với Đỗ Thiên Nhất.
"Không sai!"
"Chín tòa Bát Phương Thành bán chín miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch!"
"Đừng hỏi ta nguyên nhân, ta chỉ muốn phá của!"
Nói xong, trên mặt Đỗ Thiên Nhất cũng hiện lên vẻ đắc ý, hắn cảm thấy cảm giác phá của này cũng không tệ lắm!
Mà lúc này, lão bản quán rượu bưng hai bầu rượu ngon đi vào cửa phòng, đang chuẩn bị gõ cửa thì vừa khéo nghe được Đỗ Thiên Nhất nói như vậy, cn khiến cho toàn thân hắn đột nhiên run lên, thậm chí hai bầu rượu ngon được bưng trong tay đều suýt chút nữa đổ xuống đất!
"Điên rồi!"
"Thiếu tông chủ điên rồi!"
"Chín miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch bán quyền quản lý chín tòa Bát Phương Thành, mẹ nó, không ai sẽ phá của như thế!"
"Thiếu tông chủ biến thành bại gia tử từ lúc nào chứ!"
Mặc dù kinh hãi với tin tức này nhưng lão bản quán rượu biết loại chuyện này đã không phải là hắn có thể quan tâm, dứt khoát hít một hơi thật sâu, coi như mình chưa từng nghe thấy gì cả trực tiếp gõ cửa phòng.
"Thiếu tông chủ!"
"Rượu tới, đây là hai ấm rượu ngon tốt nhất trong quán!"
Đi vào phòng, lão bản quán rượu để rượu ngon xuống, vội vàng thối lui ra khỏi phòng!
"Diệp thiếu!"
"Đến, uống rượu!"
Nói xong, Đỗ Thiên Nhất cũng đổ đầy một chén cho Diệp Phong!
"Hệ thống!"
"Đối phương chỉ bán chín miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch, nếu như ta ra giá chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch thì có nằm trong phạm vi phá của hợp lý hay không?"
Lúc này, Diệp Phong lại trực tiếp hỏi thăm hệ thống, hắn cần phải xác nhận đối phương đưa ra giá cả kinh người này thì có thể khiến cho mình phát động hành vi phá của được hay không, nếu như có thể thì mình mua lại với giá tiền này cũng không sao.
"Đinh! Đối phương chân tâm thật ý bán, cho nên hệ thống tán thành cái giá tiền này, chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch cũng nằm trong phạm vi phá của hợp lý."
Rất nhanh, giọng nói của hệ thống cũng vang lên trong đầu Diệp Phong.
Ừm!
Nghe được hệ thống nói như vậy, Diệp Phong cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó khóe miệng nở một nụ cười, trực tiếp cầm lấy chén rượu trên bàn giơ lên cười nói: "Đỗ thiếu, ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch, ta mua!"
"Thật!"
"Vậy. . . cuốn bí điển đó?"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đỗ Thiên Nhất cũng sắc mặt vui mừng, cũng giơ ly rượu lên đụng một cái với Diệp Phong, sau đó uống một hơi cạn sạch, vội vàng hỏi thăm về chuyện bí điển!
Ba!
Diệp Phong lấy quyển Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận đó với một cái tiên giới chứa chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch từ trong không gian của hệ thống ra trực tiếp để lên trên mặt bàn, sau đó nói ra: "Tặng!"
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng năm mươi vạn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan 2, ban thưởng Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận phiên bản thăng cấp1!"
"Đinh! Chúc mừng túc chủ lần đầu có được sản nghiệp phá của, ban thưởng một ngàn vạn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *3, ban thưởng lực lượng đặc thù Thí Thiên Chưởng!"
Khi Đỗ Thiên Nhất cất bí điển và tiên giới vào trong tiên giới, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống cũng vang lên trong đầu Diệp Phong.
Thí Thiên Chưởng: Một loại chưởng pháp từ trên trời giáng xuống, bỏ qua hết tất cả lực lượng, có thể xoá bỏ vạn vật sinh linh, trước mắt mỗi ngày có thể sử dụng ba lần!
"Ngọa tào!"
"Lại tới một loại lực lượng đặc thù, mặc dù giới thiệu có chút đơn giản nhưng vừa nghe cái tên này thì cũng biết nó trâu bò lên tận trời!"
Chương 520: Con ơi, chạy mau đi, phụ thân ngươi đem đại khảm đao đi tìm ngươiNghe được hệ thống lên tiếng nhắc nhở ban thưởng, Diệp Phong cũng có chút giật mình, hắn không ngờ được là lần đầu tiên hắn có được sản nghiệp phá của mà còn có thể nhận được ban thưởng hơn nữa còn thưởng cho hắn một loại lực lượng đặc thù như thế!
"Bây giờ lại có thêm năm viên Thăng Tiên Đan, bây giờ số lượng Thăng Tiên Đan của ta đã đạt đến mười tám viên, đủ để trực tiếp đột đột đột đột phá đến Huyền Tiên Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, chờ sau khi rời khỏi Thiên Đạo Chiến Trường, phải tranh thủ tăng thực lực bản thân lên một chút!"
Khi Diệp Phong kiểm tra số lượng Thăng Tiên Đan mà mình đang có xong, trong lòng cũng đưa ra quyết định mau chóng đột phá!
Nhưng mà khi Diệp Phong tra xét xong ban thưởng đặc thù và số lượng Thăng Tiên Đan, ánh mắt lại rơi vào phần thưởng Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bản thăng cấp.
"Mặc dù hao tốn chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch nhưng thực tế quyền quản lý chín tòa Bát Phương Thành lại được dùng quyển Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận đó mua được!"
"Vừa hoàn thành giao dịch, ta lấy ra một bản Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bản thăng cấp, cũng không biết đối phương có thể chịu nổi hay không!"
Nhìn Đỗ Thiên Nhất đang đứng bên cạnh vẫn cười khúc khích kể từ khi lấy được Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận, Diệp Phong suy nghĩ một chút sau đó vẫn lấy Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bản thăng cấp từ trong không gian của hệ thống ra ngoài, sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của Đỗ Thiên Nhất, lót dưới chân bàn lần nữa!
Hắn không phải cố ý đả kích đối phương, thật sự là bởi vì cái bàn có chút lắc lư, chuyện này khiến hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái!
"Trong nhà Diệp thiếu này bán buôn bí điển hay sao!"
"Tại sao trong tay có nhiều bí điển như vậy?"
Nhìn thấy Diệp Phong lại lấy ra một cuốn bí điển đệm ở phía dưới chân bàn, Đỗ Thiên Nhất đang đứng bên cạnh cũng toát ra vẻ giật mình.
"Diệp thiếu!"
"Ta đi liên lạc với phụ thân ta trước, chờ ta và phụ thân nói xong giao dịch này thì sẽ lập tức để cho người tới hoàn thành bàn giao cho ngươi, sau đó triệt để giao quyền quản lý chín tòa Bát Phương Thành này cho ngươi, mà ngươi cũng liên lạc với trong nhà một chút đi, để bọn họ chuẩn bị tiếp thu."
Không có đi hỏi thăm tình huống của cuốn bí điển đó, Đỗ Thiên Nhất nói xong những chuyện này, sau đó trực tiếp đi qua một bên lấy Truyền âm Thạch ra liên hệ phụ thân của hắn.
...
Bát Phương Tông, bên trong tông môn đại điện!
"Ừm?"
"Tiểu tử Thiên Nhất này trước mắt không phải đang ở trong Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường sao, sao bỗng nhiên lại liên hệ ta, nơi đó cho dù có chuyện gì cũng không cần liên hệ ta chứ!"
Cảm nhận được Truyền âm Thạch dị động, Đỗ Tuyền Dương cũng mang theo thần sắc nghi hoặc kích hoạt Truyền âm Thạch.
"Phụ thân!"
"Ta vừa mới làm một vụ làm ăn lớn!"
Sau khi kích hoạt Truyền âm Thạch, giọng nói tràn đầy vẻ kích động của Đỗ Thiên Nhất lập tức vang lên trong đầu Đỗ Tuyền Dương.
"Mua bán lớn?"
"Ngươi còn có thể làm được mua bán lớn gì ở trong Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường?"
Nghe nói như thế, Đỗ Tuyền Dương cũng toát ra vẻ tò mò hỏi thăm.
"Phụ thân!"
"Ta bán quyền quản lý chín tòa Bát Phương Thành, từ Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường đến Đệ Cửu Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, mỗi một trọng Thiên Đạo Chiến Trường đều bán một tòa Bát Phương Thành!"
"Hơn nữa, chín tòa Bát Phương Thành này ta bán ra với giá kinh thiên chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch!"
Nghe được Đỗ Tuyền Dương hỏi thăm, Đỗ Thiên Nhất cũng thừa nước đục thả câu, cười nói ra một phần tình huống của cuộc giao dịch này.
"Ừm?"
"Phụ thân, ngươi nói đi!"
"Tại sao ngươi không nói?"
"Phụ thân, ngươi không biết đâu, cảm giác phá sản này thật mẹ nó thoải mái!"
Phát hiện Đỗ Tuyền Dương nửa ngày không nói gì, Đỗ Thiên Nhất cũng cười lên tiếng nói lần nữa.
"Con ơi!"
"Mặc dù ta không biết ngươi nói cái gì với phụ thân ngươi nhưng hắn đã đem theo một thanh đại khảm đao dài mười mét đi tìm ngươi!"
"Trên vạn năm nay, ta còn chưa bao giờ thấy hắn tức giận như thế, ngươi nên chạy mau đi!"
Đúng lúc này, giọng nói của mẫu thân Đỗ Thiên Nhất lại bỗng nhiên vang lên từ trong đầu của hắn.
"Mẹ nó!"
"Xong đời!"
"Mẹ nó, lần này chơi lớn rồi!"
"Ta còn chưa nói ra chuyện Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận!"
Chặt đứt liên hệ Truyền âm Thạch, Đỗ Thiên Nhất triệt để luống cuống, nếu biết sớm sẽ phát triển thành như thế này, hắn trực tiếp nói rõ tình huống cho rồi!
Nghĩ đến phụ thân của mình ôm theo một bụng lửa giận truy đến nơi này, coi như biết tình huống của bí điển thì chỉ sợ cũng phải đánh cho hắn một trận, dùng chuyện này để phát tiết lửa giận bốc cháy lên trong lòng!
Một bên khác!
"Đúng!"
"Ta phải tìm người tiếp quản chín tòa Bát Phương Thành này, nhưng mà tìm đâu ra nhiều người như vậy chứ?"
Nghe được Đỗ Thiên Nhất nói như vậy, lúc này Diệp Phong mới nghĩ đến phía bên mình còn không có nhân viên quản lý thích hợp!
Lúc đầu, nếu như chỉ có Bát Phương Thành trong Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường thì hắn chỉ cần để một chút đệ tử Thánh Địa tới tiếp quản là được rồi, hơn nữa hắn còn có thể cho ra thù lao nhất định, dù sao nước phù sa không để chảy vào ruộng người ngoài!
Nhưng bây giờ lập tức mua chín tòa Bát Phương Thành, hơn nữa còn là trong không gian Thiên Đạo Chiến Trường khác biệt, vậy chắc chắn Tinh Hồn Thánh Địa không phụ trách được nữa, không nói những chuyện khác, chỉ với Bát Phương Thành ở trong Đệ Bát Trọng Thiên Đạo Chiến Trường, Tinh Hồn Thánh Địa cũng không lấy ra được người tới đó!
Chớ nói chi là phụ trách quản lý một tòa thành cần số lượng nhân viên cũng phi thường nhiều!
"Đinh! Phát hiện túc chủ gặp phải nan đề, hệ thống đề nghị để kim giáp quân hộ vệ tới quản lý chín tòa Bát Phương Thành, dù sao bọn họ nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chờ sau khi bại gia môn đồ thượng giới trưởng thành thì để cho bại gia môn đồ tới tiếp quản tất cả sản nghiệp phá của!"
Ngay lúc Diệp Phong suy nghĩ vấn đề này thì hệ thống bỗng nhiên đưa ra một cái đề nghị!
"Cũng là một phương pháp tốt!"
Chương 521: Con ơi, chạy mau đi, phụ thân ngươi đem đại khảm đao đi tìm ngươi"Tất cả thành trấn còn lại đều cần nộp lên Tiên Linh Thạch, nhưng Phá Của Thành không cần giao, chính là phá của chính là chơi, hơn nữa như vậy cũng có thể để kim giáp quân hộ vệ ra buông lỏng một chút!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp công nhận đề nghị hệ thống nói ra này, về phần kim giáp quân hộ vệ sẽ quản lý Phá Của Thành như thế nào thì hắn không cần quan tâm, chơi như thế nào vui thì chơi như thế đó thôi!
Bành!
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người ta phá tan, Trần Phàm vẻ mặt lo lắng xông vào phòng, trực tiếp hô lớn với Diệp Phong: "Đại ca, không xong, đại tẩu bị người ta khi dễ!"
"Cái gì!"
"Tên vương bát đản nào dám khi dễ nữ nhân của lão tử, dẫn ta đi, xem ta giết chết hắn không!"
Nghe nói như thế, trong nháy mắt Diệp Phong trong mắt bốc cháy lên lửa giận hừng hực, lấy trường kiếm từ ở trong tiên giới ra theo Trần Phàm đi ra khỏi phòng!
"Ngọa tào!"
"Diệp thiếu, không thể giết người bên trong thành trấn, cho dù chiến đấu cũng không được, chúng ta chỉ là người quản lý, Thiên Đạo ý chí mới là chủ của nơi này!"
Đỗ Thiên Nhất đang đứng bên cạnh sau khi tỉnh táo lại thì cũng một mặt lo lắng đuổi theo!
Khu thành bắc!
"Mẹ nó!"
"Đại ca ta có thể coi trọng ngươi là phúc khí của ngươi, đừng mẹ nó cho thể diện mà không cần!"
"Ta khuyên ngươi tốt nhất ngoan ngoãn theo đại ca ta đi phòng khách quán rượu, nếu hầu hạ đại ca ta cho tốt, sau này ngươi cũng không thiếu chỗ tốt!"
"Nếu không, mẹ nó nếu ngươi dám ra khỏi thành, có tin hay không ba người chúng ta trực tiếp giết chết ngươi!"
Lúc này, ba người vây quanh Lạc Thiên Tuyết, một người trong đó cũng vẻ mặt âm độc tức giận lớn tiếng mắng Lạc Thiên Tuyết!
"Biết tại sao ta từ đầu tới đuôi đều không nói gì không?"
"Đó là bởi vì ta không muốn lãng phí miệng lưỡi trên thân thể người chết!"
"Người khác không dám giết người ở nơi này nhưng phu quân của ta lại dám, các ngươi chờ chết đi!"
Lúc này, dưới tình huống đối phương càng ngày càng quá đáng, rốt cục Lạc Thiên Tuyết cũng không thể nhịn được nữa lên tiếng nói.
"Ha ha ha!"
"Thú vị, đúng là thú vị!"
"Nơi này chính là có Thiên Đạo ý chí thủ hộ, ai dám đánh nhau đả thương người bên trong thành trấn!"
"Cho dù phu quân của ngươi dám thì sợ là không đợi hắn giết chúng ta thì hắn đã bị Thiên Đạo lôi kiếp chém thành bụi!"
Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, thủ lĩnh là đại ca trong số ba người cũng nhịn không được phá lên cười, trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng!
"Diệp thiếu! ! !"
"Nhịn xuống, nhịn xuống!"
"Tuyệt đối không thể động thủ ở chỗ này, ta lập tức phái người ném ba tên khốn kiếp đó ra khỏi thành trấn!"
Lúc này, ba người đã chạy tới nơi này nghe được đối phương nói như vậy, Đỗ Thiên Nhất cũng gắt gao giữ chặt Diệp Phong, chỉ sợ Diệp Phong sẽ làm chuyện điên rồ!
Ông!
Khi thấy Diệp Phong cắm trường kiếm trong tay vào mặt đất, Đỗ Thiên Nhất mới thở phào nhẹ nhõm, đang lúc hắn chuẩn bị gọi người thì thấy Diệp Phong lại trực tiếp xuất thủ!
"Thí Thiên Chưởng!"
Oanh!
Theo một cỗ khí tức uy áp ngạt thở bao phủ cả tòa Bát Phương Thành, thời khắc này, toàn bộ tất cả mọi người bên trong thành trấn đều quỳ rạp xuống đất, đầu cũng bị ép chặt xuống mặt đất, toàn bộ thân thể bị cỗ khí tức uy áp kinh khủng này ép cho hoàn toàn không thể động đậy!
Chấn kinh!
Sợ hãi!
Tuyệt vọng!
Đủ loại cảm xúc không ngừng hiển hiện ra trong mắt bọn họ, bọn họ không thể nào tưởng tượng được trong Đệ Nhất Trọng Thiên Đạo Chiến Trường này lại xuất hiện lực lượng cấp bậc như thế này, dù sao ở dưới quy tắc của Thiên Đạo Chiến Trường, nơi này hoàn toàn không có khả năng xuất hiện loại lực lượng có thể trấn áp hết tất cả như thế này mới đúng!
Mà lúc này, một cái chưởng ấn cực lớn che khuất bầu trời từ không gian bị xé rách chậm rãi hiển hiện ra ở trên không trung, sau đó mang theo cảm giác ngột ngạt cực kỳ khủng bố nhanh chóng hạ xuống thành trấn!
Trong quá trình rơi xuống, chưởng ấn cực lớn cũng không ngừng thu nhỏ lại, khi xuất hiện trên đỉnh đầu tên thủ lĩnh đại ca thì nó đã thu nhỏ đến dễ dàng bao trùm một người lại!
Oanh!
Theo một tiếng vang thật lớn, mặt đất xuất hiện một cái chưởng ấn sâu nửa mét, mà thủ lĩnh đại ca đó đã hóa thành máu tươi và thịt nát tăng thêm một chút sắc thái cho chưởng ấn đánh xuống mặt đất này!
"Ghê tởm!"
"Dáng vẻ tức giận của tên tiểu tử thúi này bây giờ rất đẹp trai!"
"Đúng là bị hắn mê rồi, không được, đêm nay mặc cho hắn xem trước đi!"
Mặc dù biết chắc chắn Diệp Phong sẽ tới giúp mình giải quyết phiền phức nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của đối phương lúc này, Lạc Thiên Tuyết bị đối phương chinh phục!
"Đại ca!"
"Đại ca, ngươi còn ở đó hay không, nếu như ngươi còn sống thì kít một tiếng đi, không thể nói chuyện thì thả cái rắm cũng được mà, bây giờ chúng ta thật hoảng!"
Bởi vì quỳ trên mặt đất, hơn nữa đầu còn bị ép sát xuống mặt đất, hai tên tiểu đệ cũng chỉ nghe được một tiếng vang thật lớn, còn lại thì cái gì cũng đều không nhìn thấy, lúc này bọn họ cũng triệt để hoảng hồn hô to lên!
"Đừng hô!"
"Ta lập tức đưa các ngươi đi gặp hắn!"
Lúc này, Diệp Phong còn chưa trút hết được cơn tức ở trong lòng trực tiếp vận dụng hai lần Thí Thiên Chưởng còn lại của ngày hôm nay!
Rất nhanh, hai tên tiểu đệ đó cũng trực tiếp biến thành một tia sắc thái tô điểm ấn xuống mặt đất chưởng ấn!
"Mẹ nó!"
"Quá mẹ nó kinh khủng đi!"
"Mẹ nó, chuyện này là lực lượng mà Nhân Tiên Cảnh Nhất Trọng nên có hay sao hả?"
Khi uy áp kinh khủng mà Thí Thiên Chưởng mang tới biến mất, Đỗ Thiên Nhất đang đứng bên cạnh cũng không có quỳ rạp xuống đất mà lại nhìn thấy hết tất cả đã bị hù đến toàn thân run rẩy lên, hắn dám cam đoan, cho dù mình không có áp chế thực lực cũng hoàn toàn không ngăn nổi một chưởng kinh khủng này của đối phương!
Nhưng sau khi hết khiếp sợ, Đỗ Thiên Nhất nhìn về phía Thiên Đạo kiếp vân bắt đầu dần dần ngưng tụ ra trên không trung, trên mặt cũng toát ra vẻ lo lắng, dù sao một người trong tiên đạo cho dù có mạnh thì đã sao, chẳng lẽ còn có thể đối kháng Thiên Đạo hay sao!
"Diệp thiếu!"
Chương 522: Có khả năng các ngươi giết người thì Thiên Đạo kiếp vân sẽ bay trở về hay không"Mặc dù ngươi sẽ lập tức chết dưới Thiên Đạo lôi kiếp, nhưng Đỗ Thiên Nhất ta cũng là người giữ chữ tín, chín tòa Bát Phương Thành này ta nhất định sẽ giao cho người trong nhà ngươi!"
Lúc này, Đỗ Thiên Nhất cũng tràn ngập bi thống nhìn Diệp Phong hô to lên.
Ba!
Đúng lúc này, Trần Phàm đang đứng bên cạnh một bàn tay vỗ lên đầu Đỗ Thiên Nhất, sau đó mắng to: "Mẹ nó, thằng ngu này, ai cho ngươi rủa đại ca ta như thế, Thiên Đạo kiếp vân nho nhỏ, nó dám đụng đến đại ca ta một chút không?"
? ? ?
Thiên Đạo kiếp vân nho nhỏ?
Có phải ngươi hổ hay không, đây chính là Thiên Đạo kiếp vân, hóa thân của Thiên Đạo ý chí, mẹ nó ngươi dùng nho nhỏ để hình dung nó?
Nghe được Trần Phàm nói như vậy, Đỗ Thiên Nhất thật sự muốn điên rồi, một người dám không nhìn Thiên Đạo ý chí giết người bên trong thành trấn còn chưa tính, sao tiểu đệ bên người cũng là đồ ngu chứ!
"Đỗ thiếu!"
"Cái Thiên Đạo kiếp vân này cũng chỉ đi ngang qua sân khấu thôi, nó không dám đụng đến ta!"
"Lấy kinh nghiệm của ta, sau khi nó bị ta khi dễ hai lần, khi ngưng tụ thành hình xong thì rất có thể sẽ bay đi!"
Lúc này, Diệp Phong ôm eo thon của Lạc Thiên Tuyết đi tới, cũng nói ra phỏng đoán của mình.
"Bay đi?"
"Ngươi cho đó là mây trắng ngoại giới, theo một trận gió nhẹ thì có thể bay đi?"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đỗ Thiên Nhất thật sự bó tay rồi, đối mặt Diệp Phong và Trần Phàm cực kỳ không bình thường, hắn cảm thấy bây giờ mình đã cạn lời không biết nên nói gì.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người bên trong Bát Phương Thành khôi phục lại bình thường thì cũng đều ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Đạo kiếp vân đang nhanh chóng ngưng tụ trên không trung, lúc này bọn họ cũng đều cực kỳ chấn kinh, không biết là ai mà dám giết người ở trong thành trấn!
Một lát sau!
"Ngọa tào!"
"Tình huống như thế nào!"
"Là ta hoa mắt sao, Thiên Đạo kiếp vân lại bay đi rồi?"
"..."
Theo Thiên Đạo kiếp vân ngưng tụ thành hình bỗng nhiên bay đi, trong nháy mắt một màn quỷ dị này khiến cho tất cả mọi người đang ở bên trong Bát Phương Thành khiếp sợ!
"Diệp. . . Diệp thiếu!"
"Ngươi vừa mới nói khi dễ nó, ta có thể biết là khi dễ thế nào hay không?"
Nhìn thấy Thiên Đạo kiếp vân lại bay đi thật, Đỗ Thiên Nhất sau khi hết khiếp sợ thì cũng toát ra vẻ khó có thể tin nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.
"Thủ hạ của ta diệt nó hai lần!"
"Cụ thể là diệt thế nào, ta nói là một cước đạp bằng, ngươi có tin hay là không?"
Nghe được Đỗ Thiên Nhất tra hỏi, Diệp Phong cũng cười giải thích!
"Ta tin!"
Nhưng mà, sau khi nghe được Diệp Phong giải thích, Đỗ Thiên Nhất lại cười khổ gật đầu tin tưởng lời giải thích này, dù sao chuyện không thể tưởng tượng như Thiên Đạo kiếp vân bay đi cũng có thể xuất hiện, một cước san bằng Thiên Đạo kiếp vân cũng không còn là chuyện khó chấp nhận như vậy nữa!
"Đại ca!"
"Loạn!"
"Người xung quanh đều loạn!"
Lúc này, Trần Phàm chú ý tới xung quanh có không ít người đều lấy ra Tiên Khí, cũng hiển lộ ra sát cơ, quay qua nhìn về phía Diệp Phong tranh thủ nói ra tình huống này.
"Vừa nãy những người đó nhìn thấy Diệp thiếu giết người, nhưng Thiên Đạo kiếp vân không có làm ra trừng phạt, rất có thể bọn họ cho rằng có thể tùy ý giết người bên trong thành trấn, vậy trong thành trấn này có không ít người có thù với nhau!"
Nghe được Trần Phàm nói như vậy, Đỗ Thiên Nhất cũng nói ra suy đoán của mình!
"Đỗ thiếu!"
"Ngươi cầm đao đi làm cái gì đó?"
Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất nói xong cũng cầm trường đao trong tay chuẩn bị rời đi, Diệp Phong cũng vội vàng hỏi thăm.
"Đi chém người đó!"
"Diệp thiếu, bởi vì ngươi, Thiên Đạo kiếp vân tạm thời mất đi hiệu lực, ta phải thừa cơ đi chém chết người của mấy cái thế lực đối địch!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Đỗ Thiên Nhất cũng trực tiếp giải thích.
"Đỗ thiếu!"
"Ngươi nói xem có thể nói có khả năng là!"
"Là nếu như các ngươi dám giết người trong thành trấn thì Thiên Đạo kiếp vân này sẽ bay trở về!"
Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất giải thích xong thì trực tiếp đi đến nơi xa, Diệp Phong cũng vội vàng hô to lên!
? ? ?
Bay trở về?
Ngươi giết người thì bay đi, chúng ta giết người thì bay trở về?
Mặc dù cảm thấy rất không có khả năng nhưng dù sao lời này cũng đến từ miệng Diệp Phong, Đỗ Thiên Nhất thà tin rằng là có còn hơn là không, vẫn cầm khảm đao đi về tới bên cạnh Diệp Phong.
"Đồ nhi!"
"Làm sao ngươi biết Thiên Đạo kiếp vân sẽ bay trở về?"
Lúc này, Lạc Thiên Tuyết cũng vẻ mặt hiếu kì nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.
"Sư tôn!"
"Bởi vì loại tình huống này từng xảy ra ở hạ giới!"
"Ta nói cho ngươi, Thiên Đạo này chó vô cùng, không dám ra tay với ta, chỉ có thể dùng những người khác để chứng tỏ sự tồn tại của mình!"
Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười giải thích.
? ? ?
Thiên Đạo rất chó?
Không dám ra tay với ngươi, chỉ có ra tay với chúng ta để chứng tỏ sự tồn tại của mình?
Đi về tới, Đỗ Thiên Nhất nghe được Diệp Phong nói như vậy thì cả người đều bị kinh hãi, bây giờ hắn rất muốn hỏi Diệp Phong một câu: "Thiên Đạo cũng không dám trêu chọc ngươi, rốt cuộc ngươi là một tồn tại kinh khủng đến cỡ nào!"
Oanh!
Đúng lúc này, theo một cỗ thiên địa uy áp bao phủ cả tòa Bát Phương Thành lần nữa, đám người đang điên cuồng chém giết trong thành lại hoảng sợ phát hiện Thiên Đạo kiếp vân bay đi trước đó lại bay về rồi!
"Mẹ nó!"
"Đây là tình huống như thế nào, trước đó là tên vương bát đản nào nói giết người sẽ không bị sét đánh!"
"Xong đời, ta bị Thiên Đạo kiếp vân khóa chặt, có thể một giây sau sẽ bị đánh chết, nhưng cho dù ta chết cũng muốn chết được rõ ràng, tại sao cái đồ chơi này lại bay trở về đây?"
"Ta mẹ nó tâm tính sập, vừa mới có một người bị thương nặng ngã xuống dưới chân của ta, nếu như có thể làm lại một lần thì ta tuyệt đối sẽ không tiện tay bổ thêm cho hắn một đao, mẹ nó ta vốn chính là người xem náo nhiệt!"
Oanh! Oanh! Oanh!
Chương 523: Đỗ tông chủ, có phải ngươi xem thường ta hay không?Mọi người ở đây hãm sâu trong tuyệt vọng, từng đạo Thiên Đạo lôi kiếp ầm ầm rơi xuống, phàm là vừa xuất thủ đả thương người, giết người bên trong thành trấn thì thời khắc này tất cả bọn họ đều trở thành mục tiêu cho Thiên Đạo kiếp vân phát tiết!
Ừng ực!
Nhìn thấy hai người cách đó không xa vừa mới còn đang chém giết lẫn nhau trực tiếp bị Thiên Đạo lôi kiếp chém thành tro bụi, Đỗ Thiên Nhất cũng nghĩ mà sợ nuốt nước miếng một cái, nếu như hắn không có nghe Diệp Phong nhắc nhở thì sợ là bây giờ đã không thể đứng ở chỗ này thở hào hển nữa rồi!
...
"Ngọa tào!"
"Đây là tình huống như thế nào!"
"Tại sao Bát Phương Thành lại bị vạn lôi oanh kích!"
Đỗ Tuyền Dương chạy tới nhìn thấy Bát Phương Thành nơi xa bị vạn lôi oanh kích, trực tiếp bị cảnh tượng kinh khủng này dọa sợ, thậm chí đại khảm đao dài mười mét cầm trong tay cũng run rẩy kịch liệt!
Một lát sau!
Khi Thiên Đạo kiếp vân dần dần tiêu tán, Đỗ Tuyền Dương cũng đi tới Bát Phương Thành!
Nhìn thấy cảnh hoàng tàn khắp nơi trên đường đi!
Nhìn thấy vô số người bị sợ vỡ mật trên đường phố!
Khi phát hiện được khí tức của Đỗ Thiên Nhất, Đỗ Tuyền Dương cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng đi đến chỗ con trai mình, hắn rất muốn biết rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì!
...
Trong phòng khách quán rượu!
"Diệp thiếu!"
"Vị này là phụ thân của ta!"
Sau khi giới thiệu phụ thân của mình cho Diệp Phong, Đỗ Thiên Nhất cũng nhìn về phía Đỗ Tuyền Dương, vẻ mặt thành thật nói ra: "Phụ thân, chớ ngẩn ra đó, nhanh gọi Diệp thiếu!"
? ? ?
Ta, tông chủ Bát Phương Tông!
Cường giả Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng tối đỉnh!
Để cho ta gọi một tiểu tu sĩ có tu vi Nhân Tiên Cảnh Nhất Trọng là Diệp thiếu?
Nghe được Đỗ Thiên Nhất nói như vậy, trong nháy mắt Đỗ Tuyền Dương xúc động muốn lấy đại khảm đao dài mười mét ra!
"Phụ thân!"
"Diệp thiếu cũng không phải người bình thường!"
"Vừa nãy hắn liên tục giết ba người trong Bát Phương Thành, kết quả ngươi đoán xem, Thiên Đạo kiếp vân xuất hiện, sửng sốt không dám hạ một đạo Thiên Đạo lôi kiếp nào xuống, ngược lại trực tiếp bay đi!"
"Mặc dù chuyện này khiến cho người ta có chút khó mà tin được nhưng đó chính là sự thật!"
"Thậm chí, sau này người bên trong thành trấn bắt đầu chém giết lẫn nhau, Thiên Đạo kiếp vân này lại bay trở về, kết quả tất cả người động thủ đều bị đánh chết rồi nhưng Diệp thiếu vẫn hảo hảo đứng ở chỗ này, có thể nói Diệp thiếu là tồn tại kinh khủng mà ngay cả Thiên Đạo cũng không dám trêu chọc!"
Nhìn thấy Đỗ Tuyền Dương không có bất kỳ phản ứng gì, Đỗ Thiên Nhất cũng vội vàng dùng thần thức truyền âm giải thích.
Trừng!
Nghe được Đỗ Thiên Nhất nói như vậy, trong nháy mắt Đỗ Tuyền Dương trừng hai mắt tròn vo, trong mắt toát ra vẻ khó có thể tin!
"Diệp thiếu!"
"Ta là phụ thân của Đỗ Thiên Nhất, ngươi gọi ta lão Đỗ là được!"
Hiểu rõ được sự kinh khủng của Diệp Phong, Đỗ Tuyền Dương cũng thần thái cung kính lên tiếng nói với Diệp Phong, mặc dù chuyện này khiến cho người ta khó mà tin được nhưng lời của con trai mình nói hắn vẫn tin!
"Tông chủ Bát Phương Tông sao!"
"Cho dù là khi Thánh Địa huy hoàng nhất thì đối phương cũng là tồn tại mà Thánh Địa không dám trêu chọc!"
"Ai mà ngờ được một đại nhân vật như vậy bây giờ lại tự xưng lão Đỗ trước mặt phu quân của mình!"
Lạc Thiên Tuyết đang đứng bên cạnh thấy cảnh này thì cũng nhịn không được sợ hãi than thầm!
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, ở trong Hư Không Chi Môn giam giữ Cổ Phương Sơn, hắn chính là cừu địch mấy ngàn năm của đối phương, để cho đối phương chiếm dụng một cái danh ngạch của Hư Không Chi Môn còn không bằng trực tiếp giao Cổ Phương Sơn cho đối phương xử trí!"
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống chợt vang lên trong đầu Diệp Phong.
"Ừm?"
"Hệ thống, chuyện này mà cũng nhắc nhở ta nữa sao?"
"Hơn nữa Cổ Phương Sơn đó giam giữ thì giam giữ thôi, dù sao cũng còn chín danh ngạch trống."
Nghe được hệ thống nhắc nhở như thế, Diệp Phong cũng hơi nghi hoặc một chút, hỏi thăm.
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, rác rưởi không xứng được giam giữ trong Hư Không Chi Môn!"
...
Nghe được hệ thống giải thích như vậy, trong lúc nhất thời Diệp Phong lại không phản bác được!
"Đỗ tông chủ!"
"Ngươi có biết Cổ Phương Sơn?"
Kết thúc giao lưu với hệ thống, sau đó Diệp Phong cũng nhìn về phía Đỗ Tuyền Dương lên tiếng hỏi thăm.
"Ừm?"
"Diệp thiếu, đúng là ta biết Cổ Phương Sơn, hơn nữa hai người chúng ta còn có thù hận mấy ngàn năm!"
Mặc dù không rõ tại sao Diệp Phong lại bỗng nhiên nhắc đến Cổ Phương Sơn nhưng Đỗ Tuyền Dương vẫn thành thật trả lời.
"Chờ một chút!"
"Lúc đầu ta sớm muộn gì cũng phải giết Cổ Phương Sơn đó!"
"Nhưng không cần biết Đỗ Tuyền Dương này có thù oán gì với Cổ Phương Sơn, nhờ đối phương giúp ta giết chết Cổ Phương Sơn, ta chẳng phải là có thể cho công tác phí?"
Bỗng nhiên nghĩ đến tình huống này, sau đó khóe miệng Diệp Phong cũng nở một nụ cười, thân là thần hào phá của, sao có thể lãng phí bất kỳ một cơ hội phá sản nào chứ!
"Đỗ tông chủ!"
"Ta muốn mời ngươi giúp ta một chuyện, không biết thuận tiện hay không?"
"Nhưng mà ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không để ngươi giúp ta không, xong chuyện ta sẽ cho công tác phí tương ứng!"
Lúc này Diệp Phong cũng trực tiếp nhìn về phía Đỗ Tuyền Dương lên tiếng hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
"Nếu như có thể giúp ngươi thì đó là vinh hạnh của ta, sao lại nhận công tác phí của ngươi được!"
Đỗ Tuyền Dương nghe xong cũng vội vàng đáp lại!
"Đỗ tông chủ!"
"Có phải ngươi xem thường ta hay không?"
Nghe được đối phương lại không muốn công tác phí của mình, Diệp Phong cũng ra vẻ tức giận lên tiếng hỏi ngược lại.
? ? ?
Xem thường ngươi?
Ta không muốn công tác phí sao còn biến thành xem thường ngươi rồi?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đỗ Tuyền Dương cả người đều mộng, hắn cảm thấy câu trả lời của mình không có tâm bệnh!
"Phụ thân!"
"Diệp thiếu là thần hào phá của!"
"Ngươi không muốn công tác phí của hắn đó chính là xem thường hắn!"
"Nên nhận lấy công tác phí đi!"
Đúng lúc này, giọng nói của Đỗ Thiên Nhất bỗng nhiên vang lên trong đầu Đỗ Tuyền Dương.
Hả?
Nghe được Đỗ Thiên Nhất nhắc nhở, Đỗ Tuyền Dương cũng sững sờ, sau đó vội vàng nói: "Diệp thiếu, công tác phí này ta muốn!"
Cười!
Chương 524: Diệp thiếu, ngươi muốn hố chết ta hay saoNghe được câu trả lời này của Đỗ Tuyền Dương, trên mặt Diệp Phong nở một nụ cười.
"Phu quân lại muốn bắt đầu phá của!"
"Ta phải học tập nhiều một chút!"
Lúc này, Lạc Thiên Tuyết vẫn luôn không có lên tiếng cũng âm thầm nghĩ!
"Diệp thiếu!"
"Không biết ngươi muốn cho ta hỗ trợ cái gì?"
Nhìn thấy trên mặt Diệp Phong toát ra tiếu dung một lần nữa, lúc này Đỗ Tuyền Dương mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó có chút hiếu kì hỏi thăm.
"Giúp ta giết người!"
Xoát!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đỗ Tuyền Dương trực tiếp lấy đại khảm đao dài mười mét của hắn từ tiên giới ra, sau đó vội vàng hỏi: "Diệp thiếu, ngươi nói giết ai, ngươi xem ta chặt chết hắn là được!"
Nhìn thấy đại khảm đao dài mười mét trực tiếp xuyên qua vách tường trong tay Đỗ Tuyền Dương, Diệp Phong cũng bị kinh hãi, đây tuyệt đối là Tiên Khí dài thứ hai mà hắn nhìn thấy, chỉ đứng sau trường thương lớn của Tiểu Thương Long!
"Hệ thống!"
"Ta vận dụng Hư Không Chi Môn lần nữa, có thể đừng làm ra động tĩnh lớn như vậy hay không?"
Ngay khi Diệp Phong chuẩn bị thả Cổ Phương Sơn đi ra, bỗng nhiên nghĩ đến đặc hiệu ra sân rung động của Hư Không Chi Môn, sau đó vội vàng hỏi thăm hệ thống.
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, khi túc chủ sử dụng Hư Không Chi Môn, có thể lựa chọn Hư Không Chi Môn lớn nhỏ và vị trí xuất hiện, nếu như túc chủ không có bất kỳ ý nghĩ gì thì Hư Không Chi Môn sẽ ra sân với phương thức nguyên thủy nhất."
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên trong đầu hắn!
"Đỗ tông chủ!"
"Ta muốn ngươi giúp ta giết người, người đó chính là Cổ Phương Sơn!"
Nói xong, Diệp Phong nâng tay phải lên điểm vào hư không trước người một cái, khẽ nói: "Hư Không Chi Môn!"
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, một cái thanh đồng chi môn cao hai mét từ trong không gian bị xé rách hiện ra, theo thanh đồng chi môn từ từ mở ra, một bóng người cũng từ bên trong bay ra.
"Ha ha ha!"
"Không nghĩ tới đã đến lúc ta biểu hiện nhanh như vậy!"
Xuất hiện trong phòng, Cổ Phương Sơn không có chú ý tới đám người đang ở trong phòng, hưng phấn hô to lên.
Nhưng mà khi hắn phát hiện bốn người trong phòng là Diệp Phong, Lạc Thiên Tuyết, Đỗ Thiên Nhất và Đỗ Tuyền Dương đều dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn hắn thì tiếng cười lớn của hắn cũng im bặt mà dừng trong nháy mắt, cả người trực tiếp ngẩn ra ngay tại chỗ!
"Đỗ tông chủ!"
"Có thể động thủ, trực tiếp giết Cổ Phương Sơn này đi!"
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong cũng vang lên lần nữa.
? ? ?
Thả ta ra không phải là cho ta cơ hội biểu hiện mà là muốn trực tiếp giết ta?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Cổ Phương Sơn trực tiếp gấp, thậm chí không có để ý cừu địch mấy ngàn năm của mình là Đỗ Tuyền Dương mà trực tiếp nói với Diệp Phong: "Đại nhân, ta không phục, dựa vào cái gì tên được ngươi thả ra trước đó ngươi có thể cho hắn một cơ hội biểu hiện mà đến lượt ta thì trực tiếp giết?"
"Ngươi nói là Cổ Trần?"
"Ta cho hắn cơ hội biểu hiện gì rồi?"
"Lúc ấy ta thả hắn ra sau đó cũng trực tiếp giết, hai người các ngươi được đãi ngộ giống nhau!"
Mặc dù Cổ Phương Sơn hỏi ra vấn đề rất kỳ quái nhưng Diệp Phong vẫn giải thích một chút.
Choáng váng!
Sau khi nghe được Diệp Phong giải thích, Cổ Phương Sơn cả người đều choáng váng!
Nghĩ đến trong khoảng thời gian này mình chịu đủ tra tấn đồng thời còn một mực cố gắng tu luyện, chỉ tưởng tượng có một ngày có thể có được cơ hội biểu hiện mà giành lấy cuộc sống mới, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình như đồ đần!
Mà Đỗ Tuyền Dương đang đứng bên cạnh cũng đã bị hù dọa!
Hắn vạn lần không ngờ cừu địch mấy ngàn năm qua của mình lại bị Diệp Phong dùng một loại lực lượng thần bí kinh khủng phong ấn!
Lúc này, hắn nhìn về phía Diệp Phong lần nữa, trong ánh mắt cũng toát ra vẻ sợ hãi, dù sao đối phương có thể phong ấn Cổ Phương Sơn thì phong ấn hắn sẽ không phải dễ như chơi hay sao!
Oanh!
Đúng lúc này, Cổ Phương Sơn tỉnh táo lại, trong mắt cũng toát ra vẻ điên cuồng, trực tiếp bạo phát ra khí tức khủng bố Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong của mình, cho dù chết hắn cũng chuẩn bị buông tay đánh cược một lần cuối cùng!
Ba!
Nhưng mà đúng lúc này, một tráng hán người mặc kim giáp lại bỗng nhiên từ trong không gian bị xé rách đi ra, một bàn tay tát Cổ Phương Sơn té xuống đất, đồng thời hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó, ta chơi không lại Thiên Đạo kiếp vân nơi này còn mẹ nó chơi không lại ngươi sao?"
Nói xong, Diệp Nhất lập tức giẫm lên đầu Cổ Phương Sơn nói với Đỗ Tuyền Dương đang choáng tại chỗ: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, chém hắn a!"
Một lát sau!
Nhìn Cổ Phương Sơn đã bị chặt thành thịt nát bên cạnh, Đỗ Tuyền Dương cũng nhìn về phía Diệp Phong, có chút không hiểu dò hỏi: "Diệp thiếu, nơi này chính là Thiên Đạo Chiến Trường, mà trên người Cổ Phương Sơn cũng không có bí bảo áp chế thực lực, tại sao hắn không có bị truyền tống ra ngoài?"
"Bởi vì vừa nãy tráng hán người mặc kim giáp đã dùng lực lượng của hắn bao phủ phòng, nói cách khác, trong khoảng thời gian đó, cho dù các ngươi giải trừ lực lượng của bí bảo thì cũng sẽ không bị truyền tống ra ngoài!"
Nghe được Đỗ Tuyền Dương hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười giải thích!
Sau đó, dưới ánh mắt nghi hoặc của ba người Đỗ Tuyền Dương, Đỗ Thiên Nhất và Lạc Thiên Tuyết, Diệp Phong trực tiếp lấy quyển Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bản thăng cấp đệm chân bàn ra, sau đó đưa cho Đỗ Tuyền Dương nói: "Đỗ tông chủ, cuốn bí điển này là Thập Hoang Phần Ma Trận bản thăng cấp, trận pháp uy lực tăng lên tối thiểu gấp mười, coi như là công tác phí ngươi giúp ta giết chết Cổ Phương Sơn đi."
"Cái gì!"
"Thập Hoang Phần Ma Trận!"
"Vẫn là bản thăng cấp, trận pháp uy lực tăng lên tối thiểu gấp mười!"
Lúc đầu Đỗ Tuyền Dương cũng không hề để ý bí điển Diệp Phong dùng để đệm chân bàn, nhưng sau khi biết được tình huống của bí điển này thì lại vội vàng dùng hai tay run rẩy nhận lấy bí điển, trên mặt toát ra vẻ vô cùng kích động!
Chương 525: Ta không đi ra, ta chỉ định đóng cửa phòng lạiHắn nằm mơ cũng không nghĩ tới chỉ chặt Cổ Phương Sơn không có năng lực phản kháng chút nào thành thịt nát mà lại có thể nhận được công tác phí đắt như thế!
"Làm gì chứ?"
"Diệp thiếu, ngươi làm gì chứ!"
"Ngươi có Thập Hoang Phần Ma Trận bản thăng cấp, vậy sao ngươi không lấy ra sớm một chút!"
"Ngươi không bán cho ta bản thăng cấp, vậy cũng đừng giá rẻ đưa cho phụ thân ta như thế chứ!"
"Ngươi làm như vậy, ta làm sao đưa quyển Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bình thường trong tay ra, hơn nữa nó còn là ta dùng chín tòa Bát Phương Thành mua, ngươi muốn hố chết ta đúng không!"
Lúc này, Đỗ Thiên Nhất đang đứng bên cạnh lại tâm tính triệt để sập, hắn cảm thấy lát nữa chắc chắn mình sẽ bị phụ thân đánh chết!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng năm mươi vạn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *1!"
Ngay khi Đỗ Tuyền Dương đón lấy Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bản thăng cấp, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống cũng vang lên trong đầu Diệp Phong.
"Không tệ, lại đạt được một viên Thăng Tiên Đan, chờ giao hết chín tòa Bát Phương Thành cho kim giáp đại quân thì rời khỏi Thiên Đạo Chiến Trường, đã đến lúc ra bên ngoài tăng thực lực lên một đợt!"
Xem xét ban thưởng của hệ thống xong, Diệp Phong cũng định rời khỏi Thiên Đạo Chiến Trường!
Một bên khác!
"Thiên Nhất, ngươi thế nào?"
Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất bỗng nhiên đi đến một góc trong phòng ngồi xổm xuống, Lạc Thiên Tuyết cũng vẻ mặt hiếu kì đi qua hỏi thăm.
"Đại tẩu!"
"Diệp thiếu sắp hại chết ta rồi, ngươi có thể cứu ta hay không!"
Nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết bỗng nhiên xuất hiện bên người, Đỗ Thiên Nhất giống như bắt được một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, sau đó tranh thủ nói ra những tình huống này.
"Cái gì!"
"Ngươi dùng chín tòa Bát Phương Thành mua lấy một bản Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bình thường từ chỗ Diệp Phong!"
"Sau đó phụ thân ngươi cũng bởi vì ngươi tự tiện bán đi quyền quản lý chín tòa Bát Phương Thành mới tới thu thập ngươi!"
"Kết quả bây giờ phụ thân ngươi lại bởi vì công tác phí mà nhận được Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bản thăng cấp từ chỗ Diệp Phong?"
Nghe Đỗ Thiên Nhất nói xong, Lạc Thiên Tuyết cũng bị kinh hãi, nàng hình như không thể nào ngờ được là Diệp Phong lại biết chơi như thế!
"Đại tẩu!"
"Ta sống hay chết toàn nhờ vào ngươi!"
Nhìn Lạc Thiên Tuyết trực tiếp đi đến chỗ Diệp Phong và Đỗ Tuyền Dương, trong mắt Đỗ Thiên Nhất cũng toát ra hi vọng cuối cùng!
"Đỗ tông chủ!"
"Lệnh công tử muốn ngươi qua đó một chút, nói là muốn đưa đồ tốt mà hắn dùng chín tòa Bát Phương Thành mua lại cho ngươi xem một chút!"
Đi đến trước mặt Đỗ Tuyền Dương, Lạc Thiên Tuyết cũng cười lên tiếng nói, sau đó quay đầu chớp chớp mắt nhìn về phía Đỗ Thiên Nhất đã trực tiếp choáng tại chỗ, giống như đang nói tất cả đều nằm trong tay ta!
"Không phải người một nhà không vào chung một cửa!"
"Đại tẩu cũng xấu tính!"
"Cũng không biết lúc đầu đại tẩu chính là như vậy hay là bị Diệp thiếu làm hư!"
Chờ chút!
"Mẹ nó!"
"Mẹ nó, ta đang nghĩ gì thế!"
Sau khi kịp phản ứng lại, thấy Đỗ Tuyền Dương trực tiếp đi tới chỗ mình, Đỗ Thiên Nhất cắn răng, đứng dậy trực tiếp trốn ra khỏi phòng, mặc dù trận đánh này không trốn được nhưng hắn vẫn hi vọng có thể yên lặng đón lấy ở một chỗ không người!
Hả?
Nhìn thấy Đỗ Thiên Nhất bỗng nhiên chạy ra khỏi phòng, lại nhìn Đỗ Tuyền Dương cấp tốc đuổi theo một chút, Diệp Phong cũng toát ra vẻ mộng bức, sau đó nhìn về phía Lạc Thiên Tuyết hỏi: "Sư tôn, hai cha con bọn họ chơi cái gì đó?"
"Ngươi không biết?"
Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, Lạc Thiên Tuyết cũng nói lại tình huống này cho Diệp Phong một lần.
"Ngọa tào!"
"Nếu là như vậy thì chẳng phải là ta hố Đỗ Thiên Nhất rồi?"
Hiểu rõ tình huống, Diệp Phong cũng nhịn không được lên tiếng kinh hô, hắn quên mất quyển Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bình thường trong tay Đỗ Thiên Nhất!
"Không được!"
"Ta phải ra ngoài giúp Đỗ Thiên Nhất giải thích, dù sao ta cũng không phải một lão Lục thích hố người!"
Ngay khi Diệp Phong vọt thẳng đến cửa phòng chuẩn bị đuổi theo ra giải thích một phen thì Lạc Thiên Tuyết chợt lên tiếng.
"Đồ nhi!"
"Ngươi muốn đi ra ngoài?"
Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, Diệp Phong cũng dừng lại quay người chuẩn bị nói mình muốn đi ra ngoài giải thích, nhưng khi hắn nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết đã lấy bộ quần áo do Tử Minh Huyền Tinh chế tạo từ trong tiên giới quần áo ra, lại vội vàng sửa lời nói: "Sư tôn, ta không đi, ta chỉ định đóng cửa phòng lại mà thôi!"
"Nha!"
"Vậy, vậy ngươi xoay người sang chỗ khác, sau đó giúp ta xem xem bộ quần áo này có vừa người hay không."
Lúc nói lời này, mặt Lạc Thiên Tuyết đã đỏ thành đít khỉ!
"Tốt!"
Nói xong, Diệp Phong trực tiếp quay người nhưng cả người lại triệt để kích động, thầm nghĩ trong lòng: "Chắc chắn là hôm nay ta suất khí ra sân cứu sư tôn, sau đó mới được phúc lợi lần này, lần này tuyệt đối không thể lại xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn gì nữa, nếu không ta sẽ điên thật!"
Cạch!
Ngay lúc Lạc Thiên Tuyết chuẩn bị thay đổi trang phục thì một tiếng vang rất nhỏ chợt vang lên!
"Cái này. . . chuyện gì xảy ra?"
Nhìn thấy tiên giới trên tay mình bỗng nhiên xuất hiện vài vết rách, trên mặt Lạc Thiên Tuyết cũng toát ra vẻ không hiểu, khi nàng thả thần thức ra để xem xét tình huống ở trong tiên giới thì mới phát hiện là có một luồng lực lượng xa lạ bỗng nhiên xuất hiện ở trong tiên giới, chính là lực lượng đó đang không ngừng phá hủy tiên giới của nàng từ bên trong!
"Đây không phải là lệnh bài cũ nát mà ta mua được ở trên sạp hàng trong lúc đi dạo trước đó hay sao?"
Khi phát hiện ra luồng lực lượng xa lạ này lại đến từ cái lệnh bài cũ nát đó thì Lạc Thiên Tuyết cũng hiếu kì dò thần thức vào trong cái lệnh bài cũ nát đó.
Oanh!
Ngay khi thần thức của Lạc Thiên Tuyết đụng vào lệnh bài cũ nát, trong nháy mắt đó nàng bỗng nhiên cảm thấy mình đi tới một chỗ không gian thần bí!
"Ngươi là ai?"
"Nơi này là chỗ nào?"
Khi Lạc Thiên Tuyết nhìn thấy một bóng dáng màu trắng xuất hiện nơi xa thì cũng vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng hỏi thăm.
Chương 526: Ta không đi ra, ta chỉ định đóng cửa phòng lại (2)"Ta tên là Sở Tâm Nguyệt, chính là Băng Nguyệt Thần Vương ở thần giới!"
"Nơi này chỉ là một sợi thần thức của ta, chỉ vì tìm kiếm một người hữu duyên!"
"Ngươi có muốn mạnh lên?"
"Ngươi có muốn thay đổi vận mệnh của mình?"
Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm, Sở Tâm Nguyệt cũng trực tiếp biểu lộ thân phận, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Cái giá lớn mà ta phải bỏ ra cũng không uổng phí, nếu để cho Diệp thiếu biết ta dựa vào sự cố gắng của mình để sáng tạo ra một cơ hội gặp mặt Lạc Thiên Tuyết, hơn nữa còn trực tiếp mở ra kế hoạch cứu vớt sư tôn lười biếng, như vậy không biết là hắn có thể vui vẻ sau đó cho Diệp Nhất đi qua chơi với ta mấy ngày hay không!"
...
"Chuyện gì xảy ra?"
"Thay quần áo mà cũng lâu như vậy sao?"
Đợi đã lâu, Diệp Phong cũng hơi nghi hoặc một chút, xoay người nhìn Lạc Thiên Tuyết.
Ừng ực!
Khi Diệp Phong nhìn thấy siêu cấp phúc lợi này thì cũng khiến cho hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái!
"Biến thái!"
Chú ý tới ánh mắt tràn đầy tính xâm lược của Diệp Phong, Lạc Thiên Tuyết cũng sắc mặt đỏ bừng lầm bầm một tiếng, sau đó vội vàng mặc tiên bào ở bên cạnh vào.
"Đồ nhi!"
"Chúng ta rời khỏi Thiên Đạo Chiến Trường đi!"
Mặc tiên bào vào, sau đó Lạc Thiên Tuyết lại trở nên nghiêm túc nói.
"Ừm?"
"Sư tôn, chúng ta mới đến Thiên Đạo Chiến Trường, gấp gáp rời đi như vậy làm gì, chơi nhiều một thời gian cũng tốt mà!"
Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, Diệp Phong lại mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi thăm, bây giờ hắn cũng không muốn rời khỏi Thiên Đạo Chiến Trường, phúc lợi đã có, vậy trò chơi nhỏ còn xa sao?
"Đồ nhi!"
"Tâm ý của ta hai ngày này hẳn là ngươi có thể cảm nhận được!"
"Nhưng ta không muốn tiếp tục làm một phế vật bên cạnh ngươi, cho nên ta muốn bắt đầu cố gắng tu luyện!"
"Ta sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân của ngươi!"
Nói xong, Lạc Thiên Tuyết trực tiếp rời khỏi Thiên Đạo Chiến Trường!
? ? ?
Tình huống như thế nào?
Vừa rồi còn rất tốt, sao thay bộ quần áo mà sư tôn như biến thành người khác!
"Chủ nhân!"
"Sở Tâm Nguyệt truyền tin tức đến, nói nàng đã cầm xuống chủ mẫu, kế hoạch cứu vớt sư tôn lười biếng đã chính thức mở ra!"
Ngay lúc Diệp Phong nghi hoặc không hiểu thì Diệp Nhất từ vết nứt không gian đi ra, sau đó tranh thủ nói ra tin tức này.
"Thứ đồ gì?"
"Mẹ nó, nàng cầm xuống sư tôn ta từ khi nào hả?"
"Hơn nữa bây giờ tình huống đã không giống như vậy nữa, không cần mở ra kế hoạch cứu vớt sư tôn lười biếng!"
Nghe được Diệp Nhất nói như vậy, Diệp Phong cả người đều muốn điên rồi, nghĩ đến mình chế định ra kế hoạch cứu vớt sư tôn lười biếng, hắn bỗng nhiên cảm thấy hình như mình đã đào sẵn một cái hố cho mình nhảy xuống!
"Chủ nhân!"
"Đã xảy ra chuyện gì hay sao?"
"Vừa mới nãy Sở Tâm Nguyệt nói với ta là nàng ở trên thần giới tốn một cái giá lớn để tìm người tính được chủ mẫu sẽ xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn sẽ mua một cái lệnh bài vô dụng trong lúc đi dạo, cho nên nàng cũng tiêu hao một món bí bảo cực kỳ trân quý nên nàng mới có thể hòa tan được một sợi thần thức của mình vào bên trong cái lệnh bài đó!"
"Ngay lúc mới nãy, nàng thông qua ba tấc miệng lưỡi dẻo quẹo của mình mà đã thành công lắc lư được chủ mẫu!"
Nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Phong lúc này, Diệp Nhất mặc dù không hiểu nhưng vẫn nói hết tình huống cụ thể ra một lần.
"Mẹ nó!"
"Ta biết ngay mà, sư tôn chỉ thay một bộ quần áo thôi mà tại sao lại tốn nhiều thời gian như vậy, hóa ra nàng dùng hơn phân nửa thời gian để nghe Sở Tâm Nguyệt đó lắc lư!"
Nghe được Diệp Nhất nói như vậy, Diệp Phong đã không biết nên nói cái gì cho phải nữa, vốn cho rằng nhìn thấy phúc lợi là cuộc sống hạnh phúc sẽ bắt đầu, ai mà ngờ được là cuộc sống hạnh phúc còn mẹ nó chưa có bắt đầu thì mẹ nó đã bị người khác lắc lư đi hết rồi!
Hô!
Hít một hơi thật sâu, lúc này Diệp Phong mới nhìn về phía Diệp Nhất, lên tiếng hỏi: "Vậy Sở Tâm Nguyệt đó còn nói cái gì nữa hay không?"
"Nàng. . . nàng nói chuyện này nàng cảm thấy nàng đã làm được cực kỳ hoàn mỹ, nếu có thể khiến cho chủ nhân cảm thấy hài lòng thì hãy để cho ta đi qua đó với nàng vài ngày."
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm như vậy, Diệp Nhất cũng thần sắc lúng túng lên tiếng trả lời lần nữa.
"Hoàn mỹ?"
"Hài lòng?"
"Còn muốn ngươi đi qua đó với nàng vài ngày?"
Sau khi nghe được Diệp Nhất trả lời như vậy, Diệp Phong cũng rơi vào trầm tư!
Mặc dù Sở Tâm Nguyệt này làm hỏng mất cuộc sống hạnh phúc của ta!
Nhưng nàng cũng không biết tình huống bên này, hơn nữa nàng cũng coi là hoàn thành nhiệm vụ mà ta giao cho nàng rất tốt, chuyện này không thể trách nàng được, chỉ có thể trách ta không có kịp thời thông báo cho nàng mà thôi.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp nói với Diệp Nhất: "Đi tìm nàng chơi vài ngày đi, cứ nói là chuyện này làm ta rất hài lòng, kêu nàng cố gắng chỉ đạo sư tôn ta tu luyện!"
Một lát sau!
Sau khi Diệp Nhất rời đi, theo một khe hở không gian xuất hiện, một thành viên của quân dự bị đội hộ vệ bại gia người mặc kim giáp cũng đi từ bên trong đó ra.
"Thuộc hạ bái kiến chủ nhân!"
Sau khi kim giáp nam tử đi ra, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong.
"Ngươi được Diệp Nhất đề cử, ta nghĩ hẳn là năng lực làm việc của ngươi cũng sẽ không quá kém!"
"Ta mua chín tòa Bát Phương Thành, ngươi phụ trách suất lĩnh kim giáp quân hộ vệ tiếp quản toàn bộ chín tòa thành trấn này, đồng thời toàn bộ đều đặt tên là Phá Của Thành, còn sẽ quản lý như thế nào thì cứ làm theo ý của các ngươi là được!"
"Ngươi có thể tuyển ra chín thành chủ, mà ngươi chỉ cần trực tiếp phụ trách quản lý chín thành chủ này là được rồi, bất kỳ một tòa Phá Của Thành nào xảy ra vấn đề thì ta đều sẽ tìm ngươi để tính sổ!"
"Đây là một cơ hội để khảo nghiệm năng lực làm việc của ngươi, từ giờ trở đi, ngươi gọi là Diệp Nhị đi, nhưng nếu như sau đó ta phát hiện năng lực làm việc của ngươi không được thì ta sẽ thu cái tên này lại!"
Chương 527: Diệp thiếu, người mới đâu, sao không có theo ngươi về đây chứ?Nhìn thấy kim giáp nam tử quỳ trước người, Diệp Phong cũng nói thẳng ra sắp xếp của mình.
"Chủ nhân yên tâm!"
"Diệp Nhị tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng!"
Nghe Diệp Phong nói xong, Diệp Nhị kích động toàn thân đều run rẩy lên, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Đám khờ đó, cả ngày chỉ biết tu luyện mạnh lên, hoàn toàn không biết được cái gì gọi đạo lí đối nhân xử thế, còn nói ta là chó săn của Diệp Nhất đại ca, chó săn có cái gì không tốt chứ, lần này ta khiến cho bọn họ hâm mộ chết!"
...
"Đại ca!"
"Đại tẩu đâu?"
Trần Phàm đi vào phòng, sau đó phát hiện trong phòng chỉ có một mình Diệp Phong, điều này cũng làm cho hắn mặt lộ vẻ nghi ngờ hỏi thăm, phải biết, hắn vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, thế nhưng không nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết đi ra!
"Đại tẩu ngươi đã rời khỏi Thiên Đạo Chiến Trường trước một bước!"
"Chúng ta cũng đi thôi, đã đến lúc dẫn ngươi về Thánh Địa làm quen!"
Nói xong, Diệp Phong trực tiếp đưa cho Trần Phàm một cái Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, sau đó đem phi hành Tiên Khí của đối phương đi, nói: "Một hồi ta về Thánh Địa trước, sau đó ngươi trực tiếp lấy phi hành Tiên Khí làm định vị, thông qua Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định đi tới đó là được rồi!"
Một bên khác!
"Tiểu tử thúi!"
"Ngươi chạy cái gì?"
"Nói đi, ngươi dùng quyền quản lý chín tòa Bát Phương Thành mua được thứ tốt gì từ trong tay của Diệp thiếu hả?"
Ở khu thành tây, Đỗ Tuyền Dương ngăn cản Đỗ Thiên Nhất, ép hắn vào một góc tường thành sau đó trên mặt lộ vẻ hiếu kì trực tiếp hỏi thăm.
"Phụ thân!"
"Ta, ta dùng chín tòa Bát Phương Thành mua được một bản Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận từ trong tay Diệp thiếu!"
Biết đã không thể nào né được, Đỗ Thiên Nhất cũng kiên trì giải thích.
"Cái gì?"
"Ta chỉ bỏ ra một chút công sức thì đã lấy được Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bản thăng cấp!"
"Kết quả ngươi lại dùng quyền quản lý của chín tòa Bát Phương Thành mua một bản Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bình thường?"
Nghĩ đến đây, Đỗ Tuyền Dương lại lấy thanh đại khảm đao dài mười mét từ trong tiên giới ra một lần nữa, sau đó mắng to: "Hôm nay mẹ nó ta chém chết ngươi, cái đồ phá của này!"
"Phụ thân! ! !"
"Ngươi sai!"
"Ta mua là Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bình thường sao?"
"Thứ ta mua được chính là hảo cảm mà Diệp thiếu dành cho Bát Phương Tông chúng ta!"
Sau khi nói ra những lời này dưới cơn bối rối, Đỗ Thiên Nhất bỗng nhiên cảm thấy hình như mình can đảm hơn!
"Phụ thân, chỉ là động thủ thôi thì đừng nói là ngươi, cho dù là đổi thành một con chó đến cũng có thể chém chết tên Cổ Phương Sơn không cách nào phản kháng đó, vậy dựa vào cái gì mà Diệp thiếu phải giao công việc béo bở này cho ngươi hả?"
"Hơn nữa dựa vào cái gì mà chỉ bởi vì ngươi giúp có một chút xíu việc như thế thì cho ngươi Bí Điển Thập Hoang Phần Ma Trận bản thăng cấp?"
Nói đến đây, Đỗ Thiên Nhất bỗng nhiên cất cao giọng nói ra: "Đó đều là vì ta đã dùng cái giá chín mươi miếng đê phẩm Tiên Linh Thạch để bán đi quyền quản lý chín tòa Bát Phương Thành đó!"
? ? ?
Nghe tiểu tử thúi này nói như vậy, sao ta lại cảm thấy là hắn nói như vậy cũng rất có lý?
Nghe Đỗ Thiên Nhất nói những lời này xong, Đỗ Tuyền Dương trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, mà càng suy nghĩ thì càng cảm thấy những lời mà đối phương nói có lý!
"Uy!"
"Nếu như các ngươi nói chuyện phiếm xong rồi thì có thể xuống bàn với ta chuyện chuyển giao chín tòa thành trấn đó hay không!"
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Nhị bỗng nhiên truyền từ đằng xa tới.
...
Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!
"Chủ nhân, sao chỉ có một mình ngươi trở về rồi?"
"Diệp thiếu, Tiểu Cước đại nhân nói bên cạnh ngươi có dẫn theo một người mới, hắn không có theo ngươi trở về hay sao?"
"Diệp thiếu, người mới đâu, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón hắn rồi!"
"..."
Vừa mới trở lại Tinh Hồn Phong, đám người liên tiếp hỏi thăm, tiếng hỏi thăm không ngừng vang lên bên tai, trực tiếp khiến cho Diệp Phong ngẩn ra!
"Cái này là tình huống như thế nào?"
"Ta trở về, không có một ai quan tâm ta, ngược lại đều quan tâm Trần Phàm?"
"Đám gia hoả này có chút không thích hợp!"
Nhìn mấy người Đồ Mãng, Chu Khải, Cung Phong, tiểu hoàng cẩu, Phệ Huyết Đường Lang, Tiểu Thương Long trước mắt đều đang dùng ánh mắt chờ đợi mà nhìn mình, Diệp Phong không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
"Lần này người mới tới gọi là Trần Phàm!"
"Chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ thông qua Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định tới!"
"Nhưng mà không phải các ngươi chuẩn bị khi dễ hắn đó chứ?"
Phát hiện được ba người ba yêu đều có chút không thích hợp, Diệp Phong cũng nhìn bọn họ lên tiếng hỏi thăm.
"Sao có thể có chuyện đó được!"
"Diệp thiếu, chúng ta tuyệt đối sẽ không khi dễ hắn, ngươi yên tâm đi!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Đồ Mãng cũng cười vội vàng bảo đảm!
"Chủ nhân!"
"Ngươi cứ yên tâm đi, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để Trần Phàm bị khi dễ, hơn nữa dựa vào sự giúp đỡ của ta tuyệt đối sẽ để cho Trần Phàm cảm nhận được sự ấm áp của đại gia đình này trong thời gian rất ngắn!"
Lúc này, tiểu hoàng cẩu cũng lên tiếng nói.
"Nói thật!"
"Hai người các ngươi nói như vậy ta vẫn không quá tin tưởng!"
Nghe được Đồ Mãng và tiểu hoàng cẩu nói như vậy, Diệp Phong lại nói ra ý nghĩ của mình, sau đó nhìn về phía Diệp Tiểu Cước cách đó không xa lên tiếng nói ra: "Tiểu Cước, Trần Phàm giao cho ngươi, cũng đừng làm cho bọn họ khi dễ Trần Phàm!"
"Chủ nhân yên tâm!"
"Thuộc hạ nhất định sẽ chiếu cố Trần Phàm cho tốt!"
Nghe được Diệp Phong dặn dò, Diệp Tiểu Cước cũng vẻ mặt thành thật đáp lại!
? ? ?
Không tướng tin chúng ta, lại tin tưởng chuyện ma quỷ của Diệp Tiểu Cước?
Hắn mới là người biết chơi nhất ở nơi này, hố người mới chính là do hắn bày ra!
Nhìn thấy Diệp Phong nói xong cũng trực tiếp rời đi, Đồ Mãng và tiểu hoàng cẩu liếc nhau, sau đó trên mặt đều toát ra nở một nụ cười khổ, bọn họ rất muốn nói với Diệp Phong một câu: "Nếu như so với Diệp Tiểu Cước, chúng ta tuyệt đối là lương dân!"
Chương 528: Không nhìn Kiếm Cẩu, người mới này có chút bưuMột lát sau!
Theo một khe hở không gian xuất hiện ở trên phi hành Tiên Khí Diệp Phong để lại nơi này, Trần Phàm cũng nhanh chóng đi từ bên trong ra.
"Tình huống như thế nào?"
"Những người và Tiên thú này là đồng bạn sau này sao?"
"Nhưng tại sao ta luôn cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn ta có chút không thích hợp đâu?"
Lúc này, Trần Phàm chú ý tới ba người ba yêu đều dùng một loại ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, không biết tại sao nhưng hắn lại cảm thấy có chút bất an khó hiểu!
"Chư vị đại ca!"
"Tiểu đệ mới đến, nếu có cái gì không hiểu hoặc làm không đúng, hi vọng các đại ca có thể thông cảm nhiều hơn!"
Nói xong, Trần Phàm cũng cực kỳ thuần thục quỳ xuống trước mặt mọi người, trực tiếp khiến cho mọi người ngẩn cả ra!
Về phần trước đó Diệp Phong nhắc nhở, Trần Phàm cũng có ý nghĩ của mình, không thể quỳ với người ngoài nhưng quỳ người một nhà chắc chắn không có vấn đề gì, dù sao hắn vừa mới gia nhập Tinh Hồn Phong, tuyệt đối là tiểu sư đệ nhỏ nhất, vậy quỳ xuống trước mặt chư vị sư huynh một chút cũng không tính là gì!
"Trần Phàm tiểu sư đệ này không phải người bình thường, cái quỳ này trực tiếp khiến cho ta không biết làm sao!"
Lúc này, ba người ba yêu tập hợp một chỗ, Đồ Mãng cũng dẫn đầu nói ra ý nghĩ của mình.
"Quả nhiên, người có thể được Diệp thiếu mang về đều không phải người bình thường, nếu ta có thể làm được như hắn thì trước đó sẽ không bị hố thảm như vậy!"
Nghe được Đồ Mãng nói như vậy, Chu Khải cũng vẻ mặt thành thật nói ra ý nghĩ của mình.
"Ta không quan tâm các ngươi là ý tưởng gì!"
"Nhưng Trần Phàm này Cẩu ca ta thấy cực kỳ thuận mắt, sau này ta bảo bọc hắn, các ngươi ai cũng không thể khi dễ hắn, có nghe hay không!"
Lúc này, tiểu hoàng cẩu vẫn luôn trầm mặc cũng nói ra ý nghĩ của mình!
Ai!
Nghe được tiểu hoàng cẩu nói như vậy, trên mặt bốn người Đồ Mãng, Chu Khải, Cung Phong và Diệp Tiểu Cước đang đứng cách đó không cũng đều toát ra vẻ thất vọng, thật vất vả mới có người mới tới, nhưng nếu như có tiểu hoàng cẩu bảo bọc thì chắc chắn không thể hố.
"Trần Phàm!"
"Đứng lên đi, sau này ngươi theo ta hỗn, có Cẩu ca ta bảo kê ngươi, sau này trong Thánh Địa không ai dám khi dễ ngươi!"
Lúc này, tiểu hoàng cẩu cũng vênh vang đắc ý đi tới trước mặt Trần Phàm lên tiếng nói.
"Cẩu Tử!"
"Đừng làm rộn!"
Không nhìn thẳng tiểu hoàng cẩu, ánh mắt Trần Phàm cũng nhìn về phía ba người Đồ Mãng, Chu Khải và Cung Phong lần nữa, đồng thời phỏng đoán trong ba người ai mới là Đại sư huynh!
? ? ?
Không nhìn Kiếm Cẩu?
Người mới này có chút bưu!
Bốn người đang đứng bên cạnh và Phệ Huyết Đường Lang với Tiểu Thương Long nghe được Trần Phàm nói như vậy thì tất cả đều toát ra vẻ khiếp sợ nhìn về phía Trần Phàm!
"Chờ một chút!"
"Tại sao ánh mắt bọn họ nhìn ta lại thay đổi?"
"Chẳng lẽ ta nói sai lời gì rồi?"
Phát hiện tất cả mọi người đang dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn mình, Trần Phàm thừa nhận thời khắc này, hắn có chút luống cuống!
...
Viện lạc!
"Mặc dù chỉ thấy ba giây đồng hồ!"
"Nhưng không thể không thừa nhận dáng người sư tôn thật tốt, hơn nữa bộ quần áo từ Tử Minh Huyền Tinh chế tạo đó chính là chế tạo riêng cho nàng!"
Nằm dài trên giường, trong đầu Diệp Phong cũng không khỏi nhớ lại cảnh tượng mang tính nổ tung mà hắn nhìn thấy trong phòng trước đó!
"Được rồi!"
"Sư tôn không lười biếng cũng coi như là một chuyện tốt!"
"Hơn nữa có lần phúc lợi thứ nhất, vậy chắc chắn sẽ có lần phúc lợi thứ hai, lần phúc lợi thứ ba, không nóng nảy!"
"Bây giờ vẫn đi tìm thất tiên nữ chơi đùa đi!"
Nói xong, Diệp Phong cũng thuần thục kẹp chăn ở giữa hai chân, sau đó trực tiếp tiến vào mộng đẹp!
Sáng sớm ngày thứ hai!
"Ngọa tào!"
"Diệp Tiểu Kiếm, mẹ nó ngươi bệnh tâm thần hả!"
"Vừa sáng sớm nằm sấp trên đầu giường của ta hù dọa ta làm cái gì!"
Khi Diệp Phong thụy nhãn mông lung mở hai mắt ra, phát hiện có Diệp Tiểu Kiếm mặt như đầu heo ghé vào giường của mình nhìn mình chằm chằm thì cũng sợ đến giật mình, sau đó trực tiếp chửi ầm lên.
"Chủ nhân!"
"Là Cẩu ca kêu ta tới tìm ngươi!"
"Nó muốn cho ta dẫn ba người chúng nó đi ra ngoài chơi một chút, thuận tiện khi chơi thì giúp chúng nó tăng một ít thực lực lên!"
Nghe được Diệp Phong mắng to, Diệp Tiểu Kiếm cũng vẻ mặt ủy khuất giải thích.
? ? ?
Kêu ngươi dẫn ba chúng nó đi ra ngoài chơi một chút?
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, Diệp Phong cũng khẽ nhíu mày trầm tư.
"Một Chư Thiên Vạn Giới đệ nhất Kiếm Cẩu!"
"Một Chư Thiên Vạn Giới đệ nhất Chiến Lang!"
"Một Chư Thiên Vạn Giới đệ nhất Hãn Phỉ Long!"
"Bây giờ lại tăng thêm một người điên như thế, bốn người bọn họ cùng nhau ra ngoài, vậy thượng giới sẽ bị hắc hắc thành như thế nào!"
Nghĩ đến tình huống này, sau đó Diệp Phong nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm vẻ mặt thành thật lên tiếng nói: "Chơi thì chơi, nháo thì nháo, nhưng các ngươi ra ngoài phải phá của!"
"Chủ nhân! ! !"
"Vậy ngươi đồng ý!"
"Ngươi yên tâm, phương diện phá của này cứ việc giao cho ta!"
Ngay lúc Diệp Phong vừa nói dứt câu thì giọng nói tràn đầy hưng phấn của tiểu hoàng cẩu từ trên giường vang lên!
"Mẹ nó!"
"Kiếm Cẩu, mẹ nó ngươi là chó, không phải dơi chó!"
"Mẹ nó ngươi có thể bình thường một chút hay không!"
Nhìn thấy tiểu hoàng cẩu dựng ngược giống như con dơi trên nóc nhà, Diệp Phong cũng mặt xạm lại trực tiếp mắng lớn lên.
"Đúng rồi!"
"Diệp Tiểu Kiếm, đầu heo của ngươi là chuyện gì xảy ra?"
Không tiếp tục để ý đến tiểu hoàng cẩu, Diệp Phong cũng vẻ mặt hiếu kì nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm hỏi thăm.
"Chủ nhân!"
"Bởi vì Nhị tỷ đầu tính được hôm nay ta sẽ dẫn ba bọn chúng ra du ngoạn, cho nên tới tìm Tiểu Bạch, Tiểu Đường, Tiểu Hắc và đại tỷ đầu đánh đập ta một trận!"
"Nói là sẽ có một thời gian không đánh được ta cho nên đánh ta trước một chầu cho đã nghiền!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm như vậy, Diệp Tiểu Kiếm cười khổ lên tiếng giải thích.
"Ừm!"
"Vẫn là các ngươi biết chơi!"
Sau khi nghe Diệp Tiểu Kiếm giải thích xong, Diệp Phong cũng nhịn không được bật cười.
"Cẩu Tử!"
Chương 529: Đồ đần này từ đâu ra vậy?"Trước đó ta đã có nói, chỉ khi ba người các ngươi tăng tu vi lên tới cảnh giới nhất định thì mới có thể đi ra!"
"Nếu không phải Diệp Tiểu Kiếm nói khi đi du ngoạn thuận tiện giúp các ngươi tăng lên thực lực thì ta cũng sẽ không thả các ngươi ra ngoài, cho nên, sau khi rời khỏi đây không thể chỉ biết chơi, nếu khi trở về mà thực lực của các ngươi không có tăng lên rõ rệt thì lần sau cũng đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài!"
Ngay khi Diệp Tiểu Kiếm dẫn theo tiểu hoàng cẩu sắp đạp ra khỏi cửa phòng thì Diệp Phong cũng trực tiếp nhắc nhở tiểu hoàng cẩu.
"Chủ nhân!"
"Ngươi cứ yên tâm đi, ta và Phệ Huyết Đường Lang từng được huấn luyện theo phương thức Địa Ngục, mà Tiểu Thương Long chỉ cần mang đủ Minh Long Tử Tinh Thạch là được rồi, chúng ta nhất định sẽ không để cho chủ nhân thất vọng!"
Nói xong, tiểu hoàng cẩu trực tiếp chạy từ phòng Diệp Phong ra ngoài, nó phải nhanh chóng báo tin tức tốt này cho Lang đệ và Long đệ mới được!
"Đều ra ngoài đi!"
"Cũng nên để các ngươi ra đi vòng vòng!"
Nhìn tiểu hoàng cẩu rời đi, Diệp Phong cũng cười tự nói!
Hạ giới, hắn vì giúp sư tôn lớn mạnh tông môn mà không ngừng dẫn người về tông môn!
Nhưng nơi này đã là thượng giới, mặc dù thỉnh thoảng hắn vẫn dẫn người trở về nhưng cũng sẽ không để bọn họ vẫn luôn ở lại Tinh Hồn Phong, khi thời cơ chín muồi thì sẽ phát triển đối phương thành bại gia môn đồ, sau đó sẽ để bọn họ rời đi!
"Giờ tra nhìn một chút sản phẩm bại gia hôm nay đi!"
Không suy nghĩ thêm những này nữa, Diệp Phong cũng trực tiếp kiểm tra sản phẩm bại gia hôm nay!
Sản phẩm bại gia hôm nay: Phệ Hồn Cổ *10000
Phệ Hồn Cổ: Thần bí Tiên Trùng biến mất trăm vạn năm ở thượng giới, không có bất cứ năng lực công kích gì nhưng lại có thể tiến vào trong cơ thể của bất cứ sinh linh nào, cũng có thể giấu trong bất kỳ địa phương nào, dùng một loại phương thức đặc thù thôn phệ linh hồn, bất kỳ Tiên Khí loại linh hồn nào cũng không thể ngăn cản Phệ Hồn Cổ!
? ? ?
Cái đồ chơi này hình như có chút mãnh a!
Xem xét tin tức sản phẩm bại gia hôm nay xong, trên mặt Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình!
Mặc dù không có bất cứ lực không kích gì nhưng giới thiệu nói có thể tiến vào trong cơ thể của bất cứ sinh linh nào, điểm này cũng đủ để chứng minh Phệ Hồn Cổ không đơn giản, chớ nói chi là đối phương còn có thể giấu trong bất kỳ địa phương nào trong cơ thể trực tiếp thôn phệ linh hồn!
"Cái Phệ Hồn Cổ này có chút thú vị!"
"Chỉ sợ giấu trong cơ thể thì cho dù vận dụng thần thức cũng không nhất định có thể tìm tới!"
"Như vậy thì có thể hiểu thành một khi bị tiến vào trong cơ thể thì đó chính là chết chắc rồi đúng không?"
Lúc này, Diệp Phong cũng thông qua tin tức hệ thống cho ra, không ngừng suy đoán một chút tình huống.
"Chờ một chút!"
"Mẹ nó, ta đang suy nghĩ gì đấy!"
"Ta quan tâm nó trâu không trâu làm gì, ta phải quan tâm làm sao lãng phí sạch chúng nó mới đúng!"
"Hấp hay là thịt kho tàu?"
"Tê cay hay là cháy tỏi?"
Tỉnh táo lại, Diệp Phong cũng suy nghĩ nên như thế nào lãng phí sạch một vạn con Phệ Hồn Cổ này!
Một lát sau!
"Diệp thiếu, ngươi tìm ta?"
Sau khi đi vào phòng, Cung Phong cũng nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.
"Cung lão!"
"Phương diện Tiên Trùng ngươi hiểu rõ được bao nhiêu?"
Nghe được Cung Phong hỏi thăm, Diệp Phong cũng trực tiếp hỏi ngược lại.
"Tiên Trùng sao?"
"Tiên Trùng mặc dù cũng thuộc về Tiên thú nhưng là một loại Tiên thú tương đối đặc thù!"
"Hơn nữa bởi vì Tiên Trùng có rất nhiều chủng loại nên thượng giới cũng xuất hiện một loại chức nghiệp, đó chính là Tiên Trùng Sư!"
Nói đến đây, Cung Phong dừng một chút, lúc này mới nhìn về phía Diệp Phong tiếp tục nói ra: "Diệp thiếu, nếu như ngươi muốn hiểu rõ một chút tình huống có liên quan đến Tiên Trùng thì phải tìm một Tiên Trùng Sư mạnh mẽ mới được."
"Tiên Trùng Sư sao?"
Cho Cung Phong rời đi trước, sau đó Diệp Phong cũng trực tiếp dò hỏi hệ thống: "Hệ thống, vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra một chút xem Tiên Trùng Sư mạnh nhất thượng giới ở đâu!"
"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, Tiên Trùng Sư mạnh nhất thượng giới có hai người, một người trong đó ở Đệ Nhất Tiên Vực, chính là Cốc Chủ Tiên Trùng Cốc, tên là Vũ Túc, một người khác ở Đệ Ngũ Tiên Vực Lê Phong Thành, chính là một tán tu, tên là Vũ Lang!"
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của hệ thống cũng vang lên trong đầu hắn.
"Vũ Túc?"
"Vũ Lang?"
"Mẹ nó cái này không phải là hai anh em sao?"
Nghe được tên của hai người, Diệp Phong cũng toát ra vẻ ngạc nhiên, nếu thật là hai anh em, hơn nữa còn trở thành hai tên Tiên Trùng Sư mạnh nhất thượng giới, vậy hai người này mạnh có chút quá mức!
"Vũ Túc đó là Cốc Chủ Tiên Trùng Cốc, có thân phận như thế này khiến cho ta đã mất đi hứng thú đối với hắn!"
"Vậy thì đi tìm Vũ Lang đi."
Nghĩ đến đây, Diệp Phong cũng trực tiếp đi đến Thần Thông Mao Ốc, hắn chuẩn bị cho Diệp Tiểu Cước trực tiếp đưa mình qua đó, dù sao chưa từng đi Lê Phong Thành, cho dù trong tay hắn có Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định cũng không thể truyền tống qua đó.
...
Đệ Ngũ Tiên Vực, Lê Phong Thành!
"Nghe nói hôm qua có người ngoại lai, nhất định phải đi khu thành đông xông vào Vạn Trùng Đại Trận một lần, kết quả thời gian không đến một nén nhang thì điên điên khùng khùng chạy ra, mặc dù loại tình trạng đó sẽ chỉ duy trì ba ngày nhưng hắn chỉ có một mình, dưới tình huống không có đồng bạn bảo hộ thì sợ bây giờ đã là người chết!"
"Nghe nói nhưng cũng không cảm thấy kinh ngạc, dù sao thường thường sẽ có loại đần động này đến Lê Phong Thành muốn thử xông vào Vạn Trùng Đại Trận đó một lần, nhưng hơn ngàn năm nay, ta chưa từng nghe nói có một người nào thành công!"
"Cũng không trách những người đó, dù sao cho dù những dân bản thổ Lê Phong Thành như chúng ta cũng không ai có thể xông qua, cũng là bởi vì chưa từng có ai thành công cho nên nó mới hấp dẫn người khác như vậy!"
Đi vào một nhà tửu lâu, cuộc đối thoại của ba người bên cạnh lại khiến cho Diệp Phong chú ý tới.
"Khu thành đông sao?"
Chương 530: Ta chỉ chém gió thôi, sao ngươi đó lại chết rồi hả?"Một sâu kiến Địa Vốn nghĩ biết được một chút tin tức của Vũ Lang từ miệng nhân viên phục vụ, nhưng bây giờ đã biết được tình huống này, Diệp Phong cũng trực tiếp rời khỏi quán rượu, sau đó nhanh chóng đi đến khu thành đông.
Một lát sau, bên ngoài khu thành đông!
"Đó là cái gì?"
Nhìn thấy toàn bộ khu thành đông bị lục sắc độc chướng nồng đậm bao phủ, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình.
"Người thanh niên đó cũng muốn xông Vạn Trùng Đại Trận sao?"
Đồng thời Diệp Phong cũng chú ý tới trước lục sắc độc chướng cách đó không xa có một thanh niên lạnh lùng đang đứng chuẩn bị đi vào bất cứ lúc nào, mà không ít người vây xem xung quanh cũng đang chỉ trỏ tên thanh niên đó.
"Ừm?"
"Tên đần này ở đâu ra?"
"Ta đi vào tìm đại bá ta, hơn nữa ta cũng rõ Vạn Trùng Đại Trận này như lòng bàn tay, chắc chắn sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, mà hắn, không phải là thấy ta muốn xông cho nên cũng muốn cùng xông vào một lần chứ!"
Vũ Phong nhìn thấy bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một thanh niên, cũng khẽ nhíu mày âm thầm nghĩ tới.
"Trước đó có một tên đần!"
"Bây giờ lại có một tên đần khác tới!"
"Sợ là bọn họ không biết hôm qua đã có một người điên rồi chứ!"
Khi mọi người vây xem nhìn thấy Diệp Phong cũng đi tới biên giới Vạn Trùng Đại Trận thì trên mặt không ít người cũng đều toát ra vẻ suy tư.
"Huynh đệ!"
"Nghe người ta khuyên, ăn cơm no!"
"Vạn Trùng Đại Trận này không phải là ngươi có thể đi vào được, không muốn chết thì ta khuyên ngươi đừng có đi vào!"
Lúc này, trước khi sắp tiến vào Vạn Trùng Đại Trận, Vũ Phong vẫn lên tiếng nhắc nhở Diệp Phong bên cạnh.
"Ừm?"
"Tiểu tử này rất phách lối!"
"Ta không thể vào, ngươi có thể vào?"
Nghe được Vũ Phong nhắc nhở như vậy, Diệp Phong cũng khẽ nhíu mày trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra một chút xem tiểu tử này là lai lịch gì!"
"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, đối phương tên là Vũ Phong, chính là nhi tử của Vũ Túc, cũng là chất tử của Vũ Lang, lần này đến đây chính là đến tìm Vũ Lang, hơn nữa hắn hết sức quen thuộc Vạn Trùng Đại Trận, tiến vào Vạn Trùng Đại Trận giống như trở lại hậu hoa viên nhà mình!"
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của hệ thống cũng nhanh chóng vang lên trong đầu của hắn.
Hả?
Nhi tử của Vũ Túc?
Vậy chẳng phải là đối phương là Thiếu cốc chủ Tiên Trùng Cốc?
Chẳng trách hắn lớn lối như thế, hóa ra là người ta có vốn liếng để phách lối!
Sau khi biết được thân phận của Vũ Phong, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía Vũ Phong, hạ giọng nói: "Huynh đệ, ra cái giá!"
? ? ?
Ra cái giá?
Ta khuyên ngươi đi, ngươi kêu ta ra giá gì đó?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Phong cũng toát ra vẻ mộng bức!
"Huynh đệ!"
"Ngươi kêu ta ra giá gì?"
"Ta không có hiểu ngươi nói như vậy là có ý gì!"
Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Vũ Phong lộ ra vẻ hiếu kì nhìn về phía Diệp Phong hỏi thăm.
"Ta muốn cho ngươi dẫn ta xông qua Vạn Trùng Đại Trận!"
"Đương nhiên ta cũng sẽ không để ngươi giúp không, cho nên ra giá đi!"
Nghe được Vũ Phong hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích.
"Ha ha ha!"
Sau khi nghe được Diệp Phong giải thích, Vũ Phong nhịn không được trực tiếp phá lên cười, sau đó nói ra: "Huynh đệ, ngươi đang nói mê sảng gì đó, chính ta cũng không có nắm chắc có thể xông qua Vạn Trùng Đại Trận này, kết quả ngươi lại muốn bỏ tiền thuê ta dẫn ngươi vượt qua?"
"Hệ thống!"
"Để Vũ Phong dẫn ta xông qua Vạn Trùng Đại Trận, sau đó ta cho hắn mười loại Tiên Trùng hi hữu làm công tác phí, như vậy có nằm trong phạm vi phá của hợp lý hay không?"
Lúc này, Diệp Phong không để ý đến Vũ Phong đang giả vờ ngây ngốc mà trực tiếp hỏi thăm hệ thống.
"Đinh! Nằm trong phạm vi phá của hợp lý!"
Theo giọng nói của hệ thống vang lên, trong không gian hệ thống cũng xuất hiện một cái khí cụ trong suốt chứa mười con Tiên Trùng không cùng loại!
"Vũ Phong huynh!"
"Ngươi nói mười con Tiên Trùng này hấp ăn ngon hay là nướng ăn ngon hơn?"
Lấy khí cụ trong suốt từ trong không gian của hệ thống ra, Diệp Phong cũng nhìn mười con Tiên Trùng chỉ lớn chừng bàn tay bên trong, sau đó hỏi thăm Vũ Phong đang đứng bên cạnh.
"Tam Thải Điệp Trùng!"
"Hồng Giáp Huyết Trùng!"
"Hắc Lang Chu Trùng!"
"..."
Sau khi Vũ Phong nhìn thấy bên trong khí cụ trong tay Diệp Phong đựng mười con Tiên Trùng hi hữu thì kinh hãi tròng mắt đều sắp trợn lồi ra ngoài!
Phải biết, trong số mười con hi hữu Tiên Trùng này có bốn loại cho dù là Tiên Trùng Cốc cũng không có!
"Huynh đệ, ra cái giá đi!"
Sau khi tỉnh táo lại, lúc này Vũ Phong cũng toát ra vẻ cực kỳ chăm chú nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng dò hỏi.
"Ra giá?"
"Xin lỗi, đây là cơm nước buổi trưa của ta, cho nên sẽ không bán!"
"Nhưng mà nếu có người có thể dẫn ta xông qua Vạn Trùng Đại Trận thì ta không ngại đưa mười con Tiên Trùng này cho đối phương xem như công tác phí!"
Nghe được Vũ Phong hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng nói thẳng ra ý nghĩ của mình.
"Mẹ nó!"
"Hai người các ngươi đứng đó làm gì thế, đến cùng có vào hay không!"
"Đúng đấy, chúng ta đã chờ không nổi nữa!"
"Tiến vào Vạn Trùng Đại Trận cũng lằng nhà lằng nhằng, không dám vào thì cút xa một chút nhanh lên, lãng phí thời gian của lão tử một cách vô ích!"
"..."
Lúc này, mọi người vây xem phát hiện Diệp Phong và Vũ Phong cả buổi cũng không có đi vào Vạn Trùng Đại Trận, cũng hơi không kiên nhẫn trực tiếp hô to lên.
"Chúng ta có vào hay không liên quan gì đến các ngươi?"
"Lão tử cầu các ngươi đến đây quan sát?"
"Không chịu đợi thì cút nhanh lên, mẹ nó ai còn dám tất tất một câu lão tử sẽ để hắn vĩnh viễn ngậm miệng lại!"
Nghe được tiếng la của đám người, Diệp Phong cũng không chút khách khí lớn tiếng giận dữ mắng mỏ đám người vây xem!
"Ha ha ha!"
Tiên Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong cũng dám khẩu xuất cuồng ngôn ở chỗ này, có tin ta trực tiếp trảm ngươi ở chỗ này hay không..."
Chương 531: Ta chỉ chém gió thôi, sao ngươi đó lại chết rồi hả? (2)Đúng lúc này, một nam tử trung niên có tu vi Huyền Tiên Cảnh Tam Trọng cười to từ giữa đám người đi ra, nhưng mà không đợi hắn nói xong thì một đạo kim sắc đao mang bỗng nhiên xuất hiện chém hắn thành hai nửa!
Ừng ực!
Nhìn thấy thi thể bị chém thành hai nửa của nam tử trung niên, đám người vây xem cũng mặt lộ vẻ hoảng sợ nuốt nước miếng một cái, thậm chí lúc này không có người nào còn dám nhìn về phía Diệp Phong một chút, chỉ sợ sẽ sinh ra hiểu lầm gì đó!
"Thiếu cốc chủ!"
"Tuyệt đối không thể trêu chọc đối phương!"
"Người hộ đạo bên người đối phương có thực lực trên ta xa, đến bây giờ ta cũng không có tìm được đối phương ở vị trí nào!"
"Hơn nữa một đạo kim sắc đao mang vừa mới nãy, ta không ngăn cản nổi!"
Đúng lúc này, một giọng nói già nua cũng vang lên trong đầu Vũ Phong.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Ta chỉ chém gió, sao cái tên đó lại chết rồi?"
Lúc này, Diệp Phong cũng ra vẻ giật mình nhìn về phía Vũ Phong lên tiếng hỏi thăm!
? ? ?
Mẹ nó người đều bị chém chết, ngươi nói ngươi chỉ đang chém gió?
Coi ta là đồ đần sao?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trên mặt Vũ Phong cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến, nhưng nghĩ tới Đường lão vừa mới nhắc nhở, hắn cũng từ bỏ ý nghĩ vạch trần đối phương.
"Huynh đệ!"
"Nếu như ta dẫn ngươi xông qua Vạn Trùng Đại Trận, vậy mười con Tiên Trùng này có thể xem như công tác phí cho ta thật?"
Lúc này, Vũ Phong cũng dời lực chú ý tới mười con Tiên Trùng hi hữu trong tay Diệp Phong một lần nữa!
Về phần rốt cuộc Diệp Phong là người phương nào, tại sao muốn xông Vạn Trùng Đại Trận, hắn cũng không thèm để ý, mặc dù người hộ đạo của hắn không là đối thủ của người hộ đạo của đối phương nhưng hắn lại có lòng tin đối với Đại bá mình!
Bởi vì đại bá của hắn và phụ thân hắn đều là cường giả Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng tối đỉnh, hơn nữa còn là cường giả đỉnh cao uy tín lâu năm!
"Đương nhiên!"
"Chỉ cần ngươi có thể dẫn ta xông qua Vạn Trùng Đại Trận ta sẽ xem mười con Tiên Trùng hi hữu này như công tác phí tặng cho ngươi!"
Nghe được Vũ Phong hỏi thăm, Diệp Phong cũng đưa ra câu trả lời khẳng định.
"Ừm?
"Đây là cái gì?"
Nhìn thấy Vũ Phong bỗng nhiên đưa một viên thuốc tới, Diệp Phong cũng vẻ mặt hiếu kì hỏi thăm.
"Đây là một viên Giải Độc Đan, ăn vào thì không cần phải lo lắng kịch độc ẩn chứa trong độc chướng!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Vũ Phong cũng trực tiếp giải thích.
Hả?
Nhìn thấy Diệp Phong đưa Giải Độc Đan lại cho mình, Vũ Phong cũng có chút không hiểu dò hỏi: "Huynh đệ, ngươi lo lắng đây là Độc Đan?"
"Không có!"
"Chủ yếu là ta không cần cái đồ chơi này!"
"Cho dù kịch độc ẩn chứa trong độc chướng này mạnh cỡ nào cũng không thể tổn thương đến ta!"
"Đúng rồi, ta tên là Diệp Phong, ngươi gọi ta Diệp thiếu là được rồi!"
Nghe được Vũ Phong nói như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích.
Một lát sau!
Khi Diệp Phong và Vũ Phong đi vào Vạn Trùng Đại Trận, mọi người vây xem cũng nhanh chóng bỏ chạy tứ tán, bây giờ bọn họ một khắc cũng không dám tiếp tục dừng lại ở nơi này, bởi vì ai cũng không biết kim sắc đao mang kinh khủng đó có thể xuất hiện lần nữa hay không!
Bên trong Vạn Trùng Đại Trận!
"Loại kịch độc này!"
Phát hiện được kịch độc tràn vào trong cơ thể thì lập tức bị chức năng quét virus của hệ thống thanh trừ toàn bộ, Diệp Phong cũng thuận miệng nói một câu.
? ? ?
Loại kịch độc này?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Phong đang đứng bên cạnh bị kinh hãi thật, phải biết kịch độc bên trong độc chướng này là dung hợp mấy trăm loại độc tố của Tiên Trùng kịch độc, lại do lực lượng của trận pháp bày ra uy lực gấp mấy lần!
Lúc đầu hắn đã chuẩn bị cho Diệp Phong nuốt Giải Độc Đan bất cứ lúc nào, ai mà ngờ được đối phương không chỉ có hoàn toàn không bị làm sao cả mà ngược lại còn nói ra một câu như thế!
"Diệp thiếu!"
"Nếu như ta không thể dẫn ngươi xông qua Vạn Trùng Đại Trận, ngươi sẽ ăn hết mười con hi hữu Tiên Trùng đó thật sao?"
Đi trên một con đường đặc thù, Vũ Phong cũng toát ra vẻ tò mò hỏi thăm Diệp Phong.
"Đương nhiên!"
"Không ăn chẳng lẽ còn giữ lại sinh con?"
Nghe được Vũ Phong hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười trả lời.
"Diệp thiếu!"
"Vậy ngươi có biết mười con Tiên Trùng này hi hữu và trân quý cỡ nào sao?"
Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, Vũ Phong cũng hỏi thăm lần nữa, hắn cảm thấy đối phương cũng không biết mười con Tiên Trùng hi hữu này trân quý như thế nào, nếu không thì hắn cũng sẽ không chọn ăn chúng nó!
"Vũ thiếu!"
"Xem ra ngươi cần nhận thức lại ta một chút!"
"Ta là một thần hào phá của, ta không quan tâm chúng nó hi hữu và trân quý cỡ nào, chỉ cần có thể ăn hơn nữa hương vị ngon thì trong mắt ta nó chính là mỹ thực, chỉ đơn giản như vậy!"
Nghe được Vũ Phong hỏi thăm lần nữa, Diệp Phong cũng cười giải thích.
"Tiểu Phong!"
"Dẫn theo bằng hữu của ngươi đến đây đi!"
Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng bỗng nhiên vang lên bên tai hai người!
Một lát sau!
Bên trong một viện lạc u tĩnh, nằm trên ghế xích đu, Vũ Lang bỗng nhiên mở hai mắt ra, nhìn thấy Diệp Phong và Vũ Phong đi vào trong viện lạc, trực tiếp nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi: "Lại có thể miễn dịch kịch độc trong độc chướng, tiểu gia hỏa, rốt cuộc ngươi là ai?"
"Vũ Lang tiền bối!"
"Ta là người như thế nào cũng không quan trọng!"
"Mà lần này đến tìm ngươi chỉ là muốn hỏi thăm ngươi tình huống của một loại Tiên Trùng."
Nghe được Vũ Lang hỏi thăm, Diệp Phong cũng nói thẳng ra mục đích của chuyến này.
"Ừm?"
"Tiểu tử này lại biết được thân phận của ta!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vũ Lang cũng thần sắc khẽ biến lên tiếng hỏi: "Ngươi muốn hỏi thăm tình huống của loại Tiên Trùng nào?"
"Phệ Hồn Cổ!"
Bành!
Nghe được Diệp Phong nói ra ba chữ Phệ Hồn Cổ, Vũ Lang cũng trực tiếp đứng từ trên ghế xích đu dậy, phải biết, cho dù là đối phương biết được thân phận của hắn hắn cũng không có phản ứng lớn như vậy.