"Chúng ta quyết định lấy cái tiên giới ở trên tay phải của ngươi xem như công tác phí!"
Sau khi thương lượng với nhau xong, Nhiếp Phi Dương cũng đi tới trước mặt Diệp Phong nói ra quyết định của bọn họ!
"Ừm?"
"Trong này là..."
Sau khi Nhiếp Phi Dương nhìn thấy lít nha lít nhít kim sắc Thú Hồn Lệnh trong tiên giới thì sắc mặt cũng thay đổi trong nháy mắt, nhưng mà sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại, sau đó trên môi nở một nụ cười quay qua nhìn ba vị Thái Thượng trưởng lão giơ một ngón cái lên cũng lên tiếng nói ra: "Ổn!"
Ba vị Thái Thượng trưởng lão nghe nói như thế thì vẻ khẩn trương ở trên mặt biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là vô cùng hưng phấn!
Thậm chí bây giờ bọn họ đang nghĩ tiếp theo bọn họ nên cầm mấy cái Thú Hồn Lệnh phong ấn thượng cổ Tiên Thú đi đến chỗ thế lực cấp độ bá chủ nào để trang B!
"Nhiếp Hào!"
"Chúng ta về Vô Vĩnh Thành trước đi!"
Nói xong, Diệp Phong kích hoạt một cái Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, sau đó biến mất ở trong thư phòng.
"Phụ thân!"
"Bảo trọng! ! !"
Nhiếp Hào dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nhiếp Phi Dương nói một câu nói như vậy sau đó cũng kích hoạt Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, cũng biến mất trong thư phòng.
"Ba vị Thái Thượng trưởng lão!"
"Ta thân là Các chủ, cũng đại biểu cho mặt mũi của Tử Cực Ngự Thú Các chúng ta!"
"Cho nên tiếp theo các người có đánh thì đừng có đánh mặt!"
Sau khi Diệp Phong và Nhiếp Hào đều rời khỏi thư phòng, Nhiếp Phi Dương cũng ném tiên giới cho Thái Thượng Đại trưởng lão, sau đó hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.
? ? ?
Không phải một trăm cái Thú Hồn Lệnh phong ấn hồn phách của thượng cổ Tiên Thú!
Mà là một trăm vạn cái Thú Hồn Lệnh trống không?
Mẹ nó, cái này mà gọi là ổn đó hả?
Sau khi ba vị Thái Thượng trưởng lão thả ra thần thức xem xét tình huống bên trong tiên giới thì tất cả bọn họ đều ngẩn ra tại chỗ, chờ sau khi bọn họ tỉnh táo lại thì tất cả đều dùng một loại ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía Nhiếp Phi Dương!
Bởi vì trước khi kết thúc quá trình thương lượng với nhau, ba người bọn họ đều quyết định lấy cái tiên giới ở bên tay trái của Diệp Phong, là Nhiếp Phi Dương ỷ vào thân phận Các chủ của mình mà khăng khăng muốn lấy cái tiên giới ở bên tay phải!
"Nhị đệ, tam đệ!"
"Nếu như Các chủ đã chuẩn bị kỹ, vậy chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa, dù sao tất cả mọi người đều rất bận rộn, trực tiếp động thủ đi!"
Nói xong, Thái Thượng Đại trưởng lão lập tức ma quyền sát chưởng đi thẳng tới chỗ Nhiếp Phi Dương đang ôm đầu ngồi xổm dưới đất.
...
Đệ Cửu Tiên Vực, Vô Vĩnh Thành!
"Ai!"
"Mới nãy ta nghe được bọn họ cãi nhau!"
"Mà quyết định cuối cùng của bọn họ là do phụ thân ta khăng khăng ra quyết định muốn lấy như vậy, mặc dù kết quả đều giống như nhau nhưng mà hắn lại vô duyên vô cớ gánh tội như vậy, đúng là thảm!"
Sau khi trở lại Vô Vĩnh Thành, Nhiếp Hào cũng gượng cười tự lẩm bẩm.
"Nhiếp Hào!"
"Ngươi nói xem liệu có khả năng rằng!"
"Là ta xen lẫn một trăm cái Thú Hồn Lệnh phong ấn hồn phách của thượng cổ Tiên Thú ở trong một trăm vạn cái Thú Hồn Lệnh trống không đó hay không?"
Nghe được Nhiếp Hào nói như vậy, Diệp Phong đang đứng bên cạnh lại giống như cười mà không phải cười hỏi một câu như vậy.
Trừng!
Nghe nói như thế, Nhiếp Hào trực tiếp trừng lớn hai mắt quay qua nhìn Diệp Phong, trong ánh mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin, hắn hoàn toàn không ngờ được là cuối cùng Diệp Phong còn chơi một chiêu như vậy!
"Vốn cho rằng sau khi biết được sự thật thì ta đã nhìn thấy được kết quả!"
"Nhưng bây giờ xem ra ta vẫn còn quá non trẻ!"
Sau khi tỉnh táo lại, Nhiếp Hào cũng nở một nụ cười khổ, hắn bỗng nhiên cảm thấy nếu như so với Diệp Phong thì hắn chính là đồ đần!
"Tiểu Nhiếp!"
"Ta là thần hào phá của, ngươi nghĩ là ta sẽ rảnh đến nỗi đùa với bọn họ như vậy hay sao?"
"Phải biết, không cần biết bên trong đó có phong ấn hồn phách của thượng cổ Tiên Thú hay không thì trong mắt ta những kim sắc Thú Hồn Lệnh đó cũng đều là rác rưởi, nếu là rác rưởi thì ta giữ lại trong tay để làm gì!"
"Thật ra thì mục đích ta làm như vậy là đang khảo nghiệm tâm tính của bọn họ, phàm là có một trong số bốn người bọn họ tâm tư tỉ mỉ, có thể quan sát một trăm vạn cái Thú Hồn Lệnh một lần thì có thể phát hiện ra một trăm cái Thú Hồn Lệnh phong ấn hồn phách của thượng cổ Tiên Thú được trộn lẫn ở bên trong đó!"
Lúc này, Diệp Phong cảm thấy hẳn là nên thêm mắm thêm muối vô chuyện này chút xíu, sau đó chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn.
Hả?
Mẹ nó, đã hố người ta thành như vậy rồi mà bây giờ còn có thể nói thành như vậy nữa?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong lúc nhất thời Nhiếp Hào đều không thể tin vào tai của mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là trên đời này lại có một người có thể vô sỉ đến mức độ như vậy, không chỉ hố người khác mà cuối cùng còn để cho người bị hố nói một tiếng cảm ơn nữa?
Đây là chuyện mà người có thể làm ra được hay sao?
Một bên khác!
"Đinh! Túc chủ, ngươi là lão Lục, đừng có làm nữa, nếu người còn tiếp tục làm như vậy nè, Nhiếp Hào lại bị ngươi làm cho lệch lạc nữa, cho dù ngươi có muốn làm thì có thể nào chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi mới làm hay không, nếu không thì sao ta có thể phát phần thưởng cho ngươi được!"
Lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên trong đầu Diệp Phong.
Hả?
Nghe được hệ thống nhắc nhở như vậy, Diệp Phong cũng sững sờ, sau đó lập tức lên tiếng hỏi thăm: "Hệ thống, sẽ không phải là tiểu tử Nhiếp Hào này sẽ biến thành người không bình thường nữa đó chứ!"
"Đinh! Túc chủ, bây giờ thì tên tiểu tử Nhiếp Hào này cứ liên tục chuyển đổi giữa người bình thường và người không bình thường, ta cũng khó mà trả lời chắc chắn cho ngươi được!"
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, hệ thống cũng nhanh chóng lên tiếng giải thích cho hắn biết.
Chương 791 - Nghề phụ của Diệp thiếu là phá của, nghề chính là hố người? ? ?
Trước mắt đang liên tục chuyển đổi giữa người bình thường và người không được bình thường?
Như vậy thì ý chí của tiểu tử này cũng không được kiên định, đã nói là quyết tâm bỏ ý tưởng hố người rồi mà?
Sau khi nghe được hệ thống giải thích như vậy, Diệp Phong cũng nhếch miệng lên sau đó liên tục càu nhàu.
Một bên khác!
Ngự Thú Thành, tổng bộ Tử Cực Ngự Thú Các!
"Chờ một chút!"
"Khoan hãy đánh!"
"Nhiếp Hào đang dùng Truyền âm Thạch liên hệ ta!"
Phát hiện Truyền âm Thạch trong ngực có phản ứng, Nhiếp Phi Dương cũng vội vàng kêu dừng, sau đó đi qua một bên kích hoạt Truyền âm Thạch.
"Phụ thân!"
"Ta biết tình huống của ngươi bây giờ cũng không được tốt cho lắm, nhưng ta muốn nói cho ngươi một chuyện đó là một trăm cái Thú Hồn Lệnh phong ấn hồn phách của thượng cổ Tiên Thú được trộn lẫn ở bên trong một trăm vạn cái Thú Hồn Lệnh trống không!"
"Ngươi tranh thủ tìm một chút đi!"
Sau khi kích hoạt Truyền âm Thạch, giọng nói của Nhiếp Hào lập tức vang lên ở trong đầu Nhiếp Phi Dương.
? ? ?
Một trăm cái Thú Hồn Lệnh phong ấn hồn phách của thượng cổ Tiên Thú được trộn lẫn ở bên trong một trăm vạn cái Thú Hồn Lệnh trống không?
Nghe được Nhiếp Hào nhắc nhở như vậy, Nhiếp Phi Dương trực tiếp ngẩn ra tại chỗ!
"Mẹ nó!"
"Như vậy thì không phải là ta bị đánh oan một trận rồi hay sao?"
Sau khi tỉnh táo lại, Nhiếp Phi Dương cũng tỏ vẻ vô cùng sụp đổ sau đó mặt mũi tràn đầy ủy khuất nhìn về phía ba vị Thái Thượng trưởng lão nói rõ tình huống.
...
"Hô!"
"Lần này phụ thân sẽ không sao!"
Chặt đứt liên hệ Truyền âm Thạch, sau đó Nhiếp Hào cũng thở dài một hơi, sau đó trên mặt nở một nụ cười nói.
"Ồ!"
"Nhiếp Hào!"
"Ngươi lấy Truyền âm Thạch ra ngoài để làm gì?"
Đúng lúc này, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Nhiếp Hào lên tiếng hỏi thăm.
"Chờ một chút!"
"Không phải là ngươi vừa mới dùng Truyền âm Thạch kể lại chuyện mà ta vừa mới nói cho ngươi cho phụ thân của ngươi và ba vị Thái Thượng trưởng lão biết đó chứ!"
Không đợi Nhiếp Hào giải thích, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó vẻ mặt lo lắng vội vàng gặn hỏi.
"Đúng vậy!"
"Ta đã nói cho phụ thân của ta biết!"
"Diệp thiếu, chuyện này không thể nói sao?"
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng hiện rõ trên mặt của Diệp Phong, Nhiếp Hào cũng cảm thấy bất an khó hiểu.
"Sao ngươi lại nói cho bọn họ cơ chứ?"
"Ta vừa mới nói với ngươi là có thể là có khả năng rằng!"
"Ta cũng không có nói đó là sự thật!"
Nói xong, Diệp Phong lập tức đưa một cái tiên giới cho Nhiếp Hào, ra hiệu Nhiếp Hào kiểm tra tình huống bên trong cái tiên giới này.
? ? ?
Mẹ nó, ta tránh trái tránh phải cuối cùng cũng không có tránh thoát được bị hố đúng không?
Nghe nói như thế, đặc biệt là nhìn thấy cái tiên giới Diệp Phong đưa tới, Nhiếp Hào cả người đều choáng váng, hắn vốn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc nhưng ai mà ngờ được mình mới là người vẽ lên một cái. Cho hoàn mỹ để kết thúc chuyện này!
"Ha ha ha!"
"Ta chỉ đùa với ngươi thôi, ngươi xem ngươi sợ thành như thế nào rồi!"
"Đi thôi, đi ăn cơm trước, tiếp theo chúng ta còn phải tìm thêm một người ở trong tòa thành này mới được!"
Nhìn thấy Nhiếp Hào sắp bị hù sợ đến khóc, Diệp Phong cũng nhịn không được cười phá lên sau đó cất tiên giới đi thẳng đến một cái tửu lâu cách đó không xa.
Hả?
Đùa ta?
Mẹ nó, lần nói đùa này sắp khiến cho ta sợ đến tiểu ra quần!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Nhiếp Hào cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng đuổi theo Diệp Phong đã đi xa.
...
Trong tửu lâu!
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, thanh niên áo trắng ngồi ở cái bàn phía đông gần cửa sổ chính là một người tu luyện thượng cổ, mà vừa khéo hắn cũng nằm trong phạm vi người bình thường, nếu như có thể dụ dỗ hắn về Thánh Địa, thừa dịp trong nháy mắt Nhiếp Hào trở lại trong phạm vi người bình thường thì nhiệm vụ ngẫu nhiên tìm kiếm hai tên bại gia môn đồ bình thường này xem như hoàn thành!"
Vừa đi vào tửu lâu, tiếng nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
"Nha!"
"Gặp được mục tiêu nhiệm vụ nhanh như vậy?"
Nghe được hệ thống nhắc nhở mình như vậy, Diệp Phong lập tức nhìn về phía cái bàn nằm ở hướng đông gần cửa sổ.
"Giang huynh!"
"Tại sao ngươi lại ở đây?"
Trong lúc Diệp Phong đang định đi qua đó làm quen với đối phương một chút thì Nhiếp Hào đang đứng bên cạnh hắn trực tiếp đi tới chỗ của đối phương hơn nữa còn lên tiếng chào hỏi.
"Ừm?"
"Đây là tình huống như thế nào?"
"Tại sao Nhiếp Hào lại quen biết với người tu luyện thượng cổ đó?"
Nhìn thấy Nhiếp Hào và thanh niên mặt tiền bào màu trắng đó vừa nói vừa cười bắt đầu trò chuyện với nhau, Diệp Phong cũng có chút khó hiểu sau đó trực tiếp hỏi thăm hệ thống: "Hệ thống, vận dụng hai lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra xem tình huống của người thanh niên đó như thế nào, sau đó lại kiểm tra quan hệ của đối phương với Nhiếp Hào."
"Đinh! Tiêu hao hai lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, thanh niên áo trắng tên là Giang Nghị, thần hồn đã từng bám vào một viên tiên ngọc, bởi vì bộ thân thể này ngoài ý muốn chết yểu khi còn là một đứa bé, mà tiên ngọc mà thần hồn hắn gửi thân vừa khéo được đeo ở trên người của đứa bé này, cho nên hắn mới thừa cơ hội đó mượn thể trọng sinh!"
"Đinh! Bây giờ thân phận của đối phương chính là Thiếu các chủ của Thiên Huyễn Ngự Thú Các, mà hai thế lực lớn Thiên Huyễn Ngự Thú Các và Tử Cực Ngự Thú Các có mối quan hệ tốt với nhau từ lâu, cho nên mấy ngàn năm qua, đối phương và Nhiếp Hào chung đụng cũng không tệ!"
Rất nhanh, câu trả lời của hệ thống cũng nhanh chóng vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
"Hóa ra là như vậy!"
Sau khi hiểu rõ được tình huống, Diệp Phong cùng nở một nụ cười đi tới chỗ của hai người.
"Diệp thiếu!"
"Vị này là Giang Nghị, hảo huynh đệ của ta!"
Nhìn thấy Diệp Phong đi tới, Nhiếp Hào cũng cười lớn giới thiệu thân phận của Giang Nghị.
"Diệp thiếu!"
Lúc này, Giang Nghị cũng quan sát Diệp Phong từ trên xuống dưới sau đó cười lên tiếng chào hỏi.
"Giang thiếu!"
Chương 792 - Nghề phụ của Diệp thiếu là phá của, nghề chính là hố người (2)"Hôm nay gặp mặt, ta cảm thấy rất là có duyên với ngươi, cho nên ngươi có muốn đi theo bên cạnh ta hay không?"
Sau khi ngồi xuống, Diệp Phong trực tiếp lên tiếng hỏi thăm vào vấn đề chính.
? ? ?
Ngươi cảm thấy ngươi có duyên với ta thì là có duyên?
Còn đi theo bên cạnh ngươi?
Ta thân là người tu luyện thượng cổ, ta không có sĩ diện sao?
Thấy Diệp Phong đột nhiên xuất hiện và hỏi thăm như vậy, Giang Nghị đầu tiên là sững sờ sau đó lên tiếng cười nói: "Diệp thiếu, xin lỗi, con người của ta thích làm đại ca, cho nên... !"
Câu nói kế tiếp không nói nhưng Giang Nghị biết chắc chắn Diệp Phong có thể hiểu được ý trong lời nói của hắn.
"Xong!"
"Giang thiếu, ngươi lại bị Diệp thiếu theo dõi, như vậy rất nguy hiểm!"
"Ta nói cho ngươi, nghề phụ của Diệp thiếu là phá của, nghề chính là hố người!"
"Một khi hố người thì đó chính là liên hoàn hố trong hố, có thể hố ngươi đến hoài nghi nhân sinh, nếu không thì ngươi nghe ta khuyên một câu, đi theo bên cạnh Diệp thiếu đi, như vậy thì hai người chúng ta cũng có thể làm bạn với nhau!"
Lúc này, Nhiếp Hào cũng dùng thần thức lên tiếng nhắc nhở Giang Nghị.
Hả?
Nghề chính là hố người, nghề phụ là phá của?
Thân là người tu luyện, không cố gắng tu luyện, mỗi ngày chỉ nghĩ đến chuyện làm như thế nào để hố người khác và phá của?
Hơn nữa còn có thể hố ta đến hoài nghi nhân sinh?
Nghe được Nhiếp Hào nhắc nhở, Giang Nghị cười, thậm chí thời khắc này hắn còn có chút hứng thú với Diệp Phong, dù sao hắn thân là người tu luyện thượng cổ, là nam nhân đã từng đứng trên đỉnh của thượng giới, thời đại này sao hắn có thể e ngại một tên thiếu gia ăn chơi không làm việc đàng hoàng như vậy được!
Hơn nữa hắn cũng rất muốn được mở mang kiến thức về thủ đoạn hố người của Diệp Phong!
Một bên khác!
Nghe được Giang Nghị cự tuyệt, Diệp Phong cũng không có phản ứng gì quá lớn, nếu như đối phương trực tiếp đồng ý thì hắn mới cảm thấy bất ngờ.
"Hệ thống, vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra xem thứ mà Giang Nghị này muốn có được nhất là cái gì!"
Ngay sau đó, Diệp Phong lập tức ra lệnh cho hệ thống.
"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, Giang Nghị thân là người tu luyện Luyện Thể, thứ mà hắn muốn lấy được nhất chính là tài nguyên tu luyện Luyện Thể đỉnh cấp, nếu như có thể lựa chọn chủng loại thì chắc chắn chính là Cửu Tu Thiên Sâm Tinh!"
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, câu trả lời của hệ thống cũng lập tức vang lên ở trong đầu của hắn.
"Ừm?"
"Cửu Tu Thiên Sâm Tinh?"
"Đó là tài nguyên tu luyện gì?"
Nghe được hệ thống nói như vậy, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ gặng hỏi.
"Đinh! Thiên Sâm cùng loại với Nhân Sâm ở kiếp trước của túc chủ, nhưng ở trong thế giới này thì nó lại là tài nguyên tu luyện mà người Luyện Thể muốn có được nhất, ngoài nó ra thì không có loại thứ hai! Mà Thiên Sâm vốn cực kỳ trân quý, chỉ khi nào hấp thu thiên địa nhật nguyệt tinh hoa đạt tới vạn năm trở lên mới có thể tiến hóa thành Thiên Sâm Tinh, sau đó mỗi một vạn năm mọc ra một sợi râu sâm!"
Hệ thống nhanh chóng giải thích cặn kẽ tình huống của Cửu Tu Thiên Sâm Tinh cho hắn.
"À!"
"Như vậy xem ra Cửu Tu Thiên Sâm Tinh này chính là tài nguyên tu luyện đỉnh cấp cực kỳ hy hữu!"
Sau khi hiểu rõ được tình huống của Cửu Tu Thiên Sâm Tinh, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, sau đó trực tiếp ra lệnh cho hệ thống: "Hệ thống, tiêu hao điểm phá sản, mở bình đặc thù cho ta, khi nào mở ra được một vạn cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh thì ngừng lại!"
...
"Làm gì chứ?"
"Sao còn đứng tại chỗ ngẩn người?"
"Mẹ nó, ngươi tới hố ta đi, thỏa thích hố ta đi, ta có thể gánh được!"
Lúc này, nhìn thấy Diệp Phong cả buổi mà vẫn không có phản ứng gì, Giang Nghị lại gấp, hắn rất muốn xem thử xem thủ đoạn hố người của Diệp Phong có phải là tà dị giống như là những gì mà Nhiếp Hào nói hay không!
Nhưng không cần biết là tà dị như thế nào đi nữa hắn cũng không thèm để ý, dù sao hắn cũng là lão quái vật sống vài vạn năm, chỉ sợ hắn đi tiểu ra lẫn nước còn nhiều hơn là nước mà đối phương uống vào cho nên hắn hoàn toàn không lo lắng chuyện mình sẽ lọt hố!
"Quả thực là sự yên tĩnh trước khi mưa bão đến!"
"Diệp thiếu lừa ta, phụ thân ta và ba vị Thái Thượng trưởng lão, lúc đó là tiện tay hố, hoàn toàn không có vận dụng đầu óc!"
"Nhưng bây giờ Diệp thiếu lại tốn nhiều thời gian như vậy để ấp ủ ra một cái hố to kinh khủng, chẳng lẽ đây chính là hậu quả kinh khủng khi dám từ chối Diệp thiếu hay sao?"
Lúc này, Nhiếp Hào đang ngồi bên cạnh cũng điên cuồng suy diễn.
Một lát sau!
"Giang thiếu!"
"Nếu như ngươi không muốn đi theo bên cạnh ta thì ta cũng không ép buộc ngươi!"
"Nhưng mà gặp nhau chính là duyên, không bằng ngươi đi thuê một phòng khách tốt nhất, sau đó ta đi chuẩn bị một vò rượu ngon tốt nhất, chúng ta uống với nhau một chén được không?"
Sau khi hệ thống mở ra một vạn cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh, Diệp Phong ừ cũng nở một nụ cười quay qua nhìn Giang Nghị lên tiếng đề nghị.
"Ừm?"
"Đây là chuẩn bị xuống tay với ta rồi hay sao?"
"Thú vị, ta cũng muốn xem xem ngươi sẽ lừa ta như thế nào!"
Nghe được Diệp Phong đề nghị như vậy, Giang Nghị gật đầu cười cười, sau đó lập tức đi thẳng đến quầy hàng tửu lâu.
"Nhiếp Hào!"
"Ở trong cái tiên giới này có mười dược liệu rác rưởi dùng để ngâm rượu, ngươi đi tìm nhân viên phục vụ mua một vò rượu thấp kém nhất, sau đó bỏ mười dược liệu bên trong này vào trong đó là được."
Sau khi Giang Nghị rời khỏi đây, Diệp Phong cũng nhét một cái tiên rơi vào trong tay của Nhiếp Hào, sau đó lên tiếng dặn dò.
? ? ?
Tùy tiện mua một vò rượu thấp kém nhất, sau đó bỏ dược liệu cẩu thí gì đó vào bên trong là trở thành rượu ngon tốt nhất rồi hả?
Thủ đoạn như vậy không thể dễ dàng lừa gạt người khác được đâu!
Chương 793 - Rượu kém chất lượng kết hợp với dược liệu rác rưởi trở thành rượu ngon tốt nhất?Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Nhiếp Hào bị kinh hãi thật sự, nhưng không lâu sau hắn như nghĩ tới điều gì đó, sau đó âm thầm nghĩ: "Diệp thiếu hố người đều không ra bài theo kịch bản, như vậy thì có phải là rượu ngon 'tốt nhất' này chính là để làm nền cho tiếp theo sẽ hố Giang huynh?"
(Hệ thống: Mẹ nó! ! ! Cái tên tiểu tử Nhiếp Hào này đầu tiên là mê luyến chuyện hố người, bây giờ lại có thêm cái tật xấu thích suy diễn này nữa, đây không phải là biểu hiện của một người bình thường nên có, ngươi không thể kiên trì thêm được một chút nào nữa hay sao, chờ sau khi ta cấp phần thưởng cho túc chủ rồi thì ngươi mới bắt đầu buông thả không được hay sao?)
...
Trong phòng khách!
"Ồ!"
"Diệp thiếu, sao chỉ có một mình ngươi đi lên đây?"
"Nhiếp huynh đâu?"
Nhìn thấy chỉ có một mình Diệp Phong đi lên, Giang Nghị cũng mặt lộ vẻ hiếu kì hỏi thăm.
"Hắn đi chuẩn bị rượu ngon giúp ta!"
"Lập tức tới ngay!"
Nghe được Giang Nghị hỏi thăm mình, sau khi ngồi xuống, Diệp Phong cũng nở một nụ cười giải thích.
"Diệp thiếu!"
"Giang huynh!"
"Rượu ngon tốt nhất đến rồi!"
Đúng lúc này, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Nhiếp Hào từ bên ngoài cửa vọng vào, ngay sau đó, hắn ôm một vò rượu thấp kém nhất ở trong tửu lâu đi vào, mà vò rượu này cao chừng một thước!
? ? ?
Đây chính là rượu ngon nhất mà Diệp thiếu nói đó hả?
Lẽ nào nghĩ là mắt ta mù hay sao?
Nhìn thấy trên vò rượu có khắc tên tửu lâu, mà phía trên đó còn gạch ngang một đường, Giang Nghị cả người đều choáng váng, bởi vì một đường gạch ngang đó đại biểu nó là rượu kém nhất!
"Buồn cười ta còn ngu dốt ngồi ở chỗ này chờ nhấm nháp rượu ngon, ai mà ngờ được suy cho cùng tất cả đều là do ta tự mình đa tình!"
Sau khi tỉnh táo lại, Giang Nghị cũng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Nếu như người đã dùng rượu kém chất lượng để gạt ta thì cũng đừng trách ta không nể mặt ngươi, tiếp theo cho dù ngươi có nói như thế nào đi nữa thì loại rượu nát này ta cũng sẽ không uống dù chỉ một hớp, mẹ nó, ai uống rượu nát này thì người đó chính là đồ ngu!"
"Diệp thiếu!"
"Sắc mặt Giang huynh có chút khó coi!"
"Cái rượu ngon 'tốt nhất' này sợ là hắn sẽ không uống!"
Lúc này, Nhiếp Hào để ý thấy sắc mặt của Giang Nghị thay đổi, cũng dùng thần thức lên tiếng nhắc nhở Diệp Phong.
"Rót rượu đi!"
"Bây giờ ta không sợ hắn không uống chỉ sợ không đủ cho hắn uống!"
Nghe được Nhiếp Hào nhắc nhở như vậy, Diệp Phong rất tự tin đáp lại một câu.
"Đợi chút nữa!"
"Nhiếp huynh, rượu ngon tốt nhất này không cần phải rót cho ta!"
"Rượu ngon như thế này ta không có phúc để hưởng thụ, cho nên cứ để cho ta uống rượu ngon do mình tự sản xuất là được rồi!"
Nhìn thấy Nhiếp Hào chuẩn bị rót rượu cho mình, Giang Nghị không chút khách sáo lên tiếng từ chối!
Ba!
Đúng lúc này, Diệp Phong trực tiếp lấy một cái tiên giới ra để lên bàn, sau đó trên mặt tràn đầy vẻ trêu chọc nói: "Nếu như Giang thiếu cảm thấy rượu này còn chưa đủ tốt thì chúng ta tiếp tục tăng dược liệu!"
"Ừm?"
"Diệp thiếu, lại là mười dược liệu rác rưởi?"
"Ném hết tất cả vào bên trong luôn hay sao?"
Sau khi xem xét tình huống bên trong tiên giới xong, Nhiếp Hào cũng quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Ừm?"
"Dược liệu rác rưởi?"
"Cái đồ chơi này ngươi không biết?"
Nghe được Nhiếp Hào nói như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ giật mình hỏi ngược lại, dược liệu rác rưởi hắn nói thì không có vấn đề gì, nhưng mà do chính miệng Nhiếp Hào nói ra những lời này thì có vấn đề rất lớn!
"Biết?"
"Ta cần phải nhận ra dược liệu rác rưởi này hay sao?"
Nghe được Diệp Phong hỏi ra một câu hỏi kỳ quái như vậy, Nhiếp Hào cũng có chút bối rối đáp lại.
? ? ?
Làm gì đó?
Rượu kém chất lượng còn chưa tính!
Bây giờ còn lòi ra dược liệu rác rưởi gì nữa!
Các ngươi đang đuổi ăn mày đúng không?
Nghe được cuộc nói chuyện của 2 người Diệp Phong và Nhiếp Hào, Giang Nghị đang ngồi bên cạnh sắc mặt trở nên càng khó coi hơn nữa.
"Được rồi!"
"Không biết cũng tốt!"
"Có đôi khi biết quá nhiều cũng là một loại đau khổ!"
Phát hiện Nhiếp Hào hoàn toàn không biết Cửu Tu Thiên Sâm Tinh này, Diệp Phong cũng ra hiệu cho đối phương bắt đầu bỏ thêm dược liệu vào bên trong vò rượu!
Ầm!
Theo nắp vò rượu bị mở ra, một loại mùi rượu kỳ lạ trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ phòng khách.
"Cái này. . . khí tức ở trong mùi rượu này là khí tức của Thiên Sâm Tinh!"
Sau khi Giang Nghị phát hiện được khí tức của Thiên Sâm Tinh từ trong mùi rượu thì trong nháy mắt hắn kinh hãi đến trợn tròn 2 mắt, trong mắt lóe lên vẻ khó có thể tin, phải biết cho dù là ở thời đại thượng cổ, cho dù là Thiên Sâm Tinh không có râu thì cũng là tài nguyên tu luyện đỉnh cấp cực kỳ hy hữu!
Mà ở thời đại này, mấy ngàn năm sau khi hắn sống lại thì cũng luôn tìm kiếm Thiên Sâm Tinh, đừng nói là Thiên Sâm Tinh, cho dù là Thiên Sâm thì hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy!
"Ngọa tào! ! !"
"Dừng tay, dừng tay!"
"Nhiếp Hào, mẹ nó ngươi muốn làm gì!"
Đúng lúc này, khi Giang Nghị nhìn thấy Nhiếp Hào lấy mười cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh từ trong tiên giới ra chuẩn bị ném vào bên trong vò rượu thì thần sắc đại biến kinh hô lên.
Xoát!
Mặc dù nghe được tiếng kinh hô của Giang Nghị nhưng Nhiếp Hào vẫn theo quán tính ném ra, ném mười cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh trong tay vào bên trong vò rượu, sau đó quay qua nhìn Giang Nghị đã ngẩn ra tại chỗ lên tiếng hỏi thăm: "Giang huynh, chỉ là một ít dược liệu rác rưởi mà thôi, ngươi có cần phải nhất kinh nhất sạ như vậy hay không?"
? ? ?
Thần mẹ nó dược liệu rác rưởi!
Mẹ nó, đó là tài nguyên tu luyện đỉnh cấp mà người Luyện Thể muốn lấy được nhất đó!
Nói một câu không dễ nghe, một sợi râu của một cây Thiên Sâm Tinh trong đó đều có thể tương đương với một phần mười tài phú của Tử Cực Ngự Thú Các các ngươi!
Nghe được Nhiếp Hào nói như vậy, Giang Nghị cả người đều muốn điên rồi!
"Giang huynh!"
Chương 794 - Đại ca tại thượng, xin hãy nhận lấy tiểu đệ"Mười cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh ngâm ra rượu ngon, ngươi cảm thấy chướng mắt!"
"Vậy bây giờ lại tăng thêm mười cây, dùng hai mươi cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh ngâm rượu ngon, ngươi đã cảm thấy vừa lòng hay chưa?"
"Nếu như vẫn còn chưa được thì ta sẽ tiếp tục tăng thêm, thêm cho đến khi nào mà ngươi cảm thấy hài lòng thì mới thôi!"
"Con người của ta những thứ khác không có nhiều nhưng cái thứ rác rưởi này thì có rất nhiều!"
Nhìn thấy Giang Nghị đã sắp điên mất, Diệp Phong cảm thấy thời cơ không sai biệt lắm, cũng giống như cười mà không phải cười nhìn về phía đối phương lên tiếng hỏi thăm.
Hả?
Mẹ nó, còn muốn tiếp tục thêm nữa?
Sau đó ngươi nói là những thứ khác thì ngươi không có nhiều, chỉ riêng cái thứ ‘rác rưởi’ này là ngươi có nhiều?
Nghe được Diệp Phong nói chuyện phát rồ như thế, Giang Nghị thật sự muốn nổ, trong lòng sụp đổ nghĩ: "Mẹ nó, ta giống như là một thằng ngốc ngồi ở đây chờ hắn tới lừa ta nhưng ai mà ngờ được hắn trực tiếp sử dụng năng lực tiền giấy với ta!"
"Rốt cuộc thì Diệp thiếu này là ai?"
"Phải biết, cho dù là ở thời đại thượng cổ có tài nguyên cực kỳ phong phú thì cũng chỉ từng xuất hiện có ba cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh, mà ở thời đại này thì nó đã trở thành tài nguyên tu luyện cấp truyền thuyết đã tuyệt chủng!"
"Nhưng tại sao trong tay của hắn lại có nhiều như vậy chứ?"
Sau khi hết khiếp sợ, Giang Nghị cũng vẻ mặt nghiêm túc cúi đầu trầm tư!
Nhưng mà có một chuyện Giang Nghị có thể xác định, đó chính là Diệp Phong biết thứ này là cái gì, hơn nữa còn biết rõ là hắn đang cần thứ này, cho nên mới cố ý lấy ra phá của ngay trước mặt của hắn!
"Diệp thiếu!"
"Có phải là ngươi biết ta đang rất cần thứ này hay không?"
Trầm tư một hồi lâu, Giang Nghị cũng nhìn về phía Diệp Phong thử lên tiếng hỏi thăm một câu.
"Luyện Thể!"
"Thượng cổ!"
"Tiên ngọc!"
"Chết yểu!"
"Trùng sinh!"
Nghe được Giang Nghị hỏi thăm, Diệp Phong chỉ nói ra năm câu nói, mặc dù mỗi câu nói chỉ có 2 chữ nhưng lại trực tiếp khiến cho Giang Nghị đang ngồi ở đối diện sợ choáng váng, bởi vì năm câu nói này nhắm thẳng vào một cái bí mật rất quan trọng mà Giang Nghị vẫn luôn giấu ở trong lòng!
Bành!
"Đại ca tại thượng, xin hãy nhận lấy tiểu đệ!"
Sau khi tỉnh táo lại, Giang Nghị không có chút do dự nào, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Phong!
Trong tay có một lượng lớn Cửu Tu Thiên Sâm Tinh!
Còn biết được bí mật hắn là người tu luyện thượng cổ, thậm chí ngay cả chi tiết quá trình hắn trùng sinh như thế nào cũng biết, đối mặt với một Diệp Phong thần bí như vậy, Giang Nghị sợ!
? ? ?
Tình huống như thế nào?
Không phải là trước đó còn không muốn đi theo bên cạnh Diệp thiếu hay sao?
Bây giờ sao lại lập tức biến thành như thế này rồi?
Nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra ở trước mắt, Nhiếp Hào đang đứng ở bên cạnh cả người đều choáng váng, sau đó hắn đột nhiên nhìn vào vò rượu ở trước mặt mình, nói đúng hơn là hắn đang nhìn thẳng vào hai mươi cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh ở trong vò rượu!
Thời khắc này, rốt cục hắn cũng nhận ra được một chuyện, đó chính là hình như dược liệu rác rưởi trong mắt của hắn cũng không phải là dược liệu rác rưởi!
"Giang huynh!"
"Chuyện này, làm như vậy cũng không ổn đâu!"
"Dù sao ngươi là một nam nhân chỉ muốn làm đại ca của người khác!"
Nhìn thấy Giang Nghị sợ, Diệp Phong cũng trêu ghẹo.
"Đại ca! ! !"
"Lúc đó ta còn chưa có nói hết câu!"
"Ngươi nghe ta nói dối. . . không phải, là nói lại với ngươi một lần nữa!"
Nói đến đây, Giang Nghị cũng dừng một chút, sau đó tiếp tục lên tiếng nói ra: "Con người của ta thích làm đại ca, cho nên ta vẫn thường hay làm đại ca trong giấc mơ, bởi vì ở trong hiện thực thì ta không có năng lực đó, mà bây giờ rốt cuộc ta cũng hiểu được, ta không thể cứ sống ở trong giấc mơ của mình mãi như thế được, ta phải hiện thực, nhưng ta phải làm như thế nào mới được?"
"Nhận một đại ca có thể khiến cho ta tâm phục khẩu phục, như vậy thì chẳng phải là ta có thể sống hiện thực được rồi hay sao!"
Hô!
Sau khi bịa chuyện xong, Giang Nghị cũng thở dài ra một hơi, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Không cần biết là Diệp thiếu có tin hay không, sau đó ta đã dùng hết toàn lực để bịa chuyện, mà ta cũng không thể bịa ra được một lời giải thích nào tốt hơn được nữa!"
? ? ?
Trước đó rõ ràng là muốn từ chối!
Mẹ nó, kết quả bây giờ đổi lại nói như vậy cũng được nữa hả?
Nhiếp Hào đang đứng bên cạnh nghe được Giang Nghị giải thích như vậy thì kinh hãi đến tròng mắt cũng sắp trợn lòi ra, hắn hoàn toàn không ngờ được là người bạn tốt tính tình ổn trọng mà mình quen biết hơn ngàn năm này còn có một mặt khác như vậy!
Một bên khác!
"Cái tay này rất biết bịa chuyện!"
"Mẹ nó, như vậy mà cũng có thể nói ra được!"
"Nhưng mà còn phải kiểm tra năng lực phá của của hắn một phen mới được!"
"Ta cũng không thể vì hoàn thành nhiệm vụ mà tùy tiện dẫn người về, cho dù hệ thống đã xác định đối phương thích hợp trở thành bại gia môn đồ!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp lấy một cái tiên giới ra để lên trên bàn, sau đó nhìn về phía Giang Nghị, vẻ mặt thành thật nói ra: "Ở trong cái tiên giới này có chín nghìn chín trăm tám mươi cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh, nhưng ta không biết phải lãng phí như thế nào mới có thể thú vị hơn một chút, ngươi có ý tưởng gì hay ho hay không?"
"Đúng rồi!"
"Đây là một khảo nghiệm, chỉ khi nào ngươi thông qua được khảo nghiệm này thì mới có tư cách để đi theo bên cạnh ta!"
Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Diệp Phong cũng vội vàng quay qua nhìn Giang Nghị nhắc nhở một câu.
? ? ?
Khảo nghiệm?
Lãng phí hết chín nghìn chín trăm tám mươi cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh?
Chơi ta hả?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Giang Nghị cũng nhịn không được mà hít vào một hơi khí lạnh, hắn biết trong tay Diệp Phong còn có một số Cửu Tu Thiên Sâm Tinh nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được là lại có nhiều như vậy!
Nói một câu không dễ nghe, nhiều Cửu Tu Thiên Sâm Tinh như vậy, nếu như hắn dám ăn hết toàn bộ thì chắc chắn sẽ bạo thể mà chết!
Chương 795 - Ngươi còn muốn đi tham gia náo nhiệt, điên rồi hả"Diệp thiếu!"
"Không lãng phí có được hay không?"
Sau khi tỉnh táo lại, Giang Nghị cũng nhìn về phía Diệp Phong thử lên tiếng hỏi thăm.
"Được!"
"Đương nhiên là được!"
"Vốn đang suy nghĩ nếu như ngươi có thể lãng phí hết toàn bộ, sau khi xong việc thì sẽ cho ngươi mười vạn cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh xem như công tác phí, nhưng nếu như ngươi không muốn làm việc thì thôi đi!"
Nghe được Giang Nghị hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng trưng vẻ mặt trêu chọc ra nhìn đối phương lên tiếng nói.
? ? ?
Trong tay ngươi còn có mười vạn cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh?
Bây giờ cái thứ đồ chơi này đã lan tràn đến mức độ như vậy rồi hay sao?
Như vậy thì tại sao ta tìm mấy ngàn năm mà lại không có nhận được bất kỳ tin tức gì hết?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Giang Nghị bị kinh hãi thật sự, hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ tại sao trong tay của Diệp Phong còn có nhiều Cửu Tu Thiên Sâm Tinh như vậy!
"Giang thiếu!"
"Nếu như ngươi không muốn lãng phí hết những thứ rác rưởi này thì ta cất đi nha!"
Nói xong, Diệp Phong chuẩn bị lấy lại cái tiên giới ở trên bàn.
Xoát!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Giang Nghị trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất cướp cái tiên giới ở trên bàn về tay mình, sau đó vội vàng nói: "Diệp thiếu, ta suy nghĩ lại rồi, những thứ rác rưởi này giữ lại chính là lãng phí, chúng ta phải lãng phí hết!"
"À!"
"Vậy ngươi định sẽ lãng phí bọn chúng như thế nào?"
Diệp Phong nghe xong thì trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ nhìn về phía Giang Nghị lên tiếng hỏi thăm.
"Thiên Huyễn Ngự Thú Các sau lưng ta và Tử Cực Ngự Thú Các sau lưng Nhiếp Hào đều có không ít cực phẩm Tiên Thú!"
"Ta định sẽ dùng một chút Cửu Tu Thiên Sâm Tinh cho những cực phẩm Tiên Thú đó ăn tới nổ tung, làm như vậy mặc dù bọn chúng chết đi nhưng chất thịt lại có thể đạt tới một độ cao không thể nào tưởng tượng được, ta cho rằng chỉ có khi nào thịt Tiên Thú đạt tới trình độ đó thì mới phù hợp với tiêu chuẩn ẩm thực của Diệp thiếu!"
Nói đến đây, Giang Nghị dừng một chút, sau đó tiếp tục nói ra: "Mà tất cả râu sâm của Cửu Tu Thiên Sâm Tinh chúng ta có thể cắt trước, sau đó làm thành bàn chải, như vậy thì khi chúng ta nướng thịt cũng có thứ dùng để xoa dầu gì đó, sau khi xoa dầu xong thì chúng ta cũng không cần phải rửa lại, dùng xong cứ ném đi là được."
"Ừm!"
"Một vạn năm mới có thể mọc ra một sợi râu sâm, làm thành bàn chải, còn mẹ nó sử dụng hết là ném, hành vi này rất là phá của!"
"Mà Thiên Sâm Tinh dùng để đề cao chất thịt của Tiên Thú, hành vi này cũng rất là phá của!"
"Không thể không nói, người có thể được hệ thống công nhận đều rất có thiên phú ở phương diện phá của!"
Sau khi nghe được ý tưởng phá của của Giang Nghị, Diệp Phong cũng hài lòng khẽ gật đầu, đồng thời Giang Nghị vừa mới nói một câu, Diệp Phong cũng ghi nhớ ở trong lòng, đó chính là hắn thân là thần hào phá của, hẳn là nên có một tiêu chuẩn ở phương diện ẩm thực mới đúng!
? ? ?
Làm gì chứ?
Cái tên Giang Nghị này làm gì đó?
Ngươi phá của thì phá của, hố Tiên Thú thì hố Tiên Thú, nhưng tại sao còn muốn kéo Tử Cực Ngự Thú Các chúng ta vào chuyện này?
Tử Cực Ngự Thú Các chúng ta chăn nuôi những cực phẩm Tiên Thú đó là trộm đạo lữ ngươi hay là giết hại huynh đệ ngươi mà ngươi lại có thể hạ độc thủ như vậy cho được?
Lúc này, nghe được cuộc nói chuyện giữa 2 người Diệp Phong và Giang Nghị, Nhiếp Hào đang đứng bên cạnh cả người đều bối rối, mơ mơ hồ hồ, Tiên Thú nhà mình bị ăn?
...
Một bên khác!
"Cẩu ca!"
"Xảy ra chuyện lớn!"
Diệp Tiểu Kiếm vẫn luôn chú ý tới tình huống bên phía Diệp Phong, lúc này cũng hưng phấn hô to lên với tiểu hoàng cẩu đang ngồi trong cầu.
"Ngọa tào!"
"Tiểu Kiếm, ngươi bị bệnh tâm thần hả!"
"Ta sắp rặn ra được rồi, bây giờ thì tốt, bị người hét lên một câu cho sợ đến thụt ngược lại!"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm hét lớn một tiếng như vậy, tiểu hoàng cẩu cũng bị hù toàn thân giật mình run rẩy, sau đó trực tiếp nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm chửi ầm lên.
"Cẩu ca!"
"Bên chỗ chủ nhân sắp ăn thịt nướng!"
"Hơn nữa chất thịt tuyệt đối là cấp cao nhất ở thượng giới, ta dám cam đoan, thịt Tiên Thú có phẩm chất như thế ngoại trừ có thể ăn được ở chỗ chủ nhân thì bất kỳ một chỗ nào khác cũng không thể tìm thấy để mà ăn!"
Nghe được tiểu hoàng cẩu mắng to, Diệp Tiểu Kiếm cười khổ lên tiếng giải thích.
Bành!
Theo Diệp Tiểu Kiếm vừa nói dứt câu, Phệ Huyết Đường Lang đang đứng ở bên cạnh trực tiếp lấy một cái đại đỉnh ra, hai tay phóng ra hai loại hỏa diễm, sau đó tràn đầy hưng phấn nói ra: "Đồ nướng tiểu lang lang, chuẩn bị xuất chiến!"
"Tiểu Thương Long, trường thương lớn!"
"Ta là ngươi xiên thịt xiên nhỏ!"
"Thịt xiên tiểu long long, chuẩn bị xuất chiến!"
Lúc này, Tiểu Thương Long đang đứng bên cạnh cũng lấy ra trường thương lớn của mình sau đó trên mặt tràn đầy vẻ hưng phấn lên tiếng nói theo.
"Lang đệ!"
"Long đệ!"
"Các ngươi cướp hết việc của ta rồi, như vậy thì Cẩu ca ta chỉ có thể phụ trách ăn thôi!"
Nhìn thấy Phệ Huyết Đường Lang và Tiểu Thương Long đã chuẩn bị kỹ càng, tiểu hoàng cẩu cũng ra vẻ tiếc nuối lên tiếng nói.
"Cẩu ca!"
"Nếu không chúng ta đi lựa chọn Tiên Thú trước đi?"
Lúc này trên mặt Diệp Tiểu Kiếm cũng nở một nụ cười lên tiếng đề nghị, hắn cũng không thèm quan tâm chút thịt Tiên Thú này, chủ yếu là hắn muốn tìm một chút niềm vui thú cho mình.
...
Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!
"Hắc ca!"
"Đã Tiểu Kiếm dẫn theo bọn người Cẩu ca đi Tử Cực Ngự Thú Các, không bằng chúng ta dẫn theo chủ mẫu đi Thiên Huyễn Ngự Thú Các chơi đùa đi!"
Diệp Tiểu Bạch cũng chú ý tới tình huống bên phía Diệp Phong, lúc này cũng quay qua nhìn Diệp Tiểu Hắc nói ra ý nghĩ của mình.
"Tiểu Cước đồng ý!"
"Tiểu Đường đồng ý!"
Không đợi Diệp Tiểu Hắc làm ra quyết định, Diệp Tiểu Cước và Diệp Tiểu Đường đang đứng bên cạnh lập tức bày tỏ thái độ của mình.
"Tốt!"
"Nếu như các ngươi đều có ý nghĩ như vậy thì chúng ta cũng đi tham gia náo nhiệt đi!"
Chương 796 - Ngươi còn muốn đi tham gia náo nhiệt, điên rồi hả (2)Nghe được Tiểu Bạch đề nghị như vậy, nghe được Tiểu Cước và Tiểu Đường đều lên tiếng đồng ý, Diệp Tiểu Hắc cũng khẽ gật đầu trực tiếp đồng ý.
"Ừm?"
"Tham gia náo nhiệt?"
"Tham gia náo nhiệt sao có thể thiếu đi Hùng Thiên Bá ta được!"
Hùng Thiên Bá đang lau mặt đất ở bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện của mọi người thì tinh thần trở nên tỉnh táo trong nháy mắt sau đó vội vàng quay qua nhìn Diệp Tiểu Hắc la lớn: "Tiểu Hắc đại nhân, ta cũng muốn đi theo các ngươi tham gia..."
Không đợi Hùng Thiên Bá nói xong, ba người Diệp Tiểu Bạch, Diệp Tiểu Đường và Diệp Tiểu Cước lập tức xuất hiện ở phía sau lưng hắn, dùng chưởng đao trực tiếp đánh hắn hôn mê bất tỉnh.
"Ngươi còn muốn đi tham gia náo nhiệt?"
"Ngươi đi, ai trông giữ Tinh Hồn Phong?"
"Ngươi vẫn chưa nhận ra địa vị của bản thân mình hay sao?"
Nhìn Hùng Thiên Bá hôn mê ngã xuống đất, ba người cũng trưng vẻ mặt trêu chọc ra lên tiếng nói.
...
Đệ Cửu Tiên Vực, Vô Vĩnh Thành!
"Cửu Tu Thiên Sâm Tinh này không hổ là tài nguyên tu luyện đỉnh cấp, chỉ ngâm có mấy phút như thế mà lực lượng ẩn chứa bên trong loại rượu kém chất lượng này lại có tác dụng với nhục thân lớn như thế!"
Sau khi uống năm canh giờ, cảm nhận được thân thể tràn đầy lực lượng, Diệp Phong cũng nhịn không được sợ hãi than.
"Tốt!"
"Sắc trời đã tối, ngày mai chúng ta sẽ lần lượt đi Ngự Thú Các của các ngươi để chọn lựa cực phẩm Tiên Thú!"
Nói xong, hắn nằm dài trên giường nghỉ ngơi.
Nhìn thấy Diệp Phong nằm ở trên giường nghỉ ngơi, Nhiếp Hào và Giang Nghị liếc nhau một cái sau đó rón rén rời khỏi phòng khách.
"Giang huynh!"
"Ngươi phá của thì phá của, tại sao lại phải kéo Tử Cực Ngự Thú Các chúng ta vào trong vũng nước đục này!"
Sau khi rời khỏi phòng khách, trên mặt Nhiếp Hào cũng lộ ra vẻ khó hiểu nhìn về phía Giang Nghị lên tiếng hỏi thăm.
"Nhiếp huynh!"
"Ta đang đưa bảo bối cho Tử Cực Ngự Thú Các các ngươi đó!"
"Mặc dù nói bàn chải râu sâm dùng xong thì sẽ ném đi, nhưng mà một khi ném đi thì sẽ biến thành rác rưởi mà rác rưởi thì cần có người tới thanh lý, lúc này chính là lúc mà Tử Cực Ngự Thú Các các ngươi đi nhặt bảo bối!"
Nghe được Nhiếp Hào hỏi thăm mình như vậy, Giang Nghị cũng lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.
"Ừm?"
"Giang huynh, rốt cuộc thì Cửu Tu Thiên Sâm Tinh này là bảo bối như thế nào?"
"Những bàn chải râu sâm đã dùng xong, chúng ta có cần phải nhặt nó đem về làm bảo bối hay sao?"
Nhiếp Hào nghe xong thì cũng cực kỳ hiếu kì gặn hỏi, bây giờ hắn rất hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc Cửu Tu Thiên Sâm Tinh này là bảo bố như thế nào!
"Nói như vầy đi!"
"Một sợi râu của một cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh ẩn chứa giá trị tương đương với một phần mười tài phú của Tử Cực Ngự Thú Các các ngươi, cho nên đến lúc đó các ngươi có muốn nhặt lên làm bảo bối hay không là quyền quyết định của các ngươi!"
Nói xong, nhìn Nhiếp Hào đã ngẩn ra tại chỗ, Giang Nghị cũng vỗ vỗ bả vai của đối phương, sau đó đi thẳng đến đại sảnh quán rượu, hắn phải đi thuê thêm một phòng khác nữa mới được!
? ? ?
Cái gì!
Cứ một sợi râu sâm như vậy mà ẩn chứa giá trị tương đương với một phần mười tài phú của Tử Cực Ngự Thú Các?
Như vậy thì nguyên một cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh thì chẳng phải là giá trị của nó đã vượt qua toàn bộ tài phú của Tử Cực Ngự Thú Các cộng lại rồi hay sao?
Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Nhiếp Hào cũng lộ ra vẻ khó có thể tin được, hắn hoàn toàn không ngờ được là Cửu Tu Thiên Sâm Tinh mà ban đầu mình Xem như rác rưởi lại có mức độ đắt đỏ kinh khủng như vậy!
"Không được!"
"Ta phải nhanh chóng báo chuyện này lại cho phụ thân để cho hắn chuẩn bị sẳn sàng trước mới được!"
Nghĩ đến đây, Nhiếp Hào lập tức lấy Truyền âm Thạch ra liên hệ Nhiếp Phi Dương!
"Phụ thân!"
"Ngươi có bận rộn gì hay không, sao cả buổi mới kích hoạt Truyền âm Thạch?"
Nhìn thấy rốt cục Truyền âm Thạch cũng có phản ứng, Nhiếp Hào cũng lên tiếng hỏi thăm trước.
"Bận rộn gì hay không?"
"Con trai, ta nói ra có lẽ ngươi sẽ không tin!"
"Mẹ nó ta đang bận tắm rửa cho Tiên Thú!"
Nghe được Nhiếp Hào hỏi thăm, Nhiếp Phi Dương cũng cực kỳ sụp đổ đáp lại.
? ? ?
Bận rộn tắm rửa cho Tiên Thú?
Mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, lại bận rộn tắm rửa cho Tiên Thú?
Nghe được Nhiếp Phi Dương nói như vậy, Nhiếp Hào tự suy diễn một lần nữa, mà lần suy diễn này khiến cho hắn cảm thấy da đầu tê rần, sau đó vội vàng hỏi: "Phụ thân, vậy bây giờ con Tiên Thú mà người đang tắm rửa cho nó là đực hay là cái?"
"Cái gì mà con nào?"
"Mẹ nó ta đang tắm rửa cho bảy con Tiên Thú, không phải một con!"
"Hơn nữa tắm nhiều như vậy, ta cũng đâu có rảnh để để ý nó là đực hay cái, dù sao cuối cùng đều phải xuống tay với chúng nó!"
Nghe được Nhiếp Hào hỏi ra một câu hỏi kỳ quái như thế, Nhiếp Phi Dương cũng lên tiếng giải thích một lần nữa.
Tê!
Nghe nói như thế, lúc này Nhiếp Hào hít vào một ngụm khí lạnh, hắn hoàn toàn không ngờ được là phụ thân của mình lại chơi lớn như vậy!
Hô!
Thở một hơi dài, cố gắng để tâm tình của mình bình phục lại, sau đó Nhiếp Hào cũng vội vàng lên tiếng nhắc nhở: "Phụ thân, mặc dù mẫu thân của ta qua đời sớm nhưng ngươi cũng không thể chơi hoa dạng như vậy được, nếu như không được thì ngươi có thể đi lầu xanh mà!"
Một bên khác!
? ? ?
Mẹ nó ta chơi hoa dạng cái gì?
Còn nữa, rảnh rỗi không có chuyện gì ta đi lầu xanh làm gì?
Nghe được Nhiếp Hào nói như vậy, Nhiếp Phi Dương cả người đều bối rối, nhưng mà sau khi hắn kịp phản ứng lại thì trên mặt cũng trong nháy mắt treo đầy hắc tuyến, sau đó cắn răng nghiến lợi nói ra: "Tiểu tử thúi, mẹ nó, ngươi đang nghĩ cái gì trong đầu đó, ta là loại người như vậy hay sao?"
"Ta cho ngươi biết!"
"Hôm nay có mấy vị đại nhân tới Ngự Thú Các chúng ta, bọn họ chọn lựa ra một số cực phẩm Tiên Thú, chuẩn bị ngày mai nướng ăn, cho nên mới kêu ta tắm rửa cho bọn chúng trước!"
Chương 797 - Mẹ nó ta chơi hoa dạng cái gì, Nhiếp Phi Dương mộng"Được rồi, không nói nhiều với ngươi nữa, ta phải tranh thủ làm việc!"
Nói xong, Nhiếp Phi Dương trực tiếp cắt đứt liên hệ Truyền âm Thạch!
Hả?
Có mấy vị đại nhân đến Ngự Thú Các, bọn họ cũng muốn ăn những cực phẩm Tiên Thú đó?
Những cực phẩm Tiên Thú đó đời trước tạo nghiệp gì mà đời này không thể nào trốn thoát được vận mệnh bị ăn thịt!
Sau khi hiểu rõ được tình huống này, Nhiếp Hào trực tiếp đi về phòng của mình, dù sao Diệp Phong đã nghỉ ngơi, hắn cũng không muốn đi quấy rầy Diệp Phong ở thời điểm này, hắn định sáng sớm ngày mai sẽ báo tin tức này lại cho Diệp Phong!
...
Hôm sau, sáng sớm!
"Ồ!"
"Giang huynh, sao sáng sớm ngươi cũng đến tìm Diệp thiếu rồi?"
Đi tới trước cửa phòng của Diệp Phong, khi Nhiếp Hào nhìn thấy Giang Nghị cũng đi tới thì trên mặt cũng lộ ra vẻ nghi ngờ lên tiếng hỏi thăm.
"Thiên Huyễn Ngự Thú Các chúng ta xảy ra chuyện!"
"Đêm qua, ta liên hệ phụ thân, muốn nói cho hắn biết trước chuyện này nhưng ai mà ngờ được lại có cường giả có thực lực kinh khủng xuất hiện ở Thiên Huyễn Ngự Thú Các, hơn nữa còn chọn lựa không ít cực phẩm Tiên Thú chuẩn bị nướng ăn!"
"Mới đầu ta định báo chuyện này lại cho Diệp thiếu trong đêm hôm qua luôn nhưng mà nghĩ tới chuyện Diệp thiếu đã nghỉ ngơi cho nên mới thôi, nịnh sáng sớm hôm nay sẽ báo tình huống này lại cho Diệp thiếu!"
Nghe được Nhiếp Hào hỏi thăm, Giang Nghị cũng giải thích rõ cho hắn biết.
"Cái gì!"
"Thiên Huyễn Ngự Thú Các các ngươi cũng xuất hiện mấy cường giả thực lực kinh khủng?"
"Bọn họ cũng chọn lựa một số cực phẩm Tiên Thú, sau đó chuẩn bị hôm nay nướng ăn?"
"Vậy có phải là đêm qua phụ thân ngươi cũng tắm rửa cho những cực phẩm Tiên Thú đó hay không?"
Nghe được Giang Nghị nói như vậy, trên mặt Nhiếp Hào cũng lộ ra vẻ giật mình lên tiếng dò hỏi.
Trừng!
Giang Nghị nghe xong thì hai mắt đột nhiên trợn tròn, sau đó nhìn Nhiếp Hào tràn đầy khiếp sợ nói ra: "Nhiếp Hào huynh, chẳng lẽ Tử Cực Ngự Thú Các các ngươi..."
"Đúng vậy!"
"Chúng ta nên tranh thủ báo cáo lại tình huống này cho Diệp thiếu đi!"
Nhiếp Hào khẽ gật đầu, sau đó gõ cửa phòng Diệp Phong.
...
"Cái gì?"
"Hai đại Ngự Thú Các các ngươi hôm qua đều có cường giả xuất hiện?"
"Hơn nữa còn chọn lựa không ít cực phẩm Tiên Thú, chuẩn bị hôm nay nướng ăn?"
Sau khi nghe được 2 người nói ra tình huống như vậy thì Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, sau đó trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, sử dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, kiểm tra cho ta những cường giả đó đều là ai!"
"Đinh! Túc chủ, chuyện này không cần vận dụng chức năng nhìn trộm thiên cơ cũng có thể biết được những cường giả xuất hiện ở Tử Cực Ngự Thú Các chính là Diệp Tiểu Kiếm, Kiếm Cẩu, Chiến Lang và Hãn Phỉ Long, mà những cường giả xuất hiện ở Thiên Huyễn Ngự Thú Các là Lạc Thiên Tuyết, Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Bạch và Diệp Tiểu Đường!"
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
? ? ?
Là đám người này?
Bọn họ biết trước ta muốn ăn thịt Tiên Thú đỉnh cấp cho nên mới qua đó chọn hàng trước?
Sau khi nghe được hệ thống giải thích như vậy thì Diệp Phong lập tức hiểu được, sau đó mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Cái đám này đúng là thèm!"
"Chờ một chút!"
"Vậy Diệp Tiểu Cước và Hùng Thiên Bá đâu?"
"Tại sao bọn họ không có đi Thiên Huyễn Ngự Thú Các, đặc biệt là Hùng Thiên Bá, hắn thích tham gia náo nhiệt như vậy, không thể không có chuyện hắn không đi theo được!"
Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trên mặt lộ ra vẻ tò mò lên tiếng hỏi thăm.
Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!
"Thật hung ác!"
"Các ngươi thật là hung ác!"
"Vì không cho ta đi tham gia náo nhiệt mà ba người cùng nhau vung chưởng đao với ta, tại sao các ngươi không trực tiếp đánh chết ta luôn cho rồi!"
Không thể đi tham gia náo nhiệt, lúc này Hùng Thiên Bá cũng lên tiếng oán trách với Diệp Tiểu Cước đang đứng bên cạnh.
"Ai!"
"Bây giờ suy nghĩ lại một chút, đúng là không nên ngăn cản ngươi đi tham gia náo nhiệt!"
"Dù sao Tinh Hồn Phong có một mình ta trông coi là được rồi!"
Nghe được Hùng Thiên Bá nói như vậy, Diệp Tiểu Cước đang đứng bên cạnh cũng thở dài, sau đó đáp lại một câu.
"Tiểu Cước đại nhân!"
"Ngươi nói thật với ta đi, nếu như không phải là ngươi đang bị vây ở chỗ này thì ngươi có nói như vậy hay không?"
Nhìn Diệp Tiểu Cước bị trận pháp và phệ huyết kết giới vây khốn, Hùng Thiên Bá cũng trưng vẻ mặt thành thật ra hỏi thăm.
"Tiểu Hùng!"
"Vấn đề này ngươi không nên hỏi!"
"Nếu như ta không có bị vây khốn ở đây thì đó không còn là chuyện ta có nói như vậy hay không mà là ngươi không có cơ hội để hỏi ra vấn đề này với ta, bởi vì lúc đó ta mẹ nó đã chạy đi xem náo nhiệt lâu rồi!"
Nhìn vẻ mặt tràn đầy mong đợi của Hùng Thiên Bá, Diệp Tiểu Cước lại lắc đầu, sau đó dùng ánh mắt như nhìn đồ đần mà nhìn Hùng Thiên Bá lên tiếng đáp lại.
"Ai!"
"Mấy người này không có một người nào là người tốt, ta phải nhận ra từ lâu rồi mới đúng!"
"Suy cho cùng vẫn là do ta nghĩ quá đẹp!"
Nghe được Diệp Tiểu Cước trả lời như vậy, Hùng Thiên Bá cũng lắc đầu cười khổ tự lẩm bẩm.
...
Đệ Cửu Tiên Vực, Vô Vĩnh Thành!
"Diệp thiếu!"
"Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?"
"Theo phụ thân ta nói, thực lực của những cường giả đó có thể dùng cao thâm mạc trắc để hình dung, hoàn toàn không phải là chúng ta có thể trêu chọc được!"
Nhìn thấy Diệp Phong cả buổi mà vẫn không nói gì, Giang Nghị cũng lên tiếng hỏi thăm.
"Đừng lo lắng!"
"Những cường giả xuất hiện bên trong hai đại Ngự Thú Các các ngươi đều là thủ hạ của ta!"
"Hẳn là bọn họ biết được tin tức cho nên đi qua chọn hàng trước, đến lúc đó chúng ta chỉ cần đi qua đó bắt đầu phá của là được!"
Chương 798 - Nhân vật số mấy? Ngươi chỉ xứng trông đại mônNhìn thấy dáng vẻ lo lắng hiện rõ lên trên mặt của Giang Nghị, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.
Hả?
Những cường giả đó đều là thủ hạ của ngươi?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, cho dù là Giang Nghị hay là Nhiếp Hào, 2 người bỏ cả đều tỏ vẻ cực kỳ chấn kinh, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là thế lực đứng sau Diệp Phong lại kinh khủng như thế!
"Diệp thiếu!"
"Ta có thể hỏi người một chuyện hay không?"
"Ngài biết tình huống của ta, vậy nếu như ta đi theo ngươi trở về Thánh Địa, ở trong Thánh Địa thì ta có thể trở thành nhân vật số mấy?"
Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Giang Nghị lộ ra vẻ hiếu kì nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Ừm?"
"Ngươi có thể trở thành nhân vật số mấy ở trong Thánh Địa?"
"Giang thiếu, mặc dù ngươi là người tu luyện thượng cổ trùng sinh nhưng mà người giống như ngươi thì ở trong Thánh Địa của ta đang có hai người trông coi cửa lớn!"
"Nói một câu không dễ nghe, nếu không phải là ta tương đối coi trọng ngươi thì cho dù ngươi đến Thánh Địa của ta cũng chỉ xứng là một người trông coi cửa lớn mà thôi!"
Nghe được Giang Nghị hỏi thăm, nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của đối phương, Diệp Phong lại không chút khách khí nói ra một sự thật rất là tàn khốc!
? ? ?
Ta, người tu luyện thượng cổ!
Ở trong Thánh Địa của các ngươi mà chỉ xứng làm người trông coi cửa lớn?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, biểu cảm trên mặt Giang Nghị như không thể tin vào tai của mình, phải biết, mặc dù bây giờ thực lực của hắn còn chưa có khôi phục lại trạng thái đỉnh phong nhưng trong đầu hắn có chứa rất nhiều các loại công pháp, tiên thuật, trận pháp mạnh mẽ ở thời đại thượng cổ, tất cả những thứ đó đều là bảo vật vô giá đó!
Không nói khoa trương một chút nào, chỉ cần cho hắn có cơ hội phát triển thì không tới vạn năm là hắn tuyệt đối có thể chế tạo ra một cái thế lực cấp độ bá chủ có thể khiến cho toàn bộ thượng giới đều phải chấn kinh!
Mà một tồn tại mạnh mẽ như hắn mà chỉ xứng là một người trông coi cửa lớn thôi hay sao?
"Tình huống như thế nào?"
"Giang huynh là người tu luyện thượng cổ trùng sinh?"
"Giang huynh xưng huynh gọi đệ với ta mấy ngàn năm mẹ nó là người tu luyện thượng cổ?"
Sau khi Nhiếp Hào đang đứng bên cạnh biết được tình huống này thì cả người đều choáng váng, sau đó trong lòng sụp đổ nghĩ: "Mấy ngàn năm qua, mẹ nó ta lại xưng huynh gọi đệ với một lão quái vật sống vài vạn năm, cũng may là đối phương không có lòng muốn hại ta, nếu không thì mẹ nó, đối phương đem ta đi bán mà ta còn ngu ngốc giúp đối phương đếm tiền!"
Chờ một chút!
"Mẹ nó!"
"Lão quái vật thời đại thượng cổ đem ta đi bán rồi ta giúp hắn đếm tiền!"
"Thời đại này, cũng là thế hệ trẻ tuổi nhưng Diệp thiếu đem ta đi bán, mẹ nó, ta còn đếm tiền giúp hắn!"
"Mẹ nó, sao mơ mơ hồ hồ ta lại biến thành một tên đầu đần như vậy?"
Nghĩ đến tình huống như vậy, Nhiếp Hào đều muốn khóc, thân phận là một thằng đần này tới quá mẹ nó đột nhiên, có thể nói là đánh cho hắn trở tay không kịp!
...
"Đây là hai cái Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, các ngươi cầm lấy đi!"
"Chúng ta đi tổng bộ của Tử Cực Ngự Thú Các trước!"
Nói xong, Diệp Phong lập tức kích hoạt Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định, sau đó trực tiếp biến mất ở trong phòng khách.
"Giang huynh!"
"Không ngờ được là ngươi lại là một người tu luyện thượng cổ!"
"Vậy sau này ta tiếp tục gọi ngươi là Giang huynh hay là gọi ngươi là Giang lão quái?"
Sau khi Diệp Phong rời khỏi đây, Nhiếp Hào cũng thần sắc quái dị nhìn về phía Giang Nghị lên tiếng hỏi thăm, dù sao nếu như tính về số tuổi thì đối phương là người cùng thời với tổ tông của hắn!
Hả?
Giang lão quái?
Nghe được Nhiếp Hào nói như vậy, khóe miệng Giang Nghị cũng không nhịn được mà co quắp một cái, sau đó mặt xạm lại nói ra: "Nhiếp huynh, ngươi cứ tiếp tục gọi ta là Giang huynh đi!"
Một lát sau!
"Chủ nhân!"
"Ta nhớ ngươi muốn chết!"
"Trong những ngày không có người ở bên cạnh có thể nói đối với ta một ngày tương đương với một năm!"
Sau khi Diệp Phong đi vào đại sảnh ở lầu một của tổng bộ của Tử Cực Ngự Thú Các, tiểu hoàng cẩu đang đứng ở cách đó không xa lập tức lè lưỡi, vẻ mặt đê tiện lao thẳng tới chỗ hắn.
"Nhớ ta?"
"Mẹ nó, ngươi thèm thịt thì đúng hơn!"
Nhìn tiểu hoàng cẩu đang nhanh chóng vọt thẳng tới chỗ mình, Diệp Phong cũng bày sẵn ra tư thế sút gôn theo kiểu mãnh hổ, nhưng mà còn chưa có làm ra động tác nhấc chân chuẩn bị sút gôn, hắn đang định chờ khi nào tiểu hoàng cẩu đi tới trước mặt mình thì mới ban cho đối phương tình yêu đạp bay!
"Chủ nhân!"
"Ta đến rồi!"
Khi khoảng cách còn kém ba mét, tiểu hoàng cẩu tứ chi dùng sức, trực tiếp bay vọt thẳng tới chỗ Diệp Phong!
"Sút gôn theo kiểu mãnh hổ!"
Bành!
Theo một tiếng vang trầm vang lên, tiểu hoàng cẩu dùng tốc độ nhanh hơn bay ngược ra ngoài!
Mà cảnh tượng này trực tiếp khiến cho Nhiếp Phi Dương và ba vị Thái Thượng trưởng lão đang ngồi ở đối diện nhìn tới ngẩn ra không biết làm sao!
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là Cẩu gia mà bọn họ hầu hạ suốt cả một đêm lại là chiến sủng của Diệp Phong!
Hơn nữa khi ở trước mặt của bọn họ thì Cẩu gia này có dáng vẻ rất là ngang ngược càng rỡ, kết quả khi Diệp Phong đến thì Cẩu gia thật là đê tiện!
"Diệp thiếu!"
"Ngài có quen biết với mấy vị đại nhân này hay sao?"
Lúc này, Nhiếp Phi Dương cũng vội vàng đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó thận trọng lên tiếng hỏi thăm.
"Nhiếp Các chủ!"
"Thật là có lỗi quá, tất cả bọn họ đều là thủ hạ của ta!"
"Hôm qua nếu như có chỗ nào đắc tội thì còn hy vọng Nhiếp Các chủ đừng có để bụng!"
Nghe được Nhiếp Phi Dương hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng cười giải thích rõ cho hắn biết.
Chương 799 - Mặc dù các ngươi rất biết chơi nhưng cũng không thể chơi chó như thế đượcTrách tội?
Ta còn dám trách tội?
Hôm qua bọn họ không có ép ta quỳ tắm một đêm cho bảy con Tiên Thú thì ta đã rất thỏa mãn rồi, nào còn dám trách tội!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Nhiếp Phi Dương cũng vội vàng nói: "Diệp thiếu, tất cả mọi người đều là người một nhà, ngài nói như vậy thì quá khách khí!"
"Đồ nhi!"
"Vi sư đến rồi!"
Đúng lúc này, theo một khe hở không gian bỗng nhiên xuất hiện, giọng nói của Lạc Thiên Tuyết từ bên trong vọng ra.
Rất nhanh, năm người Lạc Thiên Tuyết, Diệp Tiểu Hắc, Diệp Tiểu Bạch, Diệp Tiểu Đường và Giang Long Sơn từ vết nứt không gian đi ra.
"Giang huynh!"
"Tại sao ngươi cũng tới?"
Khi Nhiếp Phi Dương nhìn thấy Giang Long Sơn, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngạc nhiên hỏi thăm.
"Nhiếp huynh!"
"Ta cũng không muốn đến, nhưng ta không khống chế nổi ta!"
Nhìn bốn người bên cạnh, Giang Long Sơn cũng gượng cười giải thích.
"Diệp thiếu!"
"Chúng ta tới!"
Lúc này, giọng nói của Giang Nghị và Nhiếp Hào cũng bỗng nhiên vang lên trong đại sảnh, không lâu sau, hai người lần lượt đi từ trong vết nứt không gian ra.
Khụ khụ!
Nhìn mọi người và ba thú trước mắt, Diệp Phong ho khan một tiếng, sau đó trực tiếp nói với Giang Nghị: "Thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng, tranh thủ phá của đi!"
"Diệp thiếu yên tâm!"
"Ta nhất định sẽ ăn hết những cực phẩm Tiên Thú đó!"
Giang Nghị nghe xong cũng vỗ ngực lên tiếng bảo đảm.
"Ta phụ trách nướng thịt!"
"Xử lý thịt Tiên Thú, cứ việc giao cho ta!"
"Ta phụ trách xiên thịt xiên!"
"Xử lý thịt Tiên Thú, cứ việc giao cho ta!"
"Ta phụ trách ăn thịt!"
"Nướng thịt Tiên Thú xong, cứ việc giao cho ta!"
Ngay sau đó, Kiếm Cẩu, Phệ Huyết Đường Lang và Tiểu Thương Long cũng quay qua nhìn mọi người lên tiếng nói.
"Người của Tử Cực Ngự Thú Các chúng ta sẽ phụ trách chế tạo bàn chải râu sâm!"
Nhận ra được sắp không còn chuyện gì để làm nữa, Nhiếp Hào cũng vội vàng giành lấy một việc!
"Phụ thân!"
"Nhiệm vụ xử lý thi thể của Tiên Thú chỉ có thể giao lại cho ngươi!"
Lúc này, Giang Nghị cũng cười khổ một cái lên tiếng nói với Giang Long Sơn.
? ? ?
Mặc dù không biết bây giờ là tình huống như thế nào!
Nhưng tại sao công việc nặng nhọc nhất khổ nhất đều do ta làm?
Lúc này, Giang Long Sơn cũng bối rối tự hỏi.
...
"Sư tôn!"
"Ta nghe Tiểu Đường nói ngươi đi lấy một ít quần áo đã được may xong, đã lấy xong hay chưa?"
Khi tất cả mọi người bận bịu, Diệp Phong thì dẫn Lạc Thiên Tuyết đi dạo ở trong Tử Cực Ngự Thú Các.
"Không có!"
"Ta còn chưa có lấy được!"
Nhìn thấy ánh mắt bốc lên ánh sáng xanh của Diệp Phong, Lạc Thiên Tuyết cũng sắc mặt đỏ lên lên tiếng đáp lại.
"Ừm?"
"Còn chưa có lấy tới tay?"
"Sư tôn, vậy sao bỗng nhiên ngươi lại chạy đến Thiên Huyễn Ngự Thú Các?"
Nghe nói như thế, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ nghi ngờ lên tiếng hỏi thăm.
"Ta đến đây để du ngoạn!"
"Mấy ngày nay chỉ đi được một nửa lộ trình, kết quả hôm qua Tiểu Đường, Tiểu Hắc tìm tới ta sau đó trực tiếp đưa ta đến Thiên Huyễn Ngự Thú Các, nói là có thịt nướng cấp cao ăn."
"Thật ra thì ta hoàn toàn không có hứng thú với thịt nướng cấp cao gì đó, là do bọn họ cưỡng chế đưa ta đến đây!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Lạc Thiên Tuyết cũng trưng vẻ mặt thành thật ra giải thích.
Khụ khụ!
Diệp Phong nghe xong thì cũng ho một tiếng, sau đó vội vàng nhắc nhở: "Sư tôn, lúc ngươi bịa chuyện thì ngươi có thể lau nước bọt chảy ra ở khóe miệng trước hay không, nếu không thì lát nữa miệng của ngươi sẽ biến thành Thủy Liêm Động!"
"A!"
Nghe nói như thế, Lạc Thiên Tuyết cũng biến sắc, sau đó vội vàng dùng ống tay áo lau miệng kết quả lại không có gì cả!
"Diệp Phong! ! !"
"Tên tiểu tử thối nhà ngươi, dám trêu đùa vi sư như thế, muốn ăn đòn đúng không!"
Nói xong, Lạc Thiên Tuyết giả bộ tức giận vung nắm đấm nhỏ ra đánh Diệp Phong!
"Ai!"
"Chủ nhân và chủ mẫu ném thức ăn cho chó ở trước mặt nhiều người như vậy, làm như vậy không ổn cho lắm?"
"Làm như vậy những độc thân cẩu như chúng ta chịu sao nổi!"
Cách đó không xa, nhìn Diệp Phong và Lạc Thiên Tuyết truy đuổi lẫn nhau, đùa giỡn với nhau, tiểu hoàng cẩu đang nằm ở trên phi kiếm cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu chó sau đó cảm khái một tiếng!
"Ồ!"
"Chuyện gì xảy ra?"
"Tại sao bọn họ lại chạy về phía ta?"
"Hơn nữa tại sao ánh mắt chủ nhân nhìn ta có chút không đúng, hắn muốn làm gì?"
Đúng lúc này, tiểu hoàng cẩu chợt phát hiện Diệp Phong đang chạy thẳng về phía mình, hơn nữa còn dùng ánh mắt khác thường nhìn mình thì nó bỗng nhiên có chút luống cuống!
"Cẩu Tử, đến đây đi!"
Đi tới trước mặt tiểu hoàng cẩu, Diệp Phong trực tiếp đưa tay phải ra túm lấy nó kéo tới trước mặt mình, sau đó quay đầu lại nhìn Lạc Thiên Tuyết vừa mới chạy tới cười to nói: "Sư tôn, bây giờ ta đã có tấm chắn rồi người không đánh trúng ta được đâu!"
? ? ?
Tấm chắn làm bằng chó?
Các ngươi ném thức ăn cho chó ngay trước mặt độc thân cẩu như ta thì cũng thôi đi, bây giờ lại muốn lấy ta ra làm tấm chắn bằng chó?
Mặc dù ngươi là người nhưng chuyện mà ngươi làm thật là chó!
Nghe nói như thế, nhìn thấy Diệp Phong đưa mình ra trước mặt, tiểu hoàng cẩu toàn bộ chó đều mộng, nó hoàn toàn không ngờ được là chỉ đứng nhìn người khác ném thức ăn cho chó mà còn bị liên lụy vào!
"Hừ!"
"Ngươi cho rằng ngươi có tấm chắn bằng chó thì ta không đối phó được ngươi hay sao?"
Nhìn thấy Diệp Phong để Cẩu Tử ở trước người, Lạc Thiên Tuyết cũng nổi hứng chơi, trực tiếp đi thẳng về phía Tiểu Thương Long.
Một lát sau!
"Ừm?"
"Tình huống như thế nào?"
"Tại sao chủ mẫu lại ôm ta tới đây?"
"Trận chiến giữa người lớn các ngươi, kéo ta vào trong này là sao, ta vẫn còn là một đứa con nít!"
Lúc này, nhìn thấy Lạc Thiên Tuyết ôm mình giằng co với Diệp Phong ôm tiểu hoàng cẩu đang đứng đối diện, trong nháy mắt Tiểu Thương Long cũng hoảng hốt.
"Tiểu Thương Long!"
"Mau lấy trường thương lớn của ngươi ra đây!"
"Từ giờ trở đi, ngươi chính là thương trong tay ta, ta cũng muốn xem xem là Long thương của ta lợi hại hay là thuẫn chó của hắn lợi hại!"
Chương 800 - Mặc dù các ngươi rất biết chơi nhưng cũng không thể chơi chó như thế được (2)Lúc này, Lạc Thiên Tuyết trên mặt hiện rõ vẻ hưng phấn lên tiếng nói với Tiểu Thương Long đang bị nàng ôm trong ngực.
Hả?
Hóa ra là chơi như vậy?
Như vậy thì ta còn sợ cái quái gì nữa!
Nghe được Lạc Thiên Tuyết nói như vậy, trong nháy mắt vẻ khẩn trương ở trên mặt Tiểu Thương Long biến mất không còn thấy gì nữa sau đó trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn lấy trường thương lớn của mình ra ngoài.
"Ngọa tào! ! !"
"Mẹ nó, trường thương lớn của nó đúng là trường thương lớn thật!"
"Mà thuẫn chó này của ta lại không phải là thuẫn chó!"
Nghĩ đến mình phải dùng huyết nhục chi khu ngạnh kháng trường thương lớn hàng thật giá thật của Tiểu Thương Long, tiểu hoàng cẩu toàn bộ chó đều muốn điên rồi, nó vốn cho rằng Diệp Phong đã rất chó nhưng nó hoàn toàn không ngờ được là Lạc Thiên Tuyết còn chó hơn vô số lần như thế nữa!
Lúc này, tiểu hoàng cẩu rất muốn hô to lên một tiếng: "Mặc dù các ngươi rất biết chơi nhưng cũng không thể chơi ta như vậy được!"
"Chủ nhân!"
"Chủ nhân thân yêu của ta!"
"Nếu như không được thì chúng ta nhận thua đi, nếu không ta sợ là ta cũng không đỡ được mấy phát đâu!"
Lúc này, tiểu hoàng cẩu cũng quay đầu lại nhìn Diệp Phong, sau đó giọng điệu cầu khẩn hô to lên.
"Cẩu Tử! ! !"
"Chó đực sao có thể nói mình không được!"
"Không cần biết nó là trường thương lớn hay là trường thương lớn, chúng ta cứ đỡ lấy là được!"
"Hơn nữa, không phải là ngươi quên ta là người như thế nào rồi đó chứ?"
"Ta là thần hào phá của, đan dược rác rưởi có thể chữa trị thương thế trong nháy mắt không phải là muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu hay sao, lẽ nào ta còn có thể bạc đãi ngươi hay sao?"
Nghe được tiểu hoàng cẩu cầu khẩn, Diệp Phong lại lời lẽ nghiêm túc từ chối.
? ? ?
Đây là chuyện có hay không có đan dược hay sao?
Đây là chuyện ta có chịu nổi tổn thương hay không có đau hay không!
Nghe được Diệp Phong cự tuyệt, tiểu hoàng cẩu muốn điên thật, sau đó nó trực tiếp quay qua nhìn Phệ Huyết Đường Lang đang đứng xem náo nhiệt cách đó không xa, nó cảm thấy Lang đệ là hy vọng cuối cùng của nó!
"Vì tính công bằng của cuộc tranh tài này!"
"Ta, Phệ Huyết Đường Lang suất khí bức người sẽ làm trọng tài cho lần tranh tài này!"
Nhìn thấy tiểu hoàng cẩu quay qua nhìn mình, trong nháy mắt Phệ Huyết Đường Lang cũng hiểu ra sau đó chạy tới trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn hô to lên.
Hả?
Ta kêu ngươi qua đây để làm Đường Lang thuẫn thay cho ta, mẹ nó kết quả ngươi chạy tới đây để làm trọng tài?
Nhìn vẻ hưng phấn lộ rõ ở trên mặt của Phệ Huyết Đường Lang, tiểu hoàng cẩu trực tiếp choáng váng, tình huống này hoàn toàn không giống như những gì nói nghĩ!
"Cẩu ca!"
"Ngươi yên tâm đi, mặc dù trường thương không có mắt nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để tránh đánh trúng ‘huynh đệ’ của ngươi!"
Lúc này, giọng nói tràn đầy hưng phấn của Tiểu Thương Long cũng vang lên ở trong đầu của tiểu hoàng cẩu.
"Mẹ nó!"
"Mẹ nó ta là Kiếm Cẩu!"
"Chư Thiên Vạn Giới đệ nhất Kiếm Cẩu!"
"Các ngươi không thể đối xử với ta như vậy được!"
Nghe được Tiểu Thương Long nói với mình như vậy, trong lòng tiểu hoàng cẩu cũng không ngừng rống to lên!
...
Một canh giờ sau!
"Cẩu Tử!"
"Xem, ngươi sợ!"
"Ta vơi sư tôn cũng đâu nỡ lòng làm bị thương ngươi thật!"
Sau khi trò chơi kết thúc, Diệp Phong cũng nhìn về phía tiểu hoàng cẩu đang ngồi liệt ở dưới mặt đất.
Hả?
Nếu không phải là eo chó của ta rất là linh hoạt thì có phải là ta đã bị đâm trúng rồi hay không?
Ta dựa vào sự cố gắng của mình điên cuồng tránh né đòn công kích của trường thương suốt một canh giờ, kết quả sau khi xong việc ngươi lại nói với ta một câu như vậy?
Nghe được Diệp Phong nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, tiểu hoàng cẩu đều sợ ngây người!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng hai trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *1, ban thưởng kim sắc Thú Hồn Lệnh *1000000 (không có phong ấn bất kỳ một con Tiên Thú nào)!"
Đúng lúc này, tiếng thông báo ban thưởng của hệ thống bỗng nhiên vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
"Xem ra chín nghìn chín trăm tám mươi cây Cửu Tu Thiên Sâm Tinh đó đã bị lãng phí sạch sẽ!"
"Bây giờ lại lấy được một viên Thăng Tiên Đan, vậy bây giờ số lượng Thăng Tiên Đan mà ta đang có trong tay đã đạt đến chín viên, nếu không thì ta đột phá đến Tiên Tôn Cảnh Cửu Trọng trước nhỉ?"
Nhìn về phía bọn người Nhiếp Hào, Giang Nghị, Nhiếp Phi Dương, Diệp Phong cảm thấy bọn họ rất thích hợp để làm người chứng kiến chuyện này!
"Diệp thiếu!"
"Mười bốn con cực phẩm Tiên Thú đã bị cho ăn chết!"
"Phụ thân ta cũng đã xử lý xong thi thể của bọn chúng!"
"Tiếp theo chúng ta có thể bắt đầu nướng bất cứ lúc nào!"
Lúc này, Giang Nghị cũng đi tới, sau đó báo cáo sơ lược về tình huống!
"Được!"
"Vậy thì bắt đầu nướng đi!"
Nói xong, Diệp Phong bắt đầu kiểm tra sản phẩm bại gia đổi mới hôm nay, hắn định sau khi kiểm tra xong sản phẩm bại gia hôm nay thì sẽ bắt đầu đột đột một đợt!
Sản phẩm bại gia hôm nay: Vô Cực Lôi Hoang Thạch * một khối lớn.
Vô Cực Lôi Hoang Thạch: Tồn tại ở một trong số các cấm địa ở thượng giới Vô Cực Lôi Sơn, đối với người tu luyện tu luyện thần thông loại Lôi thì có thể nhận được lợi ích to lớn khi hấp thu lực lượng ở bên trong đó!”
"Ồ!"
"Sản phẩm bại gia đổi mới hôm nay lại là một loại tài nguyên tu luyện đặc thù dùng để tu luyện thần thông loại Lôi."
"Vậy phải lãng phí nó như thế nào mới có thể thú vị hơn một chút đây, chuyện này phải suy nghĩ cho kỹ mới được!"
Sau khi xem xét xong sản phẩm bại gia hôm nay, Diệp Phong cũng không có gấp gáp lắm mà định sẽ suy nghĩ thật kỹ.
Hả?
Diệp thiếu đang muốn làm gì đó?
Khi mọi người phát hiện Diệp Phong bỗng nhiên đằng không mà lên thì trên mặt đều lộ ra vẻ hiếu kỳ quay qua nhìn Diệp Phong.
"Đồ nhi!"
"Ngươi đang muốn làm gì đó?"
Lúc này, Lạc Thiên Tuyết cũng nhìn Diệp Phong đang ở trên không trung tràn đầy hiếu kì hỏi thăm.
"Sư tôn!"
"Đã nhiều ngày tu vi của đồ nhi chưa có tăng lên!"
"Cho nên ta muốn thừa dịp này tăng tu vi lên một chút xíu!"
Chương 801 - Kêu ngươi làm tấm thuẫn cho ta, kết quả ngươi lại chuyển qua làm trọng tài?Nghe được Lạc Thiên Tuyết hỏi thăm mình như vậy, Diệp Phong cũng cười lớn đáp lại một câu.
"À!"
"Là muốn đột đột hay sao?"
"Vậy thì ngươi tranh thủ đột đột đi!"
Biết được Diệp Phong chuẩn bị tăng cao tu vi, Lạc Thiên Tuyết cũng không còn hứng thú gì nữa, sau đó nhắm hai mắt lại tiếp tục tu luyện!
? ? ?
Bây giờ ngươi có tu vi mạnh mẽ Tiên Thánh Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!
Có cơ sở tu vi như thế, cho dù muốn đột phá đến Tiên Tôn Cảnh Nhất Trọng, cho dù là có thiên tư nghịch thiên thì cũng không phải là chuyện mấy ngày là có thể đột phá được!
Cách đó không xa, lúc này trên mặt của mấy người Nhiếp Hào, Giang Nghị, Nhiếp Phi Dương, Giang Long Sơn cũng đều lộ ra vẻ khó hiểu, bọn họ không thể tin được chỉ trong mấy ngày là Diệp Phong có thể đột phá từ Tiên Thánh Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong đến Tiên Tôn Cảnh Nhất Trọng!
Oanh! Oanh! Oanh!
Rất nhanh!
Khí tức đột phá liên tục bộc phát ra từ bên trong cơ thể của Diệp Phong!
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, tu vi của Diệp Phong lập tức từ Tiên Thánh Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong đột phá đến Tiên Tôn Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!
? ? ?
Trực tiếp đột phá một cái đại cảnh giới?
Ngươi gọi cái này chỉ là đột phá một chút xíu?
Sau khi bọn người Nhiếp Hào, Giang Nghị, Nhiếp Phi Dương tỉnh lại sau cơn chấn kinh thì trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ khó mà tin được, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là đột phá một chút xíu mà Diệp Phong nói chính là điên cuồng đột phá một cái đại cảnh giới!
"Cẩu gia!"
"Mỗi một lần Diệp thiếu đột phá thì đều phát rồ như vậy hay sao?"
Sau khi tỉnh táo lại, Nhiếp Phi Dương cũng quay qua nhìn tiểu hoàng cẩu đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.
"Đúng vậy!"
"Kể từ lúc chủ nhân bắt đầu tu luyện ở hạ giới thì đều đột phá như thế!"
"Bây giờ tháng cái đã qua chắc cũng đã hơn nửa năm rồi đó!"
Nghe được Nhiếp Phi Dương hỏi thăm mình, tiểu hoàng cẩu cũng tỏ vẻ nhớ lại lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.
? ? ?
Diệp thiếu là người trong hạ giới?
Từ khi tu luyện đến bây giờ cũng chỉ hơn nửa năm mà thôi?
Hơn nửa năm, trực tiếp từ hạ giới phi thăng tới thượng giới, ở thượng giới còn mẹ nó tu luyện đến Tiên Tôn Cảnh Cửu Trọng đỉnh cao?
Nghe được tiểu hoàng cẩu trả lời mình một câu như vậy, cả đám bọn họ đều choáng váng!
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong lại là người ở hạ giới, mà khiến cho bọn họ càng khó tin hơn nữa là từ khi Diệp Phong tu luyện đến nay lại mẹ nó chỉ mới hơn nửa năm!
Lúc này, trong lòng của tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ, đó chính là đây là chuyện mà người có thể làm được hay sao?
"Mẹ nó!"
"Mẹ nó, quá đả kích người khác rồi!"
"Vốn cho rằng Diệp thiếu và ta là người trong cùng thế hệ, nhưng ta đã sống mấy ngàn năm!"
"Liều sống liều chết tu luyện mấy ngàn năm còn mẹ nó không theo kịp Diệp thiếu tu luyện nửa năm, có thể nói là thời gian mấy ngàn năm này của ta đều là lãng phí!"
Sau khi biết được tình huống này, tâm thái của Nhiếp Hào trực tiếp sập!
So đầu óc thì đầu óc không sánh bằng!
So thiên phú thì thiên phú cũng không sánh bằng!
Hắn có thể nói là đồ đần cộng thêm phế vật, chính là vô địch!
Một lát sau!
"Chư vị!"
"Vô Cực Lôi Hoang Thạch, có ai trong số các người biết nó hay không?"
Khi mọi người ăn xong thịt nướng cực kỳ ngon miệng thì Diệp Phong chợt hỏi một câu như vậy.
"Vô Cực Lôi Hoang Thạch?"
"Đó không phải là tài nguyên tu luyện đặc thù chỉ tồn tại ở trong Vô Cực Lôi Sơn hay sao?"
"Thứ đó đối với người tu luyện tu luyện thần thông loại Lôi thì chính là bảo vật hiếm có!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Giang Long Sơn cũng lập tức lên tiếng trả lời hắn.
"Ta biết Vô Cực Lôi Hoang Thạch chính là bảo vật hiếm có ở trong mắt của người tu luyện tu luyện thần thông loại Lôi!"
"Nhưng ta muốn hỏi là Vô Cực Lôi Hoang Thạch này còn có những đặc điểm gì khác hay không, các người có biết hay không?"
Diệp Phong nghe xong thì cũng lặp lại vấn đề mà mình muốn hỏi một lần.
"Diệp thiếu!"
"Vô Cực Lôi Hoang Thạch có một cái đặc điểm, chính là phóng ra Lôi Điện chi lực ẩn chứa bên trong đó thì trong nháy mắt cả khối Vô Cực Lôi Hoang Thạch có thể nổ bắn ra, còn giống như là một tia chớp, mãi cho đến khi Lôi Điện chi lực ẩn chứa bên trong triệt để hao hết mới dừng lại được!"
"Nếu như ta có một khối Vô Cực Lôi Hoang Thạch, thì ta sẽ đi tìm một vị Luyện Khí Sư mạnh mẽ chế tạo thành Vô Cực Lôi Hoang Hài cho ta, tới lúc đó thì khi đi đường sẽ có thiểm điện theo sau bên cạnh mình, rất là trâu bò!"
Bành!
Trong lúc Giang Nghị đang nói hăng say thì Giang Long Sơn đang đứng bên cạnh một cước đạp hắn té xuống đất sau đó tức giận mở miệng mắng to: "Giang Nghị, cái tên phá của nhà ngươi, đó chính là Vô Cực Lôi Hoang Thạch, ngươi có biết là nó đắt đỏ đến cỡ nào hay không?"
"Còn mẹ nó muốn chế tạo thành Vô Cực Lôi Hoang Hài?"
"Còn mẹ nó muốn đi đường mang theo thiểm điện?"
"Tại sao không có nổ chết ngươi luôn chứ!"
Nói xong lời cuối cùng, Giang Long Sơn tức không nhịn nổi, lại đá cho Giang Nghị một cước nữa!
"Ừm?"
"Diệp thiếu là bại gia tử, vậy lời đề nghị này của ta cũng không có vấn đề gì mà?"
"Như vậy mà cũng đá ta?"
Lúc này, Giang Nghị ngã xuống đất cả người đều bối rối!
"Giang thiếu!"
"Lời đề nghị này của ngươi rất tốt!"
"Chân mặc Vô Cực Lôi Hoang Hài, một đường vừa có tia lửa vừa có thiểm điện, mẹ nó, như vậy thì cho dù đi tới chỗ nào cũng sẽ là người khiến cho người ta chú ý nhất!"
Sau khi nghe được lời đề nghị này của Giang Nghị, Diệp Phong lại hai mắt tỏa sáng, trực tiếp biểu thị rất tán thành lời đề nghị này!
Hả?
Hành vi phá của như thế mà Diệp thiếu không những không có tức giận mà ngược lại còn rất là đồng ý với nó?
Giang Long Sơn đang đứng bên cạnh nghe được Diệp Phong nói như vậy thì cả người đều bối rối, sau đó nhìn thoáng qua Giang Nghị đã ngã xuống đất bên cạnh, thầm nghĩ trong lòng: "Vậy hai cước của ta là đạp sai?"
"Phụ thân!"
Chương 802 - Chân mặc Vô Cực Lôi Hoang Hài, một đường vừa có tia lửa vừa có thiểm điện"Diệp thiếu là thần hào phá của!"
"Thứ hắn muốn nghe được là những lời đề nghị có liên quan tới phá của!"
"Mà lời đề nghị của ta cũng không có vấn đề gì, vậy ngươi đạp ta để làm cái gì?"
Lúc này, giọng nói tràn đầy khó hiểu của Giang Nghị cũng vang lên ở trong đầu của Giang Long Sơn.
"A!"
"Ta không biết mà!"
"Không ai nói cho ta biết Diệp thiếu là một tên bại gia tử!"
Nghe được Giang Nghị hỏi mình như vậy, trên mặt của Giang Long Sơn cũng lộ ra vẻ lúng túng dùng thần thức đáp lại một câu.
"Chuyện này còn cần phải nói cho ngươi biết nữa hay sao?"
"Chỉ nói về cái bàn chải râu sâm mà ngươi dùng để bôi mở cho thịt Tiên Thú, giá trị của một cái đó thôi cũng đã vượt qua toàn bộ tài phú của Thiên Huyễn Ngự Thú Các chúng ta!"
"Phụ thân, sẽ không phải là ngươi không biết Cửu Tu Thiên Sâm Tinh đó chứ!"
Nói đến đây, Giang Nghị bỗng nhiên nhận ra được cái gì, sau đó vội vàng nhìn về phía Giang Long Sơn lên tiếng hỏi thăm.
"Cái gì!"
"Một cái bàn chải nát mà giá trị của nó cũng đã vượt qua tất cả tài phú của Thiên Huyễn Ngự Thú Các chúng ta?"
"Mà loại bàn chải có giá trị đắt đỏ này, chải một cái rồi ném một cái, chải một cái rồi ném một cái?"
"Mẹ nó như vậy cũng đâu phải là ném bàn chải, mà là ném Thiên Huyễn Ngự Thú Các mới đúng!"
Nghe được Giang Nghị nói với mình như vậy, Giang Long Sơn cũng tỏ vẻ chấn kinh, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng trách cái tên khốn kiếp Nhiếp Phi Dương đó không thèm làm gì cả, chỉ ngồi xổm ở dưới đất để nhặt bàn chải, sau khi xong chuyện này ta cũng phải đòi lại mấy cái mới được!"
Một bên khác!
"Đồ nhi!"
"Có phải là trong tay ngươi đang có Vô Cực Lôi Hoang Thạch đúng hay không?"
"Nghe các ngươi nói như vậy, ta cũng muốn mặc một đôi Vô Cực Lôi Hoang Hài để cảm nhận thử một chút xem sao!"
Lúc này, cực kỳ hiểu rõ Diệp Phong, trên mặt Lạc Thiên Tuyết cũng lộ ra vẻ mong đợi lên tiếng hỏi thăm.
"Sư tôn!"
"Vẫn là ngươi hiểu rõ đồ nhi nhất!"
"Đúng là trong tay của ta có một khối lớn Vô Cực Lôi Hoang Thạch, vậy thì để cho Tiểu Chùy tới chế tạo cho tất cả mọi người chúng ta mỗi người một đôi đi!"
Nói xong, Diệp Phong âm thầm ra lệnh cho hệ thống: "Hệ thống, cho Diệp Tiểu Chùy tới làm việc!"
? ? ?
Mỗi người một đôi?
Chỉ là một khối lớn Vô Cực Lôi Hoang Thạch, nó đủ để chế tạo ra nhiều đôi Vô Cực Lôi Hoang Hài như vậy hay sao?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trên mặt bọn người Nhiếp Hào, Giang Nghị, Nhiếp Phi Dương cũng đều tỏ vẻ hoài nghi, bởi vì mặc dù trong lòng bọn họ đã liên tưởng tới một khối lớn này rất lớn nhưng mà bọn họ cảm thấy vẫn chưa chắc sẽ đủ để chế tạo cho tất cả mọi người!
Nhưng mà Lạc Thiên Tuyết nghe được Diệp Phong nói có một khối lớn thì lại thay đổi sắc mặt sau đó vội vàng nhắc nhở: "Đồ nhi, nơi này quá nhỏ, chúng ta nên đổi một địa điểm trống trải hơn một chút đi, nếu không khi ngươi lấy một khối lớn Vô Cực Lôi Hoang Thạch đó ra, tổng bộ Tử Cực Ngự Thú Các này cũng sẽ không còn!"
Hả?
Chỉ là một khối lớn Vô Cực Lôi Hoang Thạch, lẽ nào lấy nó ra thì còn có thể biển thủ được cả Tử Cực Ngự Thú Các hay sao?
Mọi người đang có mặt ở đây nghe Lạc Thiên Tuyết nói như vậy thì trên mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu.
...
Ngự Thú Thành, một trăm dặm bên ngoài thành đông!
Oanh!
Theo một tiếng vang thật lớn vang lên, khi một tòa Vô Cực Lôi Hoang Thạch cao tới ngàn mét, đường kính chừng năm trăm mét nện xuống mặt đất, triệt để hiện ra ở trước mặt của mọi người thì thời khắc này tất cả mọi người đều choáng váng!
Thậm chí thời khắc này, tất cả mọi người điều muốn hỏi Diệp Phong một câu: "Ngươi gọi một ngọn núi là một khối lớn?"
"Diệp thiếu!"
"Đây là một khối lớn mà ngươi nói đó hay sao?"
Sau khi tỉnh táo lại, trên mặt Nhiếp Hào lộ rõ vẻ khiếp sợ nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Đúng vậy đó!"
"Cái này không phải chính là một khối lớn hay sao?"
"Thế nào?"
Nghe được Nhiếp Hào hỏi thăm mình, Diệp Phong cũng có chút nghi ngờ hỏi ngược lại một câu.
? ? ?
Thế nào?
Còn mẹ nó thế nào?
Là ngươi hiểu sai về ý nghĩa của một khối lớn hay là do chúng ta hiểu sai về một ngọn núi?
Nghe được Diệp Phong hỏi lại, Nhiếp Hào bị hỏi đến bối rối!
Một bên khác!
"Chơi không gọi ta!"
"Ăn thịt không gọi ta!"
"Đến khi làm việc thì lại nhớ đến ta!"
"Tại sao số của ta lại khổ như vậy cơ chứ!"
Lúc này, Diệp Tiểu Chùy đang yên lặng chế tạo Vô Cực Lôi Hoang Hài, trên mặt tràn đầy ủy khuất!
...
"Giang Nghị!"
"Ta xem ra trong số tất cả mọi người đang có mặt ở đây chỉ có mình ngươi lạc khá hiểu rõ về Vô Cực Lôi Hoang Thạch!"
"Khối Vô Cực Lôi Hoang Thạch này của ta hơi lớn một chút, cho dù chế tạo cho tất cả mọi người mỗi người một đôi Vô Cực Lôi Hoang Hài thì sợ là cũng chỉ dùng hết được một góc nhỏ xíu của nó, vậy số còn dư lại ngươi nói thử xem chúng ta phải phá của như thế nào mới có thể thú vị hơn đây?"
"Đúng rồi, nhất định phải lãng phí hết nó trước khi màn đêm hôm nay buông xuống mới được!"
Lúc này, Diệp Phong cũng chạy tới tìm Giang Nghị, sau đó trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.
Hả?
Hơi lớn hơn một chút?
Ngươi gọi Vô Cực Lôi Hoang Thạch lớn như thế là hơi lớn một chút?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong nháy mắt trên mặt Giang Nghị cũng treo đầy hắc tuyến!
Trầm tư một lát, Giang Nghị bỗng nhiên có một ý nghĩ, sau đó quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng nói rằng: "Diệp thiếu, ta nghĩ ra một ý tưởng phá của rất là hay, nhưng mà nếu muốn làm như vậy thì chúng ta phải đi đến Hỗn Loạn Hoang Vực mới được!"
"Ừm?"
"Đi Hỗn Loạn Hoang Vực?"
Nghe được lời đề nghị này của Giang Nghị, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, sau đó nở một nụ cười xấu xa lên tiếng nói: "Giang thiếu, hình như ta đã đoán được ý nghĩ của ngươi rồi."
"Nha!"
"Diệp thiếu, người đoán được ý nghĩ của ta rồi?"
"Vậy không bằng người nói nghe thử một chút?"
Chương 803 - Một cái nhiệm vụ ngẫu nhiên, chuẩn bị trực tiếp đưa tiễn ta?Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Giang Nghị cũng cảm thấy hứng thú, hắn cũng muốn xem thử xem có phải là Diệp Phong đoán được ý nghĩ của hắn thật hay không.
"Chúng ta chế tạo ra một nhóm Vô Cực Lôi Hoang Thạch làm từ Vô Cực Lôi Hoang Tiễn!"
"Sau đó đi Hỗn Loạn Hoang Vực cướp quần của bọn họ!"
"Cuối cùng treo quần của bọn họ lên trên Vô Cực Lôi Hoang Tiễn, sau đó để cho bọn họ đi theo lôi quang, chạy loạn dưới gió nhẹ!"
Lúc này, trên mặt Diệp Phong cũng tràn đầy vẻ hưng phấn nói ra phỏng đoán của mình!
? ? ?
Chúng ta phá của thì phá của, rảnh rỗi quá cướp quần của bọn họ để làm gì?
Còn mẹ nó phải treo quần lên trên Vô Cực Lôi Hoang Tiễn, sau đó để bọn họ đuổi theo?
Mặc dù bọn họ đều là hạng người cùng hung cực ác nhưng làm như thế có phải là chơi vui lắm hay không!
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Nghị trực tiếp bị Diệp Phong dạy hư, lúc đầu hắn chỉ muốn dùng Vô Cực Lôi Hoang Thạch bố trí một chút cạm bẫy, sau đó để những người đó trực tiếp cất cánh, nhưng sau khi nghe xong ý nghĩ này của Diệp Phong thấy hắn cảm thấy ý tưởng của mình yếu đến phát nổ!
"Giang thiếu!"
"Ta đoán đúng hay không?"
Nhìn thấy Giang Nghị cả buổi mà vẫn không nói chuyện, Diệp Phong cũng lên tiếng hỏi thăm.
"Diệp thiếu!"
"Đúng là bị người đoán đúng rồi!"
"Nhưng mà đối với cách chơi này chúng ta còn phải cẩn thận nghiên cứu lại một chút!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm mình, Giang Nghị cũng nở một nụ cười xấu xa lên tiếng nói.
"Diệp thiếu!"
"Giang huynh!"
"Hai người các ngươi đang đứng đó nói gì đó?"
Lúc này, Nhiếp Hào cũng bu lại, sau đó tràn đầy hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.
Một lát sau!
"Ngọa tào!"
"Chơi đến phát rồ như thế hay sao?"
"Vậy có thể cho ta tham dự vào chuyện này không?"
Sau khi biết được sơ sơ về kế hoạch 'để quần bay' này, Nhiếp Hào cũng rất là hưng phấn bày tỏ mình muốn gia nhập vào trong đội ngũ này.
...
Tinh Hồn Thánh Địa, Tinh Hồn Phong!
Nhìn thấy được tất cả từ hình ảnh ở trên hư không do Diệp Tiểu Cước làm ra, Hùng Thiên Bá trực tiếp gấp!
"Tiểu Cước đại nhân!"
"Van cầu ngươi, ngươi đưa ta tới đó đi!"
"Diệp thiếu chơi như vậy quá mẹ nó kích thích, ta nhất định phải đi qua đó để tham gia náo nhiệt!"
Lúc này, Hùng Thiên Bá trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Tiểu Cước, sau đó lên tiếng cầu khẩn.
"Không được!"
"Ngươi đi thì chẳng phải là chỉ còn lại có một mình ta hay sao!"
"Đừng thấy ta cao lớn thô kệch, thật ra thì tính cách của ta cực kỳ nhát gan, hơn nữa còn vô cùng sợ tối, ta không dám ở một mình trong đêm tối yên tĩnh, một người độc thủ Tinh Hồn Phong!"
Nghe được Hùng Thiên Bá cầu khẩn, Diệp Tiểu Cước lại cực kỳ dứt khoát cự tuyệt!
? ? ?
Ngươi nhát gan?
Ngươi sợ tối?
Phải nói là ngươi chính là tồn tại đáng sợ nhất trong đêm tối mới đúng!
Nghe được Diệp Tiểu Cước nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, Hùng Thiên Bá bị kinh hãi thật sự, nhưng hắn vẫn còn chưa từ bỏ ý định, bởi vì lần này Diệp Phong chơi rất là kích thích!
"Tiểu Cước đại nhân!"
"Bây giờ ngươi đưa ta qua đó, ta để cho ngươi hố ta một cái, ngươi xem làm như vậy có được hay không?"
Trầm tư một lát, Hùng Thiên Bá cũng quay qua nhìn Diệp Tiểu Cước nói ra ý nghĩ của mình.
Hả?
Hố ngươi một cái?
Hố xong ta cũng sẽ bị đánh?
Ta rảnh quá không có chuyện gì làm nên muốn bị đánh?
Nghe được lời đề nghị này, Diệp Tiểu Cước trực tiếp dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Hùng Thiên Bá, sau đó lên tiếng nói ra: "Ngươi đang muốn hố bọn họ hay là muốn hố ta?"
"Chờ, chờ đã!"
"Tiểu Cước đại nhân, ta muốn hố bọn họ!"
"Ta hoàn toàn không có ý hố ngươi!"
Nhìn thấy Diệp Tiểu Cước phá vỡ tất cả trận pháp và kết giới, trực tiếp ma quyền sát chưởng đi thẳng tới chỗ mình, Hùng Thiên Bá luống cuống, hắn hoàn toàn không ngờ được là tham gia náo nhiệt không thành còn mẹ nó phải bị đập cho một trận?
...
Hỗn Loạn Hoang Vực!
"Diệp thiếu!"
"Nhiếp huynh đã truyền tin tức Vô Cực Lôi Hoang Thạch xuất hiện ở đây ra ngoài!"
"Ta tin chẳng mấy chốc nữa thì sẽ có một lượng lớn người tu luyện chạy lên đây để cướp đoạt!"
"Nhưng mà bây giờ vẫn còn có một vấn đề mấu chốt nhất chính là chúng ta phải làm như thế nào để có thể cướp được quần của bọn họ?"
"Dù sao chúng ta chỉ có ba người mà thôi!"
Sau khi Nhiếp Hào đi tản tin tức về Vô Cực Lôi Hoang Thạch, Giang Nghị cũng quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Ai nói chúng ta chỉ có ba người?"
"Xung quanh đây có trăm vạn người đang chờ những người tu luyện cùng hung cực ác đó đến đó, chỉ là ngươi không nhìn thấy mà thôi!"
Nghe được Giang Nghị hỏi thăm như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.
"Cái gì?"
"Xung quanh đây có trăm vạn người?"
"Diệp thiếu an bài trăm vạn người chuẩn bị đoạt quần?"
Giang Nghị nghe xong thì trên mặt cũng toát ra vẻ cực kỳ khiếp sợ, hắn hoàn toàn không ngờ được là chỉ cướp một chút quần mà Diệp Phong lại an bài nhiều người như vậy!
Không nói khoa trương một chút nào, nếu như là trăm vạn người cùng nhau cướp, mẹ nó tuyệt đối sẽ rất chuẩn!
"Đinh! Túc chủ, ngươi ở thượng giới chơi cũng đủ rồi, nếu như lại nhận được chín viên Thăng Tiên Đan nữa thì mau chóng phi thăng thần giới đi!"
Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống chợt vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
"Ừm?"
"Hệ thống, ngươi nói như vậy là có ý gì?"
"Ta phi thăng thượng giới cũng không bao lâu, tại sao lại gấp gáp để cho ta phi thăng lên thần giới như vậy?"
Sau khi nghe được hệ thống nói như vậy, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ nghi ngờ lên tiếng hỏi thăm.
"Đinh! Túc chủ, tu sĩ ở vị diện đỉnh cấp đã sắp nghèo đến chết đói, chỉ đợi túc chủ qua đó trang bức. . . không phải, đợi túc chủ qua đó phá của, như vậy bọn họ mới có chút canh để uống!"
Rất nhanh, hệ thống cũng lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.
? ? ?
Tu sĩ ở vị diện đỉnh cấp đã nghèo đến sắp chết đói rồi?
Đây là tình huống như thế nào?
Diệp Phong nghe xong thì trên mặt cũng lộ ra vẻ giật mình sau đó vội vàng gặng hỏi: "Hệ thống, tại sao bọn họ lại nghèo đói như vậy?"
Chương 804 - Sáng lên đi, trăm vạn tiểu bảo bối của ta"Đinh! Túc chủ, chờ ngươi phi thăng tới vị diện đỉnh cấp thì ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân tại sao, tóm lại, theo vị diện mà túc chủ phi thăng càng ngày càng mạnh thì những vị diện đó cũng sẽ càng ngày càng nghèo!"
Nghe được Diệp Phong gặng hỏi hệ thống chỉ giải thích lại một câu rất đơn giản.
"Vị diện phi thăng càng mạnh thì vị diện đó sẽ càng nghèo?"
"Trước đó hệ thống còn nói với ta, ta là chúa cứu thế, nhưng mà là một vị chúa cứu thế chỉ cần phá của!"
"Chẳng lẽ chính là muốn cho ta khi hưởng thụ niềm vui sướng khi phá của thì thuận tiện đưa một chút ấm áp cho những người nghèo đó?"
Nghe được hệ thống giải thích như vậy, trong lòng Diệp Phong cũng có một phỏng đoán!
"Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên, mời túc chủ thả một vạn chi Vô Cực Lôi Hoang Tiễn treo quần, nhiệm vụ thành công, ban thưởng một lượng lớn điểm phá sản, tỉ lệ cực cao sẽ ban thưởng một lượng lớn Thăng Tiên Đan, có tỉ lệ phát động ban thưởng đặc thù, nhiệm vụ thất bại, ban thưởng một lượng lớn điểm phá sản, tỉ lệ cực thấp sẽ ban thưởng một lượng lớn Thăng Tiên Đan, thời gian nhiệm vụ một ngày!"
? ? ?
Vừa nhắc nhở ta xong, sau đó chuẩn bị dùng một cái nhiệm vụ ngẫu nhiên đưa tiễn ta?
Nghe được hệ thống ban bố nhiệm vụ ngẫu nhiên, khóe miệng Diệp Phong cũng nhịn không được mà co quắp một cái.
Hắn vô cùng hiểu rõ hệ thống!
Cho nên, hắn dám cam đoan, một khi hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên này thì số lượng Thăng Tiên Đan mà hắn được thưởng cho ít nhất cũng phải là chín viên, vừa khéo đầy đủ để cho hắn đột phá đến Tiên Thần Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!
Sau đó lại để cho Thiên Đạo kiếp vân ra làm dáng một chút, đi ngang qua sân khấu, như vậy thì hắn cũng có thể thuận lợi đột phá đến Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, từ đó trực tiếp phi thăng thần giới!
"Hệ thống!"
"Ngươi nói thật với ta, có phải là một khi ta hoàn thành cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này thì ngươi sẽ ban thưởng cho ta chín viên Thăng Tiên Đan hay không?"
Lúc này, Diệp Phong cũng trưng vẻ mặt thành thật ra lên tiếng hỏi thăm hệ thống.
"Đinh! Túc chủ, mặc dù ta có linh trí nhất định nhưng ta không thể khống chế được phần thưởng nhiệm vụ, cho nên vấn đề này ta không thể nào trả lời ngươi được!"
Ha ha!
Có quỷ mới tin ngươi!
Nghe được hệ thống trả lời như vậy, Diệp Phong lại nhếch miệng, sau đó trong lòng chửi bậy.
"Nhưng mà!"
"Những vị diện mạnh mẽ đó có thể nghèo tới mức độ nào chứ?"
Sau khi chửi xong, Diệp Phong cũng cảm thấy có chút hứng thú với những vị diện mạnh mẽ nhưng lại cực kỳ nghèo đó!
...
"Diệp thiếu!"
"Tin tức đã được lan truyền ra ngoài!"
"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì đợt cướp đoạt thứ nhất số lượng sợ là sẽ từ mười vạn trở lên!"
"Nhưng mà cho dù là mười vạn chi Vô Cực Lôi Hoang Tiễn cũng sẽ không tiêu hao bao nhiêu Vô Cực Lôi Hoang Thạch!"
"Vậy chúng ta phải lừa bao nhiêu người tới đây mới được!"
Sau khi Nhiếp Hào trở về, cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Nhiếp Hào!"
"Nhỏ, cách cục của ngươi nhỏ!"
"Ta là thần hào phá của, như vậy thì mũi tên do ta chế tạo cũng đâu phải là mũi tên bình thường!"
Nghe được Nhiếp Hào nói như vậy, Diệp Phong cũng tỏ vẻ đắc ý lấy ra một chi Vô Cực Lôi Hoang Tiễn dài hai mươi mét, đường kính một mét từ trong không gian của hệ thống ra!
? ? ?
Ngươi gọi cái này là mũi tên?
Cái này mẹ nó là tên nỏ siêu cấp lớn thì có!
Sau khi hai người Nhiếp Hào và Giang Nghị nhìn thấy Diệp Phong lấy ra cái thứ bự chà bá này thì hai người kinh hãi đến tròng mắt đều sắp lòi ra ngoài!
Không nói khoa trương một chút nào, mũi tên bình thường so với tên nỏ siêu cấp lớn ở trước mắt này thì hoàn toàn không giống một chút xíu nào!
"Biểu cảm trên mặt các ngươi là như thế nào?"
"Ta kêu Tiểu Chùy chế tạo mũi tên, không phải là chỉ lớn hơn mũi tên bình thường có một chút xíu như vậy thôi hay sao, có cần phải giật mình như thế hay không?"
Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ lộ rõ trên mặt của hai người, Diệp Phong cũng cười lớn lên tiếng nói ra.
? ? ?
Chỉ lớn hơn một chút như vậy?
Nếu như có hai tiễn tu tỷ thí, đối phương còn chưa có bắn mũi tên ra thì ngươi dùng cái thứ đồ chơi trong tay của ngươi tùy tiện đâm đối phương một cái thì sợ là có thể đụng chết cả đối phương đó!
"Diệp thiếu!"
"Nếu như Vô Cực Lôi Hoang Tiễn của chúng ta đều lớn như thế thì tại sao lại không cho những người đó đứng ở phía trên cùng nhau bay với mũi tên treo quần?"
Sau khi tỉnh táo lại, Giang Nghị cũng quay qua nhìn Diệp Phong nói ra ý nghĩ trong lòng mình.
Ừm!
Cướp quần của người ta!
Còn muốn cho người ta đứng ở trên tên nỏ lớn như thế bay chung với quần của mình?
Chẳng lẽ đây chính là quần còn người còn quần mất người mất trong truyền thuyết hay sao?
Sau khi Nhiếp Hào đang đứng ở bên cạnh nghe được lời đề nghị này của Giang Nghị thì trong lòng cũng đột nhiên giật mình, hắn hoàn toàn không làm được là Giang Nghị phải nhìn chững chạc đàng hoàng nhưng mà một khi bắt đầu hố người thì đúng là không thể nói nổi!
Một canh giờ sau!
"Đến rồi!"
Phát hiện được có vô số khí tức từ đằng xa truyền lại, ba người Diệp Phong, Nhiếp Hào và Giang Nghị đều nhìn về phía xa xa, không lâu sau, đám người mênh mông vô bờ lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt của bọn họ.
"Diệp thiếu!"
"Bọn họ chính là đám người đầu tiên chạy tới!"
"Mà thông qua tiên bào mà bọn họ đang mặc trên người thì cũng không khó nhận ra ngoại trừ một phần nhỏ là tán tu ra thì ít nhất cũng có người của hai mươi 1cái thế lực ở trong đó."
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, Nhiếp Hào cũng nói khẽ với Diệp Phong một câu.
"Bao nhiêu cái thế lực không quan trọng!"
"Chủ yếu là người đủ nhiều là được!"
Nghe được Nhiếp Hào nói như vậy, Diệp Phong cũng lên tiếng trêu chọc.
Một bên khác!
Khi hơn mười vạn người dừng ở khoảng cách mười mét, ánh mắt mọi người đều bị Vô Cực Lôi Hoang Thạch cao năm mét trước mặt Diệp Phong hấp dẫn, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là nơi này không chỉ có Vô Cực Lôi Hoang Thạch thật mà còn có một khối lớn như thế!
Chương 805 - Sáng lên đi, trăm vạn tiểu bảo bối của ta (2)Mà bọn họ cũng biết rất rõ giá trị của một khối Vô Cực Lôi Hoang Thạch lớn như thế, cho nên thời khắc này tất cả bọn họ đều tỏ ra vẻ vô cùng tham lam.
"Ta không muốn nói nhảm với ba tên sâu kiến các ngươi!"
"Nếu như không muốn chết thì các ngươi tranh thủ cút xa ra một chút!"
"Nếu không các ngươi sẽ chết ở chỗ này thật!"
Lúc này, một lão giả toàn thân tản ra khí tức mạnh mẽ tiến lên một bước, trực tiếp nhìn chằm chằm ba người Diệp Phong lạnh giọng nói.
"Ta cút xa một chút?"
"Xin lỗi, hẳn là các ngươi phải bay xa hơn một chút!"
Nói đến đây, Diệp Phong tỏ vẻ đăm chiêu, sau đó trực tiếp hô lớn: "Xuất hiện đi, trăm vạn tiểu bảo bối của ta!"
Xoát!
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, từng đợt kim mang loá mắt không ngừng xuất hiện ở xung quanh, cuối cùng trực tiếp bao vây tất cả mọi người lại.
"Ngọa tào! ! !"
"Là kim sắc truyền thuyết! ! !"
Nhìn thấy đại quân kim giáp lít nha lít nhít xung quanh, hơn mười vạn người tu luyện trực tiếp sợ choáng váng, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là kim sắc truyền thuyết tùy ý hoành hành, điên cuồng đoạt quần ở Hỗn Loạn Hoang Vực trước đó không còn trực tiếp cướp nữa mà bắt đầu chơi mưu kế!
"Kim sắc truyền thuyết!"
"Diệp thiếu nói trăm vạn người mai phục xung quanh, lại mẹ nó đều là kim sắc truyền thuyết!"
Hai người Nhiếp Hào và Giang Nghị đang đứng bên cạnh nhìn thấy đại quân kim sắc kim quang chói mắt ở xung quanh thì cũng ngẩn ra tại chỗ, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là người đứng sau lưng kim sắc truyền thuyết khiến cho toàn bộ thượng giới chấn kinh cách đây không lâu lại là Diệp Phong!
"Diệp Nhất!"
"Cái tiên giới này ngươi cầm lấy!"
"Nhìn thấy thử ở bên trong đó thì ngươi cũng biết vậy nên làm như thế nào rồi đúng không!"
Lúc này, Diệp Phong cũng đưa tiên giới chưa Vô Cực Lôi Hoang Tiễn cho Diệp Nhất, sau đó lấy ghế đu ra ngồi xuống nghỉ ngơi.
"Tất cả mọi người nghe kỹ cho ta!"
"Hôm nay chúng ta không phải đến cướp quần mà là đến đưa phúc lợi cho các ngươi!"
"Cho nên, không cần khẩn trương, không cần phải sợ, tiếp theo phi hành chi lữ, các ngươi cứ hưởng thụ là được rồi!"
Cầm lấy tiên giới, sau đó Diệp Nhất cũng nở một nụ cười nhìn về phía đám người hô to lên.
Hả?
Nghe được Diệp Nhất nói như vậy, mặc dù bọn họ có chút không hiểu nhưng vẫn có rất nhiều người thở vào nhẹ nhõm, bọn họ nghĩ rằng tồn tại ở các bậc như kim sắc truyền thuyết hoàn toàn không có lý do nào để lừa gạt bọn họ!
Một lát sau!
"Mẹ nó!"
"Mẹ nó, vừa rồi ta còn rất là ngu ngốc đi tin tưởng những lời mà đối phương nói, ta thật là ngu!"
"Cái này đâu phải là phúc lợi, mà phải nói là muốn đưa ta và quần của ta lên tây thiên thì đúng hơn!"
Lúc này, một thanh niên trắng tinh đang đứng trên siêu cấp tên nỏ lóe ra lôi quang phi hành với tốc độ cao, thần sắc sụp đổ hô to lên.
Mà ở phía sau hắn, hơn mười vạn đạo lôi quang cũng đang cố gắng đuổi theo hắn!
Một bên khác!
"Sản phẩm bại gia hôm nay đã lãng phí sạch!"
"Nhiệm vụ ngẫu nhiên cũng đã hoàn thành!"
"Tiếp theo thì xem có phải là hệ thống muốn trực tiếp đưa tiễn ta hay không!"
Lúc này, nhìn thấy hơn mười vạn đạo lôi quang đang dùng tốc độ cực kỳ khủng khiếp bắn về nơi xa ở trên không trung, Diệp Phong cũng bắt đầu chờ mong hệ thống ban thưởng!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, ban thưởng một ngàn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *40!"
"Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên, ban thưởng ba ngàn vạn điểm phá sản, ban thưởng Thăng Tiên Đan *50, phát động ban thưởng đặc thù Siêu Cấp Tiên Linh Đan * một tỷ!"
Siêu Cấp Tiên Linh Đan: Cho dù là người tu luyện hay là Tiên Thú, phục dụng thì đều có thể hấp thu tiên lực thuần túy ẩn chứa bên trong đan dược để tu luyện, mà tốc độ tu luyện có thể tăng lên gấp trăm lần!
? ? ?
Ta thiếu chín viên Thăng Tiên Đan, kết quả mẹ nó trực tiếp ban thưởng cho ta chín mươi viên?
Đây là sợ ta cho chó ăn hay là sợ ta không cẩn thận làm rơi mất, từ đó không thể nào trực tiếp đột đột phá đến Tiên Thần Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong?
Nghe được hai tiếng thông báo ban thưởng của hệ thống, Diệp Phong cả người đều nổ, sau đó ở trong lòng mắng to: "Ban thưởng ta chín mươi viên Thăng Tiên Đan còn chưa tính, còn mẹ nó thưởng ta một tỷ viên Siêu Cấp Tiên Linh Đan, là muốn giải quyết toàn bộ nỗi lo về sau của ta trong một lần duy nhất đúng không!"
"Diệp thiếu!"
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Sao nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ có chút không quá vui vẻ!"
Lúc này, để ý thấy Diệp Phong khác thường, Nhiếp Hào cũng đi tới, sau đó trên mặt lộ ra vẻ quan tâm lên tiếng hỏi thăm.
"Nhiếp thiếu!"
"Ta lại sắp đột phá rồi!"
"Lần này có thể sẽ trực tiếp đột phá đến Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!"
"Nhưng nói thật, ta thật lười đột phá, bởi vì ta còn chưa chuẩn bị tinh thần để phi thăng thần giới!"
Nghe được Nhiếp Hào hỏi thăm, Diệp Phong cũng nói ra phiền não trong lòng mình!
? ? ?
Lại muốn đột phá?
Còn mẹ nó trực tiếp đột phá đến Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong?
Đối mặt loại chuyện tốt này mà ngươi lại nói là ngươi lười đột phá, ngươi còn nói là ngươi chưa chuẩn bị tinh thần để phi thăng thần giới?
Ngươi xem những gì ngươi nói có phải là tiếng người hay không?
Sau khi nghe được phiền não này của Diệp Phong, Nhiếp Hào trực tiếp dùng ánh mắt muốn giết người nhìn Diệp Phong, mấy ngàn năm qua, hắn từng gặp rất nhiều người trang bức nhưng chưa từng thấy người nào trang bức đến trình độ như vậy!
"Diệp thiếu!"
"Ngươi đừng có nói đùa với Nhiếp Hào!"
"Nếu như nói ngươi chuẩn bị đột phá đến Tiên Thần Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong như vậy thì có thể ta còn tin tưởng được!"
"Nhưng ngươi nói trực tiếp đột phá đến Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, nói thật, ta không quá tin tưởng, dù sao làm như vậy thì phải vượt qua chín đạo Thiên Đạo lôi kiếp, cho dù ngươi là thần hào phá của nhưng lẽ nào ngươi có thể đút lót được Thiên Đạo kiếp vân hay sao?"
Lúc này, Giang Nghị cũng đi tới, sau đó nở một nụ cười lên tiếng nói.
"Đút lót cho Thiên Đạo kiếp vân?"