Mà Diệp Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh nghe nói như vậy thì trên mặt cũng toát ra vẻ kính nể, hắn thật sự không biết ở phương diện bịa chuyện thì Diệp Tiểu Hắc lại có thiên phú như vậy!
"Thật ?"
"Tại sao ta lại cảm thấy có gì đó không đúng?"
Nghe được Diệp Tiểu Hắc nói như vậy, Diệp Phong cũng hơi hơi nhíu nhíu mày, không biết tại sao nhưng hắn luôn cảm thấy trong này có gì đó không thích hợp!
"Đi!"
"Không quan tâm tới hai người bọn họ nữa, Tiểu Hắc, ngươi đưa ta đi đến một cái thành trấn có Thần Đạo Quán!"
Không suy nghĩ về vấn đề trong này thêm nữa, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho Diệp Tiểu Hắc.
"Chủ nhân! ! !"
"Ta có lời muốn nói!"
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Tiểu Kiếm từ đằng xa vọng lại, ngay sau đó, Diệp Tiểu Kiếm cũng nhanh chóng bay từ đằng xa tới đây.
Hả?
Tại sao hắn lại bay trở về rồi?
Chẳng lẽ hắn bay trở về đây là để đâm thọc?
Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm lại chạy trở về, hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch cũng đều toát ra vẻ khẩn trương.
"Tiểu Kiếm!"
"Ngươi muốn nói cái gì với ta?"
Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm bay tới, Diệp Phong cũng mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng dò hỏi.
"Chủ nhân!"
"Vừa nãy những gì mà ngài nói với Hoắc Sơn ta đều nghe được!"
"Thật ra thì muốn tìm Thần Đạo Giả yếu như gà để luận bàn, không nhất định phải đi Thần Đạo Quán, không phải ở trong cung môn của chúng ta cũng có một hay sao?"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Diệp Tiểu Kiếm vội vàng nói ra ý nghĩ của mình.
"Tiểu Kiếm!"
"Không nghĩ tới ngươi cũng chú ý tới tình huống của ta ở bên đó, thật sự là có lòng!"
"Nhưng mà làm như vậy cũng không có tốt cho cung chủ lắm đâu!"
Nghe được ý nghĩ này của Diệp Tiểu Kiếm, Diệp Phong cũng lộ vẻ do dự.
"Chủ nhân!"
"Không phải là trong tay ngài có mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi hay sao, vậy thì chúng ta hoàn toàn có thể để lại một cái cho Hoắc Sơn, dù sao chắc chắn ngài cũng không thể nào để cho mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi đều thua dưới tay một tên yếu như gà được đúng không!"
"Mà Hoắc Sơn đối mặt một cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, chắc chắn không có vấn đề gì, chờ bọn họ luận bàn không sai biệt lắm, ta sẽ nói cho Hoắc Sơn biết nhược điểm trí mạng của Chiến Đấu Khôi Lỗi, làm như vậy sao lại không được!"
Nghe được Diệp Phong nói ra lo lắng của mình, Diệp Tiểu Kiếm nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.
"Đúng vậy!"
"Mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, chắc chắn ta không thể để cho thua hết ở trên tay của một tên yếu như gà, như vậy để cung chủ hỗ trợ lãng phí một cái cũng không phải là vấn đề gì lớn!"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, Diệp Phong cũng khẽ gật đầu, công nhận đề nghị này, sau đó lấy một cái Chiến Đấu Khôi Lỗi từ trong không gian của hệ thống ra!
Oanh!
Theo một tiếng vang thật lớn vang lên, một cái Chiến Đấu Khôi Lỗi cao hai mét, toàn thân lóe ra vẻ sáng bóng của kim loại lập tức xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người!
"Ngọa tào!"
"Cái Chiến Đấu Khôi Lỗi này có ức điểm điểm đẹp trai!"
"Hơn nữa nhìn nó giống như là một người thật, chỉ là toàn bộ thân thể của nó đều được dùng các loại mỏ kim loại đặc thù chế tạo ra thôi!"
Nhìn cái Chiến Đấu Khôi Lỗi cực kỳ đẹp còn có cảm giác áp bách cực lớn trước mắt, Diệp Phong cũng nhịn không được sợ hãi than.
"Tiểu Kiếm!"
"Cái Chiến Đấu Khôi Lỗi này giao cho ngươi!"
"Một hồi ngươi đưa tới cho cung chủ, sau đó để nó luận bàn một trận với cung chủ!"
Sau đó, Diệp Phong nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm ra lệnh.
"Chủ nhân yên tâm đi!"
"Tiểu Kiếm nhất định sẽ làm tốt chuyện này!"
Nói xong, Diệp Tiểu Kiếm dùng huyết sắc tế kiếm trong tay vạch ra một cái vết nứt không gian trước người!
"Chủ nhân!"
"Ngài thông qua không gian thông đạo này thì có thể đi đến một tòa thành trấn có Thần Đạo Quán!"
Lúc này, Diệp Tiểu Kiếm cũng nhìn về phía Diệp Phong tiếp tục nói.
"Ừm!"
Diệp Phong nghe xong cũng hài lòng khẽ gật đầu, sau đó đi vào trong vết nứt không gian!
Hả?
Có sát khí?
Sau khi Diệp Phong rời khỏi, Diệp Tiểu Kiếm bỗng nhiên nhận ra cái gì sau đó đột nhiên nhìn qua bên cạnh, khi hắn nhìn thấy hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch đều dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn hắn thì hắn trực tiếp luôn cuốn!
"Hắc ca!"
"Bạch ca!"
"Các ngươi nghe ta giải thích, ta..."
Đang lúc Diệp Tiểu Kiếm chuẩn bị giải thích cái gì, Diệp Tiểu Hắc lại trực tiếp ngắt lời hắn, sau đó cười lạnh nói: "Tiểu Kiếm ơi là Tiểu Kiếm, ngươi đầu tiên là cướp lấy cơ hội biểu hiện của chúng ta sau đó còn cướp lấy việc làm của chúng ta, có thể nói là sự thật đều bày ra ở trước mắt, bây giờ ngươi còn có cái gì để giải thích nữa!"
"Hừ!"
"Vậy ta sẽ không giải thích!"
"Dù sao cũng đều sẽ bị đánh, ta đâu cần phải ủy khúc cầu toàn với các ngươi làm gì!"
Nhìn thấy hai người Diệp Tiểu Hắc và Diệp Tiểu Bạch trực tiếp ma quyền sát chưởng đi thẳng tới chỗ mình, Diệp Tiểu Kiếm cũng quyết định chắc chắn, cực kỳ kiên cường nói.
Một lát sau!
"Đánh!"
"Dùng sức đánh!"
"Ta thích xem phương thức chiến đấu nghiền ép như thế!"
Sau khi Hoắc Sơn nhìn thấy phương thức chiến đấu nghiền ép đột nhiên xuất hiện ở trên không trung thì cũng hưng phấn hô to lên!
"Hắc ca!"
"Có phải là đầu óc của Hoắc Sơn có bệnh gì đó hay không!"
"Trong tay Tiểu Kiếm còn có một cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, nói một câu không dễ nghe, một hồi Hoắc Sơn luận bàn với cái Chiến Đấu Khôi Lỗi đó, thời gian luận bàn là bao lâu thì do Diệp Tiểu Kiếm quyết định!"
"Nhưng bây giờ hắn lại hò hét trợ uy cho hai người chúng ta, làm như vậy không phải là đang muốn chết hay sao?"
Nghe được tiếng la của Hoắc Sơn, Diệp Tiểu Bạch cũng một mặt mộng bức lên tiếng nói với Diệp Tiểu Hắc.
"Hắn không phải là đầu óc có bệnh!"
"Hắn chỉ là nói hơi nhiều mà thôi!"
"Dù sao hắn cũng không biết được tiếp theo mình phải luận bàn với Chiến Đấu Khôi Lỗi!"
"Cho nên nếu như muốn trách thì phải trách cái miệng của hắn, coi náo nhiệt là được rồi, tại sao nhất định phải hô lên một tiếng mới được!"
Nghe được Diệp Tiểu Bạch nói như vậy, Diệp Tiểu Hắc cũng bất đắc dĩ nhún vai, sau đó nói ra ý nghĩ của mình.
...
Chương 1015 - Hết cách rồi, chỉ có thể để hắn đơn đấu chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi!Một lát sau!
"Tiểu Kiếm đại nhân!"
"Ngài, tại sao ngài cũng tới!"
Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm bị đánh thành đầu heo bỗng nhiên đi tới trước mặt của mình, Hoắc Sơn cũng thần sắc hốt hoảng lên tiếng hỏi thăm.
"Hoắc Sơn!"
"Chủ nhân muốn lãng phí mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, vậy thì cần tìm tới mười Thần Đạo Giả yếu như gà để tiến hành luận bàn!"
"Có thể nói danh ngạch này cực kỳ trân quý!"
"Cho nên trước khi chủ nhân rời đi thì ta đặc biệt tranh thủ được một cái danh ngạch cho ngươi!"
"Thế nào, có cao hứng hay không?"
Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm mình như vậy, Diệp Tiểu Kiếm cũng nở một nụ cười xấu xa lên tiếng nói.
? ? ?
Mẹ nó ta vui vẻ cái cù lôi!
Mẹ nó, ai cần ngươi tranh thủ danh ngạch giúp ta?
Ngươi bị bệnh tâm thần hả!
Sau khi Hoắc Sơn nghe Diệp Tiểu Kiếm nói xong, cả người trực tiếp choáng váng, hắn hoàn toàn không ngờ được là ý tưởng phá của mà mình nói ra bây giờ lại được áp dụng lên trên người của mình!
"Tiểu Kiếm đại nhân!"
"Ta có thể không nhận danh ngạch trân quý này hay không!"
"Dù sao các danh ngạch này quá mức trân quý, ta cảm thấy vẫn nên đưa nó cho người hữu duyên thì tốt hơn!"
Sau khi tỉnh táo lại, Hoắc Sơn thần sắc khẩn trương hỏi thăm.
"Không thể!"
"Chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian!"
"Hắc ca và Bạch ca còn ở phía trên chờ ta, tiếp theo, hai người chúng ta cùng nhau hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi bị đánh đi!"
Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Tiểu Kiếm lại nghiền ngẫm cười một tiếng, sau đó trực tiếp lấy Chiến Đấu Khôi Lỗi ra, đồng thời cũng hạ đạt một cái mệnh lệnh chiến đấu đơn giản cho nó, đó chính là đánh Hoắc Sơn thành đầu heo!
"Tiểu Kiếm đại nhân!"
"Ta muốn hỏi thăm một chuyện cuối cùng, cái Chiến Đấu Khôi Lỗi này là cấp bậc gì, ta có lực đánh một trận hay không?"
Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiếm ném Chiến Đấu Khôi Lỗi ra sau đó lập tức bay lên không trung, Hoắc Sơn cũng vội vàng hỏi thăm.
"Cấp chín!"
"Tu vi Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!"
"Ta cảm thấy ngươi vẫn có thể phản kháng một chút, lỡ như tìm được nhược điểm chí mạng của nó thì sao!"
Rất nhanh, giọng nói của Diệp Tiểu Kiếm từ trên không trung vọng xuống.
? ? ?
Chiến Đấu Khôi Lỗi cấp chín?
Ta đây còn phản kháng làm gì nữa, đừng nói tìm được nhược điểm chí mạng của nó, mẹ nó có thể đụng trúng nó hay không vẫn còn là một điều bí ẩn đây!
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nói như vậy, Hoắc Sơn trực tiếp tuyệt vọng!
...
Thiên Vận Thành, Xích Hồng Thần Đạo Quán!
"Vị thiếu gia này!"
"Không biết có chuyện gì có thể giúp được cho ngài hay không?"
Sau khi Diệp Phong đi vào Thần Đạo Quán, một thanh niên lập tức đi tới, cũng thần thái cung kính nhìn Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Ta muốn tìm người luận bàn!"
Nghe được thanh niên hỏi thăm, Diệp Phong trực tiếp nói ra mục đích mà hắn đến đây lần này.
"Thiếu gia!"
"Vậy ta có thể hỏi thăm tu vi của ngài được hay không?"
"Còn nữa, ngài muốn tìm Thần Đạo Giả tu vi như thế này để tiến hành luận bàn?"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, thanh niên cười hỏi thăm.
"Tu vi của ta, Thần Thánh Cảnh Lục Trọng đỉnh phong!"
"Ta muốn luận bàn một trận với một Thần Đạo Giả có tu vi mạnh mẽ Chân Thần Cảnh Nhất Trọng!"
Nghe được thanh niên hỏi thăm, Diệp Phong lập tức trả lời.
(Chân Thần Cảnh, Thiên Thần Cảnh, Thần Vương Cảnh, Thần Hoàng Cảnh, Thần Đế Cảnh, Thần Thánh Cảnh, Thần Tôn Cảnh, Thần Đạo Cảnh, Thần Kiếp Cảnh)
? ? ?
Tu vi Chân Thần Cảnh Nhất Trọng, mẹ nó, đó không phải là kẻ yếu trong số kẻ yếu hay sao?
Làm sao đến miệng ngươi thì lại biến thành Thần Đạo Giả mạnh mẽ rồi?
Hơn nữa, ngươi thân là cường giả Thần Thánh Cảnh, lại muốn luận bàn với một Chân Thần Cảnh yếu như gà, ngươi không cảm thấy ngại hay sao?
Nghe được Diệp Phong nói ra nhu cầu, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt thanh niên như không thể tin vào tai của mình!
"Vị thiếu gia này!"
"Mặc dù ngài có ý nghĩ này!"
"Nhưng những Thần Đạo Giả có tu vi Chân Thần Cảnh Nhất Trọng sẽ không có ai nhận luận bàn!"
"Mà hai bên luận bàn đều là khách của Thần Đạo Quán chúng ta, chúng ta cũng không thể ép buộc đối phương chấp nhận luận bàn!"
"Cho nên ngài hãy sửa chữa điều kiện luận bàn một chút đi."
Sau khi tỉnh táo lại, thanh niên quay qua nhìn Diệp Phong nói rõ một chút tình huống.
"Đinh! Nhắc nhở túc chủ, mỗi một cái Chiến Đấu Khôi Lỗi đều có tu vi Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, hơn nữa còn mạnh mẽ hơn xa cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong ở thời đại này!"
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở của hệ thống chợt vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
Hả?
Nghe được hệ thống nhắc nhở như vậy, Diệp Phong cũng sững sờ, sau đó trực tiếp hỏi: "Hệ thống, vậy có phải là cho dù là cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong nhưng khi đứng ở trước mặt Chiến Đấu Khôi Lỗi cũng đều là yếu như gà đúng không?"
"Đinh! Túc chủ, ngươi nói không sai, cho dù là cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong thì Chiến Đấu Khôi Lỗi cũng có thể một người đánh mười người!"
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của hệ thống lại vang lên ở trong đầu của hắn.
"Minh bạch!"
"Tìm chín người yếu như gà có tu vi Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong luận bàn!"
"Như vậy thì có thể lãng phí hết tất cả Chiến Đấu Khôi Lỗi!"
Nghe được hệ thống nói như vậy, Diệp Phong nhanh chóng đưa ra quyết định!
"Vậy thì đổi một cái đi!"
"Tìm cho ta chín Thần Đạo Giả có tu vi Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, ta muốn luận bàn với bọn họ!"
"Nói cách khác, ta muốn đơn đấu tất cả bọn họ!"
Rất nhanh, Diệp Phong nhìn về phía thanh niên nói ra điều kiện luận bàn mới của mình!
? ? ?
Có phải là đầu óc có tên này có bệnh hay không!
Hoặc là luận bàn với yếu nhất, hoặc là luận bàn với mạnh nhất, không thể tìm người cùng cảnh giới hay sao?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, thanh niên cảm thấy cả người đều muốn điên rồi!
"Thiếu gia!"
"Không nói trước Thần Đạo Quán chúng ta hoàn toàn không tìm được chín cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, cho dù có thể tìm tới thì bọn họ cũng sẽ không luận bàn với ngươi, dù sao thì ngươi hoàn toàn không thể nào khiến cho bọn họ cảm thấy hứng thú được!"
Chương 1016 - Hết cách rồi, chỉ có thể để hắn đơn đấu chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi! (2)Bình phục lại tâm tình, sau đó thanh niên quay qua nhìn Diệp Phong nói rõ tình huống.
"Vậy nếu như ta có thể khiến cho bọn họ cảm thấy hứng thú thì sao?"
Nghe được thanh niên nói như vậy, Diệp Phong thần sắc ngoạn vị hỏi một câu như vậy.
"Quán Chủ của chúng ta chính là một cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, nếu như ngươi có thể khiến cho hắn cảm thấy hứng thú vậy thì nói không chừng hắn sẽ chơi với ngươi, nhưng mà khả năng này cũng gần như là không!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, thanh niên cũng lập tức đáp lại một câu.
"Cái thần giới này, giúp ta giao cho Quán Chủ của các ngươi!"
"Hãy nói là nếu như hắn đồng ý luận bàn với ta thì cho dù là thắng hay thua thì đồ vật bên trong cũng đều sẽ là của hắn!"
"Nếu như không đủ, ta có thể tăng thêm!"
Lúc này, Diệp Phong không có nói thêm gì nữa mà trực tiếp lấy một cái thần giới có chứa một trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh ra đưa cho thanh niên đó!
Hả?
Nghe nói như thế, nhìn thần giới Diệp Phong đưa tới, thanh niên cũng nhíu nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy thần giới sau đó đi lên trên lầu!
"Chỉ có một cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!"
"Vậy thì hết cách, chỉ có thể để hắn đơn đấu chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi!"
Nhìn thanh niên rời đi, Diệp Phong cũng tự lẩm bẩm!
"Đúng rồi!"
"Nếu như biết trước tình huống này thì sẽ không để lại một cái Chiến Đấu Khôi Lỗi cho cung chủ!"
Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó tự lẩm bẩm, chủ yếu là hắn cũng không ngờ được là ở trước mặt Chiến Đấu Khôi Lỗi thì ngay cả cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong cũng bị coi như là kẻ yếu!
Nếu như Hoắc Sơn biết tình huống này thì chắc chắn hắn sẽ sụp đổ kêu lên một câu: "Sau đó nếu như ta tùy tiện đưa ra ý tưởng phá của nữa thì ta chính là chó!"
...
Một bên khác!
"Tiểu Trương, có chuyện gì không?"
Nhìn thấy thanh niên đi tới, Triệu Đông Lâm cũng mặt lộ vẻ hiếu kì hỏi thăm.
"Quán Chủ!"
"Bên dưới có một vị khách nhân kỳ quái tới!"
"Hắn nói ra một chút yêu cầu, những yêu cầu này đều khiến cho người khác cảm thấy rất khó hiểu!"
"Ví dụ như là muốn luận bàn với Thần Đạo Giả Chân Thần Cảnh Nhất Trọng, sau đó lại muốn..."
Nghe được Triệu Đông Lâm hỏi thăm, thanh niên vội vàng kể rõ tình huống.
"Thú vị!"
"Thật thú vị!"
"Ta chưa bao giờ gặp được vị khách nào thú vị như vậy!"
"Đúng rồi, cái thần giới mà hắn đưa cho ngươi đâu, lấy ra cho ta coi một chút!"
Nghe thanh niên nói xong, sau đó Triệu Đông Lâm cũng cảm thấy hứng thú, sau đó nhận lấy cái thần giới thanh niên đưa tới!
……………………………………………………..
"Đây là. . . một trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh!"
"Tên đó làm thật?"
Sau khi Triệu Đông Lâm nhìn thấy một trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh bên trong thần giới thì trên mặt cũng lộ ra vẻ giật mình, dù sao có thể lấy ra nhiều cực phẩm Thần Linh Tinh như vậy tuyệt đối không phải người bình thường!
"Dẫn ta đi gặp hắn!"
Bình phục tâm tình, Triệu Đông Lâm đứng dậy lên tiếng nói với thanh niên đang đứng bên cạnh.
Hả?
Quán Chủ lại muốn đi gặp hắn thật?
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, thanh niên cũng tỏ vẻ giật mình, sau đó trên mặt lộ ra vẻ hiếu kỳ nghĩ: "Rốt cuộc ở trong cái thần giới đó có chứa cái gì mà có thể khiến cho Quán Chủ cảm thấy hứng thú với hắn!"
Một lát sau!
"Tiểu huynh đệ!"
"Nghe nói ngươi muốn luận bàn với ta?"
Đi vào lầu một, nhìn thấy Diệp Phong, sau đó trên mặt Triệu Đông Lâm nở một nụ cười lên tiếng hỏi thăm.
"Không sai!"
"Nhưng mà không phải là ta muốn luận bàn bình thường mà là ta muốn luận bàn không hạn chế!"
"Chính là trong quá trình luận bàn chúng ta có thể sử dụng đan dược, phù lục và các loại vật phẩm khác vân vân!"
Nghe được Triệu Đông Lâm hỏi thăm, Diệp Phong trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình.
"Nha!"
"Luận bàn không hạn chế?"
"Như thế có chút thú vị!"
Nghe được lời đề nghị này của Diệp Phong, Triệu Đông Lâm cũng cảm thấy hứng thú, sau đó trực tiếp nói ra: "Vậy chúng ta đi thôi, trực tiếp tiến về phòng luận bàn số một!"
...
Phòng luận bàn số một!
"Đúng rồi!"
"Ta còn có một tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục còn chưa có sử dụng!"
"Nếu không, dùng luôn ở chỗ này đi?"
Đi vào phòng luận bàn, sau đó Diệp Phong lập tức nghĩ đến một tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục mà hệ thống ban thưởng cho mình trước đó, sau đó quay qua nhìn Triệu Đông Lâm nói: "Triệu Quán Chủ, trước khi luận bàn, ngươi không ngại để cho ta thình thịch mấy lần trước chứ!"
? ? ?
Thình thịch mấy lần?
Đây là ý gì?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Triệu Đông Lâm cũng thần sắc sững sờ, sau đó khẽ gật đầu nói ra: "Diệp thiếu, không gấp, ngươi cứ việc thình thịch!"
Oanh! Oanh! Oanh!
Theo Triệu Đông Lâm vừa nói dứt câu, Diệp Phong trực tiếp sử dụng Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục, ngay sau đó, từng luồng khí tức đột phá từ trong cơ thể của hắn điên cuồng bộc phát ra.
Thần Thánh Cảnh Thất Trọng đỉnh phong!
Thần Thánh Cảnh Bát Trọng đỉnh phong!
Thần Thánh Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong!
...
Thần Đạo Cảnh Lục Trọng đỉnh phong!
Sau khi Diệp Phong thuận lợi đột phá đến Thần Đạo Cảnh Lục Trọng đỉnh phong, lúc này khí tức điên cuồng đột phá đó mới ngừng lại được!
(Chân Thần Cảnh, Thiên Thần Cảnh, Thần Vương Cảnh, Thần Hoàng Cảnh, Thần Đế Cảnh, Thần Thánh Cảnh, Thần Tôn Cảnh, Thần Đạo Cảnh, Thần Kiếp Cảnh)
? ? ?
Làm gì chứ?
Tiểu tử này vừa mới làm gì đó?
Hắn nói thình thịch mấy lần là cảnh giới thình thịch mấy lần?
Đột phá cảnh giới còn mẹ nó có thể đột phá như thế sao?
Lúc này, Triệu Đông Lâm đang đứng đối diện đã hoàn toàn ngẩn ra tại chỗ, bởi vì phương thức độc phá thô bạo như Diệp Phong hắn chưa bao giờ nhìn thấy!
"Lại đột phá hai cái đại cảnh giới!"
"Khoảng cách ta đột phá đến Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong có thể còn kém một tấm Tùy Cơ Đột Phá Quyển Trục!"
"Nhưng mà tóc độ đột phá này của ta có phải là đã có chút nhanh rồi hay không, ta mới đi đến thần giới mấy ngày!"
Xem xét tu vi bản thân đã đột phá đến Thần Đạo Cảnh Lục Trọng đỉnh phong, Diệp Phong cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Chương 1017 - Ngươi không được qua đây, nếu không ta sẽ hô lên!"Triệu Quán Chủ!"
"Ta thình thịch xong!"
"Chúng ta có thể bắt đầu so tài!"
Sau đó, Diệp Phong nhìn về phía Triệu Đông Lâm đang đứng đối diện cười nhắc nhở.
"Luận bàn?"
"Mẹ nó, bây giờ ta không muốn so tài với ngươi nữa!"
"Ngươi hoàn toàn không phải là người bình thường!"
Nghe được Diệp Phong nhắc nhở, Triệu Đông Lâm trực tiếp luống cuống, bởi vì Diệp Phong quá không bình thường, hơn nữa đối phương còn nói là sẽ luận bàn không hạn chế, trong này chứa quá nhiều nhân tố không biết được!
"Diệp thiếu!"
"Ta vừa mới nghĩ nghĩ, sau đó làm ra một cái quyết định, đó chính là không so tài với ngươi!"
"Dù sao ta là cường giả Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, nếu như luận bàn với ngươi thì quá khi dễ ngươi rồi, nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì ta cũng sẽ mất hết mặt mũi!"
Bình phục lại tâm tình, sau đó Triệu Đông Lâm cười đi tới chỗ Diệp Phong, đồng thời cũng lấy cái thần giới có chưa một trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh đó ra, chuẩn bị trả cho Diệp Phong!
"Triệu Quán Chủ!"
"Đồng ý cũng không cần đổi ý!"
"Chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian như vậy, tranh thủ luận bàn đi!"
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp cự tuyệt, chuyện này khiến cho Triệu Đông Lâm đi được một nửa cũng dừng bước!
"Được rồi!"
"Cùng lắm chỉ là luận bàn một trận mà thôi!"
"Hơn nữa ta cũng không tin trong tay của hắn có thứ gì có thể uy hiếp được ta!"
Nghĩ đến đây, Triệu Đông Lâm lui trở về vị trí mà mình đứng trước đó sau đó lên tiếng hô: "Diệp thiếu, vậy chúng ta bắt đầu đi!"
Bành!
Theo Triệu Đông Lâm vừa nói dứt câu, một tiếng nổ vang vang lên ở trong phòng luận bàn, đồng thời, một cái Chiến Đấu Khôi Lỗi toàn thân tản ra hào quang màu vàng óng xuất hiện ở trước người Diệp Phong.
"Ừm?"
"Đây là cái gì?"
"Mặc dù nhìn giống người nhưng hoàn toàn không có bất kỳ dao động sinh mệnh nào, hơn nữa toàn bộ thân thể nhìn cũng cực kỳ quái dị, rốt cuộc đây là cái gì chứ?"
Nhìn thấy Chiến Đấu Khôi Lỗi bỗng nhiên xuất hiện, Triệu Đông Lâm cũng khẽ nhíu mày tự nói.
"Triệu Quán Chủ!"
"Đây là Chiến Đấu Khôi Lỗi của ta!"
"Tiếp theo, hãy để cho nó luận bàn với ngươi một chút đi!"
Nhìn thấy Triệu Đông Lâm đang đứng đối diện cũng không nhận ra Chiến Đấu Khôi Lỗi, Diệp Phong trên mặt lộ ra vẻ đắc ý lên tiếng giới thiệu.
Hả?
Chiến Đấu Khôi Lỗi?
Là Chiến Đấu Khôi Lỗi đã biến mất mấy chục vạn năm?
Nghe được bốn chữ Chiến Đấu Khôi Lỗi, Triệu Đông Lâm kinh hãi tròng mắt suýt chút nổ ra, bởi vì thứ này vốn là thứ đã biến mất, nhưng bây giờ lại xuất hiện ở trước mắt của hắn, sao có thể không khiến cho hắn chấn kinh cho được!
Nhưng sau khi hết khiếp sợ, Triệu Đông Lâm lập tức cảm thấy hưng phấn, bởi vì loại Chiến Đấu Khôi Lỗi này hắn chỉ từng nhìn thấy trên bí tân, mà bây giờ lại có cơ hội có thể luận bàn với Chiến Đấu Khôi Lỗi đã thất truyền như thế này, sao có thể không khiến cho hắn không hưng phấn cho được!
Về phần tại sao trong tay Diệp Phong lại có loại Chiến Đấu Khôi Lỗi đã thất truyền này, bây giờ hắn cũng không muốn đi hỏi thăm, bây giờ hắn chỉ muốn so tài một trận với cái Chiến Đấu Khôi Lỗi này thôi!
"Chiến Đấu Khôi Lỗi!"
"Đánh mặt của hắn, đánh thành đầu heo là được, đừng có làm tổn thương hắn!"
Lúc này, Diệp Phong cũng ra một cái mệnh lệnh chiến đấu đơn giản cho Chiến Đấu Khôi Lỗi!
Oanh!
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, trong nháy mắt một cỗ khí tức kinh khủng từ trong cơ thể Chiến Đấu Khôi Lỗi bạo phát ra!
"Ngọa tào!"
"Cái Chiến Đấu Khôi Lỗi này là cấp bậc gì a!"
"Có cần phải mạnh như vậy hay không!"
Cảm nhận được khí tức khủng bố phát ra từ trên cơ thể của Chiến Đấu Khôi Lỗi, Triệu Đông Lâm trực tiếp choáng váng!
Bành!
Lúc này, Chiến Đấu Khôi Lỗi hai chân đột nhiên dùng sức, trong nháy mắt mặt đất sụp đổ, sau đó Chiến Đấu Khôi Lỗi hóa thành một đạo lưu quang bắn thẳng đến chỗ Triệu Đông Lâm!
"Ngươi, ngươi không được qua đây a!"
"Nếu như ngươi tới thì mẹ nó ta hô lên đó!"
Cảm nhận được Chiến Đấu Khôi Lỗi mang đến cảm giác áp bách mạnh mẽ và cảm giác nguy cơ mạnh mẽ cho mình, Triệu Đông Lâm trực tiếp luống cuống, sau đó trong mắt tràn đầy sợ hãi hô to lên.
…………………………………………………
Một lát sau!
"Mẹ nó!"
"Tất cả mọi người là Thần Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, tại sao ngươi có thể đè đầu đánh ta!"
"Hơn nữa ngươi cứ luôn nhắm vào mặt ta mà đánh là có ý gì, là đang cố ý làm nhục ta đúng không?"
Lúc này, Triệu Đông Lâm đã bị đánh thành đầu heo mặt mũi tràn đầy ủy khuất hô to lên!
"Khôi lỗi số một, ngươi không phải là đối thủ của hắn, mau lui trở về!"
Nghe được tiếng la của Triệu Đông Lâm, Diệp Phong tỏ vẻ lo lắng hô lớn một tiếng.
? ? ?
Thần mẹ nó không phải là đối thủ của ta?
Hắn nãy giờ vẫn luôn đè đầu ta đánh chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy hay sao?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Triệu Đông Lâm vẫn luôn bị đánh trực tiếp mộng!
"Triệu Quán Chủ!"
"Không ngờ được thực lực của ngươi lại mạnh như vậy, đúng là ta đã xem thường ngươi rồi!"
"Nhưng mà ta sẽ không nhận thua, đã một cái Chiến Đấu Khôi Lỗi không đánh thắng được ngươi thì ta sẽ phóng ra thêm mấy cái, ta cũng không tin là ta không đánh thắng được ngươi!"
Ngay lúc Triệu Đông Lâm không biết Diệp Phong muốn làm gì, Diệp Phong nói một câu nói như vậy, sau đó, tám cái Chiến Đấu Khôi Lỗi lập tức xuất hiện ở trong phòng luận bàn!
Hả?
Làm gì?
Một cái Chiến Đấu Khôi Lỗi đã có thể đè đầu đánh ta!
Sau đó, mẹ nó ngươi lại lấy ra tám cái?
Đây là muốn đùa chết ta à!
Nhìn chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi đứng trước người Diệp Phong, Triệu Đông Lâm sắp bị sợ đến khóc, nếu như biết trước đối phương khủng bố như thế thì đừng nói là cho hắn một trăm vạn khối cực phẩm Thần Linh Tinh, cho dù là cho hắn một ngàn vạn khối, một trăm triệu khối cực phẩm Thần Linh Tinh thì hắn cũng sẽ không tới!
"Diệp thiếu!"
"Thần Linh Tinh ta từ bỏ, ngươi bỏ qua cho ta đi!"
"Nếu không ta sợ ta sẽ bị chín cái bọn chúng chơi chết!"
Lúc này, Triệu Đông Lâm tỉnh táo lại, nhìn về phía Diệp Phong khóc lớn cầu xin.
"Triệu Quán Chủ!"
Chương 1018 - Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, tổ hai tên xui xẻo!"Ngươi yên tâm đi, bọn chúng tuyệt đối sẽ không làm bị thương ngươi cùng lắm là chỉ bị một chút vết thương ngoài da mà thôi!"
"Hơn nữa mặc dù thực lực của bọn nó mạnh một chút nhưng chỉ cần tìm được nhược điểm chí mạng ở trên người của bọn nó thì có thể nhanh chóng đánh bại bọn nó rồi hay sao?"
"Cho nên, ngươi phải có lòng tin với mình nha!"
Nghe được Triệu Đông Lâm khóc cầu, Diệp Phong lại lên tiếng khuyên bảo.
? ? ?
Đó đâu phải là mạnh một chút, mẹ nó phải là mạnh ức điểm điểm thì đúng hơn!
Hơn nữa, đừng nói là tìm được nhược điểm chí mạng ở trên người của chúng nó, bây giờ cho dù ngươi trực tiếp nói cho ta biết nhược điểm chí mạng của chúng nó thì mẹ nó ta cũng không đụng được vào chúng nó!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Triệu Đông Lâm cảm thấy cả người đều muốn điên rồi!
"Không được!"
"Ta không thể ngồi chờ chết, ta nhất định phải chạy đi mới được!"
Nghĩ đến đây, ánh mắt Triệu Đông Lâm nhìn về phía cửa lớn phòng luận bàn!
...
Một bên khác!
"Long lão!"
"Huyền lão!"
"Quán Chủ thật sự đang luận bàn với một vị khách!"
"Nếu không ta dẫn hai vị đại nhân đi lên lầu ba nghỉ ngơi một hồi?"
Nhìn hai lão giả trước mắt, thanh niên cũng gượng cười giải thích.
"Tiểu Chu!"
"Chúng ta lại không muốn đi nghỉ ngơi!"
"Đối với vị khách có thể khiến cho lão Triệu tự mình tiếp đãi, chúng ta rất là tò mò!"
"Cho nên cho dù nói như thế nào thì chúng ta cũng phải đi gặp đối phương!"
Nghe được thanh niên nói như vậy, Long lão lại cười lắc đầu, sau đó bày tỏ thái độ của mình!
"Không sai!"
"Đây chính là lần đầu tiên lão Triệu tự mình tiếp đãi khách của Thần Đạo Quán, thân phận của đối phương cũng khiến cho chúng ta tò mò lắm!"
"Cho nên chúng ta nhất định phải đi gặp đối phương mới được!"
Ngay sau đó, Huyền lão đang đứng bên cạnh cũng bày tỏ thái độ giống như vậy!
"Ai!"
"Hai vị đại nhân, nếu như các ngươi đã khăng khăng muốn đi vậy thì bây giờ chúng ta đi thôi!"
"Nhưng mà đến lúc đó nếu như Quán Chủ trách tội thì hy vọng hai vị đại nhân có thể nói tốt vài câu cho ta!"
Nhìn thấy thái độ cường ngạnh của hai người, Tiểu Chu cũng gượng cười đồng ý, sau đó dẫn theo hai người đi đến phòng luận bàn số một ở trên lầu hai.
Bành!
Khi ba người tới lầu hai, cũng đi đến chỗ phòng luận bàn số một thì tiếng cửa phòng vỡ vụn từ nơi không xa vọng lại!
"Ngọa tào!"
"Lão Triệu có còn là người nữa hay không!"
"Đối mặt một kẻ yếu Thần Thánh Cảnh Lục Trọng mà lại ra tay ác như vậy?"
"Mẹ nó, cái này vẫn còn là luận bàn hay sao?"
Phát hiện tiếng cửa phòng vỡ vụn chính là từ phòng luận bàn số một truyền tới, Long lão cũng có chút tức giận mắng lớn lên.
"Đúng vậy!"
"Lần này Lão Triệu có chút quá đáng!"
"Vốn chính là lấy lớn hiếp nhỏ, ra tay còn nặng như thế, làm gì có ai đối xử với khách như hắn!"
Ngay sau đó, Huyền lão đang đứng bên cạnh cũng lên tiếng chửi.
"Hai vị đại nhân!"
"Các ngươi mau nhìn, có người bò dậy từ cửa phòng luận bàn!"
Đúng lúc này, Tiểu Chu bỗng nhiên chú ý tới cái gì, sau đó quay qua nhìn hai người đang đứng bên cạnh hô to lên.
"Ngọa tào!"
"Người đầu sưng to như đầu heo bò ra tới đó chính là lão Triệu?"
Khi nửa người Triệu Đông Lâm từ phòng luận bàn leo ra, Long lão con ngươi thít chặt kinh hô lên, trong mắt tràn đầy vẻ khó có thể tin!
"Vương Long!"
"Tống Huyền!"
"Mau tới cứu ta!"
"Mẹ nó ta không chống đỡ nổi nữa!"
Mà lúc này, Triệu Đông Lâm cũng chú ý tới ba người đang đứng cách đó không xa, sau đó tràn ngập nước mắt hô to lên, hắn hoàn toàn không ngờ được là hai vị lão hữu này của mình lại xuất hiện ở đây trong lúc nguy cấp như thế!
"Lão Triệu!"
"Rốt cuộc thì đây là tình huống như thế nào!"
"Không phải Tiểu Chu nói vị khách mà ngươi tiếp đãi chỉ là một kẻ yếu Thần Thánh Cảnh hay sao?"
Nghe được Triệu Đông Lâm cầu cứu, hai người Vương Long và Tống Huyền lại không có tùy tiện đi lên mà vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng hỏi thăm.
"Cái gì kẻ yếu Thần Thánh Cảnh!"
"Ngươi mới là kẻ yếu!"
"Cả nhà ngươi đều là kẻ yếu!"
"Ta không cho phép ngươi nói khách của ta như vậy!"
Nghe được Vương Long nói như vậy, Triệu Đông Lâm bị hù hồn đều sắp bay đi mất, sau đó trực tiếp mắng lớn lên, chỉ sợ Diệp Phong bên trong lại bởi vì câu nói này mà nổi giận!
"Đừng sững sờ ở đó!"
"Tranh thủ thời gian qua đây cứu ta!"
"Trong này có chín cái chiến..."
Mắng xong, sau đó Triệu Đông Lâm giải thích rõ cho bọn họ, nhưng mà, không đợi hắn giải thích xong, cả người vèo một cái bị kéo vào trong phòng luận bàn, mà cảnh tượng này trực tiếp hù dọa ba người đang đứng cách đó không xa!
"Vương Long!"
"Ta cảm thấy tình huống này có chút không thích hợp, nếu không, chúng ta chạy đi!"
Lúc này, người đầu tiên tỉnh táo lại là Tống Huyền, sau đó quay qua nhìn Vương Long nói ra ý nghĩ của mình.
"Tống Huyền!"
"Ngươi nói có thể nào tất cả những chuyện này đều là một màn kịch do tên khốn kiếp Triệu Đông Lâm tự biên tự diễn ra hay không!"
"Mà mục đích hắn làm như vậy chính là không muốn để cho hai người chúng ta nhìn thấy vị khách thần bí đó!"
"Nếu không thầy sao lại trùng hợp như vậy, chúng ta vừa mới tới cửa thì hắn lập tức bò từ bên trong phòng luận bàn ra!"
Nghe được Tống Huyền nói như vậy, Vương Long lại nói ra một cái ý nghĩ khác.
"Ừm?"
"Vương Long, nghe ngươi nói như vậy thì đúng là cũng có chút đạo lý đó!"
"Nếu không chúng ta đi qua xem một chút?"
Nghe được ý nghĩ này của Vương Long, lòng hiếu kỳ của Tống Huyền trực tiếp bị khơi dậy, sau đó nhìn về phía Vương Long lên tiếng đề nghị.
"Đây chỉ là một suy đoán của ta!"
"Để cho an toàn, ngươi đi qua đó kiểm tra tình huống trước một chút thì tốt hơn!"
"Là ngươi đi hay là ta đi?"
Nghe được Tống Huyền đề nghị như vậy, Vương Long đầu tiên là lắc đầu, sau đó nói ra ý nghĩ của mình.
"Vương Long huynh!"
"Vẫn là ngươi, cân nhắc chu toàn!"
Chương 1019 - Diệp thiếu, để cho lần luận bàn này tới mãnh liệt hơn một chút nữa đi!"Nhưng mà, nếu quả thật cần phải có một người đi thăm dò một chút tình huống, vậy người này tại sao không thể là Tiểu Chu đâu?"
Nghe được Vương Long nói như vậy, Tống Huyền nở một nụ cười xấu xa lên tiếng nói.
? ? ?
Mẹ nó ta chỉ là một người dẫn đường!
Sao bây giờ lại còn kéo ta xuống nước nữa?
Hơn nữa, các ngươi là lão tiền bối đức cao vọng trọng, khi dễ tiểu bối như thế, lương tâm của các ngươi sẽ không đau sao?
Nghe được Tống Huyền nói như vậy, Tiểu Chu bên cạnh cả người đều choáng váng!
"Ha ha ha!"
"Tống Huyền huynh!"
"Ngươi nói như vậy một chút mao bệnh cũng không có!"
Bên cạnh, Vương Long nghe xong cũng nhịn không được phá lên cười, sau đó trực tiếp nhìn về phía Tiểu Chu lên tiếng nói ra: "Tiểu Chu, ngươi còn đang chờ cái gì, tranh thủ đi qua nhìn một chút tình huống a!"
"Long lão!"
"Không đi được hay không!"
"Ta luôn cảm thấy bên kia rất nguy hiểm!"
Nghe được Vương Long nói như vậy, Tiểu Chu cũng mặt lộ vẻ khẩn trương hỏi thăm.
"Tiểu Chu! ! !"
"Ta hoàn toàn không ngờ được là ngươi ngay cả loại lời này cũng có thể nói ra miệng!"
"Quán Chủ các ngươi đối xử với ngươi không tệ, nhưng bây giờ hắn người đang ở hiểm cảnh, vậy mà ngươi không muốn đi quan tâm một chút?"
"Nếu như là lão Triệu biết, hắn sẽ thất vọng đau khổ như thế nào..."
Nghe đến đây, Tiểu Chu vội vàng cắt đứt: "Long lão, ngài đừng nói nữa, ta đi còn không được sao?"
...
"Ngọa tào!"
"Những cái kia là thứ đồ gì?"
"Còn nữa, không phải là luận bàn hay sao sao lại biến thành quần ẩu rồi?"
Sau khi Tiểu Chu đi tới trước cửa phòng luận bàn số một, nhìn thấy bên trong Triệu Đông Lâm đang bị chín Chiến Đấu Khôi Lỗi vây đánh, cảnh tượng này khiến cho hắn nhìn đến choáng váng!
"Tiểu Chu!"
"Bên trong là tình huống như thế nào?"
Đúng lúc này, tiếng hỏi của Vương Long vang lên từ chỗ không xa.
"Long lão!"
"Tình huống bên trong này có chút không đúng!"
"Đã nói luận bàn, kết quả Quán Chủ lại bị..."
Sưu!
Không đợi Tiểu Chu nói xong, một cánh tay tỏa ra ánh sáng bóng loáng của kim loại bỗng nhiên từ bên trong cửa duỗi ra sau đó trực tiếp kéo Tiểu Chu vào phòng luận bàn!
"Ngọa tào!"
"Tiểu Chu cũng bị kéo vào?"
"Ở trong đó rốt cuộc có cái gì a!"
Thấy cảnh này, Tống Huyền cũng chau mày tự nói.
"Tống Huyền huynh!"
"Có chút không thích hợp a!"
"Nếu không, hai người chúng ta tự mình qua xem một chút đi!"
Mà Vương Long đang đứng bên cạnh nghe được Tống Huyền nói như vậy, cũng vẻ mặt nghiêm túc nói ra ý nghĩ của mình.
"Tốt!"
"Chúng ta đi qua nhìn một chút!"
"Ngươi dẫn đầu!"
Nghe được Vương Long đề nghị, Tống Huyền trực tiếp đồng ý.
...
? ? ?
Những cái đó. . . chẳng lẽ là Chiến Đấu Khôi Lỗi trong truyền thuyết?
Còn có, những Chiến Đấu Khôi Lỗi đó phát ra khí tức sao lại khủng bố như vậy?
Khi hai người Vương Long và Tống Huyền đi vào cửa phòng, nhìn thấy hai người Triệu Đông Lâm và Tiểu Chu đang bị chín Chiến Đấu Khôi Lỗi điên cuồng vò ngược, cảnh tượng đáng sợ này trực tiếp khiến cho hai người nhìn mà choáng váng!
Sưu! Sưu!
Trong lúc hai người vẫn còn đứng đần ra đó thì hai tên Chiến Đấu Khôi Lỗi trực tiếp xuất hiện ở cửa phòng, sau đó trong nháy mắt kéo hai người vào!
"Lão Triệu!"
"Mẹ nó ngươi thật là chó!"
"Nơi này có chín tên Chiến Đấu Khôi Lỗi khủng bố như thế, ngươi còn để chúng ta tới cứu ngươi!"
"Ngươi làm như vậy rõ ràng là muốn kéo chúng ta xuống nước!"
Lúc này, bị hai tên Chiến Đấu Khôi Lỗi điên cuồng vò ngược, Vương Long quay qua nhìn Triệu Đông Lâm đang ở bên cạnh chửi ầm lên.
"Vương Long!"
"Ta cũng không muốn a!"
"Nhưng ta thật sự không chống nổi, bây giờ có ba người các ngươi giúp ta chia sẻ sáu cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, ta lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều!"
"Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại các người tớ thật là đúng lúc!"
Nghe được Vương Long mắng to, Triệu Đông Lâm lại cười lớn lên tiếng nói.
"Mẹ nó!"
"Hai người các ngươi nói chuyện chính đi có được hay không!"
"Lão Triệu, bây giờ rốt cuộc là tình huống như thế nào, chúng ta phải làm như thế nào mới có thể khiến cho đám Chiến Đấu Khôi Lỗi này dừng lại a!"
Nghe được hai người đối thoại, Tống Huyền đang đứng bên cạnh cũng tức giận chửi ầm lên.
"Cầu Diệp thiếu a!"
"Những Chiến Đấu Khôi Lỗi này đều là Diệp thiếu lấy ra !"
"Chỉ cần Diệp thiếu ra lệnh một tiếng, những Chiến Đấu Khôi Lỗi này sẽ dừng lại!"
Nghe được Tống Huyền tra hỏi, Triệu Đông Lâm đầu tiên là chỉ chỉ Diệp Phong đang đứng xem nói nhiệt cách đó không xa, sau đó lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.
"Diệp thiếu!"
"Chúng ta là vô tội a!"
"Ngài xem có thể để cho Chiến Đấu Khôi Lỗi dừng trước hay không lại, chúng ta lập tức rời đi nơi này, tuyệt đối không ảnh hưởng ngươi luận bàn với Triệu Quán Chủ!"
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, Tống Huyền nhìn về phía Diệp Phong đang đứng cách đó không xa lên tiếng cầu khẩn.
"Ai!"
"Cây Quy Nguyên Thiên Tham này, ta còn định coi nó như công tác phí tặng cho các ngươi!"
"Nếu như các ngươi không muốn luận bàn với Chiến Đấu Khôi Lỗi của ta như thế, quên đi!"
Nghe được Tống Huyền nói như vậy, Diệp Phong đầu tiên là lấy ra một cây Quy Nguyên Thiên Tham cao một thước, sau đó tràn đầy tiếc nuối lên tiếng nói.
"Ngọa tào!"
"Thật là Quy Nguyên Thiên Tham!"
"Hơn nữa, nhìn độ cao này, tối thiểu là Quy Nguyên Thiên Tham vạn năm a!"
Nhìn thấy Diệp Phong lấy ra cây Quy Nguyên Thiên Tham đó, ba người Vương Long, Tống Huyền, Triệu Đông Lâm đều hai mắt trợn tròn kinh hô lên, thậm chí hô hấp đều trở nên dồn dập, dù sao, cây Quy Nguyên Thiên Tham này có thể luyện chế ra mười viên Quy Nguyên Thiên Thọ Đan, mà mỗi một viên Quy Nguyên Thiên Thọ Đan đều có thể gia tăng một vạn năm tuổi thọ, không cần biết là lấy ra đi bán hay là tự mình ăn, bọn họ đều kiếm lời lớn!
"Mẹ nó!"
"Những thứ mà vị đại thiếu này lấy ra cũng quá cao cấp đi chứ!"
"Bảo bối đỉnh cấp như thế chắc chắn không được chia cho ta rồi!"
"Nói cách khác, tất cả mọi người cùng nhau bị đánh nhưng bọn họ lại có thể nhận được loại bảo bối này mà ta chỉ có thể nhìn rồi thôi, thật là khó chịu!"
Chương 1020 - Diệp thiếu, để cho lần luận bàn này tới mãnh liệt hơn một chút nữa đi! (2)Tiểu Chu đang đứng bên cạnh nhìn thấy cây Quy Nguyên Thiên Tham đó thì trên mặt cũng nở một nụ cười khổ!
Một bên khác!
"Hệ thống!"
"Có phải là ta quá keo kiệt hay không!"
"Tiếp tục mở thần bình đặc thù cho ta, lại mở ra chín cây Quy Nguyên Thiên Tham cao một thước cho ta!"
Nhìn thấy bốn người đối diện đều không có phản ứng gì, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho hệ thống.
"Diệp thiếu!"
"Mới nãy ta chỉ nói đùa mà thôi!"
"Hãy để cho lần luận bàn này càng thêm mãnh liệt hơn một chút nữa đi, ngươi yên tâm ta tuyệt đối có thể chống đỡ được!"
Đúng lúc này, Tống Huyền trực tiếp hô to lên!
"Diệp thiếu!"
"Ta cũng có thể đứng vững!"
"Cho nên, hãy để cho Chiến Đấu Khôi Lỗi thỏa thích vò ngược ta đi!"
Ngay sau đó, giọng nói của Vương Long cũng từ một bên vang lên.
? ? ?
Làm gì chứ?
Hai lão già khốn kiếp các ngươi đang làm gì đó?
Đó là bảo bối thuộc về ta, tại sao các người còn hăng hái như vậy?
Nghe được hai người nói như vậy, Triệu Đông Lâm đang đứng bên cạnh trực tiếp gấp, dù sao, trận này luận bàn một đánh chín này, hắn mới là đối tượng bị đánh đối diện a!
………………………………….
"Diệp thiếu!"
"Ngài mau đưa bọn họ ra ngoài đi!"
"Dù sao lần luận bàn này là ta nhận!"
"Như vậy thì tất cả công tác phí đều thuộc về ta mới đúng!"
"Hơn nữa, đối mặt chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi điên cuồng công kích, ta ngăn cản có thể nói là thành thạo điêu luyện, hoàn toàn cũng không cần người khác giúp ta chia sẻ!"
Sau đó, Triệu Đông Lâm nhìn Diệp Phong nói ra ý nghĩ của mình.
? ? ?
Đối mặt chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, ngươi ngăn cản thành thạo điêu luyện?
Hoàn toàn bản không cần người khác chia sẻ?
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, trong lúc nhất thời biểu cảm ở trên mặt ba người Vương Long, Tống Huyền và Tiểu Chu như không thể tin vào tai của mình, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là Triệu Đông Lâm có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như thế, thậm chí lúc này bọn họ rất muốn hỏi Triệu Đông Lâm một câu: "Vừa nãy là con chó nào nói ba người chúng ta hỗ trợ chia sẻ sáu cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, sau đó mình nhẹ nhõm hơn nhiều?"
"Cái gì!"
"Ngươi rất cần ba người bọn họ hỗ trợ?"
"Vậy được, để ba người bọn họ ở lại giúp ngươi chia sẻ một chút đi!"
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, Diệp Phong cũng nói một câu như vậy sau đó lấy một cái ghế đu ra nằm lên đó nghỉ ngơi.
? ? ?
Ta nói cần ba người bọn họ khi nào?
Mặc dù ngươi là đại thiếu nhưng ngươi cũng không thể mở to mắt nói dối như vậy được!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Triệu Đông Lâm cả người đều bối rối, nhưng bên cạnh hai người Vương Long, Tống Huyền lại cảm thấy rất là kích động, chỉ có một mình Tiểu Chu không có phản ứng gì, bởi vì cho dù kết quả như thế nào đi nữa thì đối với hắn đều là giống nhau!
...
"Chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi vây đánh một mình Triệu Quán Chủ, nhìn xem thật là quá nhàm chán!"
"Bây giờ có thêm ba người, nhìn thú vị hơn nhiều!"
Nhìn cách đó không xa bốn người bị chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi đuổi theo chạy khắp nơi, Diệp Phong cũng cười tự nói.
"Đúng rồi!"
"Không có gì bất ngờ xảy ra, lúc này hẳn là Cung chủ cũng bị Chiến Đấu Khôi Lỗi đuổi theo chạy!"
"Vậy nói như thế nào cũng phải đền bù cho Cung chủ một chút a!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong trực tiếp nói với hệ thống: "Hệ thống, có thể nhằm vào Cung chủ phát một cái nhiệm vụ phá của ngẫu nhiên hay không?"
"Đinh! Tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên, mời túc chủ dẫn theo Hoắc Sơn ra ngoài phá của trang bức, hắn phụ trách trang bức, ngươi phụ trách phá của, hành vi phá của đạt tới ba lần coi như nhiệm vụ thành công, nhiệm vụ thành công, ban thưởng một lượng lớn điểm phá sản, tỉ lệ cực cao đột phá một cái tiểu cảnh giới, tỉ lệ cực cao thu hoạch được ban thưởng đặc thù, nhiệm vụ thất bại, ban thưởng một lượng lớn điểm phá sản, tỉ lệ cực thấp đột phá một cái tiểu cảnh giới, thời gian nhiệm vụ ba ngày!"
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, tiếng hệ thống tuyên bố nhiệm vụ ngẫu nhiên vang lên trong đầu Diệp Phong.
Hả?
Dẫn theo Cung chủ đi trang bức!
Hắn trang bức, ta phá của?
Nghe được hệ thống ban bố cái nhiệm vụ ngẫu nhiên này, lúc này này lập tức cảm thấy hứng thú, sau đó nhìn Triệu Đông Lâm ở xa xa hô lớn: "Triệu Quán Chủ, các ngươi còn có thể đứng vững hay không, nếu không bây giờ ta lập tức nói nhược điểm trí mạng của chín Chiến Đấu Khôi Lỗi cho các ngươi biết!"
"Lão Triệu!"
"Đây là chuyện tốt a, mau đồng ý đi!
"Hơn nữa, ngươi có phát hiện hay không, mặc dù chúng ta không thể nào đụng phải mấy Chiến Đấu Khôi Lỗi vò ngược mình, nhưng lại có thể đụng phải Chiến Đấu Khôi Lỗi bên người những người còn lại, nói cách khác, chỉ cần biết nhược điểm trí mạng của bọn chúng, vậy chúng ta phối hợp với nhau, có thể nhanh chóng giải quyết bọn chúng!"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Vương Long mặt lộ vẻ hưng phấn lên tiếng nhắc nhở.
"Đúng vậy a!"
"Chỉ cần chúng ta giải quyết những Chiến Đấu Khôi Lỗi này, vậy Quy Nguyên Thiên Tham đó cơ thể có thể lấy tới tay!"
"Lão Triệu, mau đồng ý đi!"
Ngay sau đó, Tống Huyền cũng bày tỏ ý kiến giống như vậy!
"Buồn cười!"
"Đúng là buồn cười!"
"Chuyện này là ta nhận, hơn nữa, trước khi các người đến, ta đã bị chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi vò ngược một canh giờ!"
"Kết quả, các ngươi tới chỉ có một lát thì lấy đi công tác phí thuộc về ta?"
"Các ngươi nghĩ hay quá ha!"
Nghe được lời của hai người, Triệu Đông Lâm lại khinh thường cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Diệp Phong hô lớn: "Diệp thiếu, những Chiến Đấu Khôi Lỗi này vò ngược ta thật thoải mái, ta còn không có hưởng thụ đủ, nếu không, ta sai người sắp xếp chỗ ở cho ngài, chờ sáng sớm ngày mai, ngài mới nói cho tao biết nhược điểm trí mạng của bọn chúng?"
Hả?
Vò ngược thật thoải mái?
Còn không có hưởng thụ đủ đâu?
Buổi sáng ngày mai, sẽ nói cho ngươi biết nhược điểm trí mạng của bọn chúng?
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, Diệp Phong trực tiếp mộng, bởi vì chuyện này hoàn toàn không giống như tình huống mà hắn dự đoán!
Chương 1021 - Triệu Đông Lâm, mẹ nó, có phải là đầu óc của ngươi có vấn đề hay không!"Vậy được!"
"Dù sao hôm nay cũng sắp tối rồi, ta đi nghỉ trước!"
"Các ngươi chậm rãi hưởng thụ đi!"
Mặc dù không rõ ý nghĩ của Triệu Đông Lâm như thế nào, nhưng Diệp Phong vẫn đồng ý, sau đó trực tiếp rời khỏi phòng luận bàn số một!
"Triệu Đông Lâm!"
"Mẹ nó, có phải là đầu óc của ngươi có vấn đề rồi phải không!"
"Rõ ràng có thể lập tức kết thúc, tại sao lại phải kéo dài tới buổi sáng ngày mai?"
"Bây giờ bị ngươi làm thành như vậy, một đêm này, chúng ta làm sao vượt qua được!"
Sau khi Diệp Phong rời đi, Vương Long tức hổn hển mắng lớn lên.
"Đúng vậy a!"
"Triệu Đông Lâm, tại sao ngươi lại làm như vậy!"
"Mọi người thư thư phục phục lấy Quy Nguyên Thiên Tham tới tay, nó không thơm sao?"
Ngay sau đó, Tống Huyền cũng lên tiếng nhả rãnh.
"Nhưng ta thích cảm giác bị vò ngược a!"
"Các ngươi nếu chịu không được, có thể đi a!"
"Dù sao, ta mới là mục tiêu vò ngược chủ yếu của chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, cho nên nếu như các ngươi muốn rời khỏi đây thì bọn chúng tuyệt đối sẽ không ngăn cản các ngươi!"
Nghe được hai người giận mắng và nhả rãnh, Triệu Đông Lâm lại nghiền ngẫm cười một tiếng, sau đó nói thẳng ra ý nghĩ của mình.
"Mẹ nó!"
"Ngươi muốn cho chúng ta đi, sau đó mình độc chiếm công tác phí a!"
"Ta cho ngươi biết, đêm nay cho dù bị vò ngược chết, ta cũng sẽ không đi!"
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, hai người Vương Long và Tống Huyền cũng lập tức hiểu rõ ra, sau đó trực tiếp bày tỏ thái độ của mình!
"Đúng rồi!"
"Cũng không biết các ngươi có thể chịu nổi một đêm hay không!"
"Như vậy, Triệu Quán Chủ, ta cho ngươi một cái cơ hội ra lệnh cho chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, nếu như các ngươi thật sự chịu không được nữa, có thể để toàn bộ bọn chúng dừng lại!"
Đúng lúc này, Diệp Phong đã rời đi lại đi trở về, sau đó nói với Triệu Đông Lâm một câu nói như vậy, đồng thời cũng ra lệnh cho chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, đó chính là có thể nghe theo một cái mệnh lệnh của Triệu Đông Lâm!
Hả?
Diệp thiếu lại cho ta một quyền lợi như vậy?
Vậy thì ta phải lợi dụng nó cho tốt!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, khóe miệng Triệu Đông Lâm cũng xuất hiện một nụ cười xấu xa, sau đó vội vàng đáp lại: "Diệp thiếu, ta sẽ hảo hảo lợi dụng cơ hội ra lệnh này!"
"Vậy là tốt rồi!"
"Nhớ kỹ, chịu không được cũng không cần đối cứng!"
"Không sai biệt lắm là được rồi!"
Diệp Phong nghe xong, cũng là nhắc nhở lần nữa, sau đó rời khỏi phòng luận bàn số một!
……………………………………………
"Lão Triệu!"
"Cơ hội tới!"
"Tranh thủ ra lệnh, khiến cho chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi dừng lại đi!"
Sau khi Diệp Phong rời khỏi lần nữa, Vương Long vội vàng nhìn Triệu Đông Lâm hô to lên.
"Vương Long! ! !"
"Ngươi có phải ngốc hay không!"
"Mặc dù Diệp thiếu nói có thể mệnh lệnh tất cả Chiến Đấu Khôi Lỗi dừng lại, nhưng cũng không nói không thể hạ đạt mệnh lệnh khác!"
"Như vậy chúng ta có thể hạ lệnh cho chúng nó chiến đấu với nhau hay không?"
Nghe được Vương Long nói như vậy, Tống Huyền đang đứng bên cạnh lại đưa ra một cái ý nghĩ khác biệt.
"Vương Long huynh!"
"Tống Huyền huynh!"
"Các ngươi chớ ồn ào, ta đã sử dụng xong cơ hội ra lệnh trân quý này!"
Đúng lúc này, Triệu Đông Lâm lại bỗng nhiên nói một câu nói như vậy.
? ? ?
Sử dụng hết rồi?
Vậy tại sao những nắm đấm của Chiến Đấu Khôi Lỗi này còn thỉnh thoảng đánh vào trên mặt của ta?
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, ba người Vương Long, Tống Huyền và Tiểu Chu cũng toát ra vẻ mộng bức.
"Quán Chủ!"
"Vậy ngươi ra lệnh gì cho mấy cái Chiến Đấu Khôi Lỗi này đó?"
Ngay sau đó, Tiểu Chu vẫn luôn không nói lời nào nhìn về phía Triệu Đông Lâm lên tiếng hỏi thăm.
"Một cái mệnh lệnh rất đơn giản!"
"Chính là không cho phép các ngươi hôn mê!"
Nghe được Tiểu Chu hỏi thăm, Triệu Đông Lâm cũng cười trả lời.
Hả?
Không cho phép chúng ta hôn mê?
Tại sao lại ra lệnh kì quái như vậy?
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, ba người trực tiếp mộng, bởi vì bọn họ hoàn toàn không rõ mệnh lệnh này có ý nghĩa gì!
"Lão Triệu!"
"Tại sao ngươi lại hạ lệnh kì quái như vậy..."
Dẫn theo nghi hoặc, Vương Long nhìn về phía Triệu Đông Lâm hỏi thăm, nhưng mà không đợi hắn hỏi xong, Triệu Đông Lâm nhìn ba người cười một tiếng, sau đó một đầu đập vào trong vách tường phòng luận bàn!
Bành!
Theo một tiếng vang trầm đục vang lên, Triệu Đông Lâm trực tiếp choáng ngã xuống mặt đất!
Mà bên cạnh hắn, ba cái Chiến Đấu Khôi Lỗi cũng quơ nắm đấm đánh về phía mặt đầu heo của Triệu Đông Lâm, nhưng loại lực lượng chỉ có thể tạo thành bị thương ngoài da này hoàn toàn không thể nào khiến cho Triệu Đông Lâm đang hôn mê thức tỉnh!
Nói cách khác, Triệu Đông Lâm chỉ cần hôn mê một buổi tối, vậy một đêm gian nan này xem như qua được, đối với bản thân hắn thì không khác gì ngủ một giấc!
"Ngọa tào!"
"Mẹ nó còn có thể chơi như vậy hay sao?"
Mà hai người Vương Long và Tống Huyền thấy cảnh này cũng rất nhanh hiểu rõ ra, sau đó chửi ầm lên, bọn họ hoàn toàn không ngờ được là Triệu Đông Lâm lại có thể làm ra được chuyện chó như vậy!
"Quá sành chơi!"
"Quán Chủ thật là quá sành chơi!"
"Mình nằm xuống nghỉ ngơi, lại phá hủy con đường của người khác!"
"Không thể không nói, Quán Chủ thao tác như thế này có thể nói thật là chó!"
Mà Tiểu Chu đang đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì cũng gượng cười tự lẩm bẩm sau đó bắt đầu lặng lẽ di chuyển tới hướng cửa phòng, dù sao thì hắn cũng không có chiếm được Quy Nguyên Thiên Tham, vậy thì tại sao phải ở lại chỗ này để bị đánh, thà rằng thoát khỏi nơi này cho rồi!
"Vương Long huynh!"
"Chớ mắng, nếu còn tiếp tục mắn nữa thì người mệt cũng chính là chúng ta, dù sao cái tên khốn kiếp lão Triệu đó cũng không có nghe được!"
"Nhưng mà cho dù hắn hôn mê thì ít nhất cũng có thể còn kiềm chế được ba cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, sau đó Tiểu Chu lại kiềm chế lại hai cái, như vậy hai người chúng ta mỗi người đối mặt với hai cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, đêm nay cũng có thể vượt qua được!"
Chương 1022 - Quán Chủ cũng quá sành chơi đi!Nói xong, Tống Huyền lập tức quay qua nhìn Tiểu Chu.
"Ừm?"
"Người đâu?"
"Tiểu Chu đã đi đâu rồi?"
Sau khi Tống Huyền phát hiện Tiểu Chu mới lại còn đứng ở bên cạnh nhưng bây giờ đã biến mất không thấy gì nữa thì trực tiếp hô to lên.
"Đừng hô!"
"Tiểu Chu vừa mới chạy đi mất rồi!"
"Nói cách khác, từ giờ trở đi, hai người chúng ta mỗi người phải đối mặt với ba cái Chiến Đấu Khôi Lỗi vò ngược!"
Nghe được tiếng la của Tống Huyền, Vương Long đang đứng bên cạnh trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ lên tiếng nói.
"Không!"
"A Long, ngươi nói sai!"
"Không phải hai người chúng ta mỗi người phải đối mặt với ba cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, mà là ta đối mặt với hai cái, mà ngươi phải đối mặt với bốn cái!"
Nhìn thấy hai cái Chiến Đấu Khôi Lỗi phụ trách Tiểu Chu trực tiếp vọt thẳng tới chỗ của Vương Long, Tống Huyền cũng cười trên nỗi đau của người khác lên tiếng nhắc nhở.
"Ngọa tào!"
"Dựa vào cái gì a!"
"Chẳng lẽ cũng bởi vì ta có dáng vẻ bên ngoài đẹp trai hơn ngươi, tu vi mạnh hơn ngươi, nữ nhân duyên tốt hơn ngươi, hình đại lợi hại hơn ngươi cho nên ta phải bị bốn cái Chiến Đấu Khôi Lỗi vò ngược sao?"
Nghe được Tống Huyền nói như vậy, Vương Long cũng chú ý tới tình huống này, sau đó lớn tiếng nhả rãnh.
Hả?
Tại sao ngươi phải nói ra những thứ này?
Yên lặng ở đó chờ bị đánh không được hay sao, tại sao lại phải dùng ngôn ngữ công kích ta mới chịu?
Nghe được Vương Long nói như vậy, Tống Huyền trong nháy mắt khó chịu, thậm chí, bây giờ hắn cũng rất hy vọng hai cái Chiến Đấu Khôi Lỗi đó đến vò ngược hắn!
Một bên khác!
"Không được!"
"Ta không thể cứ đi như thế a!"
"Lỡ như ngày mai Diệp thiếu cho công tác phí, sẽ cho ta thì sao?"
"Đến lúc đó ta chủ động nộp lên cho Quán Chủ, như vậy dù như thế nào đi nữa thì ít nhất Quán Chủ cũng có thể để lại cho ta một phần năm, như vậy đối với ta thì cũng đã là một phần tài phú không thể tưởng tượng nổi!"
Lúc này, rời khỏi phòng luận bàn, Tiểu Chu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó dừng bước!
"Chờ một chút!"
"Không phải là Quán Chủ đã hôn mê hay sao, như vậy thì có phải là ta có thể chờ tới sáng sớm ngày mai mới trở về hay không?"
"Đến lúc đó, cho dù Long lão và Huyền lão nói cái gì thì Quán Chủ cũng chưa chắc sẽ tin, dù sao ta mới là người cùng một phe với Quán Chủ!"
Nghĩ đến đây, Tiểu Chu nở một nụ cười xấu xa, sau đó đi thẳng đến phòng luận bàn số một, nhưng mà hắn cũng không có đi vào bên trong mà là ở bên ngoài cửa ra vào nghỉ ngơi một đêm!
...
Sáng sớm ngày thứ hai!
"Ngủ một giấc thật là thoải mái!"
Sau khi Diệp Phong tỉnh lại, đầu tiên là thoải mái duỗi lưng một cái sau đó đưa mắt nhìn về phía cái chăn đã bị thủng trăm ngàn lỗ.
"Ai!"
"Lại chơi hỏng một cái chăn!"
"Lần sau không thể mơ thấy thất tiên nữ nữa!"
Nói xong, Diệp Phong cất cái chăn đã thủng trăm ngàn lỗ vào sau đó đứng dậy rời khỏi phòng khách, đi thẳng đến phòng luận bàn số một.
"Phải tranh thủ kết thúc hành vi phá của lần này!"
"Dù sao, thời gian nhiệm vụ chỉ có ba ngày, ta lãng phí một giây thì Cung chủ sẽ ít đi một giây để trang bức!"
Trên đường, Diệp Phong cũng làm ra một cái quyết định, đó chính là sau khi đến phòng luận bàn thì hắn sẽ lập tức nói nhược điểm trí mạng của chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi cho mấy người Triệu Đông Lâm, Vương Long!
Một bên khác!
Phòng luận bàn số một!
"Ngọa tào!"
"Tiểu Chu, mẹ nó ngươi còn có mặt mũi trở về đây hay sao?"
Bị hành hạ một đêm, hai người Vương Long và Tống Huyền nhìn thấy Tiểu Chu tinh thần phấn chấn từ bên ngoài đi vào, cũng cùng nhau mắng lớn lên.
"Hai vị đại nhân!"
"Các ngươi nói như vậy là có ý gì?"
"Cái gì là ta còn có mặt mũi trở về đây?"
"Không phải là ta vẫn luôn ở trong này hay sao?"
Nghe được hai người mắng to, Tiểu Chu cũng ra vẻ nghi ngờ lên tiếng nói.
? ? ?
Ngươi vẫn luôn ở trong này?
Vậy hôm qua người lén chạy đi là chó hay sao?
Nghe được Tiểu Chu nói như vậy, hai người Vương Long và Tống Huyền trực tiếp mộng!
"Ngọa tào!"
"Vương Long huynh, mẹ nó ta đã hiểu hết rồi!"
"Cái tên khốn kiếp Triệu Đông Lâm đó hôn mê cả một đêm hoàn toàn không biết chuyện Tiểu Chu đi ra ngoài!"
"Đến lúc đó, cho dù hai người chúng ta nói cái gì thì sợ là Triệu Đông Lâm cũng sẽ không tin tưởng, dù sao Tiểu Chu là người của hắn, mà bây giờ hai người chúng ta đang đoạt lấy công tác phí của hắn, vậy thì tương đương với là kẻ địch, hắn chắc chắn sẽ không để ý tới chúng ta a!"
Lúc này, Tống Huyền bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó quay qua nhìn Vương Long nói ra ý nghĩ của mình!
"Mẹ nó!"
"Triệu Đông Lâm, cái tên khốn kiếp đó đã rất là chó rồi!"
"Nhưng hoàn toàn không ngờ được là Tiểu Chu này còn mẹ nó chó hơn!"
"Xích Hồng Thần Đạo Quán bọn họ mẹ nó là sân nuôi chó!"
Nghe được Tống Huyền nói như vậy, Vương Long cũng đột nhiên phản ứng lại, sau đó chửi ầm lên.
"Hai vị đại nhân!"
"Đã bị các ngươi đoán được, vậy ta không giả, ta ngả bài!"
"Ta muốn làm như vậy đó, sao nào, không phục các ngươi tới cắn ta!"
Nhìn thấy hai người đều đoán được mục đích của mình, Tiểu Chu cũng không che giấu, trực tiếp ngả bài!
"Tiểu Chu! ! !"
"Sao ngươi lại biến thành như vậy!"
"Ngươi vẫn là Tiểu Chu mà ta biết sao?"
"Ngươi làm như thế, lương tâm của ngươi không thấy đau hay sao?"
Nghe được Tiểu Chu nói như vậy, hai người Vương Long và Tống Huyền tức giận đến khóe miệng đều co quắp, sau đó, Tống Huyền tràn ngập lửa giận lớn tiếng khiển trách.
"Hai vị đại nhân!"
"Tối hôm qua, các ngươi cũng có thể chạy a!"
"Dù sao, Quán Chủ chúng ta đã hôn mê, cho dù các ngươi chạy hắn cũng sẽ không biết a!"
"Nhưng các ngươi không chạy a, vậy giờ trách ai!"
Nghe được Tống Huyền răn dạy, Tiểu Chu lại nhếch miệng, sau đó nói một câu như vậy.
"Đúng thế!"
"Chúng ta cũng có thể chạy a!"
"Dù sao Triệu Đông Lâm đã hôn mê, cho dù chúng ta chạy hắn cũng sẽ không biết a!"
Chương 1023 - Ủy khuất này chó cũng không thể chịu được!Nghe được Tiểu Chu nói như vậy, hai người Vương Long và Tống Huyền cũng đột nhiên phản ứng lại, sau đó, hai người ôm đầu khóc ồ lên, bởi vì chuyện này bọn họ biết quá muộn a!
Rõ ràng Triệu Đông Lâm cho bọn họ cơ hội!
Rõ ràng tra tấn đêm nay có thể tránh thoát đi!
Nhưng bọn họ bỏ qua a!
(Triệu Đông Lâm: Ngọa tào! Còn mẹ nó có thể chơi như vậy sao? Ta mẹ nó đều không có nghĩ đến, nếu như các ngươi chạy thật, để chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi đánh ta một đêm, sau đó sáng sớm các ngươi trở lại chia một đợt công tác phí, vậy ta muốn khóc chết!)
"Ừm?"
"Vương Long huynh!"
"Tống Huyền huynh!"
"Hai người các ngươi đang làm cái gì đó?"
Đúng lúc này, Triệu Đông Lâm hôn mê một đêm cũng tỉnh lại, nhưng mà khi hắn nhìn thấy hai người Vương Long và Tống Huyền đang ôm đầu khóc rống thì cũng vẻ mặt mộng bức hỏi thăm.
"Lão Triệu!"
"Ta muốn nói, tiểu tử Tiểu Chu này trực tiếp chạy mất sau khi ngươi hôn mê!"
"Sau đó vừa mới trở về, ngươi tin không?"
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, Tống Huyền cũng thăm dò hỏi thăm một câu.
"Tin?"
"Ta tin ngươi cái quỷ!"
"Hắn là người của ta, trong lúc ta hôn mê, hắn nhất định ở lại chỗ này trông coi ta, sao lại rời khỏi nơi này một đêm!"
Nghe được Tống Huyền hỏi thăm, Triệu Đông Lâm ngay cả do dự cũng không có do dự, trực tiếp trả lời.
"Mẹ nó!"
"Hắn thủ con gà con a!"
"Mặc dù ngươi không tin nhưng tối hôm qua hắn chạy thật a!"
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, Tống Huyền cũng hô to lên.
"Huyền lão!"
"Ngài là lão tiền bối, nói xấu một tên tiểu bối như thế có được không?"
"Ngươi làm như thế, lương tâm không thấy đau hay sao?"
Lúc này, Tiểu Chu cũng tiến lên một bước, sau đó không sợ hãi chút nào nhìn về phía Tống Huyền lên tiếng chất vấn.
"Ngươi. . . sao ngươi conf có mặt mũi nói như vậy..."
Nghe được Tiểu Chu nói chuyện không biết xấu hổ như vậy, Tống Huyền cũng bị tức, chuẩn bị nói cái gì nhưng mà lời còn chưa nói hết, Diệp Phong đã trực tiếp đi từ bên ngoài vào!
"Chư vị!"
"Thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng!"
"Ta không nói nhảm với các người nữa!"
"Tiếp theo, ta sẽ nói cho các ngươi biết nhược điểm trí mạng của chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi này, sau đó, các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết hết bọn chúng đi!"
Nói đến đây, Diệp Phong cũng dừng một chút, sau đó nói ra nhược điểm trí mạng của chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi.
Một lát sau!
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng một trăm vạn điểm phá sản, ban thưởng đột phá một cái tiểu cảnh giới!"
Sau khi bốn người phối hợp với nhau, hủy toàn bộ chín cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, Tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của Diệp Phong.
Oanh!
Ngay sau đó, một luồng khí tức đột phá từ trong cơ thể Diệp Phong bạo phát ra.
"Ngọa tào!"
"Không tốt, Diệp thiếu lại muốn đột đột đột!"
"Mọi người phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đó!"
Mà nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, Triệu Đông Lâm cũng thần sắc giật mình, sau đó nhìn về phía ba người đang đứng bên cạnh lớn tiếng nhắc nhở.
Nhưng mà tu vi Diệp Phong từ Thần Đạo Cảnh Lục Trọng đỉnh phong đột phá đến Thần Đạo Cảnh Thất Trọng đỉnh phong, sau đó triệt để yên tĩnh trở lại.
"Lão Triệu! ! !"
"Ngươi mẹ nó bệnh tâm thần a!"
"Diệp thiếu không phải là có ngộ hiểu, sau đó đột phá một chút nha, ngươi hô to gọi nhỏ làm gì a!"
Sau khi khí tức Diệp Phong dần dần bình ổn trở lại, Vương Long cũng nhìn về phía Triệu Đông Lâm hô to lên.
Hả?
Cái này không đúng!
Lần này sao Diệp thiếu chỉ đột phá một cái tiểu cảnh giới chứ!
Không phải là điên cuồng đột đột đột sao?
Không để ý đến tiếng la của Vương Long, Triệu Đông Lâm vẻ mặt không hiểu trầm tư.
"Chư vị!"
"Các ngươi cũng vội vàng cả đêm!"
"Mười cây Quy Nguyên Thiên Tham này tặng cho các ngươi như công tác phí đi!"
Lúc này, Diệp Phong cũng mở bình mở ra mười cây Quy Nguyên Thiên Tham cao một thước, sau đó bắt đầu chia cho bốn người.
Sau khi Diệp Phong chia mười cây Quy Nguyên Thiên Tham xong, hai người Vương Long và Tống Huyền nhìn một cây Quy Nguyên Thiên Tham trong tay mình rơi vào trầm tư, bọn họ không rõ, tại sao hai người Triệu Đông Lâm và Tiểu Chu mỗi người được chia bốn cây, mà hai người bọn họ lại chỉ được chia một cây!
"Diệp thiếu!"
"Tại sao lão Triệu và Tiểu Chu đều được chia bốn cây, mà ta và Vương Long cũng chỉ có một cây?"
Có chút khó hiểu, Tống Huyền nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Bởi vì là Triệu Quán Chủ tiếp nhận ta luận bàn, chia hắn bốn cây không có tâm bệnh chứ!"
"Mà ba người các ngươi đều là gia nhập sau, dưới tình huống bình thường, chia Quy Nguyên Thiên Tham hẳn là như nhau, nhưng Tiểu Chu tu vi yếu nhất, lại bị vò ngược giống y như các ngươi, như vậy chia thêm cho hắn mấy cây, cũng không có tâm bệnh chứ!"
Nghe được Tống Huyền hỏi thăm, Diệp Phong Cũng giải thích rõ cho hắn biết.
Khóc!
Nghe Diệp Phong giải thích xong, hai người Vương Long và Tống Huyền ủy khuất lần nữa ôm đầu khóc ồ lên!
Bởi vì lời giải thích này bọn họ không thể nào phản bác được nhưng mà bọn họ rất là ủy khuất, một người ngủ suốt một đêm, một người đi ra ngoài suốt một đêm, chỉ có hai người ở lại trong ngày bị đánh suốt cả một đêm kết quả cuối cùng bọn họ lại chỉ nhận được có một cây Quy Nguyên Thiên Tham, chuyện này được nói là người, cho dù đổi thành một con chó thì chó cũng không thể chịu được ủy khuất này!
………………………………..
"Đinh! Chúc mừng túc chủ phát động hành vi phá của, ban thưởng một trăm năm mươi vạn điểm phá sản, ban thưởng Chiến Đấu Khôi Lỗi *10!"
Mà theo Diệp Phong giao công tác phí xong, tiếng nhắc nhở ban thưởng của hệ thống cũng vang lên ở trong đầu của hắn.
Hả?
Lại ban thưởng ta mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi?
Nhưng thứ quỷ quái này ta giữ lại cũng vô dụng mà thôi, hơn nữa ta cũng không muốn lãng phí nó!
Nghĩ đến đây, Diệp Phong đưa mắt nhìn về phía Tiểu Chu, sau đó tự lẩm bẩm: "Tiểu Chu này cũng cũng không tệ lắm, nếu không đưa cho hắn đi!"
...
Chương 1024 - Chu ca, sau này gọi ta Tiểu Huyền là được!"Quán Chủ!"
"Bốn cây Quy Nguyên Thiên Tham này của ta sẽ giao lại cho ngươi!"
"Nhưng mà có thể chừa lại cho ta một chút hay không?"
Lúc này, Tiểu Chu cũng đi tới trước mặt Triệu Đông Lâm, sau đó nói ra ý nghĩ của mình!
"Tiểu Chu!"
"Ngươi có giác ngộ như vậy thì không còn gì tốt hơn!"
"Nhưng mà ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, một hồi ngươi giao bốn cây Quy Nguyên Thiên Tham cho ta trước, đây là cho hai người Vương Long và Tống Huyền nhìn, dù sao, bảo vật cấp bậc này sẽ mang tới họa sát thân cho ngươi!"
"Chờ xong việc, ta trả lại ngươi một cây, như vậy thì không có ai biết trong tay ngươi có một cây Quy Nguyên Thiên Tham, chỉ có như vậy ngươi mới an toàn!"
Nghe được Tiểu Chu nói như vậy, Triệu Đông Lâm đầu tiên là sững sờ, sau đó hài lòng khẽ gật đầu, sau đó nói ra ý nghĩ của mình.
Một bên khác!
"Vương Long huynh!"
"Ta có chút không cam lòng!"
"Dựa vào cái gì tiểu tử thúi Tiểu Chu đó có thể lấy được bốn cây!"
"Nếu không, chúng ta nghĩ cách lấy hai cây từ trong tay hắn?"
Lúc này, Tống Huyền dùng thần thức truyền âm nói với Vương Long ý nghĩ của mình.
"Tống Huyền huynh!"
"Ta thấy hay là thôi đi!"
"Vậy chúng ta nhanh đi tìm Tiểu Chu đi, nếu không, bị cái tên khốn kiếp Triệu Đông Lâm đó lấy đi hết thì chúng ta cũng không còn gì nữa!"
Nghe được ý nghĩ này của Tống Huyền, Vương Long do dự cũng không do dự, trực tiếp biểu thị đồng ý, sau đó hai người lập tức đi tới chỗ của hai người Tiểu Chu và Triệu Đông Lâm.
"Tiểu Chu!"
"Chúng ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi một chút!"
Đi tới trước mặt Tiểu Chu, Tống Huyền cười lên tiếng nói.
"Chư vị!"
"Ta có chuyện phải đi trước một bước!"
"Về sau chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại!"
Đúng lúc này, giọng nói của Diệp Phong chợt vang lên từ một bên.
"Tiểu Chu!"
"Bên trong cái thần giới này có mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, ta giữ lại cũng không có tác dụng gì, tặng cho ngươi đi!"
Ngay sau đó, Diệp Phong đưa một cái thần giới cho Tiểu Chu, sau đó đi vào trong Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định đã kích hoạt.
? ? ?
Mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi?
Đưa ta?
Vậy mẹ nó ta còn không trực tiếp bay lên?
Nhìn Diệp Phong rời khỏi đây, lại nhìn cái thần giới trong tay một chút, trong lúc nhất thời biểu cảm trên mặt Tiểu Chu như không thể tin vào tai của mình rằng đây là sự thật, phải nói là hạnh phúc này tới quá đột nhiên khiến cho hắn trở tay không kịp!
Mà ba người Triệu Đông Lâm, Vương Long và Tống Huyền đang đứng bên cạnh cũng ngẩn ra tại chỗ, không nói khoa trương một chút nào, chỉ dựa vào mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, Tiểu Chu trực tiếp trở thành tồn tại mà bọn họ phải ngước lên nhìn!
"Quán Chủ!"
"Đây là bốn cây Quy Nguyên Thiên..."
Mặc dù đạt được mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi chiến lực đỉnh cấp nhưng Tiểu Chu cũng không có có đắc ý quên hình, vẫn chuẩn bị nộp Quy Nguyên Thiên Tham cho Triệu Đông Lâm, nhưng mà hắn còn chưa có nói dứt câu thì đã bị Triệu Đông Lâm ngắt lời!
"Chu ca!"
"Bốn cây Quy Nguyên Thiên Tham đó ngươi cứ giữ lấy đi!"
"Đúng rồi, ta cảm thấy bốn cây Quy Nguyên Thiên Tham này hơi nhiều, ta sợ ta sẽ không giữ được, nếu không, Chu ca ngươi giúp ta một chút, giúp ta giữ hai cây đi!"
Lúc này, Triệu Đông Lâm cũng cười lớn nói ra ý nghĩ của mình.
Hả?
Không lấy của ta, còn cho ta hai cây?
Nghe được Triệu Đông Lâm nói như vậy, Tiểu Chu cả người đều choáng váng.
"Huyền lão!"
"Ngươi vừa mới định thương lượng chuyện gì với ta!"
Lúc này, Tiểu Chu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nhìn về phía Tống Huyền lên tiếng hỏi thăm.
"Chu ca!"
"Cái gì Huyền lão, sau này gọi ta Tiểu Huyền là được!"
"Vừa nãy ta cũng có ý định như vậy, một cây Quy Nguyên Thiên Tham vạn năm, chỉ sợ ta cũng không giữ được, cho nên, ngươi xem có thể giúp ta giữ nửa cây hay không!"
Nghe được Tiểu Chu nói như vậy, Tống Huyền cũng cười hỏi thăm, nhưng mà mặc dù trên miệng thì nở nụ cười nhưng trong lòng của hắn lại đang rơi lệ, dù sao thì hắn chỉ có một cây như vậy, bây giờ còn phải chia ra nửa cây, hắn đau lòng sắp chết rồi!
"Ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo!"
"Lần này đúng là thua thiệt lớn a!"
Vương Long đang đứng bên cạnh lúc này cũng nở một nụ cười khổ, hắn có nằm ở cũng không ngờ được là trước khi đi Diệp Phong lại tặng cho Tiểu Chu mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi kinh khủng!
Cố gắng bình phục tâm tình, sau đó Vương Long cũng nở một nụ cười, sau đó cũng đưa ra ý nghĩ giống như Tống Huyền!
"Thật không thể tin nổi!"
"Chỉ bởi vì ta có mười cái Chiến Đấu Khôi Lỗi, ba vị đại nhân trước mắt này giống như biến thành người khác!"
"Đây chính là lực lượng mạnh mẽ mang đến ảnh hưởng sao?"
Nhìn ba người trước mắt, Tiểu Chu cũng mặt lộ vẻ khiếp sợ tự nói
...
Tinh Hồn Sơn, Tinh Hồn Cung!
"Đúng rồi!"
"Còn chưa có xem xét sản phẩm bại gia đổi mới hôm nay đâu!"
Sau khi Diệp Phong thông qua Không Gian Truyền Tống Môn chỉ định trở lại chỗ ở của mình, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó tra xem sản phẩm bại gia đổi mới hôm nay!
Sản phẩm bại gia hôm nay: Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà *10000 ấm
Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà: Do Vô Cảnh Thiên Ngộ Trà ngâm trong Vô Cảnh Thần Thủy được nấu sôi lên, hình thành Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, cho dù là Thần Đạo Giả hay là Thần thú, chỉ cần uống một ngụm nhỏ thì có thể trong nháy mắt tiến vào đốn ngộ chi cảnh!
"Ồ!"
"Cái đồ chơi này có chút thú vị!"
Sau khi Diệp Phong xem xét xong tình huống của sản phẩm bại gia hôm nay, trên mặt cũng toát ra vẻ ngạc nhiên.
"Được rồi!"
"Vẫn là đi tìm Cung chủ trước đi!"
"Không chừng trên đường đi theo Cung chủ ra ngoài trang bức thì có cơ hội để lãng phí hết những Đốn Ngộ Trà này!"
Nghĩ đến đây, Diệp Phong rời khỏi chỗ ở, sau đó đi thẳng đến chỗ ở của Hoắc Sơn.
Một lát sau!
"A?"
"Mới sáng sớm mà đã đi đâu rồi?"
Sau khi Diệp Phong đi vào nơi ở của Hoắc Sơn, phát hiện Hoắc Sơn cũng không ở nơi này, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ tự lẩm bẩm sau đó xoay người đi thẳng tới chỗ Mộng Huyễn Mao Ốc.
Chương 1025 - Ta dẫn ngươi trang bức dẫn ngươi bay!Mộng Huyễn Mao Ốc!
"Tiểu Kiếm đại nhân!"
"Rốt cuộc ngài đại phát thiện tâm, nói cho ta biết nhược điểm trí mạng của Chiến Đấu Khôi Lỗi này!"
"Nếu như còn bị nó tra tấn nữa thì ta sẽ điên mất!"
Lúc này, Hoắc Sơn bị hành hạ một đêm cũng nhìn về phía Diệp Tiểu Kiếm tràn đầy cảm kích lên tiếng nói.
"Không cần cám ơn ta!"
"Muốn cám ơn thì cám ơn chủ nhân đi, nếu không phải chủ nhân trở về , ta còn phải tra tấn ngươi một hồi!"
Nói đến đây, Diệp Tiểu Kiếm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói ra: "Cuối cùng nhắc nhở ngươi một câu, sau này xem náo nhiệt thì xem náo nhiệt, tuyệt đối không nên lắm miệng, nếu không sẽ dẫn lửa thiêu thân!"
………………………………
"Tiểu Kiếm đại nhân!"
"Ta nhớ kỹ, sau này xem náo nhiệt, ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục nhiều chuyện!"
Nghe được Diệp Tiểu Kiếm nhắc nhở, Hoắc Sơn cũng vội vàng đáp lại.
Một lát sau!
"Diệp thiếu!"
"Ngài về đến rồi!"
Sau khi Diệp Phong đến, Hoắc Sơn cũng cười chào hỏi!
"Cung chủ!"
"Hóa ra ngươi đang ở chỗ này sao, ta đã tìm ngươi nửa ngày rồi!"
"Vừa khéo ta có chuyện muốn hỏi ngươi!"
Nhìn thấy Hoắc Sơn, sau đó Diệp Phong cũng cười lên tiếng nói.
? ? ?
Lại muốn hỏi chuyện ta?
Nhưng bây giờ ta đã không dám đưa ra ý tưởng phá của nữa, nếu như lại rơi xuống trên người của ta thì ta không có gánh nổi đâu!
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hoắc Sơn cũng sợ đến toàn thân run lên sau đó trên mặt lộ ra vẻ bất an lên tiếng dò hỏi: "Diệp thiếu, ngài muốn hỏi ta chuyện gì?"
"Cung chủ!"
"Ta muốn đi ra ngoài dẫn ngươi trang bức dẫn ngươi bay!"
"Không biết, chuyện này ngươi cảm thấy có hứng thú hay không?"
Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Diệp Phong cũng nở một nụ cười lên tiếng hỏi thăm.
Hả?
Dẫn ta trang bức dẫn ta bay?
Sao lại đột nhiên đối xử tốt với ta như vậy?
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hoắc Sơn trực tiếp mộng, phải nói là Diệp Phong yêu tới quá mẹ nó đột nhiên, khiến cho trong lòng hắn rất là hốt hoảng!
"Diệp thiếu!"
"Trang bức, loại chuyện như vậy đương nhiên là ta cảm thấy rất là hứng thú!"
"Nhưng mà sao ngài lại đột nhiên có ý nghĩ như vậy?"
Sau khi lấy lại bình tĩnh, Hoắc Sơn mặt lộ vẻ hiếu kì nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Cung chủ!"
"Ngươi nỗ lực vì cung môn nhiều lắm!"
"Cho nên ta muốn đền bù ngươi một chút!"
"Tiếp theo, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi muốn đi đâu trang bức là được rồi!"
Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm, Diệp Phong cũng lên tiếng giải thích rõ cho hắn biết.
Ừm!
Đền bù ta?
Vậy cơ hội trang bức trân quý này ta phải lợi dụng cho tốt!
Sau khi biết nguyên nhân, Hoắc Sơn cúi đầu trầm tư!
Một lát sau!
"Diệp thiếu!"
"Ta có thể hỏi trước một chút, ngài muốn làm dẫn ta trang bức dẫn ta bay như thế nào?"
Trầm tư một chút, sau đó Hoắc Sơn nhìn về phía Diệp Phong lên tiếng hỏi thăm.
"Rất đơn giản!"
"Dùng phương thức phá sản dẫn ngươi trang bức!"
"Nói cách khác, ngươi phụ trách trang bức, ta phụ trách phá của!"
Nghe được Hoắc Sơn hỏi thăm như vậy, Diệp Phong trực tiếp giải thích rõ cho hắn biết.
"Diệp thiếu!"
"Nếu là như vậy, vậy ta muốn đi Tinh Túc Tông trang bức một đợt!"
"Bởi vì ta từng bị nhục ở chỗ đó!"
Nghe được Diệp Phong giải thích như vậy, Hoắc Sơn trực tiếp nói ra quyết định của mình!
...
Thiên Tinh Thành!
"Cung chủ!"
"Ngươi đã từng bị nhục gì ở đó?"
Sau khi hai người tới thành trấn gần Tinh Túc Tông nhất, Diệp Phong mặt lộ vẻ hiếu kì lên tiếng hỏi thăm.
"Một trăm năm trước!"
"Tinh Túc Tông tuyển nhận môn đồ, vừa lúc bị ta gặp phải, ta đi thử thời vận!"
"Kết quả, bởi vì thể chất phế thể của ta mà trực tiếp trở thành trò cười của tất cả mọi người, mà một tên trưởng lão Tinh Túc Tông lên tiếng nhục nhã ta!"
"Đến nay ta vẫn còn nhớ rõ gương mặt xấu xí đó!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hoắc Sơn cũng kể lại tình huống năm đó!
Mặc dù Hoắc Sơn nói rất đơn giản nhưng Diệp Phong có thể tưởng tượng được lúc trước tên trưởng lão đó lên tiếng nhục nhã Hoắc Sơn tuyệt đối không phải là bình thường!
"Cung chủ!"
"Vậy ngươi chuẩn bị lấy lại sĩ diện như thế nào?"
Sau đó, Diệp Phong nhìn về phía Hoắc Sơn lên tiếng hỏi thăm.
"Thử thời vận trước, xem trong khoảng thời gian này bọn họ có tuyển nhận môn đồ hay không!"
"Nếu như là bọn họ đang tuyển nhận môn đồ thì ta sẽ đi báo danh sau đó trang bức trong lúc khảo hạch!"
"Nếu như không có tuyển nhận môn đồ, vậy ta cũng chỉ có thể tự mình đi Tinh Túc Tông một chuyến, sau đó dùng thân phận Cung chủ Tinh Hồn Cung, dùng phương thức bái phỏng tiến hành trang bức!"
Nghe được Diệp Phong hỏi thăm, Hoắc Sơn trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình.
"Hệ thống!"
"Vận dụng một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, tra xem trong ba ngày qua Tinh Túc Tông có tuyển nhận môn đồ hay không!"
Nghe được ý nghĩ của Hoắc Sơn, Diệp Phong trực tiếp ra lệnh cho hệ thống.
"Đinh! Tiêu hao một lần chức năng nhìn trộm thiên cơ, trước mắt Tinh Túc Tông đang tuyển nhận môn đồ, hôm nay chính là ngày báo danh cuối cùng!"
Theo Diệp Phong vừa nói dứt câu, giọng nói của của hệ thống cũng vang lên trong đầu hắn!
Hả?
Tinh Túc Tông lại đang tuyển nhận môn đồ thật?
Hơn nữa vừa khéo hôm nay còn là ngày cuối cùng?
Sau khi nghe được hệ thống trả lời mình như vậy thì khóe miệng Diệp Phong cũng nở một nụ cười sau đó trực tiếp lên tiếng nói với Hoắc Sơn: "Cung chủ, thật là khéo, Tinh Túc Tông đúng là đang tuyển nhận môn đồ, hôm nay là ngày báo danh cuối cùng!"
"Thật ?"
"Diệp thiếu, ngươi nói là sự thật?"
Nghe được Diệp Phong nói như vậy, Hoắc Sơn trực tiếp kích động, vì hát rất muốn hoàn thành một lần trang bức hoàn mỹ trong lúc Tinh Túc Tông chiêu thu đệ tử, như vậy cũng coi là mở ra một cái khúc mắc ở trong lòng của hắn!
Một lát sau!
Lạc Trần Tửu Lâu!
"Cung chủ!"
"Từ giờ trở đi, ta không gọi ngươi Cung chủ, gọi ngươi đại nhân!"
"Mà thân phận của ta chính là một tiểu tùy tùng đi theo bên cạnh ngươi, sau đó người muốn trang bức như thế nào thì cứ trang bức như thế đó, tất cả những chuyện còn lại cứ giao cho ta là được!"
Đi vào trước của một gian phòng khách lầu hai, Diệp Phong nhỏ giọng nhắc nhở Hoắc Sơn.
"Diệp thiếu!"
Chương 1026 - Ta dẫn ngươi trang bức dẫn ngươi bay! (2)"À. . . ừm, ta không giỏi giả bộ, nếu như giả không giống thì phải làm sao bây giờ?"
Nghe được Diệp Phong nhắc nhở, Hoắc Sơn cũng có chút khẩn trương, hoàn toàn không có bình tĩnh như trước đó!
"Cung chủ!"
"Vậy ngươi tùy ý phát huy đi, nếu là trang không tốt, ta sẽ giúp ngươi!"
"Còn nữa, đừng có gọi ta Diệp thiếu, gọi ta tiểu Diệp là được!"
Nói xong, Diệp Phong trực tiếp gõ cửa phòng.
"Vào đi!"
Rất nhanh, một giọng nói từ trong phòng vang lên mà giọng nói lại lại khiến cho Hoắc Sơn cảm thấy có chút quen thuộc.
"Đại nhân!"
"Chúng ta đi vào!"
Nói xong, Diệp Phong đẩy cửa phòng ra, sau đó đứng ở một bên, ra hiệu Hoắc Sơn đi vào trước!
"Ồ!"
"Là ngươi!"
sau khi Hoắc Sơn đi vào phòng khách, nhìn thấy nam tử phụ trách đăng ký bên trong chính là Uông Uy phụ trách đăng ký cho hắn một trăm năm trước, chuyện này khiến cho hắn giật mình trực tiếp lên tiếng kinh hô!
"Nếu như ta nhớ không lầm thì tên của ngươi là Hoắc Sơn chứ!"
"Thật sự là bất ngờ, thời gian trăm năm qua đi, chúng ta lại gặp mặt!"
"Nhưng mà lần này ngươi tới đây không phải là vẫn muốn gia nhập vào Tinh Túc Tông chúng ta đó chứ!"
Cũng nhận ra Hoắc Sơn, Uông Uy cũng mặt lộ vẻ ngạc nhiên hỏi thăm.
"Không sai!"
"Lần này ta tới đây đúng là muốn gia nhập vào Tinh Túc Tông!"
Nghe được Uông Uy hỏi thăm, Hoắc Sơn cũng cười đáp lại một câu.
"Hoắc Sơn!"
"Nghe ta khuyên một câu, ngươi đi nhanh lên đi!"
"Bởi vì lần này trưởng lão phụ trách tuyển nhận môn đồ chính là Lê Văn Uyên, nếu như hắn nhìn thấy ngươi thì sợ là sẽ nhục nhã ngươi một lần nữa!"
Nghe được Hoắc Sơn nói như vậy, Uông Uy cũng vội vàng khuyên bảo.
"Đại nhân!"
"Đứng mệt không, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi!"
Đúng lúc này, Diệp Phong vốn đang đứng một bên giữ im lặng lại bỗng nhiên lấy một cái ghế đu từ cực phẩm Thần Linh Tinh chế tạo thành ra.
Hả?
Đó là… một chiếc ghế bập bênh làm từ Cực phẩm Thần Linh Tinh?
Mà sau khi Uông Uy nhìn thấy chiếc ghế bập bênh Diệp Phong lấy ra, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: “Mới một trăm năm không gặp, tên Hoắc Sơn này đã tốt như vậy sao?”
“Tiểu Diệp a!”
“Lần sau đi ra ngoài với ta, đừng mang cái ghế bập bênh này, cứng quá, nằm không thoải mái!”
Lúc này, Hoắc Sơn mới nằm xuống ghế bập bênh, rồi khẽ cau mày nói.
???
Nằm không thoải mái?
Về sau không cần mang nó ra ngoài?
Mẹ nó sao ngươi có thể giả vờ giỏi như vậy!
Nghe Hoắc Sơn nói lời này, Uông Uy ở đối diện bĩu môi khinh thường, bởi vì hắn căn bản không tin lời của Hoắc Sơn, dù sao cái ghế bập bênh này được làm từ đại lượng Cực phẩm Thần Linh Tinh, không ngoa khi nói rằng thứ này hoàn toàn không phải để nằm, mà là để khoác loác!
“Đại nhân!”
“Nếu cái ghế bập bênh này nằm không thoải mái, nó không cần tồn tại!”
“Không bằng ta hiện tại liền phá huỷ nó đi!”
Sau khi Hoắc Sơn khoác lác xong, Diệp Phong cũng chuẩn bị bắt đầu phá của!
“A đúng đúng đúng!”
“Chiếc ghế bập bênh này thật sự không cần tồn tại nữa, mau phá hủy nó đi, nhìn phiền lòng!”
Nghe vậy, Hoắc Sơn đoán rằng Diệp Phong sắp muốn bắt đầu phá của, sau đó từ ghế bập bênh đứng lên đồng ý đề nghị của Diệp Phong!
Hả?
Làm gì?
Các ngươi mẹ nó đang muốn làm gì?
Mặc dù ta vừa rồi nghi ngờ các ngươi, nhưng các ngươi cũng không cần phải chứng minh bản thân bằng hành động thực tế!
Mẹ nó ta tin còn không được sao?
Nhìn thấy Diệp Phong lấy ra một thanh cự chuỳ lập loè lôi quang, sau đó trực tiếp đi đến chỗ chiếc ghế bập bênh, Uông Uy ở đối diện sửng sốt, hắn thật sự không nghĩ tới, Hoắc Sơn không phải giả bộ khoác lác mà là tới thật!
Không chỉ có như vậy, Uông Uy còn cảm nhận được cảm giác áp bách khủng bố tỏa ra từ cự chuỳ, đủ để chứng minh lôi quang lóe ra từ cự chùy kia tuyệt đối không phải là một kiện Thần khí bình thường!
“Không… Không cần a!”
“Mẹ nó kia đều là tiền a!”
“Nếu như các ngươi không muốn, có thể đưa cho ta, ta thích loại ghế bập bênh cứng rắn này!”
Nhìn thấy Diệp Phong trực tiếp cầm cực chùy trong tay đập về chiếc ghế bập bênh Thần Linh Tinh, Uông Uy ở phía đối diện nôn nóng hô to ở trong lòng!
Bùm!
Khi một tiếng trầm đục tiếng vang lên, toàn bộ chiếc ghế bập bênh lập tức vỡ vụn, vô số Cực phẩm Thần Linh Tinh cũng bị quét sạch trong lôi quang cuồng bạo màu xanh!
“Đại nhân!”
“Đã xử lý xong!”
Nhìn thấy chiếc ghế bập bênh đã hoàn toàn biến mất, Diệp Phong cũng hưng phấn nói với Hoắc Sơn.
“n!”
“Tiểu Diệp, chuyện này ngươi làm rất tốt!”
“Về sau nhớ cố gắng thêm, ta rất xem trọng ngươi!”
Nghe Diệp Phong nói xong, Hoắc Sơn cũng vừa lòng gật đầu, sau đó mỉm cười khen ngợi.
???
Làm tốt?
Về sau còn phải cố gắng?
Hắn là đang phá của a, mẹ nó ngươi nhìn không ra sao?
Thấy Hoắc Sơn còn khen ngợi đối phương, Uông Uy cảm thấy mình sắp phát điên, thậm chí, hắn hiện tại còn rất muốn nói với Hoắc Sơn một câu: “Ngươi có thể khoác lác, nhưng tại sao ngươi có thể dung túng thủ hạ phá của đâu!”
“Uông Uy!”
“Chúng ta vẫn là nên nói chuyện chính sự đi!”
“Tinh Túc Tông các ngươi lần này tuyển nhận môn đồ, ta muốn báo danh tham gia, cho nên, làm phiền ngươi giúp ta đăng ký một chút!”
Lúc này, Hoắc Sơn nhìn về phía Uông Uy lặp lại ý tưởng chính mình muốn báo danh.
“Được!”
“Ta liền giúp ngươi đăng ký!”
Lần này, Uông Uy không có khuyên bảo hắn, bởi vì hắn phát hiện chính mình nhìn không thấu đối phương.
“Vậy là tốt rồi!”
“Nếu không có việc gì, ta đi trước!”
“Sáng mai, ta sẽ đúng giờ đến tham gia khảo hạch nhập tông!”
Nói xong, Hoắc Sơn liền xoay người chuẩn bị rời đi khỏi phòng cho khách.
“Hoắc Sơn huynh!”
“Lần này trừ Lê trưởng lão ra, còn có một vị Sở trưởng lão phụ trách thu đồ đệ!”
“Nếu như ngươi không có việc gì, không bằng gọi Sở trưởng lão đến đây, chúng ta cùng uống một chén đi?”
Nhìn thấy Hoắc Sơn chuẩn bị rời đi, Uông Uy cũng nhanh chóng bày tỏ ý nghĩ của mình, hắn làm như vậy chỉ có một mục đích, đó chính là thăm dò Hoắc Sơn trước!
“Hả?”
“Ngươi không phải người phụ trách đăng ký sao?”
“Còn có thời gian uống rượu?”
Chương 1027 - Thật thú vị, hắn đã thành công khiến cho ta chú ý!Nghe Uông Uy đề nghị, Hoắc Sơn cũng lên tiếng dò hỏi, mà những lời này cũng biểu đạt thái độ của hắn, đó chính là hắn vẫn rất có hứng thú với rượu!
“Hoắc Sơn huynh!”
“Việc này ta có thể để người khác làm!”
“Sẽ không có ảnh hưởng!”
Mà Uông Uy nghe vậy cũng lộ ra vẻ vui mừng, sau đó lên tiếng giải thích.
“Vậy cũng được!”
“Dù sao ta cũng không có việc gì, ngươi nhìn xem rồi an bài đi!”
Nghe Uông Uy giải thích, Hoắc Sơn gật đầu, sau đó trực tiếp đồng ý!
……
Một căn phòng cho khách sang trọng trên lầu 3!
“Sở trưởng lão!”
“Mọi chuyện chính là như vậy!”
“Có thể nói, Hoắc Sơn giống như thay đổi thành một người khác, ta thật sự nhìn không thấu hắn!”
Lúc này, Uông Uy đi vào phòng cho khách của Sở trưởng lão liền nói ngắn gọn tình huống.
“Thú vị!”
“Thật là thú vị!”
“Một trăm năm trước là một phế nhân vô dụng, hiện tại trở thành nhân vật bí ẩn khó dò, thành thật mà nói, hắn thành công thu hút sự chú ý của ta!”
“Một khi đã như vậy, vậy để ta tự mình đi thăm dò hắn đi!”
Nghe Uông Uy nói xong, Sở Nguyên Phi cũng tràn đầy chờ mong nói.
“Đúng rồi!”
“Sở trưởng lão, ta cũng phát hiện một tình huống khác, chẳng qua đây chỉ là suy đoán của ta!”
“Đó chính là, ta cảm thấy tiểu tùy tùng đi theo bên cạnh Hoắc Sơn có gì đó không thích hợp, bởi vì khi hắn hủy diệt ghế bập bênh Thần Linh Tinh, hắn có vẻ như cực kỳ hưng phấn!”
“Nói một cách đơn giản, bọn họ mang đến cho ta một loại cảm giác chính là, Hoắc Sơn hưởng thụ khoái cảm khoác lác, còn tiểu tuỳ tùng kia hưởng thụ loại cảm giác vui sướng khi phá của!”
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi phòng cho khách, Uông Uy đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sau đó liền nói ra suy đoán của mình.
Hả?
Một người ở phía trước khoác lác!
Một người ở phía sau phá của sao?
Nghe vậy, Sở Nguyên Phi cũng bất đắc dĩ cười, sau đó nói: “Uông Uy, ngươi có phải đã nghĩ quá nhiều rồi không, nếu nói tên Hoắc Sơn kia khoác lác thì ta còn có thể tiếp thu, nhưng một tiểu tuỳ tùng lại thích phá của, nó không thực tế chút nào!”
“Vậy thì…đó có thể là do ta suy nghĩ quá nhiều!”
Nghe Sở Nguyên Phi nói như vậy, Uông Uy cũng cười khổ đáp lại một câu.
Bên kia!
“Diệp thiếu!”
“Ta đột nhiên phát hiện hai chúng ta phối hợp thật sự rất hoàn mỹ!”
“Ngươi xem, ta vừa có thể hưởng thụ khoái cảm khi khoác lác, ngươi lại có thể hưởng thụ đến niềm vui sướng của việc phá của, không chút khoa trương khi nói hai người chúng ta liên thủ, thật là vô địch a!”
Lúc này, Hoắc Sơn đang ở trong khách phòng cũng lộ vẻ hưng phấn nói với Diệp Phong.
???
Cường cường liên thủ?
Ngươi cường chỗ nào?
Làm thế nào mà ngươi lại nghĩ ra những lời không biết xấu hổ như vậy?
Nghe Hoắc Sơn nói những lời này, Diệp Phong cũng bị chấn kinh, hắn thật không nghĩ tới, Hoắc Sơn cung chủ gà yếu lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy!
“Diệp thiếu!”
“Lát nữa khi đang ăn cơm, ta phải giả bộ khoác lác như thế nào đây?”
Thấy Diệp Phong hồi lâu không có phản ứng, Hoắc Sơn cũng lên tiếng hỏi.
“Cung chủ!”
“Ta không phải vừa nói sao, ngươi muốn giả bộ như thế nào thì cứ làm như thế!”
“Mặc kệ ngươi giả bộ như thế nào, ta đều có thể giúp ngươi, cho nên, ngươi cứ yên tâm lớn mật khoác lác là được!”
Nghe Hoắc Sơn hỏi, Diệp Phong cũng cười đáp lại một câu.
“Diệp thiếu!”
“Có những lời của ngươi, ta yên tâm rồi!”
“Bất quá, vì sao Uông Uy cùng Sở trưởng lão gì đó còn chưa tới?”
Thấy Uông Uy cùng Sở trưởng lão còn chưa đến đây, Hoắc Sơn cũng là thuận miệng nói một câu như vậy.
Chi!
Đúng lúc này, tiếng cửa bị đẩy ra đột nhiên vang lên, sau đó Uông Uy cùng một nam tử trung niên từ bên ngoài đi vào.
“Hoắc Sơn huynh!”
“Vị này chính là Sở trưởng lão!”
Sau khi ngồi xuống, Uông Uy liền nhìn về phía Hoắc Sơn giới thiệu Sở Nguyên Phi!
“Hoắc Sơn!”
“Tiểu tử này là tuỳ tùng của ngươi sao?”
“Hắn tựa hồ căn bản không hiểu quy củ a!”
Lúc này nhìn thấy Diệp Phong ngồi ở trên bàn, Sở Nguyên Phi nhìn Hoắc Sơn nhắc nhở.
“Hừ!”
“Ngươi có quy củ của ngươi, ta có của ta!”
“Mà quy củ của ta chính là, tùy tùng của ta có thể ngồi cùng bàn, sao nào, có vấn đề gì sao?”
“Hay là, ta cần phải thuận theo quy củ của các ngươi?”
Nghe Sở Nguyên Phi nhắc nhở, Hoắc Sơn đầu tiên hừ lạnh một tiếng, sau đó cực kỳ kiêu ngạo đáp lại.
Hả?
Thấy Hoắc Sơn kiêu ngạo như vậy, Sở Nguyên Phi hơi nhíu mày, nhưng hắn cũng không có tức giận!
Bởi vì, thông qua chuyện này, hắn có thể khẳng định một điều, đó chính là, tiểu tuỳ tùng và Hoắc Sơn có mối quan hệ tuyệt đối phi phàm, hay nói cách khác, tiểu tùy tùng này có địa vị rất cao ở trong lòng Hoắc Sơn!
“Ha ha ha!”
“Không có vấn đề, đương nhiên không có vấn đề!”
“Uông Uy, mau gọi tiểu nhị dọn đồ ăn cùng rượu a!”
Lúc này, Sở Nguyên Phi cười lớn đáp lại một câu, sau đó liền nhìn về phía Uông Uy nhắc nhở.
Một lát sau!
“Nhị vị!”
“Đại nhân nhà ta trước khi ăn cơm uống rượu phải súc miệng!”
Sau khi rượu và thức ăn đều được bưng lên bàn, Diệp Phong bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, sau đó liền đứng dậy nhìn về phía hai người ở đối diện nói.
Hả?
Trước khi ăn cơm uống rượu phải súc miệng?
Ta có thói quen tốt này từ khi nào vậy?
Hoắc Sơn ở một bên nghe được Diệp Phong lời nói cũng lộ ra một chút nghi hoặc, nhưng hắn rất nhanh liền phản ứng lại, sau đó trực tiếp cười nói: “Uông Uy huynh, Sở trưởng lão, con người của ta có một khuyết điểm, đó chính là có rất nhiều thói quen tốt trong sinh hoạt hằng ngày, để cho các ngươi chê cười a!”
Khuyết điểm?
Thói quen tốt?
Mẹ nó ngươi lại bắt đầu khoác lác phải không?
Thấy Hoắc Sơn nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, khóe miệng Uông Uy và Sở Nguyên Phi lập tức giật giật.
“Tiểu Diệp a!”
“Lấy đồ vật ta dùng để súc miệng ra đi!”
Lúc này, Hoắc Sơn mang theo một tia bất an nhìn về phía Diệp Phong dò hỏi, hắn dám khẳng định, Diệp Phong lại muốn chuẩn bị phá của thêm lần nữa!
Rất nhanh, Diệp Phong từ trong không gian hệ thống lấy ra một cái ấm trà trong suốt, trực tiếp đặt ở trên bàn.--VIPTruyenGG.com
Chương 1028 - Trước khi ăn cơm uống rượu, phải súc miệng“Hoắc Sơn huynh!”
“Đây là đồ vật ngươi ngày thường dùng để súc miệng sao?”
“Sao ta nhìn nó có chút giống trà đâu, đây là trà sao?”
Nhìn chất lỏng màu nâu trong ấm trà, Sở Nguyên Phi cũng tò mò hỏi.
“Đúng vậy!”
“Đây là đồ vật mà đại nhân nhà ta ngày thường dùng để súc miệng!”
“Hơn nữa, nó thực sự là trà!”
“Tên của nó gọi là Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà!”
Nghe Sở Nguyên Phi hỏi, Diệp Phong tiến lên một bước trả lời.
“Cái gì!”
“Ngươi nói bên trong chính là Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà sao?”
Mà nghe được năm chữ Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, Uông Uy cùng Sở Nguyên Phi trực tiếp liền hét lên, trong mắt tràn đầy hưng phấn, lộ ra vẻ khó có thể tin, nhất định phải biết rằng Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà không chỉ có thể ngộ ra các công pháp tu luyện, mà còn có thể ngộ ra thần thông!
Thậm chí ở phương diện luyện đan, luyện khí, luyện chế bùa chú linh tinh, khi gặp được bình cảnh, cũng có thể có thể tìm kiếm bước đột phá trong trạng thái này!
Có thể nói, Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà sinh ra ngộ đạo chi cảnh, có thể ngộ đạo bất luận phương diện nào, đây ngộ đạo bí bảo không thể so sánh!
Mà loại ngộ đạo trà cao cấp như vậy lại bị Hoắc Sơn thường dùng để súc miệng hàng ngày, việc này đừng nói đến người, ngay cả cẩu nghe xong cũng phải lắc đầu!
“Điên rồi!”
“Diệp thiếu tuyệt đối là điên rồi!”
“Hắn thế nhưng còn có cả loại bảo bối này!”
“Có còn chưa tính, thế nhưng còn muốn bắt ta súc miệng, ta làm sao có thể hạ miệng a!”
Hoắc Sơn ở một bên biết trong đó là Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, tuy rằng đoán được Diệp Phong sẽ phá của, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới Diệp Phong lại chơi tàn nhẫn như vậy!
Hơn nữa, hắn hiện tại rất muốn nói với Diệp Phong một câu: “Đây chính là Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, dùng nó súc miệng, ta cảm thấy miệng ta căn bản không xứng a!”
“Hoắc Sơn huynh!”
“Thật không dám giấu giếm, đã từng ta đi theo tông chủ bái phỏng một tông môn nào đó, may mắn uống qua một chút, tuy rằng một chút Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà kia chỉ làm ta tiến vào ngộ đạo chi cảnh năm giây, nhưng đối ta mà nói đã có lợi cho ta rất nhiều!”
“Cho nên, ta có một yêu cầu quá đáng, chính là, có thể rót cho ta một chén trà súc miệng này được không?”
Lúc này, sau khi Sở Nguyên Phi lấy lại tinh thần, liền nhìn về phía Hoắc Sơn hỏi, nói thật, hắn căn bản không tin trong ấm trà này sẽ là Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà!
Bởi vì thứ này cực kỳ quý hiếm, hiếm có, không có người có khả năng dùng nó làm nước súc miệng!
Cho dù là bại gia tử, cũng không thể làm ra hành vi phá của phát rồ như vậy!
“Xem ra, Sở trưởng lão cũng không tin tưởng nơi này chứa Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà!”
“Một khi đã như vậy, vậy để hắn nếm một tí xíu đi!”
“Như vậy, lát nữa hắn sẽ đau lòng cùng với ta!”
Nghe Sở Nguyên Phi nói như vậy, khoé miệng Hoắc Sơn hiện lên một nụ cười xấu xa, sau đó gật đầu nói: “Được thôi, vậy rót cho ngươi một chút, dù sao trong tay ta có rất nhiều thứ này, ngày thường không phải dùng để súc miệng, chính là dùng để tưới hoa!”
“Giả vờ!”
“Ngươi mẹ nó tiếp tục giả vờ!”
“Còn không phải dùng để súc miệng chính là dùng để tưới hoa, cho dù thật sự là Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, ta cũng không tin trong tay của ngươi thực sự có nhiều như vậy, huống chi, trong này căn bản không có khả năng là Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà!”
Thấy Hoắc Sơn lại bắt đầu giả bộ, Sở Nguyên Phi khinh thường bĩu môi, sau đó cầm ấm trà lên, rót trà bên trong vào ly rượu của mình.
“Tuy rằng nhan sắc không sai biệt lắm!”
“Nhưng ta cũng không tin, này thật là Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà!”
Nghĩ vậy, Sở Nguyên Phi liền cầm lấy chén rượu, trực tiếp đem bên trong Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà uống một hơi cạn sạch!
Oanh!
Theo Sở Nguyên Phi uống xong Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, một cổ huyền diệu hơi thở liền từ hắn trong cơ thể tán phát ra tới, mà hắn cả người cũng trực tiếp tiến vào tới rồi ngộ đạo chi cảnh!
“Mẹ kiếp!”
“Thế nhưng là thật sự!”
Mà một bên Uông Uy nhìn đến Sở Nguyên Phi trực tiếp tiến vào ngộ đạo chi cảnh, trên mặt cũng toát ra một mạt vẻ khiếp sợ, theo sau, một cổ hối ý liền nảy lên trong lòng, hắn hối hận, hối hận chính mình vừa mới vì cái gì không có đi theo nếm một ly!
“Tiểu Diệp a!”
“Này Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà còn có một cái đặc điểm, đó chính là, tiến vào ngộ đạo chi cảnh sau, tuyệt không có thể đã chịu ngoại giới bất luận cái gì ảnh hưởng, một khi đã chịu ảnh hưởng, liền sẽ từ ngộ đạo cái loại này huyền diệu trạng thái giữa, lập tức tỉnh táo lại!”
“Cho nên, ở uống Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà thời điểm, đại bộ phận người đều sẽ tìm một cái cực kỳ an tĩnh địa phương!”
Nhìn đến Sở Nguyên Phi đã tiến vào ngộ đạo chi cảnh, Hoắc Sơn liền nhìn về phía Diệp Phong thuyết minh cái này tình huống.
“Đại nhân!!!”
“Ngài nên súc miệng!!!”
Nghe được Hoắc Sơn lời này, Diệp Phong lập tức liền minh bạch lại đây, theo sau liền vận dụng trong cơ thể thần lực, trực tiếp hô to lên, thanh âm cực lớn, nháy mắt liền truyền khắp toàn bộ tửu lầu!
Mà khoảng cách gần nhất Hoắc Sơn, Uông Uy cùng Sở Nguyên Phi ba người, cũng đều bị thanh âm này làm lỗ tai ầm ầm vang lên!
“Mẹ kiếp!”
“Ngộ đạo chi cảnh của ta không có!”
“Ngộ đạo chi cảnh chống đỡ được một nén nhang đã bị giọng nói của tên Tiểu Diệp kia không có!”
“Mẹ nó tim ta đau quá!”
Lúc này, Sở Nguyên Phi tỉnh táo lại từ ngộ đạo chi cảnh lộ ra vẻ suy sụp, phải biết rằng, một nén nhang ngộ đạo chi cảnh là mấy trăm năm khổ tu của hắn!
Hơn nữa, hắn cũng không dám tức giận, dù sao Đốn Ngộ Trà cũng là của người khác, điều này càng làm cho hắn càng thêm khó chịu!
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc!
Mà lúc này, Hoắc Sơn cầm lấy ấm trà trên bàn, rót Đốn Ngộ Trà vào miệng, sau đó súc miệng!
Phốc!
Sau khi súc vài cái, Hoắc Sơn liền trực phun Đốn Ngộ Trà trong miệng xuống đất!
Chương 1029 - Còn chuẩn bị công việc ngươi ăn một bữa cơm phiền phức như vậy sao?Thấy một màn như vậy, Uông Uy cùng Sở Nguyên Phi cảm thấy trái tim của họ đang chảy máu, họ thậm chí còn có một ý tưởng cực kỳ biến thái vào lúc này, đó là hy vọng rằng Hoắc Sơn có thể phun Đốn Ngộ Trà đã súc miệng vào trong miệng bọn họ, bọn họ không chê!
“Ai!”
“Mẹ nó quá phá của!”
“Cũng may ta chỉ cần súc một ngụm, nếu như nhiều thêm mấy khẩu, ta đều chịu không được a!”
Nhìn Đốn Ngộ Trà phun trên mặt đất, trong mắt Hoắc Sơn cũng có một tia đau lòng!
“Đại nhân!”
“Tiếp tục súc miệng a!”
“Phải biết rằng, trước khi ngài ăn cơm uống rượu đều phải uống mười bình lót nền!”
Nhìn thấy Hoắc Sơn ngừng lại, Diệp Phong ở bên cạnh cũng vội vàng nhắc nhở, dù sao hôm nay hắn muốn bại hết một vạn bình, cho nên, đây chỉ là một cái bắt đầu!
???
Ngươi không cần làm ta a!
Súc một ngụm, ta đều đau lòng muốn chết!
Nhưng ngươi hiện tại nói với ta là phải mười bình lót nền?
Cho dù ngươi muốn phá của, vậy thì cũng phải cân nhắc cảm giác của ta!
Nghe Diệp Phong nhắc nhở, Hoắc Sơn ngẩn ra , tuy rằng cùng Diệp Phong tiếp xúc đã lâu, hơn nữa, hắn cũng luôn nỗ lực học tập phá của chi đạo, nhưng hôm nay thật sự chơi quá lớn!
“Mười bình lót nền?”
“Hơn nữa vẫn là trước khi ăn cơm uống rượu phải bại hết mười bình?”
“Người nhà ngươi có biết ngươi phá của như vậy không?”
Uông Uy cùng Sở Nguyên Phi ở đối diện nghe Diệp Phong nói như vậy, trên mặt cũng hiện lên khiếp sợ, bọn họ không thể tưởng tượng được trong một trăm năm qua, Hoắc Sơn rốt cuộc đã trải qua cái gì, thế nhưng có thể biến thành kinh người như vậy!
Một bình!
Hai bình!
Tam bình!
……
Nhìn Hoắc Sơn súc từng bình Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà sang quý rồi phun lên mặt đất, Uông Uy cùng Sở Nguyên Phi ở đối diện đau lòng muốn khóc!
“Hô!”
“Cuối cùng cũng đã bại hết mười bình Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà!”
“Ta thật sự không ngờ rằng ở bên cạnh Diệp thiếu lại có áp lực lớn như vậy!”
“Lúc này, Hoắc Sơn cuối cùng cũng bại hết mười bình Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, hắn thở ra một hơi thật dài, sau đó liền nhìn về phía Diệp Phong thần thức truyền âm nói: “Diệp thiếu, lần này không có thứ gì muốn bại nữa đi!”
“Cung chủ!”
“Trong tay ta còn có một ít Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, cần phải bại hết trong ngày hôm nay!”
“Cho nên, trong chốc lát ta sẽ tìm cơ hội để ngươi tiếp tục bại!”
Nghe Hoắc Sơn hỏi, Diệp Phong cũng cười đáp lại một câu.
Hả?
Trong tay ngươi còn ‘có một ít’ Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà sao?
Nghe Diệp Phong nói những lời này, Hoắc Sơn lập tức hoảng sợ, bởi vì nếu như người khác nói còn một ít thì thật sự chỉ là một ít, nhưng nếu như Diệp Phong nói một ít, vậy hắn không biết còn có bao nhiêu!
“Diệp thiếu!”
“Ngài có thể cho ta một con số chuẩn xác được không?”
“Kia một chút, là có bao nhiêu bình?
Sau đó, Hoắc Sơn lo lắng bất an nhìn Diệp Phong hỏi.
“Cung chủ!”
“Thật sự không có nhiều lắm, chỉ 9990 bình!”
Nghe Hoắc Sơn hỏi như vậy, Diệp Phong cũng nhún nhún vai, sau đó đưa ra một con số chính xác.
Hả?
Có một ít?
Thật sự không nhiều lắm?
Chỉ 9990 bình?
Nghe được câu trả lời của Diệp Phong, Hoắc Sơn lập tức cười to, nhưng trong lòng lại đau đớn nghĩ: “9990 bình, nếu như dùng hết toàn bộ để súc miệng, vậy thì không phải cho ta súc đến ghê tởm sao!”
“Không được!”
“Không thể tiếp tục dùng để súc miệng!”
“Ta phải chủ động xuất kích, ta phải nghĩ cách bại hết toàn bộ số Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà đó mới được!”
Nghĩ vậy, Hoắc Sơn bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Mà Diệp Phong ở một bên cũng trầm tư, hắn đang suy nghĩ, chính mình nên làm như thế nào để cho Hoắc Sơn vừa có thể khoác lác vừa có thể phá của!
“Hoắc Sơn huynh!”
“Nếu như đã súc miệng xong rồi!”
“Vậy thì bây giờ chúng ta có phải có thể ăn cơm uống rượu không?”
Thấy Hoắc Sơn cùng Diệp Phong ở đối diện đang cúi đầu suy nghĩ, Sở Nguyên Phi thử lên tiếng thăm dò.
“Có!”
Đúng lúc này, Hoắc Sơn cũng đã nghĩ ra một ý tưởng phá của!
“Sở trưởng lão!”
“Thật là xin lỗi!”
“Con người của ta a, chính là có quá nhiều thói quen tốt, trước khi ăn cơm uống rượu, ngoại trừ súc miệng thì ta còn có phải chuẩn bị khác phải làm!”
“Cho nên, chúng ta hiện tại không vội ăn cơm uống rượu!”
Sau đó, Hoắc Sơn liền nhìn về phía Sở Nguyên Phi mỉm cười đáp lại một câu.
Hả?
Ngoài việc súc miệng, ngươi còn có công việc chuẩn bị khác phải làm?
Như thế nào, ngươi ăn một bữa cơm phải phiền phức như vậy sao?
Nghe được lời này, Sở Nguyên Phi cùng Uông Uy trực tiếp sững sờ!
Nhưng rất nhanh, hai người lộ ra vẻ bất an, bởi vì bọn họ đột nhiên nghĩ tới một chuyện, chính là Hoắc Sơn chuẩn bị, tựa hồ không phải rất bình thường, ví dụ như dùng Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà súc miệng, súc một lần chính là mười bình!
“Mặc dù màu sắc tương tự!”
“Nhưng ta cũng không tin, đây thật sự là Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà!”
Nghĩ vậy, Sở Nguyên Phi liền cầm lấy chén rượu, trực tiếp uống một hơi cạn sạch Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà bên trong!
Oanh!
Khi Sở Nguyên Phi vừa uống xong Vô Cảnh Đốn Ngộ Trà, một hơi thở huyền diệu bộc phát từ trong cơ thể hắn, mà hắn cũng trực tiếp tiến vào ngộ đạo chi cảnh!
“Mẹ kiếp!”
“Thế nhưng là thật!”
Uông Uy ở bên cạnh nhìn thấy Sở Nguyên Phi trực tiếp tiến vào ngộ đạo chi cảnh, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó là một tia hối hận dâng lên trong lòng, hắn hối hận, hối hận vì sao vừa rồi không cùng hắn uống một ly!
“Tiểu Diệp a!”