Ta, Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch Full)

Chương 62 - Chương 998 - Chúng Ta Vẫn Chờ Nhìn Đối Oanh, Kết Quả Mẹ Nó Ngươi Quỳ Rồi?

Chương 998 - Chúng ta vẫn chờ nhìn đối oanh, kết quả mẹ nó ngươi quỳ rồi?

Nghe được Quan Sơn Hải trào phúng, trong nháy mắt Hàn Quảng cũng bị tức nổ, sau đó lại kích hoạt mười chín cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp!

"Đến đi!"

"Tiếp tục liều với ta đi!"

"Bây giờ ta đã kích hoạt hai mươi cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp, mẹ nó, nếu như ngươi có gan thì tiếp tục kích hoạt nữa đi!"

Lúc này, Hàn Quảng cũng nở một nụ cười lạnh nhìn về phía Quan Sơn Hải lớn tiếng trào phúng, hắn cũng không tin trong tay đối phương còn có Thiên Viêm Trấn Ma Tháp!

"Diệp thiếu!"

"Hàn Quảng, cái tên khốn kiếp này hơi khoa trương rồi đó!"

"Xin cho phép ta điên cuồng chơi với hắn một hồi!"

Nghe thấy Hàn Quảng kêu gào như vậy, Quan Sơn Hải lại nhìn về phía Diệp Phong đang đứng bên cạnh lên tiếng hỏi thăm.

? ? ?

Ngươi muốn điên cuồng thì trực tiếp điên cuồng với hắn đi!

Hỏi ta làm gì!

Ta chỉ là một người đến coi náo nhiệt mà thôi!

Nghe được Quan Sơn Hải hỏi mình như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng lộ vẻ bối rối nhưng mà mặc dù hắn không biết tại sao Quan Sơn Hải lại hỏi hắn nhưng hắn vẫn gật đầu sau đó trực tiếp nói ra: "Điên cuồng chơi hắn!"

"Diệp thiếu!"

"Quan tiền bối thật là chó a!"

"Hắn rõ ràng không cần hỏi thăm ngươi nhưng vẫn hỏi thăm ngươi, như vậy sẽ khiến cho Hàn Quảng hiểu lầm thành hắn chính là người của ngươi!"

"Mặc dù chỉ là một cái thân phận nhưng cũng đủ để cho sau này hắn ở bên ngoài cáo mượn oai hùm!"

Đúng lúc này, Hạ Vũ cũng đi tới bên cạnh Diệp Phong, sau đó trực tiếp nói.

Ừm!

Hóa ra có chuyện như vậy!

Không ngờ được là Quan Sơn Hải này vẫn rất biết chơi!

Nghe được Hạ Vũ nói như vậy, lúc này Diệp Phong mới phản ứng lại.

Một bên khác!

"Không thể nào! ! !"

"Tuyệt đối không thể nào có chuyện như vậy được!"

"Tại sao ngươi lại có nhiều Thiên Viêm Trấn Ma Tháp như vậy được!"

Sau khi Hàn Quảng nhìn thấy Quan Sơn Hải gia tăng số lượng Thiên Viêm Trấn Ma Tháp ở trên đỉnh đầu mình lên đến một trăm cái, hắn trực tiếp liền hô to lên, trong mắt tràn ngập vẻ khó có thể tin được!

"Mẹ nó!"

"Ta là người duy nhất có thể chế tạo ra Thiên Viêm Trấn Ma Tháp!"

"Nếu như hôm nay để ngươi khi dễ, vậy sau này sao ta có thể lăn lộn ở trong thần giới được nữa!"

"Nếu như ngươi muốn chơi thì hôm nay ta sẽ chơi tới cùng với ngươi!"

"Ta cũng không tin số lượng Thiên Viêm Trấn Ma Tháp trong tay ngươi có thể nhiều hơn ta được!"

Sau khi tỉnh táo lại, trong mắt Hàn Quảng hiện lên vẻ tàn nhẫn, sau đó lại kích hoạt một trăm tám mươi cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp, để cho số lượng Thiên Viêm Trấn Ma Tháp mình nắm trong tay đạt đến hai trăm cái!

Nhưng mà sau khi kích hoạt xong, Hàn Quảng cũng toát ra vẻ đau lòng, dù sao số lượng Thiên Viêm Trấn Ma Tháp trong tay hắn mới hơn chín trăm tám mươi cái, bây giờ trực tiếp dùng hết một phần năm, sao có thể không khiến cho hắn đau lòng cho được!

"Hàn Quảng!"

"Hai trăm cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp, ngươi không doạ được ta!"

Nhìn thấy Hàn Quảng kích hoạt số lượng Thiên Viêm Trấn Ma Tháp đạt đến hai trăm cái, Quan Sơn Hải đầu tiên là giễu cợt một câu, sau đó trực tiếp kích hoạt chín trăm cái, để cho số lượng Thiên Viêm Trấn Ma Tháp mình nắm trong tay trực tiếp bạo tăng tới một ngàn cái!

Hắn đang bức bách Hàn Quảng vận dụng toàn bộ Thiên Viêm Trấn Ma Tháp, nếu làm như vậy thì hắn có thể kích hoạt chín ngàn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp còn lại!

Không phải hắn không muốn vừa đi tới thì kích hoạt một vạn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp, là hắn lo lắng sau khi đối phương thấy thì sẽ trực tiếp từ bỏ phản kháng, nếu là như vậy thì hắn lỗ chết rồi, cho nên hắn nhất định phải từng chút từng chút dẫn đối phương mắc câu, sau đó làm cho đối phương kích hoạt toàn bộ Thiên Viêm Trấn Ma Tháp trong tay mới được!

"Ngọa tào!"

"Quan Sơn Hải, cái tên khốn kiếp này lấy được nhiều Thiên Viêm Trấn Ma Tháp như vậy từ đâu chứ!"

"Nếu nhiều ta tiếp tục chơi với hắn thì chẳng phải là sẽ hao hết toàn bộ Thiên Viêm Trấn Ma Tháp của ta hay sao!"

Nghĩ đến tình huống này, Hàn Quảng cũng toát ra vẻ giãy dụa, bởi vì hắn thật sự không nỡ lãng phí nhiều Thiên Viêm Trấn Ma Tháp như vậy trên cùng một người!

"Hàn Quảng!"

"Có phải là ngươi đã theo không kịp rồi hay không!"

"Chỉ cần ngươi quỳ xuống đất gọi ta một trăm tiếng gia gia, hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thấy sao!"

Chú ý tới Hàn Quảng đang đứng đối diện bắt đầu xoắn xuýt, Quan Sơn Hải giễu cợt lần nữa!

"Mẹ nó!"

"Mẹ nó ai theo không kịp!"

"Hôm nay lão tử chiến đấu tới cùng với ngươi!"

Nghe được Quan Sơn Hải trào phúng, Hàn Quảng cũng giận mắng một tiếng, sau đó kích hoạt tất cả Thiên Viêm Trấn Ma Tháp, thời khắc này, mặc dù là đang trang bức nhưng hắn cảm thấy trái tim của mình đang rỉ máu!

"Ha ha ha!"

"Nếu như ngươi đã vận dụng tất cả Thiên Viêm Trấn Ma Tháp, vậy ta cũng không cần che giấu!"

Nói xong, lít nha lít nhít Thiên Viêm Trấn Ma Tháp từ sau lưng Quan Sơn Hải xuất hiện, sau đó tất cả đều bay lên trên đỉnh đầu của hắn!

"Hàn Quảng!"

"Tới đi, đối oanh đi!"

"Mặc dù ngươi có một ngàn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp, mà ta chỉ có một vạn cái, nếu bàn về số lượng thì ta hơi chiếm hạ phong!"

"Nhưng ta không sợ, hôm nay nhất định phải đối oanh đến cùng với ngươi!"

Lúc này, nắm một vạn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp trong tay, Quan Sơn Hải cũng cực kỳ phách lối nhìn về phía Hàn Quảng lớn tiếng kêu gào.

? ? ?

Ngươi một vạn cái!

Ta một ngàn cái!

Sau đó ngươi nói về mặt số lượng thì ngươi hơi chiếm hạ phong?

Nghe được Quan Sơn Hải nói như vậy, trong lúc nhất thời Hàn Quảng đều không thể tin vào tai của mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương lại có thể không biết xấu hổ đến mức độ như vậy, những lời như vậy mà cũng có thể nói ra miệng được!

Đồng thời, lúc này Hàn Quảng cũng hoảng một thớt, hắn hoàn toàn không ngờ được là trong tay của đối phương lại có nhiều Thiên Viêm Trấn Ma Tháp như vậy, dù sao số lượng này nhiều hơn hắn gấp mười!

Chương 999 - Các ngươi đều thoát khốn, để lại một mình ta ở trong tháp?

Nghĩ đến đối phương bị nhốt gần một ngàn canh giờ là có thể phá tháp mà ra, mà mình lại phải bị khốn một vạn canh giờ, đồng thời còn rất có thể sẽ phải gánh chịu nỗi khổ Thiên Viêm đốt người, chuyện này khiến cho hắn đột nhiên run rẩy!

"Không được!"

"Tuyệt đối không thể đối oanh!"

"Thiên Viêm đốt người, nỗi đau đớn này ta biết rõ hơn bất kỳ ai, nếu như ta bị tra tấn một vạn canh giờ, như vậy thì sẽ khiến cho ta sống không bằng chết!"

Nghĩ đến đây, Hàn Quảng nhanh chóng đưa ra một quyết định, sau đó trực tiếp quỳ xuống trước mặt Quan Sơn Hải!

? ? ?

Quỳ rồi?

Chúng ta vẫn chờ nhìn các ngươi đối oanh, kết quả, mẹ nó ngươi quỳ rồi?

Mẹ nó đây là thao tác như thế nào!

Thấy cảnh này, trên mặt Diệp Phong cũng lộ vẻ giật mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương lại trực tiếp quỳ xuống như vậy!

"Quan ca!"

"Ta sai rồi!"

"Sau này ngươi chính là anh ruột ta, ngươi kêu ta đi hướng đông thì ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, ngươi kêu ta rầm rầm thì ta tuyệt đối sẽ không phốc phốc phốc!"

"Chỉ cần ngươi có thể bỏ qua cho ta lần này thì ngươi muốn ta làm cái gì cũng được!"

Sau khi quỳ xuống, Hàn Quảng quay qua nhìn Quan Sơn Hải lên tiếng cầu khẩn, hắn thà rằng mất mặt cũng không muốn phải chịu nỗi khổ Thiên Viêm đốt người một vạn canh giờ!

………………………………………………………………………………...

Hả?

Quỳ rồi?

Đã nói là đối oanh mà?

Nhìn thấy Hàn Quảng trực tiếp quỳ xuống trước mặt mình, đồng thời còn lên tiếng cầu khẩn, chuyện này khiến cho Quan Sơn Hải mộng bức, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương lại nhát gan như vậy!

"Quan tiền bối!"

"Ngươi còn ở đó giày vò hắn làm cái gì!"

"Trực tiếp chơi hắn nha!"

"Ngươi tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng mà Diệp thiếu dành cho ngươi!"

Nhìn thấy Quan Sơn Hải trực tiếp ngẩn ra tại chỗ, Hạ Vũ đang đứng bên cạnh coi náo nhiệt cũng lên tiếng hô to.

"Ồ!"

"Hạ Vũ này đúng là xem náo nhiệt không chê chuyện lớn a!"

"Luôn chăm dầu vào lửa ở thời khắc mấu chốt!"

"Hắn không sợ Quan Sơn Hải hoặc Hàn Quảng một hồi đối oanh sẽ cố ý ném trật mấy cái hay sao?"

Nghe nói như thế, Diệp Phong cũng thần sắc ngoạn vị nhìn Hạ Vũ tự lẩm bẩm.

"Mẹ nó!"

"Mẹ nó ngươi đứng nói chuyện không đau thắt lưng đúng không!"

"Nếu không đổi ngươi đến đối oanh, ta xem ngươi còn có thể nói ra những lời như vậy được nữa hay không!"

Mà Quan Sơn Hải và Hàn Quảng nghe nói như thế, trong lòng điên cuồng chửi rủa sau đó dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía Hạ Vũ!

"Hàn Quảng!"

"Một vạn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp này là Diệp thiếu đưa cho ta, để cho ta dùng để báo thù!"

"Cho nên, ta không thể nào bởi vì một câu cầu xin tha thứ của ngươi mà trực tiếp buông tha cho ngươi được!"

Lúc này, Quan Sơn Hải ổn định cảm xúc lại sau đó trực tiếp dùng thần thức truyền âm cho Hàn Quảng nói ra quyết định của mình!

"Hóa ra là như vậy!"

"Vậy ta có thể cầu xin ngươi một chuyện cuối cùng được hay không, chính là một hồi khi chúng ta đối oanh ngươi có thể gài bẫy cái tên khốn kiếp châm ngòi thổi gió đó vào hay không, ta nhìn thấy hắn là cảm thấy khó chịu!"

Nghe được Quan Sơn Hải nói như vậy, Hàn Quảng lại thỉnh cầu lần nữa, lúc này hắn đã không muốn biết Diệp Phong là ai nữa, bây giờ hắn chỉ muốn gài bẫy cái tên châm ngòi thổi gió Hạ Vũ đó thôi!

Ừm!

Nghe nói như thế Quan Sơn Hải cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó vội vàng nói: "Được, vậy một hồi ta cố ý ném trật một ngàn cái, ngươi ném trật một trăm cái!"

"Quan ca!"

"Ném trật nhiều một chút thì chúng ta cũng chịu khổ ít hơn một chút không phải sao!"

"Nếu không ngươi ném trật hai ngàn cái, sau đó ta ném trật hai trăm cái!"

Nhìn thấy Quan Sơn Hải trực tiếp đồng ý, Hàn Quảng cũng thăm dò hỏi thăm một câu.

"Được!"

"Vậy ta ném trật hai ngàn cái, ngươi ném trật hai trăm cái!"

Quan Sơn Hải nghe xong cũng không chút do dự trực tiếp đồng ý!

Oanh! Oanh! Oanh!

Sau khi hai người thương lượng xong, bắt đầu điều khiển Thiên Viêm Trấn Ma Tháp mà mình nắm trong tay ném về phía đối phương.

"Tràng diện này có chút thú vị!"

"Ngươi nện ta một cái, ta nện ngươi một cái!"

Nhìn thấy hai người đều thao túng Thiên Viêm Trấn Ma Tháp đập tới chỗ của đối phương, trên mặt Diệp Phong cũng lộ vẻ ngạc nhiên lên tiếng nói.

"Diệp thiếu!"

"Chúng ta có thể đi!"

"Tiếp theo cũng không có gì để nhìn, không lâu sau thì tất cả Thiên Viêm Trấn Ma Tháp đều xếp chồng trên lên nhau tạo thành một cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp cực lớn!"

"Mà mỗi qua một canh giờ thì sẽ có một cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp mất đi lực lượng!"

Lúc này, Hạ Vũ cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói.

"Được!"

"Vậy chúng ta đi thôi, vừa khéo ta có chuyện còn muốn hỏi ngươi!"

Nghe được Hạ Vũ nói như vậy, Diệp Phong cũng khẽ gật đầu.

Nhưng mà ngay khi Diệp Phong chuẩn bị hỏi về tình huống của Vô Định Lôi Thạch một chút thì chuyện bất ngờ xảy ra!

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó đây là tình huống như thế nào!"

"Tại sao lại có nhiều Thiên Viêm Trấn Ma Tháp như vậy bay tới chỗ của chúng ta!"

Sau khi Hạ Vũ chú ý tới hai người Quan Sơn Hải và Hàn Quảng nắm Thiên Viêm Trấn Ma Tháp trong tay đều có một bộ phận bay tới chỗ của hắn và Diệp Phong thì sắc mặt đại biến kinh hô lên.

Hả?

Sẽ không phải là Quan Sơn Hải và Hàn Quảng hai người cố ý ném lệch ra đó chứ!

Thấy cảnh này, Diệp Phong cũng sững sờ, sau đó lập tức nhớ lại phỏng đoán của mình trước đó!

"Ngọa tào!"

"Diệp thiếu, mẹ nó ta xong đời rồi!"

"Mục tiêu của những Thiên Viêm Trấn Ma Tháp này là ta!"

Lúc này, sau khi Hạ Vũ chạy qua bên cạnh mấy bước, phát hiện hơn ngàn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp trên không trung cũng đều thay đổi phương hướng tiếp tục đập tới chỗ mình thì lập tức nhận ra được cái gì sau đó thần sắc sụp đổ quay qua nhìn Diệp Phong hô to lên!

Hắn hoàn toàn không ngờ được là mình chỉ đi qua đây để coi náo nhiệt nhưng lại gặp phải kiếp nạn như thế này!

Một lát sau!

"Ngọa tào!"

"Chuyện này là sao!"

"Ta còn chưa có hỏi thăm được tình huống liên quan tới Vô Định Lôi Thạch!"

Chương 1000 - Các ngươi đều thoát khốn, để lại một mình ta ở trong tháp? (2)

Nhìn thấy ba cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp xếp chồng lại phân biệt trấn áp ba người vào trong đó thì Diệp Phong cũng bối rối không biết làm sao.

"Hệ thống!"

"Một vạn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp đều đã được sử dụng hết rồi!"

"Tại sao còn chưa có phát động hành vi phá của?"

Sau đó, Diệp Phong nghĩ tới điều gì, trực tiếp hỏi thăm hệ thống.

"Đinh! Túc chủ, mặc dù Quan Sơn Hải dùng một vạn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp tiến hành đối oanh với Hàn Quảng, nhưng mà hành vi này cũng không hề thuộc về hành vi phá của, bởi vì mỗi một cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp đều được sử dụng theo cách bình thường!"

Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của hệ thống cũng lập tức vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.

"Ừm?"

"Làm như vậy không được tính là hành vi phá của hay sao?"

Nghe được hệ thống trả lời mình như vậy, Diệp Phong cũng hơi hơi nhíu mày, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy số Thiên Viêm Trấn Ma Tháp đã được sử dụng toàn bộ, nếu như ta hủy hết bọn chúng đi thì có được tính là phá của hay không?"

"Đinh! Túc chủ, Thiên Viêm Trấn Ma Tháp có hiệu quả chính là khốn người và tra tấn người, nếu như trong lúc khốn người và tra tấn người, trực tiếp hủy bỏ nó thì có thể xem như là đang phá của, bởi vì làm như vậy tương đương với khiến cho lực lượng của Thiên Viêm Trấn Ma Tháp không thể phát huy ra được!"

"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, một vạn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp, nếu số lượng bị hủy đạt tới tám ngàn thì hệ thống sẽ chấp nhận đó là hành vi phá của!"

Rất nhanh, giọng nói của hệ thống lại vang lên một lần nữa.

"Như vậy cũng tốt!"

"Miễn cho Quan Sơn Hải và Hạ Vũ bị tội!"

"Hơn nữa để lại hai ngàn cái cũng coi là giúp Quan Sơn Hải báo thù!"

Nghe được hệ thống trả lời mình như vậy, Diệp Phong trực tiếp gọi Diệp Tiểu Bạch đi qua.

"Tiểu Bạch!"

"Phá hủy toàn bộ hơn bảy trăm cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp chồng lại đó!"

"Hủy hơn hai ngàn hai trăm cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp chồng lại đó đi!"

"Hủy bỏ sáu ngàn cái trong số tám ngàn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp chồng lại đó!"

Sau khi Diệp Tiểu Bạch đi từ trong vết nứt không gian ra thì Diệp Phong trực tiếp ra lệnh.

Một lát sau!

"Ừm?"

"Tình huống như thế nào?"

"Ta sao lại ra làm gì?"

Sau khi hai người Quan Sơn Hải và Hạ Vũ từ trong tháp thoát khốn mà ra, hai người đều cảm thấy khó hiểu.

"Quan tiền bối!"

"Hạ Vũ huynh!"

"Thiên Viêm Trấn Ma Tháp trên người các ngươi đã bị ta hủy bỏ hết, về phần Hàn Quảng, mặc dù cũng hủy sáu ngàn cái nhưng vẫn để lại cho hắn hai ngàn cái Thiên Viêm Trấn Ma Tháp, cũng coi như là giúp ngươi báo thù!"

"Mà ta cũng muốn đi, sau này nếu như có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại!"

Ngay lúc hai người còn đang bối rối thì giọng nói của Diệp Phong vlbc, chờ khi hai người quay đầu nhìn lại thì Diệp Phong đã đi vào trong Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên.

Diệp Phong đã không định hỏi thăm hai người tình huống của Vô Định Lôi Thạch, hắn chuẩn bị tùy tiện chuyển sang nơi khác, sau đó lại tìm người hỏi thăm, dù sao trước đó hắn lãng phí Quy Nguyên Thiên Tham thì đã tạo thành đả kích rất lớn cho hai người, hắn cũng không thể tiếp tục tổn thương tâm linh yếu ớt của hai người nữa!

Một bên khác!

"Ngọa tào!"

"Các ngươi làm cái gì đó!"

"Đã nói là đối oanh, đã nói là cùng nhau bị nhốt, đã nói là cùng nhau gánh chịu nỗi khổ Thiên Viêm đốt người!"

"Kết quả chính các ngươi thoát khốn, mẹ nó để lại một mình ta ở trong tháp?"

"Các ngươi có cần phải chó như vậy hay không!"

Lúc này, Hàn Quảng bị nhốt trong Thiên Viêm Trấn Ma Tháp phát hiện tình huống này thì cũng thần sắc sụp đổ hô to lên!

………………………………………………………………………………...

Thiên Ma Cốc!

"Đinh! Hệ thống kiểm tra được ở đây có đại ma đầu giết người không chớp mắt, vậy để cho túc chủ có thể chơi đùa vui sướng cho nên đã cái chỗ toàn bộ khí tức của túc chủ, túc chủ có thể giải bỏ bất cứ lúc nào!"

Sau khi Diệp Phong thông qua Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên đi vào một chỗ sơn cốc, giọng nói của hệ thống bỗng nhiên vang lên ở trong đầu của hắn.

Hả?

Bên trong sơn cốc này có ba đại ma đầu giết người không chớp mắt?

Nghe được hệ thống nhắc nhở, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, nhưng mà khi hắn nhìn thấy trên mặt đất xung quanh có rất nhiều cái hố thì vẻ giật mình ở trên mặt lập tức biến thành vẻ tò mò.

"Tiểu huynh đệ!"

"Nhanh, mau chui vào trong này!"

Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy lo lắng vang lên bên trái Diệp Phong, sau khi Diệp Phong quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện ở bên trong một cái hố nằm ở bên trái có một nam tử trung niên trên người tràn đầy bụi đất trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng đưa tay ngoắc hắn!

"Ngọa tào!"

"Mẹ nó, đây không phải là một cái hố bình thường mà là một cái hố sâu không thấy đáy thì đúng hơn!"

Sau khi Diệp Phong mang theo vẻ tò mò nhảy vào trong cái hố, thân thể dọc theo vách động gập ghềnh nhanh chóng trượt xuống phía dưới, giờ khắc này, hắn mới biết được cái hố này không phải sâu hơn hai thước mà là sâu không thấy đáy!

Trọn vẹn trượt xuống vài trăm mét, sau đó Diệp Phong mới vững vàng rơi xuống mặt đất, hơn nữa hắn còn phát hiện nơi này có một cái không gian dưới đất cao hai mươi mét, dài ba trăm mét!

"Tiểu huynh đệ!"

"Mặc dù không biết ngươi vận dụng bảo vật gì che giấu khí tức của mình!"

"Nhưng ngươi lại vì thế mà giữ được một cái mạng!"

"Bởi vì trong sơn cốc này có ba đại ma đầu, nếu như ngươi bị bọn họ phát hiện ra thì ngươi xong đời rồi!"

Đúng lúc này, tên nam tử trung niên cùng nhau trượt xuống đó cũng nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng nói.

"Đúng rồi!"

"Sao ngươi tới được chỗ này?"

Ngay sau đó, nam tử trung niên có chút tò mò lên tiếng hỏi thăm.

"Lão ca!"

"Ta sử dụng Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên, ngẫu nhiên xuất hiện ở đây!"

"Đúng rồi, ngươi nói ba đại ma đầu đó là có ý gì, còn nữa, tại sao ở chỗ này lại có nhiều cái hố như vậy mà ngươi làm gì ở trong cái hố này?"

Chương 1001 - Đây là ngại mình sống quá lâu cho nên muốn giải thoát cho mình đúng hay không?

Nghe được đối phương hỏi thăm, Diệp Phong cũng giải thích một câu, sau đó cũng hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình.

"Cái gì!"

"Ngươi bởi vì sử dụng Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên cho nên mới xuất hiện ở đây?"

"Không biết nơi nói là người xui xẻo hay là nói người may mắn đi nữa!"

Nghe được Diệp Phong trả lời mình như vậy, nam tử trung niên cũng lấy làm kinh hãi, sau đó mới giải thích rõ: "Sơn cốc này đã bị ba đại ma đầu giết người không chớp mắt chiếm đoạt, có thể nói ba đại ma đầu này lãnh huyết vô tình, trong tay dính không biết bao nhiêu máu tươi!"

"Mà bọn họ chiếm lấy sơn cốc này, nguyên nhân là vì ở trong lòng đất của sơn cốc này có chứa một lượng lớn Long Huyền Thạch, sau đó bọn họ bắt chúng ta đến nơi này để mỗi ngày chúng ta liều mạng khai thác Long Huyền Thạch!"

"Đáng sợ nhất là nơi này có hết thảy năm mươi Thần Đạo Giả, nhưng mỗi ngày mười người khai thác Long Huyền Thạch ít nhất đều sẽ bị bọn họ trực tiếp xoá bỏ, sau đó bọn họ sẽ bắt mười Thần Đạo Giả trở về, bổ sung nhân viên thiếu thốn!"

Hả?

Có hết thảy năm mươi người!

Nhưng mỗi ngày đều sẽ giết mười người?

Mẹ nó, đúng là đại ma đầu thật!

Nghe đối phương kể lại xong, Diệp Phong cũng hơi hơi nhíu mày!

"Lão ca!"

"Vậy ngươi dẫn ta vào trong cái hố này, nếu như bị ba đại ma đầu đó phát hiện ra thì chẳng phải là ngươi cũng sẽ rất nguy hiểm hay sao?"

Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó quay qua nhìn nam tử trung niên lên tiếng hỏi thăm.

"Ai!"

"Nguy hiểm hay không nguy hiểm cũng không quan trọng nữa!"

"Liên tục mười ngày, mỗi ngày số lượng Long Huyền Thạch ta khai thác ra được đều xếp bốn mươi, có thể nói ta vẫn luôn bồi hồi ở giữa biên giới tử vong và sự sống, đã coi nhẹ sinh tử!"

"Nhưng ngươi không giống, ngươi có cơ hội sống sót, thừa dịp bây giờ ngươi còn chưa bị phát hiện ngươi hãy tranh thủ sử dụng Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên hoặc Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định chạy khỏi nơi này đi!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, nam tử trung niên cũng cười khổ lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.

? ? ?

Liên tục mười ngày, mỗi lần đều xếp thứ bốn mươi?

Nói cách khác, mỗi lần đều chênh lệch một, chỉ cần thiếu một cái là ngươi chết thẳng cẳng rồi?

Nghe được đối phương nói như vậy, trong lúc nhất thời Diệp Phong cũng không biết nên nói đối phương mày bắn hay là xui xẻo, xếp hạng này có chút kích thích!

"Lão ca!"

"Người khác ta mặc kệ, nhưng ngươi mạo hiểm lớn như vậy để cứu ta nói như thế nào ta cũng phải cứu ngươi!"

Sau đó, Diệp Phong quay qua nhìn đối phương nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

"Tiểu huynh đệ!"

"Ta trốn không thoát!"

"Phàm là người bị bắt tới, trên người đều bị ba đại ma đầu đó bày ra huyết khế, không cần biết là chúng ta chạy trốn tới chỗ nào chỉ cần bọn họ điều khiển huyết khế thì có thể trực tiếp xóa bỏ chúng ta!"

"Cho nên không cần phải để ý đến ta, thừa dịp bọn họ còn chưa có phát hiện ra ngươi thì ngươi hãy mau chóng thoát khỏi nơi này đi!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, nam tử trung niên lại bất đắc dĩ lắc đầu sau đó nói ra tình huống của bản thân mình!

"Hóa ra là như vậy!"

"Hệ thống, liên lạc Tiểu Bạch, để hắn tới đây âm thầm bảo hộ vị lão ca này!"

Sau khi hiểu rõ được những tình huống này, Diệp Phong lập tức hạ một cái mệnh lệnh cho hệ thống, sau đó mới quay qua nhìn đối phương lên tiếng dò hỏi: "Lão ca, ngươi nghe nói tới Vô Định Lôi Thạch hay chưa?"

? ? ?

Nơi này cực kỳ nguy hiểm, ta kêu ngươi mau trốn!

Sau đó ngươi không tranh thủ trốn đi mà còn rảnh rỗi hỏi ta tình huống của Vô Định Lôi Thạch?

Thế nào, đây là ngại mình sống quá lâu cho nên muốn tìm một cơ hội để giải thoát cho mình sao?

Nghe được Diệp Phong bất thình lình hỏi thăm như vậy, Tống Huy trực tiếp mộng!

"Tiểu huynh đệ!"

"Ngươi còn sống ra ngoài, hỏi người khác không tốt sao?"

"Nếu như bị ba đại ma đầu đó phát hiện, ngươi sẽ phải ngỏm củ tỏi!"

Sau khi tỉnh táo lại, Tống Huy cũng nhìn về phía Diệp Phong vội vàng khuyên.

"Lão ca!"

"Ta cũng muốn trốn, nhưng vấn đề là trong tay của ta không có Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên và Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định a!"

"Dù sao trốn cũng trốn không thoát, còn không bằng hỏi một ít chuyện mà mình cảm thấy hứng thú!"

Nghe được Tống Huy thuyết phục, Diệp Phong cũng chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn, có thể nói, ở phương diện nói hươu nói vượn, Diệp Phong đã đạt đến một cảnh giới cực cao!

"Cái gì!"

"Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên và Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định cũng không còn?"

"Một người có thể xui xẻo tới mức độ này hay sao?"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Tống Huy cũng tỏ vẻ khó có thể tin được, dù sao dùng cái Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên cuối cùng trong tay đi tới một một nơi cực kỳ nguy hiểm, tỷ lệ xảy ra chuyện này cực kỳ thấp!

"Ai!"

"Như vậy thì cũng hết cách rồi!"

"Bây giờ chỉ có thể dựa vào món bảo vật có thể che giấu khí tức trên người ngươi có thể kiên trì được bao lâu thôi, trong thời gian này chúng ta tranh thủ tìm kiếm cơ hội để chạy trốn!"

Nói đến đây, Tống Huy dừng một chút, sau đó tiếp tục nói ra: "Vô Định Lôi Thạch đúng là ta từng nghe nói tới, nghe nói loại Lôi Thạch này vô cùng kì lạ, mặc dù bên trong ẩn chứa Lôi Điện chi lực mạnh mẽ nhưng cần hai khối Vô Định Lôi Thạch lớn nhỏ giống nhau va chạm vào nhau mới có thể dẫn ra Lôi Điện chi lực bên trong!"

………………………………………………………………………………...

"Ừm!"

"Cái Vô Định Lôi Thạch này thần kỳ như vậy sao?"

Nghe đến đây, Diệp Phong cũng tràn đầy ngạc nhiên lên tiếng hỏi lại!

"Đây còn chưa phải là chỗ thần kỳ nhất của nó đâu!"

"Hai khối Vô Định Lôi Thạch va chạm vào nhau dẫn dắt ra Lôi Điện chi lực, sẽ hình thành một tia chớp, sau đó sẽ đánh vào Thần Đạo Giả hoặc Thần thú có tu vi mạnh nhất trong phạm vi nhất định!"

"Hơn nữa hai khối Vô Định Lôi Thạch càng lớn va chạm vào nhau thì lôi điện dẫn xuất ra sẽ có uy lực càng mạnh, nghe nói, Vô Định Lôi Thạch va chạm vào nhau nếu cao hai mét, dài hai mét, rộng hai mét thì lôi điện dẫn ra thậm chí có thể uy hiếp được cường giả Tiên Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!"

Chương 1002 - Diệp lão đệ, ngươi gọi cái này là một chút xíu?

Lúc này, Tống Huy cũng nói ra tất cả tình huống mà mình biết được.

Hả?

Cái Vô Định Lôi Thạch này kì lạ như thế sao?

Mẹ nó, khi va chạm vào nhau dẫn ra lôi điện còn có thể đánh vào người khác?

Nghe Tống Huy nói xong, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, đúng là Vô Định Lôi Thạch kỳ lạ vượt xa khỏi sự tưởng tượng của hắn!

"Lão ca!"

"Nếu là như vậy, cái Vô Định Lôi Thạch này cũng không có tác dụng gì!"

"Chỉ có thể dùng để gài bẫy người khác mà thôi!"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong lập tức nói thẳng ra ý nghĩ của mình.

"Không!"

"Đối với đại đa số Thần Đạo Giả hoặc Thần thú thì đúng là nó không có tác dụng gì thật!"

"Nhưng đối với Thần Đạo Giả tu luyện thần thông loại Lôi hoặc thuộc tính Lôi thì nó lại có lợi ích to lớn, nếu như bọn họ bị đánh trúng thì bọn họ có thể thông qua phương pháp đặc thù hấp thu Lôi Điện chi lực này, có thể nói, chỉ có dùng trên người của bọn họ thì Vô Định Lôi Thạch mới có thể biểu hiện ra giá trị của bản thân đó còn nếu như dùng chanh người của những người khác thì chính là lãng phí chính là phá của!"

Nghe được ý nghĩ này của Diệp Phong, Tống Huy trực tiếp đưa ra một ý kiến khác!

Hả?

Chỉ cần không bổ vào Thần Đạo Giả thuộc tính Lôi hoặc tu luyện thần thông loại Lôi thì coi như là đang phá của?

Vậy ba đại ma đầu ở trong sơn cốc này thực lực tuyệt đối là mạnh nhất, chỉ cần bọn họ không phải là hai loại người này thì đánh lên trên người bọn họ không phải là tương đương với phá của hay sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Phong vội vàng hỏi: "Lão ca, vậy ba đại ma đầu trong sơn cốc này có phải là hai loại người đó hay không?"

"Không phải!"

"Bọn họ không có tu luyện công pháp thuộc tính Lôi, hơn nữa thần thông cũng không phải thần thông loại Lôi, mà là thần thông loại Huyết, cho nên bọn họ cũng không phải là hai loại người đó!"

Mặc dù không rõ tại sao Diệp Phong lại muốn hỏi vấn đề này nhưng mà Tống Huy vẫn lập tức trả lời.

"Ừm!"

"Không phải là hai loại người đó?"

"Như vậy thì không phải là bọn họ có thể giúp ta phá của hay sao?"

Nghe được Tống Huy trả lời mình như vậy, Diệp Phong cũng dần dần hưng phấn lên, hắn hoàn toàn không ngờ được là một cái Không Gian Truyền Tống Môn ngẫu nhiên lại đưa hắn tới một chỗ tốt như vậy!

"Lão ca!"

"Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện!"

"Sau khi chuyện thành công, ta không chỉ cứu ngươi ra ngoài mà còn sẽ cho ngươi một số công tác phí cực kỳ phong phú, không biết là ngươi có hứng thú hay không?"

Sau đó, Diệp Phong trưng vẻ mặt thành thật ra nhìn về phía Tống Huy lên tiếng hỏi thăm.

? ? ?

Ngươi đang nói mê sảng gì đó?

Không nói khoa trương một chút nào, chúng ta giống như là hai con dê đang đợi làm thịt!

Sau đó, ngươi nói chỉ cần giúp ngươi một chuyện thì ngươi có thể cứu ta ra ngoài hơn nữa còn sẽ cho ta một số công tác phí phong phú?

Lời này đừng nói người, chó nghe cũng không tin!

Chúng ta có thể tự mình biết lấy mình một chút được hay không!

Nghe nói như thế, Tống Huy trực tiếp mộng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy mong đợi của Diệp Phong, hắn vẫn gật đầu đồng ý, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Được rồi, coi như là ta đang giúp tiểu huynh đệ này hoàn thành tâm nguyện cuối cùng trước khi chết đi!"

Bành! Bành!

Nhìn thấy Tống Huy gật đầu, Diệp Phong trực tiếp lấy ra hai khối Vô Định Lôi Thạch từ trong không gian của hệ thống ra, mà theo hai khối Vô Định Lôi Thạch rơi trên mặt đất, hai tiếng vang trầm đục cũng theo đó mà vang lên.

"Ngọa tào! ! !"

"Lôi Thạch lóe ra thanh sắc lôi quang sao lại giống Vô Định Lôi Thạch trong truyền thuyết như vậy?"

Sau khi Tống Huy nhìn thấy hai khối Lôi Thạch cao hai mét lại lóe ra thanh sắc lôi quang trước mắt, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ kinh hô.

"Lão ca!"

"Tự giới thiệu một chút, ta tên là Diệp Phong, là một thần hào phá của bình bình thường thường!"

"Cho nên, ta muốn mời ngươi giúp ta phá của một lần!"

"Tiếp theo, hai người chúng ta đều cầm một khối Vô Định Lôi Thạch lui ra phía sau hai mươi mét, sau đó trực tiếp đối oanh!"

Nhìn thấy vẻ khiếp sợ hiện rõ trên mặt của Tống Huy, Diệp Phong cũng nói ra ý tưởng phá của của mình!

"Diệp lão đệ!"

"Đừng làm rộn!"

"Đây chính là Vô Định Lôi Thạch, hơn nữa còn là Vô Định Lôi Thạch lớn như thế!"

"Ngươi biết cái đồ chơi này đắt đỏ như thế nào hay không?"

"Ta cho ngươi biết, trong mắt Thần Đạo Giả thuộc tính Lôi hoặc tu luyện thần thông loại Lôi, cái này là bảo vật vô giá, cho dù ngươi là thần hào phá của thì chúng ta cũng không thể nào phá của như vậy được!"

Nghe được Diệp Phong đưa ra ý tưởng phá của như thế, Tống Huy cũng vội vàng khuyên, dù sao phàm là bất cứ một người bình thường nào thì cũng sẽ không có tư duy phá của như là Diệp Phong!

"Lão ca!"

"Ngươi nói xem ở trong sơn cốc này thì ba người nào có thực lực mạnh nhất?"

"Đến lúc đó dẫn xuất lôi điện mạnh mẽ sẽ đánh vào trên người của người nào?"

Nghe được Tống Huy thuyết phục, Diệp Phong lại nở một nụ cười xấu xa hỏi một câu như vậy.

Hả?

Nghe nói như thế, Tống Huy đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó bởi vì hưng phấn, toàn bộ thân thể đều run rẩy!

"Phá của!"

"Nhất định phải phá của!"

"Dù sao chúng ta cũng không trốn thoát được, so với chuyện để loại bảo bối này lại cho ba tên khốn kiếp đó thì còn không bằng chúng ta dùng nó để gài bẫy bọn họ một chút!"

Nói đến đây, Tống Huy cũng mặt lộ vẻ tiếc nuối tiếp tục nói ra: "Đáng tiếc, chính là Vô Định Lôi Thạch thiếu một chút, nếu có thể có thêm nhiều một chút nữa thì tốt rồi!"

"Ngọa tào!"

"Tốc độ trở mặt của ngươi cũng quá là nhanh đi chứ!"

"Vừa nãy là ai thuyết phục ta không nên phá của như thế?"

"Bây giờ tại sao vừa dính tới ba đại ma đầu đó thì người giống như là trực tiếp biến thành một người khác vậy!"

Nghe được Tống Huy nói như vậy, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, mặc dù hắn biết chắc chắn thái độ của đối phương sẽ thay đổi nhưng hắn hành toàn không ngờ được là đối phương lại thay đổi thái độ nhanh như vậy!

"Lão ca!"

Chương 1003 - Diệp lão đệ, ngươi gọi cái này là một chút xíu? (2)

"Muốn phá của thì chúng ta phá của thống khoái!"

"Ngươi yên tâm, cái Vô Định Lôi Thạch này, trong tay của ta còn có một chút, đủ chúng ta chơi!"

Nói xong, Diệp Phong vung tay lên, chín mươi tám khối Vô Định Lôi Thạch xuất hiện ở trước mắt của hai người trong nháy mắt!

"Ngọa tào!"

"Diệp lão đệ, ngươi gọi nhiều Vô Định Lôi Thạch như vậy là một chút xíu?"

"Mà một trăm khối Vô Định Lôi Thạch này, có thể va chạm vào nhau năm mươi lần, vậy thì năm mươi đạo lôi điện kinh khủng đó sẽ đánh đến ba tên đại ma đầu đó ngay cả quần lót cũng không còn!"

Nhìn một trăm khối Vô Định Lôi Thạch bày ra chỉnh tề trước mắt, Tống Huy trên mặt lộ vẻ khiếp sợ kinh hô lên, hắn hoàn toàn không ngờ được là thanh niên thường thường không có gì lạ trước mắt này lại có tài phú nghịch thiên như vậy!

"Lão ca!"

"Thật ra thì trong tay của ta có một trăm vạn khối Vô Định Lôi Thạch, chỉ là không gian nơi này quá nhỏ, ta không thể nào lấy hết ra chỉ trong một lần được!"

"Cho nên ba đại ma đầu đó đối mặt không phải năm mươi đạo lôi điện mà là năm mươi vạn đạo, ngươi nói ít một chữ vạn!"

Nhìn thấy dáng vẻ khiếp sợ hiện rõ trên mặt của Tống Huy, Diệp Phong cũng nở một nụ cười nói ra một câu như vậy.

? ? ?

Một trăm vạn khối Vô Định Lôi Thạch?

Năm mươi vạn đạo lôi điện kinh khủng?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Tống Huy cả người đều choáng váng, thậm chí bây giờ hắn rất muốn hỏi Diệp Phong một câu: "Ngươi xác định là không cẩn thận đi vào chỗ này mà không phải là cố ý tới đây để chơi bọn họ?"

"Diệp lão đệ!"

"Mặc dù ba đại ma đầu đó thực lực cực kỳ khủng bố, nhưng ta cảm thấy hẳn là bọn họ không gánh được năm mươi vạn đạo lôi điện!"

Sau khi tỉnh táo lại sau cơn chấn kinh, Tống Huy quay qua nhìn Diệp Phong nói ra một câu như vậy.

"Đúng thế!"

"Bọn họ đỡ không nổi nhiều lôi điện như vậy!"

"Vậy ta phải sớm chuẩn bị một ít đan dược có thể chữa trị thương thế cho bọn họ mới được!"

"Cho dù chết thì bọn họ cũng phải kháng xong năm mươi vạn đạo lôi điện này mới có thể đi chết!"

Nghe được Tống Huy hỏi mình như vậy, Diệp Phong cũng vỗ mạnh vào đùi một cái, sau đó nói ra ý nghĩ của mình.

? ? ?

Rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?

Ý của ta là đánh chết ba cái tên khốn kiếp đó hoàn toàn không cần phải dùng nhiều Vô Định Lôi Thạch như vậy, cho nên chúng ta có thể tiết kiệm được rất nhiều Vô Định Lôi Thạch!

Nhưng ngươi đang suy nghĩ cái gì đó, vì để cho bọn họ có thể chống đỡ được năm mươi vạn đạo lôi điện, ngươi còn muốn chuẩn bị đan dược có thể chữa trị thương thế cho bọn họ?

Đây là tư duy mà một người bình thường nên có hay sao?

Sau khi nghe được ý tưởng của Diệp Phong, Tống Huy cả người đều choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là Diệp Phong hoàn toàn không ra bài theo kịch bản!

"Diệp lão đệ!"

"Mặc dù ta cũng rất muốn dằn vặt ba cái tên khốn kiếp đó đến chết nhưng cái giá phải trả ra quá là lớn!"

"Cho nên ta cảm thấy trực tiếp đánh chết bọn họ là được rồi, không cần phải lãng phí quá nhiều Vô Định Lôi Thạch lên trên người của bọn họ!"

Sau khi tỉnh táo lại, Tống Huy quay qua nhìn Diệp Phong lên tiếng khuyên bảo.

"Lão ca!"

"Dùng năm ngàn đạo lôi điện đánh chết bọn họ, ta cho ngươi một vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh công tác phí!"

"Dùng năm vạn đạo lôi điện đánh chết bọn họ, tacho ngươi mười vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh công tác phí!"

"Dùng năm mươi vạn đạo lôi điện đánh chết bọn họ, ta cho ngươi một trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh công tác phí!"

"Dù sao ta là cần ngươi hỗ trợ, cho nên ta sẽ giao lại quyền lựa chọn cho ngươi, ngươi tự quyết định đi!"

Nghe được Tống Huy thuyết phục, Diệp Phong cũng không có phản ứng gì quá lớn mà trực tiếp đưa ra ba sự lựa chọn cho hắn!

"Diệp lão đệ!"

"Trên tay ba đại ma đầu đó dính máu tươi của không biết bao nhiêu người!"

"Nếu như trực tiếp giết chết bọn họ thì quá dễ dàng cho bọn họ rồi!"

"Cho nên ý tưởng của ta là nhất định phải dằn vặt bọn họ cho đến chết, tra tấn càng thảm càng tốt, chúng ta làm như vậy thì cũng có thể nói là đang báo thù rửa hận cho những người đã từng chết ở trong tay của bọn họ!"

Nghe được Diệp Phong đưa ra ba sự lựa chọn, Tống Huy hoàn toàn không chút do dự trực tiếp nói ra quyết định của mình!

"Quá nhanh!"

"Tốc độ trở mặt của lão ca này vẫn nhanh như vậy!"

Nghe được Tống Huy quyết định, Diệp Phong cũng cười lắc đầu, mặc dù hắn biết mình cho ra lựa chọn này, sau đó chắc chắn đối phương sẽ làm ra lựa chọn chính xác nhất, nhưng khiến cho hắn không ngờ được là thậm chí đối phương ngay cả giả bộ cũng không thèm giả bộ một chút nào trực tiếp đưa ra lựa chọn!

"Trở mặt ca!"

"Vậy chúng ta cũng đừng có lãng phí thời gian ở đây nữa, trực tiếp cầm lấy Vô Định Lôi Thạch bên người bắt đầu đối oanh đi!"

Sau đó, Diệp Phong quay qua nhìn Tống Huy lên tiếng đề nghị.

? ? ?

Trở mặt ca?

Ai là trở mặt ca?

Chẳng lẽ đang nói ta sao?

Nghe được Diệp Phong gọi một tiếng trở mặt ca, Tống Huy cũng mộng một chút, nhưng mà khi hắn nghĩ lại thấy chỉ có một hồi như vậy mà Mình liên tục thay đổi thái độ đến hai lần, trên mặt cũng lộ ra vẻ xấu hổ.

Một lát sau!

"Diệp lão đệ!"

"Vậy bây giờ chúng ta lập tức bắt đầu đi!"

Sau khi hô một tiếng, Tống Huy ở cách đó hai mươi mét một cước đạp Vô Định Lôi Thạch trước người ra ngoài!

Mà đối diện, sau khi Diệp Phong nhìn thấy vậy thì cũng tiện tay vung ra một chưởng trực tiếp đánh một khối Vô Định Lôi Thạch ở trước mặt bay ra ngoài!

Oanh!

Theo một tiếng vang thật lớn, hai khối Vô Định Lôi Thạch to lớn đánh vào nhau, nhưng mà hai khối Vô Định Lôi Thạch không có vì va chạm mạnh vào nhau mà bắn bay lẫn nhau, ngược lại bọn chúng lại dính chặt vào nhau!

Ngay sau đó, thanh sắc lôi quang bên trong hai khối Vô Định Lôi Thạch bắt đầu điên cuồng hiện lên, cuối cùng tất cả thanh sắc lôi quang ngưng tụ thành một đạo lôi điện màu xanh thô to, theo cửa hang trực tiếp bay ra ngoài!

...

Chương 1004 - Lôi tới, hai người các ngươi chạy?

Trong sơn cốc!

"Đại ca!"

"Mỗi ngày giết mười người, thật là quá ít!"

"Nếu không, chúng ta sửa đổi quy tắc một chút, mỗi ngày hai mươi người khai thác Long Huyền Thạch ít nhất, xoá bỏ toàn bộ bọn họ như thế nào?"

Lúc này, một nam tử trung niên thân hình cao lớn, thể trạng tráng kiện mặt lộ vẻ hưng phấn quay qua nhìn nam tử âm lãnh đang đứng bên cạnh nói ra ý nghĩ của mình.

"Đại ca!"

"Ta cảm thấy nhị ca nói có lý!"

"Dù sao mười người cũng là giết, hai mươi người cũng là giết, vậy tại sao không giết nhiều một chút đâu!"

Ngay sau đó, một gã đại hán đầu trọc đứng bên cạnh cũng lên tiếng nói!

"Giết giết giết!"

"Hai người các ngươi chỉ biết giết!"

"Nếu không phải muốn cho bọn họ cảm thấy khẩn trương từ đó có thể cố gắng hết sức đi khai thác Long Huyền Thạch, thì mười người đó ta cũng sẽ không giết!"

"Phải biết, giết mười người thì chúng ta phải đi ra ngoài bắt mười người nữa về, tiếp tục như vậy trong thời gian dài nói không chừng chúng ta sẽ bị người khác phát hiện!"

"Một khi bí mật trong sơn cốc này ẩn chứa một lượng lớn Long Huyền Thạch truyền ra ngoài, các ngươi cho rằng chúng ta còn có giữ được chỗ này hay sao?"

Nghe được hai người nói như vậy, nam tử âm lãnh trực tiếp chửi ầm lên.

"Đại ca!"

"Chúng ta sai!"

Nghe được nam tử âm lãnh giận mắng, nam tử cao lớn và nam tử đầu trọc cũng bị hù rụt cổ một cái, sau đó vội vàng đáp lại một câu.

"Trình Cuồng!"

"Trình Dã!"

"Hai người các ngươi phải suy nghĩ sâu xa một chút, mặc dù ba huynh đệ chúng ta đều có tu vi mạnh mẽ Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, nhưng nếu so sánh với thế lực cấp độ bá chủ, chúng ta chẳng phải là cái gì, bởi vì người ta có nội tình mạnh mẽ truyền thừa mấy chục vạn năm, cho dù là Thần khí mạnh mẽ, trận pháp, đan dược đặc thù các loại đều không phải là chúng ta có thể sánh được, một khi để cho bọn họ biết được tình huống ở chỗ này thì chúng ta cũng chỉ có thể từ bỏ những Long Huyền Thạch đó mà trực tiếp chạy trốn khỏi chỗ này!"

Lúc này, Trình Mặc nhìn hai đệ đệ không nên thân của mình, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ lên tiếng giải thích cho bọn họ hiểu.

"Ngọa tào!"

"Đại ca, ngươi mau nhìn bên kia, có một đạo thanh sắc lôi điện đang bắn thẳng đến chỗ của chúng ta!"

Đúng lúc này, Trình Cuồng bỗng nhiên chú ý tới một đạo thanh sắc lôi điện xuất hiện nơi xa, sau đó quay qua nhìn Trình Mặc hô to lên.

"Vô Định Thanh Lôi! ! !"

"Lại là Vô Định Thanh Lôi, hơn nữa khí tức mà đạo Vô Định Thanh Lôi này tản ra còn đem đến cho ta một cảm giác nguy cơ!"

"Mẹ nó, rốt cuộc là ai đang chơi đụng lôi ở chỗ này chứ!"

Sau khi Trình Mặc nhìn thấy lôi điện màu xanh ở nơi xa đang cực tốc bạn đến đây thì sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi sau đó tức hổn hển mắng lớn lên.

"Ừm?"

"Tại sao hai người các ngươi lại chạy qua bên đó?"

Sau khi mắng xong, Trình Mặc lập tức phát hiện ra hai đệ đệ mới rồi còn ở bên cạnh mình bây giờ lại xuất hiện ở chỗ khác cách đây hơn mười mét, chuyện này khiến cho hắn sững sờ sau đó lớn tiếng chất vấn.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

"Đại ca!"

"Trong số ba người chúng ta thì thực lực của ngươi là mạnh nhất, vậy đạo Vô Định Thanh Lôi này chắc chắn sẽ đánh ngươi!"

"Nếu như hai chúng ta còn ở lại bên cạnh ngươi thì sợ ảnh hưởng đến sự phát huy của ngươi!"

"Cho nên chúng ta mới lùi qua bên cạnh!"

Nghe được Trình Mặc chất vấn, Trình Cuồng cũng vội vàng giải thích.

"Đại ca!"

"Nhị ca nói rất đúng!"

"Chúng ta ở lại nơi đó chỉ sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của ngươi!"

Ngay sau đó, lão tam Trình Dã cũng lên tiếng nói hùa theo.

? ? ?

Thần mẹ nó ảnh hưởng ta phát huy?

Thần mẹ nó ảnh hưởng tốc độ rút đao của ta?

Đạo Vô Định Thanh Lôi này có uy lực kinh người, cho dù là ta thì cũng phải dùng toàn lực để ngăn cản, nếu như hai người các ngươi có thể ở bên cạnh giúp ta một chút thì như vậy không phải là ta có thể dễ dàng chống đở được nó hay sao?

Nghe được hai người nói như vậy, trong nháy mắt mặt Trình Mặc treo đầy hắc tuyến, hơn nữa hắn cảm thấy hai đệ đệ không nên thân này của mình đang muốn Xem hắn xấu mặt nhưng mà hắn không có chứng cứ!

"Phệ Huyết Phiên, lên!"

Không tiếp tục để ý đến hai người, lúc này Trình Mặc cũng trưng vẻ mặt nghiêm túc ra vận dụng bản mệnh Thần khí của mình!

"Huyết Vụ Luân Hồi Trận!"

Theo Vô Định Thanh Lôi càng ngày càng gần, Trình Mặc trực tiếp mở ra trận pháp phòng ngự được khắc ấn bên trên bản mệnh Thần khí, vô cùng vô tận sương máu từ Thị Huyết Phiên lan tràn ra, nhanh chóng hình thành một cái kết giới sương máu bảo hộ hắn ở bên trong đó!

Xì xì xì!

Khi Vô Định Thanh Lôi lóe ra lôi quang bổ vào kết giới sương máu, không có tiếng vang ầm ầm, chỉ có một loạt tiếng vang xì xì xì không ngừng vang lên!

"Mẹ nó!"

"Đây đều là huyết dịch mà ta vất vả luyện ra được!"

"Muốn triệt để ngăn lại đạo Vô Định Thanh Lôi này, ít nhất cũng phải tiêu hao một phần trăm sương máu ở bên trong Thị Huyết Phiên của ta mới được, mẹ nó lần này ta lỗ lớn rồi!"

Phát hiện ra được tốc độ tiêu hao sương máu của Thị Huyết Phiên, Trình Mặc cũng tỏ vẻ đau lòng, hắn không ngờ được là đạo Vô Định Thanh Lôi này lại có uy lực mạnh như vậy!

"Mẹ nó !"

"Rốt cuộc là ai đang ở gần ta chơi đụng lôi!"

"Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện mình không bị ta bắt được nếu không thì nhất định ta phải rút gân, bẻ xương, luyện huyết, hóa thần ngươi!"

Theo uy lực của Vô Định Thanh Lôi dần dần yếu bớt thì Trình Mặc cũng cắn răng nghiến lợi tự lẩm bẩm.

Mấy phút sau!

"Đại ca ngưu bức!"

"Ta biết ngay là đạo Thanh Lôi nho nhỏ hoàn toàn không thể uy hiếp được ngươi!"

Sau khi Vô Định Thanh Lôi hoàn toàn biến mất, Trình Cuồng cũng lập tức đi trở về, sau đó bắt đầu lên tiếng nịnh nọt Trình Mặc!

"Đại ca!"

Chương 1005 - Rốt cuộc là ai đang chơi đụng lôi ở đây sau đó hố lão tử!

"Rốt cuộc là ai đang chơi đụng lôi ở gần đây?"

"Hơn nữa còn có thể dẫn ra Vô Định Thanh Lôi mạnh mẽ như vậy?"

"Chuyện này chúng ta nhất định phải lập tức điều tra rõ ràng mới được nếu không thì ta sợ là sẽ xảy ra chuyện đó!"

Trình Dã cũng đi tới, sau đó trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc lên tiếng nói ra một câu như vậy.

"Nhị đệ!"

"Sau này ngươi học tam đệ nhiều một ít, đừng cả ngày chỉ biết tới chuyện nịnh nọt ta, khi mà gặp được chuyện ác thì phải động não một chút!"

Sau khi nghe được hai người nói như vậy, Trình Mặc quay qua nhìn Trình Cuồng lên tiếng nhắc nhở.

"Đại ca!"

"Ta đã biết!"

Trình Cuồng nghe xong thì lơ đễnh cười một tiếng sau đó thuận miệng đáp lại một câu.

"Tốt!"

"Vừa nãy lão tam nói rất đúng, chuyện này chúng ta nhất định phải điều tra rõ ràng mới được!"

"Dù sao có thể dẫn ra Vô Định Thanh Lôi có uy lực mạnh mẽ như vậy thì chắc chắn là hai khối Vô Định Lôi Thạch va chạm vào nhau phải vô cùng to lớn, như vậy thì giá trị của chúng nó cũng cực kỳ khủng bố, hơn nữa, có bảo vật có giá trị đắt đỏ như thế này mà đối phương không cầm nó tới phòng đấu giá để đấu giá mà ngược lại bắt đầu chơi đụng lôi ở gần đây, chuyện này vốn là một chuyện không hề bình thường một chút nào!"

"Trừ phi đối phương là một tên bại gia tử, làm như vậy chỉ là vì muốn phá của, vì muốn chơi, nhưng mà khả năng này gần như là bằng không, bởi vì cho dù có là bại gia tử thì cũng sẽ không lấy bảo bối đắt đỏ như vậy ra để phá của mới đúng!"

Lúc này, Trình Mặc cũng trưng vẻ mặt ngưng trọng ra nói ra ý nghĩ của mình.

"Ngọa tào!"

"Tam đệ, mau trốn!"

"Nơi xa lại có mười đạo Vô Định Thanh Lôi bổ đến đây!"

Đúng lúc này, Trình Cuồng giống như nhìn thấy được chuyện khủng bố gì, con ngươi trợn tròn trực tiếp kinh hô lên, sau đó kéo Trình Dã đang đứng ở bên cạnh chạy ra chỗ xa xa!

"Mẹ nó!"

"Các ngươi chạy cái quỷ gì!"

"Một đạo Vô Định Thanh Lôi để một mình ta gánh chịu, ta nhịn!"

"Nhưng bây giờ là mười đạo Vô Định Thanh Lôi đập tới, mẹ nó, các ngươi vẫn để cho ta tự mình gánh chịu?"

"Mẹ nó, các ngươi có còn là người nữa hay không?"

Nhìn thấy hai người chạy mất, Trình Mặc tức giận đến khóe miệng cũng co quắp lại, hắn hoàn toàn không ngờ được là hai đệ đệ này của mình vì muốn nhìn thấy hắn xấu mặt mà chuyện chó như vậy cũng có thể làm ra được!

"Là ai!"

"Rốt cuộc là ai mẹ nó chơi đụng lôi ở gần đây sau đó hố lão tử!"

"Mẹ nó, tốt nhất là ngươi hãy cầu nguyện mình không bị ta bắt được đi, mẹ nó, nếu không thì ta nhất định phải khiến cho ngươi sống không bằng chết!"

Phóng xuất ra kết giới sương máu một lần nữa, lúc này Trình Mặc cũng tức hổn hển mắng lớn lên, dù sao kháng trụ mười đạo Vô Định Thanh Lôi sương máu tổn thất sẽ khiến cho hắn càng thêm đau lòng!

Mà quan trọng nhất chính là mẹ nó chuyện gì hắn cũng không có làm mà lôi lại từ trên trời đánh thẳng xuống, đây mới là chuyện khiến cho hắn cảm thấy khó chịu nhất!

"Nhị ca!"

"Không cần đi giúp đại ca sao?"

Lúc này Trình Dã đang đứng coi náo nhiệt ở nơi xa cũng quay qua nhìn Trình Cuồng đang đứng bên cạnh mình, lên tiếng hỏi thăm.

"Không cần!"

"Mặc dù những Vô Định Thanh Lôi này đều có uy lực cực kỳ kinh khủng nhưng vẫn chưa có uy hiếp được đại ca đâu!"

"Mà nếu như đại ca gặp được nguy hiểm thật thì mẹ nó ta đã đi lên từ sớm rồi làm gì cần đến ngươi nhắc nhở ta nữa!"

Nghe được Trình Dã hỏi như vậy, Trình Cuồng cũng cười lên tiếng nói.

"Nhị ca!"

"Mười đạo Vô Định Thanh Lôi không uy hiếp được đại ca!"

"Vậy nếu như là một trăm đạo thì sao?"

Lúc này, Trình Dã chợt phát hiện cái gì, sau đó quay qua nhìn Trình Cuồng lên tiếng hỏi thăm.

Hả?

Một trăm đạo?

Có ý gì?

Nghe nói như thế, Trình Cuồng cũng có chút khó hiểu!

Nhưng mà khi hắn nhìn thấy lít nha lít nhít Vô Định Thanh Lôi xuất hiện ở nơi xa thì rốt cuộc hắn cũng thay đổi sắc mặt, sau đó lập tức vọt thẳng tới chỗ Trình Mặc đang đứng cách đó không xa, đồng thời la lớn: "Đại ca, nhị đệ tới giúp ngươi!"

"Đại ca!"

"Tam đệ cũng tới!"

Ngay sau đó, Trình Dã đang đứng bên cạnh cũng hô lớn một tiếng sau đó vọt thẳng tới chỗ Trình Mặc.

Một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi!

Hai trăm đạo Vô Định Thanh Lôi!

Ba trăm đạo Vô Định Thanh Lôi!

Theo thời gian trôi qua, ba huynh đệ Trình thị điên cuồng ngăn cản Vô Định Thanh Lôi, rốt cục trên mặt cũng lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì cho dù bọn họ ngăn cản được bao nhiêu đạo Vô Định Thanh Lôi thì lại sẽ có càng nhiều Vô Định Thanh Lôi từ đằng xa bổ tới!

Mà đối mặt Vô Định Thanh Lôi liên tục không ngừng bổ tới, thời khắc này, bọn họ cảm thấy tuyệt vọng thật sự!

"Đại ca!"

"Những đan dược mà chúng ta có thể phục dụng đều được sử dụng hết rồi!"

"Phù lục, trận thạch, Thần khí phòng ngự mà chúng ta có thể sử dụng cũng đều sử dụng hết rồi!"

"Hơn nữa thần lực trong cơ thể cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm, nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra ba huynh đệ chúng ta dùng hết một tia lực lượng cuối cùng cũng chỉ có thể ngăn cản một đợt này nữa mà thôi!"

"Nếu như vẫn còn có nữa thì chắc chắn chúng ta phải chết!"

Lúc này, nhìn một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi phía xa đang nhanh chóng bổ tới chỗ bọn họ, Trình Cuồng mặt mũi tràn đầy mỏi mệt, nghiêm túc nói ra một câu như vậy.

"Ngạnh kháng đi!"

"Chỉ có thể cầu nguyện đây là một đợt cuối cùng!"

Nghe được Trình Cuồng nói như vậy, Trình Mặc cũng đáp lại một câu, sau đó chuẩn bị ngạnh kháng đợt cuối cùng này!

Chỗ tối!

"Rốt cục cũng sắp gánh không được rồi!"

"Chúng ta sắp ngủ luôn rồi đó!"

"Tiếp theo, cho đến khi các ngươi bắt đầu bị thương thì chính là lúc sứ giả đan dược Diệp Tiểu Bạch ta lên sân khấu!"

Lúc này, Diệp Tiểu Bạch đang nấp trong chỗ tối cũng tỏa ra vẻ hưng phấn!

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

Chương 1006 - Đại ca, có cần phải đánh thức nhị ca hay không?

Một lát sau!

"Nhị đệ!"

"Tam đệ!"

"Đừng để ý đến ta, các ngươi nhanh chóng trốn đi trốn càng xa càng tốt!"

"Dù sao mục tiêu của những Vô Định Thanh Lôi này là ta, nhưng các ngươi phải đồng ý với ta một chuyện, đó chính là sau chuyện này thì nhất định phải tìm được cái tên khốn kiếp cho đụng lôi đó báo thù cho ta!"

"Nếu không phải là vì hắn thì ta đâu có bị kiếp nạn này!"

Sau khi dùng hết toàn lực ngăn cản một đợt này, sau đó nhìn thấy một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi lại xuất hiện ở nơi xa, Trình Mặc cũng tràn đầy tuyệt vọng quay qua nhìn hai người Trình Cuồng và Trình Dã đang đứng bên cạnh hô lớn lên.

"Đại ca!"

"Chúng ta không đi!"

"Ba huynh đệ chúng ta sống thì cùng sống chết thì cùng chết!"

"Ta và tam đệ tuyệt đối sẽ không bỏ lại ngươi một mình!"

Nghe được Trình Mặc nói như vậy, Trình Cuồng lại thần sắc kiên định biểu lộ thái độ của mình!

Mà nghe được Trình Cuồng nói như vậy, Trình Mặc cũng không có phản ứng gì quá lớn, giống như là đã đoán trước được, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Trình Dã đang đứng bên cạnh!

Bành!

Theo một tiếng vang trầm, Trình Cuồng hai mắt tối sầm trực tiếp hôn mê đi!

"Nhị ca!"

"Chớ có trách ta!"

"Nếu như chúng ta không trốn thì không ai có thể báo thù cho đại ca cả!"

"Hơn nữa đại ca chết vốn cực kỳ biệt khuất, nếu như không thể báo thù cho đại ca thì chắc chắn đại ca sẽ chết không nhắm mắt!"

Lúc này, ở phía sau dùng chưởng đao đánh Trình Cuồng ngất xỉu, Trình Dã cũng lên tiếng tự nói.

? ? ?

Ta còn chưa có chết đâu!

Tại sao phải nói ra những lời như vậy ở ngay trước mặt của ta?

Ngươi không thể chờ đi xa rồi nói hay sao?

Nghe được Trình Dã nói như vậy, trong nháy mắt mặt Trình Mặc treo đầy hắc tuyến, sau đó trực tiếp thúc giục: "Tam đệ, người mà tranh thủ thời gian dẫn theo nhị ca của ngươi rời khỏi nơi này, một khi ta chết đi thì mục tiêu của những Vô Định Thanh Lôi này sẽ là một trong hai người các ngươi!"

"Đại ca!"

"Ta và nhị ca nhất định sẽ tìm tới cái tên khốn kiếp chơi đụng lôi đó!"

"Chúng ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi!"

Nói xong, Trình Dã cũng cắn răng, sau đó nhấc Trình Cuồng lên chạy tới chỗ xa xa!

Chỗ tối!

"Chạy đi!"

"Dùng hết sức mà chạy đi!"

"Nếu như ngươi có thể chạy ra khỏi sơn cốc này được thì coi như là ta thua!"

Nhìn thấy Trình Dã khiêng Trình Cuồng chuẩn bị chạy khỏi nơi này, Diệp Tiểu Bạch đang nấp trong chỗ tối trên mặt lộ ra vẻ khinh thường lên tiếng nói.

Một bên khác!

"Tình huống như thế nào?"

"Tại sao lại có một đạo kết giới bỗng nhiên xuất hiện bảo vệ ta?"

Lúc này, Trình Mặc trọng thương ngã xuống đất nhớ lại kết nối năng lượng bỗng nhiên xuất hiện lúc nãy thì trên mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu tự lẩm bẩm.

"Ừm?"

"Rốt cuộc thì lão tam đang làm cái gì!"

"Tại sao đã trốn rồi mà còn chạy về!"

Đúng lúc này, sau khi Trình Mặc chú ý tới Trình Dã đã rời đi bỗng nhiên khiêng Trình Cuồng chạy trở về thì trên mặt cũng lộ ra vẻ tức giận nhưng không lâu sau thì hắn lại thoải mái cười một tiếng sau đó tràn đầy cảm động lẩm bẩm: "Hảo huynh đệ, thù chúng ta không báo, muốn chết, chúng ta cùng chết, đời sau chúng ta tiếp tục làm huynh đệ!"

"Đại ca!"

"Không xong!"

"Có người bày ra trận pháp kết giới mạnh mẽ ở trong sơn cốc này cho nên ta không chạy ra được!"

Ngay khi Trình Mặc còn đang cảm động thì Trình Dã đang trên đường chạy đến tràn đầy lo lắng hô to lên!

? ? ?

Bởi vì bốn phía bày ra trận pháp kết giới mạnh mẽ, cho nên, bởi vì ngươi chạy không thoát cho nên mới trở về đây?

Không phải là vì muốn cùng chung sinh tử với ta cho nên mới trở về?

Nghe được Trình Dã nói như vậy, Trình Mặc cả người đều choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là mình cảm động vô ích!

"Ba vị!"

"Lần đầu tiên gặp gỡ, ta xin tự giới thiệu mình trước, ta tên là Diệp Tiểu Bạch, các ngươi có thể gọi ta là Bạch gia!"

Đúng lúc này, Diệp Tiểu Bạch chậm rãi rơi từ trên không xuống trực tiếp xuất hiện ở trong tầm mắt của hai người!

(Trình Cuồng vẫn còn đang hôn mê, cho nên không nhìn thấy!)

"Tiếp theo, ta có mấy chuyện muốn nói với các ngươi một chút các ngươi phải nghe cho cẩn thận đó!"

"Thứ nhất, đại nhân nhà ta đang chơi đụng lôi, cho nên, các ngươi đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, thành thành thật thật chờ ở đây chịu bổ là được rồi!"

"Thứ hai, ta đem theo rất nhiều đan dược chữa trị, có thể cam đoan các ngươi sẽ không bị Vô Định Thanh Lôi đánh chết!"

"Thứ ba, đại nhân nhà ta là một thần hào phá của, mà lần này chuẩn bị lãng phí hết một trăm vạn khối Vô Định Lôi Thạch, cho nên, chỉ cần các ngươi có thể chống được năm mươi vạn đạo Vô Định Thanh Lôi này, xong chuyện ta sẽ cho các ngươi một thống khoái!"

Nhìn thấy hai người Trình Mặc và Trình Dã đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía mình, Diệp Tiểu Bạch cũng thần sắc ngoạn vị nói ra ba cái tình huống!

? ? ?

Đại nhân nhà ngươi chơi đụng lôi, để chúng ta ở đây chịu bổ?

Sau đó, mẹ nó ngươi còn đem đan dược tới, sợ chúng ta kháng không hết năm mươi vạn đạo Vô Định Thanh Lôi?

Tới cuối cùng, chúng ta lôi cũng kháng, tội cũng chịu, sau đó ngươi nói đến thời điểm đó ngươi sẽ cho chúng ta một thống khoái?

Mẹ nó đây là chuyện mà người có thể làm ra được hay sao?

Chuyện này mẹ nó ngay cả chó cũng không làm được đâu!

Nghe được Diệp Tiểu Bạch nói như vậy, hai người Trình Mặc và Trình Dã trực tiếp mắng to trong lòng đồng thời trong mắt cũng toát ra vẻ cực kỳ sợ hãi, thời khắc này, bọn họ cảm thấy nam tử tóc trắng trước mắt này giống như là một ác ma, một ác ma kinh khủng tàn bạo hơn bọn họ gấp trăm triệu lần!

"Thế nào, sợ?"

"Ba người các ngươi không phải là cũng rất thích tra tấn người khác hay sao?"

"So sánh với những người đã từng chết thảm ở trong tay các ngươi thì chúc hành hạ này có đáng là gì đâu?"

Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của hai người, Diệp Tiểu Bạch cũng cười lạnh lên tiếng nói.

"Tốt!"

"Đợt Vô Định Thanh Lôi tiếp theo lập tức bổ đến đây!"

Chương 1007 - Đại ca, có cần phải đánh thức nhị ca hay không? (2)

"Mà bây giờ thực lực của các ngươi cũng không còn lại bao nhiêu, cho nên viên đan dược này có thể chữa trị thương thế trên người các ngươi giúp các ngươi khôi phục một chút tu vi, ai đến sử dụng nó, hãy dùng kéo búa bao để chọn đi!"

Lúc này, Diệp Tiểu Bạch bỗng nhiên nhận ra cái gì, sau đó dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với hai người.

"Đại ca!"

"Ba huynh đệ chúng ta vẫn luôn có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, bây giờ chúng ta có nên đánh thức nhị ca hay không!"

Nghe được Diệp Tiểu Bạch ra lệnh, Trình Dã lập tức dùng thần thức truyền âm hỏi thăm Trình Mặc, dù sao cuối cùng cũng phải chết, trước khi chết còn bị tra tấn như vậy, tại sao không kéo người cùng chịu với mình!

"Tam đệ!"

"Ngươi nói đúng!"

"Vậy còn chờ gì nữa, mau đánh thức nhị ca của ngươi!"

Nghe được Trình Dã nói như vậy, Trình Mặc cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó vội vàng thúc giục.

Mà hai người mặc dù là thần thức truyền âm nhưng nội dung nói chuyện của bọn họ lại bị Diệp Tiểu Bạch nghe rõ ràng!

"Vừa nãy còn diễn ra tiết mục huynh đệ tình thâm!"

"Bây giờ vừa gặp chuyện thì lập tức hố huynh đệ nhà mình!"

"Không thể không nói, tình cảm của ba huynh đệ các ngươi đúng là có chút kỳ lạ!"

Nhìn thấy Trình Dã một cước một cước đá vào trên người Trình Cuồng, Diệp Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh cũng lộ vẻ giật mình tự lẩm bẩm.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .

"Ừm?"

"Thế nào?"

"Chuyện gì xảy ra?"

Rất nhanh, bị Trình Dã điên cuồng chuyển vận, Trình Cuồng mơ mơ màng màng tỉnh lại.

"Nhị đệ!"

"Nhị ca!"

"Nhanh một chút, chúng ta phải tranh thủ ra kéo búa bao, nếu không thì Bạch gia sẽ tức giận!"

Nhìn thấy Trình Cuồng vừa tỉnh lại, hai người Trình Mặc và Trình Dã trên mặt lộ ra vẻ lo lắng hô to lên, bởi vì bọn họ để ý thấy trên mặt Diệp Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh đã toát ra vẻ mong mỏi.

? ? ?

Bây giờ chúng ta đang bị sét đánh!

Sau đó các ngươi muốn chơi trò chơi ngây thơ kéo búa bao?

Là các ngươi điên rồi hay là các ngươi bị đánh đến choáng váng rồi?

Còn nữa, Bạch gia là ai?

Nghe được hai người nói như vậy, Trình Cuồng vốn là mơ hồ càng thêm mơ hồ!

"Nhị đệ!"

"Chớ ngẩn ra đó, ngươi hãy tranh thủ thời gian ra kéo búa bao đi!"

"Bây giờ tình huống của chúng ta vô cùng nguy hiểm!"

Nhìn thấy Trình Cuồng cả buổi mà vẫn không có tỉnh táo lại, Trình Mặc cũng lên tiếng nhắc nhở một câu, sau đó dùng thần thức truyền âm nói rõ tình huống trước mắt cho hắn biết.

"Cái gì!"

"Trước khi chết chúng ta còn mẹ nó phải bị năm mươi vạn đạo Vô Định Thanh Lôi bổ một lần?"

"Thậm chí đối phương lo lắng chúng ta sẽ chịu không được cho nên tự mình đưa đan dược chữa trị tới đây?"

"Mà bây giờ mục đích chúng ta chơi trò chơi kéo búa bao chính là vì tranh đoạt viên đan dược chữa trị đầu tiên, ai cướp được thì người đó phải chịu bổ?"

Sau khi hiểu rõ được những tình huống này, Trình Cuồng cả người đều choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là ở trong thời khắc chịu bổ này, đại ca và tam đệ của mình sẽ gọi hắn dậy!

"Đại ca!"

"Tam đệ!"

"Các ngươi thật là chó, vì không chịu bổ, các ngươi lại đánh cho ta từ trong hôn mê tỉnh lại!"

"Làm như thế, lương tâm của các ngươi không thấy đau hay sao?"

Sau khi tỉnh táo lại, Trình Cuồng lập tức dùng thần thức truyền âm lên tiếng chất vấn hai người!

"Nhị đệ!"

"Lương tâm có đau hay không ta không biết, nhưng ta biết, nếu như một hồi chịu bổ, thân thể tuyệt đối sẽ đau đến rút rút!"

"Cho nên, đừng lãng phí thời gian, tranh thủ thời gian ra kéo búa bao đi!"

"Nếu không, một hồi Bạch gia sẽ bão nổi!"

Nghe được Trình Cuồng chất vấn mình, Trình Mặc không thèm để ý chút nào lên tiếng thúc giục.

...

"Kéo búa bao!"

Theo Trình Mặc vừa nói dứt câu, ba người trực tiếp vươn tay phải đang giấu ở sau lưng ra, mà kéo, bao, bao cũng nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt của ba người!

"Ai nha!"

"Sao ta lại thắng chứ!"

"Tra tấn bị sét đánh như thế này nên để cho người làm đại ca như ta đến kháng mới đúng!"

Nhìn thấy hai người Trình Cuồng và Trình Dã đều ra kéo, Trình Mặc cũng ra vẻ tiếc nuối lên tiếng nói.

"Đại ca!"

"Nói không có sai chút nào!"

"Nhưng ngươi có thể thu liễm nụ cười trên mặt của ngươi một chút hay không!"

Nghe được Trình Mặc nói như vậy, Trình Cuồng cũng mặt xạm lại lên tiếng nhắc nhở.

"Ừm?"

"Ta có cười sao?"

Nghe được Trình Cuồng nhắc nhở, Trình Mặc trên mặt lộ ra vẻ lúng túng nói một câu.

"Còn có cười sao?"

"Đại ca!"

"Nếu không phải mặt ngươi chỉ có bao lớn đó, khóe miệng của ngươi có thể kéo dài đến tận bầu trời!"

Lúc này, Trình Dã đang đứng bên cạnh cũng không nhịn được nữa mà lên tiếng nói.

"Ừm?"

"Làm gì chứ?"

"Ba người các ngươi đang đứng đó làm gì đó?"

"Các ngươi phải bị năm mươi vạn đạo Vô Định Thanh Lôi bổ!"

"Bổ xong, các ngươi còn phải ngỏm củ tỏi!"

"Dưới loại tình huống này, các ngươi còn có tâm tình cười, còn có tâm tình trêu chọc lẫn nhau?"

Bên cạnh, Diệp Tiểu Bạch thấy cảnh này, trên mặt cũng là toát ra vẻ mộng bức, bởi vì chuyện này hoàn toàn không giống như dự đoán của hắn!

"Trình Mặc đúng không!"

"Nếu như ngươi thắng, vậy viên đan dược này sẽ là của ngươi, tranh thủ ăn đi!"

"Tiếp theo một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi lập tức bổ đến đây!"

Ngay lúc Trình Mặc coi là nắm vững thắng lợi, Diệp Tiểu Bạch chợt nói một câu như vậy, sau đó đưa một viên đan dược chữa trị cực kỳ hi hữu cho đối phương.

? ? ?

Không phải là ai thua thì mới phải ăn viên đan dược đó hay sao?

Sao bây giờ thắng mà cũng phải ăn hả?

Nhìn thấy Diệp Tiểu Bạch đưa đan dược tới, Trình Mặc cả người đều choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương lại không ra bài theo kịch bản!

Mà hai người Trình Cuồng và Trình Dã đang đứng bên cạnh đang chuẩn bị tiếp tục ra kéo búa bao nhìn thấy cảnh này thi trên mặt đều toát ra vẻ hưng phấn, bảo hành toàn không ngờ được là hạnh phúc lại tới đột nhiên như thế trực tiếp đánh cho bọn họ trở tay không kịp!

Mấy phút sau!

"Tiếp tục!"

Chương 1008 - Ta thắng, cho ta ăn, ta thua, mẹ nó vẫn cho ta ăn?

"Lần này, ta cũng không tin ta còn có thể thắng!"

Lúc này, bị một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi tẩy lễ, Trình Mặc cũng toàn thân co giật lên tiếng nói với hai người Trình Cuồng và Trình Dã.

"Kéo búa bao!"

Theo Trình Mặc vừa nói dứt câu, ba người lại vươn tay phải đang giấu ở sau lưng ra, mà kéo, búa, búa cũng nhanh chóng xuất hiện ở trong tầm mắt của ba người!

"Ha ha ha!"

"Thua, ta thua, rốt cuộc ta cũng tránh thoát được một đợt!"

Nhìn thấy Trình Cuồng và Trình Dã đều ra bao, chỉ có hắn ra kéo, Trình Mặc lập tức kích động cười phá lên.

"Tiểu Bạch!"

"Cái tên này đang cười ngu cái gì vậy?"

Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong bỗng nhiên vọng tới từ nơi không xa, ngay sau đó, bóng dáng Diệp Phong lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt của bốn người.

"Chủ nhân!"

"Ngài đã tới!"

Sau khi Diệp Phong đi tới, Diệp Tiểu Bạch thần thái cung kính hô to lên.

Hả?

Chủ nhân?

Chẳng lẽ nói hắn chính là đại nhân trong miệng của ác ma tóc trắng này, là thần hào phá của đang chơi đụng lôi đó?

Nghe được Diệp Tiểu Bạch nói như vậy, bên cạnh ba người Trình Mặc, Trình Cuồng và Trình Dã cũng đều dùng ánh mắt tò mò nhìn về phía Diệp Phong.

"Chủ nhân!"

"Bởi vì trước đó ba người bọn họ ngăn cản Vô Định Thanh Lôi đến nỗi thần lực trong cơ thể điều hao hết, có thể nói trước mắt thực lực của bọn họ đều xêm xêm nhau!"

"Cho nên ai ăn đan dược chữa trị thì người đó có thể khôi phục lại một chút thực lực sau đó phải gánh chịu lấy một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi tẩy lễ!"

"Ta sợ bọn họ tranh đoạt lẫn nhau cho nên mới bày ra một cái trò chơi nhỏ cho bọn họ chơi kéo búa bao từ đó quyết định ra ai sẽ là người ăn đan dược chữa trị!"

Ngay sau đó, Diệp Tiểu Bạch lập tức quay qua nhìn Diệp Phong nói rõ tình huống lúc này.

"Hóa ra là như vậy!"

"Chẳng trách hắn sẽ cười đến vui vẻ như vậy!"

"Vậy còn chờ gì nữa, mau đem đan dược chữa trị cho hắn ăn, đợt Vô Định Thanh Lôi tiếp theo lập tức bổ đến đây!"

Sau khi hiểu rõ được những tình huống này, Diệp Phong lập tức quay qua nhìn Diệp Tiểu Bạch lên tiếng thúc giục.

? ? ?

Vừa nãy ta thắng, cho ta ăn!

Bây giờ mẹ nó, ta thua mà còn cho ta ăn nữa?

Sao vậy, chỉ chơi một mình ta thôi đúng không?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Trình Mặc như không thể tin vào tai của mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là chủ tớ hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Bạch lại có tiêu chuẩn xác định khác nhau như vậy!

"Đại ca!"

"Nhìn thấy một mình ngươi yên lặng tiếp nhận Thanh Lôi tẩy lễ, lòng ta sắp đau đến chết rồi!"

"Ta hi vọng mình có thể thay ngươi chia sẻ một chút đến chừng nào!"

"Đại ca!"

"Nhị ca nói rất đúng!"

"Nhìn thấy ngươi yên lặng tiếp nhận Thanh Lôi tẩy lễ, có thể nói là bổ vào trên người của ngươi nhưng đau nhức ở trong lòng của ta!"

Mà lúc này, giọng nói của Trình Cuồng và Trình Dã cũng vang lên bên cạnh.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... . . .

"Nói thật mẹ nó êm tai!"

"Nếu là mắt của ta mù, tuyệt đối tin!"

"Nhưng mẹ nó ta không có mù, các ngươi có thể thu liễm nụ cười trên mặt một chút hay không!"

Nhìn thấy trên mặt hai người Trình Cuồng và Trình Dã điều nở một nụ cười cười trên nỗi đau của người khác, lúc này Trình Mặc rất muốn đánh chết hai người cho rồi!

Một lát sau!

"Lại đến!"

"Lần này ta nhất định sẽ thắng!"

Bị một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi hành hạ một lần nữa, lần này Trình Mặc toàn thân co giật quay qua nhìn hai người Trình Cuồng và Trình Dã hô to lên.

"Kéo búa bao!

Theo Trình Mặc vừa nói dứt câu, ba người lại đưa tay phải đang giấu ở sau lưng ra ngoài một lần nữa, mà lần này bao, bao, bao cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của ba người!

"Ván này hòa nhau!"

"Lại đến!"

Nhìn thấy tình huống này, Trình Mặc trực tiếp lên tiếng hô.

"Chờ một chút!"

"Ai nói hòa nhau thì phải làm lại một lần nữa?"

"Ngươi là đại ca, lần này hòa nhao thì chắc chắn ngươi phải là người ăn đan dược!"

"Tiểu Bạch, cho hắn đan dược!"

Đúng lúc này, Diệp Phong đang nằm trên ghế xích đu coi náo nhiệt bỗng nhiên lên tiếng ngắt lời Trình Mặc, sau đó nói thẳng ra quyết định của mình.

? ? ?

Thua, ta ăn!

Thắng, ta ăn!

Đánh ngang, mẹ nó vẫn là ta ăn?

Chỉ bởi vì ta là đại ca hay sao?

Nhưng mẹ nó ta cũng không muốn làm đại ca đâu, nhưng ta còn có sự lựa chọn nào khác hay sao?

Nghe được Diệp Phong quyết định như vậy, Trình Mặc đang đứng bên cạnh trực tiếp choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là đối phương khi dễ người khác lại có thể khi dễ đến mức độ như thế này!

"Đúng rồi!"

"Còn có một chuyện ta muốn nói cho các ngươi biết!"

"Bắt đầu từ đợt tiếp theo, cũng không phải là một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi mà là một vạn đạo Vô Định Thanh Lôi, cho nên chỉ cần các ngươi có thể liên tục thắng được bốn mươi chín lần, vậy thì không cần phải bị Vô Định Thanh Lôi hành hạ nữa, chỉ cần yên tĩnh chờ chết là được rồi!"

Đúng lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía ba người lên tiếng nhắc nhở.

Hả?

Một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi biến thành một vạn đạo rồi?

Đây là muốn chơi chết chúng ta đúng hay không!

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, ba người trực tiếp luống cuống, dù sao một lần tiếp nhận một trăm đạo Vô Định Thanh Lôi và tiếp nhận một vạn đạo Vô Định Thanh Lôi là hai loại cảm nhận hoàn toàn không giống nhau!

...

Hai canh giờ qua đi!

"Thiếu gia!"

"Năm mươi vạn đạo Vô Định Thanh Lôi, chúng ta đều đã kháng xong!"

"Tiếp theo, xin ngài hãy cho chúng ta một thống khoái đi!"

Lúc này, Trình Mặc đã bị đánh đến tâm thần hỏng mất, bây giờ hắn chỉ muốn mau chóng chết đi cho rồi!

Mà hai người Trình Cuồng và Trình Dã đang đứng bên cạnh cũng đều dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn Diệp Phong, cảm giác bị tra tấn cả trên tinh thần lẫn thân thể đã khiến cho tinh thần của bọn họ hoàn toàn sụp đổ!

Bây giờ bọn họ chỉ muốn được thống thống khoái khoái chết đi!

"Diệp thiếu!"

"Chúng ta tới!"

Chương 1009 - Đúng là ta từng hứa với các ngươi nhưng ta nói không tính!

Đúng lúc này, giọng nói của Tống Huy chợt vang lên ở nơi không xa, ngay sau đó, Tống Huy giống như là một đại ca dẫn theo bốn mươi chín tiểu đệ sau lưng từ đằng xa đi tới!

"Ừm!"

"Tại sao bọn họ lại tới đây?"

Nhìn thấy năm mươi người xuất hiện chính là những người bị bọn họ bắt tới đây, chuyện này khiến cho Trình Mặc bỗng nhiên cảm thấy bất an, bởi vì hắn để ý thấy năm mươi người đang đi tới này đều dùng ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn về phía ba huynh đệ bọn họ!

"Lão ca!"

"Bên trong cái thần giới này có chứa công tác phí mà ta cho các ngươi, đến lúc đó ngươi có thể chia cho những người còn lại một chút!"

"Đúng rồi, tiếp theo ba người này sẽ giao cho các ngươi, muốn giết như thế nào thì cứ dựa theo tâm tình của các ngươi mà làm!"

Sau khi Tống Huy đi tới, Diệp Phong đưa một cái thần giới tới cho hắn đồng thời cũng giao ba huynh đệ Trình thị cho đối phương.

"Chờ một chút, thiếu gia!"

"Ngài không thể giao chúng ta cho bọn họ, nếu như ba huynh đệ chúng ta rơi vào trong tay của bọn họ, bọn họ tuyệt đối sẽ hành hạ chết chúng ta!"

"Hơn nữa vừa mới nãy vị Bạch gia này có hứa với chúng ta chỉ cần ba người chúng ta có thể chống đỡ được năm mươi vạn đạo Vô Định Thanh Lôi thì sẽ cho chúng ta thống khoái!"

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Trình Mặc trực tiếp luống cuống, sau đó vội vàng nhắc nhở, hắn biết rất rõ nếu như là ba huynh đệ bọn họ rơi vào trong tay của năm mươi người này thì bọn họ sẽ sống không bằng chết thật!

"Không sai!"

"Đúng là trước đó ta từng hứa với các ngươi!"

"Nhưng mà ta nói không tính!"

Nghe được Trình Mặc nói như vậy, Diệp Tiểu Bạch cũng thần sắc ngoạn vị nhìn đối phương nói ra một câu như vậy.

? ? ?

Ngươi nói không tính?

Vậy mẹ nó ngươi đừng có lung tung hứa hẹn như vậy!

Nghe được Diệp Tiểu Bạch không biết xấu hổ nói ra một câu như vậy, ba huynh đệ Trình thị tức giận đến toàn thân co quắp!

"Lão ca!"

"Nếu như không còn chuyện gì khác thì ta đi trước đây!"

"Sau này nếu như có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại!"

Lúc này, Diệp Phong cũng lên tiếng chào Tống Huy, sau đó đi vào vết nứt không gian do Diệp Tiểu Bạch mở ra.

"Ha ha ha!"

"Đi, hai người kia đi!"

"Chỉ cần bọn họ đi thì cho dù bây giờ chúng ta đang bị trọng thương thì các ngươi có dám đụng đến chúng ta hay không?"

"Đừng nói ta không có nhắc nhở các ngươi, nếu như các ngươi dám đụng đến chúng ta một chút chúng ta lập tức thôi động huyết khế để cho thân thể của các ngươi hóa thành sương máu trong nháy mắt!"

Sau khi hai người Diệp Phong và Diệp Tiểu Bạch biến mất ở trong vết nứt không gian, Trình Mặc lập tức ngửa đầu cười phá lên, sau đó nhìn về phía năm mươi người trước mắt lớn tiếng kêu gào.

"Trình Mặc!"

"Có một chuyện có thể ngươi vẫn còn chưa biết!"

"Chính là huyết khế ở trên người của chúng ta đã bị Tiểu Bạch đại nhân xóa đi!"

"Nói cách khác, chúng ta đã tự do!"

Nhìn thấy Trình Mặc ngửa đầu kêu gào như thế, Tống Huy lại thần sắc ngoạn vị nói một câu như vậy.

Hả?

Nghe nói như thế, ba người Trình Mặc, Trình Cuồng và Trình Dã đầu tiên là liếc nhau một cái, sau đó bắt đầu thôi động huyết khế, nhưng khi bọn họ phát hiện ra năm mươi người trước mắt không có một người nào xuất hiện tình huống tự bạo thì bọn họ triệt để luống cuống!

Bành!

Rất nhanh, ba người trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tống Huy!

"Huy ca!"

"Chúng ta sai!"

"Trước đó đều là chúng ta không đúng, xin Huy ca có thể giơ cao đánh khẽ, thả cho chúng ta một con đường sống!"

Sau khi quỳ xuống, Trình Mặc bắt đầu cầu khẩn, lúc này không phải là do bọn họ sợ chết, mà thứ bọn họ sợ chính là sống không bằng chết!

"Thả cho các ngươi một con đường sống?"

"Ngày bình thường, khi các ngươi chà tấn chúng ta chúng ta cũng từng đau khổ cầu khẩn các ngươi nhưng các ngươi có chịu buông tha cho chúng ta đâu?"

Nghe được Trình Mặc nói như vậy, Tống Huy lại cười lạnh, sau đó phất tay ra hiệu cho bốn mươi chín người đang đứng sau lưng mình!

...

Tinh Hồn Sơn, Tinh Hồn Cung!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, ban thưởng một trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục *5, ban thưởng đột phá một cái tiểu cảnh giới!"

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng năm mươi vạn điểm phá sản, ban thưởng đột phá một cái tiểu cảnh giới!"

Sau khi Diệp Phong trở lại Tinh Hồn Cung, tiếng thông báo ban thưởng của hệ thống lập tức vang lên không ngừng ở trong đầu của hắn.

Oanh! Oanh!

Ngay sau đó, hai luồng khí tức đột phá từ trong cơ thể Diệp Phong bộc phát, khiến cho tu vi của hắn trực tiếp từ Thần Thánh Cảnh Tứ Trọng đột phá đến Thần Thánh Cảnh Lục Trọng!

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

"Ừm?"

"Hệ thống điên rồi hả!"

"Vậy mà thoáng cái thưởng cho ta năm tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục!"

Sau khi Diệp Phong kiểm tra phần thưởng nhận được xong thì trên mặt cũng lộ ra vẻ giật mình, hắn hoàn toàn không ngờ được là hệ thống vì tăng tốc độ hắn phi thăng mà có thể đưa ra phần thưởng phát rồ như vậy!

"Hệ thống!"

"Ta có thể hỏi ngươi một chuyện hay không?"

Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó lên tiếng hỏi thăm hệ thống.

"Đinh! Túc chủ, ngươi muốn hỏi chuyện gì?"

Rất nhanh, hệ thống cũng lên tiếng đáp lại.

"Tính cả năm tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục này, bây giờ trong tay của ta đã có bảy tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục!"

"Vậy ngươi cho rằng những tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục này nên đưa cho ai dùng mới là thích hợp nhất?"

Nghe được hệ thống trả lời mình, Diệp Phong trực tiếp hỏi thăm.

"Đinh! Túc chủ, ngươi đó, ngươi đó, đương nhiên là ngươi đó, những Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục này đương nhiên phải cho ngươi sử dụng mới là thích hợp nhất!"

Hệ thống nghe được Diệp Phong hỏi mình như vậy thì cũng trực tiếp đưa ra câu trả lời!

"Hệ thống!"

Chương 1010 - Nhìn khắp toàn bộ cung môn, chỉ còn lại một mình ta là yếu như gà?

"Ngươi nói đúng, cho ta sử dụng là thích hợp nhất!"

"Nhưng ta là một tên bại gia tử, vậy Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục này, ta phải lãng phí nó mới được!"

"Cho nên, ta chuẩn bị dùng những Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục này tăng thực lực của những người và thú bên trong cung môn lên mới được!"

Nói xong, Diệp Phong nở một nụ cười xấu xa sau đó đi thẳng đến chỗ Tôn Long đang đứng cách đó không xa!

(Hệ thống: ? ? ? Ngươi cái lão Lục, đây là ngươi đang gài bẫy ta có đúng không?)

"Diệp thiếu!"

"Ngài về đến rồi!"

Tôn Long đang hốt phân rồng nhìn thấy Diệp Phong đi tới thì thần thái cung kính lên tiếng hỏi.

"Tôn Long!"

"Thực lực của ngươi trước mắt là Thần Kiếp Cảnh Nhất Trọng đúng không!"

"Có muốn trực tiếp đột phá đến Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong hay không?"

Đi tới trước mặt Tôn Long, Diệp Phong trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.

"Muốn! ! !"

"Diệp thiếu, ta rất muốn!"

Nghe nói như thế, Tôn Long đầu tiên là sững sờ, sau đó thì thần tình kích động lên tiếng đáp lại, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: "Chẳng lẽ là Diệp thiếu lại định cho ta sử dụng quyển trục có thể giúp người khác điên cuồng đột phá đó nữa hay sao?"

Ba!

Ngay lúc Tôn Long còn đang ngầm tự suy đoán, Diệp Phong đã trực tiếp dám một tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục lên trên trán của hắn rồi.

Oanh! Oanh! Oanh!

Theo lực lượng của Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục tràn vào trong cơ thể Tôn Long, một luồng khí tức đột phá lập tức bộc phát ra từ trong cơ thể của hắn đồng thời ở trên không trung lôi vân nhấp nhô, lôi âm nổ vang, một đạo Thiên Đạo kiếp vân đang nhanh chóng ngưng tụ lại ở trên đó!

"Đi!"

"Thiên Đạo kiếp vân không dám bổ ngươi, tiếp theo, ngươi cứ thỏa thích đột đột đột đi!"

Nói xong, Diệp Phong lập tức đi tới chỗ mấy người Lệ Thất, Sử Đại Xuyên và Thánh Quang Hổ Yêu đang đứng cách đó không xa.

"Thánh Quang Hổ Yêu!"

"Sử Đại Xuyên!"

"Lệ Thất!"

"Tiếp theo, ta sẽ giúp các ngươi tăng thực lực lên một đợt còn có thể trực tiếp đột phá đến cảnh giới Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong hay không thì phải xem vận may của riêng các ngươi!"

Đi tới trước mặt của hai người một thú, Diệp Phong nói ra ý đồ mình đến đây, sau đó lấy Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục ra đập vào trán của bọn họ!

...

Sau nửa canh giờ!

"Tôn Long dùng một tấm!"

"Thánh Quang Hổ Yêu dùng một tấm!"

"Sử Đại Xuyên dùng hai tấm!"

"Lệ Thất dùng ba tấm, vừa khéo dùng bảy tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục, như thế xem ra những Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục do hệ thống ban thưởng cho ta này có thể nói là chuẩn bị cho bọn họ!"

Nhìn thấy thực lực của ba người một thú đều thuận lợi đột phá đến cảnh giới Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ hài lòng.

? ? ?

Tình huống như thế nào?

Đây là tình huống như thế nào a!

Chỉ một lát như vậy, mấy người Lệ Thất, Tôn Long, Sử Đại Xuyên và Thánh Quang Hổ Yêu đều đột phá đến cảnh giới Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong rồi?

Mà Ba quản gia và Phi Thiên Trư Trư cũng đều có tu vi là Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!

Nói cách khác, nhìn khắp toàn bộ cung môn, ngoại trừ thân làm cung chủ như ta thì những người còn lại và Thần thú, tất cả đều là cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong?

Cách đó không xa, sau khi Hoắc Sơn nhìn thấy cảnh này thì cả người đều choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là lần này khi Diệp Phong trở về, vừa xuất hiện thì tung ra một cái đại chiêu vô địch.

"Làm sao bây giờ!"

"Bây giờ toàn bộ cung môn tất cả đều là cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, chỉ có một mình ta là yếu như gà!"

"Như vậy thì sao ta có thể quản lý được cung môn này, mẹ nó, bây giờ áp lực của ta cũng quá lớn rồi!"

Sau khi tỉnh táo lại, Hoắc Sơn lập tức gượng cười tự lẩm bẩm, hắn hoàn toàn không ngờ được là mình là một tên phế vật tu luyện lại có một ngày lại có thể quản lý được một đống cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng một trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục *1, ban thưởng Chiến Đấu Khôi Lỗi *10!"

Một bên khác, sau khi Diệp Phong lãng phí hết sạch toàn bộ bảy tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống cũng lập tức vang lên ở trong đầu của hắn.

Hả?

Khôi phục lại thành phần thưởng bình thường?

Như vậy tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục nảy ta sẽ để cho mình dùng!

Nghe được tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống vang lên, Diệp Phong cũng cười tự nói.

(Hệ thống: Thần mẹ nó khôi phục lại phần thưởng bình thường, trước đó cũng là ban thưởng bình thường đó, ta thật sự không có thao tác ngầm o(╥ ╥)o!)

"Chủ nhân!"

"Ta nhớ ngươi muốn chết!"

Đúng lúc này, một giọng nói tràn đầy hưng phấn từ đằng xa vọng lại.

Hả?

Tình huống như thế nào?

tại sao Phi Thiên Trư Trư cũng có cái tật xấu này chứ?

Nhìn thấy Phi Thiên Trư Trư đang nhanh chóng chạy từ chỗ xa xa tới chỗ mình, trên mặt Diệp Phong cũng toát ra vẻ mộng bức.

Rất nhanh!

Sau khi Phi Thiên Trư Trư sắp đi tới trước mặt Diệp Phong, nó thắng gấp, sau đó lại làm ra một cú vung đuôi xinh đẹp, trực tiếp lộ ra hai cái mông của minh trước mặt Diệp Phong!

? ? ?

Con lợn này muốn làm gì?

Chẳng lẽ là muốn cho ta đạp bay nó hay sao?

Nhìn thấy Phi Thiên Trư Trư nằm rạp trên mặt đất, sau đó nhô hai cái mông lên, trong nháy mắt trên mặt Diệp Phong cũng treo đầy hắc tuyến!

"Chủ nhân!"

"Mau đạp ta đi nè!"

"Ta đã có chút đợi không kịp nữa!"

Đúng lúc này, trên mặt Phi Thiên Trư Trư cũng lộ ra vẻ mong đợi hô to lên.

Hả?

Đúng là đến đây để bị ta đạp thật?

Sao nó chỉ đi theo Cẩu Tử đi ra ngoài một chuyến mà đã biến thành như thế này rồi?

Nghe được Phi Thiên Trư Trư nói như vậy, Diệp Phong cũng tỏ vẻ giật mình, nhưng tuy rằng có giật mình nhưng hắn vẫn nâng chân phải lên trực tiếp bày ra tư thế sút gôn!

"Chủ nhân! ! !"

Chương 1011 - Hoắc Sơn khóc, không thể khi dễ người khác như vậy chứ!

"Đừng mà!"

"Cái đạp tràn đầy yêu thương này phải thuộc về ta mới đúng!"

Ngay khi Diệp Phong toàn lực bay đạp thì giọng nói tràn đầy lo lắng của tiểu hoàng cẩu cũng vang lên ở nơi xa xa.

Bành!

Ngay sau đó, theo một tiếng vang trầm đục vang lên, Phi Thiên Trư Trư trực tiếp bị đạp bay ra ngoài!

"Mẹ nó!"

"Đây là tình thương dành riêng cho ta!"

"Con lơn ngươi mẹ nó không có heo đức!"

Nhìn thấy Phi Thiên Trư Trư từ trên đỉnh đầu mình bay đi, tiểu hoàng cẩu cũng bị tức đến toàn thân đều run động.

Một bên khác!

"Vừa nãy hình như hệ thống ban thưởng cho ta Chiến Đấu Khôi Lỗi gì đó!"

"Xem trước xem nó là thứ gì đã!"

Lúc này, sau khi Diệp Phong đạp Phi Thiên Trư Trư bay đi, hắn bắt đầu kiểm tra tình huống của Chiến Đấu Khôi Lỗi!

Chiến Đấu Khôi Lỗi: Là một loại Thần khí phụ trợ đặc thù mà Luyện Khí Sư cả đời đều muốn rèn đúc ra, có thể chấp hành mệnh lệnh chiến đấu đơn giản!

"Ngọa tào!"

"Lại mẹ nó chỉ cho một chút tin tức như vậy?"

"Cho thêm một chút tin tức nữa thì chết hay sao!"

Sau khi Diệp Phong xem xét tin tức của Chiến Đấu Khôi Lỗi xong, mặt đen lại phàn nàn.

"Chủ nhân!"

"Xin ngài!"

"Từ giờ về sau, có thể chỉ để cho một mình ta nhận được cái đạp tràn đầy yêu thương này hay không!"

Đúng lúc này, tiểu hoàng cẩu cũng đi tới trước mặt Diệp Phong, sau đó tràn đầy ủy khuất lên tiếng nói.

? ? ?

Thần mẹ nó cái đạp tràn đầy yêu thương?

Mẹ nó, cái đó không phải là rảnh rỗi không có việc gì chạy tới đây để bị đạp hay sao?

Nghe được tiểu hoàng cẩu đưa ra một thỉnh cầu kỳ lạ như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Diệp Phong như không thể tin vào tai của mình!

"Cẩu Tử!"

"Ngươi có thể đừng có hèn hạ như vậy được hay không?"

"Thân là chủ nhân của ngươi, ta áp lực rất lớn a!"

Sau khi tỉnh táo lại, Diệp Phong nhìn về phía tiểu hoàng cẩu lên tiếng khuyên bảo.

"Chủ nhân!"

"Nhưng ta là Kiếm Cẩu a!"

"Hơn nữa mục tiêu của ta chính là muốn trở thành Chư Thiên Vạn Giới đệ nhất Kiếm Cẩu, bây giờ ngươi không cho ta kiếm ta cũng có áp lực rất lớn!"

Nghe được Diệp Phong thuyết phục, tiểu hoàng cẩu cũng vội vàng giải thích rõ cho hắn biết.

"Cẩu Tử! ! !"

"Có phải là ngươi không có nghe hiểu được tiếng người đúng không?"

"Ta nói là hèn hạ, không phải là kiếm!"

Lúc này, mặt Diệp Phong cũng xạm lại lên tiếng khiển trách.

"Chủ nhân!"

"Ta hiểu rồi!"

"Nhưng ta hai loại kiếm ta đều muốn có, một cái là đối với địch nhân, một cái là đối với ngài!"

Tiểu hoàng cẩu nghe xong thì vội vàng nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

"Nằm sấp xuống!"

Nghe đến nơi này, rốt cục Diệp Phong không chịu nổi, trực tiếp ra lệnh cho tiểu hoàng cẩu, sau đó bày ra tư thế sút gôn!

"Được!"

"Chủ nhân, ta lập tức nằm sấp!"

Nhìn thấy động tác này của Diệp Phong, tiểu hoàng cẩu cũng nở một nụ cười bỉ ổi xoay người, sau đó nằm rạp xuống đất để lộ ra hai cái mông của mình!

Bành!

Theo một tiếng vang trầm đục vang lên, tiểu hoàng cẩu trực tiếp bị đạp bay ra ngoài, đồng thời bày ra động tác nằm ngửa bắt chéo chân kinh điển ở trên không trung!

"Tại sao!"

"Tại sao tiểu hoàng cẩu lại trở nên như thế?"

"Lúc trước khi ta nhặt được nó, nó rất bình thường a, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở khâu nào chứ?"

Nhìn thấy dáng vẻ của tiểu hoàng cẩu lúc này, Diệp Phong cũng mặt xạm lại tự nói.

(Hệ thống: Gần son thì đỏ gần mực thì đen, tại sao nó lại trở thành người như vậy không lẽ chính ngươi cũng không biết được hay sao?)

...

"Đến rồi!"

"Diệp thiếu bước những bước chân đầy phách lối đi thẳng tới chỗ ta rồi!"

"Đây là đang định giúp ta tăng thực lực lên đúng không?"

Nhìn thấy Diệp Phong đi thẳng tới chỗ mình, trên mặt Hoắc Sơn cũng lộ ra vẻ kích động, dù sao, toàn bộ cung môn bây giờ chỉ còn lại có một mình hắn là yếu như gà hơn nữa hắn còn là cung chủ, theo như hắn nghĩ, chắc chắn Diệp Phong tới đây là để giúp hắn tăng thực lực lên!

"Diệp thiếu!"

"Ta chuẩn bị xong!"

"Tới đi!"

Sau khi Diệp Phong đi tới, Hoắc Sơn lập tức vén tóc lên sau đó tràn đầy hưng phấn lên tiếng nói.

? ? ?

Ngươi chuẩn bị kỹ càng cái gì rồi?

Cái gì là tới đi?

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, đặc biệt là nhìn thấy Hoắc Sơn vén tóc lên, Diệp Phong trực tiếp mộng!

"Cung chủ!"

"Ta không biết ngươi đang nói cái gì!"

"Ta tới đây là muốn hỏi ngươi chút chuyện thôi!"

Sau đó, Diệp Phong lập tức nói rõ ý đồ mình đến đây với Hoắc Sơn.

Hả?

Là đến để hỏi chuyện ta?

Đây là lại muốn bắt đầu phá của rồi?

Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hoắc Sơn ủy khuất muốn khóc, thậm chí bây giờ hắn rất muốn nói với Diệp Phong một câu: "Ngươi ngoại trừ phá của thì mới nghĩ đến ta, lẽ nào ở những chuyện khác ngươi đều không nghĩ đến ta hay sao?"

Khó chịu!

Lúc này Hoắc Sơn thật sự khó chịu!

Toàn bộ cung môn cho dù là quan hốt phân hay là Mục Long Hổ, cho dù là đệ tử thân truyền hay là đệ tử bình thường, thực lực của tất cả bọn họ đều tăng vọt, mà hắn thân là cung chủ nhưng lại cái gì cũng không chiếm được chỉ có thể làm một cung chủ yếu như gà, điều này sao có thể không khiến cho hắn khó chịu cho được!

"Diệp thiếu!"

"Trước khi ngài hỏi ta thì ta có thể hỏi ngài một chuyện được hay không?"

Sau khi bình phục lại tâm tình, Hoắc Sơn trưng vẻ mặt thành thật ra quay qua nhìn Diệp Phong hỏi một câu như vậy.

"Được a!"

"Ngươi muốn hỏi cái gì thì trực tiếp hỏi đi!"

Nghe được Hoắc Sơn hỏi như vậy, trên mặt Diệp Phong cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ lên tiếng nói.

"Diệp thiếu!"

"Ngài vừa mới giúp Tôn Long, Sử Đại Xuyên, Lệ Thất và Thánh Quang Hổ Yêu tăng tu vi lên, có thể nói bây giờ ở trong cung môn chỉ có một mình ta là yếu như gà!"

"Không biết đến khi nào thì ngài mới giúp ta tăng tu vi lên một chút?"

Hoắc Sơn nghe xong thì trực tiếp lên tiếng hỏi thăm.

"Cung chủ!"

"Ngươi quên mục đích ban đầu của ta khi ta sáng lập cung môn này hay sao?"

Chương 1012 - Hoắc Sơn khóc, không thể khi dễ người khác như vậy chứ! (2)

"Ta chính là muốn thành lập nên một cái cung môn cực kỳ nhỏ yếu sau đó ở bên trong đó hảo hảo cẩu!"

"Mà ngươi thân là cung chủ, nếu như ngươi có được tu vi cực kỳ khủng bố và chẳng phải là thực lực của cung môn chúng ta sẽ bị bại lộ hay sao?"

"Cho nên, ngươi chỉ có thể là một cung chủ yếu như gà, chỉ có như vậy mới có thể lừa người khác được!"

Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm như vậy, Diệp Phong cũng trưng vẻ mặt thành thật ra giải thích rõ cho hắn biết.

Hả?

Ngươi còn không biết xấu hổ nhắc lại dự tính ban đầu khi thành lập cung môn?

Đã nói cẩu, nhưng ngươi ở trong cung môn cẩu được mấy ngày?

Không phải ra ngoài phá của thì chính là trên đường ra ngoài phá của, thế nào, dự tính ban đầu khi thành lập cung môn này chính là để cho ta đúng không?

Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, Hoắc Sơn cả người đều muốn điên rồi, nếu như Diệp Phong hảo hảo cẩu bên trong cung môn, như vậy thì hắn cũng không nói cái gì, là một cung chủ yếu như gà thì làm cung chủ yếu như gà đi dù sao đây cũng là dự tính ban đầu khi sáng lập cung môn!

Nhưng Diệp Phong không qua loa, ngược lại lại để hắn cứ làm kẻ yếu như gà như thế thì sao hắn có thể chịu được!

"Diệp thiếu!"

"Ngươi vừa nói là muốn hỏi ta chuyện gì!"

Lúc này, Hoắc Sơn đã không muốn tiếp tục bàn tán về chuyện khiến cho người ta đau lòng này nữa, trực tiếp đổi chủ đề khác.

"Cung chủ!"

"Chiến Đấu Khôi Lỗi, ngươi từng nghe nói tới thứ này hay chưa?"

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp hỏi thăm.

Hả?

Chiến Đấu Khôi Lỗi?

Thứ này không phải đã thất truyền rồi hay sao?

Nghe được bốn chữ Chiến Đấu Khôi Lỗi, Hoắc Sơn cũng tỏ vẻ giật mình, sau đó thầm nghĩ trong lòng: "Những thứ mà Diệp thiếu muốn phá của không có một thứ nào là thứ bình thường hết cả!"

"Diệp thiếu!"

"Theo ta được biết, muốn rèn đúc Chiến Đấu Khôi Lỗi thì cần Khôi Lỗi Bí Điển!"

"Chỉ khi nào dựa theo phương pháp chế tạo đặc thù ở trên Khôi Lỗi Bí Điển thì mới có thể chế tạo ra Chiến Đấu Khôi Lỗi!"

"Mà mấy chục vạn năm trước, Khôi Lỗi Bí Điển có thể nói là con át chủ bài mạnh mẽ nhất của Luyện Khí Sư, căn cứ Khôi Lỗi Bí Điển khác biệt thì có thể chế tạo ra khôi lỗi khác biệt, ví dụ như là Chiến Đấu Khôi Lỗi, Thủ Hộ Khôi Lỗi, Thế Thân Khôi Lôi, Tự Bạo Khôi Lỗi vân vân!"

Mặc dù giật mình khi Diệp Phong nhắc đến Chiến Đấu Khôi Lỗi, nhưng Hoắc Sơn vẫn nói hết những tình huống mà mình biết ra.

"Ừm?"

"Trước đây Luyện Khí Sư trâu bò như vậy hay sao?"

Nghe nói như thế, trên mặt Diệp Phong cũng lộ vẻ ngạc nhiên lên tiếng nói.

"Diệp thiếu!"

"Không chỉ là Luyện Khí Sư, Luyện Đan Sư trước đây, Thần Thảo Sư trước đây, Phù Lục Sư, Trận Pháp Sư vân vân đều cực kì kinh khủng!"

Nhìn thấy Diệp Phong vô cùng hứng thú đối với phương diện này, Hoắc Sơn cũng lập tức lên tiếng nói.

…………………….…………………….…………………….

"Nha!"

"Vậy chọn hai cái nói nghe thử xem!"

Nghe đến đây, Diệp Phong trên mặt lộ vẻ hiếu kì hỏi thăm.

"Trước đây Luyện Đan Sư Có thể luyện chế ra các loại đan dược mạnh mẽ ẩn chứa lực lượng khác nhau, ví dụ như là Chiến Thể Đan trong vòng nửa nén nhang cho dù nhục thân có bị tổn thương lớn như thế nào đi nữa thì cũng có thể nhanh chóng tự lành, thần hồn xuất khiếu, Trấn Hồn Đan Có thể khống chế thân thể người khác trong thời gian ngắn, Thần Thể Đan, có thể có được các loại thần thể thể chất trong thời gian ngắn!"

"Trước đây Thần Thảo Sư có thể không ngừng tiến hóa rất nhiều thần thảo hi hữu khiến cho bọn chúng không ngừng đột phá hạn mức cao nhất của mình thậm chí cuối cùng còn có thể diễn sinh ra linh trí nhất định, Phệ Thần Thảo tương đối nổi tiếng, có thể cao tới trăm trượng, có thể trong nháy mắt phân hoá ra vô số chủng tử, sáng tạo ra một cái biển Phệ Thần Thảo, có thể thôn phệ sạch sẽ thân thể của mấy chục vạn người trong nháy mắt, cực kỳ kinh khủng!"

Nghe được Diệp Phong hỏi như vậy, Hoắc Sơn lấy ra hai cái ví dụ đơn giản!

Hít!

Mà nghe được những chuyện này, Diệp Phong cũng không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh, hắn hoàn toàn không ngờ được là Luyện Đan Sư và Thần Thảo Sư trước đây lại có thể mạnh mẽ tới mức độ như vậy!

"Cung chủ!"

"Như vậy thì tại sao bọn họ lại xuống dốc đến mức như bây giờ?"

Bình phục lại tâm tình, Diệp Phong trên mặt lộ vẻ khó hiểu lên tiếng hỏi thăm.

"Diệp thiếu!"

"Trước đó ta cũng không biết là bởi vì cái gì!"

"Nhưng bây giờ ta có một phỏng đoán cực kỳ to gan!"

Nói đến đây, Hoắc Sơn dừng một chút, sau đó tiếp tục nói ra: "Diệp thiếu, còn nhớ rõ tin tức mà trước đó Thiên Cơ Các truyền tới không?"

"Ừm?"

"Ý của ngươi là rất có thể là Thần thạch có thể chế tạo các loại khôi lỗi và Khôi Lỗi Bí Điển, thần thực có thể luyện chế các loại nghịch thiên đan dược, các loại thần thảo có thể tiến hóa thành tồn tại nghịch thiên, tất cả đều tự biến mất theo thời gian trôi qua đúng không?"

Nghe được Hoắc Sơn nhắc nhở, Diệp Phong lập tức hiểu ra sau đó nói ra ý nghĩ trong lòng mình.

"Không sai!"

"Phỏng đoán của ta chính là như vậy!"

"Ngoại trừ lời giải thích này, ta thật sự không nghĩ ra được nguyên nhân nào khác!"

Hoắc Sơn nghe xong cũng khẽ gật đầu sau đó lên tiếng nói.

"Đinh! Túc chủ, ngươi có muốn biết suy đoán này có phải là thật hay không không?"

Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống bỗng nhiên vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.

"Không muốn biết!"

"Cuộc sống nên có một chút xíu chuyện khó hiểu thì mới mới mẻ và thú vị!"

"Suy đoán này sau này ta sẽ đích thân kiểm tra xem nó có đúng hay không!"

Nghe được hệ thống nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp cự tuyệt.

? ? ?

Bây giờ ta không kịp chờ đợi muốn nói cho ngươi biết!

Sau đó ngươi nói là ngươi không muốn biết?

Ngươi biết làm như vậy sẽ khiến cho ta khó chịu như thế nào hay không?

Nghe được Diệp Phong trả lời như vậy, hệ thống trực tiếp mộng, kiểu này hoàn toàn không giống như là dự đoán của nó, bởi vì nó hiểu rất rõ Diệp Phong, chắc chắn Diệp Phong phải rất muốn biết mới đúng!

Chương 1013 - Phương pháp phá của Chiến Đấu Khôi Lỗi!

"Đinh! Túc chủ, tin tức này không cần tiêu hao chức năng nhìn trộm thiên cơ, ta có thể trực tiếp nói cho ngươi biết!"

Lúc này, hệ thống không cam lòng lên tiếng nói một lần nữa.

"Ta không muốn biết!"

"Ngươi cũng đừng nói cho ta!"

"Nếu như ngươi nói cho ta biết thì sau này ta sẽ không tập trung phá cũa nữa!"

Nghe được hệ thống nói như vậy, Diệp Phong lại lên tiếng từ chối lần nữa đồng thời trong lòng thầm nghĩ: "Nếu như ngươi không có chủ động nói ra thì có thể ta sẽ chủ động hỏi thăm ngươi, nhưng nếu như ngươi đã chủ động nói ra thì chứng minh rằng ngươi rất muốn nói cho ta biết, vậy thì ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi nói ra, đây mới là phẩm chất đạo đức mà lão Lục nên có!"

"Diệp thiếu!"

"Ngươi hỏi chuyện có liên quan tới Chiến Đấu Khôi Lỗi, có phải là trong tay của ngươi có Chiến Đấu Khôi Lỗi, hơn nữa còn chuẩn bị phá của đúng hay không?"

Nhìn thấy Diệp Phong cả buổi mà vẫn không nói gì, trên mặt Hoắc Sơn cũng lộ ra vẻ hiếu kỳ lên tiếng hỏi thăm.

"Không sai!"

"Trong tay của ta có mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, nhưng mà nó là cấp bậc gì thì ta vẫn chưa rõ lắm!"

Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm, Diệp Phong cũng thuận miệng đáp lại một câu, sau đó bắt đầu suy nghĩ nên như thế nào mới có thể lãng phí hết mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi này.

"Diệp thiếu!"

"Không cần biết là Chiến Đấu Khôi Lỗi cấp bậc gì, tác dụng chủ yếu của nó chính là chiến đấu, bởi vì chúng nó không có đau đớn, không có tình cảm, chỉ cần ra một cái mệnh lệnh chiến đấu đơn giản cho chúng nó thì chúng nó sẽ đi hoàn thành mệnh lệnh đó!"

"Mà muốn phá của thì chúng ta có thể bắt đầu từ chiến đấu hay không!"

Nhìn thấy Diệp Phong bắt đầu trầm tư, trên mặt Hoắc Sơn nở một nụ cười nói ra một câu như vậy.

"Ừm?"

"Bắt đầu từ chiến đấu?"

"Cung chủ, nói suy nghĩ của ngươi ra xem!"

Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong cũng cảm thấy hứng thú, sau đó lên tiếng hỏi thăm.

"Tử chiến là phương pháp sử dụng Chiến Đấu Khôi Lỗi tốt nhất!"

"Bởi vì chúng nó sẽ chiến đấu cho đến thời khắc cuối cùng!"

"Vậy nếu như chúng ta tìm Thần Đạo Quán, để bọn chúng đi luận bàn với người khác thậm chí là luận bàn với Thần Đạo Giả yếu nhất, chờ luận bàn không sai biệt lắm thì chúng ta sẽ nói cho Thần Đạo Giả yếu nhất đó biết được nhược điểm chí mạng của Chiến Đấu Khôi Lỗi, như vậy chẳng phải là rất phá của hay sao!"

Nhìn thấy Diệp Phong cảm thấy rất hứng thú với ý tưởng của mình, Hoắc Sơn lập tức nói ra ý tưởng của mình.

Hả?

Luận bàn với Thần Đạo Giả yếu nhất!

Cuối cùng lại để cho Thần Đạo Giả yếu nhất hủy Chiến Đấu Khôi Lỗi?

Sau khi nghe được ý tưởng này của Hoắc Sơn, Diệp Phong cũng hai mắt tỏa sáng, sau đó đi thẳng tới chỗ Mộng Huyễn Mao Ốc.

? ? ?

Công nhận ý tưởng phá của của ta!

Sau đó trực tiếp đi?

Không thể khen ta được một câu hay sao?

Nhìn thấy Diệp Phong nghe ý tưởng phá của của mình xong sau đó trực tiếp rời khỏi nơi này, Hoắc Sơn cả người đều choáng váng!

Hắn đang rất cố gắng để biểu hiện, cũng không hi vọng xa vời Diệp Phong sẽ giúp hắn tăng thực lực lên, thoát khỏi thân phận cung chủ yếu như gà, nhưng lẽ nào hắn muốn nhận được một câu tán dương cũng là chuyện khó đến như vậy hay sao?

...

Mộng Huyễn Mao Ốc!

"Chủ nhân đến đây!"

"Tất cả đều đứng dậy đi, đừng có tiếp tục phơi nắng như vậy nữa!"

Phát hiện Diệp Phong đang nhanh chóng đi tới chỗ này, Diệp Tiểu Hắc cũng lên tiếng nhắc nhở bốn người Tiểu Kiếm, Tiểu Bạch, Tiểu Chùy vàTiểu Cước bên cạnh.

Bành!

Khi bốn người từ ghế đu đứng lên, khóe miệng Diệp Tiểu Chùy nở một nụ cười xấu xa, sau đó bộc phát ra toàn lực, một cái chưởng đao đánh cho Diệp Tiểu Cước hoàn toàn không hề đề phòng một chút nào hôn mê bất tỉnh!

"Ngọa tào!"

"Lại mẹ nó lừa ta!"

"Tiểu Chùy, mẹ nó ngươi có còn là người nữa hay không vậy?"

Trong khoảnh khắc trước khi hôn mê, trong lòng Diệp Tiểu Cước điên cuồng mắng to!

Bành!

Ngay khi Diệp Tiểu Chùy tràn đầy đắc ý, Diệp Tiểu Kiếm đang đứng bên cạnh cũng toàn lực xuất thủ, trực tiếp dùng chuôi đao đánh cho Diệp Tiểu Chùy hôn mê bất tỉnh!

"Hắc ca!"

"Bạch ca!"

"Hình như Cẩu ca đang gọi ta, ta đi tìm Cẩu ca!"

Sau khi đánh cho Diệp Tiểu Chùy ngất xỉu, Diệp Tiểu Kiếm cũng sợ Diệp Tiểu Bạch ra tay với hắn, cho nên chuyện đầu tiên mà hắn làm là lui về sau mấy bước sau đó mới nhìn về phía hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch nói một câu như vậy, sau đó nhanh chóng bay đến chỗ tiểu hoàng cẩu.

"Hắc ca!"

"Nếu như ngươi muốn động thủ với ta thì ngươi cứ trực tiếp nói với ta là được, ta tự mình ngã xuống, tuyệt đối không làm phiền ngươi động thủ!"

Lúc này, nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm trực tiếp thoát đi nơi này, Diệp Tiểu Bạch nhìn về phía Diệp Tiểu Hắc vội vàng nói.

"Động cái rắm!"

"Ngươi làm thành như vậy, ta cũng không cảm nhận được cảm giác vui vẻ khi đánh lén người khác!"

Nghe được Diệp Tiểu Bạch nói như vậy, Diệp Tiểu Hắc cũng tức giận lên tiếng nói.

Một lát sau!

"Ừm?"

"Tình huống như thế nào?"

"Lần trước chính Tiểu Cước ngủ, lần này, Tiểu Chùy ngủ chung với hắn?"

Sau khi Diệp Phong tới đây, nhìn thấy hai người Diệp Tiểu Cước và Diệp Tiểu Chùy ôm nhau cùng ngủ trên một cái ghế xích đu, cả người trực tiếp choáng váng!

…………………………………

"Tiểu Hắc!"

"Tiểu Bạch!"

"Đây là tình huống như thế nào?"

Sau đó, Diệp Phong nhìn về phía hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch lên tiếng hỏi thăm.

"Chủ nhân!"

"Vừa nãy không biết hai người nói chuyện gì với nhau sau đó cảm giác như hai người bọn họ cùng chung chí hướng cuối cùng diễn biến thành như vậy!"

"Nhưng mà ta có nhắc nhở bọn họ là làm như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt nhưng mà bọn họ không chịu nghe!"

Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Hắc cũng vội vàng lên tiếng giải thích cho hắn biết.

(Diệp Tiểu Cước, Diệp Tiểu Chùy: Hai chúng ta đều bị đánh lén, mẹ nó như vậy mà cũng có thể nói thành cùng chung chí hướng, còn nữa, cho dù ngươi nhắc nhở thì chúng ta cũng không nghe được, chúng ta cũng muốn nghe dữ lắm nhưng mà chúng ta đang hôn mê mà!)

"Ngọa tào!"

"Hắc ca cũng quá trâu bò!"

"Căn cứ sự thật để nói dối, nói đến ta cũng sắp tin luôn!"

Bình Luận (0)
Comment